Chương 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Các bạn cùng lớp của Mai lão thái đã rời đến các thành phố khác sau một ngày ở Mai gia. Mộ Vãn quay xong sớm, đến bệnh viện tìm Liễu Khiêm Tu. Sau khi Liễu Khiêm Tu tan làm, cả hai cùng nhau lái xe đến Mai gia.

Mai gia vẫn là một khung cảnh vui vẻ hòa thuận như cũ, Mộ Vãn vừa vào cửa đã bị Mai lão thái gọi vào bên cạnh, cô cũng rất vui khi được đi cùng bà cụ. Khi mọi người đến đông đủ, quản gia đến thông báo cơm nước, cả nhà lại dọn vào bàn ăn.

Trên bàn món ăn nhiều mà thanh đạm, trước mặt Mộ Vãn đều là những món ăn yêu thích của cô. Dì Mai vừa ngồi vừa cười nói với Mộ Vãn: "Bà của con đã sớm nói với nhà bếp rằng sẽ chuẩn bị đồ ăn ngon bổ dưỡng cho Vãn Vãn."

Đây đều là xuất phát từ yêu thương chân thành, Mộ Vãn trong lòng cảm động, cười nhìn Mai lão thái nói: "Cám ơn bà ngoại."

"Cám ơn cái gì chứ." Mai lão thái cũng không để bụng, bà khẽ cười, vẻ mặt hiền từ, "Cháu hiện tại mang thai, đương nhiên là ưu tiên hàng đầu. Khiêm Tu cháu nghe thấy chưa?"

Liễu Khiêm Tu đang ngồi bên cạnh Mộ Vãn, đang nhặt xương cá cho cô, khi chủ đề được đưa ra rơi vào trên người anh, anh ngước mắt lên và mỉm cười một chút, trả lời: "Cháu nghe rồi."

Trên bàn mọi người lại nở nụ cười.

Bầu không khí của Mai gia luôn hòa thuận như vậy, không có quá nhiều quy tắc phải tuân theo. Mộ Vãn thích Mai gia, cũng thích cảm giác được ở bên nhà họ Mai.

Một bữa cơm ăn đến tốt đẹp, sau bữa ăn, cả nhà lại đến phòng đánh bài như thường lệ. Mai Diêu Tri lại mang rượu vang đỏ đến, cả nhà cùng uống rượu vang đỏ, Mộ Vãn uống nước ép nho. Cô không thích rượu vang đỏ lắm, nhưng nước nho có vị chua chua ngọt ngọt khá ngon.

Trong khi chơi mạt chược, mọi người thảo luận về chuyện đính hôn.

"Tiệc đính hôn ở Liễu gia phải không?" Mai lão thái vừa vuốt mạt chược vừa hỏi.

Liễu Khiêm Tu ngồi sau lưng Mộ Vãn, giúp cô sắp xếp các thẻ bài trong tay, ngước mắt lên và trả lời: "Vâng, quản gia đã thu xếp."

Mai Diêu Tri đang ngồi bên cạnh Mai lão thái, anh nhìn những thẻ bài trên bàn và nói: "Chỉ cần sắp xếp một bữa tiệc nhỏ, bạn bè và người thân tới là được. Bà nội, bà cũng biết tính Khiêm Tu, khẳng định sẽ không làm quá long trọng."

Vừa dứt lời, Mộ Vãn liền phá lên cười. Cô cười rất khẽ, khóe môi hé mở, khóe mắt cong cong, chỉ có Liễu Khiêm Tu ở bên cạnh nghe thấy được.

Anh giơ tay nhéo nhéo lỗ tai cô, biểu thị nụ cười vừa rồi của cô là có ý gì. Mộ Vãn ngẩng đầu nhìn anh, cười cười không nói gì. Sau khi xem xong, lại quay đầu và tiếp tục rút bài.

Thật ra cô chỉ nghĩ lúc quay phim đã nhìn thấy quá trình tổ chức tiệc đính hôn, đôi trẻ phải nói chuyện rồi uống rượu, nghĩ đến Liễu Khiêm Tu như vậy, cô cảm thấy anh có nhiều điểm không hợp với mình. .

Trong ấn tượng của Mộ Vãn, anh vẫn luôn là loại cao thủ ẩn mình trong thiên hạ, không cần xuất đầu lộ diện, anh cũng có thể bày mưu lập kế, khống chế toàn bộ quá trình.

Một hai động tác nhỏ của đôi vợ chồng trẻ trong mắt người ngoài chính là điều ngọt ngào, Mai lão thái càng xem càng vui mừng, giờ đây bà rất vui vẻ vì Liễu Khiêm Tu có thể tìm được chân ái của mình. Suy cho cùng tình yêu của bố mẹ anh cũng không trọn vẹn lắm, bà cho rằng sẽ ảnh hưởng đến anh.

Trên thực tế, nó không có bất kỳ ảnh hưởng nào, không nói đến tâm tính và tính cách của Liễu Phong Miên đều rất kém, hầu hết đàn ông đều không thể so sánh với anh. Hơn nữa Mộ Vãn thực sự rất đáng yêu, cả hai cũng rất hợp nhau.

Thời gian còn lại, mọi người cùng chơi mạt chược, xác nhận danh sách khách mời, bố trí tiệc đính hôn... Trong hai giờ, mọi việc thật dễ dàng và thú vị.

Sau khi bàn mạt chược kết thúc, Mộ Vãn cùng Liễu Khiêm Tu tự nhiên lại ở lại Mai gia, hai người trở về phòng, sau khi tắm xong, Mộ Vãn tự động chui vào vòng tay của người đàn ông.

"Ngày mai em sẽ thông báo cho bạn bè em. Là tuần sau phải không?" Mộ Vãn ôm Liễu Khiêm Tu mơ mơ màng màng nói.

Buổi trưa cô không ngủ, buổi chiều lại đi quay phim nên hiện tại quả thực có chút mệt mỏi. Liễu Khiêm Tu nhẹ nhàng an ủi cô, hôn lên khóe môi cô, lên tiếng.

Mộ Vãn dụi vào cánh tay anh hai lần như cún con, rất nhanh liền yên bình chìm vào giấc ngủ.

Liễu Khiêm Tu phải đi làm vào buổi sáng, khi Mộ Vãn thức dậy thì anh đã đi rồi. Sau khi đứng dậy, cô đi tìm Mai lão thái chào hỏi.

Mai gia có hai nhóm ăn sáng, một nhóm dành cho những người buổi sáng đi làm, nhóm còn lại dành cho những người không cần đi làm. Mộ Vãn ăn sáng với những người không đi làm, sau khi trò chuyện với Mãi lão thái và những người khác một lúc, cô đã nhờ chú Lý chở cô đến quận phía nam.

Hiện tại mới mười giờ sáng, sắp sang tháng mười, không khí bên bờ biển dần trở nên trong lành mát mẻ, có gió biển thổi qua khiến người vô cùng dễ chịu. Mộ Vãn ở cửa bấm chuông, Lâm Vi đi tới cửa, nhìn thấy Mộ Vãn, cô ấy hưng phấn chạy tới mở cửa.

"Cậu đến sao không báo trước mình một tiếng?" Lâm Vi dẫn Mộ Vãn đi vào, hỏi.

"Cậu cũng sẽ không phải không ở nhà." Mộ Vãn cười nói.

Đúng vậy, trước đây Lâm Vi thường đến chợ vật liệu xây dựng, đến ngôi nhà mới sửa sang để xem tiến độ, hiện tại cô ấy sẽ không chạy đi chạy lại nữa. Dù sao nơi đó đối với thai nhi cũng là môi trường ô nhiễm, cho nên cô ấy đều giao lại cho cấp dưới, chỉ phụ trách thiết kế trong studio.

Sau khi vào tầng một, chào hỏi mọi người trong studio, Mộ Vãn và Lâm Vi cùng lên tầng hai.

Trước khi Mộ Vãn đến, Lâm Vi cũng không xuống dưới mà ăn sáng trên tầng. Trên bàn có hoành thánh nhỏ, bánh bao cùng cháo kê, còn có mấy món ăn nhìn như đồ ăn kèm tự làm.

Hai người đi tới bàn ăn ngồi xuống, Lâm Vi hỏi: "Cậu có muốn ăn không? Lục Phong làm đó."

Không nghĩ tới Lục Phong có thể nấu ăn, hơn nữa nấu ăn cũng rất khá. Mộ Vãn lắc đầu nói: "Tớ ăn rồi mới tới đây."

Cô không hề rời mắt khỏi bàn ăn, nhận xét: "Hiện giờ khẩu vị của cậu cũng nhạt đi rồi".

"Không nhạt không được." Lâm Vi thấy khá buồn rầu, "Anh ấy cả ngày lải nhải, giống như Đường Tăng vậy, tớ nghe muốn to đầu. Vì không muốn anh ấy lải nhải, tớ chỉ có thể nghe theo."

Lâm Vi ngoài miệng oán trách, nhưng đuôi mắt tất cả đều là ý cười cùng tình yêu.

Mộ Vãn cũng bị lây nhiễm, cười nói: "Cậu có vẻ rất không vui vẻ chịu đựng. Nếu mẹ cậu biết thói quen ăn uống mà bà cằn nhằn cậu nhiều năm không bỏ cuối cùng lại bị con rể tương lai của bà thay đổi, người mà cậu mới quen biết chưa đầy một tháng, bà ấy sẽ nghĩ gì đây."

"Hừ hừ." Lâm Vi cười ậm ừ hai tiếng, nói: "Vậy phải đợi bà trút bỏ lửa giận vì việc làm tớ có thai trước khi kết hôn rồi nói sau."

"Chú dì đang tức giận sao?" Mộ Uyển nghiêm túc hỏi.

"Chắc là tức giận, nói rằng tớ làm việc không để ý đến hậu quả." Lâm Vi ăn hoành thánh, chống tay lên ghế và cùng Mộ Vãn bắt chước bộ dáng mẹ cô ấy mắng người. Sau khi làm bộ xong, cả hai đều cười, xoay người tiếp tục ăn sáng, vui vẻ nói: "Nhưng mấy ngày nữa cha mẹ tớ sẽ tới, bọn họ muốn gặp Lục Phong, cha mẹ Lục Phong cũng tới."

Lâm Vi lần này xác thật mạo hiểm, nhưng may mắn là kết quả không tồi. Lục Phong là một diễn viên có thu nhập khá. Gia đình anh ấy cũng kinh doanh, hoàn cảnh gia đình rất tốt, anh ấy và Lâm Vi có thể xem như môn đăng hộ đối. Tuy Lục Phong cũng được nuôi dạy như một phú nhị đại khi còn nhỏ, nhưng anh ấy cũng không kiêu ngạo, tính tình ôn hòa, có đôi khi còn có chút đáng yêu. Anh ấy biết nấu ăn, mát xa, có đôi khi thẩm mỹ có chút thẳng nam, mọi thứ khác Lâm Vi đều thích.

Cha mẹ cô ấy ban đầu rất tức giận, nhưng sau khi nhìn thấy Lục Phong trên video, điều tra bối cảnh nhà Lục Phong, thì thực sự hài lòng với người con rể này từ tận đáy lòng. Huống hồ Lâm Vi đã chơi như điên nhiều năm như vậy, hiện tại thật vất vả gặp được đối tượng,hai người chuẩn bị kết hôn, quả thực là lương duyên trời ban.

Nghĩ tới đây, Lâm Vi giương mắt nhìn Mộ Vãn, nói: "Cậu thì sao? Hai người các cậu định khi nào?"

Mộ Vãn không có người thân hay thành viên gia đình nào, chỉ có dì Ngô, vì vậy cô có lẽ không cần gặp gia trưởng. Cô mới được cầu hôn vài ngày trước, kế tiếp hẳn là nên bắt đầu từ từ chuẩn bị cho việc đính hôn, kết hôn.

"Tuần sau chúng tớ sẽ đính hôn." Mộ Vãn nói: "Tớ tới nói cho cậu biết chuyện này, đến lúc đó cậu dẫn Lục Phong cùng nhau qua đi."

Lâm Vi phun ra một ngụm hoành thánh nóng hổi, ​​​​không thể tin được mà nhìn Mộ Vãn, nói: "Tuần sau? Cậu cũng nhanh quá đi?"

"Tớ và Liễu Khiêm Tu đã lấy giấy đăng ký kết hôn." Mộ Vãn cười rộ lên, nói bổ sung, "Mới hôm qua."

Lâm Vi: "..."

Nhìn vẻ mặt của Lâm Vi, Mộ Vãn càng cười to hơn, cô nói: "Cậu so với tớ còn nhanh hơn."

"Chúng tớ nhanh là bới vì ngoài ý muốn." Lâm Vi giải thích, "Nhưng hai người các cậu quen nhau, yêu nhau, cầu hôn và đính hôn. Hai người chưa bao giờ bỏ lỡ một bước nào như một cặp vợ chồng, không đến 3 tháng mọi thứ đã hoàn thành."

Trên thực tế, Mộ Vãn thực sự đã không suy nghĩ kỹ về điều đó, mối quan hệ giữa cô và Liễu Khiêm Tu là một quá trình lâu dài, nó diễn ra một cách tự nhiên, ngay cả bây giờ, Mộ Vãn cảm thấy rằng cô đã sống với Liễu Khiêm Tu trong một thời gian dài. Cả hai dường như chưa bao giờ rời xa nhau, cả thể xác và tâm hồn đều rất hòa hợp. Khi hai người ở bên nhau, ngoại trừ lần Liễu Khiêm Tu giả chết, còn lại không có gì khác xảy ra, tất cả đều ngọt ngào.

Sau khi nói xong, Lâm Vi cảm khái một câu: "Chắc chắn cậu đã gặp đúng người. Nhiều cặp đôi cần nhiều thời gian để tìm hiểu nhau hơn, nhưng các cậu càng ở bên nhau càng cảm thấy phù hợp với nhau."

"Cũng không phải tất cả đều như vậy, đại đa số trường hợp đều phù hợp, chỉ là cũng có chỗ không phù hợp..." Mộ Vãn nói, "Vẫn luôn là anh ấy cố gắng phù hợp với tớ."

Liễu Khiêm Tu ngày thường rất ít nói, nhưng lại nhân nhượng cô đến muốn mệnh, Lâm Vi vẫn nhớ rõ Mộ Vãn đã nói với cô ấy về những gì Liễu Khiêm Tu đã nói.

Dù thế nào đi nữa, thật tốt khi cuối cùng đều hạnh phúc. Dù là Lâm Vi hay cô, Mộ Vãn đều cảm thấy tốt đẹp.

Sau khi Lâm Vi ăn xong, Mộ Vãn cùng cô ấy đi tới ghế sô pha. Cuốn sổ trên bàn vẫn mở, hai người ngồi xuống thảm, dựa lưng vào ghế sô pha, Mộ Vãn nhìn thấy bản thiết kế.

"Phòng em bé?" Mộ Vãn cười nói. Trong bản vẽ là phòng trẻ em do Lâm Vi thiết kế.

"Đúng vậy." Lâm Vi gật đầu, "Hiện tại thiết kế xong, chờ trang trí xong thì cũng là lúc sinh em bé."

Cô ấy mỉm cười nói xong, "Hiện tại còn chưa biết là trai hay gái, tớ chuẩn bị cho cả bé trai và bé gái mỗi thứ một chút. Lục Phong thích con gái, còn tớ thì thích con trai, nhất định phải là nam nữ song toàn."

Nói đến đây, cô ấy quay đầu hỏi Mộ Vãn: "Cậu thì sao? Cậu cùng Liễu đạo trưởng thích bé trai hay bé gái?"

Về giới tính của con, trước đây hai người chưa từng bàn bạc. Đối với Mộ Vãn, con trai và con gái đều như nhau, cô đều thích.

"Tớ đều thích." Mộ Vãn nói: "Không biết Liễu Khiêm Tu thích con trai hay con gái."

Chiều nay trời mưa, cơn mưa mùa thu lộp độp kéo dài cho đến khi trời tối. Sau bữa tối, Mộ Vãn mở tất cả các cửa sổ trong nhà, ngồi trên tấm thảm cạnh chiếc bàn thấp, gió mùa thu thổi vào, mang theo một chút gió mát và mưa.

Liễu Khiêm Tu ngồi ngay ngắn bên cạnh chiếc bàn thấp, dưới ánh đèn xanh, người đàn ông mặc áo sơ mi lanh, có cảm giác của một người đàn ông ngồi trên đỉnh núi cao tu luyện Đạo giáo độc lập với thế giới bên ngoài, thấm đẫm sương mù và mưa, nhiễm tầng tiên khí.

Mộ Vãn có thể bị thu hút bởi khí chất và ngoại hình của anh mọi lúc mọi nơi, trong vô thức, cô ghé vào trên bàn thấp nhìn anh đến thất thần. Khi Liễu Khiêm Tu bắt gặp ánh mắt của cô, đôi mắt cô sáng ngời, khóe môi hơi nhếch lên, vui vẻ mà thỏa mãn.

Anh đặt cuốn sách trong tay xuống, nhìn cô hỏi: "Sao thế em?"

Mộ Vãn cười rộ lên, đứng thẳng người, chống tay lên cằm, nói: "Em đang nghĩ sinh con trai hay con gái, chỉ cần lớn lên giống anh, đều sẽ rất đẹp."

Anh giật giật khóe môi, ánh mắt đảo qua giữa lông mày và mắt cô, "Giống em cũng sẽ rất đẹp."

"Cũng đúng." Mộ Vãn cười cười thừa nhận.

Trong phòng khách vẫn có gió đêm thổi, mang theo chút mưa ẩm ướt, lành lạnh ngọt ngào. Liễu Khiêm Tu đưa tay vuốt tóc cô, cụp mắt xuống tiếp tục đọc sách. Mộ Vãn duỗi tay nắm lấy tay anh, áp má mình vào lòng bàn tay anh.

"Liễu Khiêm Tu." Lòng bàn tay khô ráo mát lạnh, Mộ Vãn áp mặt lên, gọi anh.

"Ơi." Liễu Khiêm Tu nhẹ giọng đáp.

"Anh thích con trai hay con gái?" Mộ Vãn hỏi anh.

Mặc dù con trai và con gái đều là con của mình, nhưng cha mẹ dường như cũng có những sở thích tính cách nhất định, một số thích con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện, một số lại thích con trai nghịch ngợm tinh quái. Khi Lâm Vi hỏi cô, cô mới nhận ra rằng cô còn chưa thảo luận vấn đề này với Liễu Khiêm Tu.

Ngón tay khẽ động, ở trên má nhéo cô hai cái, Liễu Khiêm Tu thản nhiên nói: "Đều được. Mặc kệ là trai hay gái, anh đều có thể bảo vệ bọn chúng lớn lên bình an khỏe mạnh."

Bình an khỏe mạnh, xét đến cùng thì đó là những gì cha mẹ mong đợi đối với con cái của mình, mà Liễu Khiêm Tu cũng chắc chắn có khả năng đó.

Mộ Vãn cọ má vào lòng bàn tay anh hai lần, cười hỏi: "Còn em thì sao?"

Người đàn ông ngước mắt lên, đôi mắt đen nhánh ấm áp nhìn cô.

"Em thuộc về một mình anh." Anh nói, "Anh sẽ bảo vệ em thật tốt cả đời."

Tiệc đính hôn được tổ chức tại Liễu trạch, Liễu trạch là một tòa kiến ​​trúc kiểu hoa viên, không thua gì một công viên nhỏ. Tuy rằng lối kiến ​​trúc mang hơi hướng Trung Hoa, nhưng tiệc đính hôn lại dựa theo phong cách phương Tây. Địa điểm là ở vườn sau của Liễu trạch, bày bàn ăn cùng tháp sâm panh. Ban đêm thời tiết mát mẻ, bầu trời tối và đầy sao, những bãi cỏ trong vườn được thắp sáng rực rỡ.

Khách mời không nhiều, hơn nữa đều là người quen, không cần Mộ Vãn cùng Liễu Khiêm Tu nhất nhất đối phó, bữa tiệc cũng có thể trở nên náo nhiệt. Mộ Vãn thích loại môi trường thoải mái náo nhiệt như thế này, mọi người đều nói chúc phúc chúc mừng, cô đắm chìm trong đó, tiếp nhận từng người một.

Hoa viên phía sau thông tới một căn gác cao, Mộ Vãn và những người bên ngoài lần lượt hành lễ sau đó đi lên tầng hai. Trên tầng cũng không phải không có người, Hứa Tinh Không ngồi ở chỗ kia, ngoài ra còn có một cô gái dáng người cao gầy mảnh khảnh. Hai người dường như biết nhau, đang ở nơi đó nói chuyện.

"Mộ Vãn." Hứa Tinh Không có chút mệt mỏi, bị Hoài Kinh đưa tới đây. Thấy Mộ Vãn đi tới, cô ấy cười gọi một tiếng.

"Tinh Không." Mộ Vãn cười đáp lại, cũng cùng cô gái bên cạnh khẽ gật đầu.

Mộ Vãn đại khái có thể đoán được rằng người phụ nữ bên cạnh Hứa Tinh Không hẳn là Tô Thu Tử, vợ của Hà Ngộ, một trong Tứ thiếu. Liễu Khiêm Tu và Hà Ngộ bọn họ cũng có quen biết, nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp Tô Thu Tử, cô ấy dường như rất ít khi tham gia những dịp như vậy với Hà Ngộ.

Hứa Tinh Không thanh lịch và ôn nhu, trong khi Tô Thu Tử lạnh lùng và dịu dàng. Vẻ đẹp băng giá của Tô Thu Tử không mang lại cho người ta cảm giác rất lạnh lùng mà là cảm giác lướt qua rất nhẹ.

"Xin chào, tôi tên là Tô Thu Tử." Cô ấy cười rộ lên, lông mày và đôi mắt quyến rũ động lòng người, giọng nói của cô ấy thật ngọt ngào dễ nghe.

"Tôi tên Mộ Vãn." Mộ Vãn cũng cười chào hỏi, "Giọng nói của cô thật dễ nghe."

"Nghề nghiệp của Thu Tử là phát thanh viên." Hứa Tinh Không quen thuộc cả hai người bọn họ, liền giới thiệu ngắn gọn, "Vãn Vãn là diễn viên."

Sau khi cả hai gật đầu, họ xem như quen biết nhau và dần dần trò chuyện.

Ba người cùng nhau trò chuyện, nhưng rất ít nói về đàn ông, mỗi người đều có nghề nghiệp riêng nên nội dung trò chuyện đều xoay quanh công việc hay cuộc sống, độc lập và có suy nghĩ riêng.

Mãi sau mới dần dần đề cập đến chuyện mang thai, Hứa Tinh Không kể về kinh nghiệm của mình, Mộ Vãn chăm chú lắng nghe. Tô Thu Tử bên cạnh cũng không bị bỏ rơi, cô ấy thỉnh thoảng sẽ hỏi vài ba câu.

Trong số ba người, cô ấy cùng Hà Ngộ là kết hôn sớm nhất, nhưng cả hai dường như không có kế hoạch sinh con. Những câu hỏi mà cô ấy hỏi cũng rất xa vời, khiến người ta có cảm giác rằng cô ấy sẽ không sinh con cho Hà Ngộ.

Tuy nhiên, có con hay không là lựa chọn của cá nhân, không có gì phải chỉ trích về điều đó.

Ba người đang trò chuyện thì có tiếng bước chân từ cầu thang, Liễu Khiêm Tu đi lên trước, phía sau là Hoài Kinh cùng Hà Ngộ.

"Kết thúc rồi sao?" Mộ Vãn hỏi.

Khi thời tiết dần dần lạnh hơn, Liễu Khiêm Tu lấy một chiếc khăn quàng cho cô và nói: "Ừm, Diêu Tri đang tiễn khách."

"Vậy em phải đi xuống đó." Mộ Vãn nói.

"Không cần." Liễu Khiêm Tu nắm bả vai của cô, cúi đầu nhìn cô, ôn nhu nói: "Khách khứa bên kia có Diêu Tri tiễn, anh mang em đi nghỉ ngơi."

Nếu không cần cô phải lo lắng, cô cũng liền không cần phải nhọc lòng. Cô cũng cùng Hứa Tinh Không bọn họ nói tạm biệt, Hứa Tinh Không mang thai đã lâu, bụng to cũng không tiện, Hoài Kinh đỡ cô ấy đi xuống lầu trước.

Phía sau bọn họ, Hà Ngộ và Tô Thu Tử cũng đi xuống.

Tứ thiếu của Hạ Thành có rất nhiều điểm giống nhau, xuất thân từ một gia đình danh giá, đều là những người kế vị, thân phận cao quý, dáng người cùng diện mạo đều là ngàn dặm mới tìm được một người.

Nhưng khí chất của bọn họ khác nhau, Liễu Khiêm Tu nhẹ nhàng thanh lãnh, đạm bạc và cô độc, Hoài Kinh cao quý và lạnh lùng, tràn đầy khí chất ưu tú, mà Hà Ngộ thì dịu dàng và tao nhã, như một khối ngọc mịn màng, bóng loáng và ôn hòa.

Anh ta đi phía trước, nhắc nhở Tô Thu Tử, "Cẩn thận một chút."

Mặc dù được anh ta nhắc nhở, Tô Thu Tử vẫn bước hụt ​​một bước, cả người cô ấy nghiêng về phía trước, cuối cùng bị người đàn ông vững vàng đỡ lấy.

Khi cơ thể họ chạm vào nhau, Tô Thu Tử hơi đỏ mặt, vội vàng đứng dậy, cô nhỏ giọng nói một câu: "Thật xin lỗi."

Hai người tách nhau ra, Tô Thu Tử cúi đầu nghiêm túc mà nhìn bậc thang đi xuống, Hà Ngộ nhìn cô, trong ánh mắt dịu dàng mang theo một tầng bất đắc dĩ. Anh ta thân cao chân dài, hai ba bước đuổi kịp Tô Thu Tử, nắm tay cô. Tô Thu Tử theo bản năng rút tay ra, lòng bàn tay của người đàn ông ấm áp và mạnh mẽ, anh ta nắm tay cô và nhắc nhở, "Nắm tay anh."

Động tác trên tay cô hơi dừng lại, nhẹ giọng đáp: "Vâng."

Hai người đi ở phía trước, Mộ Vãn nhìn thấy phía sau có cái gì, vội vàng nhìn đi chỗ khác. Cô có một cảm giác mơ hồ rằng Hà Ngộ cùng Tô Thu Tử khi ở bên nhau không giống là một cặp vợ chồng.

Hà Ngộ là người chủ động, nhưng Tô Thu Tử có chút rụt rè, nhưng Hà Ngộ dịu dàng mà bá đạo, Tô Thu Tử cũng im lặng đồng ý.

Cô cũng không tìm hiểu thêm, chuyện của vợ chồng người khác có cách giải quyết riêng của bọn họ, người ngoài tham gia vào còn không tốt chứ đừng nói là đứng xem.

Liễu Khiêm Tu cùng Mộ Vãn sống trong nhà họ Liễu, phong cách trang trí trong Liễu trạch cũng khá cổ xưa, xét từ thực tế đồ đạc trong nhà của Liễu Khiêm Tu đều là đồ cổ và vật thể văn hóa, nên Liễu trạch đại khái cũng như thế.

Sau khi tắm xong, Mộ Vãn lên giường. Sau khi tiệc đính hôn kết thúc, cô cũng coi như là thở phào nhẹ nhõm. Cô mơ mơ màng màng muốn ngủ, Liễu Khiêm Tu sau khi tắm xong cũng lên giường.

Vừa lên giường, anh rất tự nhiên ôm lấy cô.

Chuyển đến một hoàn cảnh xa lạ, nhưng Liễu Khiêm Tu vẫn ở đó, Mộ Vãn cảm thấy rằng ở đây có chút thân thiết. Cô xoay người, dụi vào cánh tay anh, lẩm bẩm, "Cuối cùng thì cũng kết thúc rồi."

Thực ra cô không thấy mệt, nhưng cô cảm thấy có một số việc phải làm cho xong, sau đó cô mới có thể hoàn toàn thả lỏng.

Liễu Khiêm Tu ôm cô, vén tóc cô ra sau, để lộ vành tai nhỏ đáng yêu. Vành tai trắng nõn, anh khẽ nhéo một chút, chúng chuyển sang màu hồng nhạt.

"Vẫn chưa đâu." Liễu Khiêm Tu nói.

"A." Bị véo lỗ tai có chút ngứa, Mộ Vãn giơ tay bứt vành tai một chút, nhìn anh hỏi: "Còn gì nữa?"

Anh cúi đầu hôn lên khóe môi cô, nói: "Ngày mai anh dẫn em đi xem váy cưới."

Sau khi đính hôn xong cũng là lúc bận rộn với việc cưới xin.

Váy cưới được Liễu Khiêm Tu đặt thiết kế theo sở thích của Mộ Vãn vào tuần trước. Váy cưới tương đối rườm rà, làm thủ công mất nhiều thời gian, nhưng Liễu gia đã sắp xếp gấp rút hoàn thành, Liễu Khiêm Tu ngày mai sẽ dẫn Mộ Vãn đi xem, nếu cô không thích, có thể làm lại lần nữa.

Mộ Vãn tiếp nhận nụ hôn của anh, cười hỏi: "Váy cưới có đẹp không?"

"Ừm." Liễu Khiêm Tu nói: "Em tự nhiên mặc cái gì cũng đẹp."

Mộ Vãn cười rộ lên, hai tay ôm cổ anh, ngẩng đầu dùng đôi mắt đen như mực nhìn anh chằm chằm, thanh âm khàn khàn ngọt ngào.

"Em không mặc gì càng xinh đẹp."

Đèn trong phòng còn chưa tắt, nhất cử nhất động của cô đều lọt vào mắt người đàn ông. Nói xong, cô vô thức dùng đầu lưỡi liếm liếm môi dưới, khóe mắt cụp xuống, giống như một con mèo con đang vẫy đuôi.

Liễu Khiêm Tu hôn cô, hôn đến không tao nhã, trông anh không hề còn bộ dáng thanh tâm quả dục nữa. Mộ Vãn cười đáp trả, hơi thở dần trở nên rối loạn.

Anh hôn cô, dần dần cởi đồ cô ra, đôi mắt đen của anh tràn ngập đam mê và ham muốn.

"Hãy xem em trông như thế nào khi không có quần áo."

"Từng li từng tí một, anh không thể buông tha cho em."

Mộ Vãn hít một hơi thật sâu, ôm chặt lấy lưng anh.

—o—o—o—o—o—o—o—

Tác giả có lời muốn nói:

Liễu đạo trường: Anh muốn xem qua, mới có thể phán đoán xem em nói có đúng không.

Mộ Vãn: Anh không phải đã xem từ sớm sao?

Liễu đạo trưởng: Không như lần này phải cẩn thận xem.

Mộ Vãn: ...

-o- Hết chương 56-o-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro