Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô muốn cùng nàng thực hiện một cuộc giao dịch.

Là giao dịch gì? Nàng thật tò mò, tò mò đến mức tim đập thật nhanh.

Là do hiếu kỳ sao? Ngu Thư Hân đưa tay lên ngực mình và tự hỏi, tim đập nhanh như vậy, cảm giác đau nhức đến mức khó thở đến như vậy, là bởi vì hiếu kỳ chứ không phải là bởi có chút quyến luyến khi đối diện với quá khứ sao?

Quá khứ đã trôi qua. Nàng đã tự thề với lòng, không cần nghĩ đến, cũng không cần hối hận gì nữa, cứ để hồi ức tan thành tro bụi đi.

Nhưng tối nay, nàng sẽ gặp lại cô, một người đến từ quá khứ.

Gió đêm có chút se lạnh, Ngu Thư Hân choàng thêm một tấm áo khoác bằng da dê, đi đường tắt lên núi, vừa qua một khúc quanh, một ngôi nhà với hình thù kỳ lạ thình lình hiện ra trước mắt nàng.

Nàng dừng lại ngắm nhìn ngôi biệt thự ấy.

Gỗ cùng thủy tinh, đều là những vật liệu kiến trúc mà nàng yêu thích, nhưng vị kiến trúc sư thiên tài này lại có thể kết hợp lại thành một loại kiến trúc mà nàng không thể đoán ra được mang phong cách gì. Cũng giống như người con gái nàng đã từng yêu say đắm kia, nàng thích cô vì ở cô toát ra rất nhiều khí chất rất đặc biệt, nhưng đến cuối cùng, nàng lại phát hiện ra được, mình mãi mãi cũng không có cách nào có thể hiểu được cô.

Triệu Tiểu Đường là một người rất khó hiểu.

Ngu Thư Hân buồn bã thở dài, đưa tay nhẹ nhàng đẩy cánh cửa của hàng rào bằng gỗ. Trong sân là một gốc cây cổ thụ to lớn vững chải, bên cạnh đó là một chiếc võng.

Diện tích của khoảng sân không nhỏ, nhưng lại giống như không có ai chăm sóc, cỏ dại mọc lan tràn xen lẫn với vài cành hoa hồng đang mọc một cách mất trật tự.

Một khoảng sân bị bỏ hoang.

Ngu Thư Hân giật mình nhìn cảnh vật trước mắt, trong ngực bỗng nhói đau.

Nói cho cùng, cô vẫn chưa từng chân chính xem ngôi biệt thự này là nhà của mình sao?

Nàng dời ánh mắt, không đành lòng nhìn tiếp, dịu dàng bước đến trước cửa.

Cánh cửa lớn đã mở phân nửa, chỉ vừa đủ để nàng đi vào, một mình.... ai, ý của cô không phải là muốn chính nàng đi vào lãnh địa của cô sao? Cô sẽ không chào đón nàng, nàng phải tự tìm đến cô thôi.

Nàng đi qua đại sảnh, cách bài trí kỳ lạ khiến nàng choáng váng mà ngây ngốc đứng nhìn, vị kiến trúc sư đã đào một cái kênh nho nhỏ, nhìn có vẻ giống như là hồ bơi, sát bên là một chiếc bàn gỗ thô để uống cafe cùng một chiếc ghế nằm thoải mái.

Trong phòng, mọi vật dụng đều là duy nhất, duy nhất một chiếc ghế sofa, một bàn ăn cơm với một chiếc ghế, một bồ đồ ăn trên bàn ... Là sự bài trí của vị kiến trúc sư kia kỳ quái kia hay do cô? Ở đây thể hiện rất rõ ràng rằng chủ nhân không chào đón bất cứ một vị khách nào.

Ngu Thư Hân đứng ngay giữa đại sảnh, nhất thời có chút hoa mắt, phảng phất như nàng đang lạc vào một không gian kỳ ảo nào đó, nàng nhìn xung quanh mình, vẫn tìm không được chủ nhân của ngôi nhà.

Xem ra vấn đề này của nàng là rất khó giải quyết.

Nàng cười khổ, từ từ bước lên cầu thang, lầu hai là một nơi rộng rãi, dùng để giải trí, ti vi và dàn loa như một rạp chiếu phim mini, kệ sách, sofa, quầy ba, bàn bi-da ... bi-da là trò giải trí cho một người chơi sao? Nàng thầm nghĩ đùa, ánh mắt vừa chuyển, ngưng đọng vào một bức tranh nghệ thuật treo trên tường.

Tranh này, đương nhiên là tranh thật đi? Với tình hình tài chính hiện nay của cô, cần chi phải mua đồ giả.

Nói đi nói lại, người kia rốt cuộc là đang ở chỗ nào?

Ngu Thư Hân hơi nhíu mày, chỉ một lát sau, tìm được một cầu thang gỗ be bé dẫn đến một lối nhỏ phía trên trần nhà, lên tầng trên nữa, có vẻ giống như là một cái kho để chứa đồ.

(Cái này hơi khó hiểu, nhưng nếu nhà ai có gác xép thì chắc có thể hình dung được, nghĩa là chiếc cầu thang gỗ này nó xuyên qua một khoảng nhỏ của trần nhà, dẫn lên phía trên)

Không lẽ cô ở trên đó?

Ngu Thư Hân vịn lấy cầu thang gỗ, chậm rãi mà bò lên trên, trên môi vừa nở nụ cười, vừa nhìn thấy sự trang hoàng của bên trên, nàng ngưng cả hô hấp.

Ở đây hoàn toàn không phải là một nơi âm u chật hẹp như nàng tưởng tượng, mà là một không gian rộng rãi, bốn mặt đều là những ô cửa sổ thật to, nóc nhà hoàn toàn làm bằng thủy tinh trong suốt, chỉ cần ngước đầu lên là có thể nhìn thấy mặt trăng lưỡi liềm ở phía xa chân trời kia.

Trên những bệ cửa sổ bằng gỗ, là những ngọn đèn nhỏ với hình dáng khác nhau đang được đốt sáng, giống như những vì sao đang tranh nhau phát sáng.

Mà cô, giống như đang ngồi trên dãy ngân hà đầy sao kia, hai chân duỗi thẳng, gác trên bệ cửa sổ, ngón tay thon dài đang kẹp một điếu thuốc.

Đã qua nhiều năm như vậy, cô vẫn không thể bỏ thói quen hút thuốc của mình...Ngu Thư Hân bối rối nhìn đốm lửa nhảy nhót trên điếu thuốc.

Trong khi cô chuyên tâm hút, nàng lặng lẽ ngắm nhìn cô, da cô so với trước đây dường như trắng hơn một chút, có thể là do thường xuyên ngồi trong văn phòng để làm việc đi, từng đường nét trên khuôn mặt đã trở nên thành thục rất nhiều, đường cong trên chiếc cằm phảng phất mang chút cô độc.

Mũi của cô, hình như hơi cong một chút, là bởi vì từng bị thương sao? Lòng nàng chợt thắt lại, ngực đau nhói, ánh mắt nhìn xuống một chút, nhìn bờ vai của cô so với trước kia càng thêm rắn chắc và dài rộng nhiều hơn.

Cô đã trưởng thành. Nàng mỉm cười, chút ngây ngô tàn dư của tuổi trẻ đã hoàn toàn biến mất, bây giờ, cô mười phần là một đại mĩ nhân.

Nàng vẫn đang nắm lấy tay vịn của chiếc cầu thang gỗ, lẳng lặng mà nhìn cô.

Qua một lúc lâu, cô dường như cảm nhận được ánh mắt của nàng, từ từ quay lại.

Ánh mắt hai người giao nhau tại không trung, giống như một tia lửa xẹt qua, ký ức ngày xưa chợt bùng cháy như pháo hoa, sau đó, chậm rãi mà lụi tàn.

"Đã lâu không gặp." Nàng nói lại câu nói đầu tiên mà nàng đã nói với cô trong điện thoại.

Cô không trả lời, rít một hơi thuốc, sau đó chậm rãi phun ra từng vòng khói.

"Em vẫn không bỏ thuốc." Nàng nói nhỏ. "Em đã từng hứa với chị rằng em sẽ không hút thuốc nữa."

Cô lạnh lùng mà nâng khóe môi.

Nàng say mê nhìn cô trong phút chốc, sau đó cẩn thận mà bước khỏi cầu thang gỗ, tiến vào bên trong.

Nhìn ra phía bên ngoài, độ cao cheo leo bên vách núi làm nàng có chút choáng váng, nàng vội thu hồi ánh mắt của mình, nén lại nỗi sợ hãi, nhìn thẳng vào người con gái đã lâu không gặp.

Thế nhưng, Triệu Tiểu Đường vẫn cứ ung dung hút thuốc.

Cô biết nàng có chứng sợ độ cao, cũng đoán được nàng đứng trên tầng lầu thủy tinh này, khẳng định rất không thoải mái, cô chính là cố ý muốn nàng lên đây, cố ý muốn nàng đối mặt với độ cao này.

"Ngôi nhà này...rất thú vị." Nàng tìm một chủ đề để phá vỡ sự im lặng. "Cái kênh ở dưới nhà, là hồ bơi sao?"

"Đúng vậy." Cô trả lời một cách tùy tiện

"Thật đặc biệt." Nàng mỉm cười. "Chị thích cái cây cổ thụ cùng chiếc võng bên trong sân, em thường hay nằm nghỉ ở đó sao?"

"Tôi không có được sự thoải mái nhàn hạ đó."

"Nói cũng đúng, hiện tại em nhất định là rất bề bộn nhiều việc, công việc của em thường phải làm tăng ca đến nửa đêm phải không?"

"Hoàn hảo."

"Em có thích công việc hiện tại của mình không?"

"Chưa từng nghĩ đến là có thích hay không."

"Thế cuộc sống thì sao?"

"Hoàn hảo."

"Bình thường, ngoại trừ làm việc, em còn làm gì nữa?"

"Hừm." Cô trả lời bằng cách hừ lạnh như thế.

Một cuộc nói chuyện khó khăn như vậy, nếu cứ tiếp tục duy trì, vĩnh viễn cũng không có khả năng hiểu được đối phương, nàng rất sợ sự giao tiếp như thế.

Ngu Thư Hân nhắm mắt, hít sâu.

Vậy đi thẳng vào vấn đề chính đi!

Sau khi quyết tâm, nàng mở to đôi mắt trong sáng của mình. "Triệu Tiểu Đường, em rất hận chị, đúng không?"

Triệu Tiểu Đường chợt rung động một chút, không ngờ tới nàng lại hỏi một cách thẳng thắng như vậy.

"Vì sao em lại hận chị?" Nàng nhẹ nhàng mà hỏi.

Cô không thể giải thích, chỉ nheo mắt lại, điếu thuốc đang dần nóng lên trên tay.

Vì sao ư? Điều này còn cần phải hỏi sao?

Nàng vẻ như thực sự không thể giải thích được, dịu dàng đi về phía cô, đứng trước mặt cô, ngước đôi mắt tràn đầy u sầu như sóng nước mùa thu.

"Đình Huy nói, em vì trả thù Ngu gia, phái Lý Phương đến bên cạnh cậu ấy làm gián điệp, vì sao em lại muốn làm như vậy? Năm ấy, chúng ta chia tay nhau một cách nhẹ nhàng mà, không phải sao?"

Nhẹ nhàng chia tay? Nàng xem trận cãi nhau kinh thiên động địa ngày ấy là việc nhẹ nhàng sao?

Là nàng quá hời hợt hay là cô quá ồn ào?

Triệu Tiểu Đường gạt tàn thuốc xuống, trong lòng chợt như đang bị đóng băng. "Chị cho rằng năm ấy, chúng ta là chia tay nhau một cách nhẹ nhàng sao?" Cô hỏi một cách gấp gáp.

"Chẳng lẽ không đúng sao?" Dáng vẻ của nàng nhìn thật vô tội.

Quá vô tội, khiến cô phải hoài nghi là thật hay giả.

Trên mặt cô bỗng hiện lên một vẻ suy tư, lời nói trước kia của Ngu Đình Huy bỗng dưng vang lên trong tâm trí của cô....

"Ngu Đình Huy nói chị mất đi một chút trí nhớ, có thật vậy không?"

"Hả?" Nàng sửng sốt, vẻ như không hiểu được. "Đình Huy nói vậy sao?"

"Rốt cuộc là có chuyện này không?"

"Chị ... hẳn là không thể nào." Ngu Thư Hân kinh ngạc. "Nếu thực sự chị bị mất đi một chút trí nhớ gì đó, vì sao Đình Huy lại không cho chị biết chứ?"

"Nói cách khác, chị hoàn toàn không cảm thấy mình có dấu hiệu gì của việc mất trí nhớ?"

Nàng lắc đầu.

Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Ngu Đình Huy cố ý trêu chọc cô sao? Triệu Tiểu Đuờng âm thầm suy nghĩ, ánh mắt thâm trầm bất định.

Một lúc sau, cô đứng lên, cầm lấy một tập văn kiện đặt bên cửa sổ đưa cho nàng, tập văn kiện ấy đã được sớm chuẩn bị tốt.

"Ký hiệp định này đi."

Nàng kinh ngạc cầm lấy phần văn kiện. "Hiệp định gì?"

"Ngu Đình Huy cần tiền, tôi cần phụ nữ." Cô giải thích rất ngắn gọn.

Tiền cùng phụ nữ?

Sắc mặt Ngu Thư Hân nhất thời trắng bệt. Trong điện thoại cô từng nói muốn cùng nàng thực hiện một cuộc giao dịch, sẽ không là...Cô sẽ không phải muốn nàng đem chính thân thể của mình làm vật trao đổi cùng số tiền mà Đình Huy cần đi?

"Em... Tiểu Đường, em đang đùa sao? Em, em không có khả năng là muốn..." Chính vì khiếp sợ nên nàng không thể nói rõ thành lời.

"Có cái gì sai sao? Tôi hiện tại có tiền, công việc ổn định, có thể nuôi sống một người phụ nữ, huống chi, với tuổi của tôi hiện tại, cũng là lúc nên lo lắng đến việc kết hôn rồi."

Kết hôn?!

Ngu Thư Hân nhất thời không thể thở được. "Thế nhưng, thế nhưng ... chị không thể! Chúng ta đã từng ly hôn, từng một lần nhận được bài học thất bại kia, chúng ta không có khả năng..."

"Chị đang đang suy nghĩ cái gì vậy?" Cô lạnh lùng cắt đứt lời nàng, ánh mặt lạnh lùng như băng tuyết của vùng cực Bắc. "Chị sẽ không cho rằng tôi muốn chị đi? Đừng có vô lý như thế."

Nàng bỗng giật mình, hơi thở như vỡ vụn.

Cô không muốn nàng? Thế cô...muốn cái gì?

"Em nói là giao dịch, rốt cuộc là có ý gì?"

"Tôi muốn chị làm một bà mai, giới thiệu cho tôi một người thiên kim tiểu thư nhà giàu có, giống như chị vậy, cô ta ngoại trừ thuộc gia đình quyền thế, còn phải đủ thông minh, lại phải có phong cách, tôi ghét nhất lại loại phụ nữ không có đầu óc, cũng không thể quá xấu xí, tôi tin những vị tiểu thư xinh đẹp thật sự không ít đúng không?"

Giọng điệu trào phúng của cô làm đôi tai nàng như tê dại, trái tim như hoảng hốt. "Vì sao em muốn như vậy?"

"Rất đơn giản, bởi vì tôi muốn tiến vào xã hội thượng lưu. Tôi cần gia đình vợ của mình có đủ mối quan hệ để có thể thay tôi phát triển sự nghiệp, cũng cần một người vợ có huyết thống cao quý thay tôi sinh dục thế hệ tiếp theo."

"Em!" Ngu Thư Hân trừng mắt khó có thể tin được người trước mặt, dáng vẻ của cô hoàn toàn không chút biểu tình, ngôn ngữ so với băng tuyết càng lạnh lùng.

Cô muốn, không phải là nàng mà là cô đang muốn sỉ nhục nàng!

Toàn thân nàng cứng ngắc, đầu óc choáng váng, suy nghĩ lộn xộn, trong ngực như đang nóng dần lên. "Cái em muốn không phải là một người vợ, mà là một món hàng, em cho rằng phụ nữ lại yêu thích lại người mang nặng tư tửng chủ nghĩa như thế sao?"

"Có thích hay không thì cần phải xem công lực của bà mối như chị, phụ nữ không phải là có cái bản lĩnh từ đen nói thành trắng sao?" Cô cười nhạt.

Nàng tức giận đến run cả người. "Triệu Tiểu Tường, em đừng có quá đáng, chị sẽ không hợp tác cùng em làm ra những chuyện như vậy, nếu em cần một người phụ nữ thì nên theo đuổi một cách chân thành, không nên dùng phương thức như là đang mua một món hàng trên thương trường như thế này."

"Không phải lúc nãy chị cũng nói đó sao? Công việc của tôi rất bận, làm sao có thời gian dư thừa để theo đuổi phụ nữ?"

"Đó là vấn đề của em, không phải của chị!"

"Thế vấn đề của NgùbĐinh Huy cũng là vấn đề của chị, có đúng hay không?" Cô nhẹ nhàng cong khóe môi.

Nàng bối rối.

"Để giúp đỡ người em họ yêu quý nhất của chị, ngay cả một việc nhỏ nhặt như thế chị cũng không chấp nhận sao? Tôi cũng không phải muốn chị làm gì, chỉ muốn chị giúp tôi giới thiệu một đối tượng tốt, coi như chị tác hợp cho một đoạn nhân duyên đi, có gì là không thể?"

Đúng vậy, có gì là không thể?

Người bình thường cũng sẽ thay người bạn độc thân của mình an bài một cuộc xem mắt đấy thôi? Nàng cần chi phải bài xích như vậy?

Ngu Thư Hân tâm thần bất định, nàng không hiểu tại sao mình lại giận dữ như vậy.

"Hơn nữa, nếu như tôi tìm được một người phụ nữ vừa ý, tôi cũng sẽ tốn rất nhiều tâm trí, tôi cần ý kiến của chị xem nên đưa hoa hay đi xem ca nhạc, nhất là phải nhớ kỹ thói quen, sở thích của người ấy, chị định ra kế hoạch tác chiến, tốt nhất là giúp tôi đạt được hiệu quả lớn nhất với chi phí tối thiểu." Cô lạnh lùng tuyên bố

Thành phẩm? Hiệu quả và chi phí?

Cô đúng là đem việc theo đuổi phụ nữ thành giống như đến chợ mua một món hàng sao?

Ngu Thư Hân nhẹ nhàng nâng khóe môi. "Thế còn tình yêu?" Nàng khiêu khích mà hỏi cô. "Em hẳn là biết, hôn nhân quan trọng nhất là phải có tình yêu chứ?"

"Đừng nói với tôi chị vẫn còn tin vào chuyện hoang đường này." Triệu Tiểu Đường nói giọng mỉa mai.

"Đương nhiên chị tin." Nàng trừng mắt nhìn cô. "Hôn nhân không thể không có tình yêu."

"Phải không?" Cô hừ lạnh một tiếng, khóe miệng hiện lên một nụ cười trào phúng sắc như đao, đâm thật sâu vào máu thịt. "Vậy chị nói cho tôi biết, trước kia hai chúng ta cũng lấy tình yêu để làm nền cho hôn nhân, tại sao vẫn thất bại?"

Nàng im lặng không nói gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro