Chương 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Liễu Khiêm Tu đứng đó nhìn cô, trong đôi mắt đen láy dâng lên một số cảm xúc. Anh rót nước đưa cho Mộ Vãn, sau đó ôm lấy cô.

Mộ Vãn cực kỳ vui vẻ, cô vốn không có kế hoạch sinh con, nhưng cô có tiền có thời gian nuôi nấng, sinh sớm sinh muộn đều như nhau, huống chi đây là con của Liễu Khiêm Tu.

Được Liễu Khiêm Tu ôm, cô uống nước xong, đặt ly nước xuống. Vòng tay của người đàn ông quanh eo cô hơi siết chặt, Liễu Khiêm Tu luôn có một bộ dạng bình tĩnh như nước, nhưng Mộ Vãn có thể quan sát cảm xúc của anh từ những hành động nhỏ nhất của anh.

Hai người đồng thời vui vẻ, Mộ Vãn cười nói: "Cũng không biết có thai lúc nào, chắc là một tuần trước."

Dù sao que thử thai thử sau một tuần mới có thể chính xác. .

"Trên máy bay." Liễu Khiêm Tu ôm cô ngồi ở trên ghế cao.

Mộ Vãn nghiêng đầu cúi đầu nhìn anh, nhớ tới lúc đó anh đã khẳng định cô sẽ mang thai, cô dần dần tỉnh táo lại, cười nói: "Anh không phải dựa vào số lượng mà là tính toán chính xác chu kỳ kinh nguyệt của em."

"Ừm." Liễu Khiêm Tu hôn lên khóe môi của cô, lên tiếng.

Mộ Vãn bị anh hôn, bờ môi mềm mại, cô cúi đầu nhìn người đàn ông, trong lòng tràn ngập hạnh phúc cùng ngọt ngào. Ôm lấy Liễu Khiêm Tu, ngửi thấy mùi hương của anh, Mộ Vãn thấp giọng nói, "Liễu Khiêm Tu, em yêu anh rất nhiều".

Vòng tay ôm cô siết chặt hơn một chút, nụ hôn của người đàn ông cùng với tiếng đáp lại nhàn nhạt bên tai cô, "Ừm."

Buổi sáng yên tĩnh lại từ ồn ào náo động, hai người ôm nhau, lắng nghe nhịp tim của đối phương, thời gian dần dần trôi qua, phảng phất như đã trôi qua một đời người.

Mộ Vãn tựa đầu vào vai Liễu Khiêm Tu, trầm mặc một hồi, suy nghĩ trong đầu bay tán loạn, cô nâng ngón tay nhéo nhéo mặt anh, tưởng tượng bộ dáng đứa nhỏ sau này.

Cô và Liễu Khiêm Tu lớn lên đều đẹp, 360 độ không có góc chết, hẳn đứa nhỏ kia khẳng định cũng đẹp.

"Liễu Khiêm Tu." Mộ Vãn gọi một tiếng.

"Ơi?" Người đàn ông cúi đầu hôn lên đầu ngón tay cô.

"Em là hoài thai đứa nhỏ trên máy bay." Mộ Vãn đứng thẳng người, ánh mắt sắc bén nhìn anh, nói: "Cái đó không nên gọi là Khoai tây nhỏ, mà nên gọi là Máy bay nhỏ."

Đôi mắt cô mở to, ươn ướt sáng sủa, chóp mũi nhỏ nhắn thanh tú, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, vẻ mặt nghiêm túc, khuôn mặt trắng trẻo ẩn dưới mái tóc xoăn chưa chải rất đáng yêu.

Liễu Khiêm Tu hôn lên chóp mũi của cô, cô sợ ngứa, cười rộ lên, anh cũng nhếch khóe môi, nói: "Được."

Mặc dù đang mang thai, nhưng Mộ Vãn vẫn không dừng công việc. Cô đã tự điều chỉnh thời gian quay chụp của mình, sẽ đến phim trường để quay hình sau bữa trưa. Sau khi quay xong, cô đến chỗ Liễu Khiêm Tu đợi anh tan ca, hai người cùng nhau về nhà.

Sau khi Liễu Phong Miên cùng Liễu Thanh Nguyên bị bắt, Liễu trạch trở nên trống trải, tuy không có chủ nhân, nhưng quản gia và người làm trước đây vẫn ở đó. Liễu trạch là một tòa biệt thự kiểu sân vườn, những thứ bên trong phải được bảo trì và tu bổ. Liễu Khiêm Tu không có kế hoạch sống tại đây, nhưng anh đã điều một người lái xe từ Liễu gia để đưa Mộ Vãn đến phim trường.

Lái xe này là tài xế chuyên dùng của mẹ Liễu Khiêm Tu khi bà còn sống, kỹ năng và tính cách đều không tồi, năm nay đã ngoài 50 tuổi, Mộ Vãn theo Liễu Khiêm Tu gọi ông một tiếng chú Lý.

Trước khi buổi quay của Mộ Vãn kết thúc, cô nhận được một cuộc gọi từ dì Ngô. Sau khi Liễu gia xảy ra chuyện, Mộ Thanh cũng bị liên lụy, tuy không phải vào tù nhưng chỉ vì tiền thuế cũng bị phạt không ít. Để trả tiền phạt cho Mộ Thanh, Mộ gia đã đem ngôi nhà của họ bán đi, dì Ngô cũng bị sa thải.

"Dì Ngô." Mộ Vãn kêu một tiếng, cười nói.

"Vãn Vãn, chừng nào thì con quay xong? Dì sẽ đến nhà con, nấu cơm cho con." Dì Ngô vốn đã đến tuổi, sau khi bị Mộ gia đuổi việc liền về hưu dưỡng lão, bây giờ bà ấy có rất nhiều thời gian rảnh, nghe nói Mộ Vãn đã trở lại, liền vội vã đến nhà cô để nấu cơm cho cô.

Người già thích nấu ăn, nhiều ngày không gặp là có chút nhớ. Mộ Vãn cũng không từ chối, xem phần diễn của mình. Hiện tại cô đang đóng phim truyền hình hiện đại, với đứa con trong bụng, cô chắc chắn không thể bay qua bay lại với dây cáp treo lơ lửng như trước.

Cảnh này không quá quan trọng, có thể quay trong hôm nay hoặc ngày mai. Sau khi Mộ Vãn và dì Ngô xác nhận thời gian, cô đến gặp đạo diễn nói rằng hôm nay muốn về sớm.

Đạo diễn vẫn chưa nói gì, nhưng gật đầu đồng ý. Sau khi Mộ Vãn rời đi, cô vào phòng hóa trang thay đồ và tẩy trang.

Sau lần quay quảng cáo trước, bạn bè trong đoàn làm phim ít nhiều sẽ bàn tán về cô, thường xuyên qua lại, mọi người trong đoàn phim đều biết đại khái về lai lịch của Mộ Vãn.

Có bối cảnh cũng không có gì lạ, điều bất thường chính là bối cảnh của Mộ Vãn là tình yêu đích thực của cô, xuất thân rất vững vàng. Mộ Vãn ở đoàn phim đối nhân xử thế đều rất lễ phép, mọi người đối với cô đều có ấn tượng khá tốt.

"Tôi rất hâm mộ Mộ Vãn, có thể đảm nhận bất cứ vai diễn nào cô ấy muốn, có thể nghỉ làm bất cứ khi nào cô ấy muốn." Diễn viên phụ đóng cùng Mộ Vãn thở dài nhìn Mộ Vãn rời đi.

"Cô ấy là mệnh phú quý, không thể ghen tị." Một diễn viên phụ khác nói.

"Này, các cô có thấy chiếc nhẫn cô ấy đeo không? Thật xinh đẹp, trông khác hẳn với những chiếc nhẫn kim cương cỡ lớn bình thường."

"Thấy được, bọn họ đây là muốn kết hôn rồi! Cô nói cô ấy gả vào hào môn, sẽ còn đóng phim nữa sao?"

"Nếu hiện tại đang quay phim, chắc hẳn về sau vẫn sẽ quay phim." Diễn viên phụ nhỏ bé nói: "Người ta khác chúng ta đối với việc quay phim không giống nhau, chúng ta là vì kiếm tiền và nổi tiếng, người ta hoàn toàn là vì sở thích cá nhân."

Sau khi nói xong, lại có một âm thanh ghen tị bùng lên.

"Dì Ngô đến nhà em để làm bữa tối cho em. Hôm nay chúng ta hãy ăn ở nhà em. Anh có muốn ăn gì không?" Mộ Vãn gọi cho Liễu Khiêm Tu trên đường đến bãi đỗ xe.

Liễu Khiêm Tu và dì Ngô vẫn chưa gặp nhau lần nào, lần này vừa vặn đem anh đến gặp dì Ngô.

"Tùy ý em đi." Liễu Khiêm Tu trả lời, nhìn đồng hồ, nói, "Hôm nay anh có thể tan làm sớm."

"Không có ca phẫu thuật nào sao?" Mộ Vãn dẫm lên gạch trên đường, cười nói chuyện với anh.

"Ngày mai mới có." Liễu Khiêm Tu nói.

Một lần nữa trở lại làm việc trong bệnh viện, Liễu Khiêm Tu làm việc thoải mái hơn trước một chút. Tuy nhiên, anh có tay nghề cao, một số ca phẫu thuật vẫn yêu cầu anh tự mình thực hiện.

Mộ Vãn thực sự thích dáng vẻ của anh trong chiếc áo blouse trắng, khiến người khác có cảm giác xa lạ và khổ hạnh, nhưng đối với cô lại luôn dịu dàng và chiều chuộng.

"Vậy anh hôm nay làm gì?" Mộ Vãn cười hỏi, đá văng ra một viên đá nhỏ.

Đầu bên kia điện thoại có thể nghe thấy tiếng lật giấy tờ, anh trầm mặc một lúc, sau đó một giọng nói trầm ấm truyền đến.

"Nhớ em."

Lông mi khẽ run, Mộ Vãn tim đập lỡ một nhịp.

Cô hơi khựng lại, ngước mắt nhìn bầu trời trời xanh mây trắng, tầm nhìn bao quát, tâm tình sảng khoái hẳn lên. Khẽ cười một tiếng, Mộ Vãn hơi đỏ mặt, khẽ hừ một tiếng, nói: "Anh không làm việc đàng hoàng."

Anh cũng nở nụ cười, Mộ Vãn có thể tưởng tượng bộ dạng tươi cười của anh, giống như lần đầu tiên cười như vậy làm cô bị cám dỗ. Giọng anh hòa vào cuộc điện thoại, cô cảm thấy ngọt ngào tận đáy lòng.

"Liễu Khiêm Tu." Mộ Vãn gọi anh.

"Ừm." Liễu Khiêm Tu thấp giọng đáp.

"Em rất thích anh." Mộ Vãn híp mắt cười.

Nói xong, Mộ Vãn cúp điện thoại, đỏ mặt tiếp tục đi về phía bãi đỗ xe.

Trong điện thoại vang lên âm thanh ngắt máy, nhưng Liễu Khiêm Tu khóe miệng còn chưa buông, trong đôi mắt trầm tĩnh nổi lên chút gợn sóng, cầm điện thoại, Liễu Khiêm Tu nhướng mày, nhẹ giọng nói: "Anh cũng vậy."

"Mộ tiểu thư, hôm nay còn sớm nha." Chú Lý cười nói một câu. Ông là một người chú rất hòa ái, ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề, ngày thường nói chuyện chậm rãi và hay cười, rất hòa nhã.

"Người nhà cháu đến, cháu vừa mới gọi điện thoại cho Liễu Khiêm Tu, hôm nay chúng cháu tới nhà cháu ăn cơm, phiền chú Lý đưa cháu về nhà." Mộ Vãn cười nói.

"Được, được." Chú Lý đáp ứng, mở cửa xe cho Mộ Vãn. Sau khi Mộ Vãn ngồi vào xe, chú Lý đóng cửa xe lại, ngồi vào ghế lái.

Kỹ năng lái xe của chú Lý rất đáng tin cậy, lái xe ổn định mà nhanh chóng, không bao lâu, Mộ Vãn đã về đến nhà. Lâu rồi cô chưa về nhà, cầm chìa khóa mở cửa, trong nhà gọn gàng ngăn nắp, hình như dì Ngô vừa mới dọn dẹp.

Trong phòng bếp có âm thanh truyền đến, dì Ngô hỏi: "Vãn Vãn về rồi à?"

Mộ Vãn cười cười, đi tới cửa phòng bếp, bóng dáng nho nhỏ của dì Ngô đang bận rộn qua lại. Cô cười nói: "Con đã về."

Nói xong, Mộ Vãn nhìn về phía dì Ngô chuẩn bị làm cơm nói: "Dì nấu cho ba người đi, hôm nay Liễu Khiêm Tu cũng tới."

Nghe thấy ba từ "Liễu Khiêm Tu", tay của dì Ngô đang vo gạo liền run rẩy, suýt nữa làm rơi nồi. Bà biết bạn trai của Mộ Vãn là một nhân vật lớn, rất lợi hại, ở Hạ thành đều là hô mưa gọi gió, vì vậy bà có chút khẩn trương.

Bà vội vàng xem qua những đồ ăn mình mua, đều là món Mộ Vãn thích nhất. Bà đặt nồi xuống, lau tay nói: "Vậy... vậy cậu ấy thích ăn gì? Dì sẽ đi mua ngay."

"Con ăn gì, anh ấy ăn cái đó." Mộ Vãn cười, đi tới bóp vai cho dì Ngô, để bà thư giãn, cô cười nói: "Anh ấy rất tốt, rất tốt với con, cũng tốt đối với người khác, chỉ là anh ấy hơi ít nói."

Chỉ với vài câu nói của Mộ Vãn, dì Ngô có thể thấy được Liễu Khiêm Tu đối xử với cô tốt như thế nào, có một tia lấp lánh trong mắt cô, những biểu cảm nhỏ đó không thể lừa được ai.

Dì Ngô đột nhiên cảm động, bà nhớ tới trước kia dù mẹ Mộ Vãn không nói gì nhưng bà ấy cũng có vẻ mặt này. Người bà ấy thích cũng thích mình, biểu hiện của hai mẹ con giống hệt nhau.

"Sao vậy ạ?" Mộ Vãn liếc nhìn dì Ngô, lão phu nhân nhìn cô cười, khóe mắt nước mắt gần như trào ra. Cô cười rộ lên, ôm lấy bà.

"Dì là đang nghĩ đến mẹ của con." Dì Ngô nói, "Càng ngày càng giống."

Nhắc tới mẹ mình, Mộ Vãn cũng cười, cô nhớ ra điều gì, vui vẻ nói với dì Ngô, "Đúng rồi, dì Ngô, để con nói cho dì một tin tốt!"

Nghe được có tin tức tốt, dì Ngô trở nên vui mừng, hỏi: "Chuyện gì tốt?"

"Con đang mang thai." Mộ Vãn chỉ vào bụng của mình, cười một cách ngây thơ.

Như đã đoán trước, dì Ngô cũng không cười cùng Mộ Vãn, nghe Mộ Vãn nói xong, bà dừng lại, hỏi một câu.

"Vậy... khi nào thì cậu ấy cùng con kết hôn?"

—o—o—o—o—o—o—o—

Tác giả có lời muốn nói:

Liễu đạo trưởng: Tùy thời.

Hừ, tôi thế nhưng còn trì hoãn viết kết cục, này thật là viết tiếp ở chính văn.

-o- Hết chương 53 -o-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro