Chương 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điều hòa không khí trong hội trường thổi bay cái nóng của buổi sáng. Cầm cây bút trong tay, Mộ Vãn nhìn Liễu Khiêm Tu đang ký tên. Thấy Mộ Vãn đang nhìn mình, Liễu Khiêm Tu nghiêng đầu nhìn sang hỏi: "Sao vậy em?"

"Không có việc gì." Mộ Vãn cười cười, sau khi khôi phục tinh thần, cũng ký tên.

Liễu Khiêm Tu đưa cô đi lấy giấy chứng nhận kết hôn, Mộ Vãn không có bất kỳ sự chuẩn bị nào cho đến khi cô nhận được giấy chứng nhận kết hôn và vẫn còn hơi bối rối. Trên giấy đăng ký kết hôn có một tấm ảnh, cô liếc nhìn nó, rồi nhìn Liễu Khiêm Tu.

Anh đang lái xe, hai cúc áo sơ mi trắng không cài, đôi mắt đen nhánh nhìn về phía trước. Buổi sáng ánh mặt trời xuyên qua kính cửa sổ phía trước, chiếu trên vô lăng trong xe, chiếu qua những đốt ngón tay của anh.

Ở đèn đỏ phía trước, Liễu Khiêm Tu dừng xe, quay đầu nhìn sang. Mộ Vãn vẫn nhìn anh, đôi mắt cún con đặc biệt sáng ngời. Anh khẽ mím môi, đưa tay lên vuốt mái tóc xoăn bồng bềnh của cô. Tay mới vừa chạm vào, Mộ Vãn liền bật cười.

Cô hoàn hồn, nhìn xuống tờ giấy đăng ký kết hôn rồi nói: "Em cứ tưởng anh là quốc tịch nước ngoài".

Liễu Khiêm Tu từ nhỏ lớn lên cùng ông nội ở Áo, chỉ trở về Trung Quốc trong mấy năm gần đây. Mộ Vãn vẫn luôn cho rằng anh là quốc tịch nước ngoài, bây giờ cầm giấy đăng ký kết hôn, cô luôn cảm thấy không chân thật.

Tiệc đính hôn cùng lễ cưới đều chưa được tổ chức, nhưng hai người họ về mặt pháp lý đã là người một nhà, Mộ Vãn thích cảm giác hòa làm một này. Cô vui lắm, trong mắt ánh lên niềm vui như vừa mới tỉnh ngủ.

Khi đèn xanh bật lên, Liễu Khiêm Tu ghé vào vành tai cô, nhéo nhẹ một cái rồi lái xe về phía trước.

"Không, không có gia chủ Liễu gia nào có quốc tịch nước ngoài."

Kiểu đại gia tộc này đặc biệt coi trọng việc trở về cội nguồn, cho nên mặc dù có nhiều lựa chọn về quốc tịch nhưng họ sẽ không chọn nhập cư. Hơn nữa, bốn gia tộc lớn ở Hạ Thành đều là những gia đình quý tộc đã có từ rất lâu đời, lịch sử gia tộc thậm chí có thể bắt nguồn từ một triều đại lâu đời xa xôi, cho nên họ càng chú trọng đến phương diện này.

Có vẻ như vì lời giải thích này, và vì thời gian trôi qua, cảm giác của Mộ Vãn về việc hai người kết hôn đã trở nên ngày càng chân thực.

Mộ Vãn buổi chiều không có công việc quay chụp, cô ung dung ngủ một giấc, khi tỉnh lại đã là ba giờ chiều. Liễu Khiêm Tu đã đi làm, cô đến bệnh viện để khám thai, sau khi khám xong, vừa vặn cùng Liễu Khiêm Tu tới Mai gia.

Sau khi đứng dậy, rửa mặt sạch sẽ, Mộ Vãn gọi điện thoại cho chú Lý, chú Lý dẫn cô đến bệnh viện. Cô không gọi điện thoại cho Liễu Khiêm Tu mà đi thẳng đến văn phòng của anh.

Trong văn phòng cũng không phải chỉ có một mình Liễu Khiêm Tu, bên cạnh anh, còn có hai bác sĩ khác, người đàn ông không quen biết, nhưng người phụ nữ kia chính là Tiêu Vân.

Mộ Vãn đứng ở ngoài cửa, xuyên qua kính nhìn vào, cô gõ cửa, người bên trong ngẩng đầu nhìn. Liễu Khiêm Tu nhìn thấy cô trước, nói câu xin lỗi với mọi người, đi đến mở cửa cho cô.

"Tỉnh ngủ rồi sao?" Liễu Khiêm Tu nhìn cô hỏi.

"Ừm." Mộ Vãn đáp ứng, nhìn vào trong văn phòng, hỏi: "Anh đang bận sao?"

"Nhanh thôi." Liễu Khiêm Tu nói xong, kéo Mộ Vãn nói: "Em vào trước đợi một lát."

Mộ Vãn cũng không cảm thấy ngại ngùng, theo Liễu Khiêm Tu cùng nhau đi vào. Cô gật đầu chào hai vị bác sĩ kia, Liễu Khiêm Tu sắp xếp cho cô ngồi xuống giường bệnh.

Trước khi kéo màn, anh nghĩ tới chuyện gì, lấy một hộp sữa dâu cắm ống hút, đưa qua.

Trong mắt bác sĩ nam có chút kinh ngạc, Tiêu Vân khẽ nhíu mày, Mộ Vãn nhận lấy, cười tươi đem ống hút vào miệng, bắt đầu uống.

Cô ngồi đó, nghe họ nói về các ca phẫu thuật, nhưng cô vẫn không hiểu gì, ngồi đó uống sữa dâu. Sữa bò trộn với hương trái cây nhảy múa trên đầu lưỡi, cô không hề thấy nhàm chán, Liễu Khiêm Tu cùng họ thảo luận một lúc, liền liếc nhìn cô một cái, Mộ Vãn sẽ mỉm cười đáp lại anh.

Khi cuộc thảo luận kết thúc, đã là nửa giờ sau. Bác sĩ nam thức thời liền rời đi trước. Tiêu Vân vẫn đứng đó, thu dọn hồ sơ.

"Bây giờ chúng ta tới khoa phụ sản nhé?" Mộ Vãn nhìn cô chậm rãi thu dọn, sau đó đi tới trước mặt Liễu Khiêm Tu hỏi.

Vừa dứt lời, Tiêu Vân liền dừng lại động tác trên tay, ngước mắt nhìn sang.

"Ừm." Liễu Khiêm Tu lên tiếng, nắm lấy tay cô.

"Anh đã liên lạc với bác sĩ chưa?" Tiêu Vân ôm tài liệu trong ngực hỏi. Đôi vợ chồng son nhìn cô, Tiêu Vân cười và nói: "Em có một giáo viên trong khoa phụ sản."

"Bác sĩ Trần?" Liễu Khiêm Tu hỏi.

Bác sĩ Trần là bác sĩ khoa phụ sản có trình độ cao nhất.

Tiêu Vân sửng sốt một chút, sau đó gật đầu, "Đúng vậy."

"Tôi đã liên hệ rồi." Liễu Khiêm Tu nói.

"Ồ." Tiêu Vân gật đầu, cười cười, không nói tiếng nào, xoay người rời khỏi cửa.

"Cô ấy là bác sĩ khoa ngoại, tại sao lại có giáo viên khoa phụ sản?" Mộ Vãn đi theo Liễu Khiêm Tu ra cửa, vừa đi vừa hỏi.

Liễu Khiêm Tu ngẩng đầu nhìn Mộ Vãn, trả lời: "Anh cũng không rõ ràng lắm."

Anh không biết nhiều bác sĩ trong bệnh viện, có kết giao còn ít hơn nữa. Sở dĩ anh biết bác sĩ Trần là vì lần trước Hứa Tinh Không mang thai.

Liễu Khiêm Tu là tiêu điểm trong bệnh viện, nhưng mà bản thân anh không biết điều đó, hơn nữa anh cũng không quan tâm, Mộ Vãn thiếu chút nữa đã quên mất tính cách của anh. Nghĩ đến đây, cô bật cười, nắm lấy cánh tay anh, tươi cười đi theo anh.

Sau khi đến chỗ của bác sĩ Trần, Mộ Vãn đi vào làm kiểm tra, sau khi kiểm tra, bác sĩ Trần nhập thông tin cho Mộ Vãn.

Bác sĩ Trần là một lão nhân gia rất tốt bụng, bà biết Liễu Khiêm Tu, dù sao thì các bác sĩ trẻ, y tá và thậm chí cả bệnh nhân trong bệnh viện cũng đã nói về anh rất nhiều. Ngay cả khi anh đã có bạn gái, vẫn có những người tâm tâm niệm niệm mà chờ bọn họ chia tay.

Thế nhưng bọn họ chẳng những không chia tay, hiện tại anh còn đưa bạn gái đi khám thai.

Bác sĩ Trần không hỏi thêm câu nào nữa mà giúp Mộ Vãn làm kiểm tra. Thay vào đó, các y tá nhỏ đi theo đang trò chuyện bên ngoài và buôn chuyện.

"Như thế nào mà cô ấy lại có thai rồi? Bác sĩ Liễu còn chưa kết hôn đúng không?"

"Nhất định chưa kết hôn nha, bằng không khoa ngoại bên kia một chút động tĩnh đều không có."

"Đây là chưa kết hôn đã mang thai đó." Y tá nhỏ tặc lưỡi hai lần, ngữ khí không rõ ràng.

Mộ Vãn yên lặng lắng nghe, sau khi làm xong, cô đi đến chỗ y tá để làm ghi chép. Một vài y tá lúc nãy cũng đến để nhập thông tin cho cô.

Khi y tá nhỏ hỏi về lịch sử hôn nhân của cô, Mộ Vãn gọi Liễu Khiêm Tu một tiếng. Ngay khi Liễu Khiêm Tu vừa cầm báo cáo của cô lại đây, anh đi đến khu vực của y tá trước, nơi có một số y tá đang nhìn anh.

"Sao thế?" Liễu Khiêm Tu hỏi Mộ Vãn.

"Các cô ấy hỏi em về lịch sử hôn nhân." Mộ Vãn cười nói.

Liễu Khiêm Tu nhìn cô, đưa tay vuốt tóc cô, sự dịu dàng trên người anh như thoáng qua, quay đầu lại nói với cô y tá nhỏ ở phía trước.

"Đã kết hôn, cô ấy là vợ hợp pháp của tôi."

Chờ đến khi Liễu Khiêm Tu tan sở, tin tức anh kết hôn đã truyền khắp bệnh viện, cả bệnh viện đều như nổ tung. Thứ nhất là mọi người rất ngạc nhiên cảm thán Liễu đạo trưởng thanh tâm quả dục lâu như vậy, không nghĩ rằng tiến độ lại nhanh như vậy, yêu đương muộn nhưng đã trực tiếp kết hôn. Thứ hai chính là người ái mộ anh hoàn toàn cắt đứt ý nghĩ bọn họ sẽ chia tay, dù sao anh cũng đã kết hôn, vợ anh còn đang mang thai, chuyện này không đơn giản như chuyện đôi trẻ chia tay.

Bệnh viện đầy rẫy những lời đàm tiếu, nhưng đương sự đều không có ảnh hưởng gì.

Trước khi đến Mai gia, Liễu Khiêm Tu nhận được một cuộc gọi từ Mai Diêu Tri. Hôm nay vốn là muốn vợ chồng Liễu Khiêm Tu đi sang đó để bàn bạc về tiệc đính hôn và hôn lễ, nhưng không nghĩ tới chiều nay lại nhận được tin một số bạn học của Mai lão thái đã đưa gia đình về nước. Vì vậy, bây giờ, Mai gia đang phải chiêu đãi đợt khách này.

"Hai người có muốn qua nữa không?" Mai Diêu Tri hỏi. Có tiếng trẻ con ở đầu dây bên kia.

Liễu Khiêm Tu liếc nhìn Mộ Vãn, Mộ Vãn chớp mắt, nhẹ giọng nói: "Ngày mai?"

"Ngày mai đi." Liễu Khiêm Tu nói.

"Được." Mai Diêu Tri nói, "Để em nói với bà nội một tiếng, bà cũng sợ bây giờ trong nhà bừa bộn, Mộ Vãn sẽ không thoải mái."

Nói xong, Mai Diêu Tri cùng Liễu Khiêm Tu cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, Liễu Khiêm Tu xoay vô lăng, hỏi: "Em muốn ăn gì?"

Chuẩn bị về nhà, Mộ Vãn bắt đầu suy nghĩ tên món ăn. Sau khi báo cáo, cả hai cùng nhau đi siêu thị.

Về đến nhà, Liễu Khiêm Tu vào bếp, Mộ Vãn đến phòng mèo để cho mèo ăn. Ba bé mèo con càng ngày càng lớn, đặc biệt là Đại Đầu, bây giờ trông giống như một con mèo lớn, mặc dù nó chưa đầy ba tháng.

Ngôi nhà rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng mèo kêu, trong phòng bếp truyền đến tiếng nước chảy. Mộ Vãn ngồi xếp bằng, nghĩ rằng cô cùng Liễu Khiêm Tu kỳ thật đã sống như vợ chồng.

Hai người cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngủ, cô hiện tại còn đang mang thai đứa con của Liễu Khiêm Tu, cho dù chưa có tiệc đính hôn cùng hôn lễ, nhận được giấy đăng ký kết hôn, bọn họ cũng sẽ là vợ chồng.

Mộ Vãn trong lòng vui vẻ hạnh phúc, cô từ dưới đất đứng dậy đi về phía phòng bếp. Trong bếp, người đàn ông chỉ để lại cho cô một cái bóng lưng phía trước bồn rửa chén.

Lưng của anh mảnh khảnh thẳng tắp, hơi gầy, khi ở một mình càng thêm cô độc khổ hạnh, nhìn không giống chồng của người khác chút nào.

Mộ Vãn bước tới và ôm anh từ phía sau. Anh vẫn đang rửa cần tây trong tay, sau khi được ôm, anh dừng lại, quay đầu lại nhìn cô.

"Có chuyện gì vậy em?" Anh vặn vòi nước và rửa sạch các ngón tay.

Mộ Vãn bắt gặp ánh mắt của anh, khẽ mỉm cười, hơi nóng xuyên qua áo sơ mi phun lên lưng, người đàn ông cổ họng khẽ nhúc nhích. Anh vặn vòi nước, tiếng nước xối xả ngừng lại, sau lưng truyền đến tiếng thút thít như mèo con.

"Chồng ơi" Cô kêu lên một tiếng.

Thanh âm của cô không lớn cũng không nhỏ, âm cuối giương lên, giống như đuôi mèo đắc ý quét qua đầu quả tim anh. Tim anh lỡ một nhịp, ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt hiện lên cảm xúc.

Một lúc sau, anh quay người lại, ôm eo người phụ nữ đang dựa vào mình. Cô có vẻ hơi xấu hổ, gương mặt hồng hồng, vành tai cũng đỏ, môi cũng đỏ nhưng lại cong lên.

Anh nhìn vào đôi mắt ngấn nước của cô, hơi cúi đầu xuống, giọng hơi trầm xuống, hỏi: "Vừa rồi em gọi anh là gì?"

Mộ Vãn dùng đầu lưỡi liếm liếm môi dưới, ngẩng đầu nhìn hắn, cô hoàn toàn ngửa ra sau, hai tay anh gắt gao giữ lấy cô. Mặt cô hơi nóng, nhưng ngoài miệng cũng không chịu thua, nói: "Vừa rồi em gọi anh là chồng đó"

Nói xong, mặt càng thêm nóng, Mộ Vãn chớp chớp mắt, có chút không xác định nhìn về phía Liễu Khiêm Tu, hỏi: "Có phải không dễ nghe bằng Liễu Khiêm Tu sao?"

Cô ngước nhìn anh chăm chú, chờ đợi câu trả lời của anh, cảm thấy ngại ngùng và hồi hộp. Sau khi chờ đợi một lúc, người đàn ông thế nhưng lại mỉm cười.

Nụ cười của anh có cảm giác đảo lộn trên cánh đồng, khi mùa xuân về, hoa nở, băng tuyết tan. Mộ Vãn bị choáng ngợp bởi tiếng cười này, mặt cô càng trở nên đỏ hơn.

Lúc cô đỏ mặt, anh cúi đầu hôn lên khóe môi cô, giữa ngón tay vẫn còn hơi ẩm, khi chạm vào má cô, cảm giác mát lạnh dễ chịu.

"Em kêu như nào cũng đều dễ nghe."

Trái tim nóng bỏng của Mộ Vãn như bị anh bỏ vào một vại đường, cô cảm thấy ngọt ngào đến híp mắt. Mộ Vãn cười ha ha, ôm lấy anh, vùi mặt vào trong ngực anh, thanh âm nhỏ không thể nghe thấy.

"Tiếng kêu trên giường cũng dễ nghe hay sao?"

Giọng nói của cô giống như gỗ đàn hương cháy, từng sợi quấn quanh người, đầy cám dỗ. Sau khi nói xong, Mộ Vãn rõ ràng cảm giác được trái tim của Liễu Khiêm Tu càng lúc càng đập nhanh.

"Ha ha ha!" Cô làm ra quyết định dứt khoát, sau khi tán tỉnh liền chạy đi. Còn chưa kịp rời đi, Liễu Khiêm Tu đã nắm lấy tay cô. Có một sự chênh lệch rất lớn về thể lực của Mộ Vãn và anh, hai người họ ở những cấp độ hoàn toàn khác nhau. Cô giống như một con mèo con vừa cắn chủ nhân, liền bị túm cái đuôi kéo về, không còn chỗ phản kháng.

Mộ Vãn nói "Ai nha" hai tiếng, người đàn ông cắn tai cô. Đôi môi mềm mại, hàm răng nhẹ nhàng nghiến chặt, hơi thở đàn ông cùng với giọng nói trầm khàn khàn khàn của anh đều tràn vào cơ thể cô.

"Đêm nay anh sẽ lắng nghe cẩn thận," Anh nói.

Pháo hoa nổ tung trong tâm trí của Mộ Vãn.

—o—o—o—o—o—o—o—

Tác giả có lời muốn nói:

Liễu đạo trưởng: Trên giường kêu cũng thực dễ nghe.

Tôi cảm thấy mình viết thật nhiều, vậy mà cuối cùng mới có 3000 chữ, tôi còn cho rằng đã viết 5000 chữ.

-o- Hết chương 55-o-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro