Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Trừng cảm thấy cơ thể chính mình như một con nai, nếu không thì người hôm qua ban ngày còn độc thương hôn mê, uống một chén máu của hắn, làm sao mà liền như vậy...... cầm thú như vậy chứ?

Lam Hi Thần đi đến tiền viện Hàn thất, liền nhìn thấy Giang Trừng đứng ở hành lang phát ngốc, không biết nghĩ tới chuyện gì, trên mặt thẹn thùng phiếm hồng. Vãn Ngâm như vậy, quả thực rất đáng yêu!! Lam Hi Thần cầm lòng không đậu tiến lên ôm chặt hắn, hôn lên.

Giang Trừng mới vừa nghĩ đến nhập thần, đột nhiên bị người ôm hôn, khiếp sợ, theo bản năng liền dùng tay đẩy ra, ai ngờ tay bị bắt lại, không thể động đậy. Nếu không phải thấy Lam Hi Thần vẻ mặt thư thái, Giang Trừng đều phải hoài nghi người này là bị đoạt xá. Chẳng lẽ là trúng độc khiến đầu óc bị thương? Không lẽ máu của mình thật sự có vấn đề? Nếu không Trạch Vu Quân ngày thường là một quân tử đoan trang, sao mà có thể làm ra cử chỉ càn rỡ như thế, trước công chúng, như vậy, như vậy, còn ra thể thống gì!!

"Giang Trừng, Giang Trừng!" Ngụy Vô Tiện lôi kéo Lam Trạm đi tới, ở nơi thật xa hô lên.

Giang Trừng sửng sốt, đột nhiên đẩy Lam Hi Thần ra, luống cuống tay chân sửa sang lại dáng vẻ một chút. Muốn chết, ban ngày ban mặt sến súa như vậy, còn bị Ngụy Vô Tiện cùng Lam Trạm thấy được, này, này là muốn hắn mặt dày để đi đâu nha!

Lam Hi Thần biết hắn ngượng ngùng, hơi hơi mỉm cười buông tay ra, như trước dương dương tự đắc một chút, chỉ là ý cười ở khóe miệng, lộ ra một mạt xuân sắc nhàn nhạt.

Ngụy Anh kỳ thật đã sớm nhìn thấy, nhưng hắn căn bản là không để trong lòng. Nói đùa, liền tiểu đả tiểu nháo (*) chút, hắn cùng Nhị ca ca đã sớm chơi chán luôn được chứ. Nhìn Giang Trừng lúng túng đến đầy mặt đỏ bừng, trong lòng hắn nhạc khai liễu hoa(*), Vãn Ngâm muội muội da mặt vẫn mỏng như vậy. Bất quá hắn hiện tại cũng không có tâm tình đùa Giang Trừng, chỉ tùy tay ném một quyển sách nhỏ qua, "Đây là danh sách mua sắm của ta, khi các ngươi đi Dung Thành, giúp ta mang về đi."

Giang Trừng tiếp quyển sách, lật vài tờ, sắc mặt hết đỏ lại xanh. Hắn vốn là một bụng hỏa, còn bị ném lại đây một tá đồ vật không thể hiểu được như vậy, càng là lửa cháy đổ thêm dầu. Bang một tiếng khép quyển sách lại, há mồm liền mắng: "Này TM đều là những thứ đồ chơi gì!! Ai TM nói ta muốn cùng ngươi đi Dung Thành."

"Khụ khụ! Là ta!" Lam Hi Thần giống như vô tội nói: "Mới vừa quyết định, chỉ nói cho Vong Cơ, còn không kịp nói cùng Vãn Ngâm."

"Không đi!" Giang Trừng không chút nghĩ ngợi, cự tuyệt hoàn toàn. Độc thương của Lam Hi Thần vừa khỏi gần đây, không muốn để hắn bôn ba lao lực. Thứ hai, cũng là quan trọng nhất, nữ tử Dung Thành có tiếng là xinh đẹp lại nóng bỏng, nam tử yêu thích có thể đuổi theo chạy ba dặm. Giang Trừng hắn không sợ, dù sao vốn là không khiến nữ tử thích. Nhưng Lam Hi Thần lại không giống vậy, hàng năm đều đứng đầu bảng thế gia công tử, bao nhiêu tiên tử dài cổ muốn gả, nếu không phải hai người hắn đã sớm công khai kết làm đạo lữ, người tới cửa cầu hôn mấy năm nay, sợ là muốn đem ngạch cửa Vân Thâm Bất Tri Xứ đều đạp vỡ. Nếu đi Dung Thành, còn chẳng phải là dê vào miệng cọp.

Lam Hi Thần không nghĩ tới hắn dứt khoát cự tuyệt như thế, nhất thời không biết đáp lại thế nào. Ngụy Anh bên này nhìn liền không vui. Nhân gia muốn đi còn đi không được đây, ngươi có thể đi còn ra vẻ cái rắm a!

Dung Thành ở chỗ Ba Thục, có hai thứ khác biệt nổi danh nhất, một là mỹ nữ, hai là mỹ thực. Thức ăn Ba Thục nổi tiếng cay, Ngụy Anh lại là người không cay không vui, lúc trước đi cùng Lam Trạm, mỹ nữ hắn đương nhiên không dám xem nhiều, nhưng mỹ thực...... Đậu hủ Ma Bà, phu thê phế phiến, sang oa quán ban, long sao thủ, hồi oa nhục...... Những món này, hắn nhớ tới liền cảm thấy cúc hoa căng thẳng, cả người đều thoải mái. Hắn vốn dĩ rất muốn đi, nhưng Lam Hi Thần cùng Giang Trừng đi rồi, hắn cùng Lam Trạm phải lưu lại trông nhà. Nhị ca ca nói, đại ca nay đã khác xưa, nếu không nhân lúc thân thể còn khỏe ra ngoài đi một chút, về sau còn không biết có cơ hội hay không. Ngụy Anh đương nhiên không phải là người không biết tốt xấu, liền nghĩ hỗ trợ khuyên nhủ Giang Trừng. Hắn hơi suy tư, ngay sau đó treo lên tươi cười tiện tiện: "Nha ~ Vãn Ngâm muội muội không phải là sợ rồi sao. Ta nói nha, ngươi có thể yên tâm. Tuy rằng nữ tử Dung Thành như lang như hổ, nhưng ngươi so với mấy nữ tử kia lợi hại hơn nhiều, ong bướm cũng không dám tới trêu chọc ngươi."

Nỗi lòng Giang Trừng bị hắn thuyết phục, thẹn quá thành giận, rút ra Tử điện liền vung qua. Ngụy Anh có nhiều kinh nghiệm, lập tức lẻn đến phía sau Lam Trạm, ngoài miệng còn không sợ chết nói: "Như thế nào, ta nói sai rồi sao? Từ nhỏ đến lớn, trừ bỏ Ngu phu nhân cùng sư tỷ, nữ tử nào có thể cùng ngươi nói hơn ba câu."

"Ngươi muốn chết!" Giang Trừng vung mạnh Tử điện qua, còn chưa đợi Lam Trạm rút ra Tị Trần, roi đã bị Lam Hi Thần bắt được. Giang Trừng sợ làm y bị thương, vội rút linh lực về, bắt lấy tay y, thấy không bị thương, lại oán hận mắng: "Lam Hoán, ngươi cũng muốn chết sao?"

Lam Hi Thần thấy chính hắn khẩn trương như thế, trong lòng thật là vui mừng, thần sắc trên mặt lại hơi ủy khuất "Ta rất muốn đi, Vãn Ngâm thật sự không muốn bồi ta sao?"

Ngươi, ngươi này, là làm nũng sao? Ngươi như vậy, ta còn có thể cự tuyệt sao, có thể cự tuyệt sao? Giang Trừng ngốc ngốc nhìn Lam Hi Thần, ma xui quỷ khiến liền gật đầu đồng ý.

Hai vị Giang Lam tông chủ đơn giản thu thập một chút liền hướng Dung Thành xuất phát. Dung Thành ở Tây Bộ, ước chừng cách Cô Tô hai ngàn dặm, chặng đường này đối với người tu tiên mà nói thì tất nhiên là không để trong mắt, ngự kiếm còn không đến hai canh giờ. Bất quá đã là đi chơi, đương nhiên khinh xa giản hành (*) càng thích hợp. Hai người ngự kiếm nửa đường đến trước dịch trạm Long Tuyền, đổi xe ngựa rồi một đường đi về phía Tây. Những việc ăn uống sinh hoạt thường ngày dọc đường , tất nhiên Trạch Vu Quân đã một tay sắp xếp thỏa đáng, mà Giang đại tông chủ nhàn nhã ngồi nghiêng qua một bên trong xe ngựa, hưởng thụ xoa bóp hầu hạ của Trạch Vu Quân.

Cái gì? Ngươi hỏi vì cái gì phải xoa bóp. Bởi vì...... Hừ, eo đau không được sao?

Cứ như vậy, hai người vừa trên đường ngắm nhìn, vừa trên đường vui chơi, vào đến Dung Thành. Vừa vào Dung Thành, Lam Hi Thần liền mang xe ngựa đi gửi, lôi kéo Giang Trừng đi khắp hang cùng ngõ hẻm, dạo xung quanh, ăn thức ăn nhẹ, mua lụa hoa, thịt khô, Xuyên tửu (*) cùng các loại điểm tâm và nước chấm, may mắn có túi Càn Khôn, chứa cũng không chiếm chỗ, chỉ là nặng hơn. Nhưng dù nặng cũng không để Giang đại tông chủ nhọc công xách túi.

"Ngươi thật đúng là theo tiểu tử Ngụy Anh kia làm chuyện hồ nháo vớ vẩn, mua nhiều như vậy làm gì?" Giang Trừng thấy y mua đến vui vẻ vô cùng, hoàn toàn không có ý dừng tay, nhịn không được oán giận.

Lam Hi Thần một bên đem gói ngưu bản cân (*) mới vừa mua cất vào túi, một bên cười khanh khách trả lời: "Hiếm khi được đi một chuyến, nhiều mua chút. Hơn nữa, đều là món Vãn Ngâm thích ăn thôi!"

Câu nói này nhiều phần đều là sự thật, Giang Trừng thích ăn cay, món ăn Dung Thành tươi ngon và cay, mỗi bữa ăn đều làm ngón trỏ hắn đại động (ý là tay động đũa nhiều), ăn cơm nhiều thêm vài chén. Chỉ khổ Lam Hi Thần, từ nhỏ quen món ăn thanh đạm của Lam gia, tất nhiên là ăn không hết những món cay này. Tuy rằng Giang Trừng vì y chiếu cố, mỗi bữa cũng sẽ gọi thêm mấy món chay thanh đạm, nhưng nào nghĩ đến, người Dung Thành nồi nấu thức ăn đều cay, cho dù cải trắng không bỏ một chút ớt, đều phải lấy nước trong (ý là nước trong và sạch á) tẩy mấy lần mới có thể miễn cưỡng bỏ vào miệng.

Nghĩ đến mỗi bữa ăn Lam Hi Thần chỉ ăn rau rửa nước cùng cơm trắng, Giang Trừng liền nhịn không được trợn trắng mắt, "Đi nơi nào không đi, lại muốn tới nơi này. Ngươi lại không ăn cay được, mỗi lần đều chỉ ăn một chút như vậy, thật muốn đem chính mình thành tiên sao?" Nói đến đây, cũng không biết có phải ảo giác của hắn không, chung quy cảm thấy dạo gần đây thân thể Lam Hi Thần gầy một chút.

Lam Hi Thần chỉ cười cười, cũng không phản bác, lôi kéo hắn tiếp tục cưỡi ngựa xem hoa. Kỳ thật Giang Trừng không biết, y không phải ăn không được, mà là căn bản ăn không vô. Từ khi bắt đầu dưỡng đan, Lam Hi Thần rõ ràng cảm giác được cơ thể không còn như trước, ăn uống ít hơn rất nhiều. Ăn nhiều thì tì vị (*) không khoẻ, cho nên y liền cố gắng ăn ít. Kỳ thật trước đó y cũng suy xét qua, nhưng đi nơi khác, sợ sẽ làm người nhận ra khác thường, mà ở Dung Thành, cho dù sức ăn của y ít đi, Giang Trừng cũng cũng chỉ nghĩ là y không quen ăn cay.

"Chỉ cần Vãn Ngâm vui vẻ, ta liền vui vẻ." Đi được một đoạn, Lam Hi Thần đột nhiên mở miệng. Y trước nay đều là nhu tình chân thành như thế, buột miệng thốt ra một câu, khiến trong lòng Giang Trừng cuối cùng cũng thấy ấm áp.

Giang Trừng ngẩng đầu nhìn y, vừa lúc nhìn thấy phía trước có một tửu lâu bề ngoài lộng lẫy, thực khách vào cửa nối liền không dứt, nghĩ rằng đây là cửa hàng danh tiếng. Đã là đại tửu lâu, nhất định món ăn đầy đủ hết, không đến mức giống trong tiểu điếm, chỉ kinh doanh món ăn đặc sắc của bản địa. "Đi, hôm nay, nhất định phải để ngươi ăn một bữa ngon." Nói xong liền túm Lam Hi Thần vào tửu lầu.

Rốt cuộc vào đại tửu lâu, tiểu nhị đứng trước phòng rất có mắt nhìn, thấy hai vị khách quý quần áo dáng vẻ không tầm thường, liền ân cần mời hai người dẫn lên một phòng trang nhã ở lầu hai. Giang Trừng lật xem thực đơn chỉ mấy món ăn thanh, tùy tay lấy ra một đĩnh bạc vụn thưởng cho tiểu nhị, dặn dò nói, "Đồ ăn đừng để cay, nồi thì dùng nước sôi rửa vài lần." Tiểu nhị thấy hắn ra tay hào phóng, đầy mặt tươi cười, không ngừng nói được, đặc biệt nhanh nhẹn tiếp đãi thức ăn.

Không bao lâu, một mâm cà chua xào trứng cùng một phần tần ô xào bưng lên, hai món ăn đơn giản khác biệt, đều là món thường ngày Lam Hi Thần thích ăn, đang cười muốn gắp đồ ăn, đã bị Giang Trừng lấy chiếc đũa ngăn cản. "Ngươi gấp cái gì, ta nếm thử trước." Cầm lên một chiếc đũa gắp tần ô, mới vừa ăn vào trong miệng, hắn liền thay đổi sắc mặt, đem chiếc đũa hướng trên bàn vỗ xuống, la lớn: "Kêu lão bản gọi tới cho ta!" Lời này vừa nói ra, thực khách lầu hai sôi nổi nhìn qua hướng bọn họ, tiểu nhị vốn định tiến lên dò hỏi, nhưng thấy Giiang Trừng người đầy lệ khí, lại mang theo kiếm, sợ một lời nói không đúng, gây ra rủi ro, liền nhanh chân chạy đi tìm lão bản.

"Làm sao vậy?" Lam Hi Thần thấy hắn sinh khí, tưởng món ăn có vấn đề, vừa định nếm thử, đã bị Giang Trừng quát một tiếng bảo ngưng lại: "Đừng ăn!"

"......" Lam Hi Thần nửa giơ chiếc đũa, thả cũng không được, cầm cũng không xong, nhất thời cũng có chút xấu hổ. Đúng lúc, lúc này tiểu nhị kêu lão bản tửu điếm tới. Lão bản kia thoạt nhìn ngoài ba mươi tuổi, tuy là người làm ăn, nhưng quanh thân cũng không có một chút mùi đồng tinh (*), tự nhiên hào phóng, nhìn thật giống danh sĩ văn nhã, không khỏi làm lòng người sinh hảo cảm.

"Khách quý nghênh môn, tiểu điếm tiếp đón không chu toàn, Phương mỗ tại đây hướng nhị vị nhận lỗi." Phương lão bản cười chắp tay thi lễ nhận lỗi, lễ nghĩa chu toàn.

Tuy nói thân thủ hắn không đánh người tươi cười vui vẻ, nhưng Giang Trừng không hết giận được, chỉ vào thức ăn trên bàn, liền mắng, "Chính ngươi ăn đi. Ta đã sớm nói không cần làm cay, ngươi TM để tiêu làm gì. Một mâm tần ô xào đến mức có thể cay rớt nửa cái lưỡi người, giống lời ta nói sao?"

Phương lão bản, nghe hắn nói như vậy, cầm lấy chiếc đũa tiểu nhị đưa đến nếm một ngụm, nháy mắt tươi cười liền nứt ra. Trong lòng cười khổ, không biết là ai lại chọc tới vi tổ tông kia nhà hắn, xào ra một mân thức ăn như vậy.

Bên này, Phương lão bản đang không biết làm sao kết thúc việc này, đầu bếp xào rau bên kia liền tìm tới. Đầu bếp này họ Cố, xuất thân danh môn vọng tộc đất Thục, từ nhỏ là cẩm y ngọc thực (*), lại văn không được võ không xong, chuyên yêu thích nghiên cứu trù nghệ, hơn hai mươi tuổi, nổi danh toàn thành. Danh trù (*) đương nhiên cũng có tính tình của danh trù, phạm vi trăm dặm, người hâm mộ cầu hắn nấu ăn nhiều không đếm xuể, chỉ có hắn mới có quyền làm phần ăn của người khác như thế, nào có người dám đối với hắn chỉ tay năm ngón, nào (ý là chỉ ổng được làm cho người ta ăn, chứ người ăn không được đòi hỏi), không bỏ cay, còn muốn chà sạch nồi, tưởng hắn là quán bày bên đường sao? "Ngươi chỉ nói đừng làm cay, nhưng không kêu ta đừng để tiêu. Ngươi cũng không nghe nói, Dung Thành này nấu ăn, có người không bỏ tiêu sao?"

Mọi người trong tiệm nguyên bản đang xem trò hay, nghe thấy đầu bếp Cố nói như vậy, cũng cảm thấy rất có lý, sôi nổi gật đầu. Phương lão bản, thấy tình cảnh này mới biết một người hai mặt. Tổ tông này ngày thường ngại trên đường nhiều người ồn ảo, mời cũng mời không được, hôm nay lại chạy tới loạn thêm cái gì nha?

Giang Trừng nhất thời hết từ, cũng cảm thấy có điểm đuối lý, nhưng nhiều người nhìn như vậy, kêu hắn làm sao hạ đài. Hắn dùng sức bắt lấy Tam Độc, gân xnah trên tay đều hiện rõ.

"Lão Phương nhà ta tính tình tốt, không cùng ngươi chấp nhặt, nhưng trong mắt ta không chấp nhận được. Ngươi đừng ỷ vào mình có chút công phu liền muốn ở đây giương oai, nói cho ngươi, Cố đại gia tại Dung Thành đây đắc tội ngươi, bảo đảm không cho ngươi trở lại, đi ra ngoài."

Lam Hi Thần không khỏi đỡ trán, gặp người không sợ chết, cũng chưa thấy người không muốn sống như vậy. Giang tông chủ không khỏi muốn đại khai sát giới, hắn đành phải lảo đảo một cái ngã dựa vào trong lòng ngực Giang Trừng, giống như suy yếu nói: "Vãn Ngâm, nơi này oi bức, ta có chút choáng, không bằng chúng ta vẫn là đi thôi."

Giang Trừng thấy sắc mặt Lam Hi Thần không tớt lắm, cho rằng hắn bị cảm nắng thật, cũng không quản những người ngoài trước mặt, đỡ hắn muốn đi.

"Hai vị khách quan dừng bước." Thấy hai người phải đi, Phương lão bản mở miệng khuyên bảo: "Ta thấy vị công tử này sợ là bị nóng, hậu viện tửu lâu ta chính là phòng cho khách, không bằng mời hai vị tạm thời nghỉ ngơi, ta sai người đi pha một ấm trà mát tới cho hai vị trừ nóng."

"Như thế liền làm phiền Phương lão bản." Giang Trừng thấy bên ngoài trời nắng gắt, lão bản này nói cũng có lý, liền đồng ý.

"Tiểu Cố, ngươi đi nấu hai chén hoành thánh cho hai vị khách quan, dùng nước trong nấu, đừng để nước chấm."

Thấy lão bản nhà mình lên tiếng, đầu bếp Cố cũng không thèm nhìn mặt mọi người, liền xoay người trở về phòng bếp, vừa đi vừa mắng: "Hừ, đồ quê mùa!"

Giang Trừng đỡ tay Lam Hi Thần một chút, vừa định nổi giận, đã bị túm mạnh đến phòng khách.

Lam Hi Thần híp nửa mắt nằm trên giường, không bao lâu tiểu nhị gõ cửa, bưng hai chén canh hoành thánh cùng một cái đĩa tử phan tương (*) tiến vào. "Hai vị khách quan mời chậm rãi dùng. Lão bản nói, sau khi mời hai vị dùng cơm, sẽ mang trà mát vào." Giang Trừng gật đầu ra hiệu, tiểu nhị vội lui ra, cũng đem cửa đóng lại.

"Đừng giả bộ, tới ăn hoành thánh." Giang Trừng liếc mắt nhìn y một cái, ngồi xuống trước bàn.

Lam Hi Thần thấy bị vạch trần, liền cười đứng dậy, dường như không có việc gì ngồi vào bên cạnh hắn, không có một chút xấu hổ. Y bưng lên đĩa nước chấm ngửi ngửi, múc một muỗng nhỏ đặt vào trong một chén canh hoành thánh, lại dùng thìa múc một chút canh, đưa tới bên miệng Giang Trừng, "Nếm thử xem."

Giang Trừng liền húp hết một ngụm nước canh trong thìa, mặt vô biểu tình nói, "Để nhiều hạt quá!"

Mặt Lam Hi Thần loan lên (cười đó), nhiều hạt tương ở trong canh, khuấy hai lần, mới đem hoành thánh đưa đến trước mặt Giang Trừng. Mới vừa rồi náo loạn một hồi như vậy. cơm không ăn, lúc này hai người đều có chút đói bụng, liền từng người bưng hoành thánh lên ăn. Hoành thánh này nhân thật thơm ngon, thịt heo quả là nhiều nạc, trộn cả tôm bóc vỏ, trứng gà, Lam Hi Thần nếm một chút, cảm thấy tươi mát ngon miệng, ăn cũng nhanh hơn, một chén hoành thánh ăn đến sạch bóng thật nhanh, nhịn không được khen: "Cố sư phó quả nhiên tay nghề tốt!"

Giang Trừng thấy y hiếm được ăn uống tốt, trong lòng cao hứng, chuyện ban nãy không thoải mái cũng không hề truy cứu nữa. "Ngươi ăn nhanh như vậy? Rất đói sao? Còn muốn hay không?"

Giang Trừng hoành thánh làm cay, tuy hắn ăn đến vui vẻ, môi vẫn bị cay đến có chút hồng. Lam Hi Thần nhìn môi hắn đỏ bừng, chỉ cảm thấy dưới bụng có một cổ nhiệt lưu chạy thẳng lên ót, không phân trần được liền một phen ngồi cúi xuống ôm Giang Trừng lên, ngã lên trên giường. "Đói, Vãn Ngâm lại để ta ăn thêm chút nữa." Nói xong liền hôn lên.

Giang Trừng bị hắn hôn đến thở không nổi, sức lực đều tan, chỉ có thể ngoài miệng kêu, "Hi Thần, đừng, buông ta ra." Lam Hi Thần không để ý tới hắn, ngược lại xoay người một cái đem hắn đặt dưới thân, tay phải hướng vào hạ thân hắn tìm kiếm......

Ngoài cửa Phương lão bản tự mình đưa trà mát tới vừa định gõ cửa, chỉ nghe trong phòng, mơ hồ truyền đến tiếng giường dao động, có người đứt quãng nhẹ thở gấp, một hồi nói "Chậm một chút", một hồi lại nói "Nhanh lên", Phương lão bản nghe được chỉ lắc đầu, xem ra trà mát này không cần tặng, đều là người từng trải, hiểu rõ.

Giang Trừng nghiêng người nằm trên giường, thấy Lam Hi Thần còn ngủ, nhịn không được dùng ngón tay vẽ theo gương mặt y, người này trời sinh mày kiếm mắt sáng, phong thần tuấn tú, một đường vẽ đến bên tai, lại dùng ngón tay câu lấy tóc của y xoay tròn. Khi Lam Hi Thần tỉnh lại, liền nhìn thấy người bên cạnh cười trộm chơi đùa tóc của y, cũng nhịn không được nở nụ cười.

"Ngươi tỉnh rồi?" Giang Trừng thấy y tỉnh, cũng ngượng ngùng không muốn tiếp tục chơi, chỉ đành thu hồi tay, đùa một chút nói: "Sao ta cảm thấy ngươi giống như chưa già đã yếu, ngày xưa làm xong việc, luôn là ta vù vù ngủ nhiều, ngươi bận rộn trong ngoài. Hôm nay ta đều chơi, khụ, tỉnh thật lâu, ngươi lại mới vừa tỉnh."

Nghe xong trên mặt Lam Hi Thần không biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại là ảm đạm, một tay lặng lẽ xoa đan điền ẩn ẩn đau, hắn vốn dĩ muốn bồi Vãn Ngâm nhiều thời gian chút, chỉ sợ là không thể. Lam Hi Thần thở dài, tiến đến bên tai Giang Trừng, nhẹ giọng nói: "Vãn Ngâm, qua hai ngày nữa ta muốn trở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ bế quan."

Giang Trừng trong lòng kinh ngạc, năm đó vì ân oán Nhiếp Dao hai người, Lam Hi Thần khổ sở bế quan. Sau này cùng Giang Trừng ở bên nhau, thật vất vả trừ bỏ bóng ma trong lòng, sao lại muốn bế quan chứ? Chẳng lẽ mới vừa rồi mình làm tổn thương lòng tự trọng của y? Ta nói giỡn, thật sự không phải là ghét bỏ ngươi a!! Ta thật sự rất thoải mái có được không!!

"Ta gần đây phát hiện linh lực dao động lợi hại, sợ là......"

"Làm sao vậy? Chính là độc thương lại tái phát?" Giang Trừng lập tức nắm tay y lên dò xét mạch đập, quả nhiên phát hiện linh lực y xao động, giống như có thứ gì muốn phá ra khỏi cơ thể.

Lam Hi Thần không dấu vết mà tránh tay hắn ra, an ủi nói: "Không phải độc thương. Ta từng có cảm giác này một lần, là 17 năm trước, không bao lâu liền toái đan kết anh."

Giang Trừng ngây ngẩn cả người, "Ngươi, ngươi là nói, ngươi đây là......"

"Ân, e rằng phải hóa thần." Lam Hi Thần bình tĩnh nói.

"Kia, kia thật là phải chúc mừng ngươi." Giang Trừng cảm thấy tươi cười của mình có chút miễn cưỡng. Hẳn là hắn vì Lam Hi Thần cao hứng, bọn họ vất vả tu tiên chính là vì muốn từng bước một đột phá cảnh giới cao hơn, cuối cùng phi thăng thành tiên. Lam Hi Thần tư chất cao như vậy, trèo lên đỉnh núi là chuyện sớm hay muộn. Chỉ là cứ như vậy, khoảng cách giữa họ lại chênh lệch lớn hơn nữa. Kim đan của hắn là của Ngụy Vô Tiện, đại khái cũng là vì nguyên nhân này, cho nên chậm chạp không thể kết anh. Hắn vốn dĩ cũng không thèm để ý có thể phi thăng hay không, nhưng là hiện thực xảy ra trước mắt, e rằng hắn cùng Lam Hi Thần cuối cùng không thể bên nhau lâu dài.

Lam Hi Thần sao lại không biết suy nghĩ trong lòng hắn, nhưng mọi chuyện vẫn chưa thành kết cục đã định, hắn không thể nhiều lời, đành phải ôm chặt ái nhân. Vãn Ngâm, đừng sợ! Mọi việc đã có ta. Ngươi nghĩ muốn gì, ta đều cho ngươi.

"Vậy ngươi muốn bế quan bao lâu?" Giang Trừng vờ cười trấn định hỏi.

"Ta cũng không rõ lắm, khả năng, sẽ không nhanh. Vãn Ngâm trở về Liên Hoa Ổ chờ ta được chứ?"

Giang Trừng biết, đột phá cảnh giới không phải chuyện đùa, có chút bất trắc, nhẹ thì kiếm củi ba năm thiêu một giờ, nặng thì tẩu hỏa nhập ma. "Được, ngươi có việc thì truyền tin với ta."

"Ân, Vãn Ngâm, ngươi nhất định phải chờ ta."

Hai người từ Dung Thành trở về đã hơn nửa năm, thế nhân toàn nói Trạch Vu Quân là bế quan tu luyện, làm sao biết y là nguyên anh dưỡng đan, ngày đêm chịu tra tấn. Mới đầu chỉ là đau ở đan điền, dần dần liền trở nên oan tâm liệt phủ (tim gan như nứt khoét), giai đoạn cuối đến, đau đến tựa như toàn thân kinh mạch đứt từng khúc. Lam Trạm cùng Ngụy Anh thấy hắn nhận hết tra tấn, lại bó tay không biện pháp, chỉ có thể thủ ở một bên.

Trong Tĩnh thất, Ngụy Anh dựa vào lòng ngực Lam Trạm, cõi lòng đầy tâm sự, "Nhị ca ca, đại ca xuất quan, hẳn là đã qua quá nhiều ngày?"

"Tối nay." Lam Trạm biểu tình lãnh đạm, trong lòng lại rất là lo lắng.

Ngụy Anh ngồi thẳng người, lại hỏi: "Mấy ngày trước ta đi ngang qua Hàn thất, còn có thể nghe được bên trong có động tĩnh. Mới vừa rồi lúc ta đi qua, bên trong một chút tiếng động đều không có, đại ca sẽ không phải xảy ra chuyện đi."

"Huynh trưởng để ta làm chú thuật, bên ngoài nghe không được."

Ngụy Anh không quá hiểu, "Vì cái gì?"

"Đại khái, là sợ đau đến hung hãn, sẽ la to."

"Thực sự đau như vậy?"

"So với sinh con đau gấp trăm lần."

Ngụy Anh từ nhỏ đến lớn ở Vân Mộng, cũng hiểu biết qua chuyện nữ quyến sinh con trong tộc, loại này đau đến tê tâm liệt phế khóc la thành tiếng, hiện tại nghĩ đến làm hắn da đầu tê dại. So với sinh con đau đớn gấp trăm lần, sợ là so với hắn ngày đó bị vạn quỷ cắn xé càng đau hơn, đó đúng thật là chết còn dễ dàng hơn. "Nhị ca ca, tuy rằng ta biết nghĩ như vậy thực không đúng, nhưng kỳ thật ta còn có chút may mắn, thống khổ không phải tăng thêm trên người của ngươi như vậy." Hắn biết lúc trước Lam Trạm định vì hắn dưỡng đan, hiện tại chỉ là ngẫm lại, hắn đều cảm thấy đau lòng.

Lam Trạm ôm chầm hắn, đáp đến đương nhiên: "Vì ngươi, tự nhiên vui vẻ chịu đựng."

Ngụy Anh thở dài, Lam gia tất cả đều là kẻ ngốc. "Kỳ thật ta chưa bao giờ nghĩ tới muốn lấy lại kim đan."

"Nhưng Giang Trừng muốn trả cho ngươi."

"Tuy nói đại ca là vì sư đệ. Nhưng vì thế mà ngươi có thể không cần chịu khổ dưỡng đan, ta cũng có thể có lại kim đan, lòng ta thật sự là......" Lần này Lam Hi Thần vì ba người họ, hy sinh có phần quá lớn, rốt cuộc có đáng giá hay không chứ? "Chính là không biết đại ca có thể chịu đựng sống qua cửa ải này hay không".

Lam Trạm cúi đầu hôn trán Ngụy Anh, đối hắn cũng như đối chính mình nói, "Huynh trưởng chắc chắn không có việc gì."

Đúng lúc này, Lam gia nhận được thiệp cưới Vân Mộng đưa tới, Giang tông chủ quyết định ba ngày sau thành thân.

PS

Dung Thành: tên khác của Thành Đô.

Các món ăn:

Đậu phụ ma bà

Phu thê phế phiến

Long sao thủ

Hồi oa nhục

Xuyên tửu

Tử phan tương

Tần ô xào

Ngưu bàn cân

Tiểu đả tiểu nháo: thành ngữ. Không dịch sát nghĩa được, hiểu đơn giản là khoa tay múa chân, đùa giỡn

Nhạc khai liễu hoa: cực kỳ vui vẻ, cực kỳ cao hứng

Khinh xa giản hành: không cần đoàn xe đi theo, đi lại như người bình thường. Ở đây ý là không dùng xe ngựa nữa mà đi bộ.

Xuyên tửu: một loại rượu đế ở Tứ Xuyên

Tì vị: Dạ dày và lá lách

Đồng tinh: mùi chất đồng khó ngửi. Ý là lão bản không có ra vẻ là kẻ có tiền, xung quanh toàn mùi tiền.

Danh trù: đầu bếp có danh tiếng

Cẩm y ngọc thực: na ná ăn ngon mặc đẹp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro