Chương 68-End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trả mn chương cuối. Sau nhiều ngày không vào được wp nên bị nản á. Tưởng là muốn drop luôn rồi, mà edit rồi nên up nốt ạ.
Hẹn mn ở bộ truyện tiếp theo nếu tui tìm được bộ hợp gu >.<
Thân ái!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Sau khi Liễu An Chi tròn một tuổi, Mộ Vãn cũng bắt đầu quay lại đóng phim, đến khi bé được hai tuổi, cô mới quay trở lại với lượng công việc như trước khi mang thai. Mộ Vãn khá vui vẻ khi được quay lại gia nhập đoàn làm phim và bắt đầu làm việc. Liễu An Chi cũng rất ngoan ngoãn, sẽ ở nhà đợi cô về, trong lúc đóng phim, Mộ Vãn sẽ trò chuyện với cô bé qua video.

"Mẹ cố lên!" Liễu An Chi, ba tuổi rưỡi, ngày càng xinh đẹp, trông như tiên nữ. Vẻ ngoài của cô bé chính là sự kết hợp những ưu điểm của Mộ Vãn và Liễu Khiêm Tu, có sự xinh đẹp của Mộ Vãn cùng cốt cách của Liễu đạo trưởng, làn da trắng nõn, đôi mắt to, mái tóc xoăn nhẹ hơi buông xõa, không ai có thể rời mắt khi nhìn thấy cô bé.

Con bé có một giọng nói ngọt ngào, ngữ khí đáng yêu, khi nói cố lên còn hướng về phía cô nháy mắt một cái, giống như một tiểu tinh linh. Trái tim Mộ Vãn như bị va chạm dữ dội, cô bất giác mỉm cười liên tục gật đầu.

"Mẹ đã biết, An Chi ở nhà cũng phải ngoan ngoãn nha."

Liễu An Chi gật gật đầu, cam đoan nói: "Vâng, vâng"

Mộ Vãn vẫn là tin tưởng lời cam đoan của cô bé. So với khi còn nhỏ, tính cách của Liễu An Chi đã trở nên tinh quái hơn một chút, nhưng so với những đứa trẻ khác, cô bé vẫn rất ngoan ngoãn. Hiện tại Liễu trạch đã sắp xếp các lớp học lễ nghi và đọc viết cho cô bé, cô gái nhỏ giờ đã trổ mã thành một tiểu thư.

Gần tới Tết Âm lịch, thời tiết chuyển lạnh, vì vậy Mộ Vãn trong phòng nghỉ ngơi và chờ diễn. Trước khi Lâm và Liễu An Chi ngắt cuộc gọi, Cao Mỹ đã đi tới, vội vàng nói: "An Chi bảo bảo, con có nhớ dì không?"

Mộ Vãn không có cúp điện thoại, cười đưa điện thoại cho Cao Mỹ. Mộ Vãn thường gọi video với Liễu An Chi, khi cô rảnh rỗi, Cao Mỹ cũng sẽ đến trò chuyện với cô bé. Liễu An Chi rất thích người dì mũm mĩm này, con người Cao Mỹ cũng rất hài hước, thường khiến Liễu An Chi phải bật cười thành tiếng.

Sau khi trò chuyện với Liễu An Chi một lúc, Cao Mỹ mới lưu luyến mà đưa điện thoại cho Mộ Vãn. Liễu An Chi cuối cùng cũng chào tạm biệt mẹ mình, Mộ Vãn đáp lại bằng một nụ cười và cúp điện thoại.

"An Chi lớn lên thật xinh đẹp." Cao Mỹ cảm khái nói, "Chị đã say mê vẻ đẹp của An Chi và không thể thoát ra được. Con bé còn nhỏ tuổi mà đã xinh đẹp như vậy, sau này lớn lên còn thế nào chứ?"

Phải công nhận rằng Liễu An Chi rất xinh đẹp, ai nhìn thấy cũng không thể rời mắt.

"Lớn lên đều sẽ thay đổi mà." Mộ Vãn nói: "Chị nhìn mà xem, một số ngôi sao nhí khi còn bé nhìn rất xinh đẹp, nhưng khi lớn lên ngũ quan nảy nở, chưa chắc đã xinh đẹp như khi còn nhỏ."

Khi cô vừa nói xong, Cao Mỹ có chút cạn lời, bàn tay mập mạp vội che miệng Mộ Vãn lại, cảnh cáo nói: "Đừng có độc miệng như thế."

Cao Mỹ không dùng nhiều sức, sau khi Mộ Vãn tránh được, cô cười rộ lên nói: "Con gái của em sẽ không, nó cũng giống em, khi còn nhỏ đã xinh xắn, lớn lên lại càng đẹp hơn."

Mộ Vãn tự mãn cũng có lý, bởi vì chính cô thực sự là như vậy, Cao Mỹ cũng cười, vừa cười vừa nói, "Em nói chính em có thể, đừng nói là An Chi."

Hai người lại một phen đùa giỡn, sau khi yên tĩnh trở lại, Cao Mỹ đột nhiên hỏi: "Em có bao giờ nghĩ tới việc để An Chi làm ngôi sao nhí không? Xét về ngoại hình và tính cách của An Chi, con bé tuyệt đối sẽ không cho các ngôi sao nhí khác kiếm cơm nữa."

Cô bé thực sự là một đứa trẻ thông minh lanh lợi, cô bé cũng có ham muốn được thể hiện. Nhưng Mộ Vãn suy nghĩ một lúc, sau đó lắc đầu và nói: "Quên đi. Mỗi lần Tiểu Hòa Miêu nhà Lâm Vi tới nhà em, Liễu đạo trưởng đều sẽ đề phòng nghiêm ngặt, nếu con bé thực sự trở thành một ngôi sao nhí, được rất nhiều cậu nhóc thích nó, Liễu đạo trưởng nhà em sẽ không thể đề phòng nổi."

"Ồ." Cao Mỹ nghĩ tới một màn này, lại nghĩ tới dung mạo cùng khí chất của Liễu Khiêm Tu, trong nháy mắt liền biến thành fan của Liễu Khiêm Tu, hoa si nói, "Liễu đạo trưởng quá quyến rũ."

Đối với Cao Mỹ, Mộ Vãn chính là người chiến thắng trong cuộc sống. Không phải vì Liễu Khiêm Tu là người đứng đầu của Liễu gia, ngay cả khi Liễu Khiêm Tu chỉ là một bác sĩ, điều đó cũng khiển người ta hâm mộ.

Chồng đẹp trai, con gái xinh đẹp, tất cả đều cưng chiều cô, cho dù là một gia đình nhỏ bình thường, chỉ cần có được một gia đình như vậy, cũng là một loại viên mãn.

Liễu An Chi cúp điện thoại, chuẩn bị ra vườn hoa phía sau chơi với cá, mới vừa ra khỏi cửa, hai mắt liền sáng lên. Một bóng người cao lớn thẳng tắp xuất hiện trong tầm mắt, Liễu An Chi hưng phấn chạy lon ton trên bậc thang, vui vẻ kêu lên một tiếng.

"Bố!"

Giọng nói của cô bé lanh lảnh, ngọt ngào như ngụm mía cắn dở. Liễu Khiêm Tu hơi cụp mắt xuống, bước chân nhanh hơn, sau khi đi tới chỗ cô bé, liền ôm lấy cô bé từ dưới đất lên.

Liễu An Chi mặc một chiếc váy nhỏ xinh, với mái tóc xoăn dài màu đen xõa sau lưng và một đôi mắt cún con cong lên. Cô bé ôm cổ cha, khuôn mặt nhỏ nhắn hướng lên trên cọ cọ hai cái, nũng nịu như một chú mèo con.

"Bố đã về rồi." Tiểu gia hỏa thanh âm cực kỳ ngọt ngào.

Bên ngoài hơi lạnh, Liễu Khiêm Tu đáp lại, ôm Liễu An Chi trở lại phòng khách. Sau khi vào phòng khách, Liễu Khiêm Tu hỏi Liễu An Chi: "Con có muốn cùng bố đến gặp mẹ không?"

Hôm nay anh kết thúc ca phẫu thuật sớm nên tan làm sớm. Bây giờ mới bốn giờ, Mộ Vãn phải đến năm giờ mới quay xong, hai cha con hiện tại xuất phát, đúng lúc đến đón Mộ Vãn.

Anh hiếm khi tan làm sớm, vì vậy anh muốn đến đón Mộ Vãn. Vốn định tự mình lái xe đến địa điểm quay phim sau khi tan làm, nhưng Mộ Vãn đã gửi cho anh một tin nhắn wechat nói rằng muốn gặp An Chi, vì vậy anh đã quay lại để đón con gái mình.

Đây là lần đầu tiên Liễu An Chi đi đón mẹ, cô bé rất hưng phấn, hai mắt lấp lánh gật đầu nói: "Muốn đi, muốn đi!"

Vừa nói, cô bé vừa giãy giụa muốn xuống từ trên người Liễu Khiêm Tu, vừa đi vừa nói: "Con phải đem quần áo cho mẹ, trời lạnh rồi."

Liễu An Chi từ trước đến nay vẫn luôn là một "áo bông nhỏ" đủ tiêu chuẩn, nếu có người cùng anh yêu thương Mộ Vãn, ánh mắt của Liễu Khiêm Tu rất dịu dàng, anh nhìn bóng lưng của con gái mình, sắp xếp một bảo mẫu chăm sóc Liễu An Chi và nói: "Hãy cho con bé mặc quần áo dày."

Thu dọn xong mọi thứ, hai cha con lên xe. Liễu An Chi lần đầu tiên đến nơi làm việc của mẹ mình, tràn đầy hứng thú và tò mò, ôm một con kỳ lân, ngồi trên ghế an toàn ở phía sau và nói huyên thuyên với cha mình.

Liễu Khiêm Tu an tĩnh lái xe, thỉnh thoảng đáp lại cô bé vài câu, biểu cảm "thì ra là thế" của Liễu An Chi giống như càng thêm mong đợi. Cứ như vậy với sự tò mò suốt chặng đường, Liễu An Chi và cha mình đã đến địa điểm quay phim.

Địa điểm quay phim được chia thành nhiều khu vực, Mộ Vãn lần này đang quay một bộ phim dân quốc, trên một khu phố dân quốc. Có rất nhiều diễn viên quần chúng trên đường phố, ngư long hỗn tạp, Liễu Khiêm Tu ôm Liễu An Chi đi qua đó.

Anh có dáng người cao thẳng, khí chất lạnh lùng, dung mạo tuấn tú, khiến nhiều người chú ý, mà Liễu An Chi trong ngực anh càng là phấn điêu ngọc trác, tay cầm một con kỳ lân màu trắng, mặc Hán phục cách tân, môi đỏ, răng trắng, đôi mắt trong veo, tò mò nhìn khắp nơi, đặc biệt thông minh.

Mộ Vãn đang đợi quay phim, nữ diễn viên nhỏ tuổi đóng cùng cô trong phim có chút luống cuống, vẫn không thể phối hợp với cô, Mộ Vãn đang dùng kẹo mút dỗ dành cô bé.

Còn đang dỗ dành, liền nghe thấy bên ngoài có nam diễn viên đi tới, cảm khái nói: "Đây là tiên nữ gì vậy? Cô bé này nhìn thật thông minh, tôi thật muốn có một cô con gái xinh đẹp như vậy."

Mà một nữ diễn viên ở bên cạnh nói: "Hãy nhìn xem bố của cô bé trông như thế nào. Cậu muốn sinh được một cô con gái xinh đẹp như vậy thì nhất định phải có gen tốt nha."

Lại nói, nếu có thể làm diễn viên, ngoại hình đương nhiên không tồi. Thế nhưng khi bị một nữ diễn viên nói như vậy, lòng hiếu kỳ của cả đoàn phim đã được khơi dậy.

Mộ Vãn đưa cây kẹo mút cho diễn viên nhí kia, vừa định đứng dậy liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

"Mẹ!"

Mọi người trong đoàn làm phim đều nhìn về phía Mộ Vãn, Mộ Vãn ngước mắt lên liền nhìn thấy Liễu An Chi đang được Liễu Khiêm Tu ôm vào lòng.

Cho nên nói, những đánh giá vừa rồi về hai cha con tiên nữ, chính là chồng cùng con gái của cô sao? Mộ Vãn ngơ ngác cười rộ lên, cô đứng dậy, thừa dịp mọi người đang nhìn liền đi tới, ôm lấy Liễu An Chi.

"Mẹ!" Liễu An Chi được mẹ ôm vào lòng, con kỳ lân trong tay cũng được giao cho cha cô bé, cô bé ôm lấy cổ Mộ Vãn, cười tủm tỉm mà làm nũng.

Trái tim đều bị con gái làm cho tan chảy, Mộ Vãn ngẩng đầu nhìn Liễu Khiêm Tu, hỏi: "Sao hai cha con lại tới đây?"

Liễu Khiêm Tu cầm con kỳ lân, nhìn cô, vén tóc bên tai của cô sang một bên, chạm vào khóe môi của cô và nói: "Tan làm sớm, đến đón em, em đã xong chưa?"

Một nhóm người vây quanh tổ sản xuất, ngoại trừ tổ sản xuất này, còn có rất nhiều người từ đoàn phim khác đến xem Liễu An Chi. Liễu An Chi tựa đầu vào vai mẹ, không chút rụt rè, tò mò nhìn bọn họ. Khi thấy ai đó trêu chọc mình, cô liền bật cười, đôi mắt cong cong như một thiên thần nhỏ.

Một số người từ xa đã thảo luận về chúng, họ đều biết rằng hậu thuẫn của Mộ Vãn là nhà họ Liễu, nhưng người trong giới rất hiếm thấy. Có người từng gặp qua đều nói chồng cô giống thần tiên, nhưng người ngoài nhìn không ra, khi thật sự nhìn thấy sẽ vô cùng kinh ngạc.

Bản thân Mộ Vãn lớn lên cũng rất xinh đẹp, kết hợp với người chồng giống như thần tiên, đương nhiên đứa con do cặp đôi này sinh ra cũng thực sự xinh đẹp ngoài sức tưởng tượng.

"Còn chưa xong." Mộ Vãn đem Liễu An Chi đưa cho Liễu Khiêm Tu ôm, nói: "Còn một cảnh cuối cùng."

Vừa nói cô vừa nhìn diễn viên nhí bên cạnh, cô bé càng thêm rụt rè, cứ luôn trốn sau lưng mẹ. Vừa mới tới đã khóc, bây giờ vẫn đang khóc, hoàn toàn không có dấu hiệu muốn diễn xuất gì cả.

Bộ phim này là một bộ phim dành cho trẻ em, đạo diễn là một đạo diễn lớn tuổi ở độ tuổi sáu mươi, Mộ Vãn đã xem phim hoạt hình của ông ấy khi cô còn nhỏ, cô rất kính trọng ông ấy.

Diễn viên nhí hoàn toàn không có biểu hiện muốn quay, mà một mực trốn ở phía sau, tầm mắt đạo diễn rơi vào trên người Liễu An Chi, cười hỏi: "Tiểu bảo bảo, con có muốn cùng mẹ quay phim không?"

Ông ấy có bộ râu hơi bạc, mái tóc được chải chuốt kỹ lưỡng, trông giống như một ông nội trong phim hoạt hình, tạo cho người ta cảm giác rất thân thiện.

Vừa nói, Mộ Vãn nhìn diễn viên nhí, lại nhìn Liễu An Chi.

Liễu An Chi từ trước đến nay chưa bao giờ rụt rè, cô bé nhìn diễn viên nhỏ tuổi một cái, hỏi đạo diễn: "Vậy ông ơi, cháu có thể ăn kẹo mút được không?"

Đứa trẻ luôn có sự ngây thơ của một đứa trẻ, một cây kẹo mút là cả thế giới mà bé muốn có. Một câu nói ra, cả phim trường bất giác bật cười. Có một nữ diễn viên ôm ngực nói: "Dì mua cho con, đều cho con hết!"

Đạo diễn cũng cảm thấy đứa nhỏ thông minh, nói không chừng thật có thể diễn được, cười đồng ý: "Được, cháu cứ diễn cho tốt, ông sẽ cho cháu một cây kẹo mút."

Đạo diễn nói xong, ánh mắt lại rơi vào trên người Mộ Vãn, cười hỏi: "Có thể để cho cô bé thử một chút xem sao?"

Thấy Liễu An Chi tò mò và thích thú, Mộ Vãn cũng không từ chối mà đồng ý nói: "Được, nhưng đây là lần đầu tiên con bé diễn xuất nên có thể sẽ không làm được."

Sau khi nói xong những lời khiêm tốn, Mộ Vãn bắt đầu dạy cho Liễu An Chi vai diễn mà cô bé sẽ đóng trong cùng một tình huống như trước. Thực ra cũng không khó, chỉ là nắm tay cô ấy muốn xin đường hồ lô để ăn thôi. Nhân vật do Mộ Vãn thủ vai là người không có tiền, cô bé ngoan ngoãn nghe lời mà không xin, cuối cùng khi ra ngoài thì bị người ta dùng đường hồ lô để bắt cóc.

Hai mẹ con ở đó đối diễn với nhau, Liễu Khiêm Tu ngồi ở một bên, Mộ Vãn cầm lấy kịch bản, ngẩng đầu nhìn anh. Liễu Khiêm Tu đáp lại cái nhìn của cô bằng ánh mắt nặng nề.

Mộ Vãn thu lại kịch bản, cười nhìn anh: "Làm sao vậy?"

Đôi mắt của Liễu Khiêm Tu hơi rủ xuống, anh liếc nhìn cây kẹo trong tay Liễu An Chi, hơi mím môi và nói với Liễu An Chi, "An Chi, về sau con đừng để vì một cây kẹo liền bị thu mua nữa."

"Ha ha ha!" Mộ Vãn không nhịn được cười ra tiếng.

Thấy mẹ cười, Liễu An Chi cũng cười theo, cô dụi dụi vào lòng mẹ nói: "Con chỉ muốn khi mẹ ở đây, còn mẹ không ở đây thì con không muốn."

Mộ Vãn ôm Liễu An Chi hôn một cái, nhìn Liễu Khiêm Tu lại không thể nhịn được cười. Người đàn ông hơi cụp mắt xuống nhìn cô, cuối cùng đưa tay sờ đầu cô, nói: "Không được học theo An Chi."

Học hỏi gì từ con bé? Bị mua chuộc bởi một cây kẹo mút? Mộ Vãn lại cười rộ lên.

Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Liễu An Chi thay quần áo. Cho dù là áo vải thô cùng thắt bím tóc, tiểu gia hỏa vẫn có thể đem tới một không khí thần tiên thoát tục và tươi mới.

Cô bé nghe theo sự sắp xếp của mẹ, sau khi đạo diễn hô bắt đầu, ánh mắt cô bé lập tức thay đổi, nước mắt giàn giụa. Một bộ dáng hoa lê đái vũ, không chỉ khiến những người xung quanh há hốc mồm, mà Mộ Vãn cũng có chút sững sờ.

"Mẹ!" Liễu An Chi kêu một tiếng.

Mộ Vãn hoàn hồn, lập tức nhập vai, hai mẹ con chỉ diễn một lần đã qua.

Cảnh quay vừa kết thúc, đạo diễn kêu ngừng, Liễu An Chi ngay lập tức từ một cô bé ngoan ngoãn hiểu chuyện biến thành một cô bé kiều diễm ưa làm nũng, trên mi còn đọng nước mắt, cô bé liền cười rộ lên, hốc mắt đỏ hoe, một đôi mắt trong veo, sáng ngời, giang rộng vòng tay bé nhỏ, gọi mẹ cầu được ôm.

Đây là lần đầu tiên cô bé diễn xuất, đạo diễn vỗ tay trước, những người khác cũng vỗ tay theo. Liễu An Chi được mẹ ôm vào lòng, Liễu Khiêm Tu mở gói kẹo mút cho cô bé, cô bé ngậm chiếc kẹo hương dâu yêu thích của mình, liền nằm trên vai mẹ như một con sóc nhỏ, mỉm cười mà ăn kẹo.

Sau cảnh này, Mộ Vãn và Liễu An Chi đi thay quần áo. Mẹ của nữ diễn viên nhí và nữ diễn viên nhí cũng đang thay đồ, nhìn thấy Liễu An Chi, mẹ của nữ diễn viên nhí nói với con: "Con hãy nhìn em gái nhỏ xem, lần đầu tiên diễn xuất rất tốt, sau này con cũng phải học hỏi nhiều hơn."

Diễn viên nhí hơn Liễu An Chi một tuổi, ngay cả trước mặt bạn bè đồng trang lứa, cô bé vẫn ngại ngùng không chịu buông ra, chỉ biết ôm chân mẹ không ngừng trốn tránh.

Liễu An Chi ngậm kẹo que trong miệng, nhìn diễn viên nhí nói: "Đây là mẹ cháu và cháu diễn xuất cùng nhau, cho nên cháu mới diễn tốt, nếu như dì cùng chị diễn, chị ấy cũng sẽ diễn tốt ạ."

Lời nói của cô bé khiến người khác cảm thấy rất thoải mái, mẹ của diễn viên nhí có chút kinh ngạc.

Mộ Vãn đã thay quần áo xong đi tới, ôm Liễu An Chi, hôn cô bé hai cái, cười nói: "Tạm biệt dì và chị đi con."

"Tạm biệt!" Liễu An Chi mỉm cười và vẫy tay.

Hai mẹ con rời phòng thay đồ, cùng Liễu Khiêm Tu tụ hợp, cả nhà ba người trở về nhà. Có lẽ là bởi vì buổi chiều cùng Mộ Vãn đóng phim, Liễu An Chi hưng phấn dị thường, so với ngày thường ngủ muộn hơn một tiếng.

Sau khi Liễu Khiêm Tu dỗ cô bé ngủ, anh trở lại phòng ngủ, Mộ Vãn vừa mới tắm xong, đang đọc kịch bản trong bộ đồ ngủ với mái tóc buông xõa. Dưới ánh đèn dịu nhẹ, lông mày và đôi mắt của người phụ nữ trở nên sâu hơn.

Nghe thấy tiếng bước chân, cô ngước mắt nhìn sang, đôi mắt đen láy hơi sáng lên, khóe mắt cong lên, đặt kịch bản xuống, giang hai tay ra.

Ánh mắt Liễu Khiêm Tu cũng trở nên nhu hòa, sau khi đi tới liền ôm lấy cô. Cơ thể người phụ nữ thật mềm mại, có mùi thơm của hoa lan, anh cúi đầu hôn lên tóc cô. Người phụ nữ híp mắt cười, ngẩng đầu hôn anh một cái, thấp giọng hỏi: "An Chi ngủ rồi?"

"Ừm." Liễu Khiêm Tu lên giường, trước khi dỗ Liễu An Chi đi ngủ anh đã tắm xong.

Hai người hôn nhau càng lúc càng sâu, cuối cùng anh đè cô ở dưới thân. Sau khi làm trong thời gian dài, ngay khi vừa kết thúc, Mộ Vãn đã không còn sức để đọc kịch bản nữa.

Cô được Liễu Khiêm Tu ôm vào trong lòng, hai người trò chuyện với nhau.

"Có đạo diễn đã đến gặp em và hỏi liệu An Chi có thể tham gia một bộ phim hay không." Sau khi từ trường quay trở về, điện thoại của Mộ Vãn vẫn chưa từng ngơi. Liễu An Chi thực sự có thiên phú trong lĩnh vực này, hơn nữa ngoại hình của con bé cũng rất tốt.

"Ừm." Bất quá, tâm tình Liễu Khiêm Tu lại không có bất kỳ dao động nào.

"Tiểu Hòa Miêu thích An Chi, anh đã luôn che chở con bé. Nếu con bé thực sự muốn làm diễn viên, sẽ có hàng ngàn người hâm mộ yêu thích con bé." Mộ Vãn nhắc nhở.

"Anh đã nói ngay từ đầu rằng anh có thể bảo vệ con bé thật tốt." Liễu Khiêm Tu nói, "Hơn nữa, có người thích con bé cũng không phải là chuyện xấu, chỉ là đừng làm chuyện con bé không đồng ý là được."

Vấn đề của Tiểu Hòa Miêu là ở chỗ thỉnh thoảng cậu nhóc hôn Liễu An Chi, nhưng Liễu An Chi thực sự cũng không quá thích bị người lạ hôn. Ngay cả Liễu Khiêm Tu cũng chưa bao giờ hôn cô bé mà chỉ ôm bảo vệ cô bé mà thôi.

Mộ Vãn bật cười, cô ngẩng đầu nhìn Liễu Khiêm Tu, cười hỏi: "Có người thích An Chi cũng không phải là chuyện xấu, vậy những người yêu thích em thì sao?"

"Ai?" Liễu Khiêm Tu hỏi.

Mộ Vãn sửng sốt, nói: "Em chỉ là đang so sánh mà thôi."

Nói xong, cô thấy ánh mắt người đàn ông hơi thả lỏng, vừa rồi anh nhìn có vẻ nghiêm túc, lại có chút khẩn trương, trong lòng Mộ Vãn cảm thấy ngọt ngào.

"Đó là một chuyện xấu." Liễu Khiêm Tu vừa rồi trả lời vấn đề của cô.

Cái này cũng quá phân biệt đối xử, Mộ Vãn bất mãn hỏi: "Tại sao?"

"Đối với anh mà nói thì đó là một chuyện xấu." Liễu Khiêm Tu nói, anh dịu dàng cưng chiều hôn lên khóe mắt cô, "Thật xin lỗi, đối với chuyện của em, anh càng có xu hướng ích kỷ hơn nhiều."

Mộ Vãn nhìn vào đôi mắt của Liễu Khiêm Tu và đắm chìm trong đó. Cô cười rộ lên, ngửa đầu hôn lên khóe môi anh.

"Em thích anh ích kỷ như thế, bởi vì em là thuộc về anh." Mộ Vãn nói xong, nhìn về phía Liễu Khiêm Tu, kiên định nói: "Anh cũng là của em."

Cô ngoan ngoãn nép vào lòng anh, anh có thể ôm cô bằng cả hai tay. Vòng tay hơi siết chặt, thân thể hai người như xích lại gần nhau hơn. Anh nhìn trăng tròn ngoài cửa sổ, ánh trăng lạnh lẽo phản chiếu vào mắt anh, bị sự dịu dàng của anh làm dịu đi. Anh ôm Mộ Vãn với một giọng trầm thấp.

"Ừm, của anh."

Trước khi gặp được cô, anh chưa bao giờ cảm thấy mình có được cái gì.

Mà sau khi gặp được cô, anh cảm thấy mình đã sở hữu cả thế giới.

-o- Hoàn toàn văn -o-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro