Chương 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc đầu, Mộ Vãn không biết tại sao Liễu Khiêm Tu lại nói cô chắc chắn sẽ mang thai, nhưng sau hơn 12 tiếng trên máy bay, Liễu Khiêm Tu đã dần dần làm cho cô hiểu rõ.

Dựa vào số lượng để giành được thắng lợi.

Thời điểm đến Pháp vẫn còn là sáng sớm, sân bay đã có xe tới đón. Quảng cáo được quay tại xưởng rượu Raul ở một thị trấn nhỏ của Pháp, nhân viên công tác của Tập đoàn bán đấu giá Liễu thị tại Pháp đã liên hệ với xưởng rượu Raul, đêm muộn đem cả đoàn người qua đó và ở lại xưởng rượu.

Chuyến đi kéo dài 12 tiếng không phải là ngắn, nhưng phi cơ riêng được trang bị đầy đủ, có giường có ghế sofa nên không hề thấy mệt mỏi. Ngay khi Mộ Vãn và Liễu Khiêm Tu vào phòng, cô liền nằm xuống giường, cơ thể mệt mỏi đến mức không thể cử động ngón tay.

"Tắm rửa nhé?" Liễu Khiêm Tu đơn giản thu dọn đồ đạc, ngồi bên cạnh cô, vươn cánh tay dài ra, ôm cô vào lòng.

Đôi dép của Mộ Vãn rơi trên mặt đất, cô vòng tay ôm người đàn ông, gục mặt vào vai anh, cô mệt mỏi đến mức không muốn nói chuyện. Nhưng từ sân bay đến xưởng rượu phải mất hai ba tiếng đồng hồ, cô gật gật đầu, nhắm mắt lại nói: "Anh tắm cho em."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bị vùi dưới mái tóc đen dày và bồng bềnh, lộ ra vẻ mệt mỏi, nghĩ đến chuyện xảy ra trên máy bay chắc hẳn cô cũng mệt mỏi lắm rồi. Liễu Khiêm Tu cúi đầu hôn lên tóc cô, bế cô lên, trầm giọng nói: "Được."

Mộ Vãn giống như con rối bị anh cởi bỏ quần áo, ôm vào phòng tắm để tắm rửa. Sau khi gội đầu và lau khô tóc trước, Liễu Khiêm Tu liền cởi quần áo bị ướt do vừa rồi tắm cho cô rồi đi tắm rửa.

Vừa lên giường, cái đầu nhỏ xù xù cọ qua, hai người ôm nhau, trên người là mùi hương giống nhau của hoa lan Nam Phi. Cô mềm mại nằm trong vòng tay anh, dụi đầu vào lồng ngực anh.

"Anh có mệt không?" Mộ Vãn cảm thấy buồn ngủ. Cô rất ngạc nhiên về thể lực của Liễu Khiêm Tu, ngay cả khi làm tình, người không ngừng di chuyển cũng là anh. Cô mệt đến nỗi ngón tay mềm nhũn, anh vẫn có thể ôm cô đi tắm rửa.

"Ừ." Liễu Khiêm Tu trả lời rõ ràng, nhưng trong giọng nói không hề có sự mệt mỏi, "Nhưng ngày mai khi em làm việc, anh có thể nghỉ ngơi."

"A." Mộ Vân kéo dài giọng điệu, có chút bất mãn ngẩng đầu híp mắt nói: "Anh còn có thể uống rượu nho".

"Anh không uống." Liễu Khiêm Tu cúi đầu hôn cô.

"Hả?" Thanh âm người phụ nữ lười biếng và khó hiểu, "Tại sao?

"Chuẩn bị cho việc mang thai."Liễu Khiêm Tu đơn giản mà trả lời, dùng ngón tay vuốt lông mày của cô.

Nghe những lời anh nói, người phụ nữ như nhớ ra điều gì, một tiếng rên dài trong cổ họng, tựa như đuôi mèo quét qua tim anh.

"Ý anh là anh những ngày này không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để cùng với em..." Mộ Vãn nói sau một hồi, cô quá mệt mỏi, đầu óc rối bời, nhưng lúc này nếu ở Trung Quốc cô vẫn còn chưa ngủ, cho nên bây giờ cô ngủ không được. Suy nghĩ cả nửa ngày mới nói ra hai chữ, "Song tu."

Cô nói từng từ một, giống như một món đồ chơi biết nói. Liễu Khiêm Tu đáp lại một cách nhẹ nhàng, ngón tay anh chạm vào môi cô. Môi của người phụ nữ thực mềm và co dãn, thậm chí còn có cảm giác ướt át vì vừa mới tắm xong. Ngón tay anh cọ qua, cảm giác có gì đó chạm đến trái tim anh, trước khi anh rút ngón tay lại, Mộ Vãn liền cắn anh.

Hàm răng nhỏ khẽ động, cọ xát đầu ngón tay anh, đầu lưỡi ướt át liếm nhẹ.

Đôi mắt người đàn ông tối sầm lại, khóe môi người phụ nữ khẽ cong lên.

"Không mệt?" Cô thả ngón tay anh ra, để lộ ra ngoài không khí, hơi hơi có chút lạnh. Thế nhưng, ánh mắt người đàn ông đang tràn ngập dục hỏa, sáng quắc mà nhìn cô.

"Mệt." Cô ôm lấy anh, nói với giọng điệu làm nũng.

Hầu kết khẽ động,cố gắng kìm nén ngọn lửa trong người xuống, anh ôm cô vào lòng, thì thầm: "Ngủ đi."

"Tối nay anh đã bỏ lỡ cơ hội làm em mang thai..." Mộ Vãn lẩm bẩm.

Cô vừa dứt lời, hai tay người đàn ông đã đem cô bế lên, cô cười rộ lên, vừa trốn vừa cười, "Em mệt, em mệt, em muốn đi ngủ! Ngày mai em còn muốn... ơ!"

Cuối cùng, anh đặt cô nằm trên người anh. Anh vuốt tóc cô, thấp giọng nói: "Ngày mai em phải đi làm, quá mệt mỏi đối với thân thể không tốt, ngủ đi".

Mộ Vãn nhẹ nhàng nằm sấp xuống, gương mặt vùi vào trong ngực anh, có thể nghe thấy tiếng tim đập không mấy ổn định bên trong, cảm giác thật thoải mái. Cơn buồn ngủ ập đến, Mộ Vãn nhắm mắt lắng nghe nhịp tim, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Buổi tối cô ngủ rất ngon, sáng sớm khi rời giường, Mộ Vãn cảm thấy sảng khoái. Đi chào hỏi ông chủ xưởng rượu, sau khi ăn sáng xong, đội quay quảng cáo cũng bắt đầu. Sau khi thiết lập địa điểm quay, Mộ Vãn thay trang phục và trang điểm, bắt tay vào công việc.

Bối cảnh quay là một căn nhà gỗ ở cuối vườn nho, bên ngoài căn nhà gỗ được sơn theo phong cách graffiti ấm áp, rất hợp với phong cách trang điểm.

Khi Mộ Vãn đang quay, cô sợ đội quay chụp dè chừng nên đã không để Liễu Khiêm Tu đi cùng. Trong khoảng thời gian quay quảng cáo, Mộ Vãn nhìn lên thấy Liễu Khiêm Tu cùng chủ xưởng rượu, ông Raul, đang đi đến hầm rượu. Vừa lúc hiện tại cô đang nghỉ ngơi, sau khi nói với trợ lý một tiếng, cô cũng đi tới hầm rượu. Vừa bước vào hầm rượu, Liễu Khiêm Tu đã nhìn thấy cô, cầm rượu vang đỏ trên tay đưa qua.

Rượu trong hầm rượu nồng nặc mùi thơm, Mộ Vãn cười nhận lấy, nâng ly lên muốn uống, bị Liễu Khiêm Tu ngăn lại. Anh đưa mắt ra hiệu, Mộ Vãn liền phục hồi tinh thần, chỉ cầm ly rượu lên ngửi.

Vị nho nhẹ nhẹ trộn lẫn với hương rượu tinh khiết, hương vị êm dịu và mềm mại.

Ông Raul là một người đàn ông trung niên hơi mập, thấy hai người thân mật, ông ta nói gì đó với Liễu Khiêm Tu bằng tiếng Pháp. Liễu Khiêm Tu đứng thẳng nới đó, hơi rũ mắt nhìn Mộ Vãn, dùng tiếng Pháp trả lời lại.

Ông Raul nhìn Mộ Vãn, nở nụ cười.

"Mọi người nói chuyện gì vậy?" Trả lại ly rượu, Mộ Vãn hỏi Liễu Khiêm Tu. Cô không thể hiểu một từ tiếng Pháp nào, nhưng cô cũng đắm chìm trong cách phát âm tiếng Pháp của Liễu Khiêm Tu. Cô không biết liệu cách phát âm ấy có chuẩn hay không, nhưng nó nghe rất hay, từng âm tiết, giống như lời thoại của một nam diễn viên trong một bộ phim Pháp.

"Ông ấy nói vợ anh rất đẹp." Nhận lấy ly rượu, Liễu Khiêm Tu thành thật trả lời.

Mộ Vãn hôm nay trang điểm, ngũ quan diễm lệ, lớp trang điểm rất đẹp. Cô mặc một chiếc váy đen kiểu Pháp, để lộ xương quai xanh và bả vai, thật tinh tế và xinh đẹp.

Đôi mắt hơi nhướng lên, Mộ Vãn ngửa đầu nhìn Liễu Khiêm Tu nhắc nhở: "Có phải sớm quá hay không? Anh còn chưa cầu hôn em đâu."

Nói xong, cô theo bản năng cảm thấy có gì đó không đúng, liền cúi đầu sửa sai, nói: "Em còn chưa mang thai, anh hiện tại còn chưa phải là bạn trai em."

Cô cúi đầu, nói với một giọng rất nhỏ như thể sợ bị người khác nghe thấy. Sau khi nói xong, bên tai dần dần đỏ lên, cả vành tai ửng hồng.

Liễu Khiêm Tu nhìn, ánh mắt nhu hòa, anh nhéo nhéo vành tai hơi nóng của cô, khóe môi khẽ nhếch lên.

Người đàn ông ở bên tai cô nhẹ nhàng di chuyển, đầu ngón tay hơi lạnh, nhưng sau khi anh véo cô, dái tai của cô dường như càng ngày càng nóng. Không đợi suy nghĩ thêm, cô vội vàng chuyển đề tài nói: "Một lát nữa em sẽ quay xong, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút, phong cảnh thị trấn hẳn là khá tốt."

"Được." Rút ngón tay ra, Liễu Khiêm Tu thấp giọng đồng ý.

Thời gian quay được ấn định trong một tuần, thời gian quay thực tế là năm ngày, không bao gồm thời gian chậm trễ trên đường. Buổi quay chụp quảng cáo được bố trí rất lỏng lẻo, đến gần 5 giờ chiều mới kết thúc buổi quay của ngày hôm nay. Mộ Vãn tẩy trang và thay quần áo rồi đi tìm Liễu Khiêm Tu.

Liễu Khiêm Tu tới đón cô, Mộ Vãn tươi cười chạy tới, sau khi được anh dẫn đi, cả hai cùng nhau bước ra ngoài.

Thị trấn không lớn, sau khi rời khỏi xưởng rượu, cũng chỉ có một cái đại lộ, liếc mắt một cái có thể thấy được điểm cuối. Địa hình thị trấn bằng phẳng, nhìn lên một vườn nho xanh mướt. Một số tòa nhà mọc lên từ mặt đất, phía trước các tòa nhà là một con sông.

Bờ sông đã được cắt tỉa và khá bằng phẳng, Mộ Vãn và Liễu Khiêm Tu xuống đường bước lên bờ sông. Con sông không sâu, nước trong nhìn thấy đáy, có một số cây thủy sinh lơ lửng trong đó.

Hiện tại trời đã xế chiều, mặt trời lặn ở hướng tây, bóng đỏ lấp ló bầu trời, bóng dáng hai người trải dài trên bờ sông. Mộ Vãn vừa đi vừa nói chuyện với Liễu Khiêm Tu, một mặt giẫm lên cái bóng của anh chơi đùa.

Liễu Khiêm Tu nhìn cô giẫm lên cái bóng của mình với vẻ mặt trầm tĩnh, lòng bàn tay nắm lấy tay cô khô ráo mát lạnh.

Như bây giờ cảm giác thật tuyệt, đi dọc bờ sông, không mục đích, không bị phân tâm, chỉ có tiếng gió và âm thanh của dòng suối, còn có hương thơm của nho trong vườn.

Mộ Vãn giương mắt nhìn phong cảnh trước mặt, bóng lưng người đàn ông thon dài đứng sừng sững, bờ sông trải dài, bầu trời rực đỏ phản chiếu phía chân trời, cả thị trấn được bao phủ bởi một màu đỏ vàng.

Hình ảnh này giống như một bức tranh vẽ, cũng giống như một bộ phim điện ảnh, không có một chút khói.

Tiếng bước chân giẫm lên bóng anh dừng lại sau lưng, Liễu Khiêm Tu quay người lại, Mộ Vãn đang ngơ ngác nhìn anh, hai người nhìn nhau, cô định thần lại, chạy chậm theo sau, liền bị Liễu Khiêm Tu giữ tay lại.

"Nghĩ gì đó?" Liễu Khiêm Tu nhìn Mộ Vãn hỏi.

"Không có gì." Mộ Vãn trả lời, "Chỉ là cảm thấy nơi này khá xinh đẹp, nếu ở chỗ này sống lâu dài hẳn là khá tốt".

Trong thị trấn đều là xưởng rượu và vườn nho, trên đường ít xe cộ qua lại, không khí trong lành, phong cảnh đẹp, một thị trấn yên tĩnh và nhẹ nhàng, đặc biệt thích hợp sinh hoạt.

"Rất nhiều thị trấn nhỏ ở Tây Âu đều là như thế này." Liễu Khiêm Tu nhìn cô bổ sung, "Ở Áo cũng vậy. Thị trấn nơi bọn anh sống cũng có, ngoài sông, còn có rừng "

Sau khi quay quảng cáo xong, Mộ Vãn sẽ đến Áo cùng với Liễu Khiêm Tu. Nơi đó là tổng bộ của Liễu gia, Liễu Khiêm Tu lớn lên ở đó cùng với ông nội của anh.

Mộ Vãn thực sự muốn đi xem nơi Liễu Khiêm Tu lớn lên, nhưng nghe Liễu Khiêm Tu nói xong, cô khẽ nhướng mắt lên nói: "Em có ấn tượng không tốt về nước Áo."

Không thể nói đúng là không tốt, chi bằng nói là sự mâu thuẫn trong bản năng nhiều hơn. Rốt cuộc lúc ấy, Liễu Khiêm Tu chính là ở nơi đó đã gặp tai nạn ngoài ý muốn, điều này khiến cho hiện tại khi cô nghe được 3 chữ "Áo" trong lòng đều là nỗi sợ hãi.

Ánh mắt của Liễu Khiêm Tu hơi ngưng lại.

Mộ Vãn ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt hung dữ nói: "Vì vậy lần này anh phải cư xử thật tốt để lại ấn tượng tốt cho em, bằng không lần sau anh muốn đưa em đi, em sẽ không bao giờ đi nữa."

Giọng điệu của cô đe dọa, ánh mắt hung dữ nhưng khóe môi lại cong lên, đôi mắt trong veo mang theo tia sáng hư ảo, tựa hồ nước dưới ánh trăng, yên bình và xinh đẹp.

Anh khẽ cau mày, điềm nhiên nhìn cô, dùng hai tay nâng mặt cô lên. Nụ hôn của anh lưu luyến trên khóe môi cô, người đàn ông nhẹ nhàng đáp: "Được."

—o—o—o—o—o—o—o—

Tác giả có lời muốn nói:

Liễu Khiêm Tu: Ở nơi đó nói lời cầu hôn, có thể lưu lại ấn tượng tốt chăng?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro