Chương 63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm Lâm Vi còn sống một mình, phòng bếp hầu như không được sử dụng, cũng chỉ có một bếp từ và một cái nồi, được cô ấy và Mộ Vãn dùng để nấu lẩu. Sau khi Lục Phong chuyển đến, đồ dùng nhà bếp liền phong phú, tủ lạnh cũng chất đầy nguyên liệu nấu ăn.

Liễu Khiêm Tu đứng cạnh quầy bếp, thân hình cao lớn, anh xắn tay áo lên, để lộ hai cổ tay nhô ra. Rõ ràng là phòng bếp khói lửa nồng nặc như vậy, nhưng sau khi anh bước vào, dường như khói lửa cũng bị xua tan.

Mộ Vãn đem Lâm Vi dỗ dành thật tốt, mới nghĩ đến Liễu Khiêm Tu. Khi cô ra khỏi phòng, Liễu Khiêm Tu đang đứng trước cầu thang. Anh vừa rửa tay xong, đang cầm khăn giấy chậm rãi lau tay. Mộ Vãn vừa đi ra, ánh mắt anh liền đụng phải cô, cô còn chưa kịp nói chuyện, Liễu Khiêm Tu đã nhướng mắt, nói với cô: "Ăn tối thôi."

Hiện tại đã là 7 giờ 30, sau khi hai người từ sân bay trở về, họ ăn vội bữa trưa và nghỉ ngơi nửa ngày. Sau khi thức dậy, liền đi đến nhà của Hứa Tinh Không để đón mèo, rồi lại tới đây. Lăn lộn nửa ngày, Mộ Vãn thật sự đói bụng.

"A, vâng." Mộ Vãn không ngờ rằng anh còn làm bữa tối cho cô trong bếp nhà Lâm Vi, cô xoa xoa bụng đi xuống cầu thang. Liễu Khiêm Tu nắm lấy tay cô, thấy Lục Phong đã đi tới.

"Lâm Vi ngủ rồi." Nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của anh ta, Mộ Vãn lên tiếng trấn an.

Lục Phong thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới có thời gian cảm ơn Mộ Vãn: "Cám ơn cô."

"Anh nói gì vậy?" Mộ Vãn cười cười, "Tôi là bạn tốt của cô ấy, đây là việc nên làm." Nói xong, cô liếc mắt nhìn qua nhà ăn, đối với Lục Phong nói: "Mấy ngày nay anh cũng không thể ăn nổi đi? Lâm Vi ăn không được, nhưng anh vẫn nên ăn chút gì đi."

Lâm Vi không thể ăn vì ốm nghén, mà Lục Phong cũng ăn không vào vì lo lắng cho Lâm Vi. Anh ta lắc đầu, cười nói: "Tôi không ăn, hai người ăn đi, tôi đi xem cô ấy."

Nhìn dáng vẻ của anh ta, Mộ Vãn cũng biết không thuyết phục được, cho nên cô dứt khoát không nói nữa, nhìn Lục Phong đi lên lầu, cùng Liễu Khiêm Tu đi nhà ăn.

Bữa tối rất thanh đạm, Mộ Vãn khẩu vị cũng bình thường, nhưng cô vẫn ăn một ít, dù sao thân thể bây giờ cũng không phải của riêng cô. Cô vừa ăn trứng gà vừa nhìn vào bụng mình, bên cạnh Liễu Khiêm Tu đưa một chén nước qua.

"Tại sao em lại không bị ốm nghén?" Liễu Khiêm Tu mặc dù là một bác sĩ khoa ngoại, nhưng sau khi Mộ Vãn mang thai, anh cũng đọc rất nhiều sách về phụ khoa.

"Có người có, có người không, còn tùy vào thể chất của họ." Liễu Khiêm Tu gắp đồ ăn cho cô, đem ánh mắt dán ở trên bụng của cô, nói: "Nó thì ngoan ngoãn hơn một chút."

Ốm nghén nặng thực sự có thể hủy hoại tinh thần của con người, Lâm Vi trước đây rất lạc quan và vui vẻ, nhưng bây giờ cô ấy tiều tụy đến mức này. Mộ Vãn nghĩ đến dáng vẻ nắm tay cô của cô ấy trước khi đi ngủ, cô thật sự lo lắng.

Đặt bát đũa xuống, Mộ Vãn uống một hớp nước, ngẩng đầu nhìn Liễu Khiêm Tu nói: "Liễu Khiêm Tu, em muốn cùng anh thương lượng một chuyện."

"Muốn ở lại sao?" Liễu Khiêm Tu lấy khăn giấy, vẻ mặt bình tĩnh lau khóe môi cô.

Bị anh nhìn thấu, Mộ Vãn hơi kinh ngạc một chút, sau đó cười rộ lên, chống khuỷu tay nói: "Vâng, cô ấy hiện tại đang ngủ, lát nữa tỉnh lại sẽ không thoải mái."

"Ừm." Anh cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, trả lời xong liền nói: "Ngày mai anh đến đón em."

Mọi thứ diễn ra suôn sẻ đến nỗi Mộ Vãn có chút không phản ứng kịp. Nhưng khi cô tỉnh táo lại, Liễu Khiêm Tu nấu bữa tối cho cô ở nhà Lâm Vi, có lẽ đã biết rằng cô sẽ ở lại đây để chăm sóc Lâm Vi. Nghĩ đến việc anh hiểu và ủng hộ cho mình nhiều như vậy, tự nhiên trong lòng lại thấy ngọt ngào.

Sau bữa tối, Liễu Khiêm Tu đứng dậy rời đi, Mộ Vãn đi tiễn anh ở cửa. Trời đã tối, sân nhỏ trong biệt thự đã được bật đèn, ánh sáng dịu nhẹ lan tỏa trên bãi cỏ, xua tan đi sự lạnh lẽo của tháng mười một.

Mộ Vãn đứng ở bậc thềm so với Liễu Khiêm Tu vẫn thấp hơn một chút, hai tay cô ôm lấy anh, thân thể cũng dựa vào trên người anh. Liễu Khiêm Tu để cho cô dựa vào, ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn lên vầng trán có chút lạnh giá của cô.

"Bên ngoài lạnh." Liễu Khiêm Tu lại hôn gò má của cô, cũng thấy lạnh giá.

Mộ Vãn có chút tiếc nuối khi đêm nay không ở cùng anh, cô có chút làm nũng cọ má vào khuôn mặt của anh, cười nói: "Không lạnh."

Anh ôm chặt lấy cô, hai người một trên một dưới bậc thềm, thân mật với nhau.

Sau một lúc, Mộ Vãn nghe thấy tiếng khóc của Lâm Vi truyền đến từ biệt thự. Hai người cùng nhau ngẩng đầu lên, Mộ Vãn từ trong người Liễu Khiêm Tu đứng dậy.

Cô xoay người đi vào cửa, trước khi vào còn nhón chân hôn lên môi Liễu Khiêm Tu, ánh mắt thâm thúy nhìn anh nói: "Ngày mai em liền cùng anh về nhà."

Nghe cô hứa hẹn, Liễu Khiêm Tu khóe môi hơi cong lên, anh giơ tay xoa đỉnh đầu cô vài cái, nhẹ giọng đáp lại.

"Được."

Mộ Vãn cười đi vào cửa, vội vàng đáp ứng. Nhìn cô rời đi, Liễu Khiêm Tu nhìn đèn trên tầng hai bật sáng, anh đợi ở cửa một lúc, sau đó quay người rời đi.

Mộ Vãn hứa hẹn sẽ trở về cùng Liễu Khiêm Tu vào ngày hôm sau, nhưng cô đã thất hứa. Đám cưới của Lâm Vi đã được lên kế hoạch vào thứ Hai, Mộ Vãn đã đi cùng cô ấy suốt chặng đường, vì ốm nghén nên sắc mặt của cô ấy những ngày này không được tốt lắm, cô ấy càng không thể không có Mộ Vãn ở bên. Có Mộ Vãn ở cạnh, ít nhất cô ấy cũng có thể ổn định tâm trạng, miễn cưỡng ăn chút gì đó.

Cô ở nhà Lâm Vi và ở cùng cô ấy cho đến ngày Lâm vi kết hôn. Trong thời gian đó, Liễu Khiêm Tu đã đến đưa đồ cho cô vài lần, tron lòng cô cảm thấy có chút băn khoăn, nhưng may mắn là hôn lễ của Lâm Vi chỉ còn hai ba ngày nữa, thời gian cũng không quá lâu, vì vậy cô cũng yên tâm làm bạn với Lâm Vi cho đến ngày cô ấy xuất giá.

Đến ngày hôn lễ vào thứ hai, Mộ Vãn bận rộn trước sau, bản thân cô chưa bao giờ bận rộn với việc kết hôn như vậy. Cô vẫn luôn bận đến gần trưa, trước khi quá trình hôn lễ bắt đầu, cô vào bàn và ngồi cùng bàn với những người bạn học cấp ba.

Tính cách của Mộ Vãn ở trường trung học không được coi là dịu dàng, cô nổi loạn ở tuổi dậy thì, cha mẹ cô đều đã chết, cô còn bị nhà họ Mộ coi thường, cho nên cô trưởng thành hơn so với các bạn cùng lớp. Cô lớn lên xinh đẹp, cô cũng không bao giờ chấp nhận sự theo đuổi của các bạn nam cùng trường, sau khi tốt nghiệp cô được nhận vào học viện điện ảnh, cũng có thể được coi là một nhân vật phong vân của trường.

Nhưng dưới góc nhìn của những người bạn cùng lớp, quãng thời gian tươi đẹp nhất của cô là khi trúng tuyển vào Học viện Điện ảnh. Mấy năm qua đi, họ hiếm khi nhìn thấy cô trên TV hoặc trong phim. Ngay cả khi thấy cô, cô cũng là đóng loại vai phụ nhỏ. Có vẻ như trong giới giải trí, xinh đẹp cũng vô dụng.

Cô ngồi vào chỗ của mình, cô có thể nhận ra các bạn học ở đây, nhưng hầu hết đều không thể nhớ tên của họ. Bất quá hiện tại cô trông xinh đẹp hơn hồi cao trung, tính tình cũng dịu dàng hơn rất nhiều, các bạn học cũng dám bắt chuyện với cô.

Khi Lâm Vi học cao trung, nhân duyên cự kỳ tốt, các bạn cùng lớp có mặt đều ngồi vào một chiếc bàn lớn. Lúc đó, bí thư đoàn ủy của lớp đến chào hỏi Mộ Vãn trước.

"Cậu là Mộ Vãn đúng không? Tớ thường thấy cậu trên TV, không nghĩ tới người bên ngoài so với trên TV còn đẹp hơn."

Cô ấy vừa dứt lời, mấy bạn học nữ cũng sôi nổi phụ hoạ, phụ nữ tuổi này thích xem và theo dõi phim truyền hình, nhân vật Mộ Vãn diễn tuy không đau không ngứa nhưng cô đã quay khá nhiều cảnh nên nhìn quen mắt.

Không nghĩ tới sẽ bị nhận ra, Mộ Vẫn gật đầu cười nói: "Đúng vậy, cảm ơn."

"Đã lâu không gặp." Một bạn học nữ bên cạnh nói. Cô ấy lấy một chai rượu đỏ muốn rót cho Mộ Vãn, vừa rót vừa nói: "Lâu lắm rồi không gặp nhau, chúng ta cùng uống để ôn chuyện nhé."

"Tớ không thể uống rượu." Mộ Vãn có chút áy náy, cô cầm ly đi, nhìn bạn học nữ cầm chai rượu, có chút ngượng ngùng, vội vàng giải thích: "Tớ đang có thai."

Cô nói xong liền ném ra một đề tài nóng bỏng khác. Không ngờ tới hoa khôi trường học lúc đó hiện tại đã mang thai, tâm bát quái của phụ nữ liền ngo ngoe rục rịch, rốt cuộc cũng có người hỏi ra trước.

"Cậu đã kết hôn rồi sao?"

"Chồng cậu làm nghề gì thế? Sao không nghe ai nói qua?"

"Vậy thì đừng uống rượu, uống trà đi."

Có người nhiệt tình rót trà cho cô, Mộ Vãn cảm ơn xong liền trả lời từng câu hỏi một.

"Tớ kết hôn vào tháng 10. Chồng tớ là bác sĩ. Bởi vì lúc làm đám cưới tương đối kín đáo nên không có thông báo cho quá nhiều người."

Mặc dù Mộ Vãn nói như vậy, nhưng mà các bạn học có vô hạn không gian để lý giải. Cô xinh đẹp như vậy, lại là người trong giới giải trí, đám cưới lại rất kín tiếng, có thể thấy chồng cô hẳn là đại nhân vật, không muốn người ta biết. Nếu không, những ngôi sao bình thường sẽ lợi dụng đám cưới để tạo ra một tin tức lớn. Nếu họ không làm điều đó, có nghĩa là họ coi thường điều đó.

Trên bàn một mảnh nghị luận sôi nổi, có người hỏi: "Vậy hôm nay chồng cậu có đến không?"

Người nọ vừa hỏi xong, những người ngồi trong bàn lần lượt nhìn sang, bị nhìn chằm chằm như vậy, Mộ Vãn mỉm cười, gật đầu nói: "Có đến, anh ấy tan làm sẽ đến."

Nói xong, cô nâng cổ tay lên xem giờ, đã sáu giờ, Liễu Khiêm Tu hẳn là đã sớm tới rồi.

"Tớ muốn xem chồng cậu là người như thế nào, ai có thể hạ gục một người phụ nữ xinh đẹp như bạn." Bí thư đoàn ủy nói, "Nhớ trước đây, Khâu Giang giáo thảo của trường chúng ta vẫn luôn theo đuổi cậu, nhưng đến cuối cùng đều không thể theo đuổi được."

"Đúng vậy, Khâu Giang, khi đó anh ấy là nam thần của tất cả các nữ sinh trong trường đó! Anh ấy đẹp trai, học giỏi, bố mẹ anh ấy còn kinh doanh bất động sản." Một người bạn học nữ vừa nói, trong mắt còn lóe tinh quang.

"Khi đó, Mộ Thanh... Hẳn gọi là Mộ Thanh đi? Cô ấy không ngừng theo đuổi Khâu Giang, nhưng Khâu Giang không đáp ứng, lại thích Mộ Vãn."

Bí thư Đoàn ủy cười nói: "Đừng nói khi đó anh ấy là nam thần của tất cả nữ sinh trong trường, hiện tại anh ấy cũng là nam thần của chúng ta. Mấy ngày trước tôi có gặp anh ấy, trông còn đẹp trai hơn trước. Anh ấy hiện đang làm giám đốc tài chính trong một công ty nằm trong danh sách Forbes 500, tiền đồ vô lượng."

Không chỉ gia đình giàu có, mà năng lực cũng cường đại.

"Tớ nhớ rõ Lâm Vi cùng anh ấy quan hệ rất tốt đúng không? Tại sao anh ấy không tới?" Có người hỏi.

Bí thư đoàn ủy liếc nhìn Mộ Vãn, đáp: "Lúc đó tớ đã nói với anh ấy về đám cưới của Lâm Vi, anh ấy có thời gian, nhưng lúc đó anh ấy nói rằng sợ sau khi gặp Mộ Vãn sẽ không nhịn được lại theo đuổi cô, cho nên mới không đến."

Kỳ thật, những gì Khâu Giang nói lúc ấy có chút ái muội hơn nhiều so với những gì Bí thư Đoàn Ủy nói, nhưng Mộ Vãn dù sao cũng đã kết hôn, vì vậy cô ấy không thể nói quá nhiều khiến Mộ Vãn khó xử.

"Này cũng quá si tình, nhiều năm như vậy thế nhưng vẫn còn thích." Có người cảm động nói.

Mộ Vãn nghe bọn họ mồm năm miệng mười nói chuyện, giống như đang nghe chuyện của người khác. Cô vừa định nói chuyện thì lưng ghế phía sau đột nhiên trầm xuống.

Cùng lúc đó, cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc trên đầu, trầm thấp nghiền ngẫm.

"Ồ?"

Sau lưng chợt lạnh, Mộ Vãn quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt đen láy của người đàn ông.

Liễu Khiêm Tu đã tới.

Trong sân mọi người trò chuyện rôm rả, Mộ Vãn vừa quay đầu lại, ánh mắt tất cả đều đổ dồn về phía người đàn ông đứng sau lưng cô. Hầu hết những người ngồi trên bàn đều là phụ nữ, khi nhìn thấy người phía sau, ánh mắt họ đều lộ vẻ kinh ngạc.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi vải cotton màu nâu nhạt, dáng người mảnh khảnh và cao. Đôi tay của anh đặt trên lưng ghế sau lưng Mộ Vãn, sắc mặt lạnh lùng. Ngũ quan thanh tuấn, lông mày lúc này hơi rũ xuống, lông mi dài cong vút rậm rạp, bên dưới ẩn giấu một đôi mắt đen, đặc biệt thần bí.

Trên người anh có một loại khí chất đặc biệt, không phù hợp với sự náo nhiệt nơi đây, anh bình tĩnh và lạnh lùng, giống như một đám mây sau cơn mưa, độc lập với thế giới.

Thật là một người đàn ông giống như thần tiên.

Trong lúc nhất thời trên bàn không ai nói chuyện, Mộ Vãn thật vất vả xoay sở nhìn đi chỗ khác, cô nắm tay anh, mu bàn tay anh lạnh ngắt, Mộ Vãn đứng dậy, cười gượng một tiếng rồi giới thiệu với các bạn cùng lớp.

"Đây là chồng tớ."

"Oa!" Không biết là ai trước kinh ngạc kêu lên một tiếng, trong sân bầu không khí lập tức bị phá vỡ. Nhìn thấy Mộ Vãn và Liễu Khiêm Tu ngồi xuống, một đôi bích nhận ngồi ở chỗ kia, trông rất bắt mắt. Mọi người không khỏi thở dài, quả nhiên nan sắc giá trị cao, người chồng mà cô tìm được cũng vậy, thật là làm người ta hâm mộ cùng ghen tị.

Mộ Vãn cảm thấy Liễu Khiêm Tu có vẻ không vui lắm, sau đám cưới, Lâm Vi bị Lục Phong cảm động đến rối tinh rối mù, hạnh phúc mỹ mãn, cô liền cùng Liễu Khiêm Tu trở về nhà. Trên đường về nhà, Liễu Khiêm Tu vẫn luôn không nói chuyện với cô. Tuy rằng bình thường anh không nhiều lời, nhưng hôm nay đặc biệt ít nói.

Sau khi về đến nhà, anh bật đèn trong phòng khách lên, Liễu Khiêm Tu dọn dẹp trong chốc lát và ngồi xuống trước chiếc bàn con. Tại thời điểm này, anh lại muốn vãn tu.

Mộ Vãn vừa vào nhà liền bị ba con mèo nhỏ quấn lấy, đã mấy ngày không thấy, mèo con rất thơm mềm. Mộ Vãn ngồi trên thảm, chơi với ba bé mèo con, một bên quan sát Liễu Khiêm Tu.

Ba bé mèo nhỏ chơi đã mệt, lảo đảo rời khỏi Mộ Vãn, chạy về phòng mèo ăn ngủ. Mộ Vãn từ trên thảm đứng lên, đi tới bên cạnh chiếc bàn con, ngồi xuống.

Cô ngồi ở góc bàn, sau khi hai người ở bên nhau, Liễu Khiêm Tu từ trước đến nay luôn coi cô là trọng tâm, nhưng nghĩ lại bản thân mình mấy ngày nay vì Lâm Vi mà đã không thể ở bên Liễu Khiêm Tu một cách đàng hoàng.

Như vậy cũng thôi đi, còn để anh nghe được việc theo đuổi thời cao trung của cô trong đám cưới. Lại hồi tưởng đến tiếng "Ồ" khi anh đứng sau lưng cô, da đầu Mộ Vãn lại tê rần.

"Liễu Khiêm Tu." Mộ Vãn đặt cánh tay lên bàn, lắc qua lắc lại hai lần.

"Ừm." Liễu Khiêm Tu yên lặng suy tư, nhàn nhạt đáp.

Anh không mở mắt, hàng mi dài xinh đẹp cũng không nhúc nhích, Mộ Vãn nhìn anh chằm chằm, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Công việc hôm nay của anh thế nào?"

"Vẫn tốt." Lần này là hai từ.

"Ồ." Mộ Vãn đáp ứng, thăm dò hỏi: "Mấy ngày nay anh có vui không?"

Cô vừa hỏi xong, lông mi của Liễu Khiêm Tu khẽ run lên, Mộ Vãn lập tức ngồi thẳng dậy, đối mặt với đôi mắt đen láy của anh. Trái tim cô khẽ động, người đàn ông lặng lẽ nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: "Không có em ở đây, anh làm sao vui được?"

Mặc dù có chút bất mãn, nhưng Mộ Vãn vẫn là cảm thấy ngọt ngào. Liễu Khiêm Tu đã mở mắt, điều đó có nghĩa là anh đã buông lỏng. Mộ Vãn từ trên thảm đứng lên, mỉm cười đi tới bên cạnh Liễu Khiêm Tu, ngồi quỳ bên cạnh anh. Cô vừa ngồi xuống, đầu nhỏ đã nghiêng, mái tóc đen xõa xuống tay anh, có chút ngứa ngáy.

Khóe mắt nữ nhân cong lên, trộm hôn anh một cái. Liễu Khiêm Tu thần sắc không thay đổi, ánh mắt như vực sâu yên lặng nhìn cô. Mộ Vãn lại hôn anh hai lần, anh vẫn không nhúc nhích.

"Vậy em ở đây, anh không phải vẫn là không vui sao?" Mộ Vãn có chút nhụt chí, "Em biết anh vì sao không vui, bởi vì anh nghe nói có người thích em, anh liền ghen tị. Nhưng có rất nhiều người thích anh nhé, anh xem, bác sĩ Tiêu, y tá và bệnh nhân nữ, có rất nhiều, nếu em ghen tị, trong nhà em có thể mở xưởng sản xuất giấm."

Cô nói xong liền phồng má, trừng mắt nhìn anh nói: "Anh xem, em đã mang thai con của anh rồi..."

Mộ Vãn chưa kịp nói hết câu đã bị anh ôm hôn.

Với một nụ hôn bất ngờ, Mộ Vãn trong lòng nhảy dựng, rơi vào sự dịu dàng của anh. Lúc cô bị hôn đến thất điên bát đảo, anh bế cô từ trên thảm lên.

Trong lúc mơ màng, Mộ Vãn đã bị anh ôm đặt lên giường. Cơ thể cô mềm mại và nóng bỏng, đôi mắt của Mộ Vãn đã mờ đi, cô đáp lại từng đợt hôn của anh với giọng nói run rẩy.

"Anh... Anh không giận nữa chứ?"

"Anh không tức giận."

Liễu Khiêm Tu đặt hai cánh tay của anh bên cạnh cô, cúi đầu và hôn lên trán cô.

"Vậy tại sao anh lại như vậy?" Mộ Vãn lẩm bẩm, có chút bất mãn, ôm lấy cổ anh, há miệng cắn anh.

Hàm răng cô khẽ cắn, lại bị người đàn ông hôn lên, đầu lưỡi nhẹ nhàng mở hàm răng, nữ nhân dưới thân nhanh chóng tan thành một vũng nước.

"Anh chỉ muốn em dỗ anh mà thôi." Anh khàn khàn đáp.

Mộ Vãn thân thể mềm nhũn, ý thức mơ hồ, hai gò má đỏ bừng, ôm lấy lưng của anh, cô đã quên mình muốn nói cái gì, chỉ nghĩ muốn anh.

"Sau này em sẽ dỗ anh nhiều hơn." Mộ Vãn cười dịu dàng, làm nũng.

Đôi mắt của người đàn ông hơi trầm xuống, tầm mắt anh rung chuyển, cô nắm chặt cánh tay anh, anh thấp giọng đáp lại.

"Được."

—o—o—o—o—o—o—o—

Tác giả có lời muốn nói:

Ngại quá, tôi viết nhiều chữ như vậy. Mà còn chưa có sinh em bé.

Ngày mai!!!! Tôi thề!!!

-o- Hết chương 63 -o-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro