Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 1

Đang độ tháng 5 cuối xuân, Vân Mộng tuy là vùng sông nước, nhưng cũng nhiễm một chút thời tiết nóng của mùa hè, từng nhà ven sông ở Liên Hoa Ổ đều chuẩn bị tránh cái nóng ngày hè , Giang gia là vọng tộc bản địa, chuyện này đương nhiên đã tự sắp xếp thỏa đáng.

Trong thư phòng Giang gia tông chủ, Lam thị tông chủ Trạch Vu Quân khí định thần nhàn mà ở trước bàn phê duyệt các loại công văn văn kiện quan trọng.

Ai, ngươi hỏi vì sao Trạch Vu Quân ở trong thư phòng Giang tông chủ xử lý công vụ? Ha hả, này liền hỏi vị Giang tông chủ ở một bên lười biếng kia đi.

Chỉ thấy Giang Trừng nửa nằm cạnh giá sách phía bên giường, tay cầm một quyển Dân gian Thoại bản (*) , tay lấy một quả sơn trà trên án kỉ. Một tay không tiện, hắn liền trực tiếp dùng miệng gặm bóc vỏ, vừa gặm vừa xem thoại bản, ngẫu nhiên nhìn thân ảnh bận rộn phía trước án thư, nở nụ cười.

"Thoại bản này rất thú vị sao, Vãn Ngâm cười vui vẻ như thế?" Lam Hi Thần ôn thanh hỏi, mặt toàn ý cười.

Giang Trừng một ngụm đem hạt sơn trà phun ở mâm đựng trái cây kế bên, "Đường đường Trạch Vu Quân, mặc kệ Vân Thâm Bất Tri Xứ như vậy, càng muốn ở chỗ ta nơi này đánh tạp (*), ngươi nói có phải hay không thực sự buồn cười."

Lam Hi Thần nghe hắn nửa thật nửa giả trêu đùa xong, gương mặt càng thêm nhu thuận, nghiêng đầu hỏi lại: "Vãn Ngâm, đây là đuổi ta đi sao?"

Giang Trừng buông Thoại bản, mặt mày rùng mình, "Nếu ta đuổi, ngươi liền đi sao?"

Lam Hi Thần cũng không đáp lời, chỉ cười lắc đầu, gác xuống bút mực, đứng dậy dời bước đến cạnh giường ngồi xuống, giúp Giang Trừng lột sơn trà, "Trên vỏ sơn trà này đều là tế mao(*), ngươi liền trực tiếp dùng miệng gặm, chốc nữa lại ngứa." Y dưới tay áo dài vốn là đôi tay trắng nõn, mười ngón linh hoạt, không bao lâu, một quả sơn trà mềm ngọt liền bóc xong, đưa tới bên miệng Giang Trừng.

Nhìn y tinh tế chu đáo như thế, Giang Trừng cũng không cùng y khách khí, cúi đầu liền đem một quả sơn trà bóc xong hàm vào trong miệng, ăn xong, lại tự nhiên mà đem hạt phun vào trong tay y, "Trạch Vu Quân hòa nhã như thế, kêu ta làm sao thôi theo đuổi người."

Lam Hi Thần như cũ cười bóc sơn trà, Giang Trừng vừa ăn vừa nói: "Ta nói, sơn trà này nha, Bạch Sa (*) ở Cô Tô các ngươi chính là đặc sản ngon, vỏ mỏng thịt dày, ngọt thanh trơn bóng. Năm đó ta cùng Ngụy Vô Tiện ở Cô Tô cầu học, ngoại trừ Thiên Tử Tiếu, liền yêu nhất sơn trà này."

Lam Hi Thần trên tay không ngừng, "Ân, ta biết!"

Giang Trừng nửa đứng dậy, ngạc nhiên nói: "Này ngươi đều biết? "

Lam Hi Thần giương mắt cười nói: "Năm đó chúng ta một nhóm đi Thải Y Trấn trừ thủy túy, các ngươi không phải đáp cho Vong Cơ một quả?"

Giang trừng mắt hạnh một phen, "Đó là Ngụy Vô Tiện cho, không liên quan ta, hơn nữa nhân gia cũng không muốn. " Tiếng nói vừa dứt, hắn như là hiểu ra cái gì, giảo hoạt mà nhìn về phía Lam Hi Thần,"Ồ, ta còn thắc mắc tại sao sơn trà này đột nhiên có chút chua chứ. "Nói xong cầm một quả sơn trà được Lam Hi Thần bóc xong, "Năm đó không có cho ngươi ăn sơn trà, hiện giờ tự mình tới uy, Trạch Vu Quân chính là vừa lòng." Nói xong một ngụm ngậm sơn trà hướng Lam Hi Thần đưa đến.

Giang Trừng thân là một tông chủ, xưa nay rụt rè nội liễm, rất ít chủ động như thế. Lam Hi Thần thấy sắc thái này, cầm lòng không đậu mà đem hắn ôm vào lòng ngực, cúi đầu ngậm lấy quả ngọt mà người yêu hiến đến.

"Tông chủ, tông chủ, việc lớn không tốt. "Một đệ tử Giang thị vội vã vọt vào thư phòng, vào cửa liền nhìn thấy hai vị tông chủ ở trên giường...... Trong lúc nhất thời, phòng trong ba người đều ngốc! Nhược! Mộc! Kê!

Thảm nhất chính là Giang Trừng, một quả sơn trà hàm ở trong miệng chưa phun ra, đã bị hoảng đến nuốt xuống hết, hắn sặc đến không thở được. Lam Hi Thần vội đỡ vai hắn, vuốt ngực giúp hắn thuận khí.

"Khụ khụ...... Khụ khụ khụ" thật vất vả ngừng ho sặc, không biết có phải vì ho đến lợi hại, thẹn quá thành giận, Giang Trừng gương mặt đỏ bừng, lạnh giọng quát lớn nói: "Chuyện gì, hoang mang rối loạn, giống bộ dáng gì."

Đệ tử kia mới vừa qua tuổi vũ chước (*), hiểu biết làm sao quá giới hạn, nhìn thấy hình ảnh chấn động thế kia, sớm bị dọa đến ba hồn không thấy bảy phách, lại bị tông chủ lạnh lùng sắc bén một phen răn dạy, run run rẩy rẩy, liền lời nói cũng nói không rõ, "Tông, tông chủ...... Giang tổng quản, để...... để cho ta tới bẩm tông chủ. Ngày trước, đệ tử đi Khứ Linh Tê trấn săn đêm trúng yêu tà quỷ kế, tử thương hầu như không còn ai, một nhóm mười ba người, chỉ có một người trốn trở về, còn bị trọng thương, hiện tại đang cứu trị ở tiền viện...... "

"Cái gì!" Vì bảo đảm môn hạ đệ tử khi săn đêm được an toàn, Giang Trừng đã sớm lập ra quy tắc, mỗi lần ra cửa, đội cần đưa theo ba đệ tử tinh anh có Kim Đan trở lên, đội hình như vậy thừa sức đối phó yêu vật đạo hạnh ngàn năm, mấy năm gần đây, đệ tử Giang gia săn đêm ít có thương vong. Hiện giờ một nhóm ra ngoài chỉ có một người trọng thương mà về, không thể không kêu Giang Trừng đừng sợ đừng đau, không biết rốt cuộc yêu nghiệt này ra sao......

Giang Lam hai người vội vàng đuổi tới tiền viện, đệ tử bị thương tên Giang Tân Nguyên, là môn hạ tinh anh, đã được y sư trong tộc khẩn cấp trị liệu, thương thế tuy nặng, nhưng tính mạng không phải lo, thần trí cũng xem là thanh tỉnh. Giang Tân Nguyên thấy Giang Trừng, nghĩ đến hơn mười sư huynh đệ chết ở Khứ Linh Tê trấn, không khỏi lâm vào bi ai, mắt hàm nhiệt lệ, "Tông chủ, đệ tử hổ thẹn......"

Giang Trừng vội tiến lên trấn an, "Tân Nguyên không cần tự trách, dưỡng thương quan trọng."

Giang Tân Nguyên nghe xong, nước mắt đầm đìa rốt cuộc nhịn không được, giãy dụa muốn đứng dậy, "Tông chủ, cầu ngài làm chủ vì các sư huynh đệ đã chết a."

Giang Trừng một phen đỡ lấy Giang Tân Nguyên, để hắn một lần nữa nằm xuống, nghiêm mặt nói: "Ta đương nhiên sẽ không để cho bọn họ uổng mạng, ngươi nói cho ta, Khứ Linh Tê trấn rốt cuộc phát sinh chuyện gì?"

Khứ Linh Tê trấn tại Tây Nam vùng Thiện Xiển, cư dân địa phương nhiều thế hệ trồng hoa mà sống, hàng năm nơi này hoa tươi không tàn, có một thành hoa đẹp được người người ca tụng. Nguyên bản nơi đây dân phong thuần phác hiền lành, người dân trong trấn trồng hoa kinh doanh là chủ đạo, sinh hoạt phú túc. Thẳng đến một năm trước, trên núi Khứ Linh Tê trến mọc ra một gốc cây kỳ hoa (hoa lạ hiếm thấy), ban ngày thoạt nhìn bất quá là một gốc cây vô duyên vô cớ có hoa màu đỏ kỳ lạ, nhưng ở ban đêm lại có thể nở rộ ra tia sáng lưu li kỳ dị, ở dưới ánh trăng, màu sắc và hoa văn bảy màu biến ảo. Nghe đồn cảnh vật lúc đó, như ẩn như hiện, có một nữ tử tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành, người mặc bảy màu nghê thường, lúm đồng tiền xinh đẹp nhìn về phía người vẫy tay. Như thế kỳ hoa tự nhiên hấp dẫn không ít khách ngắm hoa khách đến xem, nhưng hễ ban đêm có nam tử lên núi, thì một đi không trở về.

Giang Trừng cùng Lam Hi Thần nhìn nhau, hai người đều đã trong lòng biết rõ ràng, nữ tử này tất là hoa yêu không thể nghi ngờ.

Hoa yêu kia chuyên chọn nam tử xuống tay, đối nữ tử lại không hề hứng thú. Nàng mị thuật cao siêu, phàm là nam tử gặp qua nàng, đều không hề cảnh giác mà bị hấp dẫn, mơ mơ màng màng đi theo, vừa đi liền phảng phất rơi vào sương mù ảo cảnh, không biết hôm nay hôm nào, rốt cuộc tìm không thấy đường ra. Trong Khứ Linh Tê trấn nghiêm cấm nam tử lên núi ban đêm, lại khẩn cầu tiên gia tu sĩ phụ cận đến trừ yêu, trước sau có mười mấy nhóm tu sĩ vào núi, tất cả đều không thấy bóng dáng. Ba ngày trước, Giang Tân Nguyên cùng chúng đệ tử Giang gia trên đường đến Khứ Linh Tê trấn, biết được trên núi yêu mị hại người, liền quyết tâm lên núi trừ hoạn.

Giang Tân Nguyên nhớ lại, "Ban đêm, chúng ta lên núi được một lúc sau, nghe đồn hoa yêu lui tới đỉnh núi bày ra trận pháp, ánh trăng dần dần dày, quả nhiên thấy một nữ tử lúm đồng tiền dịu dàng vẫy tay, có vài tên đệ tử căn cơ còn thấp ngăn không được mị thuật, không tự giác muốn đi theo. Ta cùng hai đệ tử khác trong nhóm, lập tức ngự kiếm ngăn trở. Ai ngờ hoa yêu kia, thấy mị thuật không thành, phất tay đưa tới mấy trăm âm hồn kinh khủng thê lương công kích chúng ta. Trong đó, thoạt nhìn một số là hương dã thôn phu, một số là văn nhân nhã sĩ, cũng có một số đeo bội kiếm hẳn là người tu chân giới, nhân số đông đảo, các đệ tử không địch lại. Tân Hoài sư huynh, liều chết cứu giúp, ta mới có thể may mắn chạy thoát, lưu lấy tính mạng trở về gặp tông chủ." Nhớ lại màn đêm buông xuống, các sư huynh đệ toàn bộ tắm máu chết thảm, bi thương khó kìm nén, lớn tiếng khóc ra.

Giang Trừng biết Giang Tân Hoài là nhóm đệ tử tuổi trung niên lớn nhất, tu vi rất cao, ngày thường đối diện tiểu bối rất chiếu cố, cùng Giang Tân Nguyên có giao hảo. Hiện giờ lập tức chiết nhiều danh đệ tử, tuy là Giang Trừng nhìn quen sát phạt huyết tinh, cũng rất đau lòng. Hắn đỡ Giang Tân Nguyên, đối với đệ tử, cũng như là đối với chính mình, trịnh trọng nói: "Ngươi yên tâm, mặc kệ là hồn phách hay là thi thể, ta chắc chắn đưa bọn họ trở về."

Lam Hi Thần biết Giang Trừng hiện tại bi phẫn không thôi, nhưng cũng không biết phải nói lời nào, đành phải vỗ nhẹ lưng hắn, không tiếng động trấn an.

Xử lý sự vụ khẩn cấp trong tộc xong, dặn dò tổng quản chiếu cố Giang Tân Nguyên, Giang Trừng liền cùng Lam Hi Thần ngự kiếm đi Khứ Linh Tê trấn. Kỳ thật Giang Trừng thời trẻ ỷ vào mình tài cao mật lớn, quen độc lai độc vãng, trừ khi chăm sóc Kim Lăng, ra cửa săn đêm hiếm khi mang môn hạ đệ tử, tuy chưa từng có chuyện khiến tính mạng lo ngại, nhưng bị thương luôn là khó tránh khỏi. Lam Hi Thần từ lúc cùng hắn kết làm đạo lữ, liền không thể mặc kệ hắn một thân trải qua nguy hiểm, mỗi lần đều đi theo trái phải bảo vệ. Mới đầu, Giang Trừng cảm thấy y mù quáng quan tâm, trộm đơn độc đi vài lần. Không ngờ có một lần vô ý bị thương, Lam Hi Thần vừa tức giận, vừa đau lòng, lúc ấy thi pháp chữa thương Giang Trừng thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma. Từ đây, Giang Trừng cũng không dám gạt y đơn độc hành động nữa.

Từ Vân Mộng đến Khứ Linh Tê trấn, đường xa hơn ba ngàn dặm, hai người ngự kiếm đi tìm gần 3 canh giờ, tới khi đã qua buổi trưa, Lam Hi Thần đề nghị tới trước trấn trên tìm một chỗ dừng chân, ăn trưa rồi nghỉ tạm một lúc, ban đêm lại lên núi. Giang Trừng không có ý kiến, hai người liền ở trấn trên tìm một khách điếm.

Qua giờ mẹo, sắc trời bắt đầu tối, Giang Trừng cùng Lam Hi Thần lần tìm lên núi. Đối với người tu tiên mà nói, ban đêm đi đường núi vốn cũng bình thường, hai người ở dưới chân núi Khứ Linh Tê quanh quẩn một vòng, đại khái thăm dò hướng đi trong sơn đạo, cũng tìm được nơi có yêu khí. Giang Trừng thói quen đi trước, Lam Hi Thần liền ở phía sau không nhanh không chậm mà đi theo. Hai người đi vào sâu trong rừng rầm bên sơn tuyền, Lam Hi Thần nhìn nước suối một cái, nói: "Chính là chỗ này." Vừa dứt lời, chỉ thấy nước sơn tuyền nổi lên ánh sáng bảy màu, rực rỡ lóa mắt, dưới nước mơ hồ truyền ra tiếng cười thiếu nữ dễ nghe.

Giang Trừng vốn không nhìn thấy kẻ có hành vi dấu đầu lộ đuôi này, nghĩ đến những đệ tử càng tăng cơn giận dữ, "Giả thần giả quỷ, lăn ra đây!" Tử Điện ra tay, một roi vung qua, vốn là nước suối vô hình lại phảng phất có hình dạng, bị chém thành hai đoạn, quang ảnh cũng dần dần ngưng tụ thành hình, một nữ tử mặc hoa phục tuyệt sắc đứng bên trong ánh sáng rực rỡ. Nàng dung sắc tuyệt đẹp, thấy Giang Lam hai người cười đến càng thêm diễm quang bắn ra bốn phía,: "Hắc hắc, không nghĩ tới vùng thôn quê hoang dã này, cư nhiên còn có thể nhìn thấy nam tử tuấn tú như thế, thật là hiếm lạ. Đáng tiếc, vị công tử này lệ khí quá nặng, ta không thích. Ta thấy, vẫn là vị bạch y công tử phía sau hợp khẩu vị hơn." Đang nói chuyện, phất tay áo một cái, có vài dải lụa ở thắt lưng bắn ra, đánh úp về phía Lam Hi Thần. Lam Hi Thần không hề nhúc nhích, Giang Trừng liền đã rút ra Tam Độc, phi kiếm đem dải lụa chém xuống.

Hoa yêu kia dốc lòng không thành, không giận chỉ cười: "Công tử kiếm pháp tinh diệu, Mị Ly thật đúng là không phải đối thủ đâu." Vừa dứt lời, hoa yêu lắc mình mọt cái biến mất trong vòng tròn ánh sáng. Giang Trừng cho rằng hắn muốn chạy trốn, vừa định muốn truy, đã bị bốn phía không biết khi nào toát ra tới rất nhiều âm hồn ngăn cản đường đi.

Âm hồn này nguyên đều là hoa khách lên núi ngắm hoa cùng tu sĩ trừ yêu, sau khi chết thi cốt không còn, hồn phách lại lưu tại trong núi, vì bị hoa yêu kiểm soát. Ngự hồn cùng ngự thi Di Lăng Lão Tổ sử dụng là thuật cùng loại tương tự. Khác nhau ở chỗ ngự thi cần lấy thi cốt để làm trung gian, năm đó Kim Tử Hiên khi ở Cùng Kỳ Đạo trù tính kiếp sát Ngụy Anh, trước đó đem thi thể trong phạm vi mười dặm dọn dẹp sạch sẽ. Mà người ngự hồn không cần dùng xác chết, chỉ cần có một chút hồn phách liền có thể, hơn nữa so với xác chết bình thường mà nói, hồn phách đủ linh lực hơn, lực sát thương cũng liền lớn hơn nữa. Nhưng là hồn phách cũng có nhược điểm trí mạng, hồn phách vốn không phải vật ở dương gian, thời gian lâu rồi, hồn khí càng yếu, cuối cùng tiêu tán. Cho nên không giống Di Lăng Lão Tổ tùy tiện ngoắc tay một cái là có thể đưa tới trên vạn âm thi, người ngự hồn có thể đồng thời điều khiển sử dụng mấy trăm âm hồn đã xem như không dậy nổi.

Giang Trừng ghét cái ác như kẻ thù, thấy hoa yêu kia làm hại nhiều người uổng mạng như vậy, trong lòng khí thịnh, Tử Điện cùng Tam Độc đều xuất hiện, định tốc chiến tốc thắng đi tìm chỗ ẩn thân của hoa yêu. Nhưng rốt cuộc âm hồn quá nhiều, hơn nữa trừ phi là lập tức đánh bọn họ hồn phi phách tán, nếu không hồn phách không tiêu tan không lùi, thật là phiền toái. Đặc biệt là mấy cổ tân hồn xông vào đằng trước, đều là Giang gia đệ tử mệnh tang tại đây không lâu, Giang Trừng không đành lòng đánh tan bọn họ, khắp nơi thủ hạ lưu tình, nhất thời trứng chọi đá, cực kỳ nguy hiểm.

Lam Hi Thần biết tiếp tục như vậy không phải biện pháp, hướng Giang Trừng hô: "Vãn Ngâm, nơi này giao cho ta, ngươi đi trước đuổi theo." Rút ra Liệt Băng tấu《 Chiêu Hồn 》, Chiêu Hồn khúc mang theo chân nguyên linh lực, đối những âm hồn mà nói thật giống như "Triệu âm kỳ" cường lực một phía, các âm hồn ào ào không để ý vứt bỏ Giang Trừng, nhằm về phía Lam Hi Thần. Lam Hi Thần tiếng tiêu không ngừng, đạp Sóc Nguyệt biến hóa phương hướng thân pháp, vài cái liền thay Giang Trừng hoàn toàn thoát khỏi âm hồn dây dưa.

Giang Trừng biết rõ lấy bản lĩnh của Lam Hi Thần có thể bình tĩnh đối phó mấy âm hồn này toàn thân khó lui, nên cũng không ham chiến, hướng về phương hướng hoa yêu biến mất đuổi theo.

Bên này Lam Hi Thần thấy Giang Trừng thoát hiểm, tiếng tiêu ngừng lại, nhanh chóng lấy ra tỏa linh nan, đem 12 vong hồn đệ tử Giang gia thu vào trong túi. Sau đó thay đổi khúc pháp, tấu khúc 《 An tức 》, lấy tiếng nhạc làm trung gian, siêu độ vong hồn. Những âm hồn vốn là lưu luyến dương thế, không cam lòng như vậy rời đi, trong lúc nhất thời tiếng chửi bới, tiếng khóc lóc kể lể, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp núi. Lam Hi Thần không tiếc linh lực, trước sau tấu ba lần 《 An tức 》, mới đem âm hồn toàn bộ tiễn đi luân hồi. Bởi vì bận lòng Giang Trừng, y cũng không kịp điều tức, hướng sâu trong rừng rậm tìm kiếm.

Đuổi đến một huyệt động ở Bối Sơn, yêu khí càng thêm đậm. Lam Hi Thần cẩn thận đi vào trong động, chỉ thấy trong động có một cái hồ nước sâu thẩm, giữa hồ có một giường đá lớn, một thân ảnh màu tím nằm ngửa trên giường đá. Lam Hi Thần phi thân qua bế Giang Trừng lên, duỗi tay xem thử mạch đập.

Giang Trừng chân mày co chặt trong lúc ngủ mơ, tựa hồ đang ở trải qua một hồi khổ hình, cả người run rẩy, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ.

Lam Hi Thần một mặt giúp Giang Trừng vận linh lực bảo vệ tâm mạch, một mặt nôn nóng gọi đến: "Vãn Ngâm, Vãn Ngâm! Tỉnh tỉnh!" Linh lực tiến vào trong cơ thể Giang Trừng, như là đi vào một hắc động bình thường, vô tung vô ảnh.

Giang Trừng ở trong lòng ngực Lam Hi Thần giãy dụa đến lợi hại, không ngừng mà hô: "Cha! Mẹ!"

Hoa yêu này am hiểu mị thuật ngự hồn, hồn phách Giang Trừng e rằng bị khóa ở trong mộng, ngoại lực chỉ sợ rất khó đem hồn phách kéo ra khỏi mộng cảnh, suy nghĩ đến đây, Lam Hi Thần không hề do dự, di hồn tiến vào mộng cảnh của Giang Trừng.

Lá khô trải khắp Liên Hoa Ổ, ánh lửa đầy trời, giữa thế lửa vật lộn đệ tử Giang gia chạy trốn kêu cứu, bụi rậm bên trong hồ sen, Giang Trừng cùng Ngụy Anh nằm trên một con thuyền nhỏ bị Tử Điện trói giãy dụa không thoát được. Giang Trừng hai mắt sung huyết, thê lương mà khóc kêu: "Mẹ!! Cha!!" Hai tay hắn dùng sức siết chặt boong thuyền, cả mười ngón bị siết đến hỏng, nước mắt rơi xuống ở đầu ngón tay, hòa vào máu xương.

Đây là tình cảnh năm đó Ôn thị huyết tẩy Liên Hoa Ổ, việc này Lam Hi Thần đã sớm biết được, hiện giờ tận mắt nhìn thấy, tình cảnh này, chấn động hắn trong lòng đau nhức. Y chưa từng hận chính mình như vậy, hận chính mình năm đó vô năng, không thể sớm ngày thanh trừ Ôn thị, làm ái nhân chịu khổ nỗi đau diệt môn. Tuy rằng khi Giang gia diệt môn, Vân Thâm Bất Tri Xứ bị phá hủy một nửa, phụ thân y bị thương nặng không trị khỏi, y trọng thương trốn đi.

Ở mộng cảnh hình ảnh bay nhanh lưu chuyển, Lam Hi Thần nhìn Ngụy Anh mang theo Giang Trừng thất hồn lạc phách khắp nơi tránh né Ôn thị đuổi giết, nhìn Giang Trừng vì không muốn liên lụy Ngụy Anh mà bị Ôn Triều chộp tới một roi đánh gãy xương sườn trước, nhìn Ôn Trục Lưu một tay móc ra nội đan Giang Trừng, nhìn Ngụy Anh cùng Ôn Tình tỷ đệ trợ giúp cứu Giang Trừng ra.

Sau đó mộng cảnh bắt đầu chấn động, Giang Trừng cùng Ngụy Anh đứng ở nơi cao nhất trên núi hoang, giữa nội phủ Ngụy Anh xẻ ra một hố lớn, trong tay bắt lấy một viên kim đan máu chảy đầm đìa đưa cho Giang Trừng. Giang Trừng sắc mặt thảm bại thần tình hoảng sợ, ngoài miệng không ngừng kêu: "Không cần, Ngụy Vô Tiện, không cần." Hắn muốn duỗi tay đi đẩy, nhưng thân thể như bị rất nhiều sợi dây vô hình trói buộc, nửa điểm không thể động đậy. Tình cảnh này cùng sự thật phát sinh trước đây đều bất đồng, nội tâm sâu thẩm của Giang Trừng sợ hãi nhất chính là dáng vẻ Ngụy Anh phẩu đan tặng hắn, nhưng hắn không nhìn thấy tình cảnh lúc đó, chỉ có thể mỗi đêm khuya mơ thấy, chứng kiến tình cảnh bi thương như thế. Giang Trừng liều mạng giãy dụa, tai mắt mũi miệng chảy ra máu đen, tinh nguyên cũng bắt đầu tiêu tán.

Lam Hi Thần lòng nóng như lửa đốt, nhắc tới linh lực, tính toán mạnh mẽ phá cảnh. Mà hoa yêu kia không biết khi nào, xuất hiện ở bên người Lam Hi Thần, dùng tràn ngập mị hoặc thanh âm cười nói: "Ha hả, nô gia khuyên công tử vẫn là đừng hành động thiếu suy nghĩ. Mộng cảnh của Mị Ly yêu nhất hấp thụ linh lực, ngươi vào lúc này thi triển linh lực tại đây, cuối cùng có thể bị mộng cảnh phản phệ. Tên đáng ghét kia dù sao cũng muốn chết, ngươi cần gì phải quản hắn, không bằng để nô gia tới hảo hảo hầu hạ công tử được không?" Nói xong toàn thân mềm yếu không xương hướng lòng ngực Lam Hi Thần dựa vào.

Lam Hi Thần mắt điếc tai ngơ, thậm chí cũng không thèm liếc mắt nhìn hoa yêu kia một cái, điều khiển Sóc Nguyệt lên, hướng một góc mộng cảnh đâm tới. Lam Hi Thần vốn là tâm tế như trần(*), vừa nãy giữa mộng cảnh án binh bất động, chính là vì tìm mệnh môn này. Nguyên lai hoa yêu cùng với sơn tinh yêu mặt khác bất đồng, hoa rời đất tất bại, hoa yêu tu luyện thành tinh sau đó chỉ có yêu khí thành hình, nguyên thân vẫn có thể dùng hình dạng bông hoa lớn lên ở trong đất, nguyên thân bất diệt, hoa yêu bất tử. Một kiếm này Lam Hi Thần đâm vào chính là hoa yêu nguyên thân.

Một kiếm này y đâm vào không chút do dự, y muốn mang Giang Trừng đi. Năm đó y cứu không được Giang Trừng, nhưng ít ra hiện tại, mặc dù liều mạng, y cũng muốn che chở ái nhân, không chịu thêm thống khổ nữa.

Hoa yêu thấy thế thét chói tai phi thân đi ngăn cản, nhưng nàng nào nhanh bằng Sóc Nguyệt. Trong phút chốc, kiếm quang bốn phía, chặt đứt gốc hoa, cũng chém vỡ mộng cảnh. Cùng với hoa yêu kêu thảm thiết, mộng cảnh phá thành mảnh nhỏ, chờ tinh thần phục hồi lại, Lam Hi Thần đã mang theo Giang Trừng trở lại trong động tiên.

Mộng cảnh toàn lực phản phệ chấn động Lam Hi Thần nội phủ đau nhức, nhịn không được ho ra một ngụm máu tươi, nhưng trên tay y cũng không nới lỏng, như cũ ôm Giang Trừng đang hôn mê.

Giang Trừng ở trong mộng cảnh hao phí quá nhiều tinh nguyên, nhất thời vẫn chưa tỉnh lại, hắn cuộn tròn ở trong lòng ngực Lam Hi Thần, nước mắt dính ướt vạt áo hai người, vừa khóc vừa nỉ non: "Ngụy Vô Tiện, ta đem kim đan trả lại cho ngươi!"

Nghe nói lời này, Lam Hi Thần trong lòng thật đau đớn, hận không thể lập tức mỗ ra kim đan chính mình đổi cho ái nhân. Nhưng y không thể, bởi vì y căn bản không có kim đan. Lam Hi Thần từ nhỏ tư chất siêu quần, Lam gia gia học lại uyên bác, tu vi tinh tiến so cùng thế hệ chẳng biết có bao nhiêu nhạy. Năm đó sau Xạ Nhật Chi Chinh, y cũng đã toái đan thành anh, cho tới bây giờ nguyên anh đại thành, phá anh hóa thần bất quá là sớm muộn gì việc. (*)

Lam Hi Thần dùng sức ôm chặt Giang Trừng, cúi đầu dùng cằm dán lên trán Giang Trừng, nhẹ nhàng nói: "Vãn Ngâm, ta thật hy vọng, năm đó người cho ngươi kim đan, là ta!"

PS:

Bạch sa: một trong những loại giống Sơn Trà, có nhiều ở vùng Tô Châu Đông Sơn trấn, cả nước lừng danh.

Vũ chước: chỉ thiếu niên 13-15 tuổi.

Thiện Xiển: Danh xưng cổ của Côn Minh thời Đường, đồng nhân giả thiết Khứ Linh Tê trấn ở "Xuân thành" biên giới Côn Minh, nơi đây bốn mùa hoa tươi nở rộ.

Chú thích của editor:

Thoại bản: một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này

Đánh tạp: miêu tả làm một số việc hạ đẳng như rửa chén, chà nồi, phết đất, lau bàn.

Tế mao: da lông cao cấp như lông cáo, lông chồn.

Nội phủ: bên trong bụng, như lục phủ.

Tâm tế như trần: Chỉ tâm tư tỉ mỉ, như bụi đất giống nhau, chính là tâm tư ý tứ rất tinh tế.

Nguyên anh kỳ: đơn giản là toái đan kết anh. Nguyên anh là một đứa bé nhỏ xíu xiu nhưng có thần thông kinh người. Càng tiến giai thì Nguyên anh càng lớn hơn và mạnh mẽ hơn.

Hoá thần kỳ: cảm ứng được thiên địa nguyên khí, chỉ cảm ứng được thôi.

Về phần Nguyên anh và Hóa thần được trích từ Bạch Ngọc Sách – Vạn Hàn Nguyên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro