Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Từ bây giờ tên con là Tịch Lam, là báu vật của cha mẹ.

" Cậu ấy là Hàn Đông, là vị hôn phu của con, Tiểu Lam, cậu ấy hơn con 10 tuổi.

Mẹ ơi, vị hôn phu là gì vậy?

Là người sau này khi Tiểu Lam lớn sẽ kết hôn và người đó sẽ yêu thương, chăm sóc và bảo vệ Tiểu Lam cả đời. Tiểu Lam cũng sẽ yêu người đó, như cha và mẹ. Vậy nên con nhớ quan tâm Hàn Đông nhé.

Vâng, Tiểu Lam hiểu rồi."

" Hàn Đông, hôm nay cùng em đi học được không?

Tôi bận."

" Hàn Đông, ngày mai anh đến dự sinh nhật em được không?

Tôi có việc.

Vậy à, xin lỗi đã làm phiền anh."

" Hàn Đông, anh ăn chút cháo đi, em vừa nấu...

XOẢNG!!!

Cút đi, ngừng làm những việc vô ích, cô thật phiền.

Em xin lỗi."

" Hàn Đông, anh và Lạc Linh...tại sao hai người lại ở cùng nhau...?

Lạc Linh là người tôi yêu.

Anh là vị hôn phu của em!!!

Tiểu Lam, cậu đừng nổi giận, xin lỗi cậu...hức...mình thật lòng xin lỗi cậu...hức...mình yêu Hàn Đông...hức...

Hai người...

Tịch Lam, hủy hôn đi."

" Xin các ngài tha cho con gái tôi.

Là do cô ta đụng đến Lạc Linh.

Cha đừng!!!"

" Lạc Linh, cô giết cha tôi, hại tôi đến nông nỗi, có làm ma tôi cũng không tha cho cô, nếu tôi có thể sống lần nữa, nợ máu trả máu."

" Hàn Đông, hi vọng anh sẽ hạnh phúc với những gì anh chọn, em không hận anh, tạm biệt."

Từng dòng kí ức chần chậm chảy, đau đớn, cô độc, hối tiếc, tuyệt vọng,...đều kết thúc bằng tiếng hét thảm thiết của cô gái tội nghiệp đó. Tiếng hét cứ lặp lại bên tai cô đến ám ảnh. Thật đáng sợ, nhưng cũng thật đáng thương. Đây là kí ức của thân thể này, thứ mà cô đang sử dụng.

Cô một kẻ đã chết, bằng cách nào đó xuyên không đến đây. Từng đợt nước nóng từ mắt chảy dài trên khuôn mặt. Sự cảm thương đối với thân thể này. Thân thể này đã chết khi chỉ mới 20, độ tuổi thiếu nữ đẹp nhất.

Khi đã bình tĩnh lại, Tịch Lam bắt đầu quan sát căn phòng cô đang ở. Tông màu chủ đạo là màu xanh lam, cách bài trí đơn giản, thân chủ và cô có cùng một sở thích, có lẽ đây là một phần lý do của việc cô xuyên đến đây. Thân chủ hiện tại 16 tuổi, sống cùng cha, mẹ đã mất khi thân chủ lên 10. Thân chủ sau khi cùng vị hôn phu Hàn Đông hủy hôn đã tự nhốt mình trong phòng không ăn không ngủ đến mức ngã bệnh. Đây là lúc cô xuyên đến.

Tổng hợp đầy đủ thông tin, Tịch Lam bắt đầu thay quần áo và làm vệ sinh cơ thể, dù sao đi nữa cơ thể này đã nằm trên giường vài ngày, rất khó chịu. Khoảng nửa tiếng sau, cửa phòng tắm mở, thiếu nữ với chiếc váy xanh bước ra. Tóc dài đen tuyền, được thả tự nhiên. Nước da trắng như bạch ngọc thượng hạng nhưng lại mềm mịn tựa da trẻ con, hơi xanh xao. Đôi mắt bạc to tròn, trước đó đôi mắt của thân chủ vốn mang vẻ đáng yêu và ngây thơ của một đứa trẻ, bây giờ sự linh động đã bị thay thế bằng sự xa cách, mờ mịt và chút gì đó rất lạnh, tựa như một làn sương đêm tĩnh mịch. Tịch Lam là búp bê sứ, xinh đẹp, ma mị .

Tịch Lam theo trí nhớ đi xuống phòng khách. Ở đó có một người đã ngồi sẵn, là ba thân chủ, dường như đang chờ đợi. Ông tuổi cũng ngoài 40 nhưng nếu bạn nhìn bề ngoài sẽ rất khó nhận ra vì thật sự bề ngoài của ông khá là trẻ, hơn nữa còn rất đẹp, một vẻ đẹp nghiêm nghị. Khuôn mặt ông đanh lại, biểu tình thập phần phiền muộn, làm ông như già thêm chục tuổi. Cứ như phát giác có người đang nhìn mình, ông đưa mắt về phía cầu thang, đụng phải Tịch Lam, biểu cảm trên mặt ông phải nói vô cùng đặc sắc: từ buồn bã chuyển thành vui mừng nhưng nghĩ gì rồi chuyển thành giận dữ, cuối cùng là nghiêm mặt lại.

Theo như những gì trong kí ức sót lại của thân chủ, ba thân chủ tên là Tịch Mân Sầm, chủ tịch tập đoàn thuộc Tịch gia, mẹ thân chủ Lưu Kì Nguyệt, thiên kim nhà họ Lưu, hai người có một cô con gái độc nhất là Tịch Lam. Ông rất thương hai mẹ con thân chủ, gần như hận không thể đem cả thế giới dâng cho hai người, lúc mẹ thân chủ mất, thân chủ đau một ông đau mười, sau ngày đó, ông càng thương thân chủ hơn. Trong việc thân chủ nhốt mình trong phòng rồi ngã bệnh, ông là người buồn nhất.

Tịch Lam ngồi trên chiếc ghế sofa đối diện ông. Sau vài phút mặt đối mặt, ông Tịch thở dài ngao ngán bất lực, đúng là không thể dùng bộ mặt này đối đãi với con cái, nhưng tội vì trai mà tự nhốt mình là không thể tha!!!

" Bảo bối, con có biết vừa qua mình đã làm gì không?"

Tịch Lam cuối gầm mặt xuống rồi lại ngẩng lên nhìn ông, hai bàn tay đan vào nhau.

" Con xin lỗi."

" Bảo bối, biết sai là tốt, lần sau, trước khi làm những việc này, con hãy suy nghĩ đến ta, ta chỉ còn người thân duy nhất là con"

Từng câu từng chữ của ông đều ẩn chứa tình thương vô hạn, rõ ràng ông rất lo lắng cho thân chủ, điều này cô có thể cảm thấy. Nếu đã xuyên vào thân thể này, coi như là ông trời ban cho cô đi, bất kì ai đến phá hoại, cô sẽ...

Trong mắt Tịch Lam thoáng qua nét u tối rồi biến mất. Cô mỉm cười trấn an ông.

" Cha, con sẽ không bao giờ làm cha lo nữa."

" Con biết vậy là tốt."

Ông Tịch thở nhẹ ra một hơi, cảm giác như già đi chục tuổi, ông chuyển qua ngồi cạnh Tịch Lam, đưa tay xoa đầu cô. Rồi đột nhiên nhớ ra gì đó ông cười hiền.

" Thằng nhóc Hàn Đông, bảo bối muốn ta xử nó như thế nào ?" Dám làm bảo bối khóc, tội đáng phanh thây.

Tịch Lam suy nghĩ một lúc rồi trả lời:

" Cha cứ hủy hôn theo ý anh ta, mọi chuyện còn lại theo ý cha. Và còn nữa, con muốn nghỉ học."

" Như vậy thì ta phải mời thầy về dạy cho con đó bảo bối, được không?"

" Vâng."

Tối đó hai người cùng nhau ăn cơm, trò chuyện đến khuya, cuối cùng ông Tịch phải ôm cô về phòng vì cô ngủ quên trong lúc nói chuyện. Cảm giác có cha thật tuyệt.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh