Chương 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm ngày quay chụp kết thúc, những nhân viên của đội quay quảng cáo đã trở về nước trước thời hạn, sau đó Mộ Vãn không có công việc nào khác, liền theo Liễu Khiêm Tu đi Áo.

Vừa ra khỏi sân bay, Mộ Vãn liền cảm nhận được sức hút của thành phố âm nhạc. Các nước châu Âu nhỏ, cho người ta cảm giác rất giống nhau, nhưng khi ở trong đó, thì sẽ cảm nhận được sức hấp dẫn khác nhau của từng quốc gia, thậm chí là từng thành phố.

Liễu Khiêm Tu lần này trở về, chính là để giải quyết việc sửa đổi lần cuối danh sách những người phụ trách Liễu gia. Thái Thanh Lương đích thân lái xe đến đón, Liễu Khiêm Tu giới thiệu Mộ Vãn, cô cũng theo Liễu Khiêm Tu gọi một tiếng "Chú Thái".

Thái Thanh Lương tuy là người Hoa, nhưng lại có cảm giác của một quản gia quý tộc, cử chỉ nho nhã, khéo léo, hơn nữa là người ngay thẳng, so ra càng giống cha của Liễu Khiêm Tu hơn là Liễu Phong Miên.

Từ sân bay trở lại thị trấn nhỏ, đi qua một cánh cổng. Bên trong cổng là những hàng cây xanh được cắt tỉa gọn gàng, phát triển mạnh mẽ và tươi tốt. Sau khi lái xe hơn mười phút, đi tới một lâu đài cổ mang phong cách Gothic.

Ba người cùng nhau xuống xe, sau khi Thái Thanh Lương đẩy cửa vào, cùng nhau bước vào lâu đài cổ. Bên trong là một phòng khách rộng lớn, trang trí theo phong cách cổ điển và sang trọng, vẻ đẹp lộng lẫy mang đầy sức hút.

Những người phụ trách đều tập trung ở phòng họp trong lâu đài cổ, hôm nay vốn định tổ chức cuộc họp ở công ty, khi đang trên đường về Liễu Khiêm Tu đã tạm thời quyết định họp tại nhà. Công ty ở cách xa lâu đài một đoạn, nếu anh đi họp, bản thân Mộ Vãn có thể sẽ thận trọng trong môi trường xa lạ này.

Sau khi đưa Mộ Vãn về phòng,sắp xếp quản gia nữ tới đây chăm sóc cô, Liễu Khiêm Tu mới theo Thái Thanh Lương đứng dậy rời đi.

Trước khi Liễu Khiêm Tu rời đi, Mộ Vãn nhéo nhéo những ngón tay đang thả lỏng của anh. Người đàn ông quay người lại, đôi mắt đen láy nhìn cô một lúc lâu, sau đó chạm vào tóc cô, cúi đầu hôn lên trán cô.

"Em nghỉ ngơi trước đi, không thì đi dạo với Diana, cô ấy nói được tiếng Trung. Anh sẽ quay lại ngay."

"Được." Sau khi Mộ Vãn gật đầu, anh mới quay người, theo Thái Thanh Lương rời đi.

Mộ Vãn quả thực có chút thận trọng, sự thận trọng này là do ở nơi xa lạ, cô chưa bao giờ đến một nơi khoa trương như vậy, chỉ thấy trong phim tài liệu.

Hơn nữa nơi này là một đất nước xa lạ, mặc dù Diana có thể nói tiếng Trung với cô, nhưng hầu hết mọi người đều giao tiếp bằng tiếng Đức, cô một câu cũng nghe không hiểu.

Hiện tại đã ba giờ chiều, Diana đưa cô đi uống trà chiều. Sau khi ăn xong, cô nói với Diana rằng muốn tự đi dạo. Biết cô muốn ở một mình, sau khi nhắc nhở cô nếu không tìm được đường thì gọi cho cô ấy, Diana mỉm cười và rời đi.

Ngay cả khi không có Diana đi theo, Mộ Vãn thực sự cũng không sợ lạc mất. Đi dạo trong tòa lâu đài một đoạn sẽ bắt gặp nhiều người, hoặc là những người hầu đang chuẩn bị trà bánh, hoặc là những người thợ làm vườn đang sửa sang lại khu vườn, mặc dù nơi này lớn, nhưng cũng không thiếu người.

Cô dạo quanh nửa giờ, mới đi hết một vòng nhỏ của tòa lâu đài. Cảm thấy có chút mệt mỏi, theo đường cũ trở về phòng. Liễu Khiêm Tu vẫn chưa trở lại, đoán chừng sẽ mất một thời gian dài. Sau khi Mộ Vãn đi tắm, cô liền lên giường ngủ.

Bốn giờ chiều, nắng dịu dần. Mộ Vãn cảm thấy có gì đó di chuyển trên má mình, cô quay mặt đi, ý thức thanh tỉnh, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng của gỗ đàn hương.

Đôi mắt vẫn chưa mở ra, cô cười rộ lên, xoay người trốn sang chỗ khác. Còn chưa kịp né tránh, người đàn ông đã đè vai cô xuống, lại hôn cô một lần nữa. Môi của người đàn ông trên cằm cô ấm áp và mềm mại, cô cúi đầu, môi cô chạm vào môi anh. Người đàn ông sững người, hôn sâu hơn.

"Tỉnh?" Liễu Khiêm Tu ngồi ở mép giường, thân thể hơi cúi xuống, đôi tay chống đỡ bên hông cô. Mộ Vãn đã thay bộ đồ ngủ, váy dài mềm mại, mái tóc dài xõa trên hai vai, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, đôi môi mềm mại.

"Ừm." Chợp mắt được một lúc, Mộ Vãn trở nên hăng hái hơn, đôi mắt mở ra trở nên rõ ràng lạ thường. Cô ôm lấy anh, mỉm cười hỏi: "Anh xong việc rồi?"

Anh còn chưa xong việc, vội vàng chủ trì cuộc họp, trên tay còn có hồ sơ cần giải quyết. Vốn dĩ muốn nhìn cô một chút liền đi phòng làm việc, nhưng không nghĩ tới nhịn không được đánh thức cô.

"Vẫn chưa." Liễu Khiêm Tu lướt ngón tay qua mặt cô, thì thầm, "Muốn đi phòng làm việc với anh không?"

"Được." Mộ Vãn rời giường, người đàn ông từ trên giường đứng dậy, khi chuẩn bị rời đi, Mộ Vãn đã nhảy lên lưng anh. Bóng lưng anh cao gầy, tựa như sớm đã có chuẩn bị, khi cô nhảy lên, anh dùng hai tay đỡ lấy cô.

Gương mặt Mộ Vãn ghé vào trên vai anh, nghe thấy tiếng cười nhẹ của anh.

"Có xa không?" Thân thể Mộ Vãn khẽ lay động.

"Không xa." Sau khi Liễu Khiêm Tu cúi người đi giày cho cô, cõng cô ra khỏi cửa.

Lâu đài cổ rất lớn, có chút trống trải, người đàn ông cõng cô đi qua hành làng dài, mặt trời ló dạng ở phía cuối hành lang, có loại cảm giác thiên hoang địa lão.

Liễu Khiêm Tu tuổi cũng không lớn, nhưng đã nắm quyền quản lý toàn bộ Liễu gia, từng tấc đất mà họ đi qua hiện tại đều thuộc về anh. Nhưng đối với cô, Liễu Khiêm Tu chẳng qua là một người đàn ông có thể cõng cô trên lưng cưng chiều cô mà thôi.

Nghĩ đến đây lại càng ấm lòng.

Hai người đi đến phòng làm việc ở tầng một, Liễu Khiêm đặt giày xuống, đem Mộ Vãn ngồi trên ghế sofa bên cửa sổ. Ghế sô pha dưới chân êm ái, Mộ Vãn nhìn ra ngoài cửa sổ, rừng trúc tươi tốt, cao đẹp, ẩn chứa tiết khí.

"Anh cho trồng chúng sao?" Mộ Vãn quỳ xuống, chống tay vào lưng ghế sofa, nhìn rừng trúc hỏi.

Liễu Khiêm Tu tháo giày cho cô, ngồi vào bàn làm việc. Bóng dáng người phụ nữ ở chính giữa cửa sổ, mái tóc xoăn dài xõa xuống sau lưng, giống như một tấm giấy cắt dán vào khung cửa sổ, có một luồng khí mảnh mai.

Anh ngước mắt nhìn thoáng qua rừng trúc, trả lời: "Ừm."

"Nơi này sinh trưởng cũng có chút không tốt đi?" Mộ Vãn nhìn rừng trúc, lại quay đầu nhìn Liễu Khiêm Tu.

Người đàn ông dựa vào bàn xem tài liệu, nghe cô nói xong cũng chỉ hơi nhướng mắt lên, đôi mắt đen nhánh nhìn cô chăm chú, giọng điệu có chút nhạt nhẽo.

"Có chút kiêu kì, nhưng anh có khả năng chăm chút nó."

Kiêu kì nhưng có năng lực nuôi dưỡng.

Đôi mắt của Mộ Vãn giật giật, như thể đang nói về cô. Cô cười rộ lên, sau đó quay đầu đi. Phía sau, Liễu Khiêm Tu hỏi: "Em có thích không?"

"Cũng được." Mộ Vãn nói xong, quay đầu nhìn anh nói: "Ở đây có em càng thích".

Cô càng thích chính là gì, không cần nói cũng biết. Đối diện với ánh mắt của cô, Liễu Khiêm Tu rũ mắt, hơi kéo khóe môi.

Đây là phòng làm việc của Liễu Khiêm Tu, mặc dù được trang trí theo phong cách châu Âu, nhưng nó lại lộ ra hương vị thanh tâm quả dục. Nhưng mà hai người nói chuyện phiếm vài câu, sự thanh tâm quả dục đã bị thổi bay bởi sự ngọt ngào thú vị.

Mộ Vãn cảm thấy ấn tượng của cô về Áo đã được cải thiện.

Cô xoay người, từ trên sofa bước xuống, đi dép lê rồi đi tới bàn của Liễu Khiêm Tu. Bàn làm việc rất lớn, bên cạnh Liễu Khiêm Tu có một chiếc ghế trống, hẳn là dành cho cô.

Mộ Vãn đi qua ngồi xuống, duỗi tay trên chiếc bàn lớn, cô quan sát phòng làm việc, thu tay lại, nói với Liễu Khiêm Tu, "Nơi này rất đẹp, nhưng em vẫn thích căn hộ trong nước."

Một đất nước xa lạ, không thoải mái như ở nhà.

"Ừm." Liễu Khiêm Tu lật xem hồ sơ, nói, "Chúng ta không cần phải ở đây lâu, giải quyết xong mọi việc sẽ về nước."

"Sau khi anh trở về, vẫn sẽ đến bệnh viện làm bác sĩ chứ?" Mộ Vãn hỏi. Trong thời gian này, Liễu Khiêm Tu đều ở cùng cô, không hề đến bệnh viện.

Nghe câu hỏi, anh nghiêng mắt nhìn qua hỏi: "Em muốn anh làm công việc khác?".

"Không muốn." Mộ Vãn một tay chống cằm nhìn tập tài liệu trên tay anh, nói, "Dù sao cũng giống nhau, anh hoặc là đọc sách, hoặc là xem ca phẫu thuật, hoặc là xem tài liệu. Còn em, sẽ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh là được."

Cô cười nói, khuôn mặt nhỏ khẽ hếch lên, cằm nhỏ, môi đỏ mọng, đôi mắt sáng ngời nhìn anh, chứa một tầng hơi nước mỏng manh.

Liễu Khiêm Tu yên lặng nhìn cô, sau một lúc lâu, anh hỏi: "Em có thể thành thành thật thật mà ngồi không?"

"Haha." Mộ Vãn cười ra tiếng, bình tĩnh mà thu lại cái chân không thành thật của mình. Nhưng mà cô còn chưa kịp thu chân lại thì người đàn ông đã túm lấy chân cô.

Ánh mắt của hai người đều đã xảy ra biến hóa.

Một người thì yêu dã tươi đẹp, người kia thì thâm trầm như nước.

Cổ họng có chút khô khốc, Mộ Vãn giương mắt nhìn về phía cửa phòng làm việc, cánh cửa gỗ đóng chặt, khi cô thu hồi tầm mắt, liền bị Liễu Khiêm Tu ôm vào lòng.

Nụ hôn rơi xuống vành tai cô, cơ thể cô khẽ động. Cô chống tay lên bàn, nhìn rừng trúc phía ngoài cửa sổ.

Lá trúc lay động, không biết là do cô chuyển động hay là do gió.

Hai người làm xong một lần, Mộ Vãn chỉ còn sức lực hít thở không thông trong vòng tay của Liễu Khiêm Tu, cô nhìn anh ký tên vào văn kiện, Mộ Vãn hai lần dựa vào trong ngực anh, thanh âm khàn khàn, "Hiện tại em bắt đầu có chút thích Áo rồi."

Anh đem văn kiện đóng lại, cúi đầu hôn lên khóe môi cô.

Sau khi công việc ở Áo kết thúc, Mộ Vãn và Liễu Khiêm Tu trở về nước. Sau khi về nhà thay đồ, hai người lái xe đến nhà của Hứa Tinh Không ở khu phía nam để đón mèo.

Đường ven biển bằng phẳng, trống trải, đường bờ biển dài, tháng 9 gió biển dễ chịu, chạng vạng hoàng hôn buông xuống, phản chiếu cả bầu trời và biển.

Mộ Vãn lướt qua Liễu Khiêm Tu nhìn ra bên ngoài, hoàng hôn trên biển rất đẹp, cô nhớ rõ có một lần cô cùng Liễu Khiêm Tu đến đây, mặt trời cũng có màu đỏ vàng, rất đẹp.

Cô nhìn đến xuất thần, Liễu Khiêm Tu nhìn về phía trước, quay xe vào con đường dẫn ra biển.

"Muốn qua chơi một lát sao?" Mộ Vãn cao hứng lại hỏi, "Tinh Không cũng không đợi lâu đâu nhỉ?"

"Sẽ không." Liễu Khiêm Tu đỗ xe lại, "Hoài Kinh hôm nay cũng ở nhà, buổi chiều bọn họ đều không có việc gì."

Sau khi Liễu Khiêm Tu nói xong, Mộ Vãn cũng không còn gánh nặng tâm lý nào nữa, sau khi chạy xuống xe, cô theo Liễu Khiêm Tu đến bãi biển. Chạng vạng tháng chín, gió biển đã chuyển lạnh, phả vào mặt lạnh như băng, Mộ Vãn khẽ rùng mình một cái.

Gió biển lành lạnh, nhiệt độ bờ cát dưới chân cô vẫn chưa hết nóng, Mộ Vãn cởi giày, lon ton chạy hai bước trên cát. Cô giống như một đứa trẻ, vừa chạy vừa cười, chạy được một đoạn thì quay đầu lại nhìn Liễu Khiêm Tu.

Liễu Khiêm Tu ở phía sau cô, dáng người cao và mảnh khảnh, khí chất thanh lãnh, bóng anh kéo dài, như thể nối liền với những tảng đá trên bãi biển.

"Anh nhanh lên!" Mộ Vãn nhấc chân gạt cát sang một bên, sau đó cười rộ lên, quay đầu tiếp tục bước đi. Đi được một lúc lâu, phía sau Liễu Khiêm Tu vẫn chưa đuổi kịp, cô vừa định quay người thúc giục thì phía sau không xa có một giọng nói của người đàn ông truyền đến.

"Em không cần quay đầu lại" Anh nói.

Bước chân của Mộ Vãn dừng lại, cô không quay đầu lại, đứng thẳng người. Cô mặc một chiếc váy đen, gió biển thổi tung mái tóc dài của cô làm lộ ra vòng eo thon thả. Vai trên gầy, cổ thon dài, hai chân phía dưới thẳng tắp thon dài.

Cô thẳng tắp đứng ở nơi đó như một nhân vật bước ra từ truyện tranh, một lúc sau, cô hỏi một câu bằng một giọng ngọt ngào, bị gió biển thổi bay.

"Làm gì đó?"

Liễu Khiêm Tu trong lòng vừa động, anh đi tới sau cô.

Cô nhận thấy anh đang đi đến, cô cũng nghĩ đến buổi tối hoàng hôn thật đẹp trong ký ức khi ngồi trên xe. Khi đó, cô đã phải lòng Liễu Khiêm Tu, đi phía sau anh, gọi anh đừng quay đầu lại.

Cuối cùng, cô cũng bí mật tỏ tình. Trước khi tỏ tình, còn có lời dạo đầu.

"Anh có một bí mật." Giọng nói trầm ấm của người đàn ông truyền đến, lời nói của anh kèm theo hơi thở, trêu chọc phía sau lưng cô, khiến cô ngứa ngáy.

Mộ Vãn lông mi khẽ run lên, nhịp tim tăng nhanh, cô cười rộ lên, quay đầu lại, nhắc nhở Liễu Khiêm Tu.

"Anh không được phép học hỏi từ em..."

Lời nói còn chưa dứt, Mộ Vãn nhìn người đàn ông trước mặt, cô rũ mắt nhìn mặt anh, ánh hoàng hôn càng làm cho ngũ quan của anh thêm góc cạnh. Mà anh vẫn là một Liễu đạo trưởng mặt mày thanh đạm, thanh tâm quả dục.

Đôi mắt hơi híp lại, khoé mắt ngập tràn ánh vàng của hoàng hôn, anh khom người quỳ xuống bãi biển trước mặt cô. Trên tay anh là một chiếc hộp nhung đỏ với một chiếc nhẫn chứa đầy những tia sáng.

Anh không học theo cô, bởi vì lời anh nói sau đó không phải là "Anh thầm thích em".

"Anh muốn em gả cho anh." Anh cười nói.

Gió biển thổi bay góc váy của cô, lòng bàn chân được bao phủ bởi cát biển mềm mại, cảm giác chạm vào rất rõ ràng, không phải là mơ. Mộ Vãn cổ họng có chút nghẹn lại, trong mắt cô hiện lên vô số cảm xúc.

Cô cười rộ lên, duỗi ngón tay ra, ngón tay thon dài đặt cạnh hộp đựng nhẫn, người phụ nữ tươi cười rạng rỡ, biểu tình trên mặt không đổi nhưng giọng điệu có chút không ổn định.

"Vâng." Cô đồng ý.

—o—o—o—o—o—o—o—

Tác giả có lời muốn nói:

Chính văn kết thúc, ngày mai còn có phiên ngoại mới nha!

o- Hết chương 51 -o-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro