[NTA] Yên Vũ Xướng Giang Nam [PN]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

NHẤT THẾ AN

Phiên Ngoại: YÊN VŨ XƯỚNG GIANG NAM

(Bài dự thi Event Hi Trừng - Xuân Hoa thu Nguyệt)

Tác Giả: Blue Haru

Nhân vật: Lam Hi Thần x Giang Trừng

Lưu ý: Nhân vật nguyên tác "Ma Đạo Tổ Sư" thuộc về Mặc Hương Đồng Khứu, fanfic (OOC) thuộc về tôi, fic viết với mục đích phi lợi nhuận, anti Hi Trừng, anti Giang Trừng, anti all Trừng thỉnh rời khỏi, cấm mọi hành vi gây sự quấy rầy, KY (đục thuyền), đừng mang đến nơi khác khi chưa được sự đồng ý của Haru…v.v… Xin cảm ơn...

.

.

.

Qua đêm mưa tại miếu Quan Âm, năm năm sau Trạch Vu Quân cùng Tam Độc Thánh Thủ kết thành đạo lữ, tám năm tiếp đến cử án tề mi, bốn nhà Kim Nhiếp Lam Giang quan hệ mật thiết, hiện tại là tứ đại gia tộc đứng đầu bách gia tiên môn, tạo thành thế cân bằng khó mà thay đổi.

Vân Mộng tháng bảy mưa phùn không dứt, Lam Hi Thần trong đêm từ Cô Tô ngự kiếm về Liên Hoa Ổ cả người đã ướt, Giang Gia quản sự Phong Ngọc Nghiên từ lâu đợi y trước cửa lớn, vừa gặp nàng Lam Hi Thần có chút ngạc nhiên, tuy vậy cũng không chút thất thố mỉm cười thi lễ.

"Phong Cô Nương"

Nàng đáp lễ, vội nói: “Trạch Vu Quân mau vào trong đi thôi"

Lam Hi Thần cũng không chần chờ liền tiến vào, Giang Nam tháng bảy tuy không lạnh giá cắt da cắt thịt, chỉ có mưa phùn ẩm ướt triền miên, nhưng cái lạnh se sắc kia sẽ từ từ thấm đẫm, tựa như thời gian đang chậm chạp cô tịch trôi qua, là tiết trời khiến lòng người yên tĩnh để hồi tưởng quá khứ, là thời điểm để người cô quạnh càng thêm cô quạnh.

Lam Hi Thần bước chân nhanh càng thêm nhanh, Phong Ngọc Nghiêng lắc đầu cười nhẹ, nàng nói: "Tông Chủ chờ ngươi hồi lâu liền mệt mỏi ngủ quên, trước đó hắn còn gây với ta một trận, nói rằng sẽ đợi ngươi trở về, ta tức giận mắng hắn nói chuyện ngu ngốc, mưa lớn như vậy sao có thể ngự kiếm từ Cô Tô về đến đây, hắn suýt dùng Tử Điện đánh ta, may mà ta chay lẹ, chung quy vẫn là thua với các ngươi rồi, ta tự hỏi Lôi Công Điện Mẫu phải chăng đang dự hội bàn đào, mới không rảnh dòm ngó Trạch Vu Quân đây"

Phong quản sự lời nói trào phúng cười như không cười, nàng trời sinh có đôi mắt đặc biệt to tròn, khi nói còn híp mắt vài cái thành vòng cung, loan loan tựa vầng trăng khuyết, nữ tử vóc dáng tuy thấp bé, ngoài Giang Trừng e rằng trên đời này không có gì khác khiến nàng sợ hãi.

Lam Hi Thần nở nụ cười, liền biết sai nhận lỗi: "Là Hi Thần hành sự không cẩn trọng, khiến Giang Tông Chủ chờ đợi mệt mỏi, tuyệt đối sẽ không có lần sau"

Nàng không đáp cũng không có nhìn Lam Hi Thần, đây coi như là chấp nhận rồi lời nhận lỗi, lại âm thầm chờ xem sau đó.

Lam Hi Thần cười khổ trong lòng, Giang Gia cửa lớn khó qua, cũng may y vượt qua được, mà nàng - Phong Quản sự chính là cửa cuối.

Nhớ đến lại bất tri bất giác nở nụ cười, từ ngày cùng Giang Trừng kết thành đạo lữ y vẫn hay nở nụ cười như thế, gương mặt duy nhất chỉ một biểu cảm, ấm ấp cùng trân trọng.

Giang Trừng tính tình vốn cố chấp bướng bỉnh, y cùng hắn gần nhau đôi ba ngày liền gây một trận nhỏ, năm mười ngày một trận lớn, lần nào y cũng là người làm hòa trước, mà lần này cũng không ngoại lệ.

Lam Hi Thần trước hết liền đi tắm gội thay y phục, đem thân thể trở nên ấm áp mới tiến đến tư phòng của Giang Trừng, tự nhiên như thường đẩy cửa bước vào.

Trong phòng ấm áp, cửa sổ hướng bên ngoài Liên Hồ vẫn mở, rèm tím sa lụa phiêu phiêu theo gió, mang theo Liên Hương tinh mát đi vào, Lam Hi Thần nhìn về bốn góc tường, xem ra nhờ có những chậu than đang đốt mới khiến một người lớn cùng ba hài tử yên ổn mà ngủ, không bị cái lạnh đi vào quấy rầy. Chậu than chốc lát lại tí tách nổ vang, là thời điểm tốt đẹp để ngủ đông bồi dưỡng thân thể.

Lam Hi Thần ngồi xuống bên cạnh Giang Trừng, nhìn bốn người đồng thời say ngủ yêu thương không dứt, thầm cảm tạ trời xanh chiếu cố thương, mười ba năm y cùng Giang Trừng không rời không bỏ, sinh tử có nhau, cùng kết làm đạo lữ lại được cơ duyên ban tặng để Giang Trừng có thể sinh con, không phụ hiếu đạo, không phụ bản tâm. Đời này đã tốt đẹp như vậy thì cần chi phồn hoa phú quý, chỉ cầu mong cùng nhau trãi qua năm tháng bạc đầu.

Nhớ đến chuyện xưa ngày đại hôn như hiện ra trước mắt.

Người đứng trong đình hỷ phục rực rở, tay áo gọn gàng, tóc đen buộc cao, mi mãnh mắt hạnh, mũi kiếm Tam Độc chỉ về Lam Hi Thần, như có như không nở nụ cười kiêu ngạo.

Hắn nói: “Lam Hi Thần, ta muốn đánh với ngươi một trận, trận đánh của quân tử”

Như thế kiệt ngạo, như thế ngông cuồng, để Lam Hi Thần triệt để kính phục, y sao có thể chối từ.

Người đến dự hôn lễ hôm ấy được một phen kinh hồn bạc vía, chỉ thấy hai mạc chỉ hồng đánh nhau không nữa điểm nương tay, người đến một chiêu ta sẽ trả về một kiếm, Sóc Nguyệt Tam Độc lóe sáng trên lầu gác Liên Hoa Ổ, quấn quých triền miên, lâu dài Lam Hi Thần có chút chống đở không nổi.

Giang Trừng cùng Tam Độc - Tử Điện như hòa một thể, không có nữa điểm sơ hở, Lam Hi Thần không cách nào sử dụng Liệt Băng, trong mắt Giang Trừng y đọc được chỉ duy nhất một suy nghĩ: “Ta phải đánh Lam Hi Thần rớt xuống mái nhà”

Y cười khổ trong lòng, cũng hiểu vì sao hắn muốn cùng y đánh một trận, như Giang Trừng đã nói: “Đây là trận đánh của quân tử”.

Lam Hi Thần thầm nghĩ, y kiếp này đã làm được chuyện tốt gì, mới có được phúc phần cùng Giang Trừng kết thành đạo lữ, cùng quân tử tương thủ một đời, chỉ cần là hắn, trong ánh mắt liền không che giấu được yêu thương cùng trân trọng. Suy nghĩ chợt hiện lên trong đầu, trước đây Lam Hi Thần luôn muốn thử một lần, xem như đây là cơ hội tốt để sử dụng.

Đó là hôn lễ khiến người người không thể quên, không nghĩ đến Trạch Vu Quân lại dùng đến cấm thuật – “Huyền Sát Thuật”.

Chỉ là cảnh đẹp ngày lành, tình sâu ý nặng, đã đẹp càng thêm tuyệt đẹp, lụa đỏ từ lầu gác Liên Hoa Ổ trải qua từ bốn phía, tết thành từng vòng, đan thành đồ án gia văn Vân Mộng Giang Thị, cảnh tượng kia khiến Giang Trừng ngẩn ra một khắc, cũng chỉ cần một khắc cũng đủ để lụa mềm buộc lại hai tay Giang Trừng, từ trong kinh hỉ tỉnh lại chính là thỏa mãn.

Giang Trừng nheo mắt cười cợt : “Ngươi dĩ nhiên dùng cấm thuật với ta, khi dễ Giang Gia ta không có cấm thuật”

Lam Hi Thần ôm lấy Giang Trừng ngự kiếm xuống hỷ đường, ôn nhu nói: “Vì muốn ôm quân tử trong tay, Hoán nguyện không làm quân tử, mong Vãn Ngâm tha thứ ta”

Giang Trừng làm như ủ rủ thán: “Lam Hoán, ngươi như vậy ta phải làm sao đây?”

Y tháo dây lụa khỏi tay Giang Trừng, dù không có vết đỏ cũng khiến y đau lòng không dứt, xoa lấy cổ tay hắn nhè nhẹ, kiên định nói: “Vãn Ngâm chỉ cần khỏe mạnh bên cạnh ta là được, ngươi muốn đi đâu làm gì ta cũng sẽ ở bên cạnh, ngươi muốn ngao du thiên hạ trừ gian diệt ác, ta nguyện là bảo giáp thủ hộ ngươi đời đời, ngươi muốn diệt cả thiên hạ, ta nguyện là bảo kiếm đi trước giết người cản trở ngươi kiếp kiếp, chuyện tốt cũng được, chuyện xấu cũng được, ta quyết đồng hành cùng ngươi, sống chết có nhau”

Giang Trừng nhìn y thật lâu, như muốn xuyên qua cả người Lam Hi Thần, xuyên qua thời không.

Người trước mắt chính là mong mỏi của Giang Trừng, phía trước là tương lai đầy hứa hẹn. Hắn trở tay đem mười ngón tay nắm lấy tay y, cười nói: “Được”

Không cùng trời cao tranh bao tuổi xế, chỉ mong đời đời kiếp kiếp sống chết không rời.

Đến thời điểm hắn trong bụng có Nguyệt Chiếu, Quân Triệt, Lam Hi Thần ngày càng bất an lo lắng, mỗi ngày đều là hoảng hốt bồi bên cạnh Giang Trừng, cứ như vậy trải qua mười tháng, hài tử chậm chạp không có dấu hiệu ra đời, y lo sợ dường như không ăn ngon ngủ đủ, so với Giang Trừng càng tùy tụy xanh xao, hắn không nhìn được nữa liền ôm cái bụng mười tháng song sinh hài tử cùng Lam Hi Thần chạy ra ngoài, hắn nói muốn thả Thiên Đăng.

Bên ngoài trăng tròn như chiếc gương treo lơ lững, chiếu sáng sóng nước Giang Nam nhấp nhô lấp lánh, bên bờ sông vắng lặng không người, đem hơi thở vạn vật hòa thành một nhịp.

Giang Trừng tay ôm bụng tay cầm bút ngồi trên bờ chăm chú họa Thiên Đăng, Lam Hi Thần ngồi đối diện cầm đèn hổ trợ.

Nhìn hắn họa, y càng nhìn càng yêu thích, càng nhìn càng say mê, y tự hỏi phải chăng đây là uống nhầm một ánh mắt, cơn say theo ngàn đời.

Giang Trừng họa rất tốt, họa một đôi hài tử ôm Liên Hoa ngủ say trên gối, nhìn hình chính mình họa hắn vô cùng hài lòng, ôn nhu nói: “Các ngươi mau ra sớm một chút, nếu không phụ thân các ngươi lo lắng cũng sắp điên chết rồi”

Lam Hi Thần méo mó nở nụ cười, bắt đắc dĩ gọi một tiếng: “Vãn Ngâm”

Giang Trừng lắc đầu cười cợt, hắn nói: “Lam Hoán, ta thi từ không được tốt, liền ước nguyện để ngươi nghĩ, ta giúp người đề”

Y không chần chờ liền nói ra hai chữ: “Trường Cữu”

Hắn cảm thấy hai chử này chúc phúc cho hài tử có hơi đơn giản, do dự nói: “Liền hai chử này, có bình thường quá không? Dài một chút, ít nhất cũng bốn chữ a”

Y nhìn hắn chăm chú, lại kiên trì nói: “Cùng Quân Trường Cữu”

Lần này Giang Trừng buông xuống Thiên Đăng đặt qua một bên, vẻ mặt nghiêm túc: “Lam Hoán, đến gần ta một chút”

Lam Hi Thần ngoan ngoãn nghe lời, trong lòng không tên có chút căng thẳng.

Đợi y tới gần Giang Trừng bật cười, tiếng cười trong trẻo vang trong sóng nước, hai tay ôm choàng lấy cổ Lam Hi Thần, hôn nhẹ lên môi y một cái, hắn nói: “Không Phụ Quân Nguyện”

Đến khi Thiên Đăng thả lên trời cao chỉ còn điểm nhỏ, đến khi hai người trở về Liên Hoa Ổ, Lam Hi Thần vẫn cảm thấy không chân thật, cả người như phiêu bồng lạc vào thế giới mới, thế giới ngọt tựa đường, lân lân trong hạnh phúc.

Về đến Liên Hoa Ổ một canh giờ sau, Giang Trừng hạ sinh hai nhi tử, gọi Giang Nguyệt Chiếu, Lam Quân Triệt.

Vẫn đang chìm trong suy nghĩ Lam Hi Thần không để ý đến một đôi mắt sáng đang chăm chú nhìn mình, đến khi phát hiện được một phen hoảng hốt, nhi nữ thức tự bao giờ, âm thầm cảm khái nàng có đôi mắt thật to, vừa ba tháng tuổi đã hiện ra dư quang sắc bén, ngoan ngoãn nằm trong lòng Giang Trừng không khóc không nháo, chăm chú nhìn Lam Hi Thần, một lớn một nhỏ mắt đối mắt trừng nhau, tình cảnh kì quặc.

Lam Hi Thần thầm nghĩ: "Nàng đang đề phòng hắn sao? Sợ hắn sẽ làm hại Giang Trừng?"

Tâm tư nổi lên muốn thử một chút, Lam Hi Thần liền vươn tay đi mò đến cổ Giang Trừng, quả nhiên một tiếng khóc thét lên, đem Giang Trừng giật mình tỉnh dậy, còn thuận tiện giơ chân đạp một cước Lam Hi Thần đang phát ngốc rớt xuống giường.

Lam Hi Thần thương tâm gần chết: "Nhi nữ đề phòng hắn a"

Lam Ái chỉ thét lên một tiếng cũng không khóc tiếp, Giang Trừng ngồi dậy ôm lấy nàng dỗ dành, đưa tay gãi cái cầm nhỏ liền làm cho nàng cười khúc khích, phấn nộn đáng yêu khiến cõi lòng Giang Trừng ngọt ngào mềm nhũng, càng không có phát hiện sự tồn tại của Lam Hi Thần.

Lam Tông Chủ trong tâm suối lệ thành dòng.

Giang Trừng bị tiếng khóc của Lam Ái tỉnh táo không ít, cũng không còn buồn ngủ, dỗ xong Lam Ái mới chú ý đến Lam Hi Thần, vẻ mặt vô cùng oan ức đứng phía cuối góc giường nhìn hắn.

Giang Trừng ngạc nhiên hô một tiếng: "Lam Hoán, ngươi là mới về sao?"

Lam Hi Thần cười khổ đáp: "Hoán về đã lâu, chỉ là muốn lặng lẽ nhìn phụ tử các ngươi một chút"

Giang Trừng thả chân trần muốn bước xuống giường, Lam Hi Thần liền bước nhanh đến ngăn cản.

"Vãn Ngâm đừng động, sàn nhà lạnh lẽo"

Giang Trừng nói: "Muốn gọi người nấu cho ngươi bát canh giải hàn"

Lam Hi Thần nắm lấy hai tay Giang Trừng bao lại, ôn nhu hôn xuống: "Ngươi không cần lo, ta vừa về đã uống rồi, Hoán nhất định lấy thân thể làm trọng để bồi phụ tử các người, để chúng ta mỗi người đều khỏe mạnh"

Giang Trừng bật cười: "Miệng lưỡi trơn tru"

Lam Hi Thần vẻ mặt đoan chính mà nói: "Đều là lời thật lòng, muốn mỗi ngày đều nói cho ngươi nghe"

Giang Trừng giả vờ nghiêm mặt: "Ta có thể từ chối không?"

Lam Hi Thần kéo chăn bọc kín Giang Trừng, cảm thấy đến một sợi gió cũng không thể đi vào mới hài lòng, hôn nhẹ lên môi hắn.

"Đương nhiên là không"

Dứt lời liền lần nữa hôn lên môi Giang Trừng, là cái hôn lâu dài, sâu sắc triền miên.

Giang Nguyệt Chiếu cùng Lam Quân Triệt bảy tuổi nhắm chặt đôi mắt, biểu thị Phụ Thân cùng Cha đang làm chuyện "phi lễ chớ nhìn", sẽ bị Thúc Công phạt, đồng thời còn che lại mắt cho muội muội. Tiểu Ái mắt đi ánh sáng liền khóc lớn, dọa đến bốn người sợ rồi, chỉ nghe một tiếng rơi nặng nề cùng tiếng Giang Trừng nghiến răng tức giận tuyên chỉ.

"A Chiếu, A Triệt, Gia huấn chép một trăm lần"

Nguyệt Chiếu, Quân Tiệt ủ rủ nhìn về phía Lam Hi Thần, ý định cầu cứu, phụ tử nhìn nhau chưa đến bao lâu liền nghe Giang Trừng nói tiếp.

"LAM TÔNG CHỦ, QUY PHẠM TẬP MỘT TRĂM LẦN"

Lam Hi Thần ủ rũ không thôi, phụ tử ba người cứ như vậy ở trong phòng chổng ngược chép phạt, thỉnh thoảng nghe đến tiếng cười khúc khích của Lam Ái cùng Giang Trừng, ba người đồng thời ngẩn đầu lên nhìn, lại lắc đầu thở dài tiếp tục chép phạt.

Giang Nguyệt Chiếu cảm khái nói: "Thời đại nữ tử lên ngôi, nam tử bị hắt hủi không thương tiếc a"

Lam Quân Triệt cũng tâm trạng mà than thở: "Quả nhiên là áp lực như núi a, đến phụ thân từng là đệ nhất thế gia công tử còn bị hắt hủi đây"

Nói xong, song sinh hài tử còn cường điệu đồng thanh thở dài, Lam Hi Thần dở khóc dở cười, quả thật là bị hắt hủi mà.

"Nhi nữ, nàng là đến tranh sủng với phụ thân cùng song sinh ca ca phải không? Muốn độc chiếm Vãn Ngâm?"

Lúc đó Lam Hi Thần còn tưởng mình nghĩ nhiều rồi, mãi sau đó bảy năm không được hành phòng cùng đạo lữ Trạch Vu Quân mới hối hận không thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hitrừng