Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối tuấn Liễu Khiêm Tu không đi làm, hàng năm nhà họ Liễu không có chủ nhân nào trở về, Mộ Vãn và Liễu Khiêm Tu ở lại đây đêm qua, sáng nay trong nhà liền trở nên bận rộn.

Trong thời gian Liễu Khiêm Tu không làm việc, Mộ Vãn cũng cho chính mình hai ngày nghỉ cuối tuần. Buổi sáng, Liễu Khiêm Tu đi tĩnh tu, sau khi kết thúc buổi tĩnh tu, anh trở về phòng, Mộ Vãn trở mình, tỉnh giấc.

Buổi sáng khi thức dậy tâm tư con người ta phá lệ tinh tế và mẫn cảm lạ thường, khi họ ôm nhau triền miên, tình yêu cùng sự ngọt ngào của họ tăng gấp bội so với những lúc khác. Mộ Vãn cuối cùng bị Liễu Khiêm Tu ôm lên, sau khi cô đi giày và thay quần áo, Liễu Khiêm Tu đưa cô đến nhà ăn.

Liễu gia là một tòa lâu đài cổ xưa kiểu hoa viên, trừ ba tầng lầu nơi bọn họ ở, những nơi khác trên cơ bản đều là hai tầng hoặc một tầng. Các tòa nhà được nối với nhau bằng dãy hành lang dài, cây xanh hoặc những cái đình được đặt bên cạnh hành lang.

Tiệc đính hôn kết thúc vào tối qua, mùa thu trời có chút mưa. Cây cối trong nhà xanh tươi um tùm, đi dạo trên dãy hành lang nhìn qua, thực sự mang một chút hương vị cổ kính.

Không khí ở những nơi có nhiều cây xanh cũng rất tốt, sau khi ăn xong bữa sáng, Mộ Vãn được Liễu Khiêm Tu dẫn đi vài vòng. Nhà họ Liễu rất lớn, phải mất hơn một giờ mới đi dạo xong.

Sau khi dạo một vòng, nhà thiết kế vừa vặn mang váy cưới tới, trở lại gác mái, Mộ Vãn đi vào thử.

Váy cưới không chỉ có một chiếc, có kiểu Trung Quốc và kiểu phương Tây, Mộ Vãn thử từng mẫu một, cuối cùng chọn một chiếc váy cưới màu đỏ kiểu dáng đơn giản. Cô trông lộng lẫy và quyến rũ, đặc biệt phù hợp với màu đỏ rực, cô mặc một chiếc váy dài màu đỏ đứng đó, giống như một ngôi sao Hồng Kông trong phim truyền hình và điện ảnh thập niên 80, anh khí mà mê hoặc.

Mộ Vãn không có bất kỳ yêu cầu nào đối với váy cưới, mặc đẹp là được. Nhưng khi thực sự khoác chúng lên người, nhìn chính mình trong gương thì mọi thứ lại trở nên trang trọng và thần thánh.

Nhân viên công tác muốn đẩy cửa, Liễu Khiêm Tu còn ở bên ngoài. Mộ Vãn nghĩ nghĩ, giơ tay ra hiệu "Đợi một chút". Hầu hết các cô dâu khi thử váy cưới đều có chút ngại ngùng, nhân viên công tác đều thấu hiểu và mỉm cười.

Mộ Vãn nhìn đi nhìn lại, cười nói với họ: "Có thể đẩy cửa được rồi."

Nhân viên công tác đẩy cửa ra, Mộ Vãn đi ra ngoài, Liễu Khiêm Tu đứng ở cửa, con ngươi thâm thúy nhuốm đỏ. Cô ngước nhìn anh, giống như một cánh hoa trôi trong nước, cười rộ lên, tạo nên những gợn sóng trên mặt nước.

Mộ Vãn cũng không biết là thẹn thùng hay là khẩn trương, phất phất tay áo, duỗi người ra, cười hỏi: "Anh thấy thế nào?"

"Ừ." Liễu Khiêm Tu biểu lộ hơi thu lại, anh lặng lẽ vuốt ve cổ áo của cô, khẽ kéo khóe môi, trầm giọng nói: "Rất đẹp."

Mộ Vãn mỉm cười nhảy vào vòng tay anh, Liễu Khiêm Tu ôm lấy cô. Dáng người anh cao lớn đĩnh bạt, Mộ Vãn bình thường cũng chỉ đứng đến cằm anh. Cô nhón chân, rướn người về phía trước. Liễu Khiêm Tu phát giác được ý đồ của cô, đặt tay lên eo cô.

Phần eo buộc một chiếc thắt lưng vải màu đỏ tươi, cô mới mang thai thời gian chưa lâu, cũng chưa lộ ra dấu hiệu mang thai, vòng eo nhỏ nhắn tinh tế uyển chuyển nhẹ nhàng.

Liễu Khiêm Tu đỡ lấy cô, mặc cho cô nâng gót chân ngửa đầu tựa vào bên tai anh. Người phụ nữ tô son đỏ, thoang thoảng mùi son phấn, hơi thở vừa nhẹ vừa nóng, từng chút một quấn quanh vành tai anh, cuối cùng chạm đến tận đáy lòng anh.

"So với em đêm qua thì sao?" Cô nhẹ nhàng nói. Thanh âm vừa đủ nghe, nhưng lại tràn đầy mị hoặc của nữ nhân, cô vừa nói xong, lòng bàn tay người đàn ông đang ôm eo cô rõ ràng khựng lại.

Mộ Vãn buông người xuống, sau khi giẫm lên mặt đất, lòng bàn chân như có một tầng lửa, tràn ngập toàn thân. Cô cười với đôi môi đỏ mọng, hai gò má cũng ửng đỏ, cô nghiêng đầu, một phần cổ trắng nõn lộ ra bên ngoài chiếc váy đỏ, chờ đợi câu trả lời của anh.

Anh rũ mắt nhìn cô, đôi mắt anh dường như nhòe đi bởi chu sa. Đưa tay luồn vào tóc cô, anh bình tĩnh mà nhéo vành tai cô.

Cô gái hai má càng đỏ hơn, anh nhẹ giọng nói: "Tất nhiên là đêm qua nhìn càng đẹp hơn."

Con người càng thanh tâm quả dục thì càng khêu gợi, đa cảm, tim đập thình thịch khi nói những lời yêu thương không rõ ràng với bộ dáng thần tiên như vậy.

Mộ Vãn khẽ cười một tiếng, duỗi tay chọc chọc anh một cái, nhỏ giọng nói: "Liễu đạo trưởng thật là có con mắt tinh đời."

Sau khi thử váy cưới, nhà thiết kế và Mộ Vãn thảo luận và chốt lại một vài vấn đề nhỏ cuối cùng. Liễu Khiêm Tu ngồi bên cạnh, anh thỉnh thoảng sẽ nhắc đến một hai câu, rất đơn giản nhưng hữu ích.

Liễu đạo trưởng ở phương diện thẩm mỹ này so với cô tốt hơn rất nhiều.

Sau khi váy cưới được xác nhận, cần phải thảo luận về ngày cưới và quá trình tổ chức đám cưới. Đương nhiên, không thể thiếu sự tham gia của các vị trưởng bối, đặc biệt là Mai lão thái.

Cuối cùng, ngày cưới được ấn định vào giữa tháng 10, quá trình tổ chức đám cưới được giao cho Mai Diêu Tri. Mai Diêu Tri quanh năm lăn lộn trong giới phú nhị đại, khá thường xuyên tham dự hôn lễ, nên những hiểu biết về phương diện này tương đối rõ ràng.

Cứ như vậy, hai người kết hôn nhưng lại thực nhàn rỗi. Trước đám cưới, Liễu Khiêm Tu được nghỉ hai ngày, đưa Mộ Vãn đến núi Thanh Viễn.

Tháng 10 cho dù là ở Hạ Thành, cũng còn có chút lạnh lẽo của mùa thu, mà núi Thanh Viễn lại càng lạnh hơn. Đứng trước cửa đạo quan trên núi Thanh Viễn, Mộ Vãn nhìn lại những ngọn núi và thung lũng, tâm trí cô mở ra rất nhiều.

Khi họ đến đã là buổi chiều, Liễu Khiêm Tu gõ cửa, Thanh Thiền chạy lon ton ra mở cửa, vẻ mặt vui mừng.

"Sư đệ, tỷ tỷ!"

Trước khi hai người đến, Liễu Khiêm Tu và sư phụ Huyền Thanh Tử đã nói chuyện qua điện thoại, Thanh Thiền biết rằng hai người sẽ đến, phấn khích nguyên một ngày. Sau khi Mộ Vãn mang thai, cô đối với trẻ nhỏ cảm thấy thân thiết hơn xưa. Lần trước cô không biết "sư huynh" của Liễu Khiêm Tu lại là một cậu bé đạo sĩ bảy tám tuổi, nhưng lần này cô có chuẩn bị mà tới đây, còn mang theo một món quà cho Thanh Thiền.

"Cám ơn tỷ tỷ! " Thanh Thiền nhận quà tự nhiên là vui vẻ. Cậu cao hứng đến nỗi hai má có chút hồng lên, dẫn hai người vào trong nói: "Sư phụ đang ở Thanh Tu, hai người đi nghỉ ngơi trước đi."

Liễu Khiêm Tu cầm lấy hành lý, hai người đi đến gian phòng mà lần trước Mộ Vãn ở.

Căn phòng được dọn dẹp ngăn nắp, gần giống như lúc Mộ Vãn rời đi lần trước. Sau khi Thanh Thiền bảo họ nghỉ ngơi trước, liền đứng dậy rời đi, trước khi đi còn không quên đóng cửa.

Mộ Vãn leo núi quả thật có chút mệt, ba giờ chiều ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, cô dụi dụi mắt. Sau khi mang thai, Mộ Vãn có chút thích ngủ. Thấy cô dụi dụi mắt, Liễu Khiêm Tu đi đến trước mặt cô.

Thấy anh đến gần, Mộ Vãn chỉ dựa vào người anh, thở hồng hộc trong ngực anh, anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, nói: "Em ngủ một lát đi, hửm?"

Một âm tiết cuối cùng đặc biệt mê hoặc, khiến trái tim Mộ Vãn trở nên ngọt ngào, cô ôm lấy anh, làm nũng nói: "Anh ở lại với em đi."

"Ừm." Liễu Khiêm Tu nhéo nhéo vành tai của cô, cô ngứa ngáy đến nỗi muốn né tránh, chạy chậm đến mép giường nằm xuống.

Liễu Khiêm Tu cầm cuốn sách, anh ngồi ở mép giường, nắm tay cô. Lòng bàn tay của người đàn ông khô ráo mát lạnh, Mộ Vãn cùng anh mười ngón tay đan nhau, mơ mơ màng màng nhắm mắt lại.

Đạo quan đốt hương khắp nơi, mùi đàn hương còn nồng đậm hơn ở nhà. Mộ Vãn hô hấp dần dần trở nên nặng nề, Liễu Khiêm Tu cúi đầu nhìn cô, chờ cô gần như là ngủ say, anh đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Trong nháy mắt khi anh vừa đứng dậy, ngón tay Mộ Vãn dần dần siết chặt.

Căn phòng yên tĩnh, ánh nắng chiếu nhẹ nhàng. Lòng bàn tay người phụ nữ ấm áp, cho dù ngón tay nắm chặt nhưng vẫn không có dấu hiệu mở mắt. Anh lại ngồi xuống một lần nữa, mặt khác một cánh tay chống bên người cô, cúi đầu hôn lên trán cô.

"Em chưa ngủ sao?" Thanh âm của anh rất nhẹ.

Cô nhắm mắt lại, cũng không trả lời câu hỏi của anh, "Anh đi đâu thế?"

Môi anh hôn lên má cô, như chuồn chuồn lướt nước mà trấn an cô, Liễu Khiêm Tu nói: "Anh đi chuẩn bị bữa tối, em đi ngủ trước đi, lát nữa anh gọi em."

Mộ Vãn không trả lời, cô đã ngủ rồi.

Người phụ nữ nằm nghiêng trên giường, tóc xõa tung trên gối, đen nhánh và dày. Khuôn mặt nhỏ nhắn bé bằng lòng bàn tay cực kỳ trắng nõn, đôi lông mày thanh tú hơi nhíu lại, tựa như còn có chuyện chưa nói xong.

Trong mắt hiện lên ôn nhu không thể phai mờ, Liễu Khiêm Tu hôn nhẹ lên môi cô một cái, sau khi buông tay cô ra, đứng dậy rời đi.

Mộ Vãn lần này ngủ rất say, khi tỉnh lại, trong phòng đã là một tầng bóng tối. Cô mơ hồ nhớ ra trước khi đi ngủ, Liễu Khiêm Tu nói anh muốn làm bữa tối. Đánh giá theo thời gian bây giờ, đã gần đến giờ ăn tối.

Cô đứng dậy rời khỏi giường, đi giày, mở cửa bước ra ngoài.

Cửa vừa mở ra, một cỗ đàn hương êm dịu tràn vào xoang mũi, bầu trời đầy mây đỏ, đẹp đến mức khiến người ta bất giác cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều.

Mộ Vãn vừa mới ra khỏi cửa, Thanh Thiền liền nhìn thấy cô, trong tay còn cầm đồ chơi mà Mộ Vãn mua cho, chạy lon ton tới gọi cô: "Tỷ tỷ! Tỷ dậy rồi sao?"

Tiểu đạo sĩ mặc một chiếc áo choàng Đạo giáo, với cái đầu tròn ủng, là một tiểu đạo sĩ đáng yêu. Mộ Vãn vươn tay nhéo một cái trên đỉnh đầu cậu, cười hỏi: "Sư đệ cùng sư phụ em đâu?"

"Sư đệ đang nấu bữa tối, sư phụ đang thanh tu..." Thanh Thiền trả lời.

Cậu vừa mới trả lời xong, một thanh âm truyền đến, "Thanh Thiền."

Giọng nói có chút già nua mà thanh tao, Mộ Vãn hơi sửng sốt, ngước mắt lên liền nhìn thấy Huyền Thanh Tử đang mặc một chiếc áo choàng Đạo giáo đứng ở cửa chính điện.

Huyền Thanh Tử nhìn khoảng ngoài sáu mươi, tóc đã mọc, mái tóc đen trắng xen nhau được buộc thành kiểu đạo sĩ. Ông mặc một chiếc áo choàng Đạo giáo màu đen, dáng người gầy gò, nét mặt nghiêm nghị.

Mộ Vãn nhìn hắn, lễ phép gật đầu, gọi một tiếng: "Con chào sư phụ."

Huyền Thanh Tử biết rằng Liễu Khiêm Tu và Mộ Vãn sẽ đến, Chùa Thanh Viễn cũng chỉ được xem là nơi ông cùng Thanh Thiền tu hành, vì vậy nơi này không kiêng kị phụ nữ. Ông khẽ gật đầu xem như đáp lại cô.

Các đạo sĩ đều khiến người ta cảm thấy lạnh lùng và xa cách, Mộ Vãn cũng không cảm thấy rằng mình bị lạnh nhạt. Bất quá bây giờ cô đang đứng ở đây, thực sự không có gì để nói, tới khi cô thấy có chút xấu hổ, giọng nói của Liễu Khiêm Tu đã truyền đến.

"Sư phụ."

Huyền Thanh Tử quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Liễu Khiêm Tu, trong đôi mắt lạnh lùng của anh mang theo chút từ ái. Huyền Thanh Tử là bạn cũ của ông nội Liễu Khiêm Tu, ông đã biết Liễu Khiêm Tu từ khi anh còn nhỏ, cũng coi như là nhìn Liễu Khiêm Tu lớn lên. Đối với Liễu Khiêm Tu, Huyền Thanh Tử cũng là một trong những trưởng bối của anh.

Họ chào hỏi trước, Liễu Khiêm Tu giới thiệu Mộ Vãn với Huyền Thanh Tử, Huyền Thanh Tử gật đầu tỏ ý đã biết, họ đi ra hậu viện ăn tối.

Sau bữa tối, Huyền Thanh Tử sư trò bọn họ lại tiến hành tu hành buổi tối. Trước đây, khi sư phụ không ở đạo quán, Mộ Vãn còn có thể dụ dỗ Liễu Khiêm Tu. Có Huyền Thanh Tử ở đây, cô tuyệt đối không dám vượt quá giới hạn.

"Em trở về phòng đọc sách đi." Liễu Khiêm Tu sợ cô buồn chán, vừa tới liền mang theo mấy quyển sách cho nàng, nói với cô: "Anh sẽ lập tức trở về."

"Anh cùng mọi người tu hành đi." Mộ Vãn cười nói. Sau khi hai người quen biết, cô vẫn luôn bám lấy anh, anh tu hành buổi tối cũng không tốt.

Bây giờ ở trước mặt Huyền Thanh Tử, cô cũng không thể để anh về sớm.

Liễu Khiêm Tu cũng không trả lời, mà chỉ xoa đầu cô. Mộ Vãn giống như một con mèo con được vỗ về, cười tủm tỉm nhìn anh, nhỏ giọng nói: "Em đi về trước."

"Chờ đã."

Khi Mộ Vãn đứng dậy rời đi, Huyền Thanh Tử đang ngồi cạnh chiếc bàn con đột nhiên gọi cô lại. Mộ Vãn và Liễu Khiêm Tu cùng quay lại nhìn, Huyền Thanh Tử từ bàn con đứng lên.

Ông đi đến tủ sách bên cạnh sảnh chính, mang một đồ vật lại đây. Hộp vuông nhỏ trông hơi cũ, nhưng sạch sẽ và có cảm giác cổ xưa.

Ông đưa chiếc hộp cho Mộ Vãn.

"Cái này cho con." Huyền Thanh Tử nói.

Vẻ mặt Huyền Thanh Tử luôn trầm tĩnh lạnh lùng, Mộ Vãn nhìn thấy ông đưa hộp vuông ra, trong lòng có chút kinh ngạc. Tuy nhiên, Liễu Khiêm Tu coi ông như trưởng bối, vì vậy món quà này có thể được coi như là một món quà từ trưởng bối.

Mộ Vãn không từ chối, nhận lấy.

Trong hộp là một miếng ngọc bội, ngọc bội ôn nhuận, có chút lâu đời.

Mộ Vãn trở về ngủ tiếp, trong đại sảnh chỉ còn lại ba người. Huyền Thanh Tử nhắm mắt tu hành, hỏi Liễu Khiêm Tu một câu.

"Đám cưới diễn ra khi nào?"

Liễu Khiêm Tu khẽ gật đầu, trả lời: "Ngày mùng tám của tháng sau."

"Ừm." Huyền Thanh Tử nhàn nhạt đáp, biểu thị đã biết.

Thanh Thiền ngồi ở một bên Huyền Thanh Tử, hai tay nhỏ bé chống má, nhìn sang sư phụ, lại nhìn sang sư đệ, sau một lúc lâu mới hỏi: "Sư đệ, hiện tại trong lòng đệ có tỷ tỷ, vậy trong lòng đệ còn có Đạo nữa không?"

Tâm hồn trẻ nhỏ luôn trong sáng, cho rằng trong tâm chỉ có một không có hai, có được cái này thì không giữ được cái kia.

Huyền Thanh Tử chậm rãi mở mắt ra, nhìn tiểu đồ đệ của mình, trầm giọng nói: "Thanh Thiền, con người ta lòng dạ rộng lớn, đã chứa được Đạo, cũng chứa được người khác."

—o—o—o—o—o—o—o—

Tác giả có lời muốn nói:

Ngày mai tôi ra chương sớm một chút.

-o- Hết chương 57-o-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro