Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Năm ấy.

Nàng xuất thân trong một gia đình chính trị gia thế hiển hách, cuốc sống an nhàn, sung sướng, còn cô, lại là một đứa không cha không mẹ, lớn lên trong cô nhi viện.

Nàng có thể học trong một trường đại học danh giá nhất, còn cô, ban ngày phải đi làm thêm, ban đêm theo học lớp bổ túc của một học viện kỹ thuật.

Nàng không lo không nghĩ, vui vẻ và rực rỡ như một đóa xoa mùa xuân, còn cô, lại như một đám mây đen, luôn tỏ ra dáng vẻ khó gần, uy hiếp như muốn mang đến một trận mưa gió bão bùng. Nếu như nàng là ánh sáng thì có lẽ, cô chỉ thích hợp làm một cái bóng của ánh sáng kia.

Căn bản vốn dĩ hai người không nên gặp nhau, nhưng bởi vì một cơ duyên ngẫu nhiên mà quen biết, nồng nhiệt yêu thương nhau một thời gian....

Giống như câu chuyện xưa giữa cô nàng thiên kim tiểu thư cùng tên tiểu tử vô danh, thế nhưng, kết cục lại tuyệt đối không hề như trong truyện cổ tích.

Truyện cổ tích thực sự không bao giờ tồn tại trong cái thế giới này, cô đương nhiên biết rõ điều đó, thế nhưng lần đầu tiên rơi vào tình yêu, cô nhất thời đã quên mất sự tàn khốc của hiện thực....

Đối mặt với những ký ức trong quá khứ, Triệu Tiểu Đường chỉ cười nhạt.

Có lẽ không nên xem đó là một nụ cười, cô chỉ là hơi nhếch môi, có vẻ như không kiên nhẫn mà hạ khóe miệng, đôi môi lạnh như băng kỳ thực không có chút dấu vết của sự tan chảy. Bắt đầu từ rất lâu trước kia, cô đã trở nên không biết làm thế nào mới có thể nở nụ cười. Bây giờ, đôi khi cũng có một nụ cười mỏng manh, đó cũng chỉ là chiếc mặt nạ để cô xã giao trong kinh doanh.

Cô đứng lên, cầm theo ly rượu, chậm rãi và thong thả bước đi trong căn nhà, giống như .... giống như một vị vua sư tử đang dò xét lãnh thổ của mình. Đây là căn biệt thự nằm dưới chân núi Hoàng Sơn mà cô vừa mua năm ngoái, phong cách xây dựng, nhìn bên ngoài, có vẻ nghiêng ngả giống tháp nghiêng Pisa ở Ý. Đây là tác phẩm kỳ quái của một vị kiến trúc sư thiên tài, ông ấy sử dụng những miếng kính thủy tinh lớn cùng những khúc gỗ thô chưa gọt rũa, thể hiện một nơi, Châu Âu không ra Châu Âu mà Châu Á cũng không ra Châu Á, không mang theo phong cách hiện đại cũng không phải phong cách mộc mạc giản dị. Ngôi nhà giống như một sự thách thức đối với những cái gọi là truyền thống, phong cách và hình dáng không mang chút gì tương xứng với nhau, nếu như không phải là người có những ý thích khác lạ, sẽ không thể thưởng thức được. Chính vì thế nên vị kiến trúc sư thiên tài kia ngay từ đầu không có ý định bán ngôi biệt thự này. Cũng chính vì ông không muốn bán mà số người muốn sở hữu nó lại kéo dài không hết, bởi vì với danh tiếng của vị kiến trúc sư, nếu ai sở hữu được ngôi biệt thự này sẽ có được thừa hưởng sự vinh quang của nó.

Hôm ấy, Triệu Tiểu Đường đi xuyên qua gần hết ngôi biệt thự, vất vả lắm mới có thể tìm vị chủ nhân. Vị kiến trúc sư tính tình cổ quái kia liền hỏi cô, rốt cuộc cô thích nhất điểm nào của ngôi biệt thự? Cô trả lời rằng cô không hề thích ngôi biệt thự này chút nào.

"Vậy vì sao cô muốn mua nó?"

"Bởi tất cả những người giàu có đều muốn mua nơi này, nếu cuối cùng, tôi là người sở hữu được nó, bọn họ sẽ hết sức tò mò, sẽ tận lực điều tra tôi là ai."

"Thế thì sao? Cô muốn nổi tiếng bằng cách đó sao?"

"Đúng, tôi muốn nổi tiếng." Cô trả lời rất kiên quyết. "Tôi muốn những con người trong xã hội thượng lưu ở Trung Quốc, mỗi một người đều biết đến tôi, tôi muốn bọn họ nôn nóng muốn làm quen với tôi."

"Vì sao?"

"Bán nơi này cho tôi, ông sẽ hiểu lý do vì sao!"

"Ý của cô là, chờ cho đến khi cô khuấy động một trận trong xã hội thượng lưu, tôi sẽ từ từ hiểu được cô đang muốn làm cái gì sao?"

"Không sai."

Kiến trúc sư vuốt cằm, nhìn cô với vẻ hứng thú. "Cô là một người rất biết đàm phán, cô biết rõ tôi là một người rất hiếu kỳ, thích nhất là xem kịch vui, hơn nữa những lời cô nói cũng rất thẳng thắn, không giống như những người khác cứ vẫy đuôi với tôi, ra sức ca ngợi ngôi nhà này, thế nhưng lại không thể nói được là nó đẹp chỗ nào....haiz...được rồi, ngôi nhà này bán cho cô cũng không uống phí, thế nhưng cô đừng nghĩ tùy tiện ra một cái giá là có thể mua được."

"Ông muốn bao nhiêu?"

Vị kiến trúc sư nói ra một con số.

Triệu Tiểu Đường sắc mặt không đổi. "Tôi sẽ trả ông phân nửa giá đó."

"Phần nửa? Cô đùa gì thế!" Vị kiến trúc sư phản đối. "Cái cô này, không phải nói muốn gia nhập vào thế giới thượng lưu sao? Làm sao lại có thể trả một cái giá keo kiệt như thế?"

"Giá trị của căn biệt thự này đáng bao nhiêu tiền, chính ông là người biết rõ nhất."

Kiến trúc sư nheo mắt lại. "Cô nói cô làm việc cho công ty nào? Một tập đoàn đầu tư tài chính?" Ông ta lật tấm danh thiếp của cô xem tới xem lui. "Quả nhiên là tính toán tỉ mỉ. Nói thật, nếu như cô thực sự chấp nhận cái giá mà tôi đưa ra, tôi sẽ nghĩ rằng đầu óc của cô có vấn đề, tôi cũng không muốn đem tác phẩm của mình bán cho một người ngu ngốc."

Cô cười lớn tiếng, đưa tay ra bắt tay. "Tốt, thành giao."

Một tháng sau, việc sang tên căn biệt thự ấy cũng hoàn tất, Triệu Tiểu Đường chính thức trở thành chủ nhân của ngôi biệt thự kỳ quái này.

Cô tiên đoán không sai, một khi biết được nơi này đã bán đi, mọi người đều rất muốn biết rốt cuộc người mua là ai, tò mò đến tột cùng vì không biết thần thánh phương nào lại có thể khiến cho vị kiến trúc sư cổ quái kia bán ra tác phẩm đắc ý nhất của mình. Mà ông ta cũng không vội công khai, cố giữ bí mật, càng làm cho mọi người muốn biết ai là chủ nhân hiện tại của tòa biệt thự này.

Có đôi khi, chịu khó làm kẻ dưới, so với làm người đứng trên sẽ có thể làm thay đổi nhiều thứ. Đây là cái mà Triệu Tiểu Đường học được trong những năm gần đây. Ngoại trừ học được việc nhún nhường, cô còn học được rằng, sự nghiệp hiển hách, huy hoàng tuyệt đối sẽ làm nâng cao giá trị của một người. Vừa nghĩ đến việc đó, Triệu Tiểu Đường cười nhạt.

Cô đi lên lầu ba, nóc nhà được làm từ những mảnh kính hình thoi để đón lấy hết ánh sáng bên ngoài, phía cửa sổ có một cái kính viễn vọng. Cô nhẹ nhàng vuốt ve chiếc kính xa xỉ ấy, kính viễn vọng ... đó là vật mà trước kia, chính là niềm mơ ước lớn nhất của cô, thế nhưng hôm nay, mơ ước bé nhỏ ấy đã không đáng kể. Hoàn toàn ngược với ngày xưa không một xu dính túi, hiện tại, cuộc sống của cô chính là niềm ao ước của biết bao người, chức vụ của cô cũng rất cao, chính là Giám đốc điều hành một khoản quỹ đầu tư tư nhân, trên tay có quyền vận dụng khoản tiền hàng tỷ USD. Khoản quỹ mà cô quản lý, liên tục trong ba năm, đều đứng đầu Tập đoàn, trong lĩnh vực đầu tư, "The Season" là cái tên có thể đảm bảo kiếm ra được tiền, hơn nữa, là rất nhiều tiền.

Công ty rất tin cậy cô, thậm chí một người nên thường xuyên phải ở Bắc Kinh để làm việc như cô, có đôi lúc cũng sẽ nghỉ vài ngày bay đi Thượng Hải. Bọn họ cũng mặc kệ cô đi Thượng Hải là vì việc công hay việc tư, là đi tìm những khoản đầu tư tiềm năng cũng được, là đi ăn chơi cũng được, nói chung, mọi việc đều để cho cô làm chủ. Cô chỉ cần báo cáo với một người duy nhất, chính là vị Boss tối cao, Đới Manh.

Nhưng ngay cả có như vậy đi nữa, thì Đới Manh cũng không có cách nào biết rõ hành tung của cô, trong công ty, cô nổi tiếng là "độc hành hiệp.", không có bạn bè, luôn là một người bí ẩn. Không ai biết vì sao cô lại thích bay đến Thượng Hải, không ai biết cô mua lại căn biệt thự kỳ quái ở núi Hoàng Sơn, càng quan trọng hơn , không ai có thể biết được tâm tư của cô nghĩ gì.

Cô khom người, ghé sát vào chiếc kính viễn vọng, tay trái nắm lấy phần thân kính, thay đổi độ lớn của góc nhìn, chỉ một lúc sau, cô liền thấy được hình ảnh cô muốn nhìn. Một chiếc áo màu tím lay động dưới gốc cây Nguyệt Quế.

Ánh trăng mờ áo chậm rãi soi bóng một cô gái mảnh khảnh, cô lộ ra một gương mặt đẹp tuyệt mỹ, trên tay nàng là một chiếc lá Nguyệt Quế, dáng vẻ có chút suy tư. Triệu Tiểu Đường chăm chú nhìn vào nàng.

Ánh mắt tối tăm, tim đập mãnh liệt, da thịt trên người phảng phất như đang nóng dần lên, ngón tay nắm chặt lại, toàn thân cô như lâm vào trạng thái đề phòng, giống như ...giống như con thú hoang đang rình rập con mồi của mình.

Cô nhìn nàng đang ngẩn người dưới ánh trăng, sau đó, một người phục vụ bỗng nhiên gọi nàng, nàng như giật mình tỉnh giấc, dịu dàng cười, theo người thanh niên kia quay trở vào bên trong.

Cô nhìn theo nàng, thẳng cho đến khi bóng dáng kia biến mất khỏi tầm mắt của mình, cô vẫn đứng bất động. Ngu Thư Hân ... sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, nàng sẽ rơi vào chiếc bẫy mà cô đã cố tình giăng chờ đón nàng.

Để tạo ra một cái bẫy hoàn hảo, cô đã mất tròn 5 năm, 5 năm qua, mỗi một ngày, cô đều suy nghĩ tìm cách. Rốt cuộc, cũng là lúc nên thu hoạch rồi.

Điện thoại di động bỗng đổ chuông, tiếng nhạc vang lên như làm tăng thêm chút thú tính trong người cô, cô gần như hưng phấn mà mỉm cười với một dãy số xa lạ trên màn hình chiếc điện thoại. Cô bắt máy.

"... Là chị, Thư Hân đây."

Chiếc điện thoại truyền đến một giọng nói trong suốt, vang vọng bên tai cô ...giống như một hòn đá nhỏ rơi xuống mặt hồ, tạo nên những vòng tròn chuyển động. Triệu Tiểu Đường hít sâu một hơi, ngữ khí vẫn lạnh lùng không đổi.

"Ngu Thư Hân?"

"Đúng vậy."

"Đã lâu không gặp."

"Đúng vậy, đã lâu rồi không gặp." Nàng im lặng vài giây. "Những năm gần đây ...em ... em có khỏe không?"

"Cũng không tệ lắm."

"Nghe Đình Huy nói, em hiện tại làm việc tại một tập đoàn đầu tư rất lớn ở bên Mỹ, cậu ấy nói công ty của em là ... đầu tư các quỹ của tư nhân sao?"

"Đúng vậy."

"Đó là cái gì? Cùng quỹ công khác như thế nào."

"Là nhằm vào những cá nhân muốn có quỹ để đầu tư." Cô giải thích một cách vắn tắt, thấy nàng không có phản ứng gì lại nhẹ nhàng bổ sung. "Chúng tôi không tiếp nhận những công ty đại chúng, bởi vì rủi ro tiềm ẩn của họ là khá cao."

"Là như vậy sao." Ngu Thư Hân thở dài nhức đầu. "Thành thật mà nói, chị đối với những việc đầu tư tài chính như thế này đều không thể hiểu rõ ràng."

"Chị không cần phải hiểu." Thân là tiểu thư của Ngu gia, nàng chỉ cần biết làm sao để xài tiền là được.

"Đình Huy nói em có thể lên được chức Giám đốc như hôm nay chắc chắn phải nỗ lực rất nhiều, những năm gần đây chắc hẳn em cũng trải qua rất nhiều khó nhọc phải không?"

Cô có nghe lầm không? Giọng điệu của nàng giống như mang vài phần thương xót với cô sao? Hà tất phải như thế!

Khóe môi cô hơi cong lên. "Cũng không có gì. Còn chị, một người vốn dĩ là thiên kim tiểu thư lại tự mình đi mở một nhà hàng, nhất định là rất khó khăn?"

"Chị nghe có vẻ giống như em đang châm chọc chị sao?" Nàng cười khổ.

"Chị nghe lầm rồi." Cô chỉ nói sự thật mà thôi.

Nàng im lặng một lát, sau đó lại hỏi. "Đình Huy nói em muốn gặp chị phải không?

"Công ty của Ngu Đình Huy đang cần nguồn vốn đầu tư của tôi, tôi chỉ là muốn tìm một người có thể tin tưởng được đến thảo luận mà thôi."

"Nói vậy là em hoàn toàn tin tưởng chị sao?"

"Chị sẽ không ngầm giở trò với tôi."

"Đình Huy cũng sẽ không a." Nàng nói nhỏ.

Triệu Tiểu Đường nghe lý lẽ của nàng cũng cảm thấy một chút bất đắc dĩ, đôi mi chợt nhíu lại. "Xem ra chị cùng Ngu Đình Huy tình cảm rất tốt sao?"

"Đúng vậy, bọn chị từ bé đã lớn lên cùng nhau."

"Thư Hân đối với tôi rất quan trọng, tôi rất thích cô ấy, cho nên tốt nhất cô đừng làm tổn thương chị ấy."

Tiếng nói thâm trầm lại vang lên quanh quẩn bên tai Triệu Tiểu Đường.

Ngày trước, khi cô đưa ra điều kiện muốn gặp gỡ Ngu Thư Hân thì Ngu Đình Huy đã cảnh cáo cô như thế.

Ngoài lần đó ra, Ngu Đình Huy còn cho cô biết thêm một tin tức làm cô phải khiếp sợ, chỉ là tin tức đó là thật hay giả vẫn phải đợi cô xác nhận lại...

"Chúng ta hẹn gặp nhau ở đâu?" Ngu Thư Hân nhẹ nhàng cắt đứt sự trầm tư của cô. "Văn phòng của em sao?"

"Tôi không có văn phòng ở Trung Quốc."

"Vậy, đến nhà hàng của chị được không?"

"Đến chỗ tôi." Cô lạnh lùng nói. Nếu cần nói chuyện, thì phải đến nơi của cô.

"Ở đâu?"

"Đến nhà của tôi." Cô nói thêm. "Ở gần nhà hàng của chị, đi lên hai khúc quanh là em có thể thấy được."

"Nhà em...." nàng nửa do dự, nửa kinh ngạc hỏi. "Chẳng lẽ là căn biệt thự bằng thủy tinh kỳ quái kia sao?"

"Không sai."

"Hóa ra căn biệt thự đó là do em mua sao? Bọn chị cứ thầm đoán xem ai là chủ nhân mới của ngôi biệt thự ấy." Nàng nhẹ nhàng nở một nụ cười, tiếng cười thanh thúy hệt như chiếc chuông gió. "Sở thích của em ... thật hoàn toàn khác lạ."

"Rất quái lạ?" Cô nghe ra được ẩn ý trong lời nói của nàng.

"Không phải vậy." Nàng phủ nhận một cách uyển chuyển, dừng lại một chút rồi tiếp tục. "Em thực sự thích ngôi nhà đó sao?"

"Không thích."

"Vậy tại sao lại mua nó?"

Cô ho nhẹ một tiếng và không trả lời.

Câu chuyện lại rơi vào trạng thái im lặng bế tắc.

Nàng thở dài một cách bất đắc dĩ. "Được rồi, vậy chúng ta hẹn gặp nhau tại nhà của em đi, về phần thời gian, tối hôm nay có thể chứ?"

"Không thành vấn đề."

"Tốt, vậy để chị qua đó."

Cuộc hẹn đã được sắp xếp ổn thỏa, thế nhưng nàng lại chưa chịu cúp điện thoại, cô nghe được tiếng hít thở rất nhỏ của nàng, phảng phất như trong đầu đang có rất nhiều suy nghĩ.

"Chị còn muốn nói gì nữa không?" Cô chủ động lên tiếng.

"Triệu Tiểu Đường." Nàng gọi tên cô, giống như trước kia vậy, nhẹ nhàng và ôn nhu, đâm thẳng vào tim cô. Cô rất hận nàng, thế nhưng sao lại cảm thấy có chút rung động.

"Rốt cuộc vì sao em lại muốn gặp chị?"

Để muốn hỏi chị vì sao.

Cô lạnh lùng thầm nghĩ, khóe môi bất giác tạo thành một vòng cung. "Bởi vì tôi muốn cùng chị làm một cuộc giao dịch."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro