Chương 62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một tuần ở Phần Lan, cả hai bay đến đảo Tasmania, nước Úc. Bước sang tháng 11, phía Nam bán cầu đang dần bước vào mùa hè, khí hậu vừa vặn thích hợp. Mộ Vãn và Liễu Khiêm Tu ở trong biệt thự ven biển trên đảo, phơi nắng trong thời tiết này rất thoải mái. Hầu như ngày nào cô cũng ra ngoài tắm nắng một lúc, khiến làn da hơi ngăm đen, nhuốm màu mật ong, phi thường khỏe mạnh.

Cho dù Liễu Khiêm Tu không thoa kem chống nắng, mỗi ngày cùng cô phơi nắng thì làn da của anh vẫn lạnh lẽo và trắng trẻo, trông giống như một vị thần tiên trong chùa và chưa bao giờ phơi nắng.

Ở nước ngoài vui chơi đến hạnh phúc và hài lòng, khi về nước vẫn còn có chút không quen. Sau khi xuống máy bay, Liễu Khiêm Tu đưa Mộ Vãn đến nhà Hứa Tinh Không để đón mèo. Trên đường về nhà, Mộ Vãn nhìn biển lấp lánh cùng con đường ven biển trước mặt, nói với Liễu Khiêm Tu: "Thật ra sống gần biển cũng khá tốt."

Xe chạy đến chỗ đèn giao thông, Liễu Khiêm Tu dừng lại chờ đèn xanh, hai tay giữ vô lăng, anh liếc nhìn Mộ Vãn. Nước da của người phụ nữ hơi sẫm màu hơn so với trước khi đến Úc, như thể một lớp caramel mỏng tan chảy trên miếng sô cô la trắng, trông khá ngon miệng.

Anh nhìn lướt qua cô, liếc nhìn ra biển và nói: "Em có muốn sống ở đây không?"

Khi Liễu Khiêm Tu vừa hỏi, Mộ Vãn liền mở mắt ra. Cho dù hai người sẽ đến Phần Lan hay Tasmania, nhà họ Liễu đều có chi nhánh của tập đoàn, nơi họ ở đều là bất động sản của nhà họ Liễu.

"Anh cũng có nhà ở đây sao?" Mộ Vãn hỏi.

"Không phải." Liễu Khiêm Tu đáp.

Đôi mắt mở to của Mộ Vãn hơi nhỏ lại một chút.

Đèn đỏ chuyển sang xanh, Liễu Khiêm Tu khởi động xe, nói thêm, "Là chúng ta có một ngôi nhà ở đây."

Vì là vợ chồng, tài sản liền thuộc sở hữu chung nên nhà anh cũng là nhà cô.

Mộ Vãn: "..."

"Em muốn ở chỗ này sao?" Thấy Mộ Vãn không nói chỉ cười, Liễu Khiêm Tu hỏi.

Mộ Vãn dựa lưng vào ghế, suy nghĩ một chút rồi nói: "Nơi này cách bệnh viện quá xa, một nam một bắc, anh tan làm về cũng không kịp làm bữa tối cho em."

"Vậy thì cuối tuần lại tới đây." Liễu Khiêm Tu nói. Biệt thự ở phía nam ngày thường cũng có người chuyên dọn dẹp, vì vậy chỉ cần chuyển đến liền có thể ở, báo người giúp việc mua nguyên liệu nấu ăn trước một ngày là được.

Mộ Vãn nghe anh sắp xếp, cũng không có đáp lại. Liễu Khiêm Tu dừng lại ở ngã tư đèn đỏ tiếp theo, nghiêng đầu nhìn Mộ Vãn, cô nhìn chằm chằm về phía trước, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.

"Không được sao?" Liễu Khiêm Tu giơ tay sờ sờ gò má của cô.

Lòng bàn tay áp sát, Mộ Vãn "Hừ" một tiếng, quay đầu nhìn lại, đôi mắt đen láy xinh đẹp. Cô nhìn Liễu Khiêm Tu, lắc đầu cười rộ lên, "Em thích chứ, đương nhiên là thích."

Muốn ở đâu liền ở, hơn nữa không phải lo lắng về điều gì, như vậy cuộc sống thực sự rất nhẹ nhàng, tư do tự tại.

"Vậy em đang suy nghĩ cái gì?" Trước khi rút tay, Liễu Khiêm Tu vén sợi tóc trên má cô, thuận tiện nhéo vành tai cô.

Lô tai Mộ Vãn rất mẫn cảm, sau khi bị anh nhéo, nhẹ nhàng kêu một tiếng "Ai nha", rụt rụt cổ, hai má có chút ửng hồng. Mặt cô hơi nóng, cô nghiêng đầu dụi vào lòng bàn tay anh, giống như một chú cún con.

"Em chỉ là đang nghĩ, em trước kia là người không có truy cầu điều gì lớn lao." Mộ Vãn nói.

Sau khi khởi động xe, người đàn ông khẽ kéo khóe môi hỏi: "Là như thế nào?"

Mộ Vãn nghĩ tới tất cả những chuyện của mình trong quá khứ, cũng cười lên, hơi xoay người, nhìn Liễu Khiêm Tu nói với anh: "Sau khi tốt nghiệp cấp ba, em thi vào Học viện Điện ảnh, mục tiêu của em là tương lai làm một diễn viên nhỏ tuyến 18, với mức lương cao hơn người bình thường một chút, mua một căn nhà tiện nghi và lái một chiếc xe hơi thoải mái, sau đó thoải mái sống cả đời."

Nói xong lời này, cô dừng một chút, Liễu Khiêm Tu hơi mím môi, nhìn về phía trước, nhẹ giọng hỏi: "Hiện tại em có phải hay không không thoải mái?"

"Đương nhiên là thoải mái!" Mộ Vãn cảm khái nói. Bọn họ có máy bay tư nhân khi ra ngoài, muốn đi đâu tùy thích. Cho dù là ở Hạ Thành, bốn khu đông tây nam bắc đều có nhà ở, hơn nữa đều có người chuyên môn quét dọn, muốn ở đâu cũng được.

"Chính là bởi vì quá thoải mái, cho nên em mới cảm thấy không cần gì hơn." Mộ Vãn thở dài, "Có tiền thật tốt, khó trách người ta đều truy cầu danh lợi."

Sau khi nói xong, Mộ Vãn bổ sung một câu, sửa lại tam quan, "Nhưng nếu có tiền, thì cũng phải dựa vào năng lực của chính mình để kiếm tiền mới tốt. Giống như em vậy..."

Liễu Khiêm Tu nhìn cô, cô chỉ vào mình, khóe mắt cong lên, "Em cũng là dựa vào bản lĩnh của chính mình tìm được một người chồng giàu có như anh."

Mộ Vãn còn chưa nói xong, chính mình đã cười trước. Ngược lại Liễu Khiêm Tu nhìn cô tươi cười, nhẹ nhàng sờ lên khóe môi, nhàn nhạt nói: "Ừm."

Sau khi trở lại chung cư Nam Phong, căn phòng vẫn sạch sẽ và ngăn nắp như trước khi họ rời đi. Trời đã tối, Liễu Khiêm Tu vào bếp làm bữa tối, mà Mộ Vãn ôm lồng mèo đi vào phòng mèo.

Đầu tiên cô cho thức ăn và nước cho mèo vào bát, sau đó thả ba đứa nhỏ cùng Chu Dịch ra. Lần này cô rời đi trong thời gian tương đối lâu, sau khi ba đứa nhỏ rời khỏi chuồng mèo, chúng kêu meo meo đồng thời nhảy vào lòng cô.

Mộ Vãn bị lông mèo làm cho có chút ngứa, cô cười sờ sờ hết con này tới con kia. Một bên Chu Dịch còn có chút dè dặt, bị Mộ Vãn ôm vào trong lòng, điên cuồng mò mẫm.

Ngay khi cô đang sờ đến hăng say, điện thoại di động vang lên trong phòng khách. Mộ Vãn từ trong phòng mèo đứng dậy, đi phòng khách lấy điện thoại. Màn hình điện thoại nhấp nháy, hiển thị là Lâm Vi gọi đến.

Sau khi Mộ Vãn và Liễu Khiêm Tu trở lại, họ đã đi đón mèo, còn chưa thông báo cho Lâm Vi về việc họ về nước. Trong vài tháng tới, thông cáo của cô rất ít, Liễu Khiêm Tu có xin thêm hai tuần nghỉ phép cũng không phải là không thể. Sở dĩ hai người trở về sớm như vậy, cũng là để kịp tham gia đám cưới của Lâm Vi.

Hôn lễ của Lâm Vi sẽ diễn ra vào đầu tháng 11, tức là vào thứ Hai tuần sau, còn bốn ngày nữa, hiện tại chính là thời điểm bận rộn nhất. Mặc dù Lâm Vi là người Cảnh Thành, nhưng cô ấy học cấp ba ở Hạ Thành, cô ấy và Mộ Vãn là bạn học cấp ba. Khi Mộ Vãn vẫn còn ở Tasmania, cô ấy đã gửi WeChat cho cô để thảo luận về danh sách khách mời bạn học cấp ba của mình.

Nhân duyên của Lâm Vi không tồi, cô ấy có nhiều mối quan hệ với các bạn học cấp ba, lúc đó còn hào hứng nói rằng có lẽ cô cũng nên đến một buổi họp lớp.

Nghĩ đến đây, Mộ Vãn bật cười, sau khi nhấn nút trả lời, cô kêu một tiếng: "Alo, Lâm Vi."

"Cậu về nước rồi à?" Cảm xúc của Lâm Vi như không có bất kỳ lên xuống nào.

Hai người đã là bạn tốt trong nhiều năm, Mộ Vãn có thể nghe ra điều gì đó không ổn trong giọng điệu của Lâm Vi. Thu hồi nụ cười, cô đứng thẳng lên, cau mày nói: "Cậu làm sao vậy?"

Cô vừa dứt lời, Lâm Vi ở đầu bên kia đã bật khóc.

"Mình không khỏe lắm, Vãn Vãn, cậu mau lại đây với mình."

Lâm Vi đã khóc rất thương tâm khiến cảm xúc của Mộ Vãn cũng trở nên nóng nảy, cô cố gắng an ủi cô ấy, Lâm Vi cuối cùng đã ngừng khóc lớn. Mộ Vãn cả kinh, Liễu Khiêm Tu cũng từ phòng bếp đi ra, hỏi: "Làm sao vậy?"

Sau khi an ủi Lâm Vi, cô cúp điện thoại, quay lại và nói với Liễu Khiêm Tu, "Em muốn đi gặp Lâm Vi."

Trong mắt mang theo nôn nóng, Liễu Khiêm Tu không hỏi nhiều, nói: "Anh đưa em đi."

Khi hai người đến nhà Lâm Vi thì trời đã tối, đêm tháng mười một hơi se lạnh. Mộ Vãn mặc áo khoác vào, bấm chuông cửa, Lục Phong đi tới mở cửa.

Lục Phong tâm tình cũng không tốt lắm, Mộ Vãn cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ hỏi: "Lâm Vi đâu?"

"Ở trong phòng." Lục Phong biết quan hệ của Lâm Vi cùng Mộ Vãn, nhìn thấy cô tới, ánh mắt căng chặt cũng buông lỏng một chút. Anh ta trông rất mệt mỏi, đôi mắt đỏ ngầu, nhưng nếu Mộ Vãn đến đây, Lâm Vi có thể sẽ bình tĩnh lại ngay lập tức.

Bộ dáng Lục Phong như vậy, có thể thấy Lâm Vi cũng không khá hơn bao nhiêu. Liễu Khiêm Tu đợi ở tầng dưới, cô vội vã lên lầu, cửa phòng Lâm Vi đóng chặt, Mộ Vãn gõ cửa.

"Lâm Vi?"

Có tiếng bước chân từ bên trong truyền đến, Lâm Vi đi tới mở cửa.

Nhìn thấy Lâm Vi, Mộ Vãn cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm, sắc mặt cô ấy hơi tái nhợt, nhưng những thứ khác đều ổn. Ngay khi Mộ Vãn nghĩ như vậy xong, Lâm Vi đột nhiên quay người chạy vào phòng tắm, một lúc sau, cô nghe thấy tiếng nôn khan.

Mộ Vãn trong lòng cả kinh, vội vàng đi vào phòng tắm, Lâm Vi ngồi ở trước bồn cầu yếu ớt nói: "Mình không muốn sinh con, càng không muốn kết hôn."

Lâm Vi bị ốm nghén nặng, cô ấy bị mất ngủ và nôn nghén khiến cô ấy cảm thấy vô cùng khó chịu, tới mức mắc chứng lo âu trước hôn nhân.

Tình trạng này đã diễn ra được ba ngày, trong lòng cô ấy như có sợi dây buộc nên khi vừa nghe thấy giọng nói của Mộ Vãn, cô ấy hoàn toàn suy sụp.

Mộ Vãn không biết sức lực từ đâu tới, từ dưới đất ôm cô ấy lên. Lâm Vi như thế này, cô cũng không có thời gian nghĩ đến chuyện khác, liền ôm cô nàng lên giường an ủi.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, sắc trời cũng dần tối lại. Trong phòng khách lầu một, hai người đàn ông ngồi ở sô pha chờ đợi. Sau khi Mộ Vãn đi tới, Lục Phong cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều. Tuy nhiên, bây giờ anh ta không biết chuyện gì đang xảy ra trên lầu, vẫn thỉnh thoảng nhìn lên lầu.

Sau khi Mộ Vãn lên lầu, Liễu Khiêm Tu liền ngồi đó. Anh lẳng lặng ngồi xuống, trong tay cầm một cuốn sách liên quan đến thiết kế nội thất, lật vài trang, anh đưa cổ tay lên xem giờ, đã bảy giờ tối.

Sau khi đóng cuốn sách trong tay lại, Liễu Khiêm Tu chuyển ánh mắt về phía Lục Phong, anh bình tĩnh hỏi: "Nhà bếp của cậu có thể dùng không?"

Trong phòng khách nhất thời yên tĩnh, thanh âm của một người đàn ông đột nhiên vang lên, Lục Phong sửng sốt một chút, theo bản năng quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Liễu Khiêm Tu, ánh mắt khẽ run.

Lâm Vi nói với anh ta rằng chồng của Mộ Vãn là một người rất lợi hại, nhưng ngay cả khi không nói ra, bây giờ nhìn kỹ, anh ta cũng có thể nhận ra rằng anh không giống người bình thường.

"A?" Lục Phong lo lắng nói: "Có thể, cậu hỏi cái này làm gì?"

Liễu Khiêm Tu là một người tu đạo, ngay cả khi mặc quần áo bình thường, anh cũng bình tĩnh hơn người bình thường. Huống chi, Liễu Khiêm Tu dung mạo tuấn mỹ, chỉ cần ngồi như vậy, cũng có chút tiên khí, chính là không dính chút khói lửa phàm tục.

Sau khi hỏi xong, Liễu Khiêm Tu đặt cuốn sách trong tay xuống. Mặt anh không chút thay đổi đứng dậy, ngước mắt nhìn thoáng qua cửa phòng Mộ Vãn vừa bước vào, nhẹ giọng nói một câu.

"Vợ tôi còn chưa ăn tối, tôi muốn làm chút gì đó cho cô ấy ăn."

—o—o—o—o—o—o—o—

Tác giả có lời muốn nói:

A a a a a a xin lỗi, ngày mai sẽ cho mọi người thấy bánh bao ra đời.

-o- Hết chương 62 -o-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro