Trầm Hương Tiết (Ngoại truyện lái xe)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời tác giả:

Cảnh báo, đây không phải là xe chạy đến nhà trẻ!!!

Khi trước có mấy người nhắn là muốn đọc hê hê hê, nên quyết đinh chuẩn bị phúc lợi cả đêm cho trăm fan, viết xong thấy cả người hụt hẫng, cũng không biết làm thế nào mà mình viết xong được nữa, có thể là đêm tối đã cho tôi dũng khí vô tận.

Là xe nên có thể khó tránh bị OOC, mọi người ráng đọc, dù sao xe tôi cũng đã lái rồi, còn sợ OOC à? Tôi thì chẳng sao á~

Không liên quan đến chính văn, đáp ứng phúc lợi trăm fan, đáng tiếc không dám lái xe theo hai tuyến lư hương, đành tự thiết lập tro của lư hương có thể khiến người ta mơ thấy lúc động tâm ban đầu, thời gian là sau chính văn khi hai người đã trở thành vợ chồng lâu năm? Thời gian cảnh trong mơ là ở chương 12 chính văn.

---

"Đây là cái gì?" Giang Trừng về phòng liền phát hiện có thêm một cái lư hương, rõ ràng không phải vật sẵn có trong nhà.

"À, cái này," Lam Hi Thần nghe thấy tiếng nói, đáp lại: "Lúc ngươi không có ở đây thì Ngụy công tử đã mang tới, nói là cho chúng ta dùng."

Giang Trừng lập tức cười xì, "Chậc, ai biết hắn đang giở trò gì, nóng lòng mang cái lư hương này đến? Não rơi hỏng rồi à, mau nhấc ra đi, dù Ngụy Vô Tiện không quan tâm đến, tặng qua đây không chừng là thứ đồ không trông cậy được, dù sao ta cũng không dám dùng."

Cũng chỉ là cái lư hương, Giang Trừng không muốn thì thôi, Lam Hi Thần cũng gật đầu, "Được, vậy ta cứ cất đi trước đã."

"Mau cầm đi đi." Giang Trừng phất tay.

Lam Hi Thần liền mang lư hương vào trong thư phòng, đặt lên trên nóc tủ.

Giang Trừng vẫn ở đại sảnh, chợt nghe thấy tiếng Lam Hi Thần ở phòng bên cạnh "Ai ui" một tiếng, dọa hắn nhảy dựng, vội hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không sao, không sao." Lam Hi Thần đi đến, khoát khoát tay bảo: "Nắp của lư hương kia đậy không kỹ, lúc cất lên trên thì bị rơi ra, không cẩn thận đập trúng ta một cái, không đáng lo ngại."

"Cẩn thận chút." Giang Trừng dặn dò, hắn nhìn thấy vạt áo của Lam Hi Thần có dính ít tro, nghĩ là tro của lư hương kia, tiện tay phủi hộ Lam Hi Thần, lại ngửi thấy giữa ngón tay thoang thoảng hương hoa mai ngào ngạt, không khỏi ngạc nhiên nói: "Đây là hương gì vậy, ngay cả tro cũng thơm?"

Lam Hi Thần cũng đến gần ngửi ngửi, nhưng cũng không biết là hương gì, vậy nên cười nói: "Vãn Ngâm đã thích mùi hương này, thì lấy một chút ra đốt xem."

"Thôi đừng!" Giang Trừng bĩu môi: "Đồ của Ngụy Vô Tiện, dù thơm thế nào thì lão tử cũng không dám đốt."

Có thể thấy một năm bị rắn cắn, mười năm vẫn sợ dây thừng, sợ bị hố rồi.

Lam Hi Thần cũng chỉ nói đùa, nhưng hương thơm này quả thật kỳ lạ, dính vào vạt áo y mà mãi không tiêu tan, vậy nên ban đêm nhập mộng mới cảm thấy ngập mũi.

Sau đó, là khoảnh khắc hỗn loạntrong giấc mơ, thế mà khiếnngười ta vui sướng chốc lát.

"Ưm a...hưm... a a, đừng... không muốn..." Trong Hàn thất vốn thanh tịnh thấp thoáng phát ra vài tiếng rên rỉ kéo dài mà mềm mại, giọng nói kia hết sức ngọt ngào, mang theo một giọng điệu không phân biệt rõ là nam hay nữ, giống như giọng của một thiếu niên chưa trưởng thành.

Lúc này trên bàn trong phòng Lam Hi Thần lại không trải giấy Tuyên Thành, mà là một cơ thể trần trụi đang nằm ngang, làn da toàn thân đều trắng ngần, dưới ánh mặt trời giống như có thể phản chiếu ánh sáng, tựa như miếng Dương chi bạch ngọc thượng đẳng.

Lam Hi Thần yêu thích không buông tay mà vuốt ve thân thể này, từ ngón chân xinh xắn mượt mà một đường hướng lên trên, sờ qua đôi chân thon dài trắng trẻo, mông thịt vểnh căng tròn, bụng nhỏ nhẵn nhụi, cuối cùng trượt đến trước ngực, nắm lấy hai đầu vú như cánh hoa đào, một phen xoa nắn, bắt đầu nghiền ép.

"Ưm... đau, dừng, dừng lại, đừng véo nữa..." Thiếu niên khẽ run rẩy theo động tác của Lam Hi Thần, hai đùi căng chặt hết mức, bụng dưới co thắt lại, vật tinh xảo kia ở dưới thân cũng run rẩy ngẩng đầu lên.

Lam Hi Thần vẫn như cũ từ tốn trật tự, y cúi người xuống, ngậm lấy vành tai đỏ bừng của thiếu niên, sau khi liếm láp một phen mới buông ra, nhẹ giọng cười nói: "Vãn Ngâm không ngoan rồi, đã nói hôm nay phải cùng ta vẽ tranh, sao có thể chơi xấu?"

Thiếu niên kia rõ ràng là Giang Trừng lúc mười bốn mười lăm tuổi, dáng người thiếu niên chưa đủ cao, eo lại mảnh đến nỗi không đủ nắm chặt, khiến Lam Hi Thần không cầm giữ được chút nào, chỉ muốn kìm chặt cái eo này, hung hăng đâm sâu vào trong thân thể thiếu niên.

Mười bốn mười lăm tuổi vốn là lúc sung sức nhất, nhưng hôm nay y phục của Giang Trừng cũng đã cởi ra hết, chồng chất ở cổ tay, cuốn lấy hai cánh tay đặt ở trên đỉnh đầu, trên mắt còn bị che bởi mạt ngạch của Lam Hi Thần, vì không nhìn thấy được, ngược lại để cơ thể càng thêm mẫn cảm, chỉ chạm nhẹ vài cái đã khiến hắn thở gấp không thôi, nước bọt cũng chảy xuống khỏi khóe miệng mà không biết, đều bị Lam Hi Thần mút lấy.

"A ha... nào có... vẽ tranh như vậy." Giang Trừng bất giác lắc đầu, muốn tránh khỏi đụng chạm của nam nhân phía trên này, nhưng cũng vô ích.

"Suỵt, đừng nói nữa, ta phải bắt đầu vẽ tranh rồi." Hai ngón tay của Lam Hi Thần đè lên môi Giang Trừng, hơi ấn vào trong, kéo lấy đầu lưỡi của Giang Trừng cùng nhau nhảy múa, một tay kia từ trên giá bút lấy xuống một chiếc bút lông sói, chấm đầy mực nước, bắt đầu thỏa thích vẽ tranh lên "tấm vải" chỉ thuộc về y.

Bút lông trơn mềm trượt dọc theo thân thể, tại đầu vú phá lệ dùng sức, một lòng đùa nghịch, làm hai vật nhỏ đáng thương kia trướng đầy, dựng thẳng đứng, Lam Hi Thần lại cầm ngòi bút kia chọc vào lỗ nhỏ trên đỉnh, Giang Trừng ưm a rên rỉ vài tiếng, cơ thể run mạnh vài cái, nơi mắt ngựa tiết ra chất lỏng trong suốt.

Thân thể không khống chế được run nhẹ trên bàn, tựa như một mỹ nhân xà câu nhân, có thể khiến người ta đào cả tim gan ra cho hắn.

Cán bút kia đi xuống, lưu luyến ở rốn, lại dọc theo bụng xuống dưới chút nữa, liền tới dưới háng.

"Không... Nơi đó... Ưm... Không được." Giang Trừng làm sao chịu đựng được, lập tức giãy dụa kịch liệt, lại bị Lam Hi Thần đè lại bụng, y nhẹ giọng an ủi: "Đừng sợ, Vãn Ngâm, đừng sợ, ta sẽ không làm ngươi bị thương."

Giang Trừng rưng rưng sắp khóc: "Ưm... đừng, Hoán ca ca, ta... ta không chịu nổi, a..."

"Chịu được." Lam Hi Thần không hề bị lay động, cầm vật nhỏ sớm đã đứng thẳng kia, theo gốc rễ mà vẽ xuống cành cây, sau đó vẽ hoa đào sáng rực ở đỉnh chóp, lại điểm nhụy hoa ở sau cùng.

Y còn chưa vẽ xong, Giang Trừng đã không chịu nổi mà phóng xuất rồi, tinh dịch trắng đục tràn ra, nháy mắt làm nhòe đi đóa hoa đào.

Giang Trừng mới lên cao trào một lần, cả người giống như được vớt ra từ trong nước, hắn há miệng thở hổn hển mấy cái, còn chưa tỉnh táo lại, chợt nghe thấy Lam Hi Thần nói: "Vãn Ngâm làm hỏng một bức tranh của ta rồi, ta phải phạt ngươi mới được."

"Hu hu... đừng, Hoán ca ca, Vãn Ngâm biết sai rồi, đừng phạt ta, ưm, ư... a!" Lời cầu xin tha thứ của Giang Trừng còn chưa nói xong, Lam Hi Thần đã đẩy hai bên bờ mông thịt trắng nõn của hắn ra, để lộ tiểu huyệt ẩn giấu, ngón trỏ ở cửa huyệt xoa xoa, rồi dùng một ngón tay vói vào.

"A a... đừng, căng quá... Hoán ca ca, rút ra a... Ưm a." Giang Trừng lắc đầu, dường như không thể thừa nhận.

"Mới một ngón tay thôi, Vãn Ngâm sao lại không chịu được." Lam Hi Thần không chút dao động, vẫn ra ra vào vào trong cửa huyệt nho nhỏ.

Dần dần, hành lang vốn khô khốc kia đã trở nên ướt át, giúp ngón tay của Lam Hi Thần trừu động càng thêm thông thuận, Giang Trừng cũng không kêu đau nữa, mà nương theo sự trừu sáp của Lam Hi Thần không ngừng phát ra tiếng rên nhỏ vụn.

Sau đó Lam Hi Thần rút đầu ngón tay ra, kêu lên một tiếng "bõm", miệng huyệt kia vẫn không ngừng xoắn lại, giống như không muốn ngón tay kia rời đi.

Lam Hi Thần dỗ dành: "Vãn Ngâm đừng vội, chúng ta chơi một trò chơi, được không?"

Lam Hi Thần giơ tay đem cây bút vẽ tranh kia ngâm vào bệ rửa sạch, đưa đầu bút đi vào, theo lỗ nhỏ đang khép mở mà nhét, huyệt động nho nhỏ đang trống rỗng cảm nhận có thứ gì đó tiến vào, mị thịt bên trong lập tức bao bọc, cực lực hút lấy.

Đầu bút bông mềm tỉ mỉ trêu chọc từng tấc tràng thịt, cảm giác hơi ngứa từ nơi mẫn cảm nhất truyền khắp toàn thân, khiến cơ thể Giang Trừng hoàn toàn mềm nhũn.

Hắn không thể thừa nhận mà không ngừng lắc đầu, mái tóc đen đã phủ kín mặt bàn, Giang Trừng thở gấp vài tiếng, đè nén không được mà ngâm nga: "A... ưm a... Đây là cái gì... ư, thật... thật ngứa... Từ bỏ, ưm a... không..."

Lam Hi Thần lại nở một nụ cười gian tà, dưới tay không ngừng khuấy động, chậm rãi hỏi: "Vãn Ngâm đoán xem, đây là vật gì?"

"A ha... là cái gì... Ưm a... Ta ư... đoán không ra a..." Giang Trừng nhỏ giọng nức nở, sau đó hắn dường như đột nhiên nghĩ ra, nghĩ đến hiện giờ thứ đang tàn phá bừa bãi trong cơ thể mình rốt cuộc là cái gì, là bút!

"Nha... Không muốn, không cần bút, hu hu... hức... a a," Cảm giác bị vật này đâm quả thực khiến Giang Trừng xấu hổ chết mất, đồng thời tay chân dịch lên trên, muốn né tránh.

Lam Hi Thần sao có thể để hắn làm theo ý mình, bắt lấy mắt cá chân của Giang Trừng kéo về, hôn nhẹ trấn an hắn: "Được được, không dùng bút." Lam Hi Thần nhìn chằm chằm mị thịt đỏ tươi theo bút lông trong tay trừu sáp mà đang không ngừng co rút, càng hung ác bỏ thêm hai ngón tay, khép lại ba ngón tay tàn nhẫn đâm vào hang động nhỏ.

Lần này Giang Trừng chỉ nhỏ giọng kêu rên một tiếng, sau đó tràng thịt thuận lợi cắn nuốt ba ngón tay, trong huyệt cũng càng ẩm ướt mềm mại, tràng bích nhẹ nhàng mút lấy ngón tay, theo động tác trừu động phát ra tiếng nhóp nhép.

Lam Hi Thần dùng ba ngón tay cẩn thận tìm kiếm trong hang động, cuối cùng y đụng tới một nơi gồ lên, Lam Hi Thần nhếch môi cười, liền nắm chắc mà hung hăng nghiền nát điểm đó.

"Nha a a... a, a ha..." Giang Trừng làm sao chịu được, cơ thể căng ra, lại bắn thêm lần nữa.

Lúc này y phục vốn trói chặt tay hắn đã sớm buông lỏng trượt xuống, thế mà Giang Trừng chỉ cảm thấy hai cánh tay của mình giống như sợi mì mềm nhũn, mạt ngạch cũng bị nới lỏng, lộn xộn vương trên mặt, chỉ lộ ra một con mắt, đã khóc đến nỗi mí mắt sưng lên, lúc này trong mắt đầy vẻ thất thần, ngay cả đồng tử cũng hơi mở to, hiển nhiên là do cao trào liên tục.

Đến đây Lam Hi Thần càng không nhịn được, y rút ngón tay ướt sũng ra, một tay ôm lấy Giang Trừng, vừa hôn loạn lên hai má hắn, vừa nhỏ nhẹ dỗ dành: "Cục cưng, ta không nhịn được, để ta tiến vào được không?"

Lời này hỏi cũng như không, Lam Hi Thần cởi bỏ tiết khố, thả ra phân thân bừng bừng phấn chấn của mình, để đỉnh chóp thô cứng kia ở miệng huyệt vẫn đang không ngừng co rút của Giang Trừng, đẩy mạnh một phát, thong thả mà kiên định cắm vào.

Giang Trừng chỉ cảm thấy bên dưới bị thứ tráng kiện kia từng chút tách ra, phía dưới người đau như bị xé rách, thứ kia thật sự quá lớn, hắn chỉ có thể lắc đầu tỏ ý né tránh sự xâm lược của vật kia, nghẹn ngào nói: "Không, không được... nha a, sắp rách... a..."

Nhưng hắn có thể chạy đi đâu, Lam Hi Thần ôm chặt lấy người, mặc cho đối phương nức nở mà càng kiên quyết tiến vào, cuối cùng cũng hoàn toàn đâm hết vào bên trong.

"Được rồi được rồi, cục cưng thật ngoan, đều ăn được cả rồi." Lam Hi Thần cũng thở ra một hơi, y kéo tay Giang Trừng sờ vào miệng huyệt đang hết sức chống đỡ: "Ngươi sờ xem, đều ăn vào cả rồi, đúng không?"

Giang Trừng tưởng chừng sắp xấu hổ đến ngất đi, làm sao chịu sờ, vội muốn né tránh, nơi thân dưới lại bất giác thắt chặt, siết đến mức khiến da đầu Lam Hi Thần tê dại, y vốn còn muốn đợi Giang Trừng hồi phục một chút, nhưng giờ phút này ngay cả ông trời cũng không nhịn được.

Lam Hi Thần hung hăng siết chặt eo Giang Trừng, bắt đầu rút ra cắm vào, Giang Trừng chỉ cảm thấy mỗi lần nam nhân thô bạo đâm sâu vào đều có thể đâm đến điểm mẫn cảm nhất của mình, mang đến từng đợt lại từng đợt khoái cảm hồn tiêu phách lạc, nhuộm đỏ toàn bộ làn da trắng nõn.

"Ưm a... Không được... nha a, đừng đỉnh... a a, đừng, dừng a..." Giang Trừng khóc lóc kêu la, nước mắt thấm ướt hai má.

Lam Hi Thần kề sát liếm đi hết nước mắt trên mặt hắn, vừa cười nói: "Đây là nơi nhạy cảm của Vãn Ngâm, đâm vào đây cục cưng sẽ trở nên thật mẫn cảm, thật dâm đãng."

Giang Trừng nghe vậy nước mắt càng tuông rơi, hắn vừa khóc vừa rên rỉ: "Hu hu, nha a... Vãn Ngâm ưm... không phải dâm đãng, a... đừng... ưm..."

"Rồi rồi rồi," Lam Hi Thần vội dỗ: "Vãn Ngâm không dâm đãng, Vãn Ngâm chỉ mẫn cảm với Hoán ca ca thôi, được không?"

Giang Trừng bị làm đến thần hồn điên đảo, hoàn toàn không nghe rõ y đang nói gì, chỉ qua quýt gật đầu: "Được... a ưm... a, Vãn Ngâm chỉ của... ưm a... mình Hoán ca ca, a nha... Hoán... ca ca, ưm... hôn hôn Vãn Ngâm... ưm a, ngươi hôn hôn Vãn Ngâm, được không?"

Lam Hi Thần sao có thể từ chối, lập tức hôn xuống, đầu lưỡi vói vào trong miệng Giang Trừng, câu lấy lưỡi của đối phương quay cuồng lên xuống, nước bọt không kịp nuốt, chảy xuống dọc theo khóe miệng hai người.

Cứ như vậy làm mấy trăm lần, Giang Trừng chỉ cảm thấy mình sắp bị Lam Hi Thần đâm bay lên, cả người nằm hờ trên mặt bàn, sau lưng bị cạnh mép bàn đụng nhói đau, hai đùi càng liều mạng kẹp chặt thắt lưng cường tráng của Lam Hi Thần, Lam Hi Thần cũng nhìn ra hắn không thoải mái, vẫn giữ lấy tư thế hạ thân tương liên mà lật người Giang Trừng lại, khiến cả người hắn đều nằm sấp trên bàn.

Giang Trừng chỉ cảm thấy tràng ruột bị chuyển động này cọ ra lửa, nghẹn ngào xoắn chặt nghiệt rễ trong cơ thể, Lam Hi Thần thì trái lại hít sâu một hơi, cũng càng thêm liều mạng đâm vào, nhân lúc phân thân đâm đến nơi sâu nhất liền ấn mạnh vào bụng Giang Trừng, tức khắc có thể cảm giác được sự gồ ghề dị thường nơi lòng bàn tay, tựa như có thể đâm xuyên qua cái bụng hắn.

Như vậy không đến vài cái đã đâm cho Giang Trừng khóc lóc kêu gào giàn dụa không ngừng, cơ thể này mới nếm thử tình dục, làm sao chịu được kích thích như thế, chỉ có thể theo bản năng cầu xin tha thứ: "A nha... sắp... nha, sắp hỏng rồi... a, xin ngươi... Hoán ca ca... xin... ưm a... tha ta a a a!"

Lam Hi Thần lại cắm vào rồi lại rút ra nhanh hơn, y cũng cảm giác mình sắp tới, vừa cắm rút vừa an ủi: "Vãn Ngâm, một lát nữa, một lát nữa được không, ta cũng sắp đến rồi, ư, bắn cho ngươi, toàn bộ đều bắn cho ngươi!"

Một lượng lớn tinh dịch nóng bỏng bắn vào trong bụng mình, Giang Trừng bị lấp đầy đến hai mắt trắng dã, vô thức ôm bụng mình lẩm bẩm: "Ưm a, căng quá... nóng quá, sắp... ưm...bị nóng hỏng..."

Cuối cùng hắn không chịu được, hai mắt trợn lên hôn mê bất tỉnh, đồng thời lúc ngất đi, phân thân tinh xảo kia tí tách phun ra một chút ít chất lỏng màu vàng nhạt, thật sự bị Lam Hi Thần đâm đến bắn nước tiểu.

Lam Hi Thần sau khi xuất tinh xong lại không rút ra ngay, vẫn cắm ở sâu bên trong cảm thụ vách tràng bất giác co rút, đợi đến khi Giang Trừng hoàn toàn hồi phục, y mới rút phân thân đã mềm oặt xuống ra, kéo theo một lượng lớn dịch trắng đậm đặc.

Giang Trừng vẫn đang mê man, hai chân trắng nõn thon dài bị kéo mở, lộ ra bên dưới bị làm thành một mớ hỗn độn, hang động nhỏ kia bị đâm thành một cái động lớn, hoàn toàn không khép lại được, không ngừng co rút phun ra dịch trắng, dường như đang đợi chờ lần yêu thương tiếp theo.

Lam Hi Thần chỉ nhìn là đã cảm thấy hạ thân lại cương cứng, nhưng lo lắng đây là lần đầu của Giang Trừng, cuối cùng cũng không tiếp tục nữa mà ôm người đi đến hồ tắm, giúp hắn tẩy sạch vết bẩn toàn thân, biết rằng tinh dịch lưu giữ trong cơ thể sẽ gây khó chịu, bèn cố nhịn thôi thúc muốn đâm vào bên trong, cẩn thận dùng hai ngón tay tách mở hang động nhỏ nhỏ, dẫn hết dịch thể bên trong ra ngoài.

Giang Trừng thật sự mệt mỏi, chỉ vô thức rên rỉ hai tiếng nhưng vẫn chưa tỉnh, Lam Hi Thần cẩn thận lau khô người cho hắn, ôm vào trong lòng, cúi đầu thương tiếc hôn lên khóe mắt phiếm hồng của hắn, khẽ nói: "Nghỉ ngơi thật tốt nhé, Vãn Ngâm của ta."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro