Chương 64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bước vào mùa đông, thời tiết chuyển lạnh, Hạ Thành vốn chưa bao giờ thấy tuyết, hôm nay cũng được phủ một lớp tuyết mỏng. Mộ Vãn nhìn ra ngoài cửa xe, trên cửa xe thở ra một hơi. Cô dùng ngón tay vẽ một trái tim, phía trước ghế lái Liễu Khiêm Tu đang dừng chờ đèn đỏ, Mộ Vãn liền kêu một tiếng.

"Liễu Khiêm Tu."

Người đàn ông ngoái đầu nhìn lại, Mộ Vãn cười lên, chỉ vào trái tim trên cửa kính. Cô nhìn khóe môi anh dần nhếch lên, đôi mắt đen nhánh chứa đầy dịu dàng.

Trái tim dần biến mất, Mộ Vãn lại hà một hơi, vẽ lại một lần nữa. Cô nhớ khi ở Phần Lan, cô đã vẽ một trái tim ở bên ngoài, trái tim đó cũng nhanh chóng biến mất, cuối cùng Liễu Khiêm tu đã dùng sơn đỏ vẽ lại cho cô.

Tuyết rơi trắng xóa lưng chừng núi, rừng cây bị tuyết bao phủ, tại một biệt thự trong rừng, trên mặt kính trong suốt chỉ có một chút màu đỏ, bài trí ấm áp.

Khi đèn xanh bật sáng, Liễu Khiêm Tu quay đầu lại lái xe, Mộ Vãn dựa lưng vào cửa xe, thu hồi ánh mắt và tập trung vào chiếc bụng đang phồng lên của mình.

Hôm nay là ngày hai mươi chín tháng chạp, nhà họ Mai tổ chức một buổi tiệc gia đình, Mai lão thái gọi điện thoại kêu Liễu Khiêm Tu và Mộ Vãn đến. Vốn dĩ cô muốn hai người cùng nhau đón giao thừa ở nhà họ Mai, nhưng Liễu Khiêm Tu năm nay vừa mới kết hôn, anh lại là gia chủ Liễu gia, gánh vác cả đại gia đình nên cuối cùng vẫn là từ bỏ, đại gia đình liền tụ họp vào ngày trước đêm giao thừa.

Mộ Vãn hiện tại đã mang thai năm tháng, cô không có phản ứng nôn nghén, nhưng bụng phồng lên rất nhanh, hiện tại bụng cũng đã rất lớn. Khi cô mang thai ba tháng, Liễu Khiêm Tu đưa Mộ Vãn trở lại nhà họ Liễu. Trong nhà có chuyên gia dinh dưỡng tận tình chuẩn bị những bữa ăn bổ dưỡng, Mộ Vãn cũng không có tăng cân, ngoại trừ vùng bụng, tay chân vẫn thon thả như cũ.

Khi đến nhà họ Mai, Mộ Vãn đã tháo dây an toàn, cô luôn ngồi sau ghế phụ. Mới vừa cởi bở, phía trước liền truyền đến tiếng mở cửa xe của Liễu Khiêm Tu, trước khi xuống xe, Liễu Khiêm Tu đã nhắc nhở một câu: "Chờ một chút."

Mộ Vãn không có mở cửa xe, chỉ là ngồi ở chỗ đó chờ đợi, Liễu Khiêm Tu đi tới, anh mở cửa xe một chút, một thân ảnh cao gầy đứng ở ngoài cửa, cầm lấy khăn quàng cổ sau lưng Mộ Vãn, quấn lại cho cô thật tốt.

Tuyết lại bắt đầu rơi, tuyết đọng trên bãi cỏ không dày, lộ ra những cọng cỏ xanh ngắn ngủn. Ngoài trời tuyết rơi không quá lạnh, nhưng trong xe bật máy sưởi, đột nhiên bước vào môi trường rét lạnh, chênh lệch nhiệt độ có thể khiến cô bị cảm lạnh, cho nên Liễu Khiêm Tu càng phải cẩn thận.

Liễu Khiêm Tu quàng khăn quàng cổ và nắm tay Mộ Vãn, hai người họ lần lượt đi về phía nhà họ Mai.

Mặc dù cô đang thở qua chiếc khăn quàng cổ, không khí vẫn lạnh lẽo như cũ, những bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống mặt cô, Mộ Vãn khẽ nheo mắt lại. Hít thở không khí trong lành sạch sẽ, cô ưỡn bụng dẫm lên mặt đất, cúi đầu nhìn dấu chân, cảm thấy rất vui vẻ.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đùa giỡn, Mai Diêu Tri đứng ở cửa nhìn, Mộ Vãn đi tới, cười nói: "Trông em giống như chim cánh cụt."

Mộ Vãn và Mai Diêu Tri tính cách có chút giống nhau, cũng có thể đùa giỡn, Mộ Vãn sờ bụng, cười nói với Mai Diêu Tri: "Chờ chị đi vào tìm bà ngoại cáo trạng, em thế nhưng lại nói chị béo."

Bên trong Mai lão thái nghe thấy giọng nói, liền kêu lên: "Ai nói con béo?"

Mai Diêu Tri "Ai" một tiếng, Mộ Vãn mỉm cười bước lên bậc thang, sau khi vào cửa, hơi nóng phả vào mặt, Mộ Vãn cảm thấy ấm áp trong lòng. Với nụ cười trên môi, cô khẽ gọi: "Bà ngoại~"

Mặc dù Mộ Vãn từ nhỏ chưa từng được hưởng thụ cái gọi là người thân bề trên, nhưng lại có cái miệng ngọt ngào, rất giỏi làm người già vui vẻ. Mai lão thái rất thích đứa cháu dâu này, nghe thấy cô kêu một tiếng bà ngoại, bà đã cười đến không khép miệng được.

Nói là cáo trạng thực ra là nói giỡn, lúc Mai Diêu Tri bước vào, Mai lão thái cùng mẹ Mai, còn có vợ của Mai Diêu Tri, một vòng nữ nhân vây quanh Mộ Vãn.

Phụ nữ dường như có vô số chủ đề để nói về việc mang thai.

"Gần đây giấc ngủ thế nào?" Sau khi bụng nhô ra, thai phụ sợ đè vào đứa nhỏ nên lúc ngủ phải đặc biệt cẩn thận.

"Khá tốt." Mộ Vãn trả lời, "Con mang thai tựa hồ như không có vấn đề gì lớn."

Trong thời gian cô mang thai, Mai gia cũng rất quan tâm đến cô, sau khi Mộ Vãn mang thai, cô không hề bị nôn nghén hay có phản ứng gì khác. Sau khi Mai lão thái xác nhận rằng gần đây không có vấn đề gì, lúc này bà mới thở phào nhẹ nhõm.

Hai người vừa đến nơi, phòng bếp thông báo cơm tối đã chuẩn bị xong, cả nhà vào bàn ăn. Mộ Vãn là đặc biệt quan tâm dinh dưỡng cho bữa ăn, nhưng cô cũng không có đặc biệt kiêng ăn, ngoại trừ một số cô thật sự ăn không được, nhiều hay ít đều có thể ăn.

Không phải cô không có trách nhiệm với đứa nhỏ, trong thời gian mang thai, Mộ Vãn quả thật có chút thèm ăn hơn bình thường, Liễu Khiêm Tu cũng giúp cô hỏi qua, xác định không ảnh hưởng đến thai nhi, cho nên cô mới như vậy.

Sau bữa tối, tất nhiên là lại chơi bài và chơi mạt chược. Mộ Vãn hiện tại bụng đã lớn, thể lực không bằng trước, còn có chút thích ngủ. Sau khi chơi một lúc, khoảng 8 giờ cô liền rời bàn.

Cô muốn nghỉ ngơi, Liễu Khiêm Tu cũng không ở trong phòng chơi bài nữa, hai người nắm tay nhau trở về phòng của vợ chồng son.

Trong phòng thắp hương trầm cùng nến, Mộ Vãn đi tắm trước. Khi ra ngoài, cô liền nằm vật ra giường. Liễu Khiêm Tu đã chuẩn bị tốt, đỡ Mộ Vãn nằm xuống, anh bắt đầu thoa dầu lên bụng cô.

Bụng của cô phồng lên quá nhanh và cô có khả năng bị rạn da. Nhưng không lâu sau, Liễu Khiêm Tu bắt đầu bôi dầu cho cô đúng giờ mỗi ngày. Hiện tại bụng đã phồng lên, mà bụng cô vẫn trắng nõn mịn màng, không có một chút nếp nhăn nào.

Sau khi nằm trên giường, có huân hương trợ lực, Mộ Vãn cảm thấy có chút buồn ngủ. Ý thức của cô vừa mơ hồ, bên tai đột nhiên chấn động, phía trước cửa sổ chợt lóe, Mộ Vãn tỉnh lại, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tuy chưa đến giao thừa, nhưng cũng sắp đến cuối năm, dần dần cảm nhận được hương vị của năm mới, pháo hoa đã được đốt bên ngoài.

Vào lúc Mộ Vãn đang xem, bên ngoài đột nhiên có một âm thanh khác vang lên, đôi mắt cô dần mở to, bầu trời được thắp sáng bởi một màn pháo hoa tuyệt đẹp.

"Pháo hoa đẹp quá!" Mộ Vãn nằm ngửa, khó khăn mà đứng dậy, giống như một con rùa nhỏ, cô giãy giụa tay chân đang muốn đứng dậy. Nhưng sức lực của cô thực sự ít ỏi, trong lúc nhất thời lại không thể đứng dậy.

Cô nhìn Liễu Khiêm Tu, duỗi hai tay ra, hướng về phía Liễu Khiêm Tu, thì thầm, "Anh kéo em lên ~"

Tay của Liễu Khiêm Tu vẫn đặt trên bụng cô, anh cũng không trả lời mà chỉ nhìn cô chằm chằm, trong đôi mắt đen nhánh của anh mang theo một số cảm xúc mà Mộ Vãn không thể nhìn thấu.

"Làm sao vậy?" Mộ Vãn khó hiểu nhìn xuống bụng của mình. Lúc này, bên ngoài lại truyền đến một trận tiếng pháo hoa nổ vang, "ầm" một tiếng, đủ màu sắc pháo hoa phản chiếu cả một vùng trời.

Mộ Vãn ngơ ngác nhìn bụng mình, khi tiếng pháo hoa nổ vang lên, trên bụng cô có một vết nhỏ nhô lên.

Đôi mắt của Mộ Vãn dần mở to.

Cảm giác này thật tuyệt vời, cô không hề có phản ứng nôn nghén hay bài xích, thậm chí trong suốt thai kỳ hầu như không có sự thay đổi nào ngoại trừ bụng to lên.

Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự tồn tại của đứa nhỏ.

Làn da Mộ Vãn một trận tê dại, từ trong cổ họng phát ra một tiếng, tựa hồ có chút khó hiểu hoặc là kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Khiêm Tu, anh cũng đang nhìn cô.

"Vừa rồi... Con vừa động đi?" Mộ Vãn thanh âm có chút run rẩy, trong mắt lộ ra vui sướng cùng không xác định hỏi.

"Ừm." Đứa nhỏ đối với âm thanh bên ngoài có phản ứng, khi tiếng pháo hoa nổ vang lên, đứa nhỏ liền động đậy bên trong. Vừa rồi, anh không chỉ nhìn thấy được mà còn chạm vào nó.

Anh nới lỏng tay trên bụng cô, lên giường. Anh ngồi trên giường và ôm Mộ Vãn trong vòng tay. Anh nắm lấy tay Mộ Vãn, đặt tay Mộ Vãn dán lên bụng cô, lòng bàn tay anh áp vào mu bàn tay cô.

Sau khi làm động tác này xong, hai người giống như tâm linh tương thông, cùng nhau nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bầu trời im lặng hồi lâu, khi họ nhìn sang, một loạt pháo hoa khác đã nổ trên bầu trời. Với âm thanh này, Mộ Vãn cảm thấy lòng bàn tay mình bị thứ gì đó xuyên qua bụng chạm vào một chút.

Cơ thể cô hoàn toàn thả lỏng, ngả người vào trong vòng tay nam nhân, tim đập thình thịch, đôi mắt đen trong veo dần dần được bao phủ bởi sự dịu dàng. Trong cổ họng Mộ Vãn khẽ thở dài một tiếng, mấp máy môi, quay đầu nhìn về phía Liễu Khiêm Tu, trong ánh mắt chỉ có vui mừng.

Cảm nhận sự tồn tại của một sinh mệnh mới khiến cô thích thú và hạnh phúc. Thấy cô cười, Liễu Khiêm Tu cúi đầu hôn lên môi cô.

Mộ Vãn cười khúc khích, dùng tay trái ôm lấy cổ anh, hôn anh, hai người nhôn nhau đến triền miên và dịu dàng.

Ngoài cửa sổ pháo hoa đã nở rộ, phản chiếu gian phòng vô cùng đẹp đẽ. Căn phòng chập chờn, tràn ngập một chút ấm áp.

Mộ Vãn dựa vào trong lòng anh, cùng Liễu Khiêm Tu xem pháo hoa ngoài cửa sổ. Có lẽ là tâm tình tốt, pháo hoa lần này đẹp hơn tất cả những màn pháo hoa cô từng xem trước đây rất nhiều.

"Ngày mai là giao thừa, ngày kia chính là năm mới." Mộ Vãn tựa đầu vào trong lòng nam nhân, vừa xem pháo hoa vừa lẩm bẩm.

Sau khi quen với động tĩnh bên ngoài, đứa nhỏ trong bụng ngừng cử động. Liễu Khiêm Tu lấy chăn che bụng cô, hôn nhẹ lên trán cô, nhẹ nhàng nói: "Ừm."

"Đây là lần đầu tiên em đón năm mới cùng anh, em rất vui." Mộ Vãn bị anh hôn có chút ngứa ngáy, cô cười khúc khích trong lòng anh, thực sự rất vui.

Khuôn mặt của Liễu Khiêm Tu dần dần dịu lại, anh nhếch khóe môi và mỉm cười với cô. Đôi mắt cô dường như chứa đầy những tia lửa, cô đem lời thề son sắt mà nói trước pháo hoa.

"Chúng ta hãy nói lời tạm biệt với cái cũ và chào đón cái mới. Em sẽ rũ bỏ tất cả những điều không vui trong quá khứ. Tương lai của em và anh sẽ chỉ có hạnh phúc."

Nói xong, Mộ Vãn cười ôm chặt lấy anh, dụi dụi cái đầu xù tóc của mình vào trong lòng anh, vừa cọ vừa làm nũng, nói: "Liễu Khiêm Tu, em rất yêu anh ~"

Anh đáp lại cô, cẩn thận dần dần siết chặt cánh tay, cằm tựa vào đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng xoa xoa, Liễu Khiêm Tu trầm giọng nói.

"Anh cũng yêu em."

Mộ Vãn mang thai hơn năm tháng, vừa mới cảm nhận được thai máy, cảm giác được thai máy không bao lâu, Hứa Tinh Không cũng sinh em bé. Nhưng cô lại sinh ở quê nhà Hoài Thành. Sau khi sinh, đứa bé còn nhỏ, chạy tới chạy lui không dễ dàng, Hoài Kinh trực tiếp đưa đội ngũ ở trung tâm ở cữ đến Hoài Thành, Hứa Tinh Không ở Hoài Thành hơn một tháng trước khi trở về Hạ Thành cùng với đứa nhỏ.

Hứa Tinh Không vừa trở về Hạ Thành, Mộ Vãn cùng Liễu Khiêm Tu liền tới nhà cô ấy. Bấm chuông cửa, Hoài Kinh đi ra mở cửa, nhìn thấy hai người liền tránh sang một bên nhường đường cho họ vào.

Mộ Vãn gọi điện thoại nói với Hứa Tinh Không sẽ tự mình tới, Hứa Tinh Không đã sớm chờ, nhìn thấy Mộ Vãn, Hứa Tinh Không cười vui vẻ gọi một tiếng.

"Mộ Vãn, cô mau lại đây."

Sau khi Hứa Tinh Không sinh con, trông cô mềm mại hơn trước, sắc mặt hồng hào hơn, làn da cũng trở nên mịn màng hơn. Cô cười và nói, "Em bé đâu?"

Hứa Tinh Không cười cười, nắm lấy tay cô nói: "Đi thôi, tôi dẫn cô đi xem."

Hai người phụ nữ vừa nói vừa cười đi lên lầu, Hoài Kinh và Liễu Khiêm Tu đứng ở dưới cầu thang nhìn bóng lưng của vợ mình. Hai người vừa vào cửa, Hoài Kinh quay đầu nhìn Liễu Khiêm Tu, hỏi: "Cậu tới đây làm gì?"

Vợ chồng Mộ Vãn mang theo quà đến, đưa đồ trong tay cho Hoài Kinh, Liễu Khiêm Tu nhàn nhạt đáp.

"Lấy kinh nghiệm."

Còn có ba tháng nữa, bọn họ cũng phải chuẩn bị cho lần đầu tiên làm cha mẹ.

-o- Hết chương 64 -o-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro