Trái Tim Sắt Đá (9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kế Dương đi dọc hành lang bệnh viện tìm phòng của Tuyên Tuyên, con bé vì sốc sốt cao hiện A Giang đang chăm sóc. Không biết có nhìn nhầm không thấy bóng dáng anh lướt qua rất nhanh.

"Đã làm phẫu thuật phá thai rồi"

Kế Dương rùng mình, chỉ là một đứa bé sau lại tàn nhẫn như vậy, tất cả là do cậu chen ngang sau, vì cậu mà đứa con của anh không được chào đời sao?? Đã phá rồi sao, Tống Kế Dương ngươi chính là tội nhân phá vỡ tình yêu của người khác, còn gián tiếp giết một đứa trẻ vô tội. Trong phòng bệnh yếu ớt nằm trên giường, ngoài mái tóc đen ra, khắp người đều trắng toát, không có chút huyết sắc. Vẻ mặt cũng không khá hơn, người lãnh đạm như anh cứ nhíu mày, nói với bác sĩ:"Bất cứ giá nào cũng phải khiến Tiểu Tuyết khỏe lại"

"Anh Vương tôi biết rồi, có điều cô ấy đang mang bệnh trong người, lại vừa mới phá thai, cơ thể đã yếu, tinh thần còn không lạc quan, anh nên quan tâm cô ấy nhiều hơn"

"Được " Vương gật đầu, tiến lại giường bệnh, không ngờ nhân lúc anh không có mặt cô lại phá thai

"Anh em muốn ở lại, anh đừng đưa em ra nước ngoài có được không" Mạn Tuyết khóc lóc, bộ dạng tội nghiệp vô cùng ai thấy cũng mềm lòng

Vương hơi do dự sau đó gật đầu:"Được, em cứ ở nhà nghỉ ngơi có thời gian anh đến thăm em"

Tống Kế Dương ở bên ngoài, cả can đảm bước vào cũng không có, người từ lâu đã không thuộc về mình, vì gia đình của mình mà giết chết một gia đình khác sao? Bản thân ích kỷ đến thế sao?

___

A Giang ở trong bệnh viện thấy cậu đến sắc mặt tái lại, trấn an Tuyên Tuyên mấy câu rồi kéo cậu ra ngoài

"Hai, anh nhà ta giúp đỡ sao?"

Cậu mím môi không nói...

A Giang cả người cứng ngắc:"Anh! Anh cần gì phải làm như vậy, bộ anh muốn tiếp tục cuộc sống như trước kia?"

"Ba tháng! Sau ba tháng anh sẽ tự do" đây là điều kiện trao đổi của hai người, thời gian sẽ nhanh chóng xóa nhòa đi tất cả thôi. Ngay từ khi bắt đầu đã là một sai lầm rồi cố chấp chỉ làm bản thân khổ sở thôi.

A Giang buông lỏng cánh tay mình, vừa bất lực vừa khổ sở giọng nhỏ dần:"Anh có còn yêu anh ta không?" Có những chuyện không phải A Giang không biết, chỉ là...chỉ là..

"Điều đó không quan trọng, A Lâm khi nào trở về?"

A Giang cảm thấy mông lung hư ảo khẽ thở dài:"Thông báo chính thức là ngày mai"

Kế Dương gật đầu...

Mọi người trong nhà cúi đầu ăn cơm rất im lặng.

Không khí có vẻ kỳ dị.

Kế Dương gắp một miếng đồ ăn bỏ vào bát A Lâm nói:"Ăn nhiều lên, rồi lên phòng nghỉ ngơi đi... "

Tự dưng sống lưng Vương Hạo Hiên hơi cứng lại, anh từ từ buông đũa xuống, anh quay người ra khỏi phòng ăn đi ra sân vườn. Mọi người nhìn cậu, cậu vẫn đang ăn tiếp, ăn rất chậm...

Bàn ăn rất trầm mặt

Ánh trăng qua những kẽ hở lá cây anh đào chiếu xuống sân, sáng trong như mặt nước tựa như rất xa xôi...

Anh rất tức giận..

Người cậu chọn chưa bao giờ là anh...

Chưa bao giờ..

Tôi chưa bao giờ yêu anh..

Anh giường như nhớ lại trước mấy ngày đi Úc, anh hỏi cậu, cậu nói:"Người em yêu là anh.. "

Tại sao không phải là anh...

___

Hơi thở anh lạnh lùng bên vai cậu, cậu cảm nhận anh đã biến thành quỷ dữ có thể cắn chết cậu bất cứ cậu lúc nào, anh ép cậu nhìn anh: "_Tôi nghĩ nhiều ư? Em cho rằng tôi mù sao không nhìn thấy ánh mắt em nhìn A Lâm ta sao? Hai người ra ngoài làm gì? Hôn nhau hay làm hơn thế nữa_"

Nói rồi lại ép cậu vào thành xe mà hôn, sự hung bạo giận dữ của anh đang trút hết lên người cậu, hôn đến mức cậu gần như không thở được:"Rốt cuộc bao năm qua em đã hôn bao nhiêu người hả?"

Cậu vuốt lại mái tóc của mình cho bớt rối loạn nhìn anh:"Sao mà tôi nhớ hết được" Cậu mơ màng nhớ lại chuyện gì đó, trái tim đau đớn mà co giật dữ dội tưởng chừng mình sắp chết đi trái tim này hóa ra vẫn còn biết đau...

Cảm thấy quần áo của mình bị xé nát bét, rồi thì.....thì chẳng có gì hết, trên người toàn là dấu hôn xanh xanh tím tím, đầu đau sắp nứt ra cả người bủn rủn chẳng còn chút sức lực nào nếu lúc này cậu cầm được con dao nào đó thì tốt quá, chết đi cho xong...

Cậu là chia rẽ tôi và anh ấy...

Cô ta phá thai rồi..

Cậu nhớ năm đó... Máu tươi rất nhiều..

Cậu đã nhìn thấy.. Thấy rất nhiều máu...

Không biết trải qua bao lâu cậu ngửi thấy mùi bia nồng nàn, không biết đây là đâu? cậu là ai? Chỉ thấy bên cạnh cậu có người hình như anh đang uống bia cậu nhẹ nhàng chồm người lại ôm anh

Anh lập tức cứng đờ nhưng không thể nói gì cứ để cậu ôm hắn trong lòng

"Hình như tôi đã từng nhìn thấy anh ở đâu phải không?"

Giọng cậu thổn thức nghẹn ngào từng giọt nước mắt không kìm chế được mà tuôn rơi xuống, hình như thật sự quen thuộc

"Tôi tưởng em thấy tôi rất lạ lẫm chứ"

Cậu nhìn anh mê mẩn hồi lâu:"Có thể thế, tôi không nhớ rõ nữa."

"Không nhớ tướng mạo vậy em có nhớ gì của anh ta hay không?"

"Nhớ gì ư?"

Cậu ngơ ngác một hồi cũng không nhớ ra, lẩm bẩm nói với chính mình: "Chết rồi cả tên anh ta tôi cũng không nhớ...._:"

Cậu rời anh gối đầu lên chân mình nước mắt cứ thế rơi càng nhiều

"Tôi chỉ nhớ... anh ta....anh ta rất yêu tôi... rất yêu tôi... anh ấy đi rồi... đã đi rồi.... tôi tìm anh ấy rất lâu... rất lâu nhưng anh ấy không về nữa....vĩnh viễn không về nữa, không đúng, anh ta chưa từng thuộc về tôi... chưa từng...chỉ có mình tôi hoang tưởng mà thôi... "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro