Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại hôn của Giang tông chủ hôm nay, khách quý chật nhà, tụ tập dưới một mái nhà. Giang Trừng cùng tân nương ở thiên điện (trước điện thờ) đợi gọi lên, hạ nhân đang tận dụng thời gian cuối cùng, giúp sửa sang lại hỉ phục trên hai người họ, ăn diện, hỉ nương (người săn sóc tân nương) lấy ra một tấm lụa đỏ thẩm hoa văn chín cánh sen đội lên, để tân lang tân nương ôm nhau, ngụ ý nhất tuyến khiên (*).

Tay Giang Trừng nắm lấy đai lưng, yên lặng nhìn, không biết trong lòng suy nghĩ cái gì. Từ chuyện xảy ra ngày hôm qua, hắn có chút mất hồn mất vía, không biết thương thế Lam Hoán thế nào? Hôm qua hắn thật sự có điểm xúc động, thấy Tình nhi rơi xuống nước, chỉ cho là có liên quan đến Lam Hoán, tay nhanh hơn não, xuống tay cũng không biết chừng mực. Hiện giờ nghĩ lại, xưa nay Trạch Vu Quân phong quang tễ nguyệt (*) , sao có thể đẩy Tình nhi xuống nước chứ? Sau đó có hỏi Tình Tâm rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhưng nàng còn hoảng sợ, chỉ rơi lệ, cũng hỏi không được cái gì. Hắn vài lần sai người đi Đông sương hỏi, chỉ báo lại cũng không có gì đáng lo ngại, đã ngủ rồi. Nếu không đáng ngại nhiều, hôm nay hẳn là sẽ đến đi......

Nghênh đón —— tân —— nhân ——

Nghe thấy tiếng xướng lễ, Giang Trừng lấy lại bình tĩnh, dẫn tân nương đi ra thiên điện, theo tiếng hỉ nhạc, từng bước một bước vào hỉ đường.

Hai bên hỉ đường đứng đầy khách khứa đến xem lễ, đều là đệ tử thế gia Tu Chân giới. Ba gia toocj Lam Nhiếp Kim có địa vị được tôn sùng, hiển nhiên được xếp đứng phía trước. Giang Trừng đánh giá một chút, chỉ nhìn thấy Ngụy Vô Tiện cùng Lam Trạm đưa theo mấy đệ tử Lam gia đệ tử, không thấy Lam Hoán. Trong lòng hắn nghi ngờ, tại sao không có tới, chẳng lẽ là thương thế chưa lành? Trong lòng nghĩ thầm, nhưng bước chân lại chưa dừng.

Một đôi tân nhân đi đến trước đài.

Vãn Ngâm ——

Ai gọi ta? Bên tai Giang Trừng dường như nghe được một tiếng gọi khẽ, hơi hơi ngẩng đầu lại không biết là ai gọi.

Nhất bái thiên địa —— theo lễ quan xướng lễ, tân nhân bắt đầu bái đường.

Vãn Ngâm ——

Nhị bái cao đường ——

Vãn Ngâm ——

Thanh âm từng câu từng câu truyền đến, giống như đập vào trong lòng Giang Trừng, khiêu khích tình cảm trong lòng.

Phu thê đối bái ——

Vãn Ngâm —— Vãn Ngâm ——

Thanh âm càng ngày càng vội vàng, gọi đến trong lòng Giang Trừng phát đau, rốt cuộc là ai? Không biết ta bái đường sao? Ngươi nhanh đến a!

"Vãn Ngâm ——"

Mọi người tò mò nhìn, Giang tông chủ ngẩn ngơ đứng vẫn không nhúc nhích, đột nhiên Trạch Vu Quân vọt vào hỉ đường. Đây...... Là tới cướp tân nhân sao?

Không đợi mọi người phản ứng lại, cả người Trạch Vu Quân dường như thoát lực, lập tức ngã xuống. Giang tông chủ ngay tức khắc buông tân nương tử ra xông tới ôm y. Đây...... Là vừa từ đâu đến a?

Giang Trừng ôm Lam Hi Thần, cảm thấy như mình chỉ ôm một bộ xương cốt, từ khi nào y trở nên gầy như vậy? Hi Thần? Giang Trừng cảm thấy mình có rất nhiều lời muốn nói với y, nhưng lại không biết nên nói cái gì. Lam Hi Thần nhìn chằm chằm hắn cười, run rẩy muốn giơ tay lên. Giang Trừng chỉ cảm thấy trong lòng thật đau, như là duỗi tay nắm lấy tay y.

Nắm chặt, quá muộn!

Tay Lam Hi Thần nặng nề rủ xuống đất, mắt nhắm lại, một giọt nước mắt trượt xuống khuôn mặt, rơi xuống tay Giang Trừng.

"A ——" trong lòng Giang Trừng như có vô số sợi dây bị chặt đứt, đau đớn đến mức hắn ngửa mặt lên trời thét dài. Hồi ức như thủy triều vọt đến, hắn nhớ rõ họ cùng nhau săn đêm trừ tà túy, du ngoạn núi sông, cùng nhau hóng gió ngắm trăng, vui vẻ uống rượu nói chuyện, hắn nhớ rõ họ sớm đã kết làm đạo lữ, lập lời thề vĩnh viễn không chia lìa. Nhưng vì sao, vì sao hắn đã quên chứ?

Mọi người bị biến cố trước mắt dọa ngây người. Hỉ nhạc đã sớm dừng lại, toàn trường im lặng không chút tiếng động.

"Hi Thần! Hi Thần!" Giang Trừng ôm chặt thân thể Lam Hi Thần, một lần lại một lần gọi tên của y, mặc dù thân ảnh trong lòng ngực đã lạnh băng.

"Ha ha ha —— ha ha ha ——" tân nương Tình Tâm bỗng nhiên như điên khùng cười ha ha, "Giang Trừng, ngươi cũng có hôm nay!"

"Vì sao!!"" Giang Trừng tay không buông, nhưng mắt đã đầy tơ máu hỏi Tình Tâm.

"Ha ha, ngươi cũng xem như lợi hại, có thể dựa vào chính mình tránh thoát Tơ Tình của ta. Nhưng mà vừa đúng lúc như vậy, để ngươi nếm thử mùi vị mất đi người yêu thích, thực đau lòng đi! Ngươi cũng biết, ngày đó mất đi Mị Ly, ta cũng là như vậy mà đau lòng muốn chết!"

Giang Trừng suy nghĩ một chút, mới nhớ lại Mị Ly chính là hoa yêu ở núi Khứ Linh Tê, tàn nhẫn nói: "Vậy đi theo nàng đi!"

"Ha ha ha! Chỉ bằng ngươi!" Tình Tâm vừa dứt lời, Ngụy Anh liền cảm thấy dường như sức lực cả người đều bị rút cạn, Lam Trạm dìu hắn, chính mình cũng chốc lát đứng không vững, chỉ có thể ôm sát hắn cùng nhau mềm mại ngã xuống. Hàm Quang Quân cùng Di Lăng lão tổ còn như thế, những người khác càng không cần phải nói, thoáng chốc trong lễ đường toàn tiếng hoảng sợ, tiếng tức giận trách cứ, tiếng chửi rủa loạn thành một mảnh. Giang Trừng ôm lam hi thần nửa quỳ trên mặt đất, chỉ cảm thấy đan điền trống rỗng, một chút linh lực cũng không tụ lên được.

"Thế nào? Mùi vị của diệt thần hương không tồi đi? Có phải cảm thấy linh lực mất hết, cả người vô lực hay không?" Hỉ phục đỏ trên người nàng không biết khi nào đã không thấy, chỉ mặc một thân bạch y, khuôn mặt vốn dĩ thanh lệ giờ đây lại tràn đầy tà khí. "Các ngươi gọi mình người là tu tiên, ngoài mặt ra vẻ đạo mạo, bên trong đều đê tiện dơ bẩn như nhau. Nếu không phải tại các ngươi, Mị Ly cũng sẽ không hồn phi phách tán. Hôm nay phải để toàn bộ các ngươi đều chôn cùng nàng." Nàng cười khẽ ra tiếng, chỉ vào Giang Trừng, "Trạch Vu Quân đã chết, người tiếp theo, chính là ngươi!"

Một đạo yêu quang màu trắng đánh úp về phía Giang Trừng, thề phải đem hắn băm thây vạn đoạn. Tình thế nghìn cân treo sợi tóc, Lam Hi Thần đã chết trên người hóa ra một đoàn ánh sáng sương mù, bao phủ quanh thân Giang Trừng, ngăn lại hoa yêu tập kích.

"Hi Thần!" Giang Trừng khó tin nhìn sương mù chậm rãi tụ lại, xuất hiện thân ảnh Lam Hi Thần.

"Huynh trưởng!"

"Đại ca!"

"Trạch Vu Quân!"

Mọi người đều không thể tin được kinh hô lên. Giang Trừng trên tay rõ ràng còn ôm thi thể Lam Hi Thần, kia, đây là?

"A, Trạch Vu Quân quả nhiên lợi hại! Mới chế có một lúc, lại có thể hóa hồn thành hình. E rằng phế đi không ít công phu đi, không sợ sẽ bị hồn phi phách tán sao?" Tình Tâm ngoài miệng khinh miệt cười nhạo, nhưng trong lòng lại có một chút bất an. Nàng pháp thuật thấp kém, chỉ có thể lén trộn diệt thần hương vào huân hương ở lễ đường, khiến mọi người mất hết linh lực mới có thể chiếm thế thượng phong. Trạch Vu Quân sinh thời tu vi cao thâm, sau khi chết hóa thành quỷ hồn, chỉ sợ cũng khó đối phó.

"Cô nương vốn không phải là người ác, quay đầu lại là bờ đi." Lam Hi Thần chân thành khuyên nhủ, tiến lên một bước, đem Giang Trừng che chở phía sau.

"Ha ha ha, quay đầu là bờ? Nơi nào là bờ? Ngày đó ngươi nhổ cỏ tận góc Mị Ly, nên đoán được sẽ có ngày hôm nay!" Tình Tâm tiên hạ thủ vi cường, trên tay hóa ra ngàn đạo sợi tơ mỏng hướng Lam Hi Thần đánh tới.

Trước khi tới Vân Mộng Lam Hi Thần đã mất hết linh lực, Sóc Nguyệt và Liệt Băng đều không mang theo, lúc này không có pháp khí trong tay, đành phải dựa vào thân pháp linh hoạt cùng Tình Tâm triền đấu. Một yêu một quỷ hai thân ảnh màu trắng giao triền, bay qua bay lại trong nội đường, nhất thời khó có thể phân cao thấp.

"Giang Trừng, mau! Mau dùng kim đan!"

Giang Trừng nhìn trước phòng đánh nhau, lòng nóng như lửa đốt, nghe được Ngụy Vô Tiện kêu hắn, một lúc không kịp phản ứng. "Kim đan?"

"Ngươi còn thất thần làm gì? Đại ca cho ngươi kim đan, hiện giờ có trên người không? Mau lấy ra đi!"

Nga, viên hạt châu kia a, có ở đây a! Giang Trừng từ tay áo lấy ra kim đan. Hắn không biết vì sao luôn cảm giác hạt châu này với mình rất có duyên phận, lúc ấy hắn không biết dụng ý Lam Hi Thần cho hắn, hắn liền đem hạt châu mang theo bên người.

Ngụy Anh thấy hắn nhìn kim đan sững sờ, vội la lên: "Ngươi ngu ngốc sao? Chẳng lẽ thật không biết viên kim đan này huyết mạch tương liên với ngươi sao? Nó là kim đan của ngươi! Là đại ca hao hết lực Nguyên Anh dưỡng đan cho ngươi!"

Cái gì! Giang Trừng khiếp sợ nhìn Ngụy Anh. Hắn một chữ cũng nghe không hiểu. Nói cái gì kim đan của hắn? Nói cái gì hao hết lực Nguyên Anh?

"Nhanh lên! Ngươi chẳng lẽ thật sự muốn nhìn đại ca hồn phi phách tán sao?"

Giang Trừng không chần chờ nữa, một tay đem kim đan hóa nhập đan điền. Kim đan nhận chủ, lập tức ở trong cơ thể Giang Trừng vận chuyển, linh lực tràn đầy chạy dài kỳ kinh bát mạch hắn. Kim đan chất chứa toàn bộ lực nguyên anh của Lam Hi Thần, làm hắn cảm thấy sức lực trong cơ dường như đã kiềm nén thật lâu, chỉ chờ bùng nổ.

Giang Trừng nhảy lên, tham nhập vào giữa hai đạo bóng trắng, một tay ngăn đón Lam Hi Thần, bảo vệ bên người, một tay vung ra Tử Điện, đánh úp về phía Tình Tâm. Một roi này tràn ngập bi thương, phẫn nộ còn có điên cuồng. Hoa yêu nho nhảo làm sao chịu nổi một kích toàn lực của Tam Độc Thánh Thủ, một roi quất vào đan điền, trút hết tinh khí, quỳ rạp trên mặt đất không đứng dậy được.

Vì sao! Tình Tâm không cam lòng, nàng bày mưu tính kế lâu như vậy, chờ đợi lâu như vậy, kế hoạch vốn dĩ không chê vào đâu được, vì sao kết quả lại là thất bại trong gang tấc! "A —— Mị Ly ——" mười ngón tay Tình Tâm cào trên mặt đất, thê lương khóc kêu.

Giang Trừng cũng không thèm liếc mắt nhìn nàng một cái, đỡ vững Lam Hi Thần, sắc mặt lạnh lùng rút ra Tam Độc, đang muốn bắt lấy hoa yêu đáng giận này một kiếm nhổ cỏ tận gốc.

"Vãn Ngâm, thủ hạ lưu tình!" Lam Hi Thần đột nhiên mở miệng ngăn lại.

Giang Trừng nghe được y cầu tình, ngừng kiếm, nghi hoặc nhìn y?

Lam Hi Thần đối hắn cười, tươi cười trước sau như một đều ôn hòa, "Nàng chưa hại mạng người, tội không đáng chết!"

Như thế nào không hại? Ngươi không phải sao? Giang Trừng vừa muốn buột miệng thốt ra, lời nói đến bên môi lại nói không nên lời. Hại chết người của ngươi, thật ra là ta! Là vì kim đan của ta làm ngươi hao hết lực Nguyên Anh, là ta vong tình phụ nghĩa đối với ngươi tự tự tru tâm (*), là ta ra tay đả thương ngươi, hết thảy, đều là ta làm hại.

Lam Hi Thần không tiếng động ôm hắn an ủi, Vãn Ngâm, chuyện này đều không phải ngươi sai, đừng trách chính mình. "Vãn Ngâm, giúp ta mang một thứ ra được không? Trong tay áo ta có một túi gấm màu đỏ, giúp ta mang ra đi." Hồn phách một khi rời khỏi cơ thể, trừ phi có phương pháp để hồn trở lại, nếu không thì không thể chạm vào thi thể của mình, nếu không, hồn phách không thể rời khỏi thế gian sẽ chiếm lấy xác của mình không chịu đi, trật tự âm dương trên thế gian sẽ rối loạn.

Giang Trừng không biết y có dụng ý gì, bất quá cũng theo lời làm theo. Lam Hi Thần mở túi gấm ra, lấy một viên châu ửng sáng bảy màu, cách một khoảng đưa đến trong tay Tình Tâm.

Đây là? Hạt giống Mị Ly! Tình kinh hãi ngạc nhiên vô cùng nhìn loại hoa trong tay, lại nhìn về phía Lam Hi Thần.

"Ngày đó ta một kiếm chặt đứt rễ cây nàng, thì phát hiện bên cạnh hoa có hạt giống này." Lúc ấy Lam Hi Thần thấy hạt giống này thân mang linh khí, thì sinh lòng trắc ẩn, vốn định tìm nơi nào có hồ nước ổn lại một lần nữa gieo giống, nhưng trong khoảng thời gian này gặp quá nhiều chuyện, vẫn luôn không thể thực hiện.

Tình Tâm tay cầm hạt giống Mị Ly, nước mắt rốt cuộc nhịn không được. Nàng cho rằng mình mãi mãi mất Mị Ly, thì ra còn có linh loại (hạt giống có linh khí) được giữ lại.

Lại nói, hơn một ngàn năm trước, khi đó núi Khứ Linh Tê vốn không gọi là núi Khứ Linh Tê, mà gọi là núi Thương Nham. Trên núi gió xanh quái dị, rừng sâu khung cảnh âm u, duy nhất chính là không có hoa. Một vị tiên nhân vân du tứ hải đi ngang qua núi này, cảm thấy nơi đây bích khê linh đàm (khe suối như ngọc, hồ lại linh thiêng), lại không có hoa, quá đáng tiếc, thì tùy tay ở giữa núi gieo xuống hai hạt giống hoa.

Vật đổi sao dời, ngày tháng thoi đưa. Tiên nhân sớm đã chẳng biết đi đâu, mà trên núi Thương Nham đã nở ra một đóa hoa hồng một đóa hoa trắng. Hồng chính là Mị hoa, có thể biến hóa bảy màu, kiều diễm động lòng người; trắng chính là Tình hoa, thuần khiết như ngọc, thanh lệ xuất trần. Vì núi Thương Nham có hoa khí (*), dần dần mọc ra khắp núi thành đồi hoa tươi, dưới chân núi cũng bắt đầu có người tụ tập, có Khứ Linh Tê trấn, núi Thương Nham cũng thành núi Khứ Linh Tê.

Ngàn năm năm tháng vội vàng mà qua, Mị hoa cùng Tình hoa vì được tiên nhân gieo xuống tiên khí, lại hàng năm hấp thu tinh hoa trời đất, liền biến thành tinh, thành Mị Ly cùng Tình Tâm, hoa vốn mảnh mai, hoa yêu pháp lực cũng không cao cường, nhưng hai người thiên phú dị bẩm. Mị hoa có thuật mị hoặc li hồn, có thể dùng mị thuật mê hoặc con người, cũng dùng để điều khiển hồn phách. Tình hoa thì lại lĩnh hội được khiên tơ tình. Nàng gieo tơ tình trong lòng Giang Trừng, đem tình ý trong lòng Giang Trừng che kín lại, cho nên Giang Trừng không quên Lam Hi Thần, lại chỉ quên tình ý giữa hai người họ. Đồng thời, Tình Tâm lại dùng tơ tình đem mình cấy vào tình ý của Giang Trừng, làm Giang Trừng vừa gặp nàng đã thương.

Vốn dĩ nàng nghĩ vào ngày nàng và Giang Trừng thành thân, dùng diệt thần hương làm mọi người mê hoặc, sau đó chính tay đâm kẻ thù. Nhưng Lam Hi Thần vừa xuất hiện, tình ý của Giang Trừng dần bắt đầu phun trào, muốn thoát khỏi tơ tình, nàng thật vất vả ngăn chặn, nghĩ ra một kế độc, muốn làm cho Giang Trừng tự tay giết người yêu. Hôm qua, nàng cố ý dẫn Lam Hi Thần đến hồ hoa sen, cố ý cùng y dây dưa, xa xa nhìn thấy Giang Trừng đến đây, liền giả vờ bị Lam Hi Thần đẩy vào nước, đồng thời thúc giục tơ tình, dẫn Giang Trừng ra tay.

Nàng thành công, Giang Trừng quả nhiên xuống tay tàn nhẫn, Lam Hi Thần cũng bị thương nặng khó trị. Nhưng hiện tại, nàng phát hiện hết thảy đều sai rồi. "Ta cùng với Mị Ly ở trong núi làm bạn ngàn năm, vốn dĩ vẫn luôn yên vui không có việc gì. Đều do ta nhất thời ham chơi, ngày mưa một mình ra ngoài chơi đùa, không cẩn thận gặp phải sấm sét, rễ cây bị sét đánh bị thương."

Hoa lấy rễ cây làm gốc, rễ cây bị thương, Tình Tâm rất nhanh khô héo. Vì cứu nàng, Mị Ly lấy tinh nguyên của mình cho nàng ăn. Nhưng hoa yêu tinh nguyên hữu hạn, Mị Ly liền bắt đầu dùng mị thuật hút tinh nguyên con người, đến lúc này đã hại mấy trăm mạng người.

"Nàng biết, lấy mị thuật hại người, sẽ gặp báo ứng, nhưng vì cứu ta, không oán giận không hối hận. Đêm đó ta ở trong núi chờ Mị Ly trở về, chờ đến trời đều đã sáng, còn không thấy nàng, tìm khắp cả núi Khứ Linh Tê, cũng chỉ ở hồ lạnh trong động, tìm được chiếc lá héo úa của nàng. Sau đó ta ngàn phương hỏi thăm, mới từ miệng của người dân ở Khứ Linh Tê trấn biết được Giang tông chủ cùng Lam tông chủ trảm trừ hoa yêu gây họa."

Tình Tâm ngọ ngoạy đứng dậy, "Ta vẫn luôn hận ngươi, là ngươi giết Mị Ly. Nhưng hiện tại nghĩ lại, người ta nên hận nhất là chính mình. Là ta ham chơi gây hoạ, mới làm Mị Ly vì ta lưng đeo những nghiệt nợ đó." Nói rồi, nàng hướng Lam Hi Thần thi lễ thật sau, "Trạch Vu Quân đại ân, Tình Tâm không có gì báo đáp."

"Tình cô nương không cần nói cảm ơn! Đã buông cừu hận thì không cần lưu luyến nhân thế, sớm một chút đi thôi!" Lam Hi Thần nhàn nhạt nói.

"Trạch Vu Quân miễn cưỡng hóa hình, giờ phút này sợ là chịu đựng không nổi, rất nhanh phải hồn phi phách tán." Tình Tâm nhìn y, nói thẳng không cố kỵ.

"Ngươi nói bậy!" Giang Trừng nghe không nổi khi nàng nói như vậy, mở miệng quát lớn, không tự giác nắm lấy tay Lam Hi Thần, nhưng lại không nắm được! Trên mặt Lam Hi Thần tươi cười không thay đổi, nhưng hồn biến thành hình đã dần trong suốt.

Giang Trừng một phen tiến lên ôm lấy y, đến gần hôn y. "Mau! Hút dương khí của ta! Ngươi mau hút a!" Hắn gấp đến độ rất nhanh đã khóc.

"Vãn Ngâm, vô dụng. Quỷ vừa chết, sẽ không hút dương khí."

"Không được, ta không thể để ngươi đi! Nhất định có biện pháp, nhất định sẽ có biện pháp!" Giang Trừng đã nói năng lộn xộn.

Lam Hi Thần vừa định mở miệng nói gì đó, đã bị một đạo bạch quang đâm vào trái tim, hồn phách cố định, té xỉu xuống.

"Ngươi làm cái gì!" Giang Trừng ôm Lam Hi Thần, hướng phía Tình Tâm hô to!

Tình Tâm nửa lơ lửng trên không trung, quanh thân tản ra bạch quang lóa mắt, thanh âm kỳ ảo, "Ta cùng Mị Ly chịu đại ân của Trạch Vu Quân. Pháp lực ta thấp kém, cứu không được y, chỉ có thể dùng ngàn năm hoa linh giúp y cố định hồn phách, tin rằng Giang tông chủ nhất định có thể tìm được phương pháp cứu người. Ta chỉ cầu, đem ta cùng Mị Ly được trồng cùng nhau ở núi Khứ Linh Tê."

Tình Tâm quang ảnh tiêu tán, chỉ để lại hai hạt giống hoa, rơi vào lòng bàn tay Giang Trừng.

Nhân gian tự thị hữu tình si, thử hận bất quan phong dữ nguyệt. (*)

Hoa cũng như thế, huống chi là người.

Sau khi hồn phách Lam Hi Thần trở về cơ thể, vẫn luôn hôn mê bất tỉnh. Y sư nói, đầu tiên là chuyện y lấy anh dưỡng đan, sau lại hao hết tâm lực. Cũng may lúc trước Nguyên Anh đã đại thành, tuy người vì dưỡng đan mà tán loạn, dù sao cũng còn bảo lưu lại một chút anh nguyên. Có tỉnh lại hay không, thì phải xem ý trời.

Lam Trạm vốn muốn đưa Lam Hi Thần về Cô Tô, nhưng Giang Trừng khăng khăng muốn mang y giữ lại Vân Mộng tự mình chiếu cố. Lam Trạm biết rõ huynh trưởng cùng Giang Trừng cuối cùng không thể tách ra, liền không tranh chấp, cùng Ngụy Anh trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ trước, trước khi đi có nói, nếu huynh trưởng có việc, cần phải lập tức báo cho.

Đến nước này, Giang Trừng không ra khỏi cửa, trừ bỏ những khi xử lý sự vụ tông tộc cần thiết, tất cả thời gian đều ở cùng Lam Hi Thần. Mỗi ngày giúp y lau mình xoa bóp, hoạt động khớp xương, phòng ngừa cơ bắp rút đến suy thoái, lại giúp y đẩy ngực xoa bụng, tránh cho nội tạng suy kiệt. Tất cả những việc vụn vặt phức tạp này, Giang Trừng cũng không nhờ người khác, làm rất cẩn thận chu đáo. Một bên xoa bóp, một bên nói chuyện cùng Lam Hi Thần, đương nhiên là hắn một người tự nói.

Nói về lần đầu tiên hắn cùng Lam Hi Thần gặp mặt, nói về lần đầu tiên hai người họ kề vai chiến đấu, lần đầu tiên ngồi đối diện nói chuyện phiếm, lần đầu tiên tỉ thí kiếm với nhau, lần đầu tiên uống rượu cười nói vui vẻ, lần đầu tiên nói rõ tâm tình cho nhau, lần đầu tiên cùng nhau đối phó Vu Sơn. Giang Trừng chưa bao giờ biết, trí nhớ của mình lại tốt như vậy, thì ra hắn cùng Lam Hi Thần từ quen biết hiểu nhau yêu nhau bên nhau điểm điểm tích tích (*), hắn đều nhớ rõ ràng như vậy, thì ra hạnh phúc đã từng cách hắn gần như vậy, gần dễ như trở bàn tay......

Lam Hi Thần ngủ một cái đã hơn nửa năm, tuy rằng Giang Trừng tỉ mỉ chiếu cố, y vẫn không có tỉnh lại, thân thể không tránh khỏi xuất hiện cứng đờ cùng suy kiệt. Y sư nhìn thẳng lắc đầu, thật sự nếu không tỉnh lại, sợ là vĩnh viễn cũng vẫn chưa tỉnh lại.

Giang Trừng càng nóng vội, đem giao phó tất cả sự vụ, dốc lòng cùng Lam Hi Thần, rất sợ không chú ý một lúc, sẽ đánh mất y.

Lúc này, Kim gia phái người truyền tin tới, tháng sau là sinh nhật Kim tông chủ, muốn mời Giang tông chủ đến. Giang Trừng vốn là nửa bước không muốn rời Lam Hi Thần, nhưng đây là sinh nhật hai mươi tuổi của Kim Lăng, phải làm lễ đội mũ (*), đội mũ thể hiện là đã lớn. Kim Lăng từ nhỏ cha mẹ đều mất, chỉ có một cữu cữu là hắn, đương nhiên chỉ có thể là hắn chủ trì.

Vì Kim Lăng làm xong lễ đội mũ, hắn liền muốn trở về. Này đây, qua loa khắp nơi uống xong rượu khách đến thăm mời, chỉ muốn bọn họn nhanh mời xong đi. Kim Lăng hiểu rõ hắn nhớ thương Lam Hi Thần, liền tiến lên giúp hắn chặn lại rồi thay hắn đi lên kính rượu từng người, để hắn có thể đi sớm.

Giang Trừng ngự kiếm trở lại Vân Mộng, quần áo đều không kịp thay, liền đi nhìn Lam Hi Thần, ngồi ở mép giường, như mọi khi giúp y xoa bóp. Vừa ấn vừa nói: "Kim Lăng thật sự trưởng thành rồi, biết vì ta chắn rượu. Hắn khi còn nhỏ sợ ta nhất, cũng thích bám dính ta nhất."

Có lẽ là uống xong, Giang Trừng nói có chút nhiều.

"Thật ra, ta thật sự không nghĩ Kim Lăng trưởng thành nhanh như vậy. Nó vẫn luôn cảm thấy mấy năm nay là nó liên lụy ta, nhưng thật ra, là ta không muốn rời nó."

"Cha, mẹ, a tỷ, một người ta cũng giữ không được, sau đó Ngụy Vô Tiện cũng đi rồi. May là còn Kim Lăng, ta cuối cùng không đến mức một mình."

"Sau này Kim Lăng kế thừa Kim Lân Đài, ta cứ ba ngày là chạy qua chạy lại hai bên, bề ngoài là muốn giúp nó lập uy, thật ra thì ta chính là không muốn một mình ngơ ngẩn ở Vân Mộng. Một mình ở Vân Mộng thật lạnh quá."

"Ta không biết từ khi nào bắt đầu yêu ngươi. Ngươi trước nay đều là tiêu điểm thế nhân, là tấm gương học tập, tất cả mọi người đều thích ngươi. Có lẽ ta đã thích ngươi từ rất sớm, nhưng ta không dám nghĩ."

"Ngươi tốt như vậy, đối ta cũng tốt như vậy! Có rất nhiều thứ, ta đều cho rằng mình đang nằm mơ, tỉnh mộng, ngươi liền đi rồi."

Hắn nắm tay Lam Hi Thần lên, đặt trên gương mặt mình, giống như Lam Hi Thần đang vuốt ve khuôn mặt hắn. Lại mở miệng, thanh âm đã mang theo nghẹn ngào.

"Hi Thần, ta rất sợ hãi, ta sợ giấc mộng này của mình thật sự mau tỉnh."

"Ngươi cũng muốn đi rồi, ta liền thật sự chỉ có một mình."

"Ta không biết làm thế nào mới có thể giữ ngươi lại."

"Ngươi coi như là thương xót ta, trở về đi!"

Nước mắt theo khóe mắt chảy xuống khuôn mặt, cũng chảy tới trong tay Lam Hi Thần, ở chỗ Giang Trừng nhìn không thấy, đầu ngón tay vừa hơi hơi động.

"Vãn Ngâm."

End

__________________________________________

Nhất tuyến khiên: trong câu "Thiên lý nhân duyên nhất tuyến khiên". Nghĩa là "Hữu duyên ngàn dặm dây cột lại". Ý nói hôn nhân đại sự là do ông trời sớm định từ trước. (Theo Đại Kỉ Nguyên)

Điểm điểm tích tích: nghĩa nguyên gốc là từ từ từng chút, hình dung số lượng cực kỳ ít. Thường dùng với ý nghĩa chứng tỏ rất ít sự vật quá trình không ngừng tích lũy, cường điệu tiến dần. Nói dễ hiểu là những chuyện Hi Trừng trải qua đều dần dần ghi vào trí nhớ của Trừng, ngày càng tăng lên.

Lễ đội mũ: thời xưa khi con trai đến 20 tuổi thì tiến hành lễ đội mũ, cho biết người đó đã trưởng thành

Tự tự tru tâm: chỉ mỗi một lời, mỗi một ngữ đều cực kỳ có lực sát thương, đánh trúng yếu điểm.

Phong quan tễ nguyệt: chỉ sau cơn mưa trời lại sáng, không khí trong vắt cảnh tượng tươi mát. Cũng so sánh trí tuệ rộng rãi, tâm địa thẳng thắn.

Nhân gian tự thị hữu tình si, thử hận bất quan phong dữ nguyệt: Xuất xứ từ "Nhân sinh tự thị hữu tình si, thử hận bất quan phong dữ nguyệt" (Đời người ai cũng vương vấn tình si, hận này nào đâu liên quan đến phong nguyệt) trong Ngọc Lâu Xuân Ky 1 của Âu Dương Tu. (trích Hồ Ly Rùa)

Hoa khí: mình nghĩ kiểu như nhân khí là nơi có nhiều hơi người, nhiều người tụ tập, hoa khí là nơi có nhiều hương hoa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro