Chương 3: Sính lễ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Trừng không dẫn Thần Ẩn tới sảnh tiếp khách mà đưa người một đường tới liên đình giữa hồ sen. Người này yêu thích ngao du sơn thủy, quanh năm không ngừng được ở một nơi quá lâu, đặc biệt yêu thích cảnh đẹp nên thay vì để hắn ngồi ở trong phòng kín ngột ngạt với bốn bức tường, dẫn hắn đến đây là tốt nhất.

Giang Trừng cho người dâng trà, sau liền nói: "Ngươi năm nay đến đây không vừa vặn. Trời đã vào đông, sen đều tàn lụi cả. Ta cũng không thể để ngươi xem qua liên hồ đẹp nhất Vân Mộng. Thật đáng tiếc!"

Thần Ẩn nhận trà, uống một ngụm, vị đắng ngập trong khoang miệng, hắn mi tâm liền khẽ xao động nhưng rất nhanh đã biến mất, hắn đem nước trà nuốt xong mới nói: "Không đáng tiếc. Ta là đặc biệt đến mừng sinh thần ngươi."

"Ngươi làm sao biết…?" Giang Trừng ngạc nhiên mở trừng mắt nhìn về phía đối diện, trong mắt giấu không được bất ngờ.

"Không có gì liên quan đến ngươi mà ta lại không biết." Thần Ẩn cười thần bí đạo, lại hơi nhướng người, lấy đầu quạt chỉ vào Giang Trừng nơi ngực trái, ý vị thâm trường mà nói: "Kể cả nơi này đang cảm thấy thế nào ta đều biết."

Hai mắt Giang Trừng mở lớn, hắn có chút thở gấp nhưng lại không biết nói gì. Nhìn vào Thần Ẩn sâu thăm thẳm đôi mắt, hắn thoáng chốc vô lực không thể giải thích. Như người bị rút mất hồn, hai đầu vai có thể thấy được dần chùng xuống, Giang Trừng hơi cúi đầu nhìn vào mặt nước trà, thật đuối lý cũng sợ nhìn vào mắt Thần Ẩn lại không giấu được lòng mình. Nó như một mặt hồ phẳng lặng phản chiếu mọi tâm tư sâu thẳm trong lòng hắn, mọi thứ, đều giấu không được, muốn tự lừa mình dối người cũng lừa không được.

Hắn nhìn ra ở trong đó một Giang Trừng cậy mạnh lại nhát gan chỉ biết đem mọi tâm tư giấu nhẹm trong lòng, nói cũng không dám nói ra, vì sợ lần nữa tổn thương mà quyết định chạy trốn.

Thần Ẩn nhìn xem Giang Trừng lại rơi vào màn đêm u ám cũng không nói tiếp, chỉ là ngồi đó đợi người kia lấy lại tinh thần. Nhưng lại nghe thấy Giang Trừng nói: "Thần, ta nghĩ kĩ, ta không muốn thích hắn nữa. Ta, chỉ là cảm thấy, có chút mệt mỏi thôi."

Thần Ẩn nhìn Giang Trừng bàn tay nắm chặt tách trà, rốt cuộc cũng không có hỏi thêm gì, chỉ là uống cạn trước mặt mình tách trà, nói: "Được rồi. Cho dù kết quả thế nào ta đều sẽ ủng hộ ngươi. Ngâm Nhi, ta chỉ là muốn ngươi nhớ rõ một điều, tình cảm là giấu không được. Cho dù ngươi muốn giấu, đôi mắt ngươi nhìn hắn cũng giấu không được, trái tim ngươi càng là giấu không được."

Giang Trừng cười nhạo một tiếng, tay niết ly trà, nói: "Ha, có một số tình cảm không nên xuất hiện, nếu đã không có cơ hội chi bằng bóp tắt ngay từ đầu. Lời này không phải là ngươi nói với ta sao?"

Thần Ẩn có chút ngẩn người, sau lại bật cười. Đúng vậy, lời này là lần đầu tiên nhìn thấy Giang Trừng hắn đã khuyên người nọ như thế. Nhưng mười lăm năm thời gian cho hắn biết có một số lời khuyên cho dù có nói rách cả cổ họng, có dù có khắc ghi tận sâu trong đáy lòng, chỉ cần trái tim còn một chút hi vọng vẫn là từ bỏ không được. Hắn như vậy, Giang Trừng cũng như vậy.

"Có lẽ là ta đánh giá quá cao chính mình, ta sai." Thần Ẩn lắc nhẹ đầu hai cái, hắn hít sâu một hơi mới nói tiếp: "Chỉ cần ngươi không hối hận, thì như thế nào đều được."

Giang Trừng không biết trong lời nói của Thần Ẩn có thâm ý khác, hắn cũng nhìn không ra, chỉ là yên lặng uống trà. Im lặng là một dạng ngầm thừa nhận, Thần Ẩn biết cũng không tiếp tục truy vấn. Chỉ là hắn không nhìn được người kia tự làm khổ mình như vậy, nghĩ tới nghĩ lui một lúc vẫn là quyết định giúp đỡ một tay.

Hắn hỏi: "Ngâm Nhi, ngươi tin ta không?"

"Không tin." Giang Trừng chắc nịch lắc đầu.

Thần Ẩn cũng không bị lời này đả động chỉ là cười khẽ mà nói: "Được được, không tin liền không tin đi. Nhưng nếu ngươi muốn biết Lam Hi Thần có thật sự yêu ngươi không vậy thì ta có cách giúp ngươi. Chỉ là ngươi muốn cược một ván hay không thôi. Cược một ván tình cảm, nếu thua rồi thì hứa với ta quên đi hắn, nếu thắng thì đừng xoắn xuýt nữa mà hãy làm điều trái tim ngươi muốn đi."

"Ngươi muốn làm gì liền làm đi, đừng phiền ta." Giang Trừng một chút quan tâm cũng không có, hắn tuy rằng không tin Thần Ẩn nhưng trong lòng vẫn rất tò mò người kia có thể làm được gì. Bất quá tự dặn lòng là từ bỏ, hắn cũng không dễ vả mặt mình nói bản thân buông không được đi. Hắn làm sao bỏ được mình kiêu ngạo a!

Thần Ẩn vẫn là một bộ ngâm ngâm mỉm cười, hắn trong lòng đã có tính toán cũng không muốn nhiều lời.

Hai người cứ như thế ngồi một buổi sáng câu được câu không nói về tình hình của bản thân những năm qua. Thật ra Giang Trừng cũng không cần nói, những việc liên quan đến hắn Thần Ẩn đều biết, thậm chí biết so với ai khác đều rõ ràng. Nhưng chỉ cần Giang Trừng nói, cho dù là chuyện gì Thần Ẩn cũng nguyện ngồi nghe, nghe đến khi mọi chuyện kết thúc. Cho tới sau này Giang Trừng vẫn không hiểu được nụ cười ngâm ngâm của người kia rốt cuộc là có ý gì, vì sao chỉ cần nhìn mình hắn lại cứ như thế mỉm cười, hắn cũng không biết người kia là thật cười vẫn là giả cười, có nhiều chuyện vui vẻ như vậy sao? Hắn cũng không biết, chỉ cần gặp được hắn đã là chuyện vui vẻ nhất của người nọ. Hắn đến cùng vẫn là không biết.

~~~~~~~~~~~

Hôm sau, rất nhiều rương gỗ được đưa tới Liên Hoa Ổ, nhiều đến nỗi sân luyện võ bị chiếm mất một khoảng rộng. Có người nói so với năm đó Lam gia mang đến sính lễ đều nhiều hơn gấp bội nhưng không ai biết chúng được mang đến để làm gì. Chỉ khi nhìn thấy một vị bạch y ở phía sau đi vào, trong tay nhẹ nhàng đung đưa chiết phiến.

Giang Trừng nhìn đống rương lớn trước mặt lại nhìn ra ngoài cửa một đám dân chúng tò mò nhìn vào đây liền nhíu mày, hắn hỏi: "Thần, ngươi đây là muốn làm gì?"

"Hỏi cưới ngươi nha." Thần Ẩn khép lại quạt giấy, cười đến tươi tắn, hắn sống lưng thẳng tắp không đùa không giỡn, nghiêm túc ngẩng đầu nhìn Giang Trừng đứng trên bậc thềm, lớn giọng đáp, tựa hồ muốn toàn bộ người ở đó đều nghe được như thế.

Quả thật người đứng ở đó đều nghe được rồi, ai cũng một bộ khiếp sợ nhìn kẻ không sợ chết đứng ở giữa sân. Đặc biệt là Giang gia môn sinh, mặc dù bọn họ biết tông chủ cùng Lam tông chủ vừa hoà ly nhưng chưa đầy ba ngày lại có người đến cầu thân thật để bọn họ có chút trở tay không kịp a!

Dân chúng đứng bên ngoài cũng bắt đầu bàn tán lên, bọn họ cũng là vừa nghe nói Giang tông chủ cùng Lam tông chủ vừa hoà ly còn nghĩ chuyện này là giả, hiện tại liền tin rồi. Nếu là giả vậy người này cũng không dám đến đây cầu thân a, lẽ nào không sợ Sóc Nguyệt Liệt Băng của Trạch Vu Quân tìm đến cửa sao. Đối với thắc mắc này của dân chúng Thần Ẩn biểu thị, hắn một chút cũng không sợ.

"Làm sao? Ngươi nhận hay không nhận a? Hoặc nếu ngươi chê ít ta có thể đưa thêm." Thần Ẩn nghiêng đầu nhìn lướt qua trên đất mấy chục rương sính lễ, cười hỏi.

"Không nhận, mang trở về đi." Giang Trừng phất tay áo liền muốn xoay người đi. Hắn cũng không muốn làm trò cười cho thiên hạ, càng huống hồ hắn còn không tin được Thần Ẩn đây là thật lòng. Người kia muốn đùa giỡn hắn cũng không có tâm trạng đùa giỡn.

Thần Ẩn nhìn người kia muốn rời đi liền tranh trước lên tiếng: "Khoan đã, ngươi năm đó không phải nói Thiên Càn muốn cưới ngươi chỉ cần đánh thắng ngươi, ngươi liền đồng ý sao?"

Giang Trừng hít sâu một hơi nén xuống trong lòng muốn đánh người xúc động, nghiến răng quay đầu, tựa hồ là bất đắc dĩ hắn nhíu chặt mày mà gằn giọng hỏi lại người kia: "Ngươi rốt cuộc là muốn làm cái gì?"

Thần Ẩn nhìn Tử Điện trên ngón trỏ của Giang Trừng đã bắt đầu loè loè điện quang một chút cũng không sợ, hắn vẫn là cười mà nói: "Đương nhiên là thích ngươi nên muốn lấy ngươi a!"

"Ta không có thời gian đùa với ngươi." Giang Trừng đã muốn mất hết kiến nhẫn.

"Ta cũng không đùa với ngươi." Thần Ẩn lúc này đã thu lại toàn bộ ý cười, hai mắt nhìn chằm chằm vào đôi hạnh mâu chứa đầy nghi hoặc của Giang Trừng. Trong một chốc đôi mắt kia cũng muốn khiến Giang Trừng động lòng tin tưởng hắn lời nói là thật.

Nhưng không chờ Giang Trừng lên tiếng đuổi người, ngoài cửa liền có một đám người gấp gáp chạy vào.

Giang Ngạn trước hết quát lớn: "Ta không đồng ý!"

Thần Ẩn nghe tiếng liền xoay người, nhìn cô nương thở hồng hộc trước mặt mình, tự hỏi người này là ai, lúc nhớ ra là tiểu đồ đệ của Giang Trừng mới thả lỏng nắm tay, lắc đầu nói: "Tiểu nha đầu, chuyện của ta cùng sư phụ ngươi, ngươi đừng xen vào."

"Con bé xen vào không được, vậy ta liền được đi. Muốn lấy sư muội nhà ta, ngươi hỏi qua sáo của ta chưa?" Ngụy Vô Tiện xem không thuận mắt ngữ khí của người nọ, một lời không hợp liền rút ra Trần Tình muốn giao chiến.

Thần Ẩn nhìn bộ dạng của hắn đầy mắt đều là khinh thường, hắn cười lên ha hả mà nói: "Chỉ dựa vào ngươi cũng muốn ngăn cản bản t… bản công tử, ngươi là cái thá gì?"

Hắn vừa dứt lời Ngụy Vô Tiện liền tức giận, đây là lần đầu tiên có người ngang nhiên như thế trước mặt bao người mắng hắn, hắn không muốn mặt sao?

Thần Ẩn tự biết người kia muốn đánh nhau cũng không chần chừ, chỉ đưa tay ra hiệu mời liền nói: "Ngâm Nhi không thích Quỷ đạo, chúng ta liền ra ngoài đánh."

Hai tiếng "Ngâm Nhi" này vừa thốt ra liền doạ cho đám người đứng đó sững sờ, Giang tông chủ lại có thể để một người xa lạ gọi mình thân mật đến như vậy sao? Thật mở mang tầm mắt a!

Ngụy Vô Tiện khoé miệng giật giật muốn mắng hai câu, ta gọi sư muội liền thôi ngươi còn dám gọi hắn Ngâm Nhi như vậy ám muội, mẹ ngươi một bụng ý đồ xấu nam nhân. Nhưng hắn nhìn lại Giang Trừng lại không thấy người kia phản ứng chút nào trong một chốc Ngụy Vô Tiện cũng sắp tin tưởng giữa hai người bọn họ có một chân rồi a!

Để hiểu lầm không tiếp tục vang xa, Ngụy Vô Tiện liền khôn khéo cắt đứt mọi người sự chú ý mà đáp: "Đi thì đi, ta lại sợ ngươi a!"

"Hừ, ngông cuồng, đến lúc đó cũng đừng trách ta hạ thủ không lưu tình." Thần Ẩn hừ lạnh một tiếng liền phất tay áo, trước mấy chục đôi mắt ngơ ngác của đám người nọ hắn biến mất không còn một chút tin tức, chỉ nghe được trong gió truyền lại tiếng người kia nói: "Ta đợi các ngươi ở Loạn Táng Cương."

"Thần Ẩn!" Người lên tiếng trước tiên là Giang Trừng. Hắn trong lòng gấp đến một nhóm, một phần không hiểu Thần Ẩn đây là muốn làm gì, một phần là đang lo lắng. Hắn không biết Thần Ẩn thực lực ra sao nhưng nhìn người kia một thân không chút tu vi thư sinh trói gà không chặt hắn lại có chút lo lắng. Loạn Táng Cương là nơi nào người kia không biết sao, yêu ma quỷ quái đâu đâu không có, hơn nữa Quỷ đạo của Ngụy Vô Tiện lấy hung thi làm vũ khí, đến Loạn Táng Cương không phải mang phần thắng đưa đến người khác trong tay vậy thì là cái gì. Thần Ẩn đây là tìm chết sao?

Nhưng lần nữa nhìn lại đám người Ngụy Vô Tiện không thấy Lam Hi Thần ở đâu Giang Trừng liền thất vọng. Người kia vẫn là một chút quan tâm cũng không có, kể cả hắn muốn lấy ai đều không muốn đến xem một chút sao? Còn nói yêu hắn? A, hoá ra tình yêu của Trạch Vu Quân là như vậy, hắn quả là hiểu biết thiển cận mới sẽ bị người kia hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt. Hắn vẫn là quá ngây thơ rồi a!

Thần, hình như là ta thua rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro