Chương 01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhân vật thuộc về Mặc Hương Đồng Khứu, OOC thuộc về tôi.

CP Hi Trừng, Vong Tiện.

Thiết lập Trừng Trừng không rõ nguyên nhân biến nhỏ lại.

...

Vân Thâm Bất Tri Xứ, trời còn mờ tối.

Có một người lao nhanh lên núi, chân bước không ngừng, trong phút chốc liền chạm vào báo động của Vân Thâm, người đó dường như lại chẳng hề hay biết, ngược lại bước đi càng lúc càng nhanh hơn.

"Là ai? A, đại tiểu thư... ngươi làm sao vậy?" Sau khi cảnh báo vang lên, hai người Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi liền lập tức xuất phát đi tra xét tình hình thế nào, cũng không nghĩ đến vị khách không mời mà tới chính là gia chủ hiện tại của Kim gia – Kim Lăng.

Hai người Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi đã quá thân quen với Kim Lăng. Trước kia còn thường hay hẹn nhau đi săn đêm cùng, hiện giờ Kim Lăng đã là gia chủ Kim gia, Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi cũng trở thành những người xuất sắc nhất trong lớp người trẻ tuổi hiện nay của Lam gia, hai bên đều có những sự vụ cần phải xử lý, cho nên thời gian gặp nhau cứ ít dần đi.

Chẳng qua tình cảm giữa ba người cũng không vì vậy mà trở nên phai nhạt, khi rảnh rỗi cũng chưa từng gián đoạn liên lạc, hai người đều biết hiện nay Kim gia không thể so với trước kia, Kim Lăng làm gia chủ tất nhiên từng bước gian nan, may mà vẫn còn cậu hắn ở bên cạnh giúp đỡ. Giờ đây, giai đoạn khó khăn nhất cũng đã qua, Kim Lăng ở Kim gia cũng coi như đứng vững gót chân.

Thế nhưng, dù trong lúc khốn khó, Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi cũng chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng hoảng loạn, không biết phải làm sao của vị đại tiểu thư này như bây giờ.

"Làm sao vậy Kim Lăng, đã xảy ra chuyện gì?" Lam Tư Truy giữ lấy người lại, nhẹ giọng hỏi.

Kim Lăng hơi lắc đầu, trở tay nắm lấy tay Lam Tư Truy, vội vàng nói, "Tư Truy, ngươi tới đúng lúc lắm, ta hỏi ngươi, Ngụy Vô Tiện hiện giờ đang ở đâu? Ngươi mau dẫn ta đi gặp hắn."

Mới tảng sáng, Kim Lăng lại phong trần mệt mỏi chạy tới đây tìm Ngụy Vô Tiện, Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi đều có chút giật mình, chẳng qua Lam Tư Truy vẫn trả lời hắn, "Ngươi tìm Ngụy tiền bối? Vậy cũng thật không khéo, hôm qua Ngụy tiền bối vừa cùng Hàm Quang Quân đi Tây Hải."

"Sao bỗng nhiên lại đi Tây Hải?" Kim Lăng nghe được liền cả kinh, vẻ mặt lại thêm hoảng loạn.

Lam Tư Truy giải thích: "Kim Lăng, ngươi cũng biết chuyện Ngụy tiền bối chưa kết đan vẫn là khúc mắc trong lòng Hàm Quang Quân, hai người bọn họ tình chắc như vàng, tất nhiên là muốn ở bên nhau thật lâu dài, nhưng Ngụy tiền bối đã lâu không kết đan được, thân thể càng ngày càng kém đi, hiện giờ kinh mạch đang dần trở nên suy yếu, Hàm Quang Quân sao có thể không gấp, ngài ấy mà nôn nóng thì cái gì cũng có thể thử, đủ loại phương thuốc cổ truyền được thu thập, nhưng đều không có hiệu quả. Mấy ngày trước, ngài ấy lại tìm được một phương thuốc, bảo là phải lấy Tây Hải Giao Châu làm thuốc dẫn thì có thể trợ giúp cho việc kết đan, thế nên liền rời đi."

"Mấy ngày trước đã tìm được? Sao phải đợi tới hôm qua mới đi?"

Lần này đến phiên Lam Cảnh Nghi nhanh mồm nhanh miệng, "Còn không phải do Ngụy tiền bối à. Hàm Quang Quân lo lắng cho thân thể y, vốn dĩ muốn tự mình đi nhanh về nhanh, nhưng trước khi xuất phát lại bị Ngụy tiền bối biết được, lập tức liền muốn đi cùng, Hàm Quang Quân sợ y mệt nhọc, lại không lay chuyển được Ngụy tiền bối, cuối cùng hai người giằng co mấy ngày, kéo dài cho tới lúc này, sau đấy vẫn là hai người cùng nhau rời đi."

Kim Lăng giật mình, nghe vậy cũng cười lạnh, "Hai người họ thật đúng là tình cảm chân thành tha thiết."

Vừa dứt lời lại cảm thấy không thỏa đáng, liền cắn môi im lặng, nhưng mà đôi mắt lại đỏ ửng lên.

Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi quay mặt nhìn nhau, có chút chẳng biết phải làm sao, vừa nãy không biết đã nói gì làm vị Đại tiểu thư này thương tâm, chỉ biết lúng ta lúng túng hỏi, "Kim Lăng, ngươi rốt cục làm sao vậy? Có chuyện khó khăn gì thì cứ nói thẳng với bọn ta đi, kìm nén như vậy làm bọn ta nhìn cũng lo lắng."

Kim Lăng lau lau mặt, đem tâm tình ổn định lại, mới cất lời: "Nếu Hàm Quang Quân không có ở đây, vậy Trạch Vu Quân đâu? Ngài ấy đã xuất quan chưa?"

Lam Tư Truy nói, "Trạch Vu Quân vẫn chưa xuất quan."

Kim Lăng không tin được mà trừng mắt, "Thật buồn cười, hiện giờ Hàm Quang Quân ra ngoài, Trạch Vu Quân bế quan, Lam gia các ngươi là do ai giải quyết sự vụ, chẳng lẽ là Lam lão tiên sinh? Vậy cũng không sao, dẫn ta đi gặp đi."

Nói xong, hắn liền muốn bước vào bên trong.

Lam Cảnh Nghi đứng chặn ngang người lại, không ngừng xin tha nói, "Đại tiểu thư ngươi tha cho bọn ta đi, ngươi cứ xông vào như vậy thì ta và Tư Truy phải chép gia quy đến chết mất, huống chi Lam lão tiên sinh hiện giờ cũng không quản, ngươi tìm tiên sinh cũng vô dụng."

Kim Lăng quả thực bị hắn chọc tức đến bật cười, "Được lắm, ngươi nói xem, Lam gia các ngươi hiện giờ là ai thay mặt gia chủ, ta đi tìm người đó, cái này cũng không làm khó ngươi chứ!"

Thấy Kim Lăng nổi giận, Lam Tư Truy vội trấn an nói: "A Lăng đừng nóng vội, hiện giờ thật sự không có ai thay mặt gia chủ, dù sao Hàm Quang Quân cũng chỉ là ra ngoài mười ngày nửa tháng. Trong thời gian ngắn như vậy, cho dù không có gia chủ cũng sẽ không xảy ra chuyện lớn gì. Mà thật sự có xảy ra chuyện, thì đi tìm Trạch Vu Quân cũng không muộn, cho nên mới không quấy rầy Trạch Vu Quân bế quan, nếu A Lăng có việc đến tìm Ngụy tiền bối, không có trở ngại gì thì mười ngày sau lại đến."

"Đừng nói mười ngày, một khắc ta cũng chờ không được." Kim Lăng thở hổn hển, lấy tay gạt hai người ra, "Các ngươi không muốn quấy rầy Trạch Vu Quân bế quan, vậy để cho ta làm người xấu vậy. Hôm nay, ta không gặp Trạch Vu Quân thì không được!"

Hắn còn chưa dứt lời đã phóng người chạy đi, dồn khí vào đan điền, gấp rút hô to: "Kim Lân Đài Kim Như Lan cầu kiến Trạch Vu Quân, khẩn cầu Trạch Vu Quân xuất quan! Kim Lân Đài Kim Như Lan cầu kiến Trạch Vu Quân, khẩn cầu Trạch Vu Quân xuất quan! Kim Lân Đài Kim Như Lan cầu kiến Trạch Vu Quân, khẩn cầu Trạch Vu Quân xuất quan!"

Như thế ba lần, vang tận mây xanh, làm kinh hãi bầy chim trong Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi đi theo phía sau Kim Lăng, hiện giờ khổ không nói nên lời, động tĩnh lớn như vậy, chỉ sợ thật sự phải chép gia quy đến chết mất.

"Kim tông chủ đang tìm ta?" Qua Ba lần gọi, cửa lớn Hàn thất vốn dĩ phong bế đã lâu liền được mở ra, thân ảnh cao lớn như ngọc đứng trước cửa, một thân bạch y, nửa điểm cũng không loạn, y phục rộng lớn cùng dây buộc trán (*) phía sau khẽ tung bay trong làn gió tảng sáng, làm nền cho sương khói Vân Thâm Bất Tri Xứ, càng tỏa ra phong thái của bậc tiên nhân phi thăng đắc đạo (**).

(*) Mạt ngạch: dây buộc trán.

(**) Vũ hóa tiên đăng: Đắc đạo thành tiên.

Mà nét mặt của y lại cực kỳ ôn hòa, trong ánh mắt luôn ẩn hiện ý cười, như một người không nhuốm chút khói lửa nhân gian.

Đó là Trạch Vu Quân đại danh đỉnh đỉnh – Lam Hi Thần.

Nhìn thấy nhân vật thần tiên như vậy, làm cho Kim Lăng dù ngập tràn lo âu cũng cảm thấy hành động vừa rồi thật thất lễ, mặt đỏ ửng lên, đứng trước mặt Lam Hi Thần ôm quyền hành lễ, "Lần này có việc nên đã đắc tội, kính mong Trạch Vu Quân thứ lỗi."

"Không sao." Lam Hi Thần khoát tay, "Chắc là Kim tông chủ có việc khẩn cấp, Lam mỗ sao có thể trách tội, không biết Kim tông chủ lần này đến đây rốt cuộc là vì việc gì?"

"Là do..." Kim Lăng đưa mắt nhìn hai người đang đứng phía sau, im lặng không nói.

Lam Hi Thần thấy thế, liền bảo với hai người đứng sau Kim Lăng: "Tư Truy, Cảnh Nghi hai người các ngươi đi tuần tra xung quanh trước đi."

Hiểu được Lam Hi Thần là có ý muốn để bọn họ rời khỏi, hai người cũng lĩnh mệnh rời đi.

"Hiện tại có thể nói được rồi." Lam Hi Thần mỉm cười, "Ta đoán là Giang tông chủ đã gặp chuyện, có đúng không?"

Kim Lăng ngạc nhiên, "Đúng vậy, Trạch Vu Quân làm sao đoán được?"

Lam Hi Thần nói, "Nếu như Giang tông chủ bình an, Kim tông chủ có việc nhất định sẽ chẳng có lý do gì đến tìm ta, Giang tông chủ sẽ xử lý mọi việc giúp người, bây giờ Kim tông chủ đến tìm ta, ta chỉ có thể nghĩ rằng Giang tông chủ đã xảy ra chuyện rồi."

Kim Lăng hít một hơi thật sâu, quay về phía Lam Hi Thần trực tiếp quỳ xuống dập đầu một cái, "Thật đúng như Trạch Vu Quân đã đoán, cậu của ta xảy ra chuyện rồi, ta thật sự không thể tìm người khác, chỉ có thể tự tiện quấy rầy đến Trạch Vu Quân, mong Trạch Vu Quân giúp cậu của ta."

Lam Hi Thần bị hành động này của hắn làm cho giật mình, vội đỡ người đứng dậy, thở dài nói: "Kim tông chủ xin đừng như vậy, Giang tông chủ gặp nạn, ta đương nhiên sẽ ra tay giúp đỡ. Sự tình khẩn cấp, hiện tại chúng ta hãy nhanh chóng lên đường, còn nguyên nhân sự việc phải phiền Kim tông chủ trên đường đi giải thích cho ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro