[NTA] Chương 2: Sơn Thủy Chi Gian [2]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

NHẤT THẾ AN

Chương 2: Sơn Thủy Chi Gian [2]

(Blue Haru)

Lam Hi Thần x Giang trừng

Lưu Ý: Nhân vật nguyên tác thuộc về Mặc Hương Đồng Khứu, fanfic (OOC) thuộc về tôi, fic viết với mục đích phi lợi nhuận, anti Hi Trừng, anti Giang Trừng, anti all Trừng thỉnh rời khỏi, cấm mọi hành vi gây sự quấy rầy, đục thuyền, không mang đi nơi khác khi chưa được sự đồng ý của gia chủ...v.v... Xin cảm ơn.

.

.

.

Trở về Vân Mộng bảy ngày, Giang Trừng đã vội vàng chạy đến núi Đồng Bách.

Địa phận núi Đồng Bách có nhiều cổ thụ lớn, tán cây che phủ quanh năm không thấy ánh sáng mặt trời, càng đi sâu vào núi càng lạnh lẽo u tối, bá tánh bình thường đều không ai dám đặt chân. Dưới chân núi có nhiều sông hồ, hằng năm đến mùa mưa nước sông dâng cao, thường xuyên có lũ lụt, sạt lở đất, không có người sinh sống, cho đến khi Giang Trừng tiếp nhận Vân Mộng Giang Thị.

Năm đó Giang Thị gặp họa diệt môn, sau Xạ Nhật Chi Chinh nhân lực thưa thớt, tài lực ít ỏi, muốn trở lại địa vị tứ đại gia tộc ngày trước là chuyện không thể nào, thậm chí có người cho rằng, rồi đây Vân Mộng Giang Thị sẽ bị người xâu xé, từ đó biến mất.

Thời điểm trùng kiến Liên Hoa Ổ gặp vô vàn khó khăn, Giang Trừng dường như liều mạng đi tìm biện pháp, bận đến cơm không kịp ăn, ngủ không ngon giấc, nhẫn nhịn không ít người, thiếu niên vóc người đơn bạc lại quật cường, khiến người nhìn đau xót.

Cũng trong những năm đó Giang Trừng mở rộng thương vụ, nông vụ, khai phá không ít nơi hẻo lánh tại địa phận Vân Mộng, tu bổ đê điều, bề ngoài xây dựng miếu sơn thần, miếu thủy thần, bên trong bày bố ngũ hành trận bảo vệ long mạch, thay đổi phong thủy một số nơi âm tà trở nên dương khí cường thịnh, thu nhận bá tánh lưu lạc khắp nơi tiến vào Vân Mộng, khiến người đến sinh sống ngày càng nhiều, địa phận núi Đồng Bách cũng là một trong số đó, qua mười mấy năm càng thêm đông đúc, cũng chưa từng có tai họa xông ra hại người.

Một tháng trước khi Giang Trừng trở về, núi Đồng Bách bất ngờ xuất hiện lượng lớn thi quỷ, tuy số lượng nhiều nhưng đều là thi quỷ bình thường, không khó đối phó, cũng không gây thiệt hại tính mạng về người, Liên Hoa Ổ rất sớm đã cho người lên núi Đồng Bách chi viện, tra xét thực hư, không phát hiện dị tượng.

Giang Trừng trở về lập tức lao mình vào xử lý sự vụ, định sau khi xong xuôi sẽ đến núi Đồng Bách một chuyến, bên ngoài liền có người của Mộc Gia đến cầu cứu.

Ba ngày trước đại công tử Mộc gia, Mộc Diệp Thanh dẫn người lên núi tra xét, một ngày một đêm không có tin tức trở về, ngày hôm sau được người phát hiện thi thể dưới chân núi, tình trạng vô cùng thê thảm, bá tánh bắt đầu lo sợ không yên, đã có nhiều người rời khỏi chân núi, tạm đến nơi khác tránh nạn.

Mộc Gia là gia tộc tu tiên nhỏ tại núi Đồng Bách, Tông Chủ là Mộc Thanh Phong, có ba nhi tử, trong đó Mộc Diệp Thanh tư chất hơn người, là người kế thừa vị trí tông chủ trên dưới Mộc Gia lựa chọn, Mộc Thanh Phong mất đi nhi tử đau đớn tột cùng, nhưng thế sự còn ở trước mắt không thể không lo, một mặt cho người đến Liên Hoa Ổ cầu cứu, một mặt để tam nhi tử Mộc Xuân Phong tăng viện trấn thủ, bảo vệ bá tánh dưới chân núi.

Khi Giang Trừng vừa từ Tam Độc nhảy xuống cửa lớn của Mộc Gia liền nhận được tin tam công tử bị hung thi tập kích, vì để bảo toàn môn sinh Mộc Xuân Phong ở lại phía sau chống đỡ, một mình dẫn dụ hung thi chạy vào trong núi, sống chết không rõ.

Mộc Thanh Phong vừa nghe đã đứng không vững, cấp hỏa công tâm ngất xỉu, Giang Trừng thầm nói đây là muốn Mộc Gia tuyệt tự a, cũng không chậm trễ, lập tức tiến vào núi.

Từ nơi Mộc Xuân Phong biến mất đệ tử Giang Gia cùng Mộc Gia đã tiến vào tìm kiếm hơn hai canh giờ, mảnh rừng yên tĩnh dị thường, không để lại chút dấu vết, sắc trời dần tối, Giang Trừng có chút bất an.

"Ý Gia Tử, Mộc gia những năm qua thế nào"

Người gọi Ý Gia suy tư hồi lâu, trầm giọng đáp: "Không tốt"

Phong Ý tuổi tác đã hơn lục tuần, râu tóc bạc phơ, mặt mày hãy còn hồng hào, vẫn luôn ở tại chân núi Đồng Bách đảm đương việc sinh ý của Liên Hoa Ổ.

Lão nhân gia lại nói: "Bốn năm trước nhị công tử Mộc gia lâm bệnh nặng, hai chân bị tàn phế, ba năm tiếp đến lần lượt là ba đệ tử đắc ý của Mộc Thanh Phong, đều là săn đêm bỏ mình, từ đó Mộc Gia liền phong môn, không cho đệ tử rời khỏi địa phận Đồng Bách"

Giang Trừng vẻ mặt đầy nghi hoặc: "Mộc Gia chỉ là gia tộc tu tiên nhỏ, thật sự chưa từng nghe đắc tội đến ai, tu vi ba vị công tử tuy cao nhưng không cường đại, liệu đây là việc trùng hợp hay có ý đồ gì khác"

Vừa nói vừa vung Tử Điện về phía trước, mười thi quỷ liền đầu mình hai nơi, không còn động đậy.

Phong Ý đi bên cạnh vẫn giữ bộ dáng ung dung, từ tốn đáp: "Mộc Thanh Phong là người chất phát, thấu hiểu đạo nghĩa, Mộc Gia cũng không có gì đặc biệt để người ngoài chú ý tới, với Giang Gia càng không có nhiều quan hệ chi giao, nếu dùng Mộc Gia để nhắm vào Liên Hoa Ổ có vẻ không hợp lý, so với Mộc Gia, thì Phong Gia chỉ còn lại một lão già hồ đồ như ta chẳng lẽ không dễ đối phó hơn sao"

Giang Trừng nghe lão nhân gia đánh giá chính mình, bất đắc dĩ cười cợt: "Lão gia tử, trước mặt ta người đừng tỏ vẻ khiêm tốn, không chút chân thật nào cả"

Phong Ý vờ làm bộ nghiêm túc: "Ta nói là sự thật, người ngoài đều tin, chỉ có tiểu tử ngươi không tin"

Giang Trừng tự tin trả lời: "Tin ngài...? Ta liền cưới cháu dâu của ngài"

Tử Điện vụt sáng cả mảnh rừng, Tam Độc lại lướt đi một vòng xung quanh đệ tử Liên Hoa Ổ, tẩu thi bị đánh trúng liền nằm rạp dưới đất không dậy nổi. Phong Ý vẻ mặt biến hóa nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng thầm mắng: "Tiểu tử thúi, linh lực thật cao"

Tìm kiếm thêm hai canh giờ vẫn không có kết quả, Giang Trừng cho đệ tử đưa lão nhân gia xuống núi, hắn cùng người Mộc Gia ở lại tìm Mộc Xuân Phong, bên cạnh chỉ giữ lại hơn mười đệ tử Liên Hoa Ổ, Phong Ý không yên tâm, đợi người tiếp viện của Phong gia đến mới phất tay áo đi xuống núi.

Tối đến rừng sâu hoang vắng càng thêm lạnh lẽo, yêu vật, tẩu thi xuất hiện càng nhiều, nhưng không khó đối phó, Giang Trừng càng lúc càng nghi hoặc.

Núi Đồng Bách tuy âm u, cũng chưa từng xuất hiện hung thi, yêu thú hại người, năm canh giờ tra xét càng không thấy bóng dáng, nếu Mộc Xuân Phong là dẫn dụ hung thi rời đi, vì sao không có dấu vết để lại? Hơn nữa số lượng thi quỷ tăng đột biến từ đâu đến? Tất cả những chuyện này để nhắm vào Mộc Gia hay chỉ là trùng hợp? Suốt dọc đường Giang Trừng suy nghĩ rất nhiều, vẫn không tìm được manh mối"

Giang Lạc lau mồ hôi trên trán, cái miệng nhỏ không ngừng oán trách: "Thi quỷ thật nhiều, dơ chết rồi"

Tay vung kiếm ngoan tuyệt chém xuống đầu Thi Quỷ, liền nhảy ra thật xa tránh đi, vẩy đi ô uế trên kiếm, vẻ mặt đều là ghét bỏ.

Giang Trừng thật sự hết cách, rõ ràng Đoạn Thủy là linh kiếm giết người không dính máu, đứa trẻ này mất bệnh sạch sẽ không nhẹ.

Dọc đường chém giết thể lực của đệ tử Mộc Gia đã chống đỡ không nổi, tiếp tục như vậy không tốt, Giang Trừng đành hạ lệnh xuống núi, sáng mai lại tiếp tục.

Một đường lên núi chém giết không ít, đến khi trở về lại sạch sẽ dị thường, từng làn sương mỏng dưới mặt đất bắt đầu dâng lên. Từ phai nhạt cho đến trắng xóa.

Giang Trừng siết lấy tử điện, một roi vung ra tách đôi màn khói trắng, cao giọng hạ lệnh.

"Bày Trận"

Năm đệ tử Giang Gia nhanh chống chia làm 5 hướng vây quanh tất cả, cấm kiếm xuống đất, đồng loạt niệm quyết.

"Mộc sinh hỏa, hỏa sinh thổ, thổ sinh kim, kim sinh thủy, thủy sinh mộc, ngũ hành tương sinh, kết giới chi trận, lên"

Bên ngoài kết giới sương trắng che khuất tầm nhìn, chỉ nghe được tiếng gầm gừ như dã thú, từ phía trên đỉnh đầu không ngừng chấn động, như muốn phá tan kết giới, đệ tử Mộc Gia bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, lời nói đều mang theo run rẩy hoang mang.

"Bên ngoài là thứ gì a, rõ ràng lúc vào núi cái gì cũng không có"

Giang Lạc liếc nhìn bọn họ, ngoại trừ biết ngự kiếm thì thật sự rất vô dụng.

"Các vị đạo hữu, nếu sợ chết thì đừng ra khỏi kết giới, dù sao cũng là đệ tử thế gia, còn chưa biết bên ngoài vật gì các ngươi đã hồn bay phách lạc, mặt mũi để đâu"

"A Lạc"

Người lên tiếng giọng thanh trầm, khoảng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, gương mặt thanh tú, mắt sáng mi dài, vóc người nhanh nhẹn, thanh y gọn gàng, tóc trắng phiêu dật, dù trong hoàn cảnh nào cũng là dáng vẻ điềm tĩnh, cười lên thập phần ôn nhu, tựa đắm mình trong gió xuân, tao nhã chẳng khác gì thần tiên.

"Phong Ngân Khúc, Lạc Hoa Kiều"

Xuất kiếm nghe gió hát, thu kiếm trăm hoa lả lướt rơi, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Y Chính là cháu trai của Phong lão gia tử, Phong Quân Cố, hào Phong Ngân Kiếm.

Giang Lạc có thể không nghe lời Giang Trừng, nhưng với Quân Cố liền tuyệt đối ngoan ngoãn, bởi vì tỷ tỷ của y, Phong Ngọc Nghiêng, thật sự rất đáng sợ.

Phong Ngọc Nghiêng năm bảy tuổi được Phong Tông Chủ tiền nhiệm, Phong Hằng nhận nuôi, chuyện này cũng không có gì là bí mật, trước khi vào Liên Hoa Ổ nàng được trên dưới Phong Gia cưng chiều như ngọc châu, chân chính là vị cô nương khuê phòng bất xuất. Khi Ôn Gia tiến đánh gia tộc, Phong Tông Chủ cùng phu nhân bỏ mình, Phong Lão Gia Tử mang theo nàng cùng đệ đệ khắp nơi lưu lạc, sau đó nương nhờ vào Vân Mộng Giang Gia.

Tiểu cô nương mười ba tuổi bắt đầu học kiếm pháp, học y thuật cứu người, khắp nơi chiếu cố đệ đệ, từ lúc nào trở thành chủ quản Liên Hoa Ổ, trở thành Tử Y Tiên Tử, nàng cũng đã quên.

Giang Lạc nhìn Quân Cố một cái, thức thời ngậm miệng, một bụng oán niệm nhìn sang nơi khác.

Giang Trừng vẫn chăm chú nhìn màn sương trắng, quyết định ra ngoài xem xét.

"Các ngươi ở bên trong trấn giữ kết giới, ta ra bên ngoài xem thử rốt cuộc là thứ gì"

Quân Cố vội nói: "Một mình quá nguy hiểm, ta đi cùng Tông Chủ, A Lạc, ngươi ở lại trông chừng bọn họ"

Giang Trừng cũng không phản đối, đến như mây đi như gió, với khả năng chạy so với đánh nhau còn lợi hại hơn gấp trăm lần của Quân Cố, Giang Trừng vẫn là tuyệt đối tin tưởng.

Giang Lạc gật đầu, cung kính nhận mệnh: "Mọi người cứ giao cho ta, sư phụ, sư huynh cẩn thận"

Tuy kiêu ngạo còn có bệnh sạch sẽ, nhưng vẫn là đứa trẻ ổn trọng, so với sư huynh đệ bằng tuổi tu vi cao hơn rất nhiều lần.

Giang Trừng cùng Phong Quân Cố đồng thời nhảy ra ngoài, sương trắng dày đặc, giơ tay không thấy năm ngón, Tử Điện ánh tím vang trời, đường kiếm Phong Ngân tao nhã mang theo cuồng phong lạnh lẽo, hợp lực phá tan sương mù.

Cảnh tượng kia rơi vào trong mắt đệ tử Mộc Gia đều là ao ước ngưỡng mộ, thế nhưng chưa kịp hào hứng đã bị cảnh quang xung quanh làm cho khiếp vía, bị dọa đến té ngã, cả Giang Lạc cũng phải trợn to mắt kinh hỉ.

Xung quanh là bốn hung thi cực độ cao lớn, y phục rách nát, thân thể đều là thi văn, gương mặt bị móp méo không nhận ra nhân dạng, tiếng kêu gào đinh tai nhức óc, ánh mắt đỏ ngầu nhìn hai người đầy hung quang.

Lại nói đến hung thi không dễ luyện hóa, luyện đến có ý thức để phục tùng mệnh lệnh càng khó khăn, Quỷ Tướng Quân Ôn Ninh, Tống Lam chính là một trong số đó, mà loại còn lại chính là do oán khí cùng oán niệm trước khi chết sinh ra, gần như giống với Xích Phong Tôn Nhiếp Minh Quyết, mà bốn hung thi trước mặt chính là loại thứ hai, đều điên cuồng hành động, không có chủ đích.

Giang Trừng cùng Quân Cố đều có chung một suy nghĩ, có người cố ý đưa bốn hung thi này vào núi Đồng Bách, chính oán khí đã kéo thi quỷ đến đây, dưới sự trấn giữ của Mộc Gia, Phong Gia, Liên Hoa Ổ đều không phát hiện, việc không đơn giản.

Sương mù tách ra cũng từ từ hợp lại, tầm nhìn trở nên trắng xóa, hai người chỉ có thể nghe âm thanh cùng tiếng gió đón phương vị né tránh, hung thi tuy cao lớn nhưng tấn công vừa nhanh vừa nguy hiểm, kiếm thương bất nhập, phù chú cũng vô hiệu, nhất thời cả hai không thể thoát thân.

Phong Quân Cố nói: "Ta trước dẫn dụ chúng vào núi, Tông Chủ trước đưa môn sinh xuống núi, sáng mai lại tìm ta, nhớ đem theo phược tiên võng loại thượng đẳng"

Giang Trừng lập tức phản bác: "Không được, quá nguy hiểm, ta đi cùng ngươi, A Lạc ngươi đưa họ đi trước"

Tử Điện cùng Phong Ngân Kiếm lần nữa hợp lại phá tan sương mù, Phong Quân Cố từ trong túi càn khôn lấy ra chiếc hộp nhỏ, phía trên có phù chú phong ấn, một tiếng "Phá" vang lên, bên trong chính là huyết tế vẽ thành Chiêu Âm Kỳ, hung thi liền điên cuồng kêu la thãm thiết, tất cả đều lao về hướng Phong Quân Cố chạy đi, Giang Trừng tức giận mắng một tiếng, cũng vội vàng đuổi theo.

Hai người dẫn dụ hung thi rời đi một lúc, sương trắng từ từ tan ra, cánh rừng trở nên âm u yên tĩnh, Giang Lạc lập tức dẫn đệ tử Liên Hoa Ổ cùng Mộc Gia xuống núi, thầm niệm: "Sự phụ, sư huynh, hai người phải bình an, đợi ta"

Phong Quân Cố hướng về phía trước chạy một đường không dám quay đầu, dường như trong núi tất cả thi quỷ, yêu vật cùng hung thi đều dùng hết tốc độ đuổi theo hắn, thầm nghĩ nếu bị bắt được chắc sẽ bị gặm cắn đến xương cốt không còn, cả người chợt đau ê ẩm, suýt chút té nhào, cảnh tượng quá đáng sợ, hắn không dám nghĩ nữa, càng tăng tốc độ.

Trong mắt người tu tiên, Liên Hoa Ổ Phong Ngân Kiếm là công tử thế gia văn nhân tao nhã, giờ này chạy trốn so với thỏ nhanh hơn gấp ngàn lần, dáng vẻ khi chạy chỉ có thể dùng hai từ bất nhã để miêu tả.

Phong Quân Cố chạy liên tục hai canh giờ, thể lực cạn kiệt, chạy xuyên qua rừng cây đến một khe núi, hắn dừng lại vuốt ngực thở gấp, tay cầm Phong Ngân nhìn về phía cánh rừng, điều chỉnh hơi thở.

Đêm tối âm u, mây mù đùng đùng kéo đến, từ trên cao giọt mưa thưa thớt lất phất rơi, phía sau là vực sâu vạn trượng, một thân mồ hôi cũng bị lãnh phong thổi đến lạnh lẽo, bốn hung thi lấy tốc độ cực nhanh xuất hiện.

Phong Quân Cố thôi thúc linh lực ngự kiếm lên cao, rời khỏi bờ vực một đoạn thật xa, nhìn những hung thi mất đi lý trí vì đuổi theo hắn lần lượt rơi xuống vực, đến khi thấy không còn đánh ngại liền giữa không trung lấy ra hỏa phù đốt bỏ Triệu Âm Kỳ. Giang Trừng chậm rãi từ trong cánh rừng bước ra, ánh mắt nhìn Quân Cố sáng dị thường.

Hắn cũng rất đắc ý mà đối mắt với Giang Trừng, cười lớn nói: "Tông Chủ, ta không làm mất mặt ngươi cùng tỷ tỷ chứ?"

Giang Trừng thở ra một hơi, câu từ như rất tức giận, giọng lại ôn hòa hơn vài phần: "Trời cũng sắp mưa lớn, ngươi ngự kiếm cao như vậy không sợ bị sét đánh trúng? Hay muốn ta lên đó đánh gãy chân ngươi?"

Quân Cố nhỏ giọng ai oán: "Còn chưa khen ta đã đòi đánh gãy chân ta, thật không nói đạo lý"

Giang Trừng nhếch môi cười lạnh: "Đừng tưởng ta không nghe thấy ngươi đang mắng ta, bổn tông chủ chưa nói đạo lý với ai bao giờ"

Phong Quân Cố chợt hoang mang, Giang Trừng là tu vi cao cường, nhĩ lực tốt hay tu luyện đọc tâm thuật, như vậy cũng có thể nghe được.

Phía dưới lại truyền đến tiếng của Giang Trừng: "Là tu vi cao cường"

Phong Quân Cố chắc chắn là Đọc Tâm Thuật.

Đang định thôi thúc linh lực ngự kiếm trở về, một tia ánh bạc chợt lóe sáng.

Giang Trừng quát lên đầy kinh hãi: "A Cố"

Một châm đi vào ngực Quân Cố liền cảm thấy linh lực tiêu tán, cả người buông rơi tự do, bên tai là cuồng phong gào thét, mơ hồ nhìn thấy phía sau lưng Giang Trừng hàn quang sáng ánh, cố dùng hết sức lực còn lại hét lớn: "Tông Chủ, cẩn thận phía sau" Sau đó lâm vào hôn mê.

Giang Trừng đỏ mắt nhìn Quân Cố từ trên Phong Ngân kiếm ngã xuống, sau lưng chịu một kiếm máu tươi liền trào ra nhuộm đậm tử y, Tử Điện bị phi kiếm lao ra chặn lại, thân ảnh Quân Cố liền biến mất vào hố đen vạn trượng.

Trong đầu Giang Trừng bắt đầu xuất hiện ảo cảnh, Phong Quân Cố là nhi tử độc đinh của Phong Gia, là đệ đệ mà Phong Ngọc Nghiêng dùng cả tính mệnh bảo hộ, là đứa trẻ hắn đích thân truyền dạy kiếm pháp, từ bé liền đi sau hắn làm cái đuôi, ê a gọi hắn ca ca, đối với ai cũng điềm điềm mĩm cười, ngoan ngoãn không khóc không nháo, đứa trẻ đó cứ như vậy mất đi trước mặt Giang Trừng, hắn không thể cứu được.

Người dẫn đầu hắc y nhân bước lên, từ trong tay áo trượt ra một thanh xà kiếm, giọng khàn khàn âm vang: "Giang Tông Chủ, chúng ta đợi ngài thật lâu"

Giang Trừng tay siết lấy Tam Độc, ánh mắt quét ngang một lượt hơn ba mươi hắc y mang mặt nạ quỷ, âm giọng lạnh lẽo đến cực điểm: "Các ngươi... Đáng chết"

...

...

...

Đôi lời tâm sự: Tất cả tình tiết đều là chém gió, không đáng 3 xu, thấy không thể chấp nhận được cũng xin đừng khắc khe nói lời cay đắng, xin cảm ơn.

Spoil tuyến nhân vật: Phong Quân Cố cùng Phong Ngọc Nghiêng chính là một đôi, Phong tỷ tỷ lớn hơn A Cố mười tuổi, chính xác là phi công lái máy bay... @@ A Cố tóc trắng là có nguyên do, không phải bẩm sinh. Phong Tỷ Tỷ Nàng là cái đệ khống, Tông Chủ khống, phương châm là đụng tới A Cố, chọc giận A Trừng, lão nương liền đánh ba má nó nhìn không ra.

Giả thuyết tuổi tác: A Hoán 41 tuổi, A Trừng 38 tuổi, A Lăng 19 tuổi, Phong Tỷ Tỷ 34 tuổi, A Cố 24 tuổi, Giang An 19 tuổi, Giang Lạc 16 tuổi, Mộc Xuân Phong 25 tuổi, Mộc Nhị Công Tử 28 tuổi.

Hành trình và nội dung:
Quá trình nhị vị tông chủ về bên nhau vô cùng chậm nhiệt, nhắc lại là sinh tử văn (không phải ABO), Có chút Tang Trừng, tình cảm tỷ đệ, sư huynh, sư đệ, sư phụ, mọi người ở Liên Hoa Ổ sẽ chiếm hơn phân nữa, Ngoài Hi Trừng sẽ không có couple nam nào khác, Vong Tiện cũng sẽ không xuất hiện nhiều, không tẩy trắng bôi đen bất kì nhân vật nào, cũng như mở đầu đã viết, Người đã chết sẽ không xuất hiện, có chăng đi nữa cũng chỉ là hồi ức, những mất mát đau thương hi vọng sẽ được bù đắp tại nơi đây.

Cuối cùng là viết cho A Trừng:
"Vì yêu nên muốn vẽ cho người một đời bình an, vì người mà đến"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hitrừng