Chương 41 (Hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mau tránh ra chút, dính dính dán dán làm cái gì đấy? Ngươi định nhìn ta bị vị kia của nhà ngươi đánh có phải hay không?" Hai người cuối cùng cũng nói rõ chuyện trước kia xong, khi Ngụy Vô Tiện đang cảm động nước mắt lưng tròng, Giang Trừng lại có chút ghét bỏ đẩy hắn ra, cũng nhìn về phía Lam Vong Cơ ngầm ám chỉ.

... Đây là mình không làm gì mà đã đốt lửa lên người sao? Lam Vong Cơ sờ sờ mũi, ý bảo mình cũng không dám làm thế.

Thậm chí hắn còn lùi về phía sau vài bước.

Thấy đạo lữ nhà mình bao dung, Ngụy Vô Tiện càng dứt khoát không kiêng nể gì nữa, nước mắt trên mặt hắn còn chưa hết, lúc này đã lộ ra một nụ cười xấu xa, nhìn có chút buồn cười, hắn vịn lên tay ghế Giang Trừng đang ngồi, ôm sát lấy sư đệ nhà mình, cọ cọ vào hai má Giang Trừng, cười nói: "Sợ cái gì, có đánh thì cũng không đánh ngươi, dù sao buổi tối là ta mệt với y, ngươi sợ cái gì?"

"Ài~ ta biết rồi." Hắn chuyển đề tài, ánh mắt nhìn về phía Lam Hi Thần: "Chẳng lẽ, A Trừng ngươi sợ đại ca ghen?"

"Này, đại ca." Hắn cất cao giọng nói với Lam Hi Thần: "Huynh có ăn dấm không? Nếu huynh ghen thì cứ việc nói thẳng, đừng nghẹn đến buổi tối lại tra tấn sư muội nhà ta, hắn hiện tại không bằng được ta, không chịu nổi chà đạp."

... Sao? Những lời này lại chuyển đến trên người mình, Lam Hi Thần cũng chỉ có thể cười khổ khoát tay với hai người bên kia, cũng lùi về sau một chút, sóng vai cùng Lam Vong Cơ tránh đi mũi nhọn của hai vị kia, sợ rằng tai họa lần nữa ập đến mình.

"Ngươi cút cho ta!" Giang Trừng rốt cuộc không chịu được phiền toái mà bạo phát, hắn kéo kéo da mặt Ngụy Vô Tiện, mắt hạnh trợn to nói: "Ngươi miệng chó không phun được ngà voi, ở đó bậy bạ cái gì chứ. Ta cho ngươi biết, sớm muộn gì ngươi cũng chết bởi cái miệng này."

"Chết thì chết, không chết trên người ngươi là được, sợ cái gì." Ngụy Vô Tiện cũng giả vờ không thèm để ý, bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi.

"..." Giang Trừng cảm giác sợi dây đàn trong đầu mình đứt đoạn.

Bị tên Ngụy Vô này giày vò.

"Hàm Quang Quân, phiền ngài đến đây, nhờ ngài một việc, không biết có được hay không?" Giang Trừng xuống tay thật nặng nhéo mạnh mớ thịt mềm bên hông Ngụy Vô Tiện, khuôn mặt lại mỉm cười nhìn về phía Lam Vong Cơ.

"...Mời nói." Lam Vong Cơ chưa từng được Giang Trừng tỏ ra thiện ý như vậy, liền ngây người, trên mặt lại cố trấn định.

"Đa tạ." Nụ cười Giang Trừng càng xán lạn dữ tợn, chỉ vào Ngụy Vô Tiện bên người, gằn từng chữ: "Mời ngươi, lập tức, đem hắn, kéo ra ngoài, cho ta!"

"...Được." Lệnh được ban ra, Hàm Quang Quân Lam Vong Cơ lập tức hành động, kéo đạo lữ nhà mình từ trên người của người khác xuống, dẫn ra khỏi Hàn thất.

"Vậy, nếu như cậu không có việc gì, trong Liên Hoa Ổ vẫn còn có chút sự vụ chưa xử lý tốt, con cần phải quay về, không quấy rầy ngài nghỉ ngơi." Chân trước Lam Vong Cơ vừa dẫn Ngụy Vô Tiện đi, Kim Lăng ở sau lưng dưới chân như được bôi mỡ liền chạy trốn.

Trong lúc nhất thời, trong Hàn thất chỉ còn lại hai người Lam Hi Thần và Giang Trừng.

"Thật sự là sống cũng bị hắn tức chết!" Giang Trừng nghiến răng nghiến lợi nói: "Thật không biết ta quyết định để hắn làm gia chủ Giang gia có đúng không nữa, ta thực sự sợ Liên Hoa Ổ có một ngày sẽ bị hắn dày vò mất."

"Sẽ không." Lam Hi Thần nghe vậy cười trấn an: "Ngụy công tử là người hiểu lý lẽ, biết nặng nhẹ, tuyệt đối sẽ không càn quấy đâu."

"Chỉ hi vọng là thế." Giang Trừng hừ nhẹ nói.

"Vãn Ngâm dù ngoài miệng ngươi không bỏ qua, nhưng thật ra trong lòng vui vẻ." Lam Hi Thần cẩn thận xem xét Giang Trừng, tuy là giọng điệu tức giận, trên mặt cũng không thấy quá giận dữ, ngược lại thế mà sự u buồn tích tụ nhiều năm đều tan thành mây khói, như bầu trời sau cơn mưa."

"Vui vẻ sao? Có lẽ thế." Giang Trừng thì thào, hắn ngẩng đầu mỉm cười với Lam Hi Thần, hỏi ngược lại: "Từ nay về sau, ta không còn việc, một thân nhàn rỗi, lại có cảnh sắc bốn mùa làm bạn, chẳng lẽ không nên vui vẻ?"

Lam Hi Thần cũng biết hắn thường nói không đúng lòng mình, liền dứt khoát thuận theo lời của hắn nói tiếp: "Thế Vãn Ngâm muốn đi đâu?"

Giang Trừng nghĩ nghĩ nói: "Chỗ nào cũng được, sa mạc mịt mờ cô độc, mưa bụi Giang Nam, Thái Sơn cao ngất, cây liễu trên đồng, nơi nào không tốt? Nơi nào không đi được?"

"Vậy... còn ta? Vãn Ngâm có từng nghĩ cùng ta đi không?" Lúc này Lam Hi Thần khẽ hỏi.

"Ta..." Giang Trừng sững sờ, sau một lúc lâu mới cụp mi nói: "Thật xin lỗi..."

"Vì sao lại nói vậy?"

Giang Trừng hít sâu một hơi, nói: "Cho tới bây giờ ta đều đơn độc, sống chết cũng không màng, trước kia nửa đêm tỉnh mộng ngẫu nhiên cũng thấy cô đơn, nhưng càng về sau ngay cả cảm giác như vậy cũng chẳng có gì không tốt, ít nhất không đến mức khiến ta thiếu người khác nhân tình, nhưng ta lại thật không ngờ, Kim Lăng vì không tìm thấy Ngụy Anh, liền trực tiếp đưa ta cho ngươi, phát sinh chuyện như vậy, ta không muốn nợ ai cả, nhưng đến cuối cùng, lại vẫn không thể không nợ, tuy không phải ta cố ý, nhưng rốt cuộc là ta đối với ngươi không rời."

"Nhưng ta lại biết ơn kế sách tạm thời này của Kim tông chủ, nếu không có lần sai sót ngẫu nhiên này, sao làm ngươi lạc tới bên ta, nếu không biết đến ngươi, cuộc đời này đều là uổng phí." Lam Hi Thần ngồi xổm trước mặt Giang Trừng, đưa đôi tay có chút lạnh giá kia của hắn nhét vào lòng bàn tay mình.

Giang Trừng định nở một nụ cười mỉm, nhưng chua xót từ đáy lòng làm sao cũng không nhịn được, hắn đem khóe mắt rưng rưng nén xuống, khẽ nói: "Nhưng mà, ta còn có thể ở bên ngươi bao lâu đây? Mười năm? Hai mươi năm? Chính ta cũng không biết, nếu như ta là người mỗi sáng thức dậy không biết mình còn có ngày mai hay không? Sao còn có mặt mũi bám lấy ngươi, nếu ta không liều lĩnh cùng ngươi một chỗ, chẳng qua chỉ là nhân lúc tâm của chính mình, nhưng còn ngươi? Ngươi nên làm gì bây giờ? Để ta ở cùng ngươi trong những năm tháng đẹp đẽ nhất, còn những năm tháng dài đằng đẵng sau này, ngươi lại phải một mình trải qua. Nhất thời làm bạn lại phải cô độc một đời, đáng giá sao?"

Lam Hi Thần lại cười nói: "Sao lại không đáng, nếu không có ngươi, quãng đời còn lại một chút cũng chẳng còn vui vẻ, mười năm cũng được, hai mươi năm cũng thế, tóm lại ngươi ở bên ta một ngày, ta liền vui vẻ hơn một ngày, nếu bây giờ ngươi lập tức quay đầu bước đi, chẳng qua sẽ khiến ta đau khổ mất mấy năm. Chẳng lẽ, ngươi ngay cả khoảng thời gian cuối cùng này cũng keo kiệt không muốn cho ta sao?"

Gặp được nam nhân này, mình nói thế nào cũng không được, làm sao cũng không nhẫn tâm.

Cuối cùng Giang Trừng cười nhạt hiện lên một cái lê qua, hắn nhìn về phía Lam Hi Thần, khẽ hỏi: "Cho dù việc này có nghĩa là hơn nửa đời còn lại của ngươi có thể sẽ phải cô độc, ngươi cũng không hối hận?"

"Không hối hận."

"Cho dù thời gian ta có thể đi cùng ngươi có hạn, ngươi cũng muốn nhận định ta?"

"Đúng, ta chỉ nhận định ngươi."

"Được!" Giang Trừng gật đầu nói: "Một lời đã hứa, lúc còn sống ta tất sẽ không rời, ta cũng sẽ không hối hận, ta cũng nhận định ngươi rồi."

Hắn nói xong, chầm chậm cúi người, cẩn thận mà hôn lên môi Lam Hi Thần.

"Quãng đời còn lại vẫn còn xin chỉ giáo nhiều, Lam Hi Thần."

"Được."

Ba ngày sau, hai người chuẩn bị mọi thứ thỏa đáng, chuẩn bị rời khỏi Lam gia, thẳng lên phương bắc, cũng không xác định điểm đến, chỉ vì đi ngắm cảnh sắc ven đường kia.

Hai người Vong Tiện ở dưới chân núi đưa tiễn.

Trước khi đi, Lam Vong Cơ đưa cho Lam Hi Thần một cái hộp nhỏ. Lam Hi Thần mở hộp ra, chỉ thấy bên trong lẳng lặng nằm một hạt châu màu xanh nước biển, mơ hồ còn có ánh sáng phát ra.

"Đây là Giao Châu đệ cùng Vô Tiện lấy được ở Tây Hải, vốn là chuẩn bị cho Vô Tiện dùng để kết đan, hiện giờ không dùng được nữa, huynh trưởng không ngại hãy nhận lấy, có lẽ đối với hai người sẽ có tác dụng." Lam Vong Cơ giải thích.

"Đa tạ." Lam Hi Thần cũng biết vật ấy có bao nhiêu quan trọng với Giang Trừng lúc này, liền không từ chối, vô cùng cảm tạ mà nhận lấy.

Hắn nhìn đệ đệ mình, vẫn là bộ dạng trầm mặc bất động như núi kia, cuối cùng than nhẹ thành tiếng, áy náy nói: "Vong Cơ, thật có lỗi..."

Lam Vong Cơ nghe vậy khẽ nhíu mày: "Huynh trưởng, tại sao đột nhiên lại xin lỗi?"

"Lần này ta tùy tiện rời đi, trọng trách của Lam gia liền rơi vào người ngươi, ta biết ngươi cùng Ngụy công tử tình thâm, hiện giờ lại ngăn cách các ngươi ở hai nơi, không thể ngày ngày gần gũi với nhau, nhưng mà Tư Truy cùng Cảnh Nghi hiện giờ quả thật không chống đỡ nổi, vẫn là làm phiền ngươi."

Lam Vong Cơ lắc đầu nói: "Không sao, đệ cũng là người Lam gia, đệ cùng với Vô Tiện sớm đã hiểu thấu lẫn nhau, cũng không sai biệt nhất thời, huynh trưởng không cần lo lắng nhiều."

Lam Hi Thần còn muốn nói gì đó, Giang Trừng cách đó không xa đã đã nói xong chuyện với Ngụy Vô Tiện, quay qua phía y hô lên: "Lam Hi Thần, ngươi lải nhải chưa xong cái gì? Có đi hay không vậy? Nếu ngươi không đi ta liền đi trước." Hắn nói xong, quả thực không hề đợi, dắt ngựa chậm rãi đi về phía xa xa.

Lam Hi Thần thấy thế chỉ có thể nói tạm biệt với đệ đệ nhà mình, sau đó nhanh chân đuổi theo Giang Trừng ở phía trước.

Hai người bọn họ sóng vai mà đi, Lam Hi Thần nhận lấy dây cương ngựa trong tay Giang Trừng, lại nắm lấy tay Giang Trừng trong tay mình, kéo đối phương chầm chậm mà đi.

Ngoài xa xa lại xuất hiện ánh mặt trời phía tây phản chiếu, để lại hai thân ảnh trải dài trên mặt đất, thân ảnh lần lượt thay đổi với nhau, cuối cùng hòa cùng một chỗ, cũng không không tách ra nữa.








Hoàn rồi hoàn rồi ~ tung bông ~ Cảm ơn cô Yuurei Mei đã kéo tôi vào hố này, đọc xong ngọt ngào mĩ mãn ~ Cảm ơn các bạn đọc đã kiên nhẫn theo dõi bộ truyện (*з).

Vẫn còn Ngoại truyện nha, đợi đợi ~ ( ͡° ͜ʖ ͡°) *Nụ cười dần trở nên thiếu đạo đức*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro