Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Trừng gần đây rất nhàn rỗi, bởi vì hắn muốn thành thân. Người trong Giang gia gần đây lại bộn bề nhiều việc, bởi vì tông chủ bọn họ muốn thành thân.

Đại hôn của Giang tông chủ sắp tới, Liên Hoa Ổ trong ngoài giăng đèn kết hoa, không khí vui sướng hân hoan, chọn mua lễ vật, giết lợn mỗ dê, gấp gáp đến rối tung rối mù. Đương nhiên, gấp nhất chính là trong lòng mọi người đều dấy lên hừng hực bát quái, sôi nổi bàn luận riêng với nhau. Dù sao trước đây mọi người đã sớm cho rằng Trạch Vu Quân là đương gia chủ mẫu, người ta cũng là từng bước tiến dần. Thế nhưng đại khái là nửa năm trước, tông chủ và Trạch Vu Quân sau khi du ngoạn trở về, thì trở nên mất hồn mất vía, bộ dáng uể oải ỉu xìu, ban đầu tất cả mọi người đều cho rằng tông chủ là tương tư thành tật. Nhưng mà thoáng một cái đã qua nửa năm, Trạch Vu Quân chưa đặt chân vào Vân Mộng nửa bước, một phong thư cũng không có, nghe nói lại bế quan, vì thế có người đoán, e là chuyện này do hai người cãi nhau?

Ước chừng một tháng trước, trên núi Thanh Thành có xà yêu gây họa, người dân ở núi nhờ người khẩn cầu Giang gia đến. Vốn dĩ là, loại tà ám cấp thấp này, không cần Giang tông chủ tự thân xuất mã, bất quá khách khanh các đệ tử thấy dòng họ suốt ngày hốt hoảng, thì liên hợp lại khuyến khích hắn cùng đi, giải sầu tạm thời. Giang Trừng thấy mọi người tha thiết như thế, đành sao cũng được đi theo.

Chuyến này tuy là Giang Trừng mang theo đội, nhưng hắn cũng không định ra tay, trên núi Thanh Thành, tìm kiếm nơi nào nguy hiểm và bày trận tất cả đều giao cho thủ hạ đệ tử làm. Hiếm khi có tông chủ ở đây, các đệ tử phá lệ cố gắng làm việc. Xà yếu này vốn dĩ tu vi cũng không cao, hai ba cái đã bị giết chết. Chờ đến khi đoàn người xuống núi, mới cảm thấy có chút không đúng, thì ra trên núi có người bày mê trận, lúc lên núi là một con đường, lúc xuống núi đường lại trở thành bờ ruộng ngang dọc, hơn nữa trong mê trận chướng khí lượn lờ, đệ tử tu vi hơi thấp đều có chút chịu đựng không nổi. Giang Trừng võ công lợi hại, đối với thuật kỳ môn độn giáp đã có đọc qua trước đây, ở trong mê trận lượn vài vòng, cũng hết đường xoay sở. Nhưng vào lúc này, một nữ tử áo trắng đến, giúp đỡ phá trận, cứu mọi người Giang gia.

Nàng khuê danh Tình Tâm, diện mạo xuất trần tuyệt tục (*), tính tình ôn hòa nhu thuận. Đương nhiên, người sáng suốt vừa thấy liền biết, nàng là hoa yêu, hơn nữa tu vi thấp kém. Nói đến lại thấy lạ, Giang tông chủ vừa thấy Tình Tâm này, liền tình đầu ý hợp, quyết tâm muốn cưới về nhà. Một tông chủ cưới hoa yêu làm vợ, đương nhiên chuyện cười, nhưng người trong gia không biết tại sao Giang tông chủ cho rằng Tình Tâm cô nương là nhân duyên từ kiếp trước của hắn, mọi người cũng không nói nhiều. Người trong Giang gia nghĩ a, chủ mẫu tương lai này tuy rằng tướng mạo, gia thế, địa vị, tu vi so ra đều kém Trạch Vu Quân, nhưng tốt xấu gì cũng là nữ nhân, Giang gia chỉ có một người đơn truyền, tông chủ có thể chính thức cưới phu nhân, tương lai có con, cũng xem như có lời giải thích cho lão tông chủ cùng Ngu phu nhân.

Lời nói phân hai đầu (*), Giang tông chủ lúc này thật sự rất nhàn rỗi, đang ở thư phòng chơi cờ cùng phu nhân tương lai của hắn. Giang Trừng tuy rằng cũng là thế gia công tử có tên trên bảng, nhưng từ nhỏ đã say mê tu hành, đối với loại cầm kỳ thư họa phong nhã này không nhiều hứng thú, thi họa thì bình thường, âm luật sao, ha ha, người ghét quỷ ghét. Duy nhất chơi cờ có thể tính là không có trở ngại, vì thưở niên thiếu muốn thắng Ngụy Anh mà khổ tâm nghiên cứu. Tình Tâm chơi cờ tốt, Giang Trừng nhàn rỗi tới không có việc gì làm thì cùng nàng đánh mấy ván cờ. Đánh vài ván, thì phát hiện, cô gái nhỏ này kỳ nghệ lợi hại, thật không dễ đối phó mà.

Tay phải Giang Trừng dán quân cờ, cau mày, chuyên tâm suy nghĩ nên hạ nước cờ tiếp theo thế nào. Tình Tâm ngồi ở đối diện, nhìn hắn, khuôn mặt hàm tình (chắc là mặt đầy tình ý). Đột nhiên, một đạo sát khí đá cửa mà vào. Giang Trừng không nhìn thấy, theo bản năng liền ném quân cờ đánh úp về phía người mới đến. Quay đầu thì thấy rõ người đó, vội phất tay, tử điện ở đầu ngón tay hóa thành roi dài, ánh điện khó khăn lắm mới đem quân cờ đánh rớt.

Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa, liền đánh Kim Lăng. Giang Trừng lòng còn sợ hãi, tuy rằng ngày thường một lời nói không đúng sẽ đánh gãy chân Kim Lăng, nhưng hắn chưa từng động thủ đánh một lần. Sau khi thần kinh bình tĩnh trở lại, Giang Trừng chuyển giận, "Làm gì hấp tấp bộp chộp, vọt vào đây muốn chết sao?"

Kim Lăng trải qua lời dọa này, có điểm ngốc, thật vất vả mới nhớ tới mục đích đến đây, hướng về Giang Trừng nói: "Người vì sao đột nhiên muốn thành thân, còn không nói trước cho con biết."

Giang Trừng vừa nghe lời này, cảm thấy vui vẻ, thì ra tiểu tử này là đột nhiên phải có mợ như vậy, không thích ứng được. Trong lòng bật cười, trên mặt lại bưng lên tư thái cữu cứu, "Như thế nào? Ta thành thân còn phải đợi ngươi đến quản? Thật là càng lớn càng không hiểu quy củ, còn không mau qua gặp mợ tương lai?"

Kim Lăng nhìn thoáng qua Tình Tâm, chỉ vào nàng, cả giận nói: "Ngươì đừng nói với con là người nhìn không thấy, nàng chỉ là hoa yêu!!"

"Hỗn xược. Yêu thì sao? Yêu cũng có thể tu tiên đạo. Huống hồ Tình nhi tâm địa thiện lương, chưa bao giờ làm hại mạng người."

"Yêu chính là yêu! Huống hồ con sớm đã có mợ, nàng từ đâu tới chứ?"

Giang Trừng ngăn hắn nói bậy bạ: "Cái gì sớm đã có mợ? Đầu óc ngươi có phải toàn phân không."

"Còn không phải là Trạch......" Kim Lăng vừa định tiếp tục tranh luận cùng hắn, liền thấy quản sự tới báo, Cô Tô lam tông chủ đưa Hàm Quang Quân, Di Lăng lão tổ tới chơi.

Giang Trừng vừa nghe Ngụy Vô Tiện tới, lửa giận mới vừa rồi cũng tiêu tan hơn phân nửa. Thật ra hắn ngoài miệng không nói, trong lòng vẫn là rất muốn Ngụy Anh có thể tới, chung quy...... Bọn họ vẫn là người một nhà. Hắn sớm liền sắp xếp mọi người ổn thỏa, đem chó trong nhà cột lại hết, tránh chúng chạy ra làm người nào đó sợ. Bất quá, ngày thành thân còn có hai ngày, tới sớm như vậy làm gì, Lam thị song bích đều tới, là nghĩ...... đến hỗ trợ phải không? A, tính ra hắn (chỉ Trạm) còn có chút lương tâm.

"Mời bọn họ vào." Giang Trừng tâm tình rất tốt, ngữ khí cũng hoà nhã một ít, lại chiếu cố vị hôn thê tạm thời tránh trong phòng.

Một lát sau, Ngụy Anh hấp tấp đi vào thư phòng, khí thế này, không giống tới chúc mừng, như là tới...... Khởi binh hỏi tội?

"Giang Trừng, ngươi TM có ý gì? Vì sao đột nhiên cưới nữ nhân khác?"

"Nữ nhân khác? Ta khi nào từng có nữ nhân?" Giang Trừng nhìn thoáng qua Ngụy Anh cùng Kim Lăng, "Ta thật muốn hỏi các ngươi có ý gì? Ta thành thân vướng bận các ngươi cái gì? Dựa vào cái gì một người hai người đều chạy tới khởi binh hỏi tội."

"Ngươi, ngươi hỗn đản!" Ngụy Anh chỉ vào hắn mắng: "Ngươi như vậy, không phải là làm đại ca thất vọng sao?"

"Đại ca?" Giang Trừng cảm thấy hắn quả thực đầu óc có bệnh, "Ngụy Vô Tiện! Ngươi bị cẩu gặm mất não sao? Giang gia ta chỉ có một đứa con trai độc nhất, từ đâu ra đại ca?"

"Ngươi đừng giả ngu, ngươi đã cùng Trạch Vu Quân kết thành đạo lữ, hiện tại lại muốn cưới người khác, không sợ người trong thiên hạ nhạo báng sao?"

"Ngươi đánh rắm!" Giang Trừng xưa nay hận nhất Ngụy Vô Tiện khắp nơi nam nam loạn động, lại có thể ngậm máu phun người, bôi nhọ hắn cùng Lam Hi Thần, tức giận đến phất tay một cái. Mắt thấy sắp cuốn đến trên người Ngụy Anh, lại bị một đạo kiếm khí lạnh băng ngăn xuống. Hàm Quang Quân phi thân vào nhà một cái, che chở trước mặt Ngụy Anh, tay cầm Tị Trần đối mặt với Giang Trừng.

Giang Trừng thấy Lam Trạm ở đây, cũng không hiếu thắng động võ, liền nói: "Ngụy Vô Tiện, ngươi hôm qua chết trong bụng cẩu sao? Ta cùng Trạch Vu Quân bất quá chỉ là quen biết hời hợt, từ khi nào kết thành đạo lữ. Ngươi tưởng toàn thế giới đều giống ngươi sao, yêu một tên nam nhân rêu rao khắp nơi, không biết liêm sỉ!"

"Giang Trừng, đừng quá mức!" Lam Trạm lạnh mặt nói.

"A! Hàm Quang Quân, ngươi có thể không màng thể diện Lam gia, Giang gia ta trái lại thì màng đến. Đừng tưởng rằng người nào cũng giống người Lam gia các ngươi, xem yêu thích đoạn tụ là vinh quang......"

Ngụy Vô Tiện bị hắn nói đến hai mắt đỏ bừng tức giận, "Ngươi! Ngươi lương tâm bị cẩu ăn sao? Ngươi có biết không, đại ca vì ngươi......"

"Đủ rồi!" Trạch Vu Quân được Giang gia quản sự đỡ vào thư phòng, y đi cực kỳ chậm. Vào trong phòng, liền nhẹ nhàng buông tay quản sự ra, tự mình mạnh mẽ đứng yên.

Giang Trừng nhìn y hình dáng tiều tụy, mặt không chút máu, y phục tông chủ to rộng mặc trên người càng là có vẻ yếu ớt không tránh được gió (kiểu như yếu đến gió thổi cũng bay ấy). Y tại sao biến thành như vậy? Trong trí nhớ dường như không phải như thế nha? Giang Trừng cảm thấy trong lòng có thứ gì đó giãy dụa, muốn nhảy ra, đồng thời lại giống như có vô số sợi tơ quấn chặt lấy trái tim, không cho thứ kia nhảy ra.

Không đợi Giang Trừng phục hồi tinh thần lại, Lam Hi Thần liền giơ tay thi lễ, cười ôn tồn lễ độ. "Để Giang tông chủ chê cười. Nghe nói Giang tông chủ muốn thành thân, Lam mỗ cùng Vong Cơ, Vô Tiện đặc biệt đến chúc mừng."

"Lam tông chủ có lòng." Giang Trừng đáp lễ nói.

Lam Hi Thần từ túi trong tay áo lấy ra một cái hộp gấm, đưa cho giang trừng, "Một phần lễ mọn này, cầu chúc Giang tông chủ phu thê tình thâm, bách niên hảo hợp."

"Đa tạ!" Giang Trừng ngơ ngác mà tiếp nhận hộp gấm, đầu ngón tay chạm vào ngón tay Lam Hi Thần. Tay y tại sao lạnh băng như vậy. Giang Trừng mở ra hộp gấm, bên trong là một viên linh châu tràn ngập ánh sáng rực rỡ, không biết vì sao, hắn đối hạt châu này dường như có loại cảm giác thân thiết không rõ. "Đây là cái gì?"

Lam Hi Thần cười nói: "Đây là một viên linh châu mà ta ngày trước ngẫu nhiên có được, tặng Giang tông chủ dùng làm kim đan."

Giang Trừng sắc mặt biến đổi. Còn chưa mở miệng, liền nghe được Lam Trạm một bên nói: "Sau đó ngươi đem kim đan của Vô Tiện trả cho hắn."

Được a, thì ra là ý như vậy. Kim đan vốn là nỗi đau trong lòng Giang Trừng, nghe ba người hắn nhắc tới, đương nhiên là phẫn hận đan xen. Hắn bang một tiếng đóng lại hộp gấm, ném thật mạnh lên bàn, "Kim đan vốn dĩ chính là của Ngụy Anh, muốn lấy lại, đến đây thì có thể lấy, không cần thứ đồ giả tạo này."

Ngụy Vô Tiện thấy Lam Hi Thần liều mạng dưỡng kim đan lại bị hắn xem như giẻ rách vậy, thật là bi phẫn, "Giang Trừng, ngươi đừng như vậy, đây chính là đại ca trăm cay ngàn đắng, cho ngươi...... Làm ra."

Giang Trừng nhìn hắn một cái, mặt vô biểu tình nói: "Ngụy Vô Tiện, kim đan vốn dĩ nên trả lại ngươi. Nhưng nhiều năm như vậy, không nghĩ ngươi trong chốc lát lại trở nên như vậy. Sau đại lễ thành thân của ta. Ba ngày sau, chính ngươi tới lấy đi."

"Không được, làm ngay bây giờ!" Lam Trạm không biết sao lại thế này, càng muốn làm khó hắn ngay lúc này!

"Hàm Quang Quân, ngươi đừng cho là Giang Trừng ta thật sự sợ ngươi. Đây là Giang gia, ngươi còn càn quấy nữa, đừng trách Giang gia ta không màng đạo tiếp khách."

"Ngươi thử xem." Lam Trạm ngữ khí bình thường, thần sắc quả thật chân thật đáng tin.

"Vong Cơ! Đã là đại hỉ của Giang tông chủ, chúng ta đây đương nhiên khách phải nghe theo chủ." Lam Hi Thần thấy hai người giương cung bạt kiếm, đành phải mở miệng khuyên bảo.

Giang Trừng cảm thấy hôm nay vận số không may mắn, lại đụng phải một người bình thường như Lam Hi Thần, cũng khách khí nói: "Vậy tạm thời ủy khuất Trạch Vu Quân cùng......" Nhìn thoáng qua Lam Trạm cùng Ngụy Anh, "Mời các vị tạm thời ở phòng khách nghỉ ngơi. Trong nhà sự việc bận rộn, không tiếp đón chu toàn, mong các vị thứ lỗi nhiều."

"Làm phiền Giang tông chủ." Lam Hi Thần cũng muốn nghỉ ngơi, y, thật sự mệt mỏi quá. Ra hiệu Lam Trạm cùng Ngụy Anh đi theo. Lúc này cả người y tĩnh mạch đau nhức, mỗi một bước đều giống như đi trên đao nhọn. Trước khi ra khỏi cửa, y thần sắc phức tạp quay đầu lại mà nhìn vào mắt Giang Trừng, thành khẩn nói: "Giang tông chủ, kim đan này đối với ngươi rất quan trọng, thỉnh ngàn vạn bảo quản thích đáng."

Giang Trừng nhìn bóng dáng suy yếu của y, lại cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng rốt cuộc cái gì không đúng chứ? Cho đến lúc thân ảnh Lam Hi Thần biến mất, hắn mới lấy lại tinh thần, nói với Kim Lăng: "Ngươi cũng về phòng nghỉ ngơi đi."

Đáng thương là Kim Lăng, nhìn nhóm cậu mợ này cứ ngươi đến ta đi, có chút choáng váng, thật khó khăn sắc mặt mới tốt hơn, cữu cữu để hắn đi, lòng bàn chân hắn liền chạy ngay lập tức. Đi ra ngoài thư phòng, liền thấy Hàm Quang Quân bước chân như bay đi theo quản sự. Trong tay hắn dường như...... Còn ôm Trạch Vu Quân?

Thì ra Lam Hi Thần đi không xa, thì dừng lại, nhẹ giọng nói: "Vong Cơ, đỡ ta một chút." Nói xong, cuối cùng chống đỡ không được. Lam Trạm biết y đã sớm nỏ mạnh hết đà, một phen bế lên y, để quản sự nhanh dẫn đường.

Cũng may Đông sương phòng cách nơi này không xa, Lam Trạm ôm Lam Hi Thần vào nhà, mang y đặt ở trên giường, cho ăn đan dược, rồi truyền linh lực, mới thấy y có vẻ trở lại bình thường.

Lam Hi Thần mới xuất quan, liền nghe nói đến hôn sự của Giang Trừng, chờ không được chỉ muốn đi theo Lam Trạm cùng Ngụy Anh. Linh lực y kiệt quệ, ngự kiếm không được, mà Lam Trạm cũng không có khả năng tự mình một người mang theo y và Ngụy Anh cùng ngự kiếm, đành phải dùng truyền tống phù dẫn y lại đây. Ầm ĩ một hồi, tất cả mọi người đều mệt mỏi, Lam Hi Thần để cho Lam Trạm và Ngụy Anh trở về phòng nghỉ ngơi. Quản sự Giang gia thấy Lam Hi Thần như vậy, trong lòng cũng có chút hụt hẫng, vốn dĩ Trạch Vu Quân nửa năm không đến, trong lòng bọn họ ít nhiều có chút trách cứ. Nhưng mà hiện giờ, tông chủ muốn cưới người khác, Trạch Vu Quân một thân bệnh nặng, thật là quá đáng thương, nghĩ ra lời an ủi, lại không biết nói làm sao cho đúng. Lam Hi Thần thấy hắn muốn nói lại thôi, đối hắn cười một chút, ý bảo chính mình không có việc gì, liền nhắm hai mắt lại.

Lam Hi Thần nằm ở trên giường, không biết ngủ bao lâu, mơ mơ màng màng nghe được bên tai truyền đến từng trận tiếng cười của nữ tử, "Đến đây nha! Ngươi lại đây nha! Đến bên này nha!" Lam Hi Thần giãy giụa đứng dậy, nghe theo tiếng cười mà đi. Đi vào ven một hồ sen, Lam Hi Thần ngơ ngác nhìn trước mắt, nơi này là chỗ y cùng Vãn Ngâm trước đây thường đến. Lúc đó y thổi Liệt Băng, Vãn Ngâm hoặc là uống rượu ngắm trăng, hoặc là lẳng lặng nghe, hai người đều không nói chuyện, năm tháng tĩnh hảo.

Nội phủ Lam Hi Thần cuồn cuộn lên, thở dài một hơi, lần này ra ngoài y không mang theo Liệt Băng, không biết sau này còn có cơ hội thổi một khúc nhạc cho Vãn Ngâm nghe hay không. Lúc này một vị nữ tử áo trắng yểu điệu đi tới trước mặt y, Lam Hi Thần biết, đây là hoa yêu Vãn Ngâm sắp cưới về.

Tình Tâm thấy Lam Hi Thần, nhẹ nhàng thi lễ, "Lam tông chủ hữu lễ."

Tình địch gặp nhau đặc biệt đỏ mắt (vừa ngưỡng mộ vừa đố kỵ), nhưng Lam Hi Thần xưa nay là người có đạo đức tốt, hơi hơi khom người đáp lễ, "Tình cô nương hữu lễ."

Tình Tâm che miệng cười nói, "Ngày mai, e rằng Lam tông chủ phải đổi cách xưng hô, gọi ta là ' Giang phu nhân '."

Một câu Giang phu nhân làm lòng ngực Lam Hi Thần chấn động đau đớn, nhưng đường đường là Trạch Vu Quân cũng không thể mất phong độ trước mặt một tiểu hoa yêu. Y vờ không nghe được, mặt không đổi sắc hỏi: "Không biết Tình cô nương đưa Lam mỗ đến đây chuyện gì."

"Đến đây cùng Lam tông chủ thảo luận chuyện xưa người cũ, thuận tiện...... Giết ngươi!" Vừa dứt lời, Tình Tâm tàn nhẫn ra tay, đánh úp về phía Lam Hi Thần, một kích này của nàng mang theo hận ý vô hạn, thề phải dồn Lam Hi Thần vào chỗ chết. Lam Hi Thần bước chân nhẹ nhàng, khó khăn lắm mới tránh thoát một kích. Tu vi Tình Tâm thấp kém, thấy một kích không thành, liền muốn túm Lam Hi Thần đẩy xuống hồ sen. Tuy thân thể Lam Hi Thần suy yếu, nhưng vẫn là nam tử, lực tay người Lam gia vô cùng lớn, y gắt gao ghìm chặt bả vai Tình Tâm, không để nàng thực hiện được ý định. Đột nhiên Tình Tâm quay người ngửa ra sau một cái, tự mình ngã vào hồ sen. Bạch y chưa dính nước, một đạo ánh sáng tím bay tới, quấn eo Tình Tâm bay lên, Giang Trừng một tay ôm vị hôn thê đứng yên, một tay không chút lưu tình đánh vào ngực Lam Hi Thần. Lam Hi Thần không có linh lực hộ thân, nào chịu được một chưởng này của hắn, cả người giống như diều đứt dây, bay ra thật xa, bạch y phủ bụi trần.

"Đại ca!"

"Huynh trưởng!"

Ngụy Anh cùng Lam Trạm nghe được động tĩnh ở đây, vừa mới chạy đến, liền thấy Giang Trừng ra tay đả thương người. Vội đi qua đỡ Lam Hi Thần dậy. Lam Hi Thần mặt như giấy vàng, ngực phập phồng, phun ra một búng máu.

"Giang Trừng, ngươi làm gì vậy!" Ngụy Anh cuối cùng nhịn không được, lấy ra Trần Tình.

Lam Hi Thần ho ra máu, suy yếu mở miệng: "Không cần, đưa ta trở về trước đã."

Lam Trạm thấy thương thế y không thể trì hoãn, "Cứu người quan trọng." Liền ôm Lam Hi Thần rời đi.

Thật ra Giang Trừng vừa ra tay liền hối hận. Hắn không thể tin được mà nhìn tay mình. Ta làm y bị thương? Ta làm y bị thương! Ta tại sao có thể làm y bị thương chứ? Ta dường như đã đánh mất thứ gì rất quan trọng, là cái gì? Rốt cuộc là cái gì?

Lam Hi Thần được đưa về sương phòng, lại nôn máu vài lần. Lam Trạm dùng linh khí, đem linh lực còn sót lại của Giang Trừng phân tán khỏi ngực y.

Cảm thấy ngực không hề khí trệ huyết ngưng (*) , Lam Hi Thần nhẹ nhàng phất tay, ý bảo Lam Trạm không cần hao phí linh lực nữa. Ngồi dậy, đơn giản đem chuyện vừa rồi nói một lần. Lại nghĩ nghĩ, tiếp tục nói: "Hoa yêu kia hẳn là có quan hệ cùng hoa yêu ở núi Khứ Linh Tê." Nếu thật là hoa yêu làm hại, không phải đã rõ ràng được, Vãn Ngâm không phải là di tình biệt luyến(*), mà là...... Thân bất do kỷ?

"Ta trộm dò xét qua hồn phách của Giang Trừng, cũng không giống bị mị thuật mê hoặc." Ngụy Vô Tiện biết y suy nghĩ cái gì, nhưng không thể không nói ra tình hình thực tế.

"Như vậy a." Trong lòng Lam Hi Thần ảm đạm. "Mặc kệ nói như thế nào, nếu hoa yêu kia có quan hệ với núi Khứ Linh Tê, nhất định sẽ gây bất lợi cho Vãn Ngâm. Ngày mai là đại hôn của Vãn Ngâm, ta chỉ sợ...... Làm phiền các đệ giúp ta trông chừng hắn, đừng để cho hoa yêu có cơ hội thừa nước đục thả câu."

"Được." Chuyện đến nước này, Lam Trạm chỉ có thể đáp ứng.

Rời khỏi sương phòng, Ngụy Anh mắt hồng hồng hỏi: "Nhị ca ca, ngươi xem, đại ca hắn......"

Lam Trạm không trả lời, chỉ là lắc lắc đầu.

Không gì bi thương bằng tâm đã chết.

Ngày kế, là đại hôn của Giang tông chủ, Liên Hoa Ổ tiếng người ồn ào, cực kỳ náo nhiệt. Tuy rằng Giang Trừng là người cao ngạo, người qua lại thân thiết cũng không nhiều, bất quá Giang gia vẫn là một trong tứ đại gia tộc, các gia tộc không thể bán hết mặt mũi như vậy, nên đến xem lễ. Nói là chúc mừng, thực ra chỉ là nói cho có, là chỗ liên lạc cảm tình quan trọng , khai thác nhân mạch (*).Thân phận Di Lăng lão tổ lúc này có chút xấu hổ, nhưng dù sao Hàm Quang Quân cũng là nhân vật có ảnh hưởng lớn ở Lam gia, bởi vậy vẫn là có không ít người lại đến bắt chuyện, tuy rằng Hàm Quang Quân lãnh đạm, cũng không để ý đến bọn họ đang làm gì.

Ngụy Anh vô cùng buồn chán nhìn quanh lễ đường. Linh bài của Giang Phong Miên cùng Ngu phu nhân được thỉnh ở trên đài, bốn phía bài trí đều theo truyền thống Giang gia, ngay cả huân hương cũng là cái mà Ngu phu nhân sinh thời quen dùng, bất quá dường như có một chút bất đồng.

Đang suy nghĩ, lễ quan (người đứng hô trong lễ cưới) đi lên trước lễ đường, trung khí mười phần (*) xướng lễ: "Nghênh đón -- tân -- nhân --"

Theo xướng lễ, trong sảnh đường tấu lên hỉ nhạc (nhạc mừng), Giang Trừng một thân hỉ phục đỏ hoa văn chín cánh sen, trong tay nắm một dây tơ hồng, dẫn tân nương chậm rãi đi vào lễ đường.

Trong Đông sương phòng, Trạch Vu Quân hai mắt nhắm nghiền, nằm trên giường, không biết là ngủ, hay là ngất xỉu, nhưng trận trận tiếng nhạc bên ngoài truyền vào đã đánh thức hắn.

Là thanh âm gì? Nga, là hỉ nhạc.

Hỉ nhạc! Không biết Lam Hi Thần nghĩ đến chuyện gì, lập tức bừng tỉnh, ngồi dậy.

Hôm nay là ngày ta cùng Vãn Ngâm thành thân, tại sao ta lại ngủ quên chứ?

Chạy như bay ra cửa, hướng lễ đường chạy tới.

Ta đến muộn.

Nhất bái thiên địa --

Vãn Ngâm, ngươi đợi ta một chút.

Nhị bái cao đường --

Lễ quan, ngươi hô chậm một chút!

Lam Hi Thần vốn đã là dầu hết đèn tắt, lúc này, tựa như liều mạng mà chạy.

Nhanh một chút, nhanh một chút nữa, Vãn Ngâm chờ ta cùng bái đường mà.

Phu thê đối bái --

Đang lúc Giang Trừng bái đường, cuối cùng lại cảm thấy có người gọi hắn, Vãn Ngâm -- Vãn Ngâm -- Vãn Ngâm -- mỗi một tiếng gọi, trong lòng hắn thật giống như đứt từng đoạn mạch.

Lễ quan hô, phu thê đối bái, nhưng một bái này, hắn tại sao lại không thể cúi xuống bái được.

Thấy Giang Trừng đứng bất động, mọi người trong sảnh đường đều hai mặt nhìn nhau.

Vãn Ngâm --

Lam Hi Thần vọt vào tới sảnh đường, dùng hết sức lực cuối cùng hô một tiếng.

Đây là cái tên y thích nhất.

Cái tên này đã khắc vào trong cốt nhục y, ngày đêm thương nhớ. Cái tên này vào mỗi lần y đau đớn muốn chết, đã đưa y ra khỏi thống khổ.

Vãn Ngâm dường như ôm ta mà, là ảo giác sao? Thật tốt!

Vãn Ngâm còn mặc hỉ phục mà, thật là đẹp!

Ta phải cười một cái, Vãn Ngâm thích nhìn ta cười.

Vãn Ngâm, thật muốn vuốt ve gương mặt ngươi lần nữa.

Đáng tiếc dường như không được!

Một giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, cánh tay giơ lên một nửa rồi nặng nề hạ xuống.

Vãn Ngâm, thật xin lỗi, không thể cùng ngươi đi đến cuối cùng!

_______________________________________

Xuất trần tuyệt tục: So với người thường khác biệt

Thoại phân lưỡng đầu: Mình có giải thích ở chương 2

Khí trệ huyết ngưng: Ngưng thở, máu không chảy

Di tình biệt luyến: Yêu người khác

Khai thác nhân mạch: Mình nghĩ là tận dụng tăng thêm mối quan hệ với người khác

Trung khí mười phần: tự tin mười phần, có đủ bản lĩnh

P/s: chuyện là mới hôm nay mình có thấy một bạn nói về việc edit còn để từ Hán Việt gây khó hiểu. Mình không biết bản edit của mình, các bạn đọc có thấy khó hiểu hay phiền khi có chỗ mình để ngoặc chú thích không. Do có một số từ hay thành ngữ mình không biết nên thay từ nào thuần Việt cho sát nghĩa, nên đa số đều để nguyên. Các bạn đọc bản edit của mình thì góp ý cho mình biết nhé. Cảm ơn các bạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro