Năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Một Lam xinh đẹp hai ngàn năm qua chưa từng xuống núi.

Lam xinh đẹp dọn nhà mới nè!

Chín, Lam Hi Thần với trừ tịch(*)

(*) trừ tịch: 30 Tết

Đêm giao thừa, Lam Hi Thần mang Kim Quang Dao về Lam gia.

Kim Quang Dao đến bây giờ vẫn không biết ngày đó hội đàm Lam Vong Cơ rốt cuộc cùng Lam Hi Thần hàn huyên cái gì, sự tình quá nhiều, hắn cũng quên hỏi, vừa vặn ở trên bàn cơm gặp Ngụy Vô Tiện, liền dò hỏi một phen. Ngụy Vô Tiện nhún nhún vai nói cho Kim Quang Dao, nguyên lai trên gia phả Lam gia có ghi lại sự kiện năm đó Lam Hi Thần tán hồn Già Lam sơn, hơn nữa để lại hậu văn, nói Lam Hi Thần khả năng sẽ trở về, mong hậu nhân quan tâm nhiều hơn.

Ở xã hội hiện đại, nói Lam Hi Thần là lão tổ tông của bọn họ thật sự quá quái dị, đành phải tiếp tục nói Lam Hi Thần là anh trai của Lam Vong Cơ.

Kim Quang Dao gật gật đầu, người Lam gia làm việc vẫn rất đáng tin cậy. Gia phả ngàn năm trước còn có thể truyền lưu đến nay, dù sao này cũng rất giống phong cách người Lam gia.

Lam Khải Nhân ở trên bàn cơm dặn dò vài việc sinh hoạt, Kim Quang Dao ngoan ngoãn đáp vài câu. Lam Khải Nhân nắn vuốt râu, đối lão tổ tông cùng người yêu lão tổ tông cũng không nói thêm gì.

Bữa trừ tịch qua đi, bởi vì nội thành có lệnh cấm, mọi người dùng xe Ngụy Vô Tiện đi ra bờ biển bắn pháo hoa. Rất nhiều người trẻ tuổi đỗ xe ở bờ biển chờ tới 0 giờ, cũng có dìu già dắt trẻ bồi tiểu hài tử tới. Đồng hồ vừa điểm, bầu trời nở rộ vô số pháo hoa. Kim Quang Dao ngẩng đầu nhìn ánh sáng ngũ thải ban lan trên bầu trời, lại nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lam Hi Thần cũng đang chăm chú xem pháo hoa.

(*) Ngũ thải ban lan: nhiều loại màu sắc lẫn lộn, khiến người ta chói mắt.

Lam Hi Thần khóe miệng hơi hơi cong lên, trên mặt mang theo ý cười bình thản và ấm áp. Khăn quàng cổ của hắn là Kim Quang Dao đích thân đeo cho. Hơi thở ở trong không khí tạo thành một làn sương trắng lướt qua trong giây lát.

Kim Quang Dao bỗng nhiên nhớ tới một đêm rất nhiều năm trước, bọn họ săn đêm bên ngoài, vừa vặn đụng phải Tết Khất Xảo (*), bầu trời cũng châm ngòi rất nhiều pháo hoa. Kim Quang Dao đứng ở bên cạnh hắn, nhìn sườn mặt hắn bị pháo hoa chiếu sáng minh minh ám ám, nhưng chỉ dám nhìn, không dám đến gần, cũng không dám du củ.

(*) một cách gọi khác của lễ Thất Tịch

Kim Quang Dao chỉ nhìn hắn, chỉ có thể nhìn hắn.

Lam Hi Thần như cảm nhận được ánh mắt của Kim Quang Dao, bỗng nhiên cúi đầu hướng hắn cười một chút, duỗi tay cầm lấy tay Kim Quang Dao.

"A Dao, năm mới vui vẻ."

Kim Quang Dao cảm thấy bầu trời pháo hoa nháy mắt thất sắc, thừa dịp Ngụy Vô Tiện treo ở trên người Lam Vong Cơ hồ nháo không chú ý bọn họ, nhón chân nhẹ nhàng hôn Lam Hi Thần.

"Nhị ca, năm mới vui vẻ."

Mười, Lam Hi Thần với phòng ở mới.

Trừ tịch qua đi, Kim Quang Dao lại vùi đầu vào công việc. Từng hạng mục năm trước thật nhanh được giải quyết. Kim Quang Dao nhìn số dư thẻ ngân hàng, rồi lại lật lật xem số dư của Lam Hi Thần, quyết định ở thành phố này mua một căn nhà thuộc về chính mình.

Hai người cùng nhau xem rất nhiều căn hộ, vòng đi vòng lại, lại nhìn trúng lâu bàn năm đó của La Thanh Dương. La Thanh Dương vô cùng hào phóng, bán cho bọn họ với giá công nhân, hơn nữa dưới lưỡi sán hoa sen của Kim Quang Dao, còn được giảm miễn rất nhiều trang phí.

Ba tháng sau, Kim Quang Dao đem trả phòng ở nhỏ cho sinh viên kia. Chủ nhà vô cùng luyến tiếc vị khách thuê ưu tú này, còn nhiệt tình nói có yêu cầu lại đến. Thời điểm đóng gói rời đi, Lam Hi Thần đứng ở cửa, yên lặng liếc mắt nhìn xung quanh căn phòng nhỏ chứa đầy hồi ức của hai người.

Mặc kệ thế nào, cũ không đi, mới không đến, Kim Quang Dao cùng Lam Hi Thần thuận lợi dọn vào phòng ở mới. Hai người đem hành lý cùng vật nhỏ nhất nhất phóng hảo, Kim Quang Dao không thích đem những việc này mượn tay người khác, vì thế chỉ có thể tự mình cùng Lam Hi Thần bố trí tân gia, từ ban ngày cho tới tối mịt, cuối cùng Kim Quang Dao mệt nằm liệt trên sô pha, lười không muốn nhúc nhích, còn muốn kéo Lam Hi Thần bồi hắn cùng nhau nằm liệt.

Nhà mới có cái cửa sổ cực lớn sát đất, tầng lầu rất cao, ban đêm có thể thấy ngàn vạn ngọn đèn trong thành phố này. Sô pha ở bên cạnh cửa sổ lớn sát đất. Phòng chưa được treo rèm cửa, Lam Hi Thần giương mắt nhìn lại, cao lầu nơi xa, còn có rất nhiều người đang tăng ca.

Lam Hi Thần thoạt nhìn trạng thái cũng không tệ lắm, nhưng Kim Quang Dao thật sự thể lực không còn, dựa vào trên người Lam Hi Thần lẩm bẩm nói: "Nhị ca, thể lực ngươi cũng thật tốt quá, ta thấy ngươi bình thường cũng không tập thể hình, hai chúng ta vì cái gì lại kém xa như vậy?"

Lam Hi Thần điều chỉnh dáng ngồi, để hắn dựa vào càng thoải mái chút, cười nói: "A Dao từ trước chính là như vậy, ngày mai hình như còn có một ít gia cụ muốn tới, A Dao nghỉ ngơi, nhị ca tới dọn là được."

Kim Quang Dao gật gật đầu, dựa vào trên người Lam Hi Thần nhìn chung quanh một vòng thành quả lao động của mình, tuy rằng rất mệt, nhưng hắn thực vừa lòng.

Lam Hi Thần theo thói quen, không có việc gì liền mút hôn một vài sợi tóc của hắn, Kim Quang Dao cười chống đẩy nói: "Nhị ca, toàn là mồ hôi, bẩn lắm, đừng hôn."

Lam Hi Thần nghiêm túc nói: "A Dao không bẩn."

Kim Quang Dao không thuận theo hắn, lôi kéo Lam Hi Thần cùng đi phòng tắm mới. Phòng tắm mới có một bồn tắm rất lớn, Kim Quang Dao tư tâm lắp đặt một cái máy mát xa, vừa lúc hôm nay có thể thử một lần.

Kết quả tắm xong rồi, Kim Quang Dao cũng không nghiêm túc cảm thụ cái bồn tắm mát xa này tốt đến mức nào, nhưng thật ra hảo hảo cảm thụ một phen Lam Hi Thần.

Lam Hi Thần cũng cảm thấy phòng tắm mới này không tồi, đủ lớn, thi triển khai. Nhà trước tuy rằng là chim sẻ tuy nhỏ ngũ tạng đều toàn, nhưng đối với vóc dáng gần mét chín của hắn mà nói, vẫn là có điểm co quắp, đặc biệt là lúc hắn thường xuyên cùng Kim Quang Dao ở phòng tắm lau súng cướp cò.

Tắm giặt sạch sẽ cũng đã mất gần 2 tiếng, hai người ước chừng là phản xạ hình cung đều có điểm trường. Chờ lúc tắm rửa xong, mang theo một thân thanh hương một lần nữa tựa vào sô pha, mới có một loại giác ngộ đã dọn về "Nhà của mình".

Kim Quang Dao nhịn không được vui vẻ, trước kia làm tiên đốc, cái gì cũng là tiền nhân chuẩn bị tốt, ở chính là Phương Phi điện, Hội Thanh đàm là Đấu Nghiên thính, chung quy không phải của mình, duy nhất tự mình xây dựng chính là trán viên, nhưng cũng là cải biến trên cơ sở người đi trước, để nhị ca hắn có thể mỗi lần tới Kim Lân Đài đều xem như ở nhà.

Đến nỗi trong trăm ngàn lần luân hồi kia, hắn chỉ lo cùng Lam Hi Thần tích góp công đức, trên cơ bản chưa kịp gây dựng sự nghiệp liền đã chết.

Hiện giờ mới rốt cuộc có loại cảm giác trần ai lạc định.

Có phòng ở của riêng mình, có Lam Hi Thần ở bên cạnh.

Kim Quang Dao luôn luôn cho rằng mình chính là tục nhân, nhưng Lam Hi Thần, là người không tầm thường nhất trong sinh mệnh của hắn.

Tưởng tượng đến điều này, Kim Quang Dao nhịn không được nhích lên hôn hôn Lam Hi Thần, cười nói: "Nhị ca, ngươi cao hứng sao?"

Lam Hi Thần bình tĩnh nhìn hắn vài giây, bỗng nhiên đem hắn ôm đến trên người mình, thập phần nghiêm túc gật gật đầu, nói: "Cao hứng."

"Cùng A Dao ở bên nhau đều là cao hứng."

Kim Quang Dao bị một ôm bất ngờ của hắn làm cho hoảng sợ, đành phải duỗi tay ôm lấy cổ Lam Hi Thần, ngồi ổn về sau liền biết nghe lời, nhướng mày ở trên người hắn cọ xát hai hạ, vài giây sau liền cảm thấy có thứ gì đứng vững.

Kim Quang Dao bên môi tràn ra ý cười, cúi đầu hôn chóp mũi Lam Hi Thần một cái, trêu đùa: "Nhị ca, quả nhiên thể lực thực tốt."

Tuy rằng hai người cũng coi như là lão phu lão thê, nhưng Lam Hi Thần luôn thực dễ dàng thẹn thùng, mặt hơi hơi đỏ hồng, giải thích nói: "Là A Dao quá đẹp."

Kim Quang Dao nói: "Nhị ca tới hiện đại, nhưng thật ra càng ngày càng biết dỗ dành A Dao vui vẻ, trước kia như thế nào không biết ngươi miệng lưỡi trơn tru như vậy?"

Lam Hi Thần nói: "Lời nói của Nhị ca toàn xuất từ bản tâm, những câu là thật, không tính miệng lưỡi trơn tru."

Kim Quang Dao nhịn không được lại hôn hôn hắn, hai người hôn nhau một hồi liền ngã xuống sô pha. Ngoài cửa sổ cao lầu đã dập tắt không ít đèn, chỉ có mấy cái tinh tinh điểm điểm còn sáng lên, ánh sáng mỏng manh chiếu lên sô pha, chiếu ra hai bóng người dây dưa.

Đại khái mặc kệ là nhà mới hay là phòng cũ, căn phòng lớn hay là phòng ở nhỏ, luôn là muốn ở bên cửa sổ tới một phát.

Trên cửa sổ, một chậu cây từ phòng ở nhỏ kia mang đến đây cũng lặng lẽ nở hoa. Lam Hi Thần và Kim Quang Dao vẫn chưa phát hiện, bọn họ còn đang vội vã ôm lẫn nhau mà.

-TBC-

--------------------------------------
Chả biết có kịp edit xong chương Valentine không nữa ☹️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro