Chương 16: Phụ nữ nghèo thật sự đều giống như con đỉa?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16:

Chuyển ngữ: Tiệm sách nhỏ ĐêTê

Cách chạng vạng tối ngày hôm sau, Diệp Mân đến phòng thí nghiệm, đã qua 7 giờ.

Mới ra khỏi thang máy tầng 6, liền nghe được tiếng cười khoa trương của Lâm Khải Phong, cô yên lặng đi tới cửa, đang muốn đẩy mở cánh cửa khép hờ, nâng tay lên bỗng nhiên lại bởi vì giọng nói đùa bên trong mà ngưng trệ giữa không trung.

"Nghĩ không ra trong muôn vàn bụi hoa của Tần thiếu gia, lại có một ngày phải nhờ vào đưa tiền mới có thể thuận lợi chia tay." Đây là giọng của Lâm Khải Phong, mang theo nụ cười bỉ ổi cười trên nỗi đau của người khác.

"Tớ mẹ nó cũng không nghĩ tới nữa đó?" Giọng nói trầm thấp từ tính kia của Tần Mặc phát ra sự hững hờ mỉa mai.

Diệp Mân ngẩng đầu, nhìn xuyên qua khe cửa hẹp, dưới ánh đèn ấm áp, Tần Mặc đưa lưng về phía cửa uể oải ngồi tựa lưng trên ghế, một đôi chân dài gác lên trước mặt bàn, cà lơ phất phơ ngoẹo đầu nói đùa cùng Lâm Khải Phong đang sáp lại trước mặt.

Lâm Khải Phong nói: "Không phải chứ, mỹ nữ kia thật sự trực tiếp mở miệng hỏi cậu muốn tiền chia tay à, không phải tiếp tục bám chặt lấy để cậu khó chịu sao?"

"Ừ."

"Sau đó cậu đáp ứng ngay? Đây không phải phong cách của lão Tần cậu nha?"

"Tớ ngại phiền."

"Nhưng cậu cũng không đến mức để người khác làm thịt chứ!"

"Có thể dùng tiền để giải quyết việc như vậy thì sao không làm."

"Tớ thấy cậu là có nhiều tiền đến điên." Lâm Khải Phong chậc chậc nói, "Mà nói lại, mỹ nữ này không hổ là học tài chính, thật biết tính toán, không chiếm được người cũng phải lấy được tiền. Bất quá cô ta cũng thật xui xẻo, cùng bạn trai cũ chia tay rồi đến với cậu, ai ngờ chưa được 3 tháng đã bị đá, cậu bị chảy máu nhiều là đúng."

Nói xong lại nhìn có chút hả hê cao giọng cười to.

Tần Mặc liếc nhẹ cậu ta một chút, tức giận nói: "Cậu có còn là người anh em của tớ không vậy? Lúc này tớ mới là người bị hại, bị người ta lừa tiền lừa sắc được không? Ban đầu tớ cho là cô ta là tiểu thư nhà giàu chơi trội gì đó, đâu biết được vốn là một người phụ nữ giỏi vơ vét như vậy."

Lâm Khải Phong cười nói: "Ôi, lão Tần cậu cũng có lúc nhìn nhầm!"

Tần Mặc cà lơ phất phơ tựa vào phía sau một chút, mặt dày vô sỉ nói: "Nói thật ra tớ nhưng lại là một người đàn ông đơn thuần đấy."

Lâm Khải Phong giả bộ nôn mửa.

Tần Mặc lại duỗi tay dài ra vỗ vỗ bờ vai của cậu ta, nói: "Tớ nói cho cậu biết, sau này cậu có tiền, cũng ngàn vạn lần đừng tìm một phụ nữ nghèo. Tớ lúc này coi như hoàn toàn rõ ràng, phụ nữ nghèo liền giống như con đỉa, bắt được lấy cậu sẽ hút không nhả ra."

Lâm Khải Phong trừng mắt phẫn nộ nói: "Không được bêu xấu người nghèo chúng tớ!"

Tần Mặc lười biếng nói: "Người anh em tớ đây là sớm phòng hờ cho cậu, phụ nữ nghèo thật sự không được."

Diệp Mân đẩy cửa vào.

Tần Mặc giống như đối với việc cô đến có chút vội vàng không kịp chuẩn bị, phản xạ có điều kiện đem đôi chân dài từ trên bàn thu lại, quay đầu nhìn cô: "Đến rồi?"

Diệp Mân đem cặp sách đặt lên bàn, lạnh nhạt hỏi: "Phòng khách sạn tối hôm qua bao nhiêu tiền? Tôi chuyển cho cậu."

Tần Mặc không để ý rõ lắm nói: "Chút tiền đó không cần."

"Bao nhiêu? Tôi chuyển cho cậu."

Tần Mặc: ". . . Chắc là hơn sáu trăm đi."

Diệp Mân lấy điện thoại di động ra, mở ra Wechat, nói: "Cộng thêm tiền hai đôi tất, tôi chuyển cho cậu bảy trăm."

"Không phải ——" Tần Mặc nhìn cô gái mặt không cảm xúc kia, có chút cạn lời khóe miệng hạ xuống, "Cậu cần gì phải như vậy sao?"

Diệp Mân nói: "Đã chuyển."

Cô để điện thoại di động xuống, cầm lấy cái cốc cùng một gói cà phê hòa tan, đi đến cửa phòng nước.

Tần Mặc nghe được âm báo tin nhắn, cầm lên nhìn tin nhắn chuyển khoản Wechat, im lặng hạ khóe miệng.

Phòng nước lúc này không có ai, âm thanh nước nóng chảy vào cái cốc, liền phát ra vô cùng rõ ràng.

Diệp Mân bỗng nhiên trong lúc nước chảy thất thần ở nơi này.

Như Triệu Đình là cô gái vơ vét, vậy cô thì thế nào chứ?

Cô phí hết tâm tư tiến vào hạng mục của Tần Mặc, không phải cũng là động cơ không thuần khiết sao? Không phải cũng là muốn đi đường tắt chiếm tiện nghi hút máu à?

Đau!

Trên tay truyền đến cảm giác nóng bỏng, đem cô hoàn hồn lại. Vốn là cái cốc bị cầm lệch, nước nóng tràn ra ngoài.

Cô vội vàng luống cuống tay chân đem máy đun nước tắt.

Đúng lúc này, một đôi tay thon dài bỗng nhiên đưa tới, đem ly nước trong tay cô lấy đi, không đợi cô kịp phản ứng, lại bắt lấy cổ tay cô, kéo đến bên cạnh bồn rửa mặt.

Nước lạnh rơi vào làn da nóng rực, chưa kịp tìm ra nơi đau nhức cảm thụ rõ ràng, liền bị dội nước lên.

"Học bá các cậu thật sự là khác hẳn với người bình thường, pha cốc cà phê mà cũng có thể thất thần!" Tần Mặc kéo tay của cô, một bên ở trong nước lạnh cọ rửa, một bên giảng đạo.

Diệp Mân kịp phản ứng, lấy tay từ trong cái nắm chặt của cậu tránh ra, nói: "Không có việc gì, nước chưa mở."

"Thật không có gì?" Tần Mặc lần nữa nắm tay của cô lên, không xác định kiểm tra kĩ lại.

"Thật sự không có gì."

Tần Mặc xác định trên tay cô không có dấu vết bị phỏng, lúc này mới buông ra.

Bất quá cũng phải nói qua, tay cô thật đúng là nhỏ mà.

Diệp Mân thấy cậu nhìn cô môi ngập ngừng, nhưng không nói lời nào, chỉ cốc nước cậu đặt trên máy đun nước, nói: "Cậu không rót nước?"

"À."

Tần Mặc đi đến máy đun nước trước, cầm lấy cốc rót nước, khóe mắt lại thủy chung đuổi theo hình bóng đang ở trong phòng nước kia.

Diệp Mân hai tay nâng cốc, dựa bên cửa sổ, vừa uống cà phê, vừa thưởng thức bóng đêm nửa sáng nửa tối bên ngoài.

Âm thanh nước chảy ngừng lại, căn phòng lại quay về sự tĩnh mịch.

Gió đêm thôi qua làm cây cối nghiêng ngả, phát ra tiếng gió trầm thấp, tăng thêm sự im ắng của màn đêm.

Từ từ hứng lấy gió lạnh, cô không nhanh không chậm uống mấy ngụm cà phê, chậm rãi xoay người, lại chẳng biết từ lúc nào một thân hình cao lớn đứng ở bên cạnh mình làm cô giật nảy mình.

"Sao cậu còn ở chỗ này?" Cô có chút im lặng nói.

Tần Mặc: "Tôi vẫn luôn ở đây."

Diệp Mân thở phào một cái, cau mày nói: "Làm sao lại không lên tiếng? Dọa tôi một trận."

Tần Mặc khoanh tay, dựa một chút vào bệ cửa sổ, nghiêng đầu nhìn cô: "Cái này tôi nên hỏi cậu nha? Cậu suy nghĩ gì mà mê mẩn vậy? Tôi đứng bên cạnh cậu cả nửa ngày mà cũng không có phản ứng."

Diệp Mân lẻ loi tay ôm cốc nước, xoa xoa mi tâm, nói: "Ngủ không ngon."

Ba giờ hơn mới ngủ, đương nhiên ngủ không được tốt.

Tần Mặc khẽ cười một tiếng: "Không phải cậu còn đi học sớm nữa đấy chứ?"

Diệp Mân: "Ừ."

Tần Mặc bật cười: "Học bá ở trên cao, bội phục bội phục."

Diệp Mân nhàn nhạt nhìn cậu một cái, nói: "Không cần khách khí, đều là được cậu ban tặng."

Tần Mặc bị nghẹn họng, thấp giọng lẩm bẩm: "Tớ mà biết Triệu Đình cùng cậu ở chung phòng ký túc xá, chắc chắn sẽ không cùng cô ta cùng một chỗ."

Diệp Mân ngoài cười nhưng trong không cười: "Tôi cùng cô ấy đã làm bạn cùng phòng hơn một năm."

Tần Mặc lại bị nghẹn một cái: "Trước đó tôi cùng cậu không phải là không quen thuộc sao?"

Vậy bây giờ coi như quen thuộc sao? Diệp Mân tự nói trong lòng.

Hình như đúng vậy, cùng nhau làm việc ở phòng thí nghiệm, ăn đêm chung với nhau, được cậu dùng xe điện mượn đưa về ký túc xá, hiện tại còn đứng ở phòng nước nhỏ hẹp này nói chuyện phiếm.

Mà trước lúc này, bọn họ bất quá chỉ là bạn học cùng chuyên ngành xa lạ.

Cô có lẽ nên vì sự chuyển biến này mà mừng rỡ.

Diệp Mân quyết định không làm khó cậu nữa, gật đầu cười nói: "Cũng đúng."

Tần Mặc thấy cô cười, cũng cong khóe môi cười một tiếng, im lặng một chút, lại chậm rãi nói, "Yên tâm, về sau Triệu Đình sẽ không gây phiền phức cho cậu nữa."

Diệp Mân nhìn đôi mắt màu hổ phách kia, mãi cho đến khi thấy cậu có chút khó hiểu, mới nhàn nhạt mở miệng hỏi: "Cậu cho cô ta bao nhiêu tiền?"

Tần Mặc buông buông tay, không để ý lắm nói: "Không có bao nhiêu, cũng chỉ mấy chục vạn."

Cũng chỉ mấy chục vạn! Thật đúng là công tử không biết nỗi khổ của nhân gian mà.

Diệp Mân cong khóe môi lặng lẽ cười.

Tần thiếu gia cảm thấy nụ cười này, rất có hương vị mấy phần mỉa mai châm chọc vậy.

"Cậu cười cái gì?"

"Không có gì."

Tần Mặc đứng thẳng dậy, quay người nhìn thẳng cô, giọng điệu trách móc nói: "Tôi thế nào cũng cảm giác giống như cậu có thành kiến với tôi?"

"Cậu suy nghĩ nhiều rồi."

Tần Mặc nghiêng đầu từ trên xuống dưới quan sát cô một phen, cười nói: "Chúng ta hiện tại là một đội, có ý kiến cứ việc nói, không cần cảm thấy ngại ngùng."

Diệp Mân liếc mắt nhìn cậu ấy, buồn cười hỏi: "Tại sao lại cho rằng tôi sẽ cảm thấy ngại?"

Tần Mặc: ". . ." Được rồi, là cậu suy nghĩ nhiều.

Học bá chảnh như vậy, làm sao lại cảm thấy ngại ngùng được?

Hơn nữa còn có khả năng tố cáo cùng giáo sư Vương.

"Được rồi, đi làm việc!" Diệp Mân hít thở sâu, bưng nửa cốc cà phê đi ra ngoài.

Tần Mặc nhíu nhíu mày, chậm rãi đi theo sau lưng cô.

Ánh mắt thờ ơ rơi vào bóng lưng của cô.

Vóc dáng không cao, ăn mặc đơn giản, bình thường luôn là sweater quần bò giày đế bằng, phần lớn thời gian sẽ mang theo một gọng kính đen, vĩnh viễn mang trên lưng một chiếc ba lô JanSport cũ màu xanh da trời, quả thực giống như còn dừng lại ở thời trung học.

Cũng phù hợp với ấn tượng của cậu về một nữ sinh kỹ thuật cứng nhắc.

Trước khi trở thành bạn, cậu đương nhiên cũng nghe qua tên của cô, trong trường kỹ thuật với số lượng nam sinh hầu như chiếm ưu thế tuyệt đối này, một nữ sinh luôn đứng đầu trong danh sách học bổng đầy rẫy giang hồ tranh giành kia, tên tất nhiên sẽ thường xuyên được người ta nhắc tới, huống chi lại là một cô gái dáng dấp không tệ.

Có lẽ trong đại học điện tử, cậu cùng cô cũng từng có vô số lần lướt qua nhau, nhưng cậu quả thật cho tới bây giờ không chú ý đến cô, thậm chí sau khi trở thành bạn học, cũng không biết tên của cô là hai chữ nào.

Trong khái niệm của cậu, cô gái như thế, hẳn là bên trong hiền lành không thú vị, không hiểu phong tình, là loại mà cậu không có chút hứng thú nào kia.

Nhưng trong khoảng thời gian tiếp xúc này, cậu nhận ra, người bạn học này của cậu không giống như trong tưởng tượng.

Cụ thể không giống ở đâu, cậu lại không nói được.

Tóm lại cùng với tất cả hiểu biết về con gái của cậu đều không giống.

Không giống những người khác đến khó lòng mà định nghĩa được.

Trong cái nhìn chăm chú của Tần Mặc, Diệp Mân đã đi tới cửa phòng 603, cô đưa tay nắm chặt tay cầm cửa, lại không lập tức đẩy ra, mà là không nhanh không chậm quay đầu nhìn về phía cậu, bất thình lình mở miệng hỏi: "Phụ nữ nghèo thật sự đều giống như con đỉa?"

Tần Mặc hơi ngẩn ra, nhưng mà đối phương tựa hồ chỉ là thuận miệng nói, cũng không muốn lấy được đáp án từ cậu, nói xong lời này, cười khẽ, rồi đẩy cửa vào.

*

Thời tiết mỗi ngày một lạnh, từ phòng thí nghiệm đi ra, một trận gió lạnh thổi đến, Diệp Mân nhịn không được rùng mình.

Lúc này đã 11 giờ.

Sân trường ban ngày huyên náo ồn ào, trở nên bình yên tĩnh lặng, chỉ còn rải rác những người đi đường về muộn.

"Tần Mặc!"

Trong bóng đêm vang lên một tiếng phẫn nộ, phá vỡ sự yên tĩnh này.

Diệp Mân theo nơi phát ra âm thanh ngẩng đầu, nhìn thấy dưới ánh đèn đường cách đó không xa, một hình dáng đầy vẻ hung hăng bước nhanh về hướng bên này. Trực tiếp đến trước mặt Tần Mặc, một tay nắm chặt vạt áo của cậu, một tay giơ nắm đấm về phía cậu.

Chẳng qua tốc độ của anh ta dù nhanh, nhưng phản ứng của Tần Mặc thực tế lại không chậm, trước khi nắm đấm của anh ta rơi vào gương mặt tuấn tú kia, đã bị cậu giữ cổ tay lại.

Lâm Khải Phong thấy thế, cũng kịp thời lao về trước, hướng người đến tức giận nói: "Con mẹ nó mày là ai chứ?"

Tần Mặc khoát khoát tay, ra hiệu không cần phải để ý đến anh ta. Sau đó thả cổ tay đang bị mình bắt lấy đẩy ra rồi tay kia nắm chặt vạt áo người kia, đem đẩy ra xa nửa mét.

Lâm Khải Phong không biết người đó là ai, nhưng Diệp Mân lại biết.

Bởi vì hôm qua còn mới gặp tại bệnh viện.

Chung Dương không thể đánh úp thành công, tức giận càng lớn, lại xông lên muốn động thủ, chỉ là lúc này còn chưa kịp đụng vào Tần Mặc, đã bị cậu một cước đá văng.

"Còn muốn gãy chân một lần nữa sao?"

Tần Mặc nhìn người đang che bụng, đang biểu lộ vẻ đau đớn, ngữ khí khinh miệt nói.

Chung Dương ngồi dậy, không tiến lên nữa, chỉ là trên khuôn mặt con mắt như sắp nứt ra, thể hiện sự mất khống chế của bản thân khi đang ở trong ranh giới của cơn giận dữ.

Nhưng mà anh ta thấp hơn nửa cái đầu so với Tần Mặc, mang theo khuôn mặt chững chạc văn vẻ lịch sự, dù có nổi giận lớn thế nào, cũng thật sự là không có chút khí thế.

Lúc Tần Mặc ở trên cao nhìn xuống bằng nửa con mắt, trong mắt anh ta cuồn cuộn sự tức giận dần dần biến thành một loại cảm giác không có cách nào che dấu được sự bất lực. Phảng phất là bỗng nhiên hiểu được, trước mặt tên phú nhị đại có tiền này, anh ta quả thật cái gì cũng không làm được.

Anh ta chỉ là một thanh niên bình thường dựa vào cố gắng ra sức làm việc vất vả tại thành phố này, sau lưng lại rỗng tuếch, không ai có thể vì xúc động mà trả tiền cho anh ta cả.

Diệp Mân nhìn qua dáng vẻ Chung Dương dần dần trở nên uể oải kia, bỗng nhiên có chút thương cảm khó chịu vì đồng loại.

Anh ta có lỗi sao? Anh ta không làm sai điều gì, chỉ vì một trò đùa của Tần Mặc, anh ta liền mất đi tình yêu mà mình kiên trì nhiều năm, còn vì vậy mà gãy xương, nhưng thủy chung đối với tên đầu sỏ này lại không làm được gì, thậm chí càng đối mặt với sự khinh miệt nhìn từ trên cao của cậu ta, phải chấp nhận tự tôn bị hung hăng chà đạp.

Trên đời này chưa từng có cái gì gọi là công bằng, chính bởi vì sự không công bằng đó, mới có người cố gắng hết sức để leo lên.

Cuộc đời ngắn ngủi như vậy, ai mà không muốn đứng ở chỗ cao?

Chung Dương chê cười lui về phía sau hai bước, nói: "Tần Mặc, cậu có phải cho rằng mình có tiền liền có thể muốn làm gì thì làm không?"

Tần Mặc nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến, trên mặt toát ra vẻ kiêu căng ngạo mạn, tựa như đang nhìn một con kiến không đáng để chú ý.

Chung Dương lại nói: "Tôi chờ có một ngày nhìn cậu ngã xuống."

Tần Mặc hạ khóe miệng, thờ ơ nói: "Chỉ mong anh có cơ hội này."

Chung Dương không nhìn cậu nữa, mà đưa mắt nhìn sang Diệp Mân đứng ở phía sau cậu mấy bước, bỗng nhiên bước nhanh đi đến trước mặt cô, đỏ mắt gằn từng chữ: "Cô cũng thích cậu ta sao?"

Diệp Mân bình tĩnh nhìn qua anh ta không nói lời nào.

Chung Dương bỗng nhiên có chút mất khống chế, cao giọng gào lên: "Phụ nữ các ngươi làm sao đều nông cạn như vậy? Bởi vì cậu ta con nhà giàu dáng dấp đẹp trai, vậy nên các cô đều thích loại cặn bã này?"

Diệp Mân như cũ không nói một lời.

Tần Mặc xoay người đem một tay túm anh ta, không nhịn được nói: "Nói ai nông cạn vậy? Có cái gì thì cứ phát hỏa với tôi này, hướng cô ấy rống cái gì!"

Chung Dương lảo đảo mấy bước, vẫn như cũ nhìn Diệp Mân, anh ta cười một tiếng, ngữ khí mặc dù hạ xuống, nhưng giọng điệu lại đổi thành một loại mỉa mai khác: "Cậu ta loại này ỷ vào việc trong nhà có tiền muốn làm gì thì làm, là tên cặn bã thích chơi đùa, phụ nữ chính là chiến lợi phẩm của cậu ta, cô cũng muốn trở thành một Triệu Đình thứ hai sao?"

Tần Mặc sắc mặt bỗng dưng trầm xuống, tức giận nói: "Anh xong chưa?!"

Chung Dương không nói nữa, chỉ mang vẻ mỉm cười, bình tĩnh nhìn Diệp Mân, tựa như là đang chờ đợi đáp án của cô.

Diệp Mân đi lên trước một bước, lạnh nhạt trả lời: "Tôi sẽ không trở thành Triệu Đình thứ hai."

Tần Mặc sửng sốt một chút, quay đầu nhìn về phía cô.

Chung Dương vừa nói những lời này, hoàn toàn là nóng giận không có chỗ phát, chỉ tùy tiện muốn phát tiết, không ngờ tới cô sẽ đáp lại. Anh ta nhìn khuôn mặt bình tĩnh cô gái của dưới bóng đêm, bỗng nhiên liền ngẩn người.

Diệp Mân còn nói: "Có lẽ anh hẳn nên cảm thấy vui mừng, kết thúc một đoạn quan hệ không thích hợp, rời khỏi một người không xứng đáng."

Chung Dương như bị đâm vào chỗ đau, vành mắt như sắp nứt ra phản bác: "Cô thì biết cái gì? Triệu Đình tốt như vậy, đều là bị tên cặn bã này lừa gạt!"

Anh ta bỗng nhiên cất cao giọng, giống như chỉ có như vậy mới có thể thuyết phục chính mình.

Tần Mặc đứng một bên xem thường cười lạnh một tiếng.

Diệp Mân không nói thêm gì, cô biết Chung Dương thật ra cái gì cũng hiểu, thậm chí so với tất cả mọi người còn rõ ràng hơn. Chỉ là không muốn chấp nhận rằng cô gái mình thích nhiều năm, cũng là không muốn thừa nhận một đoạn tình cảm trân quý từ thuở thiếu thời, cuối cùng bị thua bởi thực tế tàn khốc.

Tình yêu không có thuần túy như vậy, nó đi đôi với việc kẻ mạnh là kẻ chiến thắng, cùng các loại ham muốn bị ẩn giấu.

Chỉ là mọi người thường có thói quen đem nó nghĩ thật tốt đẹp, sau đó lừa mình dối người không dám đối mặt với sự thật.

Chung Dương gào xong, tựa như bị giật mình, xoay người chật vật chạy đi, rất nhanh biến mất trong màn đêm lạnh lẽo.

Lâm Khải Phong lắc đầu chậc chậc nói: "Người anh em này thật lợi hại, bị xanh đầu rồi mà còn chạy tới thay bạn gái cũ bất bình, không biết rằng liếm chó* liếm đến cuối cùng cái gì cũng không có!"

Liếm chó*: chỉ sự nịnh nọt, lấy lòng với người khác.

Tần Mặc không để ý cậu ta, chỉ là cúi đầu nhìn vẻ bình thản của cô gái bên cạnh, không dễ chịu hắng giọng, nói: "Những lời anh ta nói vừa rồi, cậu đừng để trong lòng."

Diệp Mân: "Sẽ không."

Tần Mặc: "Vậy thì tốt."

Diệp Mân: "Tôi cũng không phải không biết cậu là hạng người gì, đương nhiên sẽ không để ở trong lòng."

Tần Mặc: ". . ."

*

Tác giả có lời muốn nói:

Cẩu tử: Tính cách của tôi thật đặc biệt đơn thuần.

Tác giả: Thật dễ nói chuyện, còn có thể để cậu làm nam chính.

Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro