Bốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Một Lam xinh đẹp hai ngàn năm qua chưa từng xuống núi.





Tám, Lam Hi Thần gặp bạn học.

【 Nhị ca cùng A Dao 】, tài khoản Douyin này không thể hiểu được nhanh chóng gây sốt, một cặp tình nhân đồng tính có nhan trị cao, hơn nữa mỗi một tiệm Lam Hi Thần cùng Kim Quang Dao đến, lão bản đều đối hai người giơ ngón tay cái lên, Kim Quang Dao hiền lành khách khí, Lam Hi Thần ôn tồn lễ độ, còn tự mang một cỗ khí chất thư hương độc đáo. Mấu chốt nhất vẫn là hai người lớn lên đẹp.

Vô số công ty truyền thông sôi nổi hướng bọn họ vứt cành ôliu (*), nhưng Kim Quang Dao đều nhất nhất từ chối, bọn họ cuối cùng quyết định đến công ty âm nhạc của Ngụy Vô Tiện. Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, hơn nữa Lam Hi Thần cũng thực hy vọng có thể tuyên dương một chút văn hóa đàn cổ cùng ống tiêu, hắn cảm thấy người hiện đại quá nóng nảy.

(*) vứt cành oliu: cành oliu là cành của cây oliu, một loài cây thân gỗ, cao từ 10 – 25m, quả thường hay được dùng chế biến thành dầu oliu để nấu ăn. Cành oliu là hình ảnh tượng trưng cho hòa bình. "Vứt cành oliu" là cụm từ biểu đạt sự hữu hảo và mong muốn hợp tác.

Ngụy Vô Tiện vô cùng có nhãn lực lăng xê một phen, tuy rằng thả xuống các loại tiêu đề công phương chúng hào thật sự là có điểm khoa trương.

【 Lam gia là cái gia tộc bảo tàng gì? Mỗi người đều là thiên tài âm nhạc! 】

【 Đại sư ra đời ——  tài tử ống tiêu Lam Hi Thần sưu tầm 】

【 Lam gia áp trục át chủ bài, thiên tài cầm tiêu bất xuất thế 】

【 Ngươi không thể bỏ qua video Lam Hi Thần thổi phương tiêu 】

【 Lam thị song bích đại rạp hát lần đầu công diễn, âm nhạc dân gian có các ngươi bất khởi! 】

Kim Quang Dao xem khóe mắt run rẩy, Ngụy Vô Tiện thật là, so với chính mình còn nói nhăng nói cuội nhiều hơn.

Mặc kệ thế nào, Lam Hi Thần cuối cùng đã danh chính ngôn thuận tìm được một công việc đứng đắn, hơn nữa Ngụy Vô Tiện tỉ mỉ sắp xếp Lam thị song bích diễn đầu, vừa mới bắt đầu bán vé liền một bán mà không, diễn xuất cùng ngày không còn chỗ ngồi, các nhà truyền thông lớn đều phái phóng viên tới, ngày hôm sau che trời lấp đất tất cả đều là tin tức Lam thị song bích đầu diễn.

Nhân số các đại huấn luyện cơ cấu ống tiêu chuyên nghiệp cùng đàn cổ chuyên nghiệp báo danh tăng vọt, các loại thông cáo tạp chí đáp ứng không xuể, Ngụy Vô Tiện cùng Kim Quang Dao hai người đếm tiền đếm tới mỏi tay, hận không thể tại chỗ đốt pháo. Hai vị nhạc sư Lam gia cũng chỉ biết liếc nhau, Lam Vong Cơ bất đắc dĩ lắc đầu, Lam Hi Thần cũng bất đắc dĩ lại sủng nịch đối với Kim Quang Dao cười cười.

Đảo mắt liền đến tết, Kim Quang Dao đại phát từ bi cho cả công ty trước tiên nghỉ. Nhờ phúc Lam Hi Thần, công ty hắn cũng kéo đến không ít đầu tư, năm nay áp lực sẽ nhỏ hơn nhiều, Kim Quang Dao bắt đầu chuẩn bị kế hoạch đổi căn phòng lớn.

Mặt khác hắn còn nhận được tin nhắn lớp trưởng đại học gửi tới, mời hắn trước khi ăn tết cùng nhau tụ tập một bữa, hơn nữa nói bóng nói gió nhắc nhở hắn mang theo Lam Hi Thần. Kim Quang Dao nghĩ tới đám bạn học như lang tựa hổ của mình, cảm thấy để nhị ca ở nhà ngủ vẫn tốt hơn.

Lam Hi Thần chưa bao giờ tự nhiên nhìn lén di động Kim Quang Dao, nhưng lúc Kim Quang Dao mở thư thoại cũng chưa bao giờ kiêng dè hắn, vì thế Lam Hi Thần hiếu kỳ: "Nhớ rõ mang theo người nhà là có ý tứ gì? Họp lớp còn cần mang cha mẹ sao?"

Kim Quang Dao nhịn không được cười cười: "Không phải ý tứ này, nhị ca ngươi thật ngốc."

Lam Hi Thần mặt đỏ hồng, nhưng vẫn biện giải nói: "Nhị ca ngốc, A Dao sẽ ghét bỏ sao?"

Kim Quang Dao đang ngồi xếp bằng ở trên sô pha, Lam Hi Thần đoan đoan chính chính ngồi ở bên cạnh hắn, vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn, Kim Quang Dao nhịn không được vói một chân qua, nhẹ nhàng cọ cọ hắn: "Ta ghét bỏ chết nhị ca, nhị ca tính toán làm sao bây giờ?"

Lam Hi Thần bắt lấy cái chân lộn xộn của hắn, phát hiện chân hắn có chút lạnh, liền dùng tay mình che lại, sau đó nghiêm túc nói: "A Dao giải thích cho nhị ca một chút, nhị ca sẽ cố gắng học."

Kim Quang Dao phụt một tiếng bật cười, không khách khí đem một chân khác lạnh băng nhét vào lòng bàn tay Lam Hi Thần, sau đó giải thích cho hắn ý tứ "Người nhà". Lam Hi Thần nghe xong nghĩ nghĩ: "Ta đây có nên mặc đẹp chút không? Rốt cuộc đều là bạn học của A Dao."

Kim Quang Dao bất đắc dĩ nói: "Không có việc gì, này cũng không phải bắt buộc, bọn họ chính là cảm thấy ngươi lớn lên đẹp, muốn nhìn người thật một chút thôi. Ta đi lộ cái mặt, thật nhanh sẽ trở về."

Lam Hi Thần trên mặt bỗng nhiên nhiễm một ít thần sắc ủy khuất, nhưng trên tay vẫn làm hết phận sự che lại chân Kim Quang Dao, nhỏ giọng nói: "A Dao không muốn để bạn học ngươi nhìn đến ta sao? A Dao ngại nhị ca quá ngốc phải không?"

Kim Quang Dao vội vàng ngồi dậy lắc đầu: "Nhị ca, ngươi nghĩ cái gì vậy, là đám bạn học kia của ta quá không đáng tin cậy, ta lo làm ngươi sợ."

Lam Hi Thần nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, tiếp tục cúi đầu không nói lời nào.

Kim Quang Dao bất đắc dĩ: "Được rồi nhị ca, ngươi mấy ngàn tuổi rồi còn chơi trò giận dỗi, mất mặt không? Chỉ biết ỷ vào A Dao thích ngươi."

Lam Hi Thần nghiêm túc nói: "Không phải, nhị ca rất nghe lời A Dao, dùng cách nói của Vô Tiện, cái này gọi là...... Vợ quản nghiêm."

Kim Quang Dao xoa xoa chóp mũi cao thẳng của hắn, oán hận: "Ngươi ít theo chân Ngụy Vô Tiện học mấy cái đó đi, đây rõ ràng chính là cậy sủng mà kiêu!"

Cuối cùng Lam Hi Thần vẫn đi theo Kim Quang Dao họp lớp.

Trước khi đi, Lam Hi Thần có chút thấp thỏm nhìn mình trong gương. Kim Quang Dao đang điều chỉnh khăn quàng cổ cho hắn, hắn liền cúi đầu xuống hỏi: "A Dao, ta như vậy trông được không?"

Kim Quang Dao lui một bước nhìn nhìn hắn từ trên xuống dưới, một thân áo gió kaki, quần dài thâm sắc cùng giày cơ xa màu đen, cả người thon dài lại tuấn lãng phi thường, nhịn không được nhón chân hôn hắn một cái.

"Nhị ca thật là đẹp."

Tâm trạng thấp thỏm của Lam Hi Thần liền bình phục.

Kim Quang Dao đọc đại học không tồi, các bạn học cũng phần lớn sự nghiệp thành công, tụ họp ở một nhà ăn không tệ. Thời điểm Kim Quang Dao cùng Lam Hi Thần tới, ghế lô đã ngồi không ít người. Hai người vừa tiến đến, nguyên bản ghế lô đang chuyện trò khí thế ngất trời lập tức an tĩnh, một lát sau lại bắt đầu khe khẽ nói nhỏ.

"Oà, bạn trai Tiểu Kim người thật còn đẹp hơn trong video."

"Nghe nói là thế gia âm nhạc đó."

"Thật sự quá đẹp trai, thoạt nhìn không giống phàm nhân."

"Đúng vậy đúng vậy, cùng Tiểu Kim thật xứng đôi! Lang tài lang mạo (*)!"

(*) đây là mấy chị biến tấu câu "Lang tài nữ mạo", nghĩa là "Trai tài gái sắc" đó =))))))))))))

Kim Quang Dao nghĩ thầm, tất nhiên, nhị ca ta vốn chính là thần tiên.

Tuy rằng cũng có thanh âm không hài hòa truyền đến.

Bên cạnh là một nam hài tử đeo kính, liếc hai người một cái, ngữ khí quái dị: "Lúc đi học, các ngươi chẳng phải đều không quá thích Kim Quang Dao sao? Kết quả hắn còn cùng một nam nhân khác ở bên nhau, nhìn dáng vẻ kia chắc là nằm dưới, thật ném mặt nam nhi."

Một người khác cũng lạnh lạnh chen vào nói nói: "Không nghĩ tới Kim Quang Dao là đồng tính luyến ái."

Lam Hi Thần nhíu nhíu mày, hắn hiện tại có ứng dụng mạng xã hội, biết xã hội này đối đồng tính luyến ái cũng không khoan dung như vậy, chính hắn không cảm thấy gì, nhưng người khác nói Kim Quang Dao, làm hắn trong lòng mạc danh khó chịu.

Đây khả năng cũng là nguyên nhân Kim Quang Dao không muốn để hắn tới.

Thế nhưng lập tức có giọng nữ sinh lớn tiếng phản bác: "Ai da nha nha, ai chuyển cây chanh đến đây vậy (*), chua quá đó. Có vài người, chẳng những không tìm được bạn gái, đến cả nam cũng không muốn hắn, chỉ biết ở chỗ này lên men thối um, buồn nôn, ảnh hưởng bữa ăn."

(*) ý chỉ sự ghen tỵ. Mấy người hay ghen tỵ sẽ bị gọi là "chanh tinh".

Nữ sinh từ đầu khen Lam Hi Thần cùng Kim Quang Dao xứng đôi cũng nhu nhu nói: "Lam tiên sinh thật là tuấn tú lịch sự, phong độ nhẹ nhàng, cùng Tiểu Kim của chúng ta thật sự rất xứng đôi. Người đẹp chính là cùng người đẹp ở bên nhau, đến nỗi có một số người, lớn lên khó coi liền thôi, tâm địa còn ác độc như vậy, trách không được độc thân."

Chúng nữ sinh sôi nổi gật đầu.

Hai người ngồi xuống, Kim Quang Dao trực tiếp làm lơ mấy chanh tinh kia, cùng những bạn học giao hảo ngày xưa hàn huyên. Lam Hi Thần chỉ ở bên cạnh khẽ mỉm cười nghe, ngẫu nhiên thấy đồ ăn Kim Quang Dao thích, liền giúp hắn gắp vào bát, làm các nữ sinh chung quanh hâm mộ không thôi.

Ghế lô tự mang KTV (*), ăn xong một bữa cơm, lớp trưởng đề nghị hai người cùng nhau hát một bài, còn điểm vào một ít rượu, Kim Quang Dao ngượng ngùng đẩy ra: "Hi Thần dị ứng cồn, rượu của hắn, ta giúp hắn uống đi."

(*) KTV:  hát karaoke

Nam sinh đeo mắt kính lại ê ẩm mở miệng: "Nam nhân đến rượu cũng không thể uống, tấm tắc."

Kim Quang Dao liếc mắt nhìn hắn không nói chuyện, sau đó quay về bên người Lam Hi Thần, nhỏ giọng hỏi: "Nhị ca, ngươi có muốn hát không?"

Lam Hi Thần nghiêng đầu nghĩ nghĩ, hắn gần đây đang học tiếng Anh, vẫn luôn nghe các bài hát tiếng Anh, vì thế nói: "《I miss you》 đi."

Vốn là bài hát cho giọng nữ, dưới chất giọng có chút trầm thấp lại từ tính của Lam Hi Thần thay đổi hương vị, không giống tình ý thiếu nữ, lại giống lời thủ thỉ giữa những người yêu nhau. Kim Quang Dao nhìn quang ảnh ái muội của ghế lô phía dưới Lam Hi Thần, không biết sao, một khắc kì diệu thoáng qua, như lại gặp được Trạch Vu quân năm đó ở trong biển Kim tinh tuyết lãng hướng hắn mỉm cười.

Lam Hi Thần cơ hồ không thấy ca từ như thế nào, chỉ là thâm tình chân thành nhìn Kim Quang Dao, nghiêm túc nhỏ giọng hát khúc ca trữ tình kia.

Bên cạnh các nữ sinh bày ra thủ thế thiếu nữ kỳ nguyện, vẻ mặt hâm mộ ngã vào cùng nhau, không ngừng cảm thán Lam Hi Thần thật sự là quá liêu (*)

(*) liêu: Nguyên gốc là , tôi chẳng biết edit sao, đây không phải từ Hán Việt đơn giản nữa rồi =)))) Nó là một ngôn ngữ mạng, hay được dùng với 2 nghĩa:

1. Theo đuổi đối phương, đối xử thật tốt để lấy được trái tim đối phương.

2. Khiêu khích, trêu chọc, hấp dẫn, thường xuyên nói những lời hoặc là làm những việc muốn khiến cho đối phương chú ý, nhưng không phải phát ra từ nội tâm theo đuổi.

Chắc ở đây dùng với nghĩa thứ hai =))))))))))))))))) Ý nói Nhị ca quá là mê hoặc nhân tâm.

Một khúc kết thúc, mọi người phục hồi tinh thần, lại bắt đầu làm ầm ĩ muốn chơi các loại trò chơi uống rượu. Lam Hi Thần không tham gia được, đành phải ở bên cạnh đóng vai linh vật cho đủ số. Kim Quang Dao thập phần nhằm vào mấy tên chanh tinh kia, liên hợp mấy nữ sinh thành công đem bọn họ uống lăn ra, vài người ngã trên sô pha nôn mửa không ngừng, tất cả mọi người chán ghét cách bọn họ xa xa. Tan cuộc, Kim Quang Dao còn nhịn không được, nhân lúc không ai chú ý đạp lên hai chân của bọn họ, nói một câu: "Này thì ngươi có thể uống, này thì ngươi có thể uống, uống chết ngươi." (Ẻm trả thù vụ kháy Nhị ca ẻm không uống được rượu đó =))))

Lam Hi Thần bất đắc dĩ nhìn hành động trẻ con của Kim Quang Dao, nghĩ thầm A Dao uống say rồi?

Kim Quang Dao xác thật cũng uống nhiều, thế nhưng là sau khi rời ghế lô mới hiện ra vẻ say rượu.

Lam Hi Thần đỡ hắn lên xe taxi, Kim Quang Dao chơi xấu nhéo mặt Lam Hi Thần, lẩm bẩm nói: "Ánh trăng, ánh trăng."

"Sao ngươi chẳng tròn chút nào thế." (say quắc cần câu rồi =)))))) )

Lam Hi Thần bất đắc dĩ bắt lấy tay hắn, tranh thủ lúc rảnh rỗi nói địa chỉ cho tài xế, sau đó dỗ dành Kim Quang Dao: "A Dao, ngươi uống nhiều, dựa vai ta nghỉ ngơi một lúc đi."

Kim Quang Dao không thuận theo hắn, giống trẻ con lắc đầu, không buông tha muốn duỗi tay niết mặt Lam Hi Thần, trong miệng lẩm bẩm nói: "Ánh trăng, ánh trăng, sao ngươi không hôn ta."

Lam Hi Thần xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thoáng tài xế đang cười trộm, thở dài, có chút thẹn thùng nhanh chóng ở trên má Kim Quang Dao hôn một cái, nói: "Được chưa, A Dao."

Kim Quang Dao tiếp tục lắc đầu, chỉ chỉ miệng, đúng lý hợp tình nói: "Ánh trăng bình thường đều hôn chỗ này!"

Lam Hi Thần lại thở dài, đều nói hắn uống xong rượu Cô Tô một ly là phát điên, nhưng hắn cảm thấy Kim Quang Dao so với hắn khó hầu hạ nhiều.

Kim Quang Dao cố chấp chỉ vào miệng mình, Lam Hi Thần đành phải bất đắc dĩ ở trên môi hắn hôn một cái, xoa xoa tóc Kim Quang Dao: "Được rồi, A Dao, ngủ một lúc đi."

Kim Quang Dao bĩu môi, đối cái hôn có chút có lệ của Lam Hi Thần tỏ vẻ không hài lòng.

"Ánh trăng nhất định là không thích ta, ánh trăng bình thường đều hôn ta rất dài, rất lâu."

Lam Hi Thần có chút buồn cười, kiên nhẫn hỏi: "Rất dài rất dài có bao nhiêu dài?"

Kim Quang Dao giơ cánh tay mình, có vẻ toàn bộ không gian bên trong xe có chút chật chội, hét lên: ''Dài....như thế này này."

Lam Hi Thần nhịn không được khai ý cười bên môi, duỗi tay đem tay Kim Quang Dao tiếp tục ấn vào lồng ngực mình, miễn cho hắn không cẩn thận va đụng, sau đó nói: "Ánh trăng về nhà hôn A Dao được không, nhất định so rất dài rất dài rất dài còn dài hơn nhiều."

"Toàn bộ ánh trăng đều là của A Dao, A Dao muốn hôn thế nào thì hôn như thế, muốn hôn thời gian bao lâu đều tùy A Dao."

Kim Quang Dao rốt cuộc vừa lòng một tí, cả người củng tiến trong lòng ngực Lam Hi Thần, giống một con tiểu hồ ly củng tiến trong ổ sưởi ấm.

Tài xế trung niên qua kính chiếu hậu lộ ra nhìn thoáng qua hai người, nhịn không được đối Lam Hi Thần cười: "Hai vị tiên sinh cảm tình thật tốt, ngươi nhất định rất yêu vị tiên sinh này đi."

Lam Hi Thần ánh mắt nhu nhu nhìn tiểu hồ ly đã nhắm mắt lại trong lồng ngực. Theo ô tô chạy như bay, ngoài cửa sổ, đèn đường mờ nhạt rơi xuống từng tiết từng tiết bóng dáng, chiếu lên khuôn mặt đang ngủ của Kim Quang Dao  minh minh ám ám. Lam Hi Thần sợ ánh sáng chẳng chói lóa gì này cũng sẽ quấy rầy Kim Quang Dao nghỉ ngơi, nhẹ nhàng dùng tay che phía trên đôi mắt hắn.

Theo sau ngẩng đầu nhỏ giọng đáp lại tài xế: "Cảm ơn."

Nghĩ nghĩ, Lam Hi Thần lại lầm bầm lầu bầu bổ sung một câu.

Tài xế không nghe rõ, tò mò hỏi: "Tiên sinh, ngài còn nói gì?"

Lam Hi Thần cười lắc lắc đầu, nói câu không có gì.

Chỉ là khe khẽ nói nhỏ giữa tình nhân với nhau thôi.

Nhưng hắn xác thật rất yêu Kim Quang Dao.

-TBC-

--------------------------------------------------------------

Lời tác giả: Cuối cùng là suất diễn của tài xế tiên sinh, bởi vì ta cảm thấy theo xã hội tiến bộ, đại gia đối với đồng tính yêu nhau độ tiếp thu cũng càng ngày càng cao, hy vọng mỗi một phần cảm tình đều có thể được bình đẳng chúc phúc.

Còn những chanh tinh kia, để cho bọn họ theo gió tan đi là được rồi ~

--------------------------------------------------------------

Tiểu hồ ly đã có được ánh trăng của riêng mình rồi. Phải sống thật hạnh phúc đó nha.

Muốn đăng vào rằm Tháng giêng chúc tết Nguyên tiêu cả nhà mà mình lại lăn ra ốm :(

Chúc cả nhà Nguyên tiêu vui vẻ. 

--------------------------------------------------------------

Có một điều muốn xin ý kiến mọi người: Mọi người thấy việc mình giải thích một số cụm từ khó hiểu ngay dưới đoạn chứa cụm từ đó có làm gián đoạn việc đọc và làm mọi người khó chịu không? Nếu khó chịu thì để lần sau mình giải thích một loạt khi đã hết chương, hoặc sửa luôn ngay chương này cũng được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro