Ngoại Truyện: Tình Yêu Không Lối Thoát (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng mở cửa một nửa chiếc rèm cửa màu xám bay bay ngoài trời đang mưa. Những dòng nước trong suốt trong ống tiếp dịch yên lặng chảy xuống đi vào cổ tay trái của anh.. 

May ngồi bên giường một lúc không nhịn được hỏi nhẹ:"Anh....đã xảy ra chuyện gì?"

Vương Hạo Hiên im lặng

May buồn bã chầm chậm thở dài...

"Anh và anh Dương có phải cãi nhau không?"Có lẽ là tình yêu thôi, chỉ có tình yêu mới làm cho con người đau khổ như phải xuống địa ngục. Nhưng anh Dương không như vậy, anh ấy sẽ không cãi nhau với anh. Mấy ngày nay anh Dương luôn ở đây chăm sóc anh cũng không có gì bất thường cả chỉ là sáng nay lại không vào, lẳng lặng ngồi bên tường. 

Vương Hạo Hiên không biểu cảm, sắc mặt càng trở nên nhợt nhạt. Lúc May ra ngoài hình như nghe anh lẩm bẩm:"Đã hết ba tháng rồi"

Gió thổi vào lạnh băng, May đưa tay đóng cửa sổ lại đi ra ngoài. Kế Dương ngồi bên ngoài cô thấy vai run rẩy, dường như nước mắt của anh mười tám năm qua kìm nén, mấy ngày nay đều chảy ra hết. 

Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Trong lòng cậu đột nhiên giống như có một khoảng không, giống như có ai lấy đi thứ gì đó của cậu mất rồi...

Là thứ gì chứ?? 

Đêm qua anh nói với cậu: Tôi không cần cậu thương hại

Thật sự rất lạnh lẽo...

Thậm chí lúc cậu đến xin anh giúp Tưởng Lâm, giọng anh mỉa mai cậu cũng không lạnh lẽo như thế. Rất nhiều năm cậu cho rằng tình yêu của anh là sự thương hại, tiện tay giúp đỡ đến khi nào anh chán thì thôi, còn cậu thì cứ tham lam bám lấy anh để gia đình yên ổn.

Thế nhưng lúc anh nói với cậu: tôi không cậu thương hại...

Cậu đau đến nhường nào! Bao nhiêu năm qua cậu chính là tổn thương anh như thế ư?

Cậu là kẻ có tội...

Chân anh có thể sẽ không đi lại được nữa, nhưng không phải sẽ ra nước ngoài phẫu thuật sao? Vẫn còn cơ hội mà, dù không thể đi lại thì sao chứ? Cậu vẫn ở lại....

Như có một nhát dao xuyên vào tim cậu...

Giờ cậu muốn ở lại cũng không còn ý nghĩa gì nữa rồi, cậu cho rằng tình cảm của cậu và anh là bí mật không ai có thể biết ra, chôn chặt vĩnh viễn, không nhìn thấy, cũng cũng không nghe thấy, chỉ riêng cậu biết mà thôi.

Đêm hôm qua gió thổi rất lạnh, tất cửa đều đóng chặt nhưng cậu vẫn cảm thấy bầu không khí vô cùng giá lạnh, lạnh đến thê lương trên môi a là một nụ cười đau đớn, anh nhìn cậu cuối cùng, anh giơ tay lên nhẹ nhàng đưa tay lên chạm vào những giọt nước mắt của cậu thì thầm:"Tôi sẽ không bao giờ làm phiền cậu nữa... "

Cậu cảm thấy mình như biến thành một món đồ chơi thật sự, mất tất cả biểu cảm và linh hồn, cậu muốn bản thân chỉ nghe lầm, huyết mạch từng chút từng chút một đang đông cứng lại nỗi đau của cậu càng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, cậu cắn chặt môi:"Anh... "

Vương Hạo Hiên hít thở nhẹ:"Tôi muốn yên tĩnh một mình..."

Ngoài trời mưa liên miên, sấm chớp đùng đùng nhưng trong phòng cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng thở của hai người.. 

Rất nặng nề...

Anh nhắm mắt lại không muốn nhìn thấy cậu nữa. 

Cơn đau nơi tim càng lúc càng dữ dội, cơn đau kịch liệt dần dần lan khắp toàn thân cậu, cậu đau đớn, sắc mặt nhợt nhạt dần... 

Kế Dương ngồi bên ngoài, không biết đã ngủ từ khi nào đột nhiên choàng tỉnh trong giấc mộng cả người toát mồ hôi lạnh nhìn quanh một lúc ánh mắt dần trở nên ảm đạm nghiêng đầu mở cửa nhìn vào phòng, anh vẫn ngủ nhưng bóng dáng vẫn lạnh lùng cô độc đến mức giống như một pho tượng lạnh lẽo thờ ơ. Có lẽ cảm nhận được cậu đang nhìn anh khẽ mở mắt... 

Đôi mắt nhàn nhạt không có bất cứ cảm xúc mãnh liệt nào... 

Cậu cụp mắt, không dám nhìn anh.. 

"Chìa khóa của tôi đâu?" Hôm trước Mạn Tuyết có đến nói mấy câu, cô ấy nói đồ mà cô ấy giấu đã trả lại cho Kế Dương rồi, giờ cô ấy muốn trở về quê, trở về nhà của mẹ cô ấy. 

Cậu có thể cảm nhận ánh mắt của mang theo sự lạnh lẽo thấu xương: "Chìa khóa của tôi đâu rồi" dưới sự im lặng của cậu, ánh mắt anh dần trở nên tàn nhẫn. Cậu lạnh đến mức run toàn thân run rẩy, cảm giác sắp chết trong ánh mắt tàn nhẫn của anh.

"Cậu vứt bỏ nó rồi phải không?" anh cười lạnh, lại có chút mỉa mai chính mình. Cho dù có thể đời này kiếp này không thể gặp lại anh nữa nhưng những thứ thuộc về anh cậu vẫn thản nhiên vứt bỏ nó. Cho dù cậu không yêu anh cũng không cần tuyệt tình như thế thôi thì buông tay không ai nợ ai nữa.

Kế Dương cắn môi một mực không lên tiếng, giống như chui vào vỏ ốc vĩnh viễn không muốn ra nữa. Dưới dòng sông lạnh, cậu đã để nó theo anh, cùng bí mật cả đời cậu không muốn cho ai biết nữa...

Bầu trời ảm đạm, lòng người cũng ảm đạm.. 

Vết thương trong tim cả hai người cứ như bị một bàn tay tàn độc càng xé càng to, không ngừng rỉ máu, không sao chữa lành. Vương Hạo Hiên nhìn cậu bằng ánh mắt thâm thúy:"Nhiều năm như vậy, tôi chờ mong thứ gì bản thân tôi cũng không biết hah, thôi bỏ đi cậu không cần ở đây nữa.. "

Chỉ cần mãi mãi không xuất hiện trước mặt anh, để thời gian xoa dịu tất cả những ký sẽ tốt hơn đúng không, cậu lại muốn trốn nữa rồi. Ngày Vương Hạo Hiên ra nước ngoài, Kế Dương cũng đi theo tuy nhiên cậu biết anh không muốn gặp cậu nên tránh càng xa càng tốt, rõ ràng anh vẫn trầm mặc như trước rất ít nói chuyện nhưng không hiểu sao lại có cảm giác rất nặng nề đôi mắt mạnh mẽ và cô độc, u tối.

Ánh mặt trời lặng lẽ chiếu khắp thế gian anh nhắm nghiền đôi mắt dường như rất mệt mỏi. 

---

Một tháng sau

Cậu chậm rãi ngồi dậy đến bên bàn:"Em rót cho anh ly nước nha!"

Vương Hạo Hiên có chút mệt mỏi  lạnh lùng nhìn cậu đưa trước mặt anh, anh gạt đi:"Tống Kế Dương em có biết là anh ghét nhất cái bộ dạng này của em không cứ im lặng như không có gì, cái gì cũng giữ trong lòng, không biết em đang vui hay buồn, đang chán ghét hay thích thú, bộ dạng chịu đựng này của em khiến tôi rất khó chịu, tôi đã nói với cậu rồi, tôi không cần cậu thương hại phiền cậu đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa."

Kế Dương nhìn cốc nước một hồi, đưa tay hất lên người anh:"Anh tỉnh chưa?"

Tống Lam đứng bên ngoài lén nhìn vào trách lưỡi nói với May:"Biết vậy đã mang vào bình nước nóng"

Vương Hạo Hiên đưa tay vuốt mặt:"Ra ngoài, ra ngoài"

Tống Kế Dương mím môi, đặt li nước xuống lại vali lấy khăn lau cho anh, Vương Hạo Hiên càng né cậu càng mạnh tay dò cái đầu anh rối tung rối mù, anh nổi quạu:"Tống Kế Dương"

Tống Kế Dương vò đầu anh càng lúc càng mạnh, sắp tróc da đầu tới nơi rồi, Kế Dương nghiến răng:"Tôi nhịn anh lâu lắm rồi" hai người đánh nhau một hồi Kế Dương bị y tá kéo ra vì đánh bệnh nhân.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro