Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên núi Hoàng Sơn có một nhà hàng dương cầm, đó là một tòa nhà với hai màu xanh và trắng, những ô cửa kính trong suốt bao bọc lấy ngôi nhà, như muốn đón chào sự xâm nhập của ánh sáng mặt trời, bên cạnh cánh cửa thủy tinh, một chiếc phong linh nhẹ nhàng đung đưa theo gió. Nhà hàng này được đặt tên là "Nguyệt Quế".

Về loài cây Nguyệt Quế cũng có một truyền thuyết rất đặt biệt ...

Người ta kể rằng, ngày xưa, thần mặt trời Apollo và tiên nữ Daphne là một đôi yêu nhau thắm thiết, nhưng thần mặt trời Apollo quá sức chói sáng và nóng bỏng, cho nên tiên nữ Daphne mỗi khi đến gần thần Apollo đều chịu thương tổn, cô đau khổ muốn rời khỏi thần mặt trời, thế nhưng vị thần Apollo kia lại không muốn cho Daphne rời đi, không chịu buông tha cho cô.

Mỗi lần ở gần nhau, đều là thương tổn, càng thân mật thì càng đau đớn. Đến cuối cùng, tiên nữ Daphne không thể chịu đựng được nữa, van xin cha biến mình thành một gốc cây Nguyệt Quế, mãi mãi, vĩnh viễn cự tuyệt thần mặt trời Apollo.

Đó là câu chuyện thần thoại của Hy Lạp.

Mà cô chủ của nhà hàng Nguyệt Quế này, cũng một câu chuyện.

Mọi người nói rằng, nàng cũng giống như nữ thần Nguyệt Quế kia, từng có một tình yêu đau đớn khắc sâu trong tim, có một người con gái ngạo mạn và cuồng vọng đã hấp dẫn được cô gái ngọt ngào kia, cô cùng nàng yêu nhau một cách điên cuồng trong một khoảng thời gian, để rồi cuối cùng, để lại cho nàng tràn ngập những vết thương.

Vì vậy, nàng vĩnh viễn sẽ không yêu, mà những người khác cũng không dám yêu nàng.

Một người phụ nữ ôn nhu lại xinh đẹp như thế, nếu không thể chắc chắn mình chính là người có thể mang lại hạnh phúc cho nàng, bọn họ cũng không dám theo đuổi nàng, họ không nỡ tạo thêm một vết thương trong trái tim mỏng manh như pha lê kia. Sự luyến tiếc của bọn họ làm đôi mắt trong suốt kia như bị bịt kín bởi một bóng ma, nàng đã  27 tuổi, thế nhưng còn có một đôi mắt giống như một thiếu nữ, đứng trên cao mà nhìn xuống thế gian, không hề nhiễm một chút bụi trần. Nàng là vị nữ thần Nguyệt Quế trong lòng của mỗi người đàn ông, từ những người kiêu ngạo, tự mãn đến ti tiện hay nhát gan, đều như Apollo, không thể đến gần nàng. Nàng chính là Ngu Thư Hân.

...

"...Những người đàn ông này, quả thật xem chị giống như nữ hoàng rồi!".Ngu Đình Huy vẻ nửa đùa nửa thật thở dài, trên môi ngậm một điếu thuốc, gương mặt tuấn tú không hề sợ hãi mà đón lấy những ánh mắt nóng rực từ mọi phía. Cậu đã quá quen với việc này rồi, mỗi lần cậu trở về tìm gặp người chị họ này, thế nào cũng sẽ có một trận rối loạn không nhỏ, phụ nữ thì hận không thể gắn kết với anh giống như điếu thuốc trên đôi môi kia, đàn ông thì mơ ước đến cái sự đãi ngộ đặc biệt mà Ngu Thư Hân dành cho cậu. Không có người đàn ông nào có thể cùng nàng chia sẻ chiếc ghế sofa kia, trừ cậu ra.

"Chị có chắc là chúng ta thực sự không cần đổi đến một nơi vắng vẻ hơn không?" Ngu Đình Huy đấm nhẹ vào lưng chiếc ghế sofa, nửa như chăm chú nhìn vào Ngu Thư Hân. "Em còn muốn giữ lại cái mạng bé nhỏ này, để còn có thể nhìn thấy mặt trời mọc vào ngày mai."

"Cậu xấu thật, Đình Huy."Ngu Thư Hân nheo mắt. "Cùng chị họ nói chuyện mà lại dám giở cái giọng ngọt xớt vậy sao? Là ai dạy hư em thế?"

"Là tình yêu dạy hư em đấy." Ngu Đình Huy cười hì hì, không ngại ngùng mà thừa nhận mình đã rơi vào bẫy tình, đồng thời tâm tình cũng rất tốt.

Ngu Thư Hân chăm chú nhìn cậu, từ dáng vẻ của đôi chân mày đến ánh mắt như chứa cả mùa xuân.....đây là người đàn ông trước đây đã từng không hề biết đến hai chữ "tình yêu" là gì sao? Sự thay đổi này quả thật không có lời nào diễn tả được! Nàng bỗng nhẹ nhàng nở một nụ cười.

"Xem ra sức hút của Lý Phương quả thật rất lớn nha! Haiz...chị đã bắt đầu thấy ghen tỵ rồi, đứa em họ chị yêu thương nhất, cũng sẽ nhanh chóng muốn rời xa chị rồi." Nàng than vãn một cách khoa trương, sau đó còn ra sức đưa tay, nhéo nhéo gương mặt tuấn tú của đứa em họ, mười phần ra vẻ chị hai. Ngu Đình Huy vốn là người rất dễ đỏ mặt mắc cỡ, trải qua hành động vừa rồi của nàng, sắc đỏ lan tràn cả đến tận mang tai. "Chị đang làm gì!" Đang có nhiều khách khứa thế này, là chị ấy cố ý làm khó mình sao?

Cậu đẩy tay nàng ra.

"Làm sao? Chị gái nựng nịu em trai một chút cũng không được sao?" Nàng giả vờ vô tội.

Cậu trừng mắt nhìn nàng.

"Được rồi, chị biết, em trai mình đã dồn hết tình yêu vào người phụ nữ khác rồi." Đôi môi anh đào cong lên vẻ giận dỗi. "Ngay cả chạm vào một chút cũng không được, thật tàn nhẫn mà."

"Chị này!" Ngu Đình Huy vừa nói xong, nhất thời nghĩ đến dáng vẻ hiện giờ của người chị họ mình, bất quá là lớn hơn anh có hai tháng mà thôi, thế mà suốt ngày cứ xưng là chị gọi em, thật là đáng giận mà!

"Sắc mặt của cậu xem ra không tốt lắm nha, Đình Huy, có phải do cậu uống nhiều quá rồi không?"

"Chị biết rõ là em ngàn ly cũng không say mà."

"Thế bị bệnh sao? Khó chịu do bị cảm phải không?"

"Em thực sự không thoải mái lắm."

"Thế làm sao bây giờ? Có muốn đến phòng làm việc của chị nghỉ ngơi một chút không? Hay là gọi cô vợ kiêm thư ký của em đến đón?" Lý Phương không hẳn là thư ký của anh, cô ấy chính là một người trợ lý đặc biệt.

"Muốn chị gọi cô ấy đến không?"

"Nếu như chị muốn có nhiều người thưởng thức cái dáng vẻ sững sờ như hóa đá của chị thì em cũng không ngại."

"Là ý gì? Vì sao chị lại bị hóa đá?"

"Bởi vì em chuẩn bị thông báo cho chị một tin tức "tốt lành". " Ngu Đình Huy nhẹ nhàng trả lời, cầm ly rượu lên, ung dung hớp một ngụm.

Ưu thế đã bị đổi chỗ, không ổn rồi.

Ngu Thư Hân chăm chú nhìn cậu em họ, tuy nét mặt vẫn là vui vẻ tươi cười, nhưng trong ngực lại dâng lên một dự cảm không mấy tốt lành.

"Tin tức "tốt lành" gì?"

"Là một người chị đã quen biết từ lâu, nay muốn gặp riêng chị."

"Ai?"

"Cô ta nói Ngu gia chúng ta, người duy nhất có đủ tư cách cùng đám phán với cô ta chỉ có một mình chị, em không còn cách nào khác, không thể làm gì khác hơn là đồng ý sắp xếp cho hai người gặp mặt."

"Đàm phán về việc gì? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?" Ngu Thư Hân hoàn toàn không hiểu gì cả.

Nhưng Ngu Đình Huy cũng không có ý muốn giúp nàng hiểu rõ vấn đề, cố ý nâng chén rượu lên, dáng vẻ như chăm chú nghiên cứu thứ chất lỏng đang chứa trong ly, cho đến khi Ngu Thư Hân đưa tay lên, giả vờ cho cậu một nắm đấm, cậu mới có vẻ như giật mình tỉnh giấc mà mở miệng.

"Nói ngắn gọn là, để bảo vệ chức vụ Tổng Giám Đốc của em, cùng với Tập đoàn KHKT Hoàng Kinh, em cần một số tiền rất lớn, mà người kia có thể giúp được em, chỉ cần chị đồng ý đàm phán cùng cô ta."

"Vì sao cậu lại muốn bảo vệ chức vụ Tổng Giám Đốc của mình? Tập đoàn xảy ra vấn đề gì sao? Người kia rốt cuộc là ai?"

"Chuyện này nói ra rất dài dòng." Ngu Đình Huy mang một vẻ thâm trầm. "Nói chung là, em quyết định tuyên chiến với ba một cách toàn diện."

"Toàn diện tuyên chiến?" Ngu Thư Hân nhướng mày vẻ ngạc nhiên. "Là ý gì?"

"Chị cũng biết, ba vẫn ép em cưới Tạ Ái Vân, em đã suy nghĩ rất kỹ và quyết định cự tuyệt cuộc hôn nhân này."

"Vì Lý Phương?"

"Đúng vậy." Ngu Đình Huy thản nhiên thừa nhận. "Nếu như ông ấy biết em cự tuyệt cuộc hôn nhân đầy lợi lộc này, nhất định sẽ rất tức giận, nói không chừng còn có thể liên hợp cùng các cổ đông cắt chức Tổng Giám Đốc của em, em phải phòng ngừa một cách chu đáo."

"Tình yêu quả thật làm người ta trở nên điên cuồng a!" Ngu Thư Hân mỉm cười buồn bã, một mặt vui mừng vì rốt cuộc cậu em họ đã tìm được tình yêu đích thực của mình, một mặt lại lo lắng vì cậu ấy quyết định chống đối với ba mình đến cùng, nàng nâng ly rượu vang, uống một ngụm, dáng vẻ suy tư. "Thực sự không còn cách nào có thể cứu vãn sao?"

Ngu Đình Huy gật đầu một cách dứt khoát.

Ngu Thư Hân trầm mặc, một lúc sau mới thở dài vẻ bất đắc dĩ. "Cậu đã quyết tâm như thế, chị cũng không cản cậu nữa, chị chỉ hy vọng hai cha con em đừng làm ra những chuyện gì quá khó xử."

Nhất định là sẽ rất mất mặt. Ngu Đình Huy lạnh lùng suy nghĩ. Bởi vì lúc này đây, cậu không chỉ là phòng thủ, mà còn muốn chủ động tiến công, muốn xóa bỏ những gièm pha về quyền lợi trong chính trị và kinh doanh của Ngu gia. Chỉ là việc này không nên nói cho Thư Hân biết, tuy rằng nàng cũng sẽ không chút đồng tình với những người xấu xa trong gia đình, nhưng phụ nữ vẫn luôn nhẹ dạ, để nàng mở mắt nhìn những người lớn trong gia đình tiến vào nhà giam, cũng sẽ khiến nàng bị dằn vặt không ít.

"Được rồi, bây giờ cậu có thể nói cho chị biết, người kia là ai đi? Vì sao nhất định phải là chị cùng cô ta đàm phán?"

Tiếng nói trong trẻo như kéo Ngu Đình Huy khỏi những suy tư tăm tối kia. "Cái này...." Cậu nhìn Ngu Thư Hân, ánh bắt hiện lên một sự biến đổi kỳ lạ. "Người kia thực sự là cùng Lý Phương có chút quan hệ, để trả thù Ngu Gia chúng ta, cô ta đặc biệt phái Lý Phương đến làm gián điệp bên người em, vốn dĩ là muốn trộm những tài liệu cơ mật của công ty, nhưng lại không thể ngờ cô ấy lại yêu em."

"Chị không hiểu rõ ý của cậu." Ngu Thư Hân bối rối. "Cậu nói cô ta muốn trả thù? Tại sao cô ta lại muốn trả thù? Ngu gia chúng ta đã làm việc gì có lỗi với cô ta sao?"

"Không phải lúc nãy chị vừa mới nói sao, tình yêu sẽ làm con người ta trở nên điên cuồng."

"Vậy thì thế nào?" Đôi mi thanh tú như hơi nhíu lại.

"Vẫn chưa hiểu sao? Người kia là bởi vì thù hận trong tình yêu, thế nên mới muốn trả thù. Cô ta chính là người đã từng cùng chị yêu nhau một cách say đắm đấy!"

Ly rượu thoáng chống đã rơi xuống dưới đất, tấm thảm dày đã nhanh chút hút đi tiếng va chạm, thế nhưng cũng không thể nào hút được cái âm thanh đầy khiếp sợ vang vọng bên tai Ngu Thư Hân. Đúng như Ngu Đình Huy dự đoán, dáng vẻ của nàng hiện tại, thực sự chỉ có thể dùng bốn chữ "ngây ra như tượng" để diễn tả.

"Ý của cậu là ... Cậu là nói, người kia là....."

"Triệu Tiểu Đường, chồng trước của chị."

...

Ngu Thư Hân, vợ trước của cô.

Một cái tên lẽ ra cô nên chôn sâu cùng quá khứ, thế nhưng nó lại chưa bao giờ buông tha cho cô, những lúc vô tình, cứ như quấn chặt lấy tim cô, buộc thật chặt, nén thật chặt, khiến cô hầu như không thể hô hấp. Cô không thể quên được nàng.

Triệu Tiểu Đường ngồi xuống, đem thân thể mình vùi thật sâu và chiếc ghế sofa, nhắm mắt lại, theo thói quen đưa tay xoa đầu, chén rượu lạnh lẽo như nằm yên trong những ngón tay cứng rắn của cô. Ngu Thư Hân – là quá khứ mà cô từng yêu say đắm, là hiện tại mà cô đang cố chấp đạt được, còn tương lai.... Cô rất muốn nàng sẽ trở thành một người hoàn toàn không có bất kỳ ý nghĩa nào với cô nữa. Triệu Tiểu Đường mở mắt ra, ánh mắt lạnh lẽo chăm chú nhìn vào ly rượu trên tay, nhưng những gì cô thấy lại là hồi ức của nhiều năm về trước....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro