Chương 09

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước giờ Hàn thất vẫn luôn thanh lãnh, lần đầu tiên có nhiều nhân khí, thêm vào mùi thuốc tràn ngập.

Từ sau khi Lam Hi Thần mang theo gói thuốc trở về, Giang Trừng bắt đầu hiện ra vẻ mặt đau khổ. Càng sắc nước thuốc càng tỏa ra mùi hương khó mà diễn tả, khi Lam Hi Thần sắc thuốc xong đưa đến trước mặt hắn, lại càng không cần phải nói.

Lam Hi Thần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn liều chết hy sinh, nhìn chằm chằm bát thuốc như nhìn thứ đồ nguy hiểm, quả nhiên là vẻ mặt đề phòng, trong lòng có chút thương tiếc, hận không thể thay hắn uống bát thuốc này, để hắn không phải bối rối lo sợ như vậy.

Cho dù mọi việc đều có thể làm thay, nhưng việc uống thuốc này sao có thể uống thay được, Lam Hi Thần đặt chén thuốc vào trong tay Giang Trừng, dùng tay mình nâng tay hắn lên, cúi người, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Thuốc này vừa nãy đã để khá lâu, bây giờ uống là vừa lúc, nếu để một hồi nữa chỉ sợ sẽ nguội lạnh mất, nếu để nguội lạnh chỉ sợ còn khó uống hơn thế này, vẫn là nhân lúc còn ấm uống hết đi."

Giang Trừng nghe vậy cuối cùng cũng hạ quyết tâm, hắn hít sâu một hơi, nhắm mắt ngửa đầu đem bát thuốc uống cạn, trông như anh dũng hy sinh.

Giang Trừng cầm chén thuốc trong tay mình đặt lại lên tay Lam Hi Thần, bộ dạng vẫn như lúc nãy nhắm chặt hai mắt cau mày, dường như bị chén thuốc làm một phát xuyên tâm, chưa có biện pháp hoàn hồn.

Lam Hi Thần đặt lại chén thuốc lên trên bàn, quay đầu liền nhìn thấy vẻ mặt này của Giang Trừng, trong lòng liền có chút buồn cười, quả nhiên vẫn là một đứa nhỏ.

Y cười nhưng cũng không nói gì, nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Giang Trừng, từ trong y phục lấy ra một viên tròn tròn to nhỏ gì đấy, nhân lúc đôi mắt Giang Trừng còn đang nhắm chặt, lặng lẽ nhét vào miệng Giang Trừng đang hé ra.

"Ưm?" Giang Trừng hơi kinh ngạc, lập tức mở to mắt, liền nhìn thấy Lam Hi Thần mỉm cười đứng trước mặt mình, theo bản năng mấp máy miệng một chút, từ trên đầu lưỡi truyền đến một vị ngọt.

"Là kẹo!" Ánh mắt Giang Trừng sáng rực lên. Vị ngọt của kẹo tức khắc hòa tan vị đắng tràn ngập trong miệng, ngược lại tiết ra một cỗ hương vị ngọt ngào, Giang Trừng cũng không làm gì khác, chỉ chuyên tâm liếm viên kẹo nhỏ trong miệng kia.

"Ngươi a," Lam Hi Thần lắc đầu, có chút bất đắc dĩ lại có chút dung túng: "Sao không có chút phòng bị nào thế, lỡ như ta đưa cho ngươi thứ gì đó không tốt, ngươi cũng liền ăn như vậy?"

"Người là Trạch Vu Quân mà! Trời quang trăng sáng, sao sẽ hại ta, nếu là người khác ta sẽ không như vậy." Giang Trừng chun mũi phản bác nói.

"... Được rồi, được Vãn Ngâm tín nhiệm, quả thật là vinh hạnh của ta." Lam Hi Thần vuốt lông thuận theo.

Viên kẹo nhỏ rất nhanh tan hết, Giang Trừng không đành lòng nhai nát mất, đầu lưỡi cuốn viên kẹo kia ép nó xuống dưới lưỡi, lóng ngóng hỏi: "Trạch Vu Quân lấy kẹo ở đâu ra vậy?"

Lam Hi Thần vừa dọn ấm thuốc vừa trả lời: "Sợ ngươi ngại đắng, ta bảo Tư Truy xuống chân núi mua túi kẹo." Y quay lại... liền nhìn thấy đôi mắt Giang Trừng long lanh nhìn y, nhanh chóng quyết định cự tuyệt nói: "Không được! Chỉ cho phép ăn một viên."

"...Ài." Đáp thì có đáp lại, nhưng người lại phùng mang trợn má, mất hứng.

Chẳng qua theo hắn Lam Hi Thần tính tình rất tốt, lần này trước sau như một cũng không xoay chuyển được.

Giang Trừng có chút bất mãn, hắn đem quai hàm hơi hơi nghiến, buông tha ý muốn thêm một viên kẹo nữa.

Lam Hai Thần đem ấm và chén thuốc đã thu dọn ổn thỏa giao lại cho người hầu, liền nhìn thấy cảnh này, cuối cùng không nhịn được cười thành tiếng, y lắc đầu cười cười, trong lòng trước đó vốn định cứng rắn lại mềm xuống, y lại lấy từ trong y phục ra một viên kẹo nữa, đặt vào lòng bàn tay Giang Trừng nói: "Thực không có cách với ngươi, hôm nay là lần đầu, ta sẽ cho ngươi một viên nữa, chẳng qua chỉ có lần này, chỉ lần này thôi đấy."

"Được~" Giang Trừng nhẹ nhàng đáp lại, gật đầu như giã tỏi, lê qua* đã lâu không thấy lại xuất hiện.

*Lê qua: lúm ở má gần khóe miệng, không phải lúm đồng tiền.

Nụ cười này thiếu chút nữa khiến Lam Hi Thần quên mất lời vừa nói, thầm nghĩ nếu người này có thể cười như vậy mỗi ngày, cho dù đem kẹo khắp thiên hạ dâng đến trước mắt hắn mình cũng cảm thấy vui vẻ.

Lam Hi Thần trong lòng còn nhớ chuyện bí pháp kim đan, y càng nghĩ càng không thể an tâm, lập tức viết cho Kim Lăng một bức thư, hỏi chuyện nội gián.

Kim Lăng hồi âm lại còn nhanh hơn, Lam Hi Thần mở thư hồi âm của hắn ra, ở trong thư Kim Lăng nói, tên nội gian này đã tìm được rồi, chỉ là người này cực kỳ cảnh giác, vừa bị phát hiện liền tự kết liễu, ngay cả một chút tin tức hữu dụng cũng không hỏi được, làm cho người ta hoài nghi người này không biết còn có đồng đảng khác cần che giấu hay không, cho nên kết thúc mới rõ ràng lưu loát như vậy.

Lam Hi Thần xem thư hồi âm xong liền trầm ngâm nghĩ ngợi, y vốn tưởng rằng một khi bắt được nội gian mọi chuyện sẽ tra ra manh mối, nhưng hiện tại xem ra đầm nước này ở Giang gia rất sâu, lúc này chỉ lộ ra một góc núi băng.

Lam Hi Thần day day thái dương có phần vừa mừng vừa lo, lo chính là nội gian đã chết, manh mối đứt đoạn, chuyện kim đan không thể lập tức giải quyết, mừng chính là xem tình huống còn có đồng đảng, cũng không coi như hết đường xoay xở.

Lam Hi Thần thở dài, đốt thư hồi âm đi, cũng tạm thời gác mọi việc lại, cũng may còn có thúc phụ đại nhân, dù sao vẫn sẽ không tuyệt đường người.

Tóm lại...mọi chuyện cứ từ từ.

(Lam đại người muốn đem kẹo khắp thiên hạ đều đưa cho Trừng Trừng, tốt xấu gì cũng phải hỏi ý kiến của đạo trưởng Hiểu Tinh Trần trước a, không nên tự tiện quyết định!)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro