Hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vâng các bạn không nhìn nhầm đâu là part 2 của bộ truyện và có 1 cái kết khác.

Trong phần trước mình có nhắc đến hoa lưu ly nhưng vì viết ở trường nên mạng load không nổi nên mình không tải ảnh lên được giờ tải lại cho xem nè.

============================

Hoa đẹp nhưng sớm nở tối tàn giống như trong tình yêu, phút chốc bừng cháy rực rỡ nhưng rồi cũng tắt lịm thành một đống tro tàn.

Giống như hắn vậy, yêu, yêu rất nhiều như giờ đây cũng chỉ còn là một đốm lửa nhỏ sắp tàn hay vốn dĩ không phải vậy?

Hắn lớn lên trong một đại gia tộc lâu đời, từ khi sinh ra hắn đã được định sẵn là người thừa kế. Nhưng hắn nào có vui khi được thừa kế đâu chứ, cha mẹ hắn là một mối hôn nhân chính trị, kết hôn sinh con vì lợi ích gia tộc nên không ai yêu ai, lúc nào cũng lạnh như băng mà hắn đứng giữa nhận hết mọi sự lạnh lẽo ấy. Hắn có một người chị gái nhưng hình như người chị đó không thích hắn cho lắm, chị hắn chỉ thương đứa con nuôi của cha thôi. Mẹ hắn suốt ngày chỉ có công việc với công việc gần như không gặp mặt hắn huống gì là yêu thương hắn, cha hắn còn chẳng buồn nhìn hắn lấy một cái.

Năm đó, hắn vẫn là một đứa trẻ vừa bước vào cấp 3 thì hắn gặp được người mà hắn nghĩ hắn sẽ khắc cốt ghi tâm cả đời. Hắn không tin vào tình yêu sét đánh cũng không tin vào cái gọi là yêu vì từ nhỏ hắn đã được giáo dục trở thành một con người mạnh mẽ, lãnh đạm và tuyệt đối không được yêu thương, giống như cha mẹ hắn.

Hắn nghĩ tình yêu của hắn với y bất quá cũng chỉ là nhất thời, rồi một mai nào đó khi hắn lớn lên hắn sẽ quên nhưng hắn làm không được, tình yêu hắn dành cho y quá lớn. Thứ cảm xúc đó lớn đến nỗi nó bắt đầu cắm rễ vào buồng phổi của hắn vào mọc lên những đóa hoa tràn ngập sắc màu. Để rồi mỗi lần khi gặp y thì những bông hoa đó sẽ trào ngược ra khỏi cổ họng của hắn.

Hắn lớn rồi bắt đầu kế thừa sự nghiệp của gia tộc thì hắn liền dọn ra ở riêng, hắn muốn thoát khỏi sự khó chịu, áp bức trong gia đình đồng thời cũng để cho hắn gặp y hơn.

Lần đó, trong lúc hắn đang làm việc thì bỗng dưng bất tỉnh, những nhân viên của hắn thấy vậy lập tức đưa hắn vào bệnh viện. Sau khi chuẩn đoán cho hắn thì bác sĩ nói với hắn rằng hắn đang mắc một căn bệnh hiếm gặp có tên là Hanahaki, nếu như hắn phẫu thuật thì hắn sẽ sống nhưng đổi lại thì hắn sẽ không bao giờ có thể yêu được nữa, mặt khác nếu cậu không chịu phẫu thuật thì những bông hoa đó sẽ chèn ép buồng phổi cậu vào vươn ra khỏi lòng ngực cậu để có thể bung nở.

Hắn ngây ngẩn, hắn cần trợ giúp nhưng cớ sao hắn nằm viện hơn một tuần rồi vẫn chẳng có ai đến thăm hắn, ít ra nhân viên hắn còn đến thăm hắn nhưng người nhà hắn thì không thèm ngó ngàng đến hắn cả. Hắn buồn chán, hắn đau lòng, từng cơn, từng cơn đau nhức cứ liên tục trỗi dậy nơi lòng ngực của hắn.

Hắn được xuất viện về nhưng tình hình không khả quan hơn bao nhiêu, thậm chí việc hắn ho ra những cánh hoa ấy ngày càng nhiều. Hắn ho ra rất nhiều loại hoa, tử đinh hương, cẩm tú cầu hay bồ công anh... hắn cũng không rõ nữa. Những cánh hoa ấy được hắn đặt vào trong những bình thủy tinh trong suốt rồi đặt bên cạnh ô cửa sổ, những cánh hoa lung linh xinh đẹp như tỏa sáng dưới ánh mặt trời nhưng mấy ai biết được nó dùng máu của hắn như nước và tình yêu như chất dinh dưỡng để lớn lên. Những cánh hoa lúc nào cũng vương máu để dưới ánh nắng càng là rực rỡ, hoa rất đẹp nhưng nó có một điểm chung đó là không hề nở .

Ngày qua tháng trôi, hắn không còn đủ sức để vừa đi làm vừa chịu đựng những cơn đau nơi lòng ngực nữa rồi nhưng vì sao không có ai đến thăm hắn. Những lọ thủy tinh bên của sổ ngày càng nhiều nhưng vẫn không chứa hết những bông hoa ấy. Đôi khi hắn ước mình có thể ho ra hết những cánh hoa trong lòng ngực mình để được tiếp tục sống, đôi khi hắn cũng nghĩ đến việc đi làm phẫu thuật nhưng hắn sợ hắn không thể yêu được nữa.

Nhưng lâu đến vậy rồi hắn vẫn chưa đợi được một chút tin nhắn, một lời hỏi thăm từ những người hắn yêu. Hắn rất mệt mỏi vì chờ đợi, hắn muốn đợi giải thoát nhưng hắn vẫn cứ cố chấp muốn cho họ thêm một cơ hội và giờ đây hắn chỉ nhận lại tổn thương. Hắn đau...

Tại sao hắn lại phải mỏi mòn chờ đợi trong khi không có một ai quan tâm đến hắn? Tại sao vẫn cứ vững tin vào việc hắn sẽ được họ đáp lại trong khi hắn đã bệnh lâu như vậy nhưng cũng không có ai đến tìm hắn? Hắn muốn được quên, hắn đau lắm từ thể xác để cả tâm hồn mình. Hai bên vai hắn như xuất hiện thêm hai hắn, một ác và một tốt. Bên tốt thì muốn hắn đừng từ bỏ mà hãy hi vọng nhưng như vậy không phải hắn sẽ chết sao? Còn bên ác thì lại muốn hắn hãy từ bỏ đi vì hắn yêu họ quá nhiều rồi nhưng nếu làm như vậy thì cũng đồng nghĩa với việc hắn sẽ không thể yêu nữa. Nhưng cơn đau vẫn cứ cháy bừng trong lòng ngực hắn, hắn biết đây chỉ là tưởng tượng thôi nhưng hắn giống như nghe thấy tiếng từng phần từng phần trong lòng ngực hắn rách toạt ra để nhường chỗ cho những đóa hoa kia.

Khi cơn đau đã đi đến giới hạn thì hắn không còn đường lui nữa, không ai quan tâm đến hắn, không ai đến gặp hắn cả. Vậy thì chi bằng... hắn buông xuống đi.

Vị bác sĩ ấy như không tin rằng hắn chấp nhận phẫu thuật, ông nhiều lần hỏi hắn đã chắc chắc chưa nhưng đổi lại chỉ chỉ là một cái gật đầu cũng một ánh mắt mông lung. Yêu nhiều đến bao nhiêu hoa mới có thể cắm rễ vào trong tim mà đau như thế nào mới có can đảm từ bỏ tình cảm ấy, ông không có can đảm yêu một cách mãnh liệt như hắn vì vậy ông không biết, là bác sĩ thì cũng sợ đau. Ngày hắn đến phẫu thuật người nhà chưa một lần bước chân vào bệnh viện có lẽ không phải vì họ bận mà là vì họ không biết.

Phẫu thuật sau cũng chỉ có một mình hắn ngồi trên giường bệnh. Một thân áo bệnh nhân, cơ thể gầy gò của hắn như lọt thỏm vào trong , ánh nắng hắt ngược vào hắn khiến hắn gần như tan biến, tưởng gần ngay trước mắt mà lại xa vạn dặm chân trời.

Vị bác sĩ ấy nhìn thấy hắn trước khi phẫu thuật trong đôi mắt vẫn còn chút niềm tin sẽ có người đến tìm hắn nhưng đến tận khi hắn một lần nữa mở mắt ra thì cũng chỉ có một mình hắn. Khi đôi mắt hạnh của hắn một lần nữa mở ra thì tiêu cự, hạnh phúc hay mong chờ gì đó đều là bọt biển thứ tồn tại duy nhất trong mắt hắn có lẽ là khoảng không, nó rộng lớn nhưng lại lạnh lẽo.

Hắn trở về cuộc sống của người bình thường, lúc này đây hắn có lẽ đã giống lời dạy không được yêu hay thể hiện cảm xúc của gia tộc, trở thành một kẻ cô đơn nhưng đổi lại hắn đứng trên vạn vạn người. Sau đó, không biết từ đâu mà người thân hắn biết được hắn không thể yêu được nữa liền chạy đến gặp hắn nhưng có phải bây giờ là quá muộn rồi không?

Nam nhân hắn yêu một đời chạy đến quỳ xuống dưới chân hắn nói muốn cùng hắn kết hôn, nói y cũng yêu hắn, yêu từ rất lâu nhưng nghĩ hắn không đồng ý nên không dám ngõ lời. Hắn đáp lại y ngày mai hãy đến gặp mặt hắn. Ngày hôm sau, y đến gặp hắn, không phải là màn đáp lại đầy cảm động hay những câu nói thâm tình, thứ hắn cho y là một xấp họp đồng dày gần trăm trang. Là họp đồng kết hôn. Có rất nhiều quy định trong họp đồng,  tất cả đều là vì gia tộc mình mà thành, hôn nhân giữa y và hắn là hôn nhân chính trị, y gần như muốn điên lên nhưng vẫn là đáp ứng rồi.

Sau đó, bất kì một ai muốn cùng hắn tạo nên một mối liên kết nào đi chăng nữa đều là được hắn dùng họp đồng mà kết nối, hắn không có bất cứ một chỗ hở nào trong cảm xúc, cái hắn có chỉ là lạnh nhạt như băng trong đôi mắt.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro