Ngoại Truyện: Tình Yêu Không Lối Thoát (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kế Dương đi ra khỏi phòng ngồi ở băng ghế ngoài bệnh viện nhìn không gian rộng mở xa lạ trước mặt, những con người đi qua đi lại nói chuyện với nhau nhưng sau cậu thấy yên tĩnh quá.

Lại lấy đồ ăn ra ăn, cảm thấy sau đắng chát quá, gắng gỏi nuốt trôi lại mỉm cười như cũ. Tống Lam tiếng lại gần hỏi:"Không sao chứ?"

Kế Dương lắc đầu:"Em đánh anh ta thì có, anh ta mới là người có sao?"

"Anh không hỏi cái đó" gần đây tính khí của Hạo Hiên rất quái lạ, không phải lạnh lùng mà trở nên âm trầm xa cách hơn giống như một người ở thế giới khác hoàn toàn riêng biệt, không biết đây có phải người giả còn người thật thì đã bị bắt cóc mất không nữa:"Ý anh là em và Hạo Hiên đã xảy ra chuyện gì?"

Kế Dương:"Kệ anh ta đi"

Kế Dương thật sự bỏ mặc người kia mấy ngày sau đều không vào phòng bệnh nữa mà nhấp một hớp đồ uống, hít một hơi thật sâu thứ hương thơm riêng có của thảm cỏ xanh, ngắm nghía khung cảnh xung quanh tận hưởng nắng ấm.

Tới ngày thứ mười trái lại cậu thì cứ như chim mỏi tìm về tổ quay trở về phòng bệnh của anh, lần này coi như cậu chịu thua. Vương Hạo Hiên xem như không thấy cậu, ngồi trên giường ôm laptop không biết là làm việc hay chơi điện tử nhưng anh vừa phẫu thuật  xong cậu nhắc anh nghỉ ngơi anh lại như không nghe thấy. Tình cảnh này thật có chút nặng nề quá! Có lẽ rất nhiều năm cậu đã quen với việc anh luôn quan tâm tới cậu, đột nhiên một ngày anh lơ cậu khiến cậu choáng váng. Nhưng thời gian xa nhau, cậu cũng không thấy tâm trạng xáo rỗng như giờ...

Ở Úc Hạo Hiên có một căn nhà, chính là căn mà nhiều năm trước anh muốn cậu đến, cũng là căn mà Mạn Tuyết lặn lội xa xôi mang hoa Tulip về cho cậu. Hạo Hiên không muốn ở bệnh viện nữa nên tạm thời dọn đến đó Kế Dương cũng lủi thủi đi theo anh lại xem cậu như vô hình trở nên hoàn toàn trong suốt trước mặt anh.

May và Tống Lam có việc  không thể ở lại hoặc là có lý do gì đó mà về nước chỉ có cậu và anh ở trong nhà, Hạo Hiên đương nhiên không thấy sự tồn tại của cậu liên hệ người giúp việc rồi ở nhà ngày ngày làm việc, Kế Dương thì khác ở trong nhà đi ra đi vào thuận lẽ mà quấn vào người hết thảy mọi việc. Ngày này qua ngày khác, cậu khó lòng tránh khỏi cảm thấy ít nhiều mỏi mệt, đặc biệt là cậu cứ lủi thủi một mình nói chuyện anh không trả lời, đánh anh cũng không đánh trả mà chân anh thì chưa khỏi, cậu không trút ra được.

Tại sao lại mệt mỏi thế này?

Cậu cũng thử giận dỗi bảo người giúp việc đến trễ hai tuần không làm gì hết, cơm không nấu, quần áo không giặt, nhà cửa không dọn dẹp, để xem không có cậu anh làm thế nào. Thế nhưng anh cũng không quan tâm không có cơm ăn thì càng đơn giản, khắp nơi đầy rẫy nhà hàng khách sạn gọi điện thoại là đồ ăn sẵn đưa đến tận cửa. Quần áo thì mỗi ngày thay một bộ không cần phải giặt bản thân không thích động tay động chân, nhưng các tiểu tiết trong cuộc sống thì lại đòi hỏi rất cao, cái gì không vừa ý thì vứt bỏ, Kế Dương cảm thấy mình sắp trở thành đồ bị bỏ lại ở nước Úc này đành ngoan ngoãn thu dọn mọi thứ.

Tống Kế Dương là một người bề ngoài hiền lành bên trong cứng cỏi, miệng tuy không nói gì thế nhưng tích tụ trong lòng lâu dần đến một ngày đến tận giường anh lôi anh dậy đánh.

Anh mỉa mai:"Cậu biết nổi giận rồi à? Không vui có thể đi tôi không ép cậu ở lại"

Đánh xong cậu cũng không đáp lời anh xuống bếp nấu ăn lúc đang  bưng lên như không có gì, mỗi sáng thức dậy cậu sẽ cười với anh hỏi:"Hôm nay anh muốn ăn gì.?"

Anh không lên tiếng...

"Hay là ăn há cảo đi" cậu tự trả lời.

"Tại sao, cậu lại giả vờ giả vịt như vậy hả?" Giọng anh lạnh lẽo ném ly nước xuống đất mảnh vỡ tung tóe thoáng thấy chân mày anh nhíu lại rồi giãn dần ra.

Kế Dương không nói gì nữa cúi đầu nhặt mảnh vỡ lên đem xuống bếp gói lại bỏ vào thùng rác sau đó chuẩn bị đồ nấu há cảo loay hoay rất lâu mới mang lên, hơi nóng hầm hập mùi thơm lan ra khắp phòng. Trong mắt Vương Hạo Hiên dần dần có sự ưu tối thê lương..

"Kế Dương, em về đi..."

Bước chân cậu khựng lại...rồi lại đi về phía trước.

Nỗi đau khổ tột cùng trên khuôn mặt khiến người ta phải nghẹt thở, trong đáy mắt anh là sự bất lực:"Dù tôi cố gắng thế nào em cũng không yêu tôi"

Tim cậu thắt lại đau đớn.

Gió buổi sớm mang theo hương hoa lành lạnh, hơi lạnh thấu cả xương.

Giống như chìm sâu vào một giấc mộng tồi tệ mãi mãi không tỉnh dậy được, một giấc mộng khủng khiếp! 

Sợi dây tơ này từ lâu đã đứt chỉ là anh không cam tâm thôi từ giây phút cậu bỏ chiếc chìa khóa kia đi anh không thể không tỉnh táo tại được nữa rồi. Vốn dĩ căn nhà này anh dành cho hai người, cuối cùng cậu cũng bước tới nhưng anh không thể cười nổi nữa, giữa hai người không thể ràng buộc nhau suốt quãng đời còn lại.

Kế Dương im lặng bất giác lại nhìn chìa khóa nhà anh một cái, cái anh cho cậu đã nằm dưới mặt hồ lạnh lẽo. Chính vì thế nó cũng nhấn chìm tình cảm của họ vào tận cùng buốt giá

"Em cũng yêu anh"

Thời gian trôi giữa muôn trùng cách trở xa xôi...

Rất lâu...

Rất lâu trong phòng không còn bất cứ âm thanh nào nữa.

Cậu quay đầu lại, đột nhiên va phải ánh mắt cô độc u ám trầm mặc mà yên tĩnh giống như anh vốn không hề tồn tại trên thế gian này vậy!

Tim cậu như bị rút ra, đau đớn!

Anh chậm rãi lắc đầu..

"Tôi nói rồi, tôi không cần em thương hại"

_____

Giới thiệu Sương Sương





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro