Chương 67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian trôi nhanh, Liễu An Chi nghênh đón sinh nhật một tuổi của cô bé. Liễu

An Chi là trưởng nữ nhà họ Liễu, theo ý Liễu gia là muốn làm thật lớn. Nhưng Liễu Khiêm Tu không thích náo nhiệt, cho dù Liễu An Chi là trưởng nữ nhà họ Liễu, tương lai là người đứng đầu Liễu gia, cô bé cũng vẫn là con gái của anh và Mộ Vãn.

Cho nên cuối cùng, sinh nhật một tuổi của Liễu An Chi chỉ mời người nhà họ Mai, cùng với mấy người bạn của anh và Mộ Vãn, đại gia đình đều tụ tập cùng nhau rất náo nhiệt.

Bữa tiệc bắt đầu lúc sáu giờ chiều, hơn bốn giờ chiều thì Lâm Vi tới. Vừa đến nhà Mộ Vãn, Lục Nhất Hoà trong lòng đã không nhịn được nữa. Ánh mắt cậu nhóc nhìn loạn khắp nơi, thấy hai cánh tay Mộ Vãn trống không, cậu tha thiết gọi: "Em gái, em gái..."

Lục Nhất Hòa được một tuổi một tháng, đã có thể nói một vài từ, nhưng nó chỉ giới hạn trong các từ đơn và chưa thể diễn đạt đầy đủ. Mà cậu nhóc không cần phải diễn đạt hoàn chỉnh, một số người lớn cũng có thể hiểu đầy đủ ý của cậu.

Lục Nhất Hòa hôm nay mặc một bộ vest nhỏ, tóc cũng được chải chuốt tỉ mỉ. Lâm Vi là một nhà thiết kế, vì vậy cô ấy đặc biệt chú ý đến phương diện này. Lục Nhất Hòa bé nhỏ, với mái tóc bóng bẩy và khuôn mặt hồng hào, mặc dù trông vẫn là một đứa trẻ nhưng đã bắt đầu ra dáng một thiếu gia ăn chơi trác táng.

Ngày thường không có trẻ con chơi cùng, chỉ khi Lâm Vi đến nhà Mục Vãn mới có Liễu An Chi chơi cùng, cậu bé rất thân thiết với người bạn nhỏ này.

Cậu vừa gọi, một số người lớn đã cười. Mộ Vãn dẫn một nhà Lâm Vi vào trong, nói với Lục Nhất Hoà: "Tiểu Hòa Miêu nhớ em gái sao?"

Lục Nhất Hoà hai mắt tỏa sáng, cười gật đầu. Lâm Vi bật cười trước sự táo bạo của con trai mình, cô đặt cậu bé xuống và hỏi: "Con nhớ em gái nhiều bao nhiêu?"

Lục Nhất Hoà quay đầu nhìn mẹ mình, giang hai cánh tay ước lượng một chút, hếch cằm nói: "Nhiều. . . . . ."

"Vậy con có nhớ cô bé con đã gặp trên đường hôm qua không?" Lâm Vi nhắc nhở, "Tên là Tiểu Nhục Nhục."

Lục Nhất Hoà không khách khí gật đầu, cười nói: "Nhớ. . . . . ."

Mấy người lớn bị cậu bé chọc cười, lúc bọn họ cười ha ha, Lục Nhất Hoà nghe có người thanh thúy gọi cậu bé: "Anh trai. . . "

Theo âm thanh vọng tới, Liễu An Chi vừa mới tỉnh ngủ, nàng bị Liễu Khiêm Tu ôm vào lòng, đối với anh cười ngọt ngào. Liễu An Chi tuy nhỏ tuổi hơn Lục Nhất Hòa nhưng lại tương đối thông minh, biết nói từ rất sớm, mới một tuổi đã có thể hát vài âm tiết, ngoài bố và mẹ ra thì cũng có thể gọi anh trai.

Không ai có thể cưỡng lại giọng nói nhẹ nhàng và nụ cười ngọt ngào và bất khả bại của cô bé.

Nhìn thấy Liễu An Chi, ánh mắt Lục Nhất Hoà lập tức sáng lên, hướng Liễu Khiêm Tu chạy tới. Trong vòng tay của anh, Liễu An Chi giãy giụa muốn xuống chơi với người bạn nhỏ của mình, Liễu Khiêm Tu nửa ngồi xổm xuống, đặt con gái xuống.

Liễu An Chi cầm một quả bóng trong tay, nhìn thấy Lục Nhất Hòa đến gần, cô bé cực kỳ hào phóng mà đưa quả bóng cho cậu. Nhưng Lục Nhất Hòa không nhận lấy bóng, cậu bé dang rộng vòng tay và ôm lấy Liễu An Chi.

Vừa ôm, vừa cười khúc khích nói: "Em gái".

Liễu Khiêm Tu đứng bên cạnh hai đứa nhỏ, thấy Lục Nhất Hòa không chút do dự ôm lấy con gái mình, mà Liễu An Chi không hề có ý định cự tuyệt. Ngược lại cô bé lại cười rất ngọt ngào, thậm chí còn dùng quả bóng xoa mặt Lục Nhất Hòa.

"Lại đây ngồi đi." Mộ Vãn nhìn anh đứng đó, nhắc nhở một câu.

"Ừm." Liễu Khiêm Tu ngước mắt nhìn cô một cái, sau khi đáp ứng liền chuẩn bị đi tới. Trong nháy mắt sắp đi qua, Lâm Vi đột nhiên "Ai nha" một tiếng. Mộ Vãn còn chưa kịp phản ứng, liền nhìn thấy Liễu Khiêm Tu ôm lấy Liễu An Chi.

Lục Phong đã đi qua, anh ta dở khóc dở cười ôm lấy Lục Nhất Hoà. Lục Nhất Hòa dường như không hài lòng với việc bị ôm, còn đưa tay về phía Liễu An Chi đang ở trong lòng Liễu Khiêm Tu, cậu giãy giụa và hét lên: "Em gái ..."

"Nhìn đi." Lâm Vi bất đắc dĩ, cô nhìn Lục Nhất Hoà ở trong lòng Lục Phong, nói với cậu bé lần thứ một trăm, "Không phải mẹ đã nói với con, sau này nếu muốn hôn một cô gái thì nhất định phải xin phép cô ấy đồng ý mới được."

Thế nhưng Lục Nhất Hòa tự nhiên là không nghe, vẫn cứ nhìn Liễu An Chi trong lòng Liễu Khiêm Tu, Liễu An Chi cầm quả bóng hướng về phía cậu bé cười ngọt ngào.

Lâm Vi cũng không quản nổi, cuối cùng nhíu mày nói: "Cha con cũng là người thành thật. Con nói xem con thích cùng con gái người ta chơi lưu manh như vậy thừa hưởng từ ai?"

Lục Phong ở bên cạnh ngồi không cũng trúng đạn: "..."

Sau khi Lâm Vi giáo huấn Lục Nhất Hòa, xác định Lục Nhất Hòa sẽ không hôn Liễu An Chi nữa, Liễu Khiêm Tu đặt Liễu An Chi xuống để chơi với cậu bé.

Vừa mới đặt xuống, điện thoại của Liễu Khiêm Tu rung nhẹ, anh liếc nhìn thoáng qua Liễu An Chi đang chơi trên sàn nhà, nói với Mộ Vãn một tiếng rồi đứng dậy nghe điện thoại.

Sinh nhật một tuổi của thiên kim nhà họ Liễu, Liễu Khiêm Tu không có làm lớn, nhưng anh cũng rất bận. Những người đứng đầu gia tộc của Liễu gia ở nhiều quốc gia khác nhau sẽ gọi điện tới để chúc mừng.

Hai đứa nhỏ đang chơi đùa với nhau, kỳ thật chúng không cần đồ chơi gì cả, chỉ cần chơi với nhau thôi đã rất thú vị rồi. Liễu An Chi cũng rất vui vẻ, cười đến mức khóe mắt không ngừng cong lên.

Lâm Vi nhìn hai đứa nhỏ, lại nhìn qua hướng Liễu Khiêm Tu vừa mới biến mất, quay đầu nói với Lục Phong, "Con gái vẫn là phải nhọc lòng, vào lúc tuổi còn nhỏ phải chăm sóc con bé thật tốt, nếu như có nhiều bạn nhỏ như con trai chúng ta, thật đúng là không thể không đề phòng."

Lục Nhất Hòa dường như hiểu những gì mẹ cậu nói, cậu bé ngẩng đầu lên, muốn ôm Liễu An Chi, nhưng đã bị Lâm Vi cảnh cáo một lần. Cậu bé rút cánh tay của mình, lấy quả bóng và tiếp tục chơi với Liễu An Chi.

"Cũng không nhất định." Lục Phong đáp: "Xem di truyền thì, nói không chừng đến lúc đó, con gái chúng ta sẽ hôn một cậu nhóc nào đó."

Lục Phong vừa dứt lời, Mộ Vãn liền phá lên cười. Lâm Vi ban đầu mỉm cười, nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận lại nhận ra có điều gì đó không đúng, cô ấy đánh Lục Phong một cái, hung dữ nói: "Anh có ý gì chứ?"

Sau khi bị đánh, Lục Phong cũng không quan tâm, anh ta rót cho cô một ly nước, cười nói: "Không có gì, không có gì."

Chờ hai vợ chồng cãi nhau xong, tiếng cười của Mộ Vãn cũng ngừng lại. Lâm Vi không quên liếc nhìn Mộ Vãn và nói: "Một lát nữa sẽ chọn đồ vật đoán tương lai, cậu đã chuẩn bị cái gì cho An Chi thế?"

"Đều là dì Ngô chuẩn bị." Nói đến đây, Mộ Vãn còn chưa có nhìn kỹ, "Nhiều loại như vậy, không biết con bé sẽ lấy được cái gì.

"Mặc dù có chút mê tín, nhưng chọn đồ vật đoán tương lai cũng có chút chính xác." Lâm Vị chỉ chính con trai mình nói: "Đây, ví dụ như Tiểu Hòa Miêu của chúng ta."

Nhắc đến đây, Mộ Uyển lại nở nụ cười. Cô cũng đã đến bữa tiệc một tuổi của Lục Nhất Hòa, khi đó Lục Nhất Hòa đã lấy một chiếc xe hơi, ngoài ra còn lấy một chiếc ly đế cao, hoàn toàn là tiêu chuẩn của một công tử nhà giàu ăn chơi trác táng.

Sau khi trò chuyện với Lâm Vi và mọi người một lúc, các vị khách lần lượt đến, tiệc tối bắt đầu. Trong bữa ăn, lễ chọn đồ vật đoán tương lai đã được chuẩn bị.

Dì Ngô đặt đồ vật lên trên tấm vải đỏ, Liễu An Chi vẫn ngậm núm vú giả trong miệng, cô bé bị đặt giữa đống đồ, nhất thời không biết phải làm sao. Cô bé chỉ ngước nhìn Liễu Khiêm Tu, dang rộng vòng tay muốn anh ôm.

Liễu Khiêm Tu ngồi xổm xuống, anh nhìn con gái mình với đôi mắt dịu dàng, giơ tay lên và sờ sờ đầu nhỏ của cô, nhẹ nhàng nói: "An Chi thích cái gì?"

Ngón tay anh mân mê tấm vải đỏ, Liễu An Chi quay cái đầu nhỏ cũng nhìn theo một vòng. Cô bé dường như hiểu ý của cha mình, vặn vẹo cơ thể nhỏ bé của mình và bò trên tấm vải đỏ với núm vú giả trong miệng.

Cô bé không nhanh không chậm bò tới một chiếc máy ảnh SLR trước mặt. Chiếc máy ảnh là đồ vật lớn nhất trong số chúng, cô bé liền đặt bàn tay nhỏ bé mũm mĩm của mình lên đó và chụp lấy nó. Sau đó đặt mông ngồi xuống, hai cánh tay ngắn cũn ôm lấy vòng ống kính, dùng sức giữ chặt. Một lúc sau, cô bé ngước mắt lên nhìn Mộ Vãn.

"Bảo bối thích cái này sao?" Mộ Vãn hỏi, sau đó cầm máy ảnh lên, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, nói: "Vậy mẹ cất đi cho con, bảo bối lại chọn cái khác."

Máy ảnh SLR bị Mộ Vãn cầm lấy, Liễu An Chi khóe miệng mấp máy, cô bé giống như mở ra một tấm bản đồ mới, mông nhỏ uốn éo, tiếp tục bò lên.

Cô bé bò một hồi, cuối cùng dừng lại ở một cuốn tiểu thuyết. Cuốn sách không quá lớn nên cô bé vẫn có thể cầm được, sau khi nhặt lên, những người xung quanh vỗ tay tán thưởng.

Được khích lệ, Liễu An Chi đẩy cuốn sách sang một bên, vung vẩy cánh tay nhỏ bé của mình và cười khúc khích, cuối cùng, cô bé được Liễu Khiêm Tu bế lên.

Liễu An Chi bắt lấy một chiếc máy ảnh SLR và một cuốn tiểu thuyết. Đêm đó, tiệc sinh nhật một tuổi kết thúc, Mộ Vãn đi tắm, Liễu Khiêm Tu đã đem Liễu An Chi đi ngủ.

Tới khi tiểu gia hỏa ngủ say, cũng phi thường ngọt ngào, nằm ở trong nôi, lông mi dày thật dài cong lên, làn da trắng nõn non nớt mềm mại như có thể véo ra nước. Dù chỉ mới một tuổi nhưng mái tóc của cô bé được di truyền từ Mộ Vãn. Mái tóc màu đen nhánh, một vài sợi xoăn tự nhiên, rất dễ thương, giống như một con búp bê Tây Dương.

Cô bước tới, cúi đầu hôn Liễu An Chi. Ngay cả trong giấc mơ, Liễu An Chi cũng mỉm cười sau khi được hôn. Đứa bé tươi cười khiến Mộ Vãn tràn ngập tình mẫu tử. Cô muốn hôn lại, nhưng bị Liễu Khiêm Tu ở bên cạnh ngăn lại.

Cánh tay của người đàn ông không quá mạnh, vừa đủ để kéo cô vào lòng. Mộ Vãn bị anh ôm, Liễu Khiêm Tu cúi đầu nhìn cô, nhẹ giọng nói: "Lại hôn tỉnh mất."

Mộ Vãn có chút không vui nói: "Ngay cả em cũng không thể hôn con gái của anh sao?"

Ánh mắt anh dịu dàng, khóe môi cong lên, anh nói: "Anh muốn em hôn anh."

Mộ Vãn nghe anh nói xong cười ha hả, vòng tay qua cổ anh, ôm lấy anh, hôn lên khóe môi anh hai cái. Trong phòng yên tĩnh đầy ái muội, Mộ Vãn ánh mắt mơ hồ, ghé vào lỗ tai anh nhẹ giọng nói.

"Nhưng em không chỉ đơn giản là muốn hôn anh..."

Cánh tay ôm lấy cô hơi thu lại, thân thể Mộ Vãn bị nâng lên không trung, cười xong liền bị nam nhân ôm ra khỏi phòng trẻ con.

Sau khi hai vợ chồng làm xong, Mộ Vãn đã không còn sức lực. Cô có chút lo lắng cho Liễu An Chi, cô dụi đầu vào trong ngực Liễu Khiêm Tu, thanh âm có chút khàn khàn.

"Em muốn đi phòng trẻ con xem An Chi."

Hôm nay là tiệc sinh nhật của Liễu An Chi, mặc dù có người giúp việc giúp đỡ, nhưng cô vẫn lo lắng, trong lòng có chút mệt. Liễu Khiêm Tu hôn trán cô và nói: "Lát nữa anh sẽ đi, con bé còn chưa tỉnh."

Lưu An Chi tương đối ngoan ngoãn, khi thức dậy cũng sẽ không gây ầm ĩ, ban đêm cô bé ngủ tương đối sâu, đồng hồ sinh học cố định, bây giờ không phải là lúc cô bé tỉnh.

Liễu Khiêm Tu luôn quan tâm đến việc chăm sóc con gái hơn cô, nếu anh đã nói như vậy, Mộ Vãn không còn lo lắng về điều đó nữa. Cô mơ mơ màng màng ôm lấy Liễu Khiêm Tu, trong lòng vừa thỏa mãn vừa hạnh phúc.

"Hôm nay An Chi cầm lấy máy ảnh và một cuốn tiểu thuyết." Mộ Vãn nói: "Anh nghĩ sau này con bé sẽ trở thành nhiếp ảnh gia hay nhà văn? Hay là làm cả hai?"

"Không nhất định." Liễu Khiêm Tu đáp.

"Ý anh là chọn đồ vật đoán tương lai không đúng sao?" Mộ Vãn cười nói.

Khi cô cười, hơi nóng phả vào tai anh, ánh mắt Liễu Khiêm Tu tối sầm lại, anh cúi đầu hôn cô. Mộ Vãn hôn đáp lại, bầu không khí trong phòng lại trở nên kiều diễm.

"Ừm." Sau khi hôn xong, Liễu Khiêm Tu không quên trả lời Mộ Vãn.

"Mê tín phong kiến, không tin được." Mộ Vãn cũng cười, nhưng sau khi cười xong, cô nói với Liễu Khiêm Tu: "Anh là bác sĩ, cho nên anh mới không tin những điều mê tín phong kiến ​​này, anh tin Đạo thì sao?"

"Không tính tin." Liễu Khiêm Tu nhéo nhéo vành tai của cô, "Lúc đầu chỉ là vì cầu bình an..."

Gia đình anh ở trong một hoàn cảnh đặc biệt, đó là cách duy nhất để anh có thể bình tĩnh lại vào thời điểm đó.

Mộ Vãn thu hồi tâm tư, cô sắp ngủ, trước khi đi ngủ, Mộ Vãn nói: "Em luôn cảm thấy việc chọn đồ vật đoán tương lai vẫn có chút chính xác, nhưng hai thứ bắt được kết hợp càng đáng tin cậy hơn."

"Máy ảnh và tiểu thuyết... sau này con bé sẽ làm nghề gì đây?" Mộ Vãn lẩm bẩm, nhưng cô cũng không nghĩ ra được, cuối cùng chìm vào giấc ngủ say.

Sau đó, Mộ Vãn thường nghĩ về hai đồ vật mà Liễu An Chi đã bắt được. Khi Liễu An Chi dần lớn lên, những thứ cô bé quan tâm hoàn toàn không dính dáng gì tới máy ảnh và tiểu thuyết.

Ngay khi Mộ Vãn gần như quên mất việc chọn đồ vật đoán tương lai, Liễu An Chi đã đến đoàn làm phim của cô...

—o—o—o—o—o—o—o—

Tác giả có lời muốn nói:

Tương lai An Chi sẽ làm gì đây?

Liễu đạo trưởng chẳng những nhọc lòng Tiểu Hòa Miêu, tương lai khả năng còn phải nhọc lòng hàng nghìn hàng vạn fan thích An Chi...

-o- Hết chương 67 -o-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro