Dỗi (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng lại đi quay..Kế Dương ở một góc bắt đầu lườm huýt đủ kiểu. 

Lúc Tề Dao thức anh vẫn còn ở trong phòng, đang đọc báo thấy cô động đậy liền ném cho cô một túi quần áo.

"_Mặc vào đi, bộ đồ kia tôi xé rách rồi_"

Dưới giường bộ đồ kia đúng là không còn ra dạng gì nữa, không muốn day dưa quá nhiều.

"_Chưa chi đã đi à, ăn sáng đi_"

"_Không cần, mong sao anh từ nay về sau anh hãy tránh xa tôi_"

"_Tránh xa em, tại sao tôi lại phải tránh xa em, ngược lại tôi lại càng thấy em ngày càng hấp dẫn_"

Anh ta kề sát cô, mờ ám lên tiếng

"_Dù gì tôi cũng là kẻ chuyên đi lừa gạt, em đừng ngây thơ quá_"

"_Anh_"

Cô đưa tay tát anh một cái, anh ta có vẻ sửng sốt nhưng chỉ nhếch miệng cười một cái

"_Em thích thì cứ đánh, chẳng nhằm nhò gì cả chỉ sợ em đau tay thôi_"

Anh nắm chặt cánh tay cô còn từ từ hôn lên đó, vui vẻ vuốt sống lưng cứng đờ hưng hực tức giận của cô anh lại càng cảm thấy vui vẻ, lâu rồi không nhìn thấy từng biểu cảm trên gương mặt cô 

"_Trò chơi chỉ mới bắt đầu thôi, tôi sẽ từ từ chơi với em_"

Anh ta đẩy cô xuống giường 

Kế Dương "..." vội vã cúi đầu tự thôi miên chính mình.

"_Tôi sẽ dày vò gấp vạn lần, đêm đó em đối xử với tôi, kể cả chuyện em dối gạt tôi, tôi chỉ lừa em một lần nhưng em lừa tôi rất nhiều lần, rất nhiều, rất nhiều_"

Anh ta cười, ánh mắt nhìn cô như thiêu như đốt không gì có thể kìm chế được phẫn nộ trong người anh, vì cô anh từ lâu đã vượt khỏi vòng kiểm soát của chính mình đã điên rồi, điên hoàn toàn..... 

"_Tề Dao em lại lừa tôi rồi, em tưởng lần nào tôi cũng dễ lừa vậy sao? Em nghĩ tôi có làm xét nghiệm bao nhiêu lần cũng vô ích chứ gì? Tại vì em giở trò gạt tôi_"

"_Tề Dao, em biết tôi em nên luôn dùng nước mắt để lừa tôi em đừng tưởng chỉ cần em khóc tôi sẽ tha cho em. Em tưởng chỉ cần nói những lời đó lúc ở công ty, sẽ xúi giục Thanh Nhã ngăn được tôi sao?, nó không thể ngăn được tôi đâu_"

"_Yêu tôi? anh hại chết cha tôi là yêu tôi sao? Anh chỉ kẻ lợi dụng người khác để đạt mục đích mà thôi, anh hủy hoại tất cả mọi thứ mà tôi có, gia đình của tôi, thanh xuân của tôi những ngày tháng tươi đẹp nhất của tôi đều bị anh phá vỡ hết, cuộc sống của tôi bây giờ là anh ban cho_"

Vẻ mặt Đường Khải Tuấn trở nên cứng ngắt, đúng ông ta chết rồi anh cũng không ngờ, vì đó mà cô hận anh thấu xương. Ông ta mất người con gái anh yêu rơi vào khủng hoảng chưa từng có, sự ngay ngô của cô phải đối diện với hiện thực tàn nhẫn nhất. Ngay từ đầu anh đã lún sâu vào một sai lầm không thể thoát thân...

"_Ban đầu, tôi chỉ muốn dùng thân phận bạn của em đến nhà em quan sát thôi_"

Không như những căn nhà khác, nhà cảnh sát Tề khó mà đột nhập thêm vào việc không chắc ông ta để tài liệu anh cần ở bên trong nhà anh không thể mạo hiểm đi vào rồi lại trở ra tay trắng. Nên anh chọn con đường tắt dễ hơn, nếu cần có thể bắt cóc con gái ông ta uy hiếp

Chỉ là....chỉ là....

"_Bây giờ anh có nói gì cũng không thể thay đổi nữa.... cha tôi không thể sống dậy nữa là do anh, là do anh.....An An là con của tôi, tôi sẽ không để anh bắt nó đi, không thể, không thể anh chỉ là kẻ cưỡng bức người khác, tòa sẽ đứng về phía tôi, sẽ phán xét cho tôi_"

"_Vậy sao? Em cho rằng tôi sẽ bắt nó đi trước mặt em chắc... tôi nói cho em bắt cóc dễ hơn giết người nhiều_"

Anh vuốt sườn mặt cô, gương mặt sợ hãi của cô khiến anh sung sướng vô cùng

"_Em rất sợ tôi nên mới bỏ trốn, nếu em tin tưởng cảnh sát có thể bắt được tôi thì đã không có bộ dạng này, Đường Khải Tuấn này dễ dàng bị em dọa như sao? Dao Dao sự ngây thơ của em khiến tôi phát cuồng_"

Đầu lưỡi anh di chuyển trên hõm cổ của cô, cơ thể anh bắt đầu có phản ứng không thể khống chế được

"_Anh bỏ tôi ra, bỏ tôi ra, bỏ...... _"

Đường Khải Tuấn bắt lấy cánh tay của cô, cánh tay thật yếu ớt khiến người ta phải nâng niu, thế nhưng.... ngón tay này, chiếc nhẫn này...

"_Anh... anh... bỏ ra, bỏ ra.... _"

Càng giãy giụa kịch liệt càng bị anh khống chế thê thảm, cô cảm thấy mình như một con rối bị anh chà đạp đến thảm thương, một con rối khiến anh có thể thỏa mãn. Đường Khải Tuấn nhìn chiếc nhẫn lăn lóc dưới chân sự hả hê của anh càng tăng cao.

"_Bỏ em ra, hah sao tôi có thể bỏ em ra được, tôi sẽ chiếm hữu em suốt đời, em ngoan ngoãn một chút tôi sẽ đảm bảo an toàn cho mẹ con em, nếu không..... em hận tôi lắm mà vậy thì ở bên cạnh tôi, tìm cơ hội giết tôi đi, không phải em nói với Thanh Nhã sẽ để tôi chết trên giường của em sao? Vậy thì hãy làm đi... _"

Đường Khải Tuấn càng nói càng chua chát, nhìn từng giọt nước mắt của cô xuống, sự bi phẫn đó, sự căm ghét đó điều dành cho anh, anh tự an ủi mình ít nhất cô cũng có thứ dành cho anh

"_Tề Dao_"

Mỗi lần gọi thẳng họ tên cô đều thể hiện sự điên loạn, giận dữ của anh

"_Người con gái dối trá như em thử toàn tâm toàn ý lừa tôi một lần nữa xem nào, không chừng tôi sẽ tin em như đêm đó..... _"

Người trước mặt cô đã nghe toàn bộ nanh vuốt ra trước mặt cô, có thể cấu xé nhai nuốt cô bất cứ lúc nào, đêm đó.... Nếu anh ấy vẫn còn ở đây thì tốt quá

"_Lẽ nào em quên em đã buộc tội tôi cưỡng bức sao? Được để tôi cho em biết thế nào là cưỡng bức_"

"_Em đừng giùng dằng vô ích, sẽ không ai cứu em đâu, anh ta đã chết, đúng rồi nhắc mới nhớ chắc em chưa biết.._"

Anh đắc ý buông lỏng cô ra làm cô cảm thấy giống như bình yên trước giông bão sắp kéo đến ồ ạt vào đời cô lần nữa, gương mặt hả hê của anh báo hiệu cho cô biết đó là tai họa khủng khiếp

"_Lương Tường Lâm là do tôi hại chết_"

Tề Dao cảm thấy tim mình lần nữa chết lặng

"_Là tôi đề nghị gặp anh ta, tiết lộ cho anh ta vài bí mật để được giảm án_"

Anh âu yếm nựng mặt cô:"_Anh ta đã tìm đến nơi tôi gợi ý tìm được số thứ hữu ích, chỉ tiếc lần làm nhiệm vụ quan trọng sau đó thì bùm một cái.... không bao giờ trở về nữa... _"

"_Oh nhìn em như muốn giết tôi ngay lập tức nhỉ? Em nên hận chính mình thì hơn, chính em đã hại chết anh ta, nếu hôm đó em không lừa tôi, không nhân lúc tôi tắm mà bỏ thuốc vào rượu, không biến tình yêu của tôi đêm đó thành tội lỗi, tại sao em thừa biết tôi yêu em, em có thể buộc tôi bất cứ tội danh nào tại sao lại là cưỡng bức, tại sao lại biến nó thành tội lỗi mà em ghê tởm nhất, nếu lúc đó em không làm thì mọi chuyện đã không đến bước đường này, lúc cảnh sát xông vào, em ôm anh ta, khóc trong lòng anh ta, gọi tên anh ta trước mặt tôi, xem quan hệ giữa tôi và em trở thành thứ nhục nhã nhất của đời em, Tề Dao em tàn nhẫn hơn bất cứ ai_"

Cho dù cô không bỏ thuốc thì anh cũng không thể kiềm chế được dục vọng của anh đối với cô, thế nhưng cô đã ép đến giới hạn của anh... 

Nếu cô đã hận anh thì anh sẽ để cô hận đến cùng...để cô phải ở cạnh anh dù là tìm cách giết anh cũng được.... 

"Muốn trả thù cho cha em, người nhà em, An An, Tề Bình thì em giết tôi đi, tìm cách giết tôi đi chỉ có ở bên cạnh tôi em mới có cơ hội mà thôi. "

Đoạn này cũng xuất sắc quá đi...Tống Kế Dương không vui xong việc liền về trước. Xe đậu rất xa chỗ qua, anh lên xe liền hỏi May:"Kế Dương đâu?"

May đáp:"Về trước rồi"

Không phải hẹn đi ăn sao? Tự dưng lại bỏ về không nói tiếng nào? Hay là nhà có việc? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro