Chương 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộ Vãn biết dì Ngô đang nghĩ gì khi hỏi câu hỏi này. Mẹ cô lúc đó cũng là chưa kết hôn đã mang thai, sau này lại làm mẹ đơn thân ngần ấy năm.

Cô có thể giống mẹ ở nhiều điểm, nhưng dì Ngô không hi vọng cô giống mẹ mình ở điểm này.

Trên thực tế, cô sẽ không giống mẹ mình, cô đã thảo luận điều này với Lâm Vi. Lấy chồng sinh con, đối với cô đều là chuyện thuận theo tự nhiên.

Nhưng cô cũng không nhiều lời, chỉ đưa tay ra trước mặt dì Ngô, lẩm bẩm: "Cộp cộp cộp! Anh ấy mới cầu hôn con mấy ngày trước, cứ thong thả thôi ạ."

Chiếc nhẫn trên ngón tay thật xinh đẹp, đơn giản mà lộng lẫy, giá trị xa xỉ, rất hợp với Mộ Vãn. Dì Ngô nhìn qua, trong lòng nhẹ nhõm, cảm thấy chính mình nói nhiều. Mọi việc của đôi trẻ đều tự có tính toán riêng. Bà cười nói: "Con đang mang thai, mau đi ra ngoài nghỉ ngơi, dì đi nấu cơm."

Mộ Vãn cũng không giúp được gì, phòng bếp cũng nhỏ hẹp, cô sẽ không ở chỗ này thêm phiền. Tới phòng khách chơi một hồi, nghe thấy tiếng gõ cửa, cô mừng rỡ, đặt di động xuống, nhảy nhót đi mở cửa.

Cửa vừa mở ra, Liễu Khiêm Tu đã đứng bên ngoài, khí lạnh trong phòng khách theo người phụ nữ đi tới, va chạm vào lòng anh. Anh ôm lấy cô, hơi câu lên khóe môi, ôm cô vào cửa.

"Dì Ngô đang nấu cơm." Mộ Vãn chỉ vào bếp nói: "Sắp xong rồi."

Có lẽ là xấu hổ, dì Ngô nghe thấy tiếng động cũng không ra khỏi phòng bếp. Liễu Khiêm Tu ngước mắt nhìn thoáng qua phòng bếp, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cô, giọng nói nhẹ nhàng.

" Để con tới giúp."

"Được." Dì Ngô xấu hổ không dám đi tới, Liễu Khiêm Tu cũng nên đi tới chào hỏi bà. Mộ Vãn buông tay anh ra, đuổi anh vào phòng bếp.

Dì Ngô nghe thấy tiếng động ngoài cửa, không cần nhìn cũng có thể cảm nhận được sự ngọt ngào giữa đôi trẻ. Bà có chút ngượng ngùng nên không ra ngoài. Không nhĩ tới chỉ một lúc sau, cả hai người cùng nhau tới chặn ở cửa.

Dì Ngô đã gặp qua Liễu Khiêm Tu, lần trước anh đến nhà họ Mộ để tìm Mộ Vãn. Nhưng bà cũng chỉ liếc nhìn anh từ xa, chỉ biết rằng người đàn ông này cao gầy, tướng mạo đoan trang, nhất định không phải người bình thường.

Hôm nay nhìn kỹ, không nghĩ tới lớn lên đẹp như vậy, giống như tiên tử trong tranh, mặt mày tựa như núi xa sương nước, chỉ cao cao gầy gầy mà đứng đó, không có một chút khói lửa.

"Dì Ngô, đây là Liễu Khiêm Tu, Liễu Khiêm Tu, đây là dì Ngô." Mộ Vãn ôm bả vai Liễu Khiêm Tu, đứng sau lưng anh, thò cái đầu nhỏ xù xù ra ngoài giới thiệu họ với nhau.

Liễu Khiêm Tu trước lễ phép mà kêu một tiếng, dì Ngô liền "ai ai" hai tiếng, bà có chút bận rộn với đôi tay của mình, bà ngượng ngùng mà cười cười, nói: "Các con đợi bên ngoài trước đi, đồ ăn sẽ sớm xong ngay đây."

Khi cô nói xong, Liễu Khiêm Tu đã vào bếp, ngón tay với khớp xương rõ ràng đem cổ tay áo xắn lên, giọng nói của người đàn ông lạnh lùng như thái độ của anh.

"Để anh làm."

Vừa nói anh vừa cầm lấy củ sen còn chưa rửa sạch trên tay cô.

Trên củ sen vẫn còn bùn, người đàn ông dùng dao cạo sạch bề mặt củ sen, vòi nước cọ rửa củ sen, trắng nõn mềm mại, ngón tay thon dài của anh cũng lành lạnh, trắng không kém gì củ sen.

Mặc dù làm những việc này, nhưng trên người anh vẫn không dính một chút khói lửa nào.

Dì Ngô muốn tiếp nhận chúng, nhưng bên ngoài Mộ Vãn mỉm cười nói một tiếng: "Không sao đâu ạ, anh ấy có thể nấu ăn, ở nhà đều là anh ấy nấu."

Liễu Khiêm Tu ngẩng đầu nhìn cô, Mộ Vãn bắt gặp ánh mắt của người đàn ông, cô nhìn thấy ánh sáng trong mắt anh, thần bí đi tới, cô nắm lấy góc áo của anh, nghiêng đầu nhìn anh, hỏi: "Có phải hay không?"

"Ừm." Đem củ sen rửa sạch sẽ, Liễu Khiêm Tu để mặc cô kéo, sau khi trả lời, anh lấy một con dao bắt đầu cắt lát củ sen.

Sự tương tác giữa hai người ấm áp mà ngọt ngào, khóe mắt tràn đầy tình yêu không thể che giấu. Khi dì Ngô nhìn đến, trong lòng bà cũng dần trở nên nhẹ nhõm và vui vẻ.

Sau khi ăn xong, dì Ngô chuẩn bị rời đi. Trời vẫn chưa tối, dì Ngô vốn muốn ngồi xe buýt trở về. Sau khi Mộ Vãn và Liễu Khiêm Tu đưa bà xuống lầu, Liễu Khiêm Tu liền nhờ chú Lý đưa bà về nhà.

Dì Ngô tìm mọi cách từ chối, cuối cùng Mộ Vãn tiễn bà lên xe cũng đóng cửa xe, cùng bà vẫy tay chào tạm biệt. Chú Lý mở cửa kính xe, dì Ngô nhìn hai người ngoài cửa sổ xe, cảm thấy vui vẻ hài lòng.

Chiếc xe rời khỏi tiểu khu, Mộ Vãn nhìn theo dì Ngô rời đi. Bây giờ bầu trời đã dần tối, các quán ven đường cũng được dựng lên, tạo ra một bầu không khí sôi động và ấm áp.

Liễu Khiêm Tu ở bên cạnh không hòa nhịp với sự náo nhiệt, khi Mộ Vãn đi ngang qua, anh nắm lấy tay cô, lòng bàn tay khô ráo và mát lạnh.

"Về nhà thôi." Mộ Vãn cười nói.

Đêm tháng chín vẫn còn nóng. Sau khi từ cổng tiểu khu về đến nhà, Mộ Vãn đã đổ một tầng mồ hôi. Sau khi về đến nhà, cô liền cởi quần áo vào phòng tắm, sau khi tắm xong, Liễu Khiêm Tu cũng lấy đồ và đi vào để tắm rửa.

Nhà Liễu Khiêm Tu có quần áo của cô, nhà cô cũng có quần áo của Liễu Khiêm Tu. Tắm xong, trong nhà cô không có chỗ đọc sách nên hai người vào phòng ngủ sớm.

Vào phòng ngủ, Mộ Vãn lăn qua lăn lại trong lòng Liễu Khiêm Tu. Người đàn ông ôm lấy cô, vừa mới tắm xong, cả hai người đều cảm thấy mát lạnh. Mộ Vãn thích loại đụng chạm này, vì vậy cô lại ôm lấy anh, hơi thở của cô như có như không phun lên người đàn ông.

Cô đây chính là cố ý, Liễu Khiêm Tu tự nhiên có thể cảm giác được, người con gái hai tay ôm lấy eo của anh, thân thể hơi lạnh, lòng bàn tay lại nóng bỏng, giống như có ngọn lửa thiêu đốt thân thể của anh, truyền thẳng đến đáy lòng anh.

Anh không đẩy cô xuống mà lại ôm cô vào lòng, thân thể Mộ Vãn bị bế lên, cô cười khúc khích rồi ghé vào trong lòng Liễu Khiêm Tu. Nụ cười của cô nhanh chóng bị người đàn ông hôn lên môi, từng chút một, lâu dần trở nên sâu đậm.

Khi hai người bắt đầu thở gấp, Mộ Vãn bị anh đặt ở dưới thân, đôi mắt đen nhánh giống như đá thạch ngâm trong nước, long lanh như nước. Ý thức của cô hơi mơ hồ, nhưng cô có thể thấy rõ vẻ mặt của người đàn ông.

Anh vẫn bình tĩnh như nước, chỉ là dưới đôi mắt như mực đó, lại có cảm xúc và khát vọng mà cô quen thuộc. Mộ Vãn đưa tay sờ má anh, anh ngậm lấy ngón tay cô rồi hôn cô, cô cười rộ lên, khóe mắt cong cong.

"Em chính là một học sinh hư." Giọng Mộ Vãn khàn khàn, đầu ngón tay cô bị anh hôn, vừa ngứa vừa nóng.

"Như thế nào?" Liễu Khiêm tu cúi đầu hôn môi cô, khàn giọng hỏi.

"Vốn là anh muốn thanh tu." Mộ Vãn ôm cổ anh, ngửi hương thơm đàn hương thoang thoảng trên người anh, đáp lại nụ hôn của anh, nói: "Nhưng anh lại bị học trò xấu là em khiêu khích."

Người đàn ông cười nhẹ một tiếng, thanh âm khàn khàn, như thể nó đến từ biển, mang theo ham muốn và cám dỗ nguyên thủy nhất, đã mê hoặc cô.

Anh nói: "Song tu cũng là một loại tu hành".

Mộ Vãn bật cười, nhưng sau đó lại nhớ tới chuyện gì, cô nắm lấy tay anh, thấp giọng dò hỏi: "Chúng ta... Thời kỳ đầu mang thai có hay không nên kiềm chế một chút?"

Anh trở tay, đem tay cô nắm lấy, Liễu Khiêm Tu rũ mắt nhìn cô, nhẹ giọng nói: "Anh là bác sĩ, anh sẽ bảo vệ tốt nó."

Đôi mắt anh thâm trầm, nói xong liền cúi đầu hôn cô, từ khóe môi lướt đến gò má, cuối cùng rơi xuống tai cô. Bên tai tràn ngập hơi thở của người đàn ông cùng không khí ẩm ướt, cô nghe thấy anh trầm giọng nói điều gì đó.

"Anh là đàn ông, cho nên biết như thế nào làm cho em thoải mái hơn."

Mộ Vãn nhẹ giọng rên rỉ, hưởng thụ loại tu hành này.

Chờ tu hành kết thúc, Mộ Vãn đã mệt tới mức ngón tay cũng không động đậy. Bị Liễu Khiêm Tu bế lên, thân thể dường như vẫn còn sinh ra phản ứng với sự đụng chạm của anh. Sau khi tắm rửa sạch sẽ cho cô, anh liền đi tắm rửa. Sau khi tắm rửa xong trở lại giường, người phụ nữ nằm trên giường, lắc lắc chiếc điện thoại đang rung của anh với thanh âm lười biếng.

"Mai Diêu Tri tìm anh." Anh cúi đầu hôn lên trán cô, Liễu Khiêm Tu nhận điện thoại, ôm cô vào lòng. Hai người ở gần nhau, giọng nói của Mai Diêu Tri trong điện thoại vang vọng rõ ràng trong phòng ngủ tối om.

"Anh đã hỏi Mộ Vãn chưa? Cô ấy thích bố trí tiệc đính hôn theo phong cách nào?"

Nghe thấy câu hỏi của cậu ấy, người phụ nữ đang mơ màng trong lòng anh khẽ nhúc nhích, ngẩng đầu lên, cô có khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ, đôi mắt đen như mực nhìn anh.

Liễu Khiêm Tu đã chuẩn bị cho tiệc đính hôn sau khi anh cầu hôn cô. Mai Diêu Tri có bạn bè trong lĩnh vực này, vì vậy cậu ấy đã giúp hỗ trợ. Buổi chiều có gọi điện cho anh, hai người ăn tối xong cũng không nhàn rỗi nên cũng không hỏi cô.

"Em tự mình nói với cậu ấy?" Liễu Khiêm Tu thấp giọng hỏi Mộ Vãn.

Bây giờ cô đã đồng ý với lời cầu hôn, việc đính hôn và kết hôn cũng chỉ còn là vấn đề thời gian. Liễu Khiêm Tu bắt đầu chuẩn bị, cô cũng muốn toàn lực phối hợp, không có gì phải thẹn thùng hoặc làm ra vẻ.

Cô gật đầu, nhận lấy điện thoại, gọi một tiếng, "Diêu Tri."

Khi Mai Diêu Tri nghe thấy giọng nói của Mộ Vãn, liền trực tiếp hỏi đương sự. Mà Mộ Vãn cô, cũng chưa từng đính hôn trước đây nên cô cũng không biết phong cách của tiệc đính hôn như thế nào.

Theo câu hỏi của Mai Diêu Tri, cô chỉ trả lời một vài câu hỏi, chẳng hạn như tông màu và phong cách mà cô thích. Sau vài câu hỏi qua lại, Mai Diêu Tri nói với cô: "Em đã nắm được phong cách đại khái, nhưng bên trong còn phân ra rất nhiều khu. Chị cùng Khiêm Tu ngày mai đến Mai gia ăn tối, đến lúc đó chúng ta sẽ xác nhận lại một chút.

"Được" Mộ Vãn trả lời, cùng Mai Diêu Tri cúp điện thoại.

Không biết là bởi vì cú điện thoại hay là tin tức về tiệc đính hôn mà Mộ Vãn không còn buồn ngủ nữa. Liễu Khiêm Tu cầm lấy điện thoại, đặt nó xuống, rồi ôm lấy cô.

Đối với Mộ Vãn, hôn nhân là một điều trừu tượng. Nhưng khi cô ở trong cảnh ấy, cô dần dần có cảm giác chân thực, nói không có cảm giác là giả, cô thực sự rất vui vẻ.

"Anh bắt đầu chuẩn bị những thứ này từ khi nào?" Mộ Vãn ôm Liễu Khiêm Tu hỏi.

"Sau khi cầu hôn thành công." Người đàn ông đáp.

"Hẳn là sau khi thành công mới chuẩn bị." Mộ Vãn cười hỏi anh: "Anh còn sợ không thành công sao?"

Trong bóng tối, đường nét trên khuôn mặt bọn họ có chút mơ hồ, nhưng anh có thể cảm nhận được chính xác môi của cô ở đâu. Anh cúi đầu hôn một cái, nói: "Không sợ, nhưng trước khi em đồng ý, anh nên tôn trọng câu trả lời của em."

Xem đi, anh luôn làm mọi thứ rất hợp lý, khiến cô không có bất kỳ sự bất mãn nào.

Mộ Vãn ôm chặt lấy anh, dụi dụi vào ngực anh, hỏi: "Còn hôn lễ thì sao?"

Ngón tay xuyên qua tóc cô nhẹ nhàng mà vuốt, Liễu Khiêm Tu đáp: "Chỉ là dự kiến ​​sơ bộ thôi, đến ngày kết hôn em sẽ từ Mai gia xuất phát từ căn phòng mà mẹ anh đã xuất giá."

Cô không cha không mẹ, cũng không có người thân, anh lại tìm chỗ dựa vững chắc cho cô, cho cô sự tự tin để xuất giá.

Mộ Vãn trong lòng tràn đầy mật ngọt, cô ôm lấy Liễu Khiêm Tu, nhẹ nhàng ngâm nga nói: "Liễu Khiêm Tu, em yêu anh nhiều lắm."

Cảm nhận được cô làm nũng, Liễu Khiêm Tu mặt mày dần dần ôn nhu, anh thì thầm, ở bên tại cô nói một câu, "Anh cũng yêu em."

Sau khi cả hai ở bên nhau, cuộc sống trở nên bình dị hơn nhưng cũng không thiếu sự lãng mạn. Nghe anh thổ lộ, Mộ Vãn trong lòng ngứa ngáy, muốn lăn qua lăn lại trong vòng tay anh.

Anh ôm cô cưng nựng, đem cô ôm vào lòng, lắng nghe tiếng cười của cô cùng hơi thở dần đều và dài của cô, khóe môi anh dần cong lên.

"Sáng mai theo anh đến một nơi, buổi chiều vừa vặn cùng anh đến bệnh viện để khám sản khoa."

"Đi đâu cơ?" Thanh âm của cô nhỏ không nghe rõ, như đang ở trong mộng hỏi.

Liễu Khiêm Tu rũ mắt nhìn qua, anh còn chưa kịp trả lời, liền thấy Mộ Vãn đã ngủ thiếp đi. Anh ôm cô vào lòng không nói gì nữa.

—o—o—o—o—o—o—o—

Tác giả có lời muốn nói:

Liễu đạo trưởng: Đem hai chúng ta trở thành mối quan hệ hợp pháp.

-o- Hết chương 54 -o-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro