Chương 15: Về sau Triệu Đình sẽ không gây phiền toái cho các cậu nữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15: 

Chuyển ngữ: Tiệm sách nhỏ ĐêTê

Chờ Triệu Đình súc ruột xong thì được đẩy tới phòng hồi sức một lúc lâu, Tần Mặc mới khoan thai chậm bước tới.

Cậu đẩy cửa ra, không nói một lời thẳng đi đến cuối giường đứng đó, mặt không biểu tình đưa mắt nhìn Diệp Mân đang ngồi bên giường, sau đó mới nhìn về phía người phụ nữ đang nhắm măt ngủ say trên giường.

"Cô ta thế nào?" Hắn mở miệng thấp giọng hỏi.

Diệp Mân: "Đã làm sạch dạ dày, bác sĩ nói không có gì đáng ngại, bất quá phải tạm thời ở lại bệnh viện quan sát."

Cô quay đầu nhìn về phía cậu, cậu đang chăm chú nhìn khuôn mặt tái nhợt của Triệu Đình từ xa, biểu lộ lặng yên như nước, nhìn không ra bất cứ chút khẩn trương lo âu và áy náy nào, chỉ có sự lãnh đạm cùng vẻ không kiên nhẫn ẩn trong đó.

Đại khái là đã hết thuốc mê, nghe được động tĩnh, Triệu Đình chậm rãi tỉnh lại, mở to mắt, nhìn thấy hình bóng cao ngất đứng cuối giường kia, yếu ớt mở miệng: "Diệp Mân Tiêu Vũ, các cậu đi ra ngoài trước đi."

Hai người họ gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài.

Lúc đi ngang qua người Tần Mặc, Diệp Mân ngẩng đầu đối mắt với cậu, vốn định nói với cậu chút gì đó, nhưng bờ môi khẽ hé mở, rốt cuộc không nói gì cả.

Dù sao cũng là người đứng ngoài câu chuyện, cùng với cô không có bất cứ quan hệ nào.

Tần Mặc từ đầu đến cuối không nói chuyện, đưa mắt nhìn theo người đi ra cửa, chậm rãi quay đầu, cất bước đi lên phía trước hai bước, ngồi xuống tại chiếc ghế Diệp Mân vừa ngồi, sau đó trầm mặt nhìn về phía trên người phụ nữ sắc tái nhợt trên giường.

Triệu Đình rốt cục cũng có chút suy yếu, miễn cưỡng cong khóe môi lên, giọng mỉa mai cười nói: "Xem ra cậu cùng Diệp Mân tình nghĩa bạn bè so với tôi nghĩ tốt hơn rất nhiều, cô ấy gọi cậu sẽ đến."

Tần Mặc lơ đễnh nhếch môi, lười biếng dựa vào lưng ghế một chút: "Nói đi, cô đến cùng muốn thế nào thì sau này mới có thể không làm phiền tôi." Dừng lại, bổ sung thêm một câu, "Cũng đừng phiền bạn cùng phòng của cô."

*

Lúc này đã hơn 1 giờ sáng, hành lang bệnh viện yên tĩnh đến mức kim rơi cũng nghe được.

Tiêu Vũ dựa bên tường, nhìn một chút sang Diệp Mân bên cạnh, cười nói: "Bộ dạng hai chúng ta bên nhau như này thật tốt nha!"

Diệp Mân nghiêng qua nhìn cô ấy, lại cúi đầu nhìn mình, không phải sao?

Hai người đều là phong cách không sai biệt lắm. Tóc không chải, áo ngủ không đổi, càng không để ý tới giày dép, chỉ chụp vội áo khoác cùng quần mặc vào, ống quần còn lộ ra một đoạn quần ngủ nhăn nhúm, dưới quần ngủ cũng không mang tất.

Thật không đành lòng nhìn thẳng.

Cô buồn cười đi qua bức tường trắng lạnh như băng dựa vào, không chút vấn đề nói: "Cũng lười quản, dù sao cũng không ai biết."

"Ừ đúng."

Trong phòng bệnh truyền đến tiếng nói chuyện, so dự đoán của Diệp Mân trước đó thật ngắn hơn rất nhiều.

Không đến mấy phút, Tần Mặc liền mở cửa đi ra, cùng gương mặt lạnh như băng lúc đi vào, bây giờ nhìn cậu, rõ ràng buông lỏng hơn không ít, trừ cái này ra, còn mang theo vẻ mỉa mai như có như không.

Cậu dừng ở cửa, tròng mắt nhìn về phía Diệp Mân, đang muốn nói chút gì đó, đối phương lại bị Tiêu Vũ nhanh chóng lôi kéo vào trong.

Sửng sốt một chút, cậu quay đầu mắt thấy cửa đóng lại, bĩu môi, hai tay cắm vào túi quần, chậm rãi đi đến thang máy.

Sắc mặt Triệu Đình so với lúc trước tựa hồ là tốt lên, cô ta nửa tựa vào đầu giường, thấy hai người bạn cùng phòng tiến đến, cong môi cười cười, nói: "Đêm nay làm phiền các cậu rồi!"

Tiêu Vũ liền vội vàng lắc đầu nói: "Đều là bạn cùng phòng, không có gì phiền phức, nhưng cậu thật sự là quá dọa người."

Triệu Đình khẽ cười nói: "Là tớ nhất thời xúc động, về sau chắc chắn sẽ không, thật là xin lỗi, hù đến các cậu." Vừa nói, lại nhìn về phía Diệp Mân: "Diệp Mân, cám ơn cậu!"

Việc cô ta nói là cảm ơn cô giúp gọi Tần Mặc đến, trong lòng hai người biết rõ.

"Không cần khách khí." Diệp Mân nhìn về phía cô ta nhàn nhạt cười.

Cô rõ ràng cảm giác được mấy phút ngắn ngủi vừa rồi, làm cho Triệu Đình xảy ra biến hóa rất lớn. Nụ cười nhàn nhạt trên gương mặt cô ta, mặc dù chưa nói tới cười thật lòng, nhưng cũng là một loại nào đó coi như cười hài lòng.

Tần Mặc tuyệt đối không phải tính cách thỏa hiệp, cậu ấy nhất định đã làm cái gì đó như cô ta mong muốn.

Đương nhiên, cô đối với đoạn tình cảm bất hòa không quan trọng này của cậu cũng không hứng thú, cho nên cũng không có ý thăm dò.

Triệu Đình còn nói: "Thời gian đã trễ như vậy, các cậu đi về nghỉ ngơi đi, không cần ở chỗ này giúp tớ đâu."

Tiêu Vũ nói: "Một mình cậu ở chỗ này sao có thể để cho người ta yên tâm? Sáng mai chúng tớ trở về cũng được."

Triệu Đình cười nói: "Không có chuyện gì, tớ đã gọi bạn tới, các cậu cứ an tâm về nghỉ ngơi đi."

Nghe nói cô ta đã gọi bạn, hai người họ cũng không còn kiên trì, vốn chỉ là bạn cùng phòng quen biết hời hợt, ngay cả bạn bình thường cũng không tính. Nói tạm biệt, sau đó liền rời khỏi phòng bệnh.

Thang máy ngừng xuống lầu một, đinh một tiếng mở ra.

Hai người họ vẫn chưa hoàn toàn bước ra khỏi cửa thang máy, một người đàn ông trẻ tuổi đứng ở phía ngoài không kịp chờ đợi đã chui vào, đưa tay nhấn đóng thang máy lại.

Vẻ mặt người đàn ông kia tràn đầy vẻ lo lắng, ánh mắt nhìn về phía anh ta, cũng không hề có cảm giác.

Diệp Mân cùng Tiêu Vũ đứng bên ngoài thang máy, mắt thấy cửa thang máy đóng lại, đem người đàn ông cùng các cô hoàn toàn ngăn cách, mới đồng loạt lấy lại tinh thần.

"Triệu Đình gọi bạn đến chính là Chung Dương?" Tiêu Vũ mặt đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Diệp Mân mặc dù có chút bất ngờ, nhưng cũng coi như bình tĩnh, kéo cô ấy, nói: "Đi thôi, việc người ta anh tình em nguyện, cùng chúng ta không quan hệ gì."

Tiêu Vũ lắc đầu cảm khái: "Trong lúc nhất thời cũng không biết nên đồng tình với ai?" Dứt lời, lại thở dài nói, "Vẫn là đồng tình chính mình lúc này còn cẩu độc thân đi!"

Diệp Mân cười nói: "Không sao, không phải có tớ cùng giúp cậu à?"

Tiêu Vũ hì hì cười, chỉ im lặng chốc lát, nhỏ giọng nói: "Cậu biết không? Kỳ thật Triệu Đình không phải bạch phú mỹ gì đâu, trong nhà cô ấy điều kiện rất kém, cha cô ấy khi còn bé đã thất nghiệp, luôn không có công việc ổn định gì. Năm ngoái lúc nhập học mang theo mấy nhãn hiệu túi nổi tiếng, thật ra đều là hàng Fake."

Diệp Mân gật đầu một cái.

Tiêu Vũ kinh ngạc: "Cậu biết à?"

Diệp Mân cười cười, vốn cũng không biết, nhưng nhìn thái độ của cô ta đối với Tần Mặc, liền đoán được.

Đa phần những người thiếu thốn đối với thứ đồ vật mà mình ao ước, thường thường đều mang theo chút chấp niệm, cho nên sẽ nghĩ tất cả các biện pháp bắt lấy không thả.

Tiêu Vũ tiếp tục cảm thán: "Tớ xem như biết cô ta vì sao lại vứt bỏ Chung Dương, cùng công tử đào hoa Tần Mặc này ở cùng một chỗ rồi, cô ta là muốn đánh cược một phen đi, nếu là cược thắng, đời này coi như triệt để bước qua giai cấp khác. Chỉ tiếc cô ta đánh giá quá cao chính mình, Tần Mặc là người nào chứ? Có thể bị cô ta thu phục sao?"

Vừa nói vừa cười hì hì nhìn Diệp Mân nháy mắt mấy cái, đổi chủ đề, "Cậu biết nam sinh bên kia đánh giá Tần soái ca thế nào không? Nói cậu ấy buông thả như thế thật cũng là vì phần lớn mưu cầu lợi ích cho chị em phái nữ, loại soái ca có tiền, có sắc, cao lớn lại có trí thông minh giống cậu ấy, chỉ thích hợp làm tài sản chung, ai ai cũng đều có cơ hội, nếu thật sự thành tài sản riêng của người khác, một đống các cô gái đoán chừng phải khóc đến mù."

Diệp Mân cạn lời co rút khóe miệng: ". . ."

Tiêu Vũ còn nói: "Bất quá tớ thật đúng là chờ mong có một ngày, có thể xuất hiện một người đem Tần soái ca thu phục, đem cậu ta ăn đến gắt gao, xem thử cậu ta làm thế nào mà gieo họa cho phụ nữ nữa."

Diệp Mân im lặng.

Tiêu Vũ hỏi: "Cậu cảm thấy có khả năng sao?"

"Không biết."

"Cậu cũng không mong đợi?"

Qua hồi lâu, Diệp Mân phảng phất khẽ cười, nhạt tiếng nói: "Ừ, thật mong đợi."

Đầu mùa đông ban đêm khá là lạnh, hai người đều mặc không nhiều, dưới chân còn không mang tất, cười nói đi đến trạm xe ven đường, bị một cơn gió lạnh băng thổi tới, chỉ cảm thấy rùng mình cả người, chen chúc chung một chỗ cũng không làm nên chuyện gì.

Tiêu Vũ nhìn cái bóng dưới đất, một mặt nhảy nhẹ để sưởi ấm, một mặt mua vui bên trong cái khổ mà nói: "Cậu xem hai chúng ta có giống hai con chó không?"

Diệp Mân nhìn hai cái bóng thê thảm của bọn họ trên đường, bật cười.

Thật đúng là có điểm như vậy.

Cái nợ này quả thực có thể coi là tính trên đầu Tần Mặc.

Rạng sáng 2 giờ thật sự không có xe để gọi, đợi tầm mười phút, cũng không đợi được xe.

Nghe được Tiêu Vũ cóng đến nỗi hắt hơi một cái, Diệp Mân suy nghĩ một chút, nói: "Được rồi, dù sao cũng không vào được ký túc xá, chúng ta đi thôi, tùy tiện tìm một khách sạn gần đây chịu đựng mấy giờ."

Tiêu Vũ sờ sờ cánh tay: "Cũng chỉ có thể như vậy."

Vậy mà, hai người họ đang muốn xoay người đi về hướng trường học, một chiếc xe màu đen dừng lại phía trước bọn họ, cửa ghế lái hạ xuống, Tần Mặc thò đầu ra phất tay một cái nói: "Lên đây đi!"

Diệp Mân chần chừ một lúc, nhanh chóng kéo Tiêu Vũ mặt đang ngớ ra chui vào ghế sau.

Hơi ấm trong xe đập vào mặt, lập tức làm cho người thư thái không ít.

Tiêu Vũ cười hì hì nói: "Cám ơn nha!"

Tần Mặc không tiếng động cười cười, một bên nổ máy xe, một bên qua kính chiếu hậu nhìn về cô gái phía sau, im lặng chốc lát nói: "Hai cậu đêm nay vất vả rồi."

Tiêu Vũ khoát khoát tay: "Đừng nói nữa, thiếu chút nữa bị hù chết."

Diệp Mân nhưng lại trầm thấp cười mỉa hai tiếng.

Mặc dù tiếng cười tựa hồ không nhắm vào điều gì, nhưng Tần Mặc cảm thấy cô chính là nhằm vào mình, nhất thời không khỏi chột dạ, có chút không được tự nhiên sờ lên mũi, nói: "Yên tâm đi, về sau Triệu Đình sẽ không gây phiền toái cho các cậu nữa."

Tiêu Vũ nháy mắt mấy cái, không rõ hỏi: "Các cậu giảng hòa rồi?"

Tần Mặc bĩu môi, ngữ khí có mấy phần khinh thường: "Ngược lại không phải, chính là cuối cùng cũng nói rõ."

Tiêu Vũ vốn muốn hỏi nói rõ cái gì, nhưng chợt kịp phản ứng, cô căn bản cùng Tần soái ca không tính là quen biết, lúc này có thể ngồi lên xe cậu ấy, đoán chừng vẫn là nhờ vào phúc của Diệp Mân, nhiều chuyện với việc riêng tư người khác thật sự là có chút quá phận, vì vậy rất thức thời không hỏi nhiều nữa.

Trong xe nhất thời rơi vào im lặng.

Cũng may sự im lặng này không kéo dài mấy phút, đã đến gần trường học.

Tần Mặc đem xe lái vào cổng một tòa cao ốc rồi dừng lại, nói: "Các cậu không vào được ký túc xá đúng không? Tôi đưa các cậu đi thuê phòng, trước tiên hãy ngủ một giấc thật ngon."

Tiêu Vũ kéo Diệp Mân, mở to hai mắt, mặt không thể tưởng tượng nổi như gặp quỷ vậy.

Trên thực tế Diệp Mân đối Tần Mặc đột nhiên trở thành bạn học tốt bụng như này, cũng cực kỳ bất ngờ.

Nhưng ở thời điểm này, cũng không thích hợp cùng cậu ấy khách khí làm gì.

Thấy cậu tắt máy xuống xe, vội vàng đẩy Tiêu Vũ đuổi theo.

Tần thiếu gia người cao chân dài đi nhanh, hiển nhiên cũng không có ý định chờ các cô sóng vai cùng đi, xuống xe mấy bước tiến lên, rất nhanh liền đến cửa khách sạn.

Thân hình cao lớn của cậu, ở trong màn đêm nhìn thẳng tắp lại như không có gì trói buộc, một tay lắc chìa khóa xe một tay đẩy cửa xoay tròn, khỏi phải nói thật vô cùng tiêu sái, hoàn toàn nhìn không ra vừa mới bị bạn gái dùng cái chết để uy hiếp qua.

Diệp Mân ở trong lòng nói, thật sự là cái đồ không tim không phổi.

Hai người đi đến quầy lễ tân, cậu đã thuê xong một gian phòng, chỉ cần hai người họ cầm thẻ căn cước đăng ký.

Tiêu Vũ ai nha một tiếng, có chút ngượng ngùng le lưỡi: "Đi ra ngoài quá vội, quên mang theo thẻ căn cước rồi."

Diệp Mân im lặng.

Ngẩng đầu một cái, vừa lúc đối mắt với Tần Mặc đang cười như không cười nhìn biểu cảm của cô.

Xin nhờ cho, cũng không phải cô không mang!

Nhưng mà không có thẻ căn cước thì không thể ở khách sạn, cô cũng không thể đem Tiêu Vũ bỏ lại, một mình vào ở.

Đang có chút buồn bực, lại nghe Tần Mặc không nhanh không chậm nói với tiếp tân: "Bạn học tôi không mang thẻ căn cước, ở đây nghỉ ngơi mấy giờ, cô hỗ trợ an bài đi , cần tôi bảo đảm cũng được."

Tiếp tân vội vàng cười nói: "Không cần không cần, Tần tiên sinh mang bạn học đến, không có thẻ căn cước cũng không sao." Sau đó nhận lấy thẻ căn cước của Diệp Mân đăng ký, đem thẻ phòng đưa cho cô, "Hai vị mau lên lầu nghỉ ngơi đi."

Diệp Mân không nghĩ tới Tần thiếu gia dùng tốt như vậy, có chút ngạc nhiên nhìn về phía cậu.

Tần Mặc giơ khóe môi lên, khoát tay một cái nói: "Được rồi, tôi đi, gặp lại sau."

"Cám ơn!" Diệp Mân đáp.

Tần Mặc không để ý nhún nhún vai, một tay cắm vào túi quần, xoay người chậm rãi từ từ đi ra ngoài.

Đi được vài bước, cậu bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó quay đầu lại, chạy về phía cửa thang máy nhìn hai thân hình kia, ánh mắt lơ đãng rơi trên chân Diệp Mân.

Từ ống quần chui ra một góc dưới quần ngủ, không mang tất lộ mắt cá chân nhẵn bóng.

Khóe miệng cậu hạ xuống.

Tiến vào thang máy, chỉ còn lại hai người họ, Tiêu Vũ cười hì hì nhìn tấm gương phản chiếu trong thang máy, nói: "Nghe nói gia đình Tần Mặc là cổ đông của chuỗi khách sạn này, xem ra thật đúng như vậy." Vừa nói không khỏi cảm khái, "Có tiền thật tốt, khách sạn có thể tùy tiện ở, thẻ căn cước cũng không cần, nếu tớ là Triệu Đình, cũng liều mạng bám chặt lấy."

Diệp Mân chọc chọc cô ấy, cười nói: "Có chút tiền đồ được không?"

Tiêu Vũ hiển nhiên chỉ là nói đùa, chính mình cũng cười khanh khách mãi.

Khách sạn 4 sao, điều kiện đương nhiên rất tốt. Trên thực tế, đây cũng là lần đầu Diệp Mân ở trong một khách sạn tốt như vậy.

Vừa vào cửa, Tiêu Vũ liền kích động bay thẳng lên giường, hung hăng bổ nhào tới, nhắm mắt lại lẩm bẩm nói: "Mệt chết tớ!"

Diệp Mân cũng mệt mỏi, đang chuẩn bị tắm nước nóng, ngủ một giấc thật ngon, bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Cô đi tới cửa nhìn xuyên thấu qua mắt mèo, thấy là một nhân việc phục vụ mặc đồng phục, mở cửa ra, hỏi: "Xin hỏi có chuyện gì?"

Nhân viên phục vụ lễ phép khách khí nói: "Thưa hai cô, đây là Tần tiên sinh để cho tôi đưa cho các cô."

Diệp Mân hơi cau mày, nghi ngờ từ trên tay cô ấy nhận lấy một túi giấy nhỏ, mở ra xem, nhận thấy là hai đôi tất vải màu trắng mới tinh.

Cô nói tiếng cám ơn, đóng cửa lại, cầm theo cái túi nhỏ trở về, lấy ra một đôi ném lên người Tiêu Vũ.

Tiêu Vũ giơ nhìn một cái, lề mề ngồi dậy, không tưởng tượng nổi nói: "Cho nên Tần Mặc vừa mới phát hiện hai chúng ta không mang tất, đặc biệt để cho người ta đưa hai đôi tới. Tớ khóc con mẹ nó rồi, khó trách một tên cặn bã mang vẻ ngoài công tử bột kia, lại được nhiều nữ sinh kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên như vậy, đây cũng thật quá hiểu chuyện đi!"

Diệp Mân bật cười: "Cậu suy nghĩ nhiều rồi, cậu ấy là nhìn hai đứa mình bởi vì chuyện hư hỏng của cậu ấy cùng Triệu Đình, bị làm cho chật vật như vậy, cảm thấy có lỗi."

Tiêu Vũ xem thường nói: "Bất kể như thế nào, đều nói rõ người này đối phụ nữ thật sự tỉ mỉ quan tâm."

"Cậu tin sao?"

Tiêu Vũ suy nghĩ các lời đồn trên mọi nẻo đường của Tần soái ca, lắc đầu cười hì hì nói: "Không tin." Sau đó giơ tất vải trong tay lên nhìn một chút, cười nói, "Bất kể như thế nào, dù sao sáng mai không cần phải chân trần đi giày trở về trường học là được, Tần soái ca có thế nào thì cũng lại cùng chúng ta không quan hệ."

Thẳng đến lúc nằm xuống giường nệm lớn, đã gần 3 giờ sáng. Tiêu Vũ bên cạnh hô hấp rất nhanh đã sâu lắng, Diệp Mân cũng rất mệt, nhưng bởi vì việc nhỏ kia, có chút khó mà chìm vào giấc ngủ.

Cô cầm điện thoại di động lên chuẩn bị tắt máy, chợt nghĩ đến cái gì đó, mở ra Wechat, ấn mở khung chat với Tần Mặc. Do dự một chút, vẫn là soạn một câu "Cám ơn" gửi đi.

Đầu kia cơ hồ lập tức hiện lên đối phương đang soạn tin nhắn, nhưng qua hồi lâu, mới trả lời lại.

Chỉ có ngắn gọn ba chữ.

"Không khách khí".

Trong bóng đêm Diệp Mân nhìn chằm chằm màn hình điện thoại hồi lâu, cho đến màn hình tự động tắt, mới nhấn nút tắt máy, ném qua một bên, nhắm mắt lại, ép buộc chính mình chìm vào giấc ngủ.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Chương kế tiếp sẽ V (Vip) tính phí (trên Tấn Giang).

Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro