Chương 3 : Quá khứ của cô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xe khởi động, hai người trở về trong im lặng, không ai nói với nhau câu nào.

Bầu không khí ngượng ngùng tiếp diễn như thế cho đến tận khi Mạc Yên dừng xe trước cửa phòng khám, bắt đầu tháo dây an toàn.

"Mạc Yên". Đường Viễn gọi nhỏ.

Mạc Yên dừng động tác trên tay, nhìn anh với ý hỏi.

"Dù sao hôm nay cũng là tôi cho em mượn xe, có phải nên mời tôi uống gì đó hay không?"

Vết bỏng trên tay cô chưa lành, với tính cách của cô, nếu như không phải anh hẹn trước, còn lâu mới đến tái khám như lời dặn. Tuổi cô còn nhỏ, để lại một vết sẹo xấu xí thật không tốt chút nào.

Mạc Yên vẫn còn đang đắn đo suy nghĩ.

Thật ra không có gì phải phân vân quá nhiều. Là cô lưu manh cướp xe người ta, chưa kể đến việc anh ta từng cứu cô hai bận, chi bằng dứt khoát một lần cho xong chuyện.

"Vậy ngày mai được không?"

"Mai tôi có chút việc. Hai ngày nữa thì sao?"

Mạc Yên do dự một hồi, cuối cùng đáp ứng:"Được."

"Quyết định vậy đi. Cho tôi số điện thoại của em, có gì tôi sẽ gọi."

"Tôi không có điện thoại. Hai ngày nữa tôi sẽ tới tìm anh. Đi trước."

Nói chuyện, xuống xe, đóng cửa một mạch rồi đi thẳng, một loạt động tác như mây trôi nước chảy. Khi anh định thần, thứ còn lại trong tầm mắt Đường Viễn là bóng lưng thẳng tắp hòa dần vào ráng đỏ xế chiều. Cảm giác quen thuộc dội lại trong ngực, Đường Viễn ngửa đầu ra sau ghế, năm ngón tay nhẹ xoa lên ngực trái.

Hai ngày sau, Mạc Yên tới theo lời hẹn.

Đến khi hai người dừng chân ở một quán rượu nhỏ ven đường, Đường Viễn vẫn còn đang ngẩn người.

"Cái đó... Chúng ta uống rượu?"

Mạc Yên đặt hai chai rượu lớn lên bàn, hơi giật mình:"Anh chẳng lẽ không biết uống rượu?"

"Cũng không phải". Đường Viễn thầm than trong lòng, đâu thể nói thẳng tửu lượng của anh cực kỳ tệ, may là còn chưa đến mức vừa nhấp môi đã say.

Quán dù nhỏ nhưng vô cùng sạch sẽ, chủ quán cùng với Mạc Yên giống như đã quen biết từ trước, khi nhìn thấy cô, ông chủ béo toét miệng cười, thân mật kéo tay chào hỏi.

Mạc Yên rót cho Đường Viễn một chén rượu, lại rót cho chính mình một chén, nói một tiếng xin lỗi, rồi lại nói một tiếng cảm ơn, sau đó tự mình cạn sạch. Cử chỉ phóng khoáng của cô khiến Đường Viễn líu lưỡi, chỉ dám hé miệng nhấp một ngụm thật nhỏ.

Dáng vẻ anh tri thức nho nhã, từng ngón tay vừa dài vừa trắng, ngay cả uống rượu cũng như đang thưởng trà.

Rượu vào miệng cay nồng, tiếng ồn ào từ bàn khác không xua nổi bầu không khí gượng gạo. Tính ra cả hai mới quen biết không lâu, Mạc Yên ngoài việc biết Đường Viễn học ngành y, cái gì cũng không biết. Đường Viễn càng thảm hơn, ngoài hai chữ Mạc Yên tên cô, hết thảy thứ khác đều mù mờ. 

Rượu quá ba tuần, Đường Viễn có chậm hiểu hơn nữa cũng nhận ra cô có tâm sự.

Ánh mắt trong trẻo phủ một tầng sương mù, trong đó phảng phất thấm ra nỗi chua xót nặng nề.

Hai bên thái dương Đường Viễn hơi nhức, đầu nặng trĩu, buột miệng hỏi:"Nghĩ gì vậy?"

Mạc Yên nhếch môi, ngửa đầu cạn thêm một chén:"Không phải muốn tôi mời rượu sao? Uống rượu của anh đi."

Chén rượu bị đẩy đến trước mặt, Đường Viễn không nghe được lời đáp, cắn răng uống cạn. Mạc Yên chống cằm nhìn ngắm, hai má người đàn ông dưới ánh đèn mờ mờ dường như ửng chút sắc hồng, cặp mắt màu nâu long lanh ánh nước. 

Quả nhiên là một bác sĩ được giáo dục thật tốt, nhìn là biết không thường đụng đến thứ đồ chơi này.

"Em bao nhiêu tuổi rồi?"

"Mười tám."

"Vậy là năm nay mới học đại học đúng không?"

"Tôi không học đại học. Không có tiền."

Đường Viễn ngây người:"Vậy ba mẹ em..."

"Tôi không có ba. Mẹ mất rồi. Hai năm trước."

Đường Viễn ngay lập tức im bặt. Bây giờ nói hai từ xin lỗi có phải là giả tạo quá không?

Hai chai rượu lớn cứ thế vơi dần, anh uống hơn nửa chai, số còn lại đều đổ vào bụng Mạc Yên. Đường Viễn đoán rằng cô đã say, thế nhưng thời điểm bắt được nét cười châm chọc bên khóe miệng, anh không dám chắc người nom có vẻ tỉnh táo trước mặt còn mấy phần thanh tỉnh.

Đường Viễn không đưa tay ngăn lại, có lẽ do bản thân ngà say, cũng có lẽ chẳng biết nên làm thế nào để Mạc Yên ngừng chuốc say chính mình.

Thời gian quen biết ít ỏi, có cùng nhau nâng chén cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, không phải tri kỉ tâm giao.

Anh còn chưa có tư cách này.

"Này". Mạc Yên đẩy vai người đàn ông đã gục mặt xuống bàn, nhỏ giọng làu bàu:"Anh say rồi đấy à?"

Cô ôm lấy chai rượu, bỗng nhiên rùng mình, đợi gió lạnh nhanh chóng chạy đi. Tầm mắt chuyển tới ngôi sao sáng duy nhất nơi xa không thể nào chạm tới, ở đó giống như có một người phụ nữ dịu dàng đưa tay về phía cô, nở nụ cười xinh đẹp.

Mạc Yên biết rất rõ, cô say, ảo ảnh lại đến rồi, chỉ cần cô khẽ chớp mắt, người đó sẽ lập tức rời đi, để lại một mình cô với đêm đen mịt mù. 

Mạc Yên nâng chén lên uống cạn, men rượu đắng chát nơi đầu lưỡi gợi lại từng kí ức vụn vặt mơ hồ. Cô bật cười:"Đường Viễn, hôm nay là ngày giỗ của mẹ tôi."

Từ khi Mạc Yên hiểu chuyện, cô đã sống ở một quán rượu nhỏ hẹp mà ồn ã.

Ông chủ quán rượu là một người đàn ông mập mạp họ Trần. Hai mẹ con Mạc Yên không có chỗ nương thân, ông niệm tình để lại một góc phòng tối tăm, mẹ con cô ô vừa làm công vừa giúp ông trông coi, xem như vẹn cả đôi đường.

Khi Mạc Yên lên sáu, cô bắt đầu xuống tầng phụ mẹ. Bà chỉ cho cô làm việc vào buổi sáng, đến buổi tối phải ở nguyên trong phòng, đừng nói ra bên ngoài phục vụ, ngay cả mặt cũng không được lộ ra. 

Ngày nhỏ thơ ngây, mãi về sau Mạc Yên mới hiểu được dụng ý của mẹ. Bà nào đâu có hay, cách một lớp cửa phòng mỏng manh, làm sao có thể che đậy hết cái sự đen bẩn và nhơ nhớp đằng sau sự hào nhoáng thường ngày. Cuộc sống của Mạc Yên ngay từ lúc bắt đầu đã gắn liền với ánh đèn màu và tiếng nhạc xập xình.

Cũng giống như những đứa trẻ khác, cô cũng từng muốn đi học, muốn được đến trường. Mẹ của cô nghèo rớt mùng tơi, làm việc quần quật ở quán từ sớm đến tối muộn, nhiều khi làm một mạch đến tận sáng hôm sau, dùng chỗ tiền lương ít ỏi gánh thêm một đứa trẻ còn nằm trong tã lót.

Thế nhưng Mạc Yên lớn lên với điều kiện tốt nhất mẹ có thể cho cô, Mạc Yên biết ơn vô cùng.

Còn nhớ lần đầu cô cất tiếng hỏi cha, hai mắt mẹ đỏ hoe, ánh mắt có đau thương, có xót tủi, có thương tiếc, thậm chí còn có cả thù hận. Đó là lần duy nhất mẹ mắng cô, trước đây dù Mạc Yên có quậy phá thế nào, mẹ cũng chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở cô vài lời, chưa bao giờ lớn tiếng.

Cho đến khi kiệt sức, bà ôm cô vào lòng thật chặt, không ngừng nói xin lỗi.

Mạc Yên biết thứ gì trở thành cấm kỵ giữa hai người.

Cô bắt đầu lớn dần, ban ngày phụ mẹ, ban đêm trốn trong phòng đọc sách. Năm Mạc Yên lên bảy, cô ốm rất nặng, nhà đã nghèo, tiền thuốc đắt đỏ, Mạc Yên giấu mẹ không dùng thuốc, bệnh tình vì thế mà ngày càng trầm trọng.

Mẹ dùng hết tiền lương mua thuốc cho cô, hai người được bữa đói bữa no, nhiều khi cả ngày chỉ ăn được cái bánh mỳ khô, thỉnh thoảng giấu đồ thừa của khách hàng để lại.

Trong cơn sốt mơ hồ, Mạc Yên loáng thoáng nghe thấy có người nào nức nở:"Tiểu Yên, cuối cùng cũng phải có ngày này."

Cả người nóng ran mệt mỏi, Mạc Yên tựa vào người mẹ, hướng ánh mắt tò mò tới căn nhà trước mặt. Cô không mở miệng hỏi, đúng hơn là không dám hỏi, vì cô thấy ánh mắt mẹ buồn quá, giống như phải cố gắng kìm nén cái gì đó thật sâu.

Trong ánh đèn xe sáng rọi, người đàn ông từ trên xe bước xuống, ông ta chỉ tầm hơn ba mươi, dáng người cao cao, tay ôm eo người phụ nữ bên cạnh. Khi nhìn thấy hai mẹ cô, ánh mắt lão tối lại, dường như còn tối hơn bầu trời đêm ngoài kia.

Tay của Mạc Yên bị siết đến đau buốt, nhưng không hé răng kêu lên một tiếng nào.

Cả đời Mạc Yên cũng không quên cảnh gã đàn ông ném tiền vào mặt mẹ.

Trẻ con vốn tò mò, mẹ không nói cho cô biết, không có nghĩa là cô không tìm cách khác để biết.

Người cô vốn nên gọi bằng cha là người đàn ông khốn khiếp đã cưỡng đoạt mẹ cô.

Trong một giây, Mạc Yên đã nghĩ liệu mẹ có từng coi cô là sự chứng minh cho vết nhơ cả đời.

Ý nghĩ lướt qua trong đầu, Mạc Yên chỉ hận không thể tự thưởng cho mình một cái tát. Vì cô, ngay cả tự trọng bà cũng đã vứt bỏ, những gì bà làm vì cô, một tiếng thương đâu nói hết được đâu.

"Đến năm tôi mười sáu, bà ấy mất. Anh biết không, bà ấy chỉ mới hơn ba mươi tuổi... chỉ mới hơn ba mươi tuổi, chết dưới dáng vẻ phong trần mà bà ấy hận nhất."

"Tôi bỏ học, bắt đầu kiếm việc làm. Việc gì cũng làm, phục vụ, rửa chén, làm bảo vệ, thậm chí đánh nhau như mấy đứa lưu manh. À, tôi quên mất, bây giờ bản thân mình cũng chỉ là một con bé lưu manh."

Còn nhớ có lần cô ngủ ở chân cầu, đói quá, giành thức ăn với mấy bọn người ở đó, bị bọn chúng đánh cho thừa sống thiếu chết, trên tay vẫn phải cố ôm lấy mẩu bánh mì khô mà gặm. Bao nhiêu lần ăn trộm đồ ăn, đánh nhau với người ta, dần dần, cô học cách tự bảo vệ bản thân mình. Cô làm thuê cho một phòng tập võ, thỉnh thoảng lại đến nhìn rồi học trộm, bây giờ đánh đấm chẳng hề thua kém ai.

"Điều tôi tiếc duy nhất chính là không học hành tử tế được như đã từng hứa với mẹ. Chắc bà đang mắng thầm tôi kìa."

Mạc Yên lèm bèm thêm vài tiếng, sau rồi không nói thêm gì nữa.

Đường Viễn ngẩng đầu lên đã thấy cô gái ở trước mặt gục đầu, hai mắt nhắm nghiền, dưới ánh đèn vàng nhạt, khóe mắt dường như còn vương một dòng lệ.

Đáy lòng nổi lên thương xót, Đường Viễn chưa từng nghĩ một cô gái nhỏ có thể trưởng thành trong một môi trường như thế.

Đường Viễn thay Mạc Yên trả tiền rượu, sau đó dìu cô đứng dậy. Không ngờ rằng đi được một đoạn đã thấy hai ba tên bao quanh hai người, trên mặt đều không có ý tốt.

Quả nhiên, tên cầm đầu nhìn qua Mạc Yên, rồi lại liếc nhìn anh với ánh mắt sắc lạnh

"Mày là bạn nó? Mẹ nó, A Bảo đang ở đâu. Tưởng trốn được bọn tao à!"

Cả người Mạc Yên mềm nhũn, trọng lượng đều đổ vào người anh, Đường Viễn đành phải xốc một bên hông lên để cô không ngã xuống. Anh nhíu mày nhìn đám người trước mặt, giọng ôn hòa:"Tôi không biết A Bảo là ai cả."

"Con ranh kia lúc nào chẳng chối. Đánh cho tao!"

Đường Viễn thấy đám người chặn hết đường đi, chỉ có thể để Mạc Yên đã say mèm tựa người vào tường, lựa lời hòa giải. Còn chưa nói được mấy từ đã thấy bên vai tới một đòn xé gió, anh kinh hoảng nghiêng người, cố sức tránh thoát.

Đường Viễn trước giờ chuyên tâm học chữa bệnh cứu người, tính cách hòa nhã, có bao giờ động chân động tay với người ta, lại còn là trong trường hợp lấy một đánh ba. Vừa phát hiện đám người kia tiến đến chỗ Mạc Yên, anh mặc kệ đau nhức trên người, loạng choạng tiến về phía cô.

Ba người đối với cô mang thù, mặc cho cô nằm trong ngực anh, hung hăng đánh xuống, vừa đấm vừa đạp giống như đang trút giận. Đường Viễn cố gắng ôm chặt cô vào ngực, không để cho cô bị mấy tên đánh trúng, giương tấm lưng rộng cản hết mọi đòn.

Bọn người đó đánh chán thì bỏ đi, chỉ còn Đường Viễn với tấm lưng tê rần gần như mất cảm giác cùng với cô gái đã thiếp đi trong ngực.

Anh nhìn cô một hồi, cố gắng nâng cô dậy, loạng choạng đi về phía xe.

Chỉ là một màn này, Mạc Yên không hề biết, nói đúng hơn, đến khi cô biết, đã không còn kịp nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro