Chap 16: Đáng tò mò đấy!...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vừa đi nó vừa thầm chửi rủa tên kia. Hỏi thử có tức không chứ, dù gì ở nhà nó được bố cưng như công chúa mà khi lên trường nó lại bị ngược đãi chả khác gì tên osin chính hiệu. " Haizzz" thở dài ngao ngán nó đi nhanh xuống căn tin.

...

Trường nó là trường tư nổi tiếng nên mọi thứ trong trường cái gì nó cũng to nên tất nhiên căn-tin là thứ không ngoại lệ.

Ôi, cái căn- tin trường nó to hơn nhà nó gấp hai lần ý. Ở trung tâm là quầy nhận thức ăn, bên cạnh là máy bán nước tự động. Nên muốn ăn gì, uống gì là có tất. Còn xung quanh là các dãy bàn ăn dài sạch sẽ thoáng mát dành cho học sinh và giáo viên.

Nhưng tả thì trông đẹp đẽ, lí tưởng lắm, còn sự thật thì... Mỗi lần đến giờ cơm là y như rằng một trận đấu chính thức bùng nổ. Bọn học sinh chả đứa nào chịu đứa nào, tranh nhau chỗ đứng rồi tranh thức ăn. Nhìn như bãi chiến trường ý. Dù nhà trường đã ra quy định nhưng chúng nó vẫn chứng nào tật nấy.

Nhưng muốn có thức ăn sớm cũng không đến nổi khó lắm. Chỉ cần bạn đạt được 3 yêu cầu sau thì chuyện đó dễ như trở bàn tay:

· Thứ nhất: Bạn là con cháu chức to, quyền lớn. chỉ cần ngồi vào vị trí là cơm sẽ bay vào mồm ngay lập tức.

· Thứ hai: Bạn là bạn thân, người quen, người yêu với mấy anh đại, chị đại trong trường thì bạn sẽ có chỗ đứng hàng đầu.

· Cuối cùng: bạn chỉ cần " Xinh đẹp" thì thức ăn tự đến thôi.

Là học sinh ở đây hơn một năm đủ để nó rút ra được những triết lí đó.

Vâng nó tất nhiên là chẳng đạt nổi được một trong ba yêu cầu trên. Đời khốn nạn thế đấy, lúc đầu nó nhận ra một anh đại trong trường khi nó đi đám giỗ của một người bạn bố. thật ra anh ta là con của con của con của con của... nói trắng ra là nó cũng chả biết là con của ai. Chỉ nghe ba nói là họ hàng xa xa xa xa... lắm. Thì dù xa cỡ bao nhiêu thì cũng gọi là họ hàng nên nó bèn đi tới làm quen. Nhưng cái sự đời nó đắng quá, lại gần thăm hỏi thì thằng chả bảo đéo quen biết gì, đến tên bố nó chả cũng đéo biết nên thôi dẹp quân.

À còn có cái " Xinh" nữa. Nó thì từ nhỏ tới giờ luôn được bố nó khen xinh như công chúa mà nó cũng thấy nhiều người nói như thế mà: bố nó, cô dì chú bác bên nội, anh Long, và nhỏ Vân nữa. Nên nó nghĩ nó vẫn đạt được yêu cầu 3.

Nó nhớ đó là vào năm lớp 10. Lúc đó nó đã suy luận ra được những yêu cầu bất di bất dịch đó rồi. Mỗi lần đến căn- tin, nó chọn một chỗ ngồi lí tưởng nhất, đủ để tất cả mọi ánh mắt có thể nhìn thấy nó. Rồi nó làm đủ kiểu: chu mỏ này, hất tóc này, sẹc si này, còn cả hôn gió nữa... Nhưng sự thật đau lòng là những bữa đó nó về lại lớp với cái bụng trống không. Chả có thằng nào để ý đến cho cơm đến cả nhìn chúng nó còn chả muốn. Thế mà còn bị chúng chọc quê nữa. Và từ hôm đó nó đã chấp nhận được số phận của nó là: hành động thì mới có cái mà ăn.

Nhưng ông trời cũng đâu đến nỗi ghét nó như thế. Đến kì 2 năm lớp 10 thì nhỏ Vân chuyển về trường nó, nhờ nhỏ có sắc đẹp trời ban nên cuộc đời nó thay đổi hẳn. Chỉ cần xuống căn-tin là có cả đống thằng con trai đứng xếp hàng đưa đồ ăn cho nhỏ, nó chỉ cần chọn món rồi chén thôi, chả khác gì tiên trên trời. Nên nó cực kì cảm tạ ông trời vì đã ban nhỏ đến với nó.

Nhưng đau khổ là bây giờ con Vân nó nghỉ học rồi, nó phải ngậm đắng nuốt cay mà chịu đựng lại những đau khổ năm nào. Nuốt cay đắng vào trong nó gồng mình chen vào đám heo đói đang điên cuồng kia.

Đứa đẩy đứa lấn đứa húc đứa đạp, may là nó nhỏ con nên chen một tí là đến bên chỗ quầy liền à. Hahahahaha. Cười thầm trong lòng nó nhanh chóng gọi món.

- Chị cho em hai hambơgơ, một bánh mì ngọt ạ.

- Ôi hết bánh mì ngọt rồi em ạ.- chị quản lí nói.

- Ô thế còn gì ạ.

- Cơm chiên thập cẩm em.

- Hả? thôi thế cho em 2 hambơgơ thôi ạ.- Thật ra từ nó nó rất ghét cà chua với cà rốt, mà trong hambơgơ với cơm chiên thập cẩm thì lại có hai cái đó. Thôi thì bấm bụng uống sữa cầm đói vậy.

Lấy thức ăn xong nó chạy qua chỗ bán nước, may là có đến ba cái máy lận nên nó không cần phải chen lấn gì cả. Vui vẻ nó rút tiền ra để mua thì:

-Hả? chết rồi không mang đủ tiền rồi.- nó mếu máo nhìn vào tờ 20 nghìn trong tay. Lúc sáng vì vội quá nên nó chả xin tiền, còn quên lấy tiền của hắn nữa nên bây giờ mới ra nông nổi như này đây. Thôi nó đành mua hai lon coca cho hắn còn nó uống nước lọc đủ rồi, coi như hôm nay ăn chay.

Thầm than thân trách phận, miệng liên tục chửi rủa tên điên kia chả thèm nhìn đường nó vô tình va trúng người.

" Bộp"...

Hai cái hambơgơ rơi xuống đất một cách vô tình, nó nhìn theo mà lòng đau như cắt. Thầm nghĩ thôi rồi phen này thì không sống nổi với tên kia rồi.

- Này bạn có sao không.- một giọng nam trầm ấm vang lên.

- Ơ không sao!.- Mắt nó vẫn nhìn chằm chằm vào hai cái bánh không nỡ rời.

- Mình xin lỗi nha.- Người đó lên tiếng

- Đã bảo là không sao rồi mà. Khổ thế!.- nó bực tức quát tên đó.

- À... À...- Người đó giật mình trước thái độ của nó.

Chẳng thèm nhìn mặt nó tức giận lạnh lùng bỏ đi, để tên đó ngẩn tò te nở một nụ cười khiến các nữ sinh trong trường chảy máu mũi:

- "Đáng tò mò đấy" Nói rồi tên đó cũng bỏ đi.

..................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro