Chương 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay khi đồng ý với Liễu Khiêm Tu, cảm xúc của Mộ Vãn dường như hoàn toàn bị bao trùm bởi một thứ gì đó. Khi chiếc nhẫn lạnh lẽo được đeo vào ngón áp út, cảm xúc đã không thể kìm nén, bùng nổ ngay tại chỗ.

Liễu Khiêm Tu vẫn một mình quỳ trên mặt đất, vóc dáng anh cao lớn, hiếm khi cô phải nhìn xuống. Ngay cả khi nhìn xuống, ngoại hình của người đàn ông vẫn rất tinh tế và ưa nhìn. Anh hôn lên mu bàn tay cô, môi anh mềm mại, sau đó đứng dậy, đặt tay lên lưng cô, nghiêng người về phía cô, hôn lên môi cô.

Môi Mộ Vãn phát run, gió biển mát lạnh, nhưng cả người lại nóng bừng. Mộ Vãn mở to mắt nhìn, sau khi Liễu Khiêm Tu hôn xong, cô hai tay ôm mặt, kéo khóe môi.

"Sao thế em?"

"Đáng lẽ em không nên đồng ý sớm như vậy." Nhịp tim của Mộ Vãn đập loạn, cô vội hoàn hồn, che giấu cảm xúc trong mắt, kinh ngạc xen lẫn bối rối, cô nhấn mạnh: "Em nhớ ra rồi, em còn chưa biết là mình có mang thai hay không đâu, anh cũng chưa phải bạn trai em, thế nhưng em lại đồng ý lời cầu hôn của anh."

Liễu Khiêm Tu cười rộ lên, giơ tay đặt lên đỉnh đầu cô, thuận thế sờ vào gáy cô, áp má cô vào anh, anh hôn lên trán, chóp mũi, khóe môi của cô...

Nụ hôn của anh vừa nhanh vừa nhẹ, giống như trong giấc mơ bị xúc tu mềm mại chạm vào, tim Mộ Vãn vẫn còn đập, nhưng sự hoảng loạn đã biến mất. Cô bình tĩnh lại, nhìn kỹ Liễu Khiêm Tu, giơ tay lên, nghiêm túc nói: "Nhất định là do viên kim cương quá lớn, khiến em bị mê hoặc."

Cô không biết chiếc nhẫn bao nhiêu carat, nhưng thiết kế cực kỳ bắt mắt với một viên kim cương lớn ở giữa và một vài vòng tròn kim cương nhỏ hơn bên cạnh, phản chiếu ánh sáng của hoàng hôn.

"Em thích không?" Liễu Khiêm Tu nắm lấy tay cô, lòng bàn tay luôn khô ráo của anh có chút ẩm ướt, nhưng khả năng quản lý cảm xúc và biểu cảm của anh luôn ở cấp độ của thần tiên, Mộ Vãn không thể nhìn ra điều gì từ khuôn mặt và ánh mắt của anh.

"Em rất thích." Mộ Vãn không che giấu sự vui vẻ, sớm đã quên mất câu "phụ bằng tử quý" lúc đầu, cô luôn có những cảm xúc vụn vặt và khó xử, hai người giữa bạn bè cũng chỉ là tình thú mà thôi. Hiện tại được cầu hôn, cô không giấu được niềm vui, đôi má ửng hồng, đôi môi khẽ nhếch, ánh mắt sáng long lanh.

(*Phụ bằng tử quý: cha dựa vào con mà được hiển quý)

Biết cô thích, Liễu Khiêm Tu rũ mắt xuống xoa tóc cô, những sợi tóc như rong biển tung bay trong gió biển.

"Anh chuẩn bị từ khi nào?" Mộ Vãn hỏi. Anh bỗng từ đâu xuất hiện, Mộ Vãn chưa từng nghĩ đến chính mình sẽ được tỏ tình trong tình huống như thế này. Hẳn là anh đã sớm chuẩn bị tốt, trên tay vẫn luôn cầm hộp nhẫn.

Anh dừng một chút, nhéo ngón tay cô, đáp: "Những ngày anh giả chết."

Mộ Vãn ngước mắt lên.

Liễu gia kinh doanh đấu giá, ngày thường tiếp xúc với đồ cổ rất nhiều, thỉnh thoảng nếu thích, Liễu Khiêm Tu sẽ giữ lại chúng. Chiếc nhẫn này đã được anh lấy từ lâu.

Các vật liệu và thiết kế thủ công, không có cảm giác thời trang phóng đại như bây giờ, ngược lại bởi vì sự tích tụ qua năm tháng, chúng trở nên dày dặn và thanh lịch, tao nhã và đẹp đẽ.

Sau khi đến Áo, anh liền lấy chiếc nhẫn ra. Sau khi sự tình xong xuôi, anh trở về nước tìm Mộ Vãn, dự định đêm đó sẽ cầu hôn, bởi vì mọi chuyện đã giải quyết ổn thỏa, anh có thể cho cô một đời an ổn.

Nhưng khi ấy Mộ Vãn xúc động, anh phải dỗ dành cô, việc này liền bị gác lại. Chiếc nhẫn vẫn luôn ở trên người anh, cho đến hôm nay anh mới lấy nó ra.

Hôm nay hoàng hôn tương đối thích hợp, còn có hồi ức, Mộ Vãn đối với lần cầu hôn này rất hài lòng, thậm chí ở trong hồi ức quên mất chính mình những ngày đó thống khổ thế nào.

Anh không nói chi tiết, cô dường như trong lòng cũng biết rõ ràng. Mộ Vãn cúi đầu rũ mắt xuống, xoay xoay chiếc nhẫn trong tay, nói: "Lúc ấy em còn ảo tưởng rằng anh giả chết, nghĩ rằng nếu anh trở về, em sẽ ôm anh khóc lớn, ngày ngày bám dính lấy anh hôn anh, nâng niu anh như một báu vật."

"Nhưng tới khi anh thật sự xuất hiện trước mặt em, em liền không chịu nổi. Nếu em bị ủy khuất, em nhất định sẽ phát tiết trên người anh, anh cũng hy vọng em sẽ như vậy, bởi vì như vậy, chúng ta mới biết được nhu cầu của đối phương đối với mình."

Cô khẽ chớp mi, hoàng hôn buông xuống, một vệt đỏ phía chân trời cũng được tô vẽ bằng một tầng bóng đen. Khuôn mặt cô dần dần biến mất trong bóng tối, Liễu Khiêm Tu lại có thể nhìn thấy nó rõ ràng hơn.

Liễu Khiêm Tu ôm cô vào lòng.

Người phụ nữ nằm trong vòng tay anh, dáng người nhỏ nhắn, mảnh khảnh, tóc dài xoăn tít, lông mi khẽ động, ngước mắt lên tiếp tục ngắm nghía chiếc nhẫn của mình.

"Tất cả những điều nói trên đều là giả thôi. Trên thực tế, em đã bị chính chiếc nhẫn xinh đẹp và giá trị này làm cảm động."

Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn Liễu Khiêm Tu, đôi mắt mở to, phảng phất có một dải ngân hà lưu chuyển ở bên trong.

"Có phải hay không em là người ham hư vinh?"

Anh cụp mắt nhìn cô, sau một lúc lâu, trong cổ họng phát ra tiếng cười khẽ, anh đưa tay xoa má cô, trầm giọng nói: "Vừa hay, anh chính là hư vinh."

Mộ Vãn nhướng mày cười ha hả, vừa cười vừa giang rộng hai tay ôm lấy anh, cuối cùng lại biến thành bạch tuộc bị Liễu Khiêm Tu ôm vào lòng.

Hai người đi tới nhà Hứa Tinh Không, lần này là một người đàn ông cao lớn mở cửa. Anh ta mặc quần áo thường ngày, thân hình không giấu được vẻ cao quý, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt đào hoa nhướng lên, khí chất cũng tự nhiên toát ra vài phần lạnh lùng.

Anh ta và Liễu Khiêm Tu có chiều cao không sai biệt lắm, Liễu Khiêm Tu trông có vẻ gầy hơn, hai người một người giống tiên, còn người kia giống thần, cả hai đều có cảm giác không nhiễm bụi trần.

Mộ Vãn biết Hoài Kinh, cách đây không lâu tập đoàn Hoài thị ầm ĩ đến lợi hại, cô xem qua tin tức hai lần. Thương trường phong vân, sát phạt quyết đoán, nhưng anh ta không hề có một chút cảm giác nghiêm khắc nào, chỉ có tinh thần ưu tú đáng sợ.

Nhìn thấy Liễu Khiêm Tu, sự lạnh lùng trong đôi mắt đào hoa của anh ta tiêu tan một chút, sau khi cười, anh ta cũng chào hỏi Mộ Vãn. Mộ Vãn theo Liễu Khiêm Tu đi vào, Hứa Tinh Không từ trên cầu thang đi xuống.

Hứa Tinh Không đã mang thai được bốn tháng, mặc dù mặc váy cotton rộng rãi cùng áo len hở cổ, bụng nhỏ cũng hơi gồ lên. Khí chất của cô ấy vốn dịu dàng như nước, hiện tại lại có thêm một loại tình mẫu tử trong đó.

"Vãn Vãn." Hứa Tinh Không lớn hơn Mộ Vãn vài tuổi, gọi cô rất thân mật.

Cô vừa đi tới, Hoài Kinh liền chạy tới đỡ, anh ta cao ráo chân dài, dáng vẻ thận trọng lại có chút vụng về. Khẽ nhíu mày, trong mắt người đàn ông không giấu được vẻ khẩn trương cùng cảnh giác, nói: "Không phải đã nói không cho phép em xuống dưới sao?"

"Đi cầu thang cũng sẽ không bị ngã." Hứa Tinh Không mặc cho anh ta đỡ, ngón tay thon dài của cô nắm tay anh ta, đôi lông mày đang cau lại của Hoài Kinh giãn ra, cô buông tay xuống, an bài nói, "Anh dẫn Khiêm Tu đi lấy mèo, em cùng Vãn Vãn nói chuyện một lúc."

Mộ Vãn kéo tay Hứa Tinh Không, hai người đều rất thích đối phương, cô đỡ Hứa Tinh Không ngồi xuống, Hoài Kinh cùng Liễu Khiêm Tu đi tới phòng cho mèo.

Phòng khách trống không, chỉ còn lại hai người phụ nữ, Hứa Tinh Không ánh mắt hơi sáng lên, trong giọng nói vui mừng, nói: "Khiêm Tu cầu hôn?"

Vừa vào cửa, cô liền nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Mộ Vãn. Trong lòng cô mừng rỡ, muốn cùng Mộ Vãn nói tới đề tài này lại sợ cô ngại ngùng nên đẩy Hoài Kinh và Liễu Khiêm Tu ra, chỉ còn hai cô gái nhỏ nói chuyện.

"À." Mộ Vãn mỉm cười, khẽ nhún đôi vai gầy. Cho dù chỉ có một mình Hứa Tinh Không ở đó, sau khi hỏi xong, mặt cô vẫn có chút bỏng rát, nói: "Ừm, ngay vừa lúc chúng tôi đi ra bờ biển."

Cô cười rộ lên, Hứa Tinh Không cũng cười theo, cô không nói gì, tựa hồ đang đợi nhịp tim cùng cảm xúc của chính mình bình tĩnh lại. Hứa Tinh Không chính là một người dịu dàng như vậy, ở cùng cô luôn phá lệ thoải mái.

Mộ Vãn liếm môi, nhìn Hứa Tinh Không phồng lên bụng nhỏ, nói: "Tôi hiện tại còn có chút ngây ngốc, Khi ấy, thời điểm Hoài tiên sinh cầu hôn cô có cảm giác thế nào?"

Hứa Tinh Không sững người một lúc, sau đó, có thứ gì đó đọng lại trong mắt cô, cô so với Mộ Vãn càng dễ đỏ mặt hơn. Cúi đầu nhìn bụng, Hứa Tinh Không ôn nhu nói: "Vui vẻ."

Nói xong, khi cô ngước mắt lên, trong mắt lóe lên một tia sáng, nói với Mộ Vãn: "Tôi vô sinh, đã thử rất nhiều phương pháp. Sau đó, anh ấy phát hiện ra tôi đã có thai trước, liền đưa tôi đi bệnh viện của Khiêm Tu để làm kiểm tra. Sau khi có kết quả, anh ấy đã cầu hôn tôi ".

Cô nói một cách bình tĩnh, niềm vui giống như một miếng gạc trong nước, nhẹ nhàng phảng phất. Mộ Vãn nhìn cô, cũng bị cô lây nhiễm, khóe môi bất giác cong lên.

Cùng Liễu Khiêm Tu đem theo mèo, hai người chào tạm biệt rồi rời đi. Sau khi về nhà, Liễu Khiêm Tu làm bữa tối, sau khi ăn xong, Mộ Vãn cầm kịch bản và ngồi cùng Liễu Khiêm Tu để xem.

Cô sẽ có một công việc vào ngày mai, Liễu Khiêm Tu cũng sẽ trở lại bệnh viện làm việc, cuộc sống của hai người đã trở lại bình yên, viên mãn và hạnh phúc.

Mộ Vãn nhìn kịch bản một hồi, tâm tư vô thức mà hướng tới Hứa Tinh Không trò chuyện. Cô một tay chống cằm, mê mang nhìn chằm chằm mắt Liễu Khiêm Tu. Bị cô nhìn hồi lâu, Liễu Khiêm Tu ngước mắt lên, đôi mắt đen láy đối diện với cô, tĩnh lặng như hồ.

Anh nhìn cô, hỏi: "Nghĩ cái gì?"

Mộ Vãn lông mi vừa động, cô nhìn về phía Liễu Khiêm Tu, chỉ vào kịch bản, nói: "Trong kịch bản có hai củ khoai tây, bọn họ rất yêu nhau, sau đó một củ khoai tây nhỏ ra đời."

Cô chống cằm, khuôn mặt nhỏ nhắn ẩn trong mái tóc đen, đôi mắt đang chớp chớp ngấn nước.

Liễu Khiêm Tu mím môi, lặng lẽ nhìn cô. Thần sắc anh vẫn như thường lệ, nhưng cảm xúc nơi đáy mắt đã thay đổi. Mộ Vãn bị anh nhìn đến hai má hơi nóng, cổ họng có chút khô, cô buông tay ra, lật một trang kịch bản, nói: "A, củ khoai tây nhỏ bị ăn rồi..."

Cô vừa dứt lời, thân thể liền nhẹ đi, bị Liễu Khiêm Tu ôm vào lòng. Cô dùng hai tay ôm lấy anh, ánh mắt lấp lánh, cười nói: "Anh làm gì vậy?"

Anh hôn lên cằm cô, trái tim anh đầy thấp thỏm trên người cô.

"Ăn em."

Lời nói đơn giản và thuần khiết của người đàn ông, rất ít ham muốn, nhưng chúng lại tập hợp tất cả đam mê và ham muốn trong cơ thể cô. Cô ôm anh, hôn anh, cười nói: "Em cũng muốn có khoai tây nhỏ."

Mắt anh tối sầm lại, anh bế cô vào phòng ngủ.

Người đầu tiên trêu chọc chính là cô, cuối cùng cô cũng luôn là người ngủ trước. Sự tình xong xuôi, thân thể cô nóng bỏng run rẩy, ý thức dần dần mơ hồ, được anh bế đi tắm rửa, lật người lại, hô hấp bắt đầu đều đều.

Đặt Mộ Vãn xuống, Liễu Khiêm Tu đi tắm và mặc quần áo. Trong phòng khách đèn vẫn sáng, sách cùng kịch bản chất đống lộn xộn. Anh đi tới, đem sách sửa sang lại, liền cầm kịch bản lên lật xem hai trang.

Trong kịch bản của phim truyền hình hiện đại, các nhân vật không có bất kỳ cảnh tình cảm nào, nhưng hiện tại ở trang này thực sự có liên quan đến khoai tây, các nhân vật đang bào khoai tây.

Liễu Khiêm Tu mặt mày hơi rũ xuống, khóe môi anh giật giật.

Phòng khách yên tĩnh, có tiếng mèo kêu, Chu Dịch đi tới. Bộ lông của nó sẫm màu hơn màn đêm và đặc biệt rõ ràng trong bóng tối. Liễu Khiêm Tu ngồi xếp bằng, nó liền đi tới và nằm trên đùi anh.

Trước kia, mỗi ngày anh đều sinh hoạt như vậy, có Đạo trong lòng, cô độc nhưng không tịch mịch, bình lặng và an ổn như một mặt nước lạnh lẽo. Mà hiện tại, anh đã có người trong lòng, vẫn bình tĩnh an ổn, lại so với trước kia thoải mái và viên mãn hơn rất nhiều.

Chu Dịch cũng không ở trong lòng anh bao lâu, nghe được vài tiếng meo meo phát ra trong phòng mèo, liền từ trên người anh đứng lên, vội vàng chạy chậm trở về.

Ba đứa nhỏ đang tìm kiếm nó, Chu Dịch cũng thích sinh hoạt hiện tại.

Sau khi đứng dậy khỏi mặt đất, Liễu Khiêm Tu đi giày, đứng dậy và đi ra cửa.

Sáng sớm tỉnh lại, Mộ Vãn lăn lộn trên giường, leo lên chiếc giường cứng, cất tiếng gọi trước, thanh âm mềm mại lười biếng.

"Liễu Khiêm Tu."

Chỉ chốc lát sau, anh đi vào, Mộ Vãn cười rộ lên, bị anh ôm vào lòng.

"Anh đang nấu cơm sao?" Mộ Vãn hỏi.

"Vẫn còn sớm." Liễu Khiêm Tu hôn cô một chút, nói, "Anh đang đọc sách."

"Ồ." Mộ Vãn đáp lại, vẫn còn có chút mơ hồ, ở trên vai anh cọ xát hai cái, làm nũng nói: "Em có chút khát nước."

"Ừ." Liễu Khiêm Tu lên tiếng, thay vì ôm cô đi uống nước, anh chỉ thì thầm vào tai cô, "Em dùng que thử thai để kiểm tra trước, anh sẽ đi rót nước cho em, nếu không kết quả sẽ không chính xác."

Mộ Vãn lập tức lấy lại tinh thần.

Theo ánh mắt của Liễu Khiêm Tu, cô nhìn thấy que thử thai trên tủ đầu giường, xuống khỏi người anh, đi tới cầm lấy, hỏi: "Anh mua khi nào vậy?"

Từ sau khi hai người trở về, cô vẫn luôn không kiểm tra.

"Sau khi em ngủ." Liễu Khiêm Tu nói xong, hỏi: "Có dùng được không?"

Bác sĩ có rất nhiều chuyện phải lo lắng, Mộ Vãn cười cười, cầm đồ đi vào phòng tắm nói: "Em biết dùng, em đã dùng khi lần trước anh giả chết, em tưởng sẽ sinh cho anh một đứa nhỏ, nhưng kết quả xét nghiệm cho thấy em không có thai."

Trong lời nói của cô có ý cười, giọng điệu thoải mái, là sự thật, nhưng cô nói ra như một câu chuyện đùa. Liễu Khiêm Tu ánh mắt tối sầm, xoay người đi phòng bếp rót nước cho cô.

Lần kiểm tra này của Mộ Vãn dễ dàng hơn nhiều so với lần trước, cho dù lần này cô không mang thai, Liễu Khiêm Tu vẫn ở đó, rồi cô cũng sẽ từ từ mang thai. Rút kinh nghiệm lần trước, cô làm tương đối nhanh, sau khi thử xong, cô nhìn kết quả hiển thị trên đó, mặc quần áo vào, vặn vòi nước qua que thử thai rồi chạy ra ngoài.

"Liễu Khiêm Tu."

Liễu Khiêm Tu, người đang rót nước trên bàn ăn, quay đầu lại, lặng lẽ nhìn cô, cô giơ que thử thai trong tay lên, đôi mắt đen láy và long lanh.

"Em có khoai tây nhỏ!"

Cô cười lớn tiếng và nói.

—o—o—o—o—o—o—o—

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi tiếp tục viết tiếp cốt truyện ngày hôm qua, coi như chưa kết thúc đi, viết đến lúc nào tính lúc đó.

-o- Hết chương 52 -o-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro