Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


(Vong Tiện login )

Sau tai nạn trảm trừ hoa yêu Khứ Linh Tê trấn, Lam Hi Thần đem Giang Trừng mang về Vân Thâm Bất Tri Xứ dưỡng thương. Cẩn thận điều dưỡng hơn nửa tháng, thương thế hai người cùng đã không còn trở ngại.

Ban ngày, Lam Hi Thần để môn hạ đệ tử sớm hoàn thành bài học, xử lý xong sự vụ gia tộc quan trọng hơn, trở về Hàn thất. Trên đường gặp được Ngụy Anh, nhất quyết đưa cho hắn một rổ táo, xem chừng cây táo chắc không còn quả nào. Lam Hi Thần không biết nói gì, nhưng cũng không muốn phụ lòng tốt của hắn, đành cười nhận lấy. Mang theo rổ táo, đi vào Hàn thất, chỉ thấy Giang Trừng ngồi ở bên cửa sổ, nhìn tỏa linh nan trong tay ngẩn người.

"Vãn Ngâm chính là nghĩ muốn đem hồn phách những đệ tử này mang về Vân Mộng?" Lam Hi Thần đem rổ táo đặt lên án thư, đi đến bên người Giang Trừng hỏi.

Giang Trừng im lặng nhìn gương mặt ôn nhuận của Lam Hi Thần, trong lòng thật cảm kích, "Hi Thần, cám ơn ngươi!" Hắn biết, ngày đó một mình đối mặt mấy trăm âm hồn toàn là loại hung hiểm, tuy là như thế, Lam Hi Thần cũng không quên giúp hắn đem âm hồn đệ tử đã chết mang về. Hắn đối với môn hạ, cũng như đối với hứa hẹn của chính mình.

Lam Hi Thần hé miệng cười, ôm qua thắt lưng Giang Trừng, làm cho hắn tựa vào trên người mình, "Ngươi và ta, không cần nói cảm ơn!"

Hai tay Giang Trừng ôm vòng qua cổ Lam Hi Thần, nhìn y, "Ta nghĩ, ngày mai trở về Vân Mộng."

Lam Hi Thần trong lòng biết hắn không bỏ xuống được môn hạ đệ tử, nếu không phải thương thế chưa lành, đã sớm phải về . Đổi lại nếu là ngày thường Lam Hi Thần chắc chắn đi cùng hắn, nhưng vẫn còn việc y muốn làm, liền không đành lòng như vậy chịu ly biệt tạm thời. "Vốn ta nên cùng ngươi cùng nhau trở về, bất quá ngày gần đây trong tộc rất nhiều chuyện, ta sợ Vong Cơ một người ứng phó không nổi."

Hai năm này Lam Khải Nhân thấy hai đứa cháu đều đã yên ổn, liền không để ý nhiều sự vụ trong tộc, toàn quyền giao cho tiểu bối trong tộc xử lý, chính mình vui vẻ tiêu dao, không phải dạo chơi, chính là bế quan, một lòng cầu đạo. Lam thị song bích lâu nay phụ dưỡng cực kỳ hiếu thảo, thúc phụ trước kia vì Lam gia lo lắng hết lòng, hiện giờ thật vất vả buông trọng trách, vì vậy không bao giờ ... lấy sự vụ đi làm phiền lão nhân gia. Tông môn sự vụ chủ yếu là Lam Hi Thần phụ trách, ngẫu nhiên Lam Hi Thần ra ngoài bồi Giang Trừng, liền là Lam Trạm làm thay.

Giang Trừng chính mình thân là tông chủ, biết được gánh nặng thân phận gánh vác gia tộc hưng thịnh, Lam Hi Thần thường xuyên mất ăn mất ngủ, chính là vì muốn xử lý xong sự vụ nhanh hơn chút, có thêm nhiều thời gian bồi hắn. Giang Trừng nghĩ hắn nửa đời cơ khổ, may mắn được ông trời thương xót, có một người thương hắn, yêu hắn, nhớ hắn, làm đạo lữ của hắn, phu phục hà cầu (*) ."Ngươi tạm thời ở lại đây, đợi ta lo liệu xong chuyện bên kia, ta sẽ trở lại cùng ngươi, được không?"

"Ân!" Lam Hi Thần ôm chặt Giang Trừng, nhẹ giọng đáp. Lam Hi Thần không biết chính mình vì sao lại yêu thương Giang Trừng, có lẽ vì hắn bên dưới bề ngoài cao ngạo là cô độc tịch mịch, có lẽ là vì bị sát phạt tàn nhẫn kia che lấp lòng son. Dù sao người Lam gia một khi yêu thương , sau này dù có ngàn nan vạn hiểm, cũng nhất định phải gần hắn, che chở hắn, tuyệt không buông tay.

Sáng sớm hôm sau, Lam Hi Thần tiễn Giang Trừng, liền đi Tàng thư các cấm thất Lam gia, nơi này cất chứa kì văn dị chí của Lam gia lịch đại tổ tiên thu thập được, nhiều hơn là một số bàng môn tả đạo, vì phòng ngừa môn hạ đệ tử trộm mất, sách cấm bên ngoài cần có chú thuật, trừ Lam Hi Thần cùng Lam Trạm, ngay cả Lam Khải Nhân cũng không được vào.

Lam Hi Thần ở cấm thư thất cả ngày ngây người, rốt cục tìm được một quyển 《 U Minh Lục 》, bên trong nhắc tới dưỡng đan thuật. Đây là chuyện quan trọng của Lam Hi Thần. Ngày đó trong mộng chứng kiến, y biết chuyện Ngụy Anh phẩu đan tặn Giang Trừng vẫn canh cánh trong lòng, đã thành bóng ma trong lòng. Hai người hắn đều tu hành ở Giang thị, kim đan của Ngụy Anh cùng tài năng của Giang Trừng có thể vận chuyển tự nhiên trong cơ thể, thậm chí tu vi không ngừng tăng lên, nhưng kim đan này suy cho cùng cũng là do Ngụy Anh tạo ra, thậm chí đối với chấp niệm Ngụy Anh tặng đan trước đây, cho dù công pháp của Giang Trừng vượt hơn, đã sớm áp đảo đa số tu sĩ Nguyên Anh kỳ, nhưng trước sau gì cũng không thể toái đan kết anh. Cảnh giới tăng lên thì tuổi thọ người tu tiên người cũng tăng thêm, Lam Hi Thần cũng không tham vọng trường sinh bất lão, nhưng vì Giang Trừng, chung quy vẫn hy vọng xa vời hai người có thể bầu bạn cùng nhau lâu một chút.

Lam Hi Thần mở ra 《 U Minh Lục 》, trong sách ghi lại truyền thuyết một người tu chân hiệu U Minh Cư sĩ khi còn sống tự nghĩ ra bí thuật, trong số đó có viết hắn vì đạo lữ của mình mà nghiên cứu dưỡng đan thuật. Thế nhưng trong sách vốn nên ghi lại tỉ mỹ dưỡng đan thuật pháp thì trang kế tiếp lại bị người xé đi. Lam Hi Thần bất đắc dĩ lắc đầu, cấm thư thất nếu chỉ có hai huynh đệ y có thể vào, dưỡng đan thuật lại bị xé đi, là ai đã xé, vì ai, tất nhiên là không cần nói cũng biết.

Lam Hi Thần phái người mời Lam Trạm đến Hàn thất.

"Huynh trưởng." Lam Trạm, đi vào Hàn thất thi lễ một cái, thấy Lam Hi Thần ngồi xếp bằng trên sàn, liền tùy ý đi đến bên cạnh y ngồi xuống.

Lam Hi Thần từ trong tay áo rút ra 《 U Minh Lục 》, "Vong Cơ có từng xem qua quyển sách này?" Nghe như là hỏi, nhưng ngữ khí lại thật chắc chắn.

Lam Trạm liếc mắt nhìn sơ qua tên sách, liền biết huynh trưởng đã biết được, cũng không phủ nhận, "Đúng vậy."

Kiếp trước Ngụy Anh bị vạn quỷ phản phệ, thi cốt không còn, kiếp này thân thể của Mạc Huyền Vũ đang dùng thì tư chất cực kì kém, tu hành khó khăn. Vì giúp hắn cải thiện thể chất, Lam Trạm muốn dùng mọi biện pháp, linh đan diệu dược không biết đã dùng bao nhiêu, nhưng hiệu quả rất ít, Ngụy Anh vẫn chậm chạp không thể kết đan. Ngẫu nhiên ở mật thất biết được phương pháp dưỡng đan, hắn liền giấu đi.

Lam Trạm lấy ra trang sách đưa cho Lam Hi Thần. Hóa ra cái gọi là dưỡng đan thuật chính là nguyên anh dưỡng đan, phải lấy linh đen ngàn năm làm cơ sở, dung nhập kim đan và tâm đầu huyết (máu trong tim) của chủ nhân, gửi nuôi trong cơ thể của một người tu tiên nguyên anh kỳ, lấy nguyên anh lực rót vào nuôi dưỡng, nơi dưỡng kim đan cùng chủ nhân huyết mạch tương liên, cùng kim đan mà bản thể tu luyện giống nhau như đúc. Phương pháp này giúp linh đan ngàn năm cùng tâm đầu huyết vẫn bình thường, nhưng đối với thân thể nguyên anh đang dưỡng đan thì yêu cầu rất cao, bởi vì trong quá trinh dưỡng đan, kim đan sẽ giống trẻ con hấp thu chất dinh dưỡng từ cơ thể mẹ, ra sức hấp thụ tinh nguyên từ nguyên anh, cho nên chỉ có thân thể nguyên anh đại thành mới có thể thỏa mãn nhu cầu của kim đan. Hơn nữa thân thể nguyên anh đang dưỡng đan, bởi vì các bậc tu tiên các chú trọng tiến hành theo tuần tự, kim đan, nguyên anh, hóa thần, hoàn hoàn khẩn khấu(*), một khi nguyên anh hóa thành nguyên thần, sẽ cùng kim đan mất liên hệ, tinh nguyên cũng sẽ không có năng lúc tiếp tục dưỡng đan.

Lam Trạm thẳng thắn thành khẩn nói: "Ngày đó ta biết phương pháp này, thật ra là định vì Vô Tiện dưỡng đan, nhưng ta tu vi còn chưa đủ." Tư chất và căn cốt của Lam Trạm hiển nhiên không dưới Lam Hi Thần, nhưng hắn dù sao tuổi tác cũng còn trẻ, hiện giờ nguyên anh còn chưa đại thành.

Lam Hi Thần thuận miệng hỏi: "Như vậy ta đến đâu?"

Nghe được lời ấy, trên mặt Lam Trạm trên tuy không hiện, nhưng trong lòng lại thật kinh hãi lắp bắp nói: "Huynh trưởng là vì Giang Trừng."

Lam Hi Thần đáp: "Hiển nhiên là vì Vãn Ngâm, nhưng có thể nói là vì Vô Tiện." Nếu Giang Trừng có thể trọng kết kim đan, Ngụy Anh đương nhiên cũng có thể lấy lại kim đan của mình. Hơn nữa y cùng Lam Trạm hiểu được, tuy rằng năm đó Ngụy Anh cả ngày lật ngói phòng người ta, nhưng căn cốt kì giai (*), cách biệt một trời so với Mạc Huyền Vũ. Đối với Ngụy Anh mà nói cho dù thân thể Mạc Huyền Vũ may mắn kết đan, cũng không thể cùng kim đan nguyên bản đồng nhật nhi ngữ (*).

Lam Trạm cũng không trả lời.

Lam Hi Thần khẽ thở dài, "Vong Cơ, ta biết nguyên nhân đệ muốn hiến đan cho Vô Tiện, là trong lòng đối Vãn Ngâm vẫn còn khúc mắc."

". . . . . ." Lam Trạm trong lòng biết lời nói huynh trưởng không sai, năm đó nếu Ngụy Anh không đem kim đan cho Giang Trừng, cũng sẽ không bắt buộc phải tu tập quỷ đạo, thế gian không chốn dung thân, cuối cùng bị vạn quỷ phân thây, hiện giờ cũng không vì chịu trói buộc trong cơ thể của Mạc Huyền Vũ, tu hành khó tiến. Hàm Quang Quân hiển nhiên lòng dạ thẳng thắn, nhưng mỗi khi nghĩ đến thân thể người yêu suy yếu đến nước này, cũng sẽ nhịn không được muốn lấy lại kim đan trong cơ thể Giang Trừng.

Lam Hi Thần thấy hắn không đáp lời, liền tiếp tục nói: "Hai người họ lúc đó phát sinh nhiều chuyện như vậy, trong đó ân oán gút mắt làm sao nói rõ. Thật ra, năm đó Vãn Ngâm là vì cứu Vô Tiện, một mình dẫn dắt truy binh rời đi mới bị Ôn Triều bắt giữ."

Biểu tình Lam Trạm lúc này chính là căng cứng , "Việc này ta và Vô Tiện cũng không biết."

"Ta cũng vậy ngẫu nhiên biết được." Nói xong Lam Hi Thần đại khái thuật lại toàn bộ ngày chứng kiến trong mộng cảnh. "Muốn nói cho Vô Tiện hay không do đệ quyết định. Hiện tại, đệ chỉ cần đem linh đan ngàn năm đệ cất chứa cho ta là được."

Lam Trạm hỏi lại: "Huynh trưởng làm sao biết được ta giấu đan?" Nếu hắn đã sớm định vì Ngụy Anh dưỡng đan, đương nhiên đã có chuẩn bị. Một năm trước, hắn mang Ngụy Anh cùng đi Đông Hải săn đêm, liền từ chỗ Bạng tinh một ngàn năm lấy được một quả linh châu. Đông Hải vốn là đất linh ở Phúc Trạch, châu này hấp thu tinh hoa nhật nguyệt ngàn năm, cực kỳ thích hợp để dưỡng đan.

Hiểu đệ chỉ có huynh, Lam Hi Thần chỉ cười chứ không đáp.

"Huynh trưởng cần phải hiểu rõ, dưỡng đan vạn phần hung hiểm, người dưỡng đan chịu khổ sở gấp trăm lần nữ tử mang thai."

Lam Hi Thần như là bị hắn đùa nở nụ cười, "Ta cùng Vãn Ngâm đều là nam tử, lúc trước cưỡng cầu cùng một chỗ, vốn cũng là chặt đứt một đường hương khói Giang gia, lúc này xem như là sinh một đứa nhỏ cho hắn, lại có ngại gì?"

Lam Trạm biết y chủ ý đã định, nhưng vẫn lo lắng cho huynh trưởng, "Thế nhưng người dưỡng đan sẽ tiêu tán nguyên anh, là hậu quả gì, trong sách dù chưa nói ro, chỉ sợ cũng dữ nhiều lành ít. Hơn nữa, dưỡng đan có thể không thành công, trong sách cũng không ghi lại. Huynh trưởng đĩnh nhi tẩu hiểm (*) như thế, thật sự đáng giá?"

Lam Hi Thần bình tĩnh nhìn Lam Trạm, "Khi đệ quyết định vì Vô Tiện dưỡng đan, có nghĩ qua đáng giá hay không?"

Lam Trạm vô ngôn dĩ đối (*), từ khi chuẩn bị dưỡng đan cho tới bây giờ, chuyện then chốt trong đó hắn đã sớm nghĩ thấu, vì người yêu dấu, nào có hỏi một câu đáng giá hay không. Lam Trạm lúc này mới biết, thì ra huynh trưởng đối đối với Giang Trừng là thâm tình."Vậy, huynh trưởng làm sao lấy được tâm đầu huyết của Giang Trừng?"

Lam Hi Thần cười nhìn về phía ngoài cửa sổ, "Chỉ cần ta cần, hắn nhất định sẽ cho."

Thoại phân lưỡng đầu, các biểu nhất chi. (*)

Lại nói sau khi Giang tông chủ trở lại Vân Mộng, lập tức bắt tay vào làm xử lý siêu độ cúng bái hành lễ cho đệ tử. Người đời xem trọng lá rụng về cội, cho dù thi cốt không còn, có thể hồn về quê cũ, đối đệ tử, đối khách khanh (*), người đối diện thân thuộc đều xem như một loại an ủi. Cúng bái hành lễ Giang Trừng tụ mình chủ trì, trước sau bận gần nửa tháng. Tông chủ tận tâm như thế, môn nhân Giang gia tất nhiên xúc động, đều tỏ vẻ thề sống chết đi theo tông chủ vân vân (*).

Lo liệu xong sự vụ liên quan đã là cuối tháng 7, Vân Mộng vào đúng lúc hội thải liên, thải liên ngày mùa, chợ náo nhiệt. Giang Trừng nghĩ Vân Thâm Bất Tri Xứ oi bức, còn hơn Lam Hi Thần ngốc ở trên núi khô nóng, không bằng mời hắn đến Vân Mộng, đến lúc đó cùng nhau ngắm sen chẳng phải càng vui thú. Chính là cứ như vậy, Ngụy Vô Tiện cũng chỉ biết ngốc ở Vân Thâm Bất Tri Xứ ăn thức ăn khổ sở , a, đây không phải chuyện của hắn.

Cân nhắc thỏa đáng, Giang Trừng lập tức viết một phong hưu thư (*) phái người đưa đến Cô Tô. Hắn cũng không viết gia thư, mà là lấy thân phận Giang tông chủ, một chữ yêu cầu Lam tông chủ đến phủ. Tông chủ một gia mời đến, đương nhiên tùy ý từ chối là không, đến lúc đó cho dù Ngụy Vô Tiện không vui cũng chỉ có thể giương mắt nhìn. Thỉnh thoảng loại chuyện lấy việc công làm việc tư này, làm cho Ngụy Vô Tiện ách ba cật hoàng liên (*), Giang tông chủ cảm thấy tâm tình rất tốt.

Giang tông chủ tính toán suy nghĩ, ở Liên Hoa Ổ không thèm tâm tâm niệm niêmchờ Lam tông chủ, cuối cùng lại chờ đến tin tức Lam gia tông chủ trọng thương. Nghe môn nhân Lam gia đến đây truyền lời, Trạch Vu Quân ngày trước mang tiểu bối xuất môn săn đêm, vi cứu đệ tử Lam gia bị yêu vật gây thương tích, lại là yêu độc, đã là hôn mê bất tỉnh. Chợt nghe được tin này, Giang Trừng hung hăng làm vỡ chung trà trong tay, "Nói láo!" Hắn một chữ cũng không tin. Lam Hi Thần đã sớm cùng hắn ước định, khi săn đêm cần phải hai người cùng đồng hành, Lam Hi Thần xem trọng nhất lời hứa, làm sao có thể không nói cho hắn một tiếng, liền một mình mang đội xuất môn. Nhưng đệ tử đến truyền tin lời nói chuẩn xác, trên mặt lộ vẻ ưu sầu, Giang Trừng mặc dù trong cơn thịnh nộ, cũng không thể không tin vài phần, lo lắng không thôi. Đệ tử kia vốn muốn truyền đạt lại lời của Hàm Quang Quân, độc thương của Trạch Vu Quân có phương pháp trị liệu, thỉnh giang tông chủ bớt sầu, kết quả lời nói còn chưa nói nói ra, Giang tông chủ đã sớm không thấy bóng dáng .

Giang Trừng không ngừng lại một phút, ngự kiếm trực tiếp bay đén Vân Thâm Bất Tri Xứ, đệ tử Lam gia gặp Giang tông chủ vào của hùng hổ như vậy, đều lắp bắp kinh hãi. Giang Trừng cũng không để ý nhiều đến bọn hắn, lòng như lửa đốt đến thẳng Hàn thất, vừa muốn vào cửa, chỉ thấy Lam Trạm cùng Ngụy Anh ở trong phòng tranh chấp.

"Ngụy Anh, buông tay!"

Ngụy Anh lôi kéo Lam Trạm, mặt mang ủy khuất, "Nhị ca ca, ta biết đây là vì đại ca. Nhưng mà, ta vẫn cảm thấy đau."

Lam Trạm nắm lại tay Ngụy Anh, "Yên tâm, ta không có việc gì."

"Kia chính là tâm đầu huyết, cho dù chỉ là một chén, cũng không phải không có tổn thương. Vậy. . . . . ."

"Độc thương của huynh trưởng quan trọng hơn." Lam Trạm muốn buông Ngụy Anh ra.

Ngụy Anh tim đau như cắt thốt ra, "Ngươi như vậy, sẽ không thể mỗi ngày ."

Trong lòng hỗn loạn, Giang Trừng một chút cũng không mấy xem thường, không cảm thấy thẹn gì. Không quen nhìn hai người này nị oai (*), Giang Trừng một cước bước vào hàn thất, thét lên: "Ngụy Vô Tiện!"

Ngụy Anh thấy Giang Trừng, trên mặt rất là kinh ngạc, "Giang trừng. . . . . . Sao ngươi lại tới đây."

Giang Trừng cười lạnh, "A, ta tại sao đến. Ta thật muốn hỏi các ngươi, chuyện lớn như vậy, vì sao không cho ta biết trước." Hắn vào nhà liền nhìn đến Lam Hi Thần nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, môi cũng không có nửa điểm huyết sắc, không khỏi cảm thấy đau xót, đưa tay dò xét mạch đập."Hắn rốt cuộc làm sao vậy."

"Đại ca hắn là độc khí công tâm, mới hôn mê bất tỉnh." Ngụy Anh sợ hắn sốt ruột vội hỏi, "Ngươi yên tâm, giải dược đã bào chế xong, chính là còn thiếu một vị thuốc dẫn."

"Thuốc dẫn là gì, mà lại khó tìm." Giang Trừng thấy hắn muốn nói lại thôi, chỉ là lúc đó thuốc dẫn kia hiếm lạ khó tìm. Mặc kệ là cái gì, lên trời xuống đất, hắn cũng nhất định sẽ tìm được vì Lam Hi Thần.

Ngụy Anh nhìn về phía Lam Trạm, "Chính là, chính là cần một chén tâm đầu huyết của người thân cận."

Lam Trạm nói tiếp: "Ta cùng với huynh trưởng huyết mạch thân cận."

Giang Trừng nhìn Lam Hi Thần một chút, lại nhìn nhìn Lam Trạm, lại hỏi: "Ngụy Vô Tiện, ta hỏi ngươi. Người thân cận ngoài quan hệ huyết thống, còn có người khác không."

Ngụy Anh biết tâm ý hắn, cúi đầu không dám nhìn hắn. Cho dù Ngụy Anh hắn xưa nay quen lừa quỷ gạt thần, đặc biệt là Giang Trừng, từ bị hắn trêu chọc không biết bao nhiêu lần, lúc này cùng huynh đệ Lam gia lập mưu lừa lấy tâm đầu huyết của Giang Trừng, chung quy cảm thấy được có điểm chột dạ. Chính là Lam Hi Thần nói nhiều lần, ngàn vạn lần không thể để Giang Trừng biết chân tướng, cũng chỉ cứng ngắt gật đầu miễn cưỡng đáp: "Nếu hỏi Nhị ca ca, Lam đại ca cùng ta ai thân cận hơn, kia, đương nhiên là ta." Lời này thật ra cũng không phải giả, đạo lữ song tu, tinh khí thần lực giao hòa lẫn nhau, còn hơn quan hệ huyết thống, dĩ nhiên thân cận hơn.

Giang Trừng nghe vậy cười, "Đây xem như không phải kết thúc. Các ngươi đi đi, nơi này có ta."

Lam Trạm lại hỏi Giang Trừng, "Ngươi xác định?"

"Nói thừa!" Giang Trừng liếc mắt nhìn Lam Trạm, ra vẻ người này hôm nay đặc biệt nói nhiều.

"Không uổng công huynh trưởng vì ngươi như thế."

"Dong dài!" Giang Trừng phất tay liền đem hai người đuổi ra ngoài. Hắn ngồi ở bên giường, cúi đầu xuống hôn, cắn tai Lam Hi Thần, hung hăng nói: "Tên bại hoại ngươi, dám làm cho ta hốt hoảng lo sợ. Chờ ngươi khỏe lại, ta muốn trói ngươi lên đánh, đánh đòn."

Nói xong, Giang Trừng ngồi thẳng mình, một tay cầm chén thuốc trên bàn, một tay lấy kiếm, không chút do dự đâm thủng lòng ngực. Phẩu tim lấy máu rất đau, nhưng Giang Trừng thực vui vẻ. Cho tới nay, đều là Lam Hi Thần vì hắn buồn sầu, vì hắn mà yêu thương, lần này hắn cũng có thể vì Lam Hi Thần thụ thương, máu chảy ra, trong lòng vừa kiêu ngạo, vừa ngọt ngào.

Lấy máu xong, Giang Trừng thuận tay điểm tâm mạch xung quanh huyệt đạo, thật cẩn thận đút Lam Hi Thần uống xong, "Uống xong tâm đầu huyết, sau này, đừng nghĩ chạy khỏi lòng bàn tay ta."

Chạng vạng đến, Lam Hi Thần vẫn mê man từ từ chuyển tỉnh, y trước tiên khí vận đan điền, phát hiện trong cơ thể linh châu đã cùng tâm đầu huyết của Giang Trừng dung hòa, quay đầu nhìn lại thấy Giang Trừng nằm bên cạnh, bởi vì không chút máu, sắc mặt có chút tái nhợt. Lam Hi Thần nội tâm vưa mừng vừa lo, mừng là Vãn Ngâm vì y không tiếc phẩu tâm, phần thâm tình này biết dùng gì để báo đáp; lo là vì, lần này y tính kế lừa gạt như thế, ngày nào đó nếu Vãn Ngâm biết được, không biết hắn sẽ tức giận như thế nào.

Lam Hi Thần nhẹ nhàng vén lên vạt áo trước ngực Giang Trừng, ngực bị thương đã được xử lý thỏa đáng, chỉ để lại một chút đỏ sẫm. Lam hi thần cúi đầu thật cẩn thận hôn lên môi, "Vãn Ngâm, tương lai ngươi có thể giận ta, hận ta, nhưng ngàn vạn lần đừng không cần, không cần ta."

________________________________________________________

Phu phục hà cầu: không phải thành ngữ nhưng là một câu đơn thường dùng. Hiểu đơn giản là "đời này không còn mong gì hơn".

Đồng nhật nhi ngữ: thành ngữ. Không có lời gì để nói.

Đĩnh nhi tẩu hiểm: mạo hiểm hành động khi không còn đường nào để chọn. Như chó cùng rứt giậu.

Hoàn hoàn khẩn khấu; Căn cốt kì giai: mình tra có vẻ như là một bậc cảnh giới tu tiên, là những thuật ngữ tu tiên.

Ách ba cật hoàng liên: Khổ không nói nên lời.

Vô ngôn dĩ đối: không trả lời được

Hưu thư: nghĩa thông thường là đơn thôi vợ, ly hôn. Ý ở đây là Trừng muốn kêu Lam đại về nhà.

Khách khanh: Khách khanh là thần tử được vua hết sức coi trọng thường thì mời về nuôi không. (trích hanphi)

Vân vân: giống như abc,...

Thoại phân lưỡng đầu, các biểu nhất chi: Thường xuất hiện ở tiểu thuyết, là hai người hoặc hai sự kiện đồng thời xuất hiện, tác giả chỉ có thể viết trước một sự kiện, sau đó viết tiếp sự kiện nào đó, triển khai theo cốt truyện, lúc này bình thường sẽ viết "Thoại phân lưỡng đầu, các biểu nhất chi", kiểu như truyện phân làm hai phía, tôi đang viết về một phía khác.

Tâm đầu huyết: máu trong trái tim, trong lòng ngực. Mình thấy trans ra máu trong tim đôi chỗ dùng không phù hợp nên mình để nguyên văn luôn. =(((

Nị oai: dùng để chỉ một số cử chỉ thân mật giữa những đôi tình nhân

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro