Chương 66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi sinh con, thời gian ở cữ thật vất vả, từ trên xuống dưới Liễu gia vây quanh cô, Mộ Vãn vẫn có chút không chịu nổi. May mắn thay, cô có một thể chất tốt, mất hơn hai tháng để phục hồi sau sinh. Ba tháng sau, cơ thể cô gần như hồi phục, trong nhà chỉ còn lại bảo mẫu chăm sóc đứa nhỏ.

Cuối cùng cũng không cần bị một đám người chăm sóc, Mộ Vãn duỗi người, cảm thấy không khí có mùi tự do. Cô duỗi người xong, liền nghe thấy trên giường tiểu gia hỏa ê a kêu hai tiếng. Mộ Vãn vội vàng thu tay lại, bước nhanh đến bên nôi.

Trước khi Liễu An Chi ra đời, Liễu Khiêm Tu đã cho người dọn phòng cạnh phòng ngủ của họ làm phòng cho em bé. Ban đầu, vốn là chị Nguyệt ở đó để chăm sóc Liễu An Chi vào ban đêm, nhưng Mộ Vãn và Liễu An Chi chính là mẫu tử liền tâm, ngay khi em bé tỉnh dậy, Mộ Vãn cũng tâm linh tương thông mà cùng đứa nhỏ tỉnh dậy. Sau đó, cô chỉ đơn giản là dọn vào ở phòng em bé, Liễu Khiêm Tu cũng tự nhiên chuyển vào đó.

Sau khi hai vợ chồng vào ở, Mộ Vãn ngửi thấy mùi sữa mà ngủ rất say, sau đều là Liễu Khiêm Tu thức dậy vào ban đêm để chăm sóc cô và Liễu An Chi. Bất quá, tiểu gia hỏa Liễu An Chi này rất ngoan ngoãn, cơ bản là buổi tối không cần dậy, Liễu Khiêm Tu có thể ngủ ngon.

"Bảo bảo nhà ai đây nhỉ?" Mộ Vãn dọc theo mép giường đi đến phòng em bé bên cạnh, cô hơi nghiêng người, nhẹ giọng nói. Vừa mới dứt lời, đứa nhỏ trong nôi liền cười ha ha.

Liễu An Chi khi mới sinh ra còn nhăn nheo, nhìn bề ngoài rất xấu xí, nhưng tới khi được ba tháng tuổi thì đã ra dáng đứa nhỏ, làn da trắng như tuyết, mái tóc đen nhánh và một đôi mắt to hai mí đen láy. Da thịt đầy đặn, mũi miệng cực kỳ nhỏ, cho dù là một đứa trẻ, cũng có thể nhìn ra được là một đứa nhỏ cực kỳ xinh đẹp.

Ngoài xinh đẹp ra, Liễu An Chi có tính cách rất tốt, khi Mộ Vãn tùy tiện trêu chọc cô bé, tiểu gia hỏa lập tức múa may cánh tay và cười khanh khách.

Tiếng cười của đứa bé tràn đầy hơi sữa, Mộ Vãn cảm thấy tinh thần và thể xác của mình như được truyền thêm sức mạnh, cô bất giác bật cười, ôm Liễu An Chi vào lòng.

Con gái cô thực sự quá dễ thương!

Liễu An Chi không biết mẹ mình trong lòng đang cảm thán cái gì, sau khi được bế lên, liền híp mắt cười. Ngón tay mềm mại đưa tay lên chạm vào mặt mẹ, Mộ Vãn cẩn thận há miệng ngậm lấy ngón tay cô bé, Liễu An Chi lại cười khúc khích.

Con gái quá mức ngoan ngoãn, ngày thường ngoài ăn với ngủ ra, con bé chỉ biết cười, dù không cần làm gì chỉ cần ở bên con, Mộ Vãn cũng thấy mãn nguyện và thú vị.

Trêu chọc tiểu gia hỏa một hồi, Mộ Vãn liếc nhìn thời gian, đã ba giờ chiều. Liễu Khiêm Tu đáng lẽ đã kết thúc ca phẫu thuật, cô ấy lấy điện thoại di động ra, hướng máy ảnh về phía đứa nhỏ và búng nhẹ ngón tay.

Một đôi mắt đen như quả nho của Liễu An Chi hướng xuống phía dưới nhìn những ngón tay của mẹ cô bé. Lúc đầu cô bé còn đang chăm chú quan sát, gò má của Mộ Vãn từ phía sau điện thoại thò ra, "Ai nha" một tiếng trêu chọc cô bé. Cái miệng của cô bé cong lên như vầng trăng khuyết. Trong khi cười, cô bé còn vẫy cánh tay nhỏ của mình và bập bẹ ê a vài tiếng.

"A!" Trái tim Mộ Vãn lại như tan chảy, vừa đặt điện thoại xuống, lập tức cúi người hôn đứa nhỏ hai cái. Đôi má mềm mại, đôi môi có thể chìm vào trong cô. Được mẹ hôn, cô bé lại khúc khích cười.

Mộ Vãn đứng dậy, trước tiên gửi đoạn video nhỏ đi. Sau đó, cô nằm bên cạnh Liễu An Chi, hai mẹ con cười đùa và chụp ảnh chung, cả hai đều có đôi mắt cún con với khóe mắt cong cong.

Sau khi chụp xong, Mộ Vãn đã gửi nó cho Liễu Khiêm Tu, với nội dung: Gửi ba ba.

Chưa đầy nửa phút, Liễu Khiêm Tu đã trả lời bằng một tin nhắn.

[Liễu Đạo trưởng: Hai bông hoa nhỏ. ]

Nhìn thấy tin trả lời, Mộ Vãn trong lòng ngọt ngào, cô lật người, gõ màn hình di động, trả lời tin.

[ Mộ Vãn: Bông lớn bông nhỏ đều là của anh. ]

Tin nhắn nhanh chóng được trả lời, điện thoại khẽ rung lên, Liễu Khiêm Tu cầm điện thoại lên xem. Trên màn hình là tin nhắn trả lời của Mộ Vãn, ánh mắt anh dịu dàng, khóe môi khẽ kéo.

Ngay sau khi kết thúc ca phẫu thuật, Liễu Khiêm Tu đã bị Tiêu Đàn gọi đến một cuộc họp. Hai người đi trên hành lang bệnh viện, anh vốn đã cao lớn thẳng tắp, phong thái phi phàm, khiến cho rất nhiều người chú ý. Vào khoảnh khắc khi biểu cảm của anh ấy hơi thay đổi, đã bị ai đó chụp lại.

Mấy cô y tá bên cạnh vừa đi vừa liếc về phía này, đôi mắt sáng lên. Tiêu Đàn không nghĩ rằng mình có sức hấp dẫn lớn như vậy, anh ta liếc nhìn Liễu Khiêm Tu. Khóe môi anh vừa hạ xuống, anh vừa nhìn điện thoại vừa trả lời tin nhắn.

Ngày thường Liễu Khiêm Tu hiếm khi xem điện thoại, chứ đừng nói đến việc xem điện thoại khi đi đường. Tiêu Đàn nổi lên hứng thú, hai người đi tới cửa phòng họp, đặt tài liệu trong tay xuống, anh ta hỏi: "Đang xem cái gì vậy?"

Lúc này, sự chú ý của Liễu Khiêm Tu mới hơi chuyển sang bên cạnh anh. Bất quá cũng chỉ trong giây lát, ngay sau đó lại quay trở lại với điện thoại. Cuộc họp còn chưa bắt đầu, anh cũng không sợ chậm trễ công việc, sau khi trả lời tin nhắn cuối cùng, Liễu Khiêm Tu đáp: "Xem ảnh chụp."

Vừa nói đến việc xem ảnh, Tiêu Đàn liền hiểu ra, Liễu Khiêm Tu vừa mới có một cô con gái cách đây vài tháng, đã lên chức bố. Tiêu Đàn là tiền bối của anh, vì vậy anh ta cũng đã đến thăm đứa trẻ. Cô con gái xinh xắn, thông minh và hay cười rất lém lỉnh giống mẹ như đúc.

Tiêu Đàn sau khi nghĩ nghĩ, cũng muốn nhìn một chút, ngồi ở trên ghế tựa, nói: "Tôi cũng muốn xem."

Khi anh ta đi qua, Liễu Khiêm Tu ngước mắt lên và liếc nhìn anh ta, Tiêu Đàn nói "Ô ô" hai tiếng, trêu chọc: "Đừng keo kiệt như vậy chứ."

Liễu Khiêm Tu đương nhiên không keo kiệt như vậy, con gái của anh mọi người có thể xem, nhưng vợ anh thì không thể. Anh lưu đoạn video ngắn Mộ Vãn vừa gửi vào album, mở album ra, bấm vào đoạn video nhỏ.

Thử hỏi ai có thể cưỡng lại nụ cười như ngỗng con của Liễu An Chi? Không ai cả!

Tiêu Đàn đường đường là một trưởng khoa uy nghiêm, rơi vào nụ cười này, bất giác cũng cười theo, sức cuốn hút thực sự quá mạnh. Anh ta không nhịn được click vào xem lại một lần, sau khi xem xong, vỗ vai Liễu Khiêm Tu nhắc nhở: "Có cô con gái xinh đẹp như vậy, đến lúc đó cậu sẽ phải lo lắng đấy."

Liễu Khiêm Tu muốn cất điện thoại, Tiêu Đàn vội vàng nói: "Tôi muốn xem lại."

Đoạn video ngắn được mở lại lần nữa, Liễu Khiêm Tu nhìn Liễu An Chi, hỏi anh ta: "Lo lắng điều gì?"

"Lo lắng việc có quá nhiều tiểu tử thúi thích cô bé." Tiêu Đàn nói.

Sau khi xem một lần cuối cùng, Liễu Khiêm Tu cất điện thoại, anh thản nhiên trả lời: "Vẫn còn sớm."

Sau khi dành thời gian nói chuyện với Liễu Khiêm Tu, Mộ Vãn liện nhận được một cuộc gọi từ Lâm Vi. Chị Nguyệt vừa vặn đi vào cho Liễu An Chi ăn, cô cầm di động đi đến bên cửa sổ. Mặt trời vừa ló dạng bên ngoài, Mộ Vãn nheo mắt vì nắng, nhấn nút trả lời.

Chưa kịp nói gì thì đã có tiếng khóc nức nở của trẻ con và giọng nói an ủi luống cuống của Lâm Vi từ đầu bên kia điện thoại. Mộ Vãn đợi cô ấy an ủi xong mới hỏi.

"Tại sao Tiểu Hòa Miêu lại khóc?"

Tiểu Hòa Miêu là nhũ danh con trai của Lâm Vi, tên của cậu bé là Lục Nhất Hòa, so với Liễu An Chi lớn hơn một tháng. Lục Nhất Hòa ở trong bụng Lâm Vi lăn lộn rất nhiều, nhưng khi sinh ra lại rất ngoan ngoãn và rất ít khóc.

"Còn có thể như thế nào chứ?" Lâm Vi thở dài, "Muốn đi chơi. Cái gì cũng không sao, cho dù ngông cuồng, nghĩ cũng đừng nghĩ, đến lúc nào đó nhất định sẽ trở thành một tay chơi."

Đối với việc Lâm Vi liếc mắt một cái nhìn đến hành vi cũ của con trai mình, Mộ Vãn cười và nói: "Vậy thì đưa nó đi chơi đi, cậu đến đây, An Chi uống sữa xong liền ngủ một lúc, lúc cậu tới đây thì con bé cũng thức dậy."

Lâm Vi vốn gọi điện tới chính là vì việc này, nghe Mộ Vãn nhắc tới, cô ấy cũng không khách sáo, nói: "Được, vậy mình sẽ thu dọn một chút rồi đi qua."

Tuy nói là thu dọn một chút liền tới đây, nhưng Lục Nhất Hòa là một đứa nhỏ bốn tháng tuổi, đi ra ngoài chơi nào dễ dàng như vậy. Mộ Vãn ở nhà đợi hai mẹ con họ tới, đợi hai tiếng đồng hồ.

Khi Mộ Vãn ra cửa đón, Lục Nhất Hoà đã tỉnh, nhìn chằm chằm Mộ Vãn. Lâm Vi nhận đồ từ bảo mẫu, nhìn Mộ Vãn ôm Lục Nhất Hoà, hỏi: "An Chi đâu?"

"Cũng sắp tỉnh rồi." Mộ Vãn nói xong, đối với Lâm Vi nói: "Đi thôi."

Điều kiện gia đình của Lâm Vi cũng không tệ, khi ra ngoài sẽ có tài xế và bảo mẫu đi theo, cùng Mộ Vãn đi phòng em bé, bảo mẫu đặt Lục Nhất Hòa xuống rồi đi ra ngoài.

Trong phòng em bé chỉ còn lại mẹ con Lâm Vi và mẹ con Mộ Vãn.

Sau khi nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Liễu An Chi cũng tỉnh dậy. Hai mẹ con Lâm Vi thường đến đây chơi, đối với cô bé mà nói cũng không tính là xa lạ, cô bé mở mắt to nhìn Lâm Vi. Lâm Vi cười rộ lên, vỗ vỗ tay và gọi.

"An Chi của chúng ta tỉnh rồi sao?"

Thấy cô vỗ tay, Liễu An Chi tròn mắt cười to.

Bị nụ cười của Liễu An Chi công kích, Lâm Vi có chút chịu không nổi, che ngực lại, nhịn không được tiến lên hôn Liễu An Chi.

"Ôi, đứa nhỏ này, sao lại thích cười như vậy, sao lại đáng yêu như vậy!"

Lục Nhất Hòa vô cùng bất mãn nhìn mẹ mình công khai làm trò với một con ngỗng con khác trước mặt cậu bé, liền ê ê a a kêu lên. Mộ Vãn cười cười, đặt cậu bé lên giường, nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé của cậu, nói: "Vậy để bảo mẹ con sinh cho Tiểu Hòa Miêu một em gái, được không?"

"Tính cách của An Chi như vậy, cậu tưởng nói muốn thì có thể sinh ra sao?" Lâm Vi cảm khái nói, An Chi thực sự rất đáng yêu, người gặp người thích, không chỉ xinh đẹp mà còn rất thích cười.

Khi thấy con gái được khen ngợi, Mộ Vãn tự nhiên rất vui. Thấy cô cười, Lâm Vi mím môi suy nghĩ một chút rồi nói: "Không bằng để con bé làm con dâu mình đi?"

"Cậu cũng quá xấu đi." Mộ Vãn nói: "Con trai cậu đồng ý sao? Cậu liền tùy tiện nhận con dâu?"

"Lệnh của cha mẹ, lời của người mai mối, con trai mình có đồng ý hay không không quan trọng. Quan trọng nhất là đạo trưởng nhà cậu có đồng ý hay không." Chính Lâm Vi cũng cười rộ lên, cô ấy cười chọc chọc mặt của con trai và nói, "Hơn nữa, Tiểu Hòa Miêu của chúng ta thực sự rất thích thiên thần nhỏ An Chi, đúng không?"

Lục Nhất Hòa không hiểu mẹ nó nói cái gì. Cậu chỉ cảm nhận được bên cạnh mình còn có một đứa nhỏ, không khỏi tò mò, Lục Nhất Hoà soái khí mà trở mình, nằm trên nôi nhìn Liễu An Chi bên cạnh.

"A, Tiểu Hòa Miêu lật người thật tốt." Mộ Vãn không khỏi vỗ tay.

Có lẽ sau khi nghe được lời khen của mẹ dành cho đứa trẻ khác, Liễu An Chi cũng không cam lòng, cô bé bập bẹ nói gì đó rồi cố gắng xoay người.

"Nhìn kìa, nhìn kìa, An Chi cũng muốn xoay người." Lâm Vi cẩn thận nhìn Liễu An Chi, nhắc nhở Mộ Vãn, "Ba tháng biết lẫy, sáu tháng biết ngồi, chính tháng biết bò, con bé sẽ làm được ngay thôi."

Mỗi lần tiến bộ của con luôn làm cha mẹ thêm vui vẻ. Mộ Vãn nhìn chằm chằm Liễu An Chi, nhìn cô bé xoay thân thể nhỏ nhắn, vừa mới bắt đầu còn chưa có lật được, cô bé kêu một tiếng, lại nằm xuống. Sau khi nằm xuống, cô bé có vẻ nghĩ nó thú vị nên lại nở nụ cười.

Lục Nhất Hoà cũng chỉ là ngẩng đầu lên, như động viên cô bé, ê a vài câu rồi nằm xuống bên cạnh.

"Này, này, con đừng nằm xuống, dạy em gái con chút đi!" Lâm Vi vẫn đang chắp tay, muốn nhìn thấy Liễu An Chi trở mình.

Lục Nhất Hòa dường như hiểu những gì cô ấy nói, cậu xoay người rất linh hoạt và ngẩng đầu nhìn Liễu An Chi bên cạnh.

Lại một lần nữa, Mộ Vãn trong lòng lại khẩn trương, có lẽ lần này có thể lật qua. Liễu Khiêm Tu không có ở đây, vì vậy cô nhanh chóng lấy điện thoại ra và bắt đầu quay Liễu An Chi.

Trên màn hình điện thoại di động, Liễu - đang nằm xuống - An Chi lại tiếp nhận một lần dạy học. Cô bé nhìn xuống mẹ mình, Mộ Vãn bắt gặp ánh mắt của cô bé, cười và thì thầm, "Nào con yêu cố lên ~"

Sau khi nhận được sự khích lệ của mẹ, Liễu An Chi ê a hai tiếng, cô bé tập trung sức lực, ậm ừ và cố gắng lật người lại. Cô bé lăn lộn khiến trong ngực của Mộ Vãn như dính một miếng đường Tuyết Mị Nương, ngọt ngào đến mức Mộ Vãn không nhận ra điều đó.

Sau khi Liễu An Chi xoạy người lại, cùng Lục Nhất Hòa vừa vặn chạm mặt nhau. Hai em bé nhỏ, mắt to đối mắt nhỏ. Lục Nhất Hòa khẽ cau mày, Liễu An Chi nắm chặt tay, đây là lần đầu tiên cô bé nhìn thế giới từ góc độ này, cô bé vẫy tay, nở nụ cười. Ngay khi cô bé vừa cười, Lục Nhất Hòa đã mở miệng và gặm mặt cô bé.

"Này này!" Lâm Vi dở khóc dở cười, trước khi Lục Nhất Hoà hôn Liễu An Chi, cô đã vội ôm lấy cậu bé. Mà Mộ Vãn ở bên cạnh cũng ôm lấy Liễu An Chi.

Lục Nhất Hòa không hiểu chuyện gì đã xảy ra, cậu bé chỉ kêu lên và muốn đi gặm Liễu An Chi. Lâm Vi dạy dỗ nói, "Con muốn làm gì? Trước khi hôn một cô gái, hãy hỏi cô ấy xem cô ấy có muốn hôn con hay không chứ!"

Sau khi nói xong, Lâm Vi ngước mắt nhìn Mộ Vãn, vẻ mặt "Mình nói rồi mà", nói: "Cậu nhìn xem, đây là tên ăn chơi trác táng trong tương lai, còn nhỏ như vậy đã có thể tán gái."

Cả hai ôm đứa trẻ và cùng cười.

Khi Liễu Khiêm Tu từ bệnh viện trở về, Lâm Vi đã rời đi. Ngay khi anh trở về, Mộ Vãn kêu chồng và nhảy lên người anh. Liễu Khiêm Tu nhếch khóe môi và ôm cô.

Hôn một lúc, Liễu Khiêm Tu ôm Mộ Vãn hướng đến giường em bé, trên giường, Liễu An Chi vừa mới uống sữa và đang ngủ. Tiểu gia hỏa nắm chặt tay, ngủ một cách yên bình.

Ánh mắt anh dịu đi một chút, Liễu Khiêm Tu thu hồi tầm mắt, lại hôn Mộ Vãn đang ở trong ngực anh. Mộ Vãn bị hôn có chút ngứa, cười hỏi anh hôm nay có nhớ mình không.

Sau khi sinh con, mối quan hệ của hai người càng trở nên thân thiết. Liễu Khiêm Tu thấp giọng đáp lại, sau khi hôn một lúc, anh đi tắm, hai người đi ăn tối.

Liễu An Chi ngoan ngoãn ngủ cho đến khi bố mẹ ăn tối xong, sau khi tỉnh dậy, nhìn thấy Liễu Khiêm Tu, cô bé lại nở nụ cười, như thể muốn anh ôm nó. Vì để đến gần cha hơn, cô bé khéo léo lật người lại, mặc dù Liễu Khiêm Tu đã xem qua video, nhưng khi nhìn thấy cô bé lật người trước mặt anh, ánh mắt anh khẽ động.

Ôm tiểu gia hỏa trên giường, Liễu Khiêm Tu ngồi ở một bên, Mộ Vãn nửa quỳ ở phía sau, từ phía sau ôm lấy cổ anh, hai người cùng nhau nhìn Liễu An Chi lật người.

Liễu An Chi dường như hiểu ý của cha mẹ mình, ngay lập tức trở mình lần nữa, Mộ Vãn "Ai nha" một tiếng, vỗ tay cổ vũ.

"Bảo bảo giỏi quá!"

Liễu An Chi nhìn cô vỗ vỗ bàn tay nhỏ, lại nở nụ cười. Ánh đèn nhu hòa, làn da của cô bé trắng hồng, có đôi mắt to đen láy, chiếc mũi nhỏ, đôi môi nhỏ, ngoan ngoãn và ưa nhìn.

Mộ Vãn ôm lấy Liễu Khiêm Tu, tựa đầu vào đầu anh, cười nói: "Con gái của chúng ta thật xinh đẹp."

Sợ rằng Liễu An Chi sẽ quá mệt mỏi, Liễu Khiêm Tu đã ôm cô bé, sau khi ôm, lại có một mùi thơm hương sữa. Đôi mắt to đen như quả nho nhìn anh, Liễu An Chi lại cười.

"Ừm, giống em." Liễu Khiêm Tu nói, "Tiêu Đàn hôm nay cũng khen ngợi An Chi."

Mộ Vãn nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Liễu Khiêm Tu, cười hỏi: "Khen con cái gì?"

"Khen con xinh đẹp." Liễu Khiêm Tu cùng Mộ Vãn nói: "Nói rằng sau này chúng ta sẽ phải lo lắng cho An Chi."

Không ngờ Tiêu Đàn lại nói những lời này, Mộ Vãn "Ồ" một tiếng, hỏi: "Vậy anh trả lời thế nào?"

"Vẫn còn sớm." Liễu Khiêm Tu thành thật đáp. Mặc dù Liễu An Chi lớn lên rất xinh đẹp nhưng đứa nhỏ vẫn chỉ là một đứa trẻ ba tháng tuổi mà thôi.

"Ồ ~" Mộ Vãn kéo dài giọng điệu của mình, có vô số ý nghĩa khác trong giọng điệu của cô. Liễu Khiêm Tu nghe xong lời này, nghiêng đầu nhìn lại, đi tới trước tiên hôn lên khóe môi của cô.

Mộ Vãn cười nói: "Hôm nay Lâm Vi mang Tiểu Hòa Miêu tới."

Lâm Vi và Mộ Vãn mang thai gần như cùng một lúc, hai người thường xuyên gặp nhau, sau khi sinh cũng thường mang theo con trai Lục Nhất Hòa đến tìm Mộ Vãn. Liễu Khiêm Tu trả lời mà không chú ý.

Thấy vẻ mặt anh không thay đổi, Mộ Vãn suy nghĩ một chút, sắp xếp lại lời nói, nói: "À, Tiểu Hòa Miêu hôn An Chi."

Cô nói xong liền lặng lẽ ôm lấy anh, quan sát biểu hiện của anh. Biểu cảm vạn năm bất biến của Liễu Khiêm Tu khẽ thay đổi trong nháy mắt.

Anh ôm con gái dừng lại một chút, ngước mắt nhìn Mộ Vãn, hơi nhíu mày, tựa hồ có chút không xác định, trầm giọng hỏi cô.

"Em nói gì cơ?"

—o—o—o—o—o—o—o—

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Nhất Hòa: Chú nghe con nói! Là dì nói dối!

Liễu Khiêm Tu: Ồ? Cậu nói tôi nên tin cậu hay tin vợ tôi?

Lục Nhất Hòa:......

-o- Hết chương 66-o-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro