[NTA] Chương 3: Sơn Thủy Chi Gian [3]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

NHẤT THẾ AN

Chương 3: Sơn Thủy Chi Gian [3]

(Blue Haru)

Lam Hi Thần x Giang trừng

Lưu Ý: Nhân vật nguyên tác thuộc về Mặc Hương Đồng Khứu, fanfic (OOC) thuộc về tôi, fic viết với mục đích phi lợi nhuận, anti Hi Trừng, anti Giang Trừng, anti all Trừng thỉnh rời khỏi, cấm mọi hành vi gây sự quấy rầy, đục thuyền, không mang đi nơi khác khi chưa được sự đồng ý của gia chủ...v.v... Xin cảm ơn.

.

.

.

Sát khí trên người Giang Trừng khiến hắc y nhân kiêng sợ lui về sau, tay trái giơ lên phất nhẹ, đám hắc y còn lại đồng thời tản ra bốn phương tám hướng, bao vây lấy Giang Trừng chờ đợi thời cơ.

Người dẫn đầu hắc y nhân lại nói: "Chủ nhân chúng ta không có ý xấu, chỉ muốn mời Giang Tông Chủ đến tệ xá làm khách một thời gian, Giang Tông Chủ vẫn nên ngoan ngoãn theo chúng ta thì hơn"

Giang Trừng cười lạnh: "Đả thương đệ tử Liên Hoa Ổ, ám toán đồ đệ ta, đến cả Khốn Tiên Tác cũng mang tới, bảo bổn Tông Chủ ngoan ngoãn đi theo các ngươi? Nằm mơ"

Hắc y vẫn giữ bộ dáng không vội, chấp tay nói: "Vậy xin đắc tội"

Giang Trừng ra tay ngoan tuyệt, nếu có thể giết tuyệt không buông tha, nhưng đám người hắc y nhân di chuyển vô cùng quỷ quyệt, chỉ cần hắn lộ sơ hở liền dùng Khốn Tiên Tác cuốn lấy, chật vật né tránh nhiều lần, linh lực tiêu hao nhanh chống, vết thương sau lưng bị mưa xối ướt đau rát, ánh sáng Tử Điện dần dần ảm đạm.

Hắc y nhân dẫn đầu vẫn luôn đứng ngoài cuộc quan sát, nhìn đồng bọn lần lượt ngã xuống mất đi sự kiên nhẫn, trên tay cầm lấy ngân châm chờ đợi thời cơ xuất thủ.

Khốn Tiên Tác lần nữa cuốn lấy cổ tay cầm Tam Độc, Giang Trừng chỉ thấy cánh tay không còn sức lực, từ từ lan ra toàn thân, Tam Độc rơi xuống đất. Không đợi Khốn Tiên Tác phát huy toàn bộ tác dụng, Tử Điện lần nữa mạnh mẽ vung lên, hắc y nhân bị đánh trúng co giật một cái liền tuyệt khí bỏ mình, Khốn Tiên Tác lần nữa bị cởi bỏ, mà Giang Trừng cũng chống Tam Độc quỳ xuống, phun ra búng máu lớn, Tử Điện trở về chiếc nhẫn yên lặng nằm trên tay.

Hắc Y Nhân bước đến trước mặt Giang Trừng, đầy ý cảnh cáo nói: "Triệt Linh Tán này Các Chủ chúng ta vất vả nghiên cứu nhiều năm, một châm vào người Linh Lực lập tức tiêu tán, phong tỏa tất cả kinh mạch cùng linh mạch, dược lực kéo dài mười hai canh giờ, nếu trong mười hai canh giờ không có người trợ giúp lấy ra ngân châm, linh mạch sẽ bị đứt gãy, một hai năm cũng chưa chắc hồi phục, thậm chí phế cả một thân tu vi, Giang Tông Chủ đừng nên vọng động"

Giang Trừng cắn chặt khớp hàm, nghiến răng mà nói: "Tiểu nhân hèn hạ"

Hắc y nhân cười nói: "Chúng ta đến hơn ba mươi người, hiện tại còn chưa đến một nữa, có trách thì nên trách Giang Tông Chủ tu vi thâm hậu, chúng ta đành phải dùng biện pháp này mà thôi"

Linh lực tiêu tán trong vòng một khắc vô cùng đau đớn, tựa hồ sinh lực cứ như thế thoát ra ngoài, để lại là cơ thể khô kiệt, bị mưa xối ướt liền tan rã.

Giang Trừng quật cường đứng dậy, phía trước bóng hắc y nhân chồng lên nhau mờ ảo, chân đứng không vững từng bước lui về phía sau, mà phía sau chính là vực sâu vạn trượng.

Hắc y nhân sắc mặt chợt lạnh, vội vàng ra lệnh: "Bắt người"

Giang Trừng khóe môi câu lên lạnh nhạt, như có như không cười cợt: "Mơ tưởng" liền xoay người nhảy xuống vực u tối.

Hắc y nhân muốn đến bắt người, đúng lúc này trong rừng liền truyền đến một tiếng vút xé gió, ánh sáng lạnh lẽo xuyên qua những hắc y cản đường, máu phun ba thước, mạc trắng cũng theo đó vụt đến, lao thẳng xuống vực.

Hắc y nhân dẫn đầu ôm lấy cánh tay bị thương, đôi mắt nhìn chăm chăm xuống khe núi, lại nhìn đến năm hắc y nhân vừa ngã xuống, ra lệnh: "Về báo Các chủ cho người chi viện, còn lại theo ta tìm đường xuống đáy vực, sống phải thấy người, chết phải thấy xác"

Giang Trừng trước khi hôn mê dường như đã nhìn thấy một vị bạch y tiên tử, tuy không nhìn rõ mặt nhưng hắn cảm thấy vị tiên tử này vóc dáng không tệ, thầm nghĩ bản thân còn chưa rõ sống chết, đã có người mặc áo đến đưa tang, sau đó liền hôn mê triệt để.

Bên ngoài mưa rơi rã rít, tối tăm lạnh lẽo, bên trong hang động lửa cháy tí tách vang, chiếu sáng không gian trở nên ấm áp, thời gian trở nên trầm lặng hòa cùng tiếng mưa rơi.

Giang Trừng bị thương tuy nặng nhưng không trúng chổ hiểm, linh lực tiêu tán mới dẫn đến kiệt sức hôn mê.

Lam Hi Thần ôm hắn vào ngực khẽ nói: "Xin lỗi, ta đến trễ"

Trên người cả hai ướt đẫm, y cẩn thận cởi từng lớp áo trên người Giang Trừng, cẩn thận thoa thuốc băng bó vết thương trên lưng, nắn lại cổ chân bị va đập đến sưng tím, dùng linh lực đẩy Triệt Linh Tán ra ngoài, độ linh lực cho hắn, cuối cùng là mặc y phục mang theo của y cho Giang Trừng, cả quá trình hắn đều hôn mê không tỉnh.

Lam Hi Thần đến bên bếp lửa ngẫn người, ánh mắt dần trở nên xa xôi.

Từ nhỏ y đã thông minh người, ngoan ngoãn hiểu chuyện, cũng hiểu được trách nhiệm của một vị huynh trưởng, trách nhiệm về sự tồn vinh của Lam gia, luôn tự biết tu dưỡng bản thân, chưa từng thất trách, mà Giang Trừng chính là câu chuyện bất ngờ, khiến Lam Hi Thần cố chấp trầm luân không tỉnh.

Năm ấy thiếu niên đến Cô Tô cầu học, tao ngộ nhất thời, lưu luyến cả đời. Lần đầu tiên cùng Giang Trừng trò chuyện, là lúc Ngụy Vô Tiện rời đi.

Sự mất mát của thiếu niên khi nhìn thấy Giang Phong Miên dành hết ôn nhu cho Ngụy Anh, cô đơn nhìn theo bóng lưng của hai người rời khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ, sự buồn tủi càng hiện lên nơi đáy mắt, Giang Phong Miên cùng Ngụy Vô Tiện, so với Giang Trừng họ càng giống phụ tử hơn, trong lòng thiếu niên ao ước, ghen tỵ lại chỉ có thể nuốt vào trong lòng, không thể nói ra.

Giang Trừng trở về phía sau cánh rừng Vân Thâm, cầm Tam Độc vung lên bừa bãi, hắn chỉ muốn phát tiết một hồi mà thôi, lại không biết toàn cảnh kia đã bị Lam Hi Thần thu vào đáy mắt, y càng không hiểu bản thân xuất phát từ tâm tư gì, một đường lặng lẽ theo sau.

Giang Trừng cơn bực dọc qua đi, liền nằm trên tảng đá nhìn trời đất, đây là lần đầu tiên hắn tùy ý như thế, buông thả chính mình, nếu còn không trở về, qua giờ giới nghiêm sẽ ra sao? Hắn nghĩ biết đâu phụ thân sẽ lại đến đón hắn, nhưng rồi Giang Trừng chuyển người, lắc đầu cười một tiếng tự giễu.

Thiếu niên vóc người quá đơn bạc, Lam Hi Thần có chút không đành lòng, ôn nhu gọi một tiếng: "Giang công tử"

Tiếng gọi này khiến Giang Trừng giật mình, theo phản xạ bật dậy cầm lấy Tam Độc đề phòng, đôi mắt mở to cảnh giác nhìn xung quanh, Lam Hi Thần bước ra nhìn thấy có chút ngạc nhiên, rồi lại có chút buồn cười, biết rằng Giang Trừng bị tiếng gọi của y dọa không nhẹ.

Y cử chỉ tự nhiên, chân thành nói: "Xin lỗi, dọa đến ngươi"

Giang Trừng thở nhẹ ra, đáp lễ: "Lam đại công tử. Ngươi không có dọa đến ta, là ta thất thần mà thôi"

Cốt cách kiêu ngạo, tiến thoái có độ, lễ nghĩa chu toàn, Lam Hi Thần chợt nhận ra, thiếu niên trước mặt trưởng thành rất tốt.

Lam Hi Thần vờ như không có chuyện gì xảy ra, mỉm cười nói: "Ta cũng chỉ vô tình đi qua nơi này, nghe thấy động tĩnh liền tiến đến tra xét, không cố ý làm phiền, có điều Vân Thâm Bất Tri Xứ đã sắp đến giờ giới nghiêm, Giang công tử vẫn nên trở về sớm"

Đó cũng chính là lần đầu tiên Lam Hi Thần nhìn thấy thiếu niên bối rối, vành tai đỏ ửng như trái đào chín đầu mùa.

Bề ngoài Giang Trừng vẫn giữ vẻ điềm tỉnh: "Tạ Lam đại công tử nhắc nhở, giờ ta liền trở về"

Lam Hi Thần cảm thấy mình nên nắm lấy thời cơ, vội đưa ra đề nghị: "Trùng hợp ta cũng định trở về, có thể đồng hành cùng Giang Công Tử không?"

Dù không muốn nhưng tốt xấu gì cũng là địa phận Lam Thị, Giang Trừng không thể bát bỏ mặt mũi đại công tử nhà người ta, huống chi chỉ là một đoạn đường ngắn ngủi, không có gì phải bận tâm.

Giang Trừng gật đầu, phủi phủi vạt áo, tay cầm lấy Tam Độc, hào sảng mà nói: "Vậy chúng ta liền trở về thôi"

Trăng treo trên đỉnh đầu, cả cánh rừng chìm trong yên tĩnh, đoạn đường ngỡ ngắn ngũi lại đi nửa canh giờ.

Giang Trừng có chút buồn bực, rất không kiên nhẫn mà nói: "Quỷ đả tường"

Lam Hi Thần trong lòng cũng vạn phần bất đắc dĩ, loại tai họa thế này thường sẽ không xuất hiện tại Vân Thâm, vì sao lúc đồng hành cùng Giang Trừng lại gặp phải đây?

Giang Trừng tựa người vào gốc cây lớn, nhíu mày nói ra suy nghĩ trong lòng, tự tin mười phần mà khẳng định: "Không có khí tức của người sống, không có oán khí cùng sát khí của tai họa, xem ra là một yêu linh tới mùa sinh sản bày kết giới tự vệ mà thôi"

Lam Hi Thần ngạc nhiên hỏi: "Vì sao nói như vậy?"

Giang Trừng hai tay khoanh trước ngực ôm lấy Tam Độc, nhìn Lam Hi Thần cười lên rạng rỡ: "Ta cảm nhận được"

Hắn lại nói: "Nếu Lam Đại công tử không tin có thể đợi thêm lát nữa, khi kết giới biến mất liền đi xung quanh tìm, nhất định sẽ tìm được một ổ con non"

Lam Hi Thần cảm thấy Giang Trừng của lúc này mới chính là Giang Trừng thật sự. Tự tin, kiêu ngạo, phóng khoáng tùy ý, tràn đầy sức sống, hăng hái của thiếu niên lang, rất tốt đẹp.

Y biết còn ở lại sẽ không kịp giờ giới nghiêm, nhưng vẫn muốn chứng minh lời nói của Giang Trừng, mỉm cười gật đầu.

"Vậy, đợi thêm một lát đi"

Lúc này đến phiên Giang Trừng do dự: "Như vậy sẽ không kịp trở về"

Lam Hi Thần lắc đầu mỉm cười: "Không ngại, ta sẽ không để Giang công tử bị phạt"

Giang Trừng rất không khách khí mà gật đầu: "Có Lam Đại công tử đứng ra gánh vác, vậy ta liền yên tâm"

Lam Hi Thần nội tâm co rút, càng thêm khẳng định Giang Trừng là con hồ ly nhỏ giảo hoạt, phía sau dáng vẻ nghiêm túc kia là chín cái đuôi đang lắc lư ăn mừng chiến thắng, khiến Lam Hi Thần không khỏi tò mò.

"Có điều ta có chút không hiểu, mong Giang Công Tử chỉ điểm"

Giang Trừng tìm nơi ngồi xuống, đáp: "Không ngại, Lam Đại công tử cứ nói"

Lam Hi Thần: "Ta biết một số yêu có khả năng bày trận để tự vệ, nhưng sẽ không dễ dàng đoán được là yêu linh, yêu thú, hung thú, oán linh hay do người làm, Giang công tử có thể nhận ra nhanh như vậy, trong đó phải chăng có điểm khác nhau để phân biệt"

Giang Trừng nghiêm túc suy nghĩ, một lúc sau nói: "Thật ra ta có khả năng cảm nhận được khí linh của mọi loại yêu, ta biết được đâu là tự vệ, đâu là muốn hại người, ví như hai yêu tinh có bề ngoài vô cùng giống nhau, nhưng một hại người một chuyên tâm tu hành, người khác phải dùng phù chú để tìm nhưng ta chỉ cần nhìn hoặc ở gần liền có thể cảm nhận được, chỉ cần từng hại mạng người, luồng khí xung quanh của các loại yêu sẽ mang theo huyết tinh, gặp nhiều lần khí tức khác nhau, ta liền phân biệt được những tình huống khác nhau, mà khí tức lần này rất thuần khiết, ta đoán là có tiểu yêu thú muốn sinh sản, chỉ vô tình lạc vào Vân Thâm mà thôi, lúc ở Vân Mộng ta từng gặp rất nhiều lần, có đôi khi còn giúp chúng đỡ đẻ, ta..."

Giang Trừng kéo kéo khóe môi, biết mình nói sai rồi, im lặng một chút ủ rũ nói: "Ta biết, chỉ dựa vào những điều trên không thể cứ như vậy khẳng định, cứ cho là ta tự cho mình là đúng đi, Lam đại công tử không cần phải..."

"Ta tin"

"Hả?..." Giang Trừng ngây ra, có chút mơ hồ không rõ.

Lam Hi Thần nhìn hắn mỉm cười, ôn nhu mà kiên định lập lại: "Ta tin"

Giang Trừng nhìn Lam Hi Thần, trong đáy mắt đều là kinh ngạc, mà Lam Hi Thần nhìn Giang Trừng, mọi mặt đều là tin tưởng, chân thành ôn nhu. Sau đó cả hai cùng cười, thanh phong minh nguyệt, đều là thiếu niên.

Sau đó hai người tìm được một cái hang nhỏ, bên trong là ba tiểu Hồ Ly, một công một mẫu, còn có một tiểu hồ ly vừa mới sinh, công Hồ vì bày kết giới thời gian dài không đứng lên nổi, mẫu Hồ dường như vì sinh khó mà kiệt sức, hơi thở thoi thóp, ánh mắt hé mở nhìn Lam Hi Thần cùng Giang Trừng, hai người nhìn nhau, lại nhìn một nhà ba hồ ly, có chút đáng thương.

Lam Hi Thần cởi lấy áo ngoài, bọc lấy cả nhà tiểu hồ ly, mỉm cười nhìn Giang Trừng nói: "Phải cảm tạ Giang công tử, nếu không liền không cứu được bọn họ"

Giang Trừng cũng cười: "Ta cũng chỉ là người ngoài mà thôi, phải cảm tạ Lam đại công tử mới đúng, nếu như ngươi không có lòng cứu giúp, bọn họ liền không có chỗ dưỡng thương"

Lam Hi Thần gật đầu, cũng không nói thêm lời khách khí xa cách, thật ra Lam Hi Thần nghĩ rằng, nếu nơi đây chỉ có một mình Giang Trừng, cả nhà tiểu hồ ly cũng sẽ bình an vượt qua, dù nơi đây không phải nhà của Giang Trừng, thì Giang Trừng cũng sẽ tìm nơi che chở cho chúng, thiếu niên ngoài mặt không quan tâm thật chất trong lòng rất ấm áp, cũng rất ôn nhu.

Thấy Lam Hi Thần ôm lên chúng Giang Trừng hết hồn, vội nói: "Ngươi ôm nhẹ chút"

Lam Hi Thần cũng là hết hồn, rung giọng nói: "Thật mềm"

Giang Trừng thở dài: "Để Tiểu Hồ cho ta ôm đi"

Lam Hi Thần không ý kiến.

Rất nhanh về đến Vân Thâm, Lam Hi Thần rất giữ lời, Giang Trừng không có bị phạt, cả nhà Tiểu Hồ Ly cũng thành công dọn vào Hàn Thất, ngày ngày được đích thân Lam Hi Thần chăm sóc.

Cả nhà Tiểu Hồ Ly khi khỏe mạnh cũng không rời đi, chuyển từ Hàn Thất ra sau núi, chọn nơi linh khí dồi dào xây nhà, lúc đó Giang Trừng rất không khách khí cười Lam Hi Thần, nói rằng: "Đây là ơn cứu mạng lấy thân báo đáp trong truyền thuyết sao"

Lam Hi Thần vuốt mao tiểu Hồ Ly, lắc đầu cười khổ: "Không cần khách khí"

Ngụy Vô Tiện trở về Vân Mộng rất nhanh đã hơn nữa năm, Giang Trừng ở lại Vân Thâm Bất Tri Xử trãi qua không có gì vui, cũng không buồn tẻ, mỗi ngày đến Lan Thất học, học xong đi luyện kiếm, rảnh rỗi liền ra sau núi chọc Hồ Ly, thỉnh thoảng cùng Lam Hi Thần gặp vài lần, nói chuyện nhiều hơn vài câu, cũng không còn xa lạ ngại ngùng như lúc trước.

Nắng chiều nhàn nhạt, chân trời rực lửa, mặt trời dần dần lặng sau núi, một thân tử y tay chống đầu, nằm nghiêng trên tán cây cổ thụ cao, trong lòng ngực là ba tiểu hồ ly cuộn tròn, cùng thưởng thức quang cảnh Vân Thâm lúc mặt trời lặng, khoảng khắc kia quá yên tĩnh, lại khiến lòng người rung động không thôi.

Lam Hi Thần đứng dưới tán cây nhìn lên, toàn cảnh yên bình kia cứ như vậy thu vào đáy mắt, in sâu trong lòng, y rút Liệt Băng ra thổi một khúc.

Tà Dương chiếu cô ảnh
Cô ảnh quán nhân tâm
Vi quân tiêu ngân khúc
Vấn quân cớ chi sầu?

(P/s: 365 độ chém gió, thơ với văn @.@)

Giang Trừng nhìn y cười, ngàn hoa đào nở, vạn dặm xuân phong.

Cứ như vậy không cầu kì, không có gì đặc biệt, tự nhiên mà lưu luyến si mê, Lam Hi Thần biết rằng đời này sở cầu, chính là mạc tử y kia, tên gọi Giang Trừng.

Y cũng biết rằng, đời này, y cầu không tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hitrừng