Soju

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suho đá một bao cát, tiếng đập ảm đạm vang vọng qua võ đường trống rỗng. Lớp học buổi sáng vừa kết thúc, để anh ấy một mình với những suy nghĩ của mình, và chúng không hẳn là dễ chịu.

Ký ức về cuộc gọi đêm hôm trước với Sieun đã lặp lại trong tâm trí anh ấy. Anh vẫn có thể cảm thấy sức nóng dâng lên trên má, lời thú nhận đáng xấu hổ rơi ra từ môi anh." anh đã thủ dâm khi em gọi"

Anh ta rên rỉ trong lòng, vùi mặt vào tay. Anh ấy đã rất không biết xấu hổ, rất minh bạch trong sở thích của anh ấy đối với Sieun. Nhưng anh ấy không thể làm gì khác được. Âm thanh giọng nói của Sieun, thậm chí nhuốm màu kiệt sức và mất tập trung, đã đốt cháy thứ gì đó trong anh mà anh không thể kiểm soát.

Điều làm anh ấy khó chịu hơn cả sự thiếu kiềm chế của chính anh ấy là sự im lặng của Sieun. Anh ấy đã không nhận được tin tức gì từ Sieun kể từ cuộc gọi đó, thậm chí không phải là một tin nhắn văn bản đơn giản thừa nhận sự đáng xấu hổ của Suho. Suho biết Sieun đang bận rộn với đám cưới, nhưng một phần nhỏ trong anh ấy không thể không lo lắng.

Sieun, liệu em ấy có ghê tởm mình không? Thất vọng?Em ấy có hối hận không?

Suy nghĩ của Suho tăng vọt, sự lo lắng của anh ấy tăng lên theo từng phút. Anh ấy biết Ji-an là một mối đe dọa, một người phụ nữ ngọt ngào và quyến rũ, người rõ ràng đã lọt vào mắt xanh của mẹ Sieun.

Anh ấy nhớ lần đầu tiên anh ấy gặp mẹ  Sieun, trở lại trường đại học khi họ chuyển đến phòng ký túc xá chung của họ.

Không gian chật chội chứa đầy những chiếc hộp, sách giáo khoa và sự căng thẳng có thể cảm nhận được. Mẹ của Sieun, một người phụ nữ có khuôn mặt nghiêm khắc với ánh mắt xuyên thấu, đã nhìn Suho từ trên xuống dưới, sự phản đối của cô ấy rõ ràng.

"Cậu là người khiến con tôi phải chuyển vào Eunjang à, cô ấy đã nói, giọng cô ấy với sự khinh thường.

Suho đã im lặng, má anh ấy nóng bỏng vì xấu hổ. Anh ta biết mẹ của Sieun đang đổ lỗi cho anh ta về cuộc chiến đã khiến Sieun phải học tại trường trung học Eunjang, một ngôi trường khét tiếng dành cho những thành phần cá biệt.

Anh ấy đã cúi đầu xuống, không thể chạm vào mắt mẹ Sieun. "Con xin lỗi, cô Yeon, anh ta lầm bầm. " Chuyện ấy sẽ không xảy ra lần nữa.

Mẹ của Sieun chỉ đơn giản là mím môi, ánh mắt không lay chuyển. "Tôi hi vọng là vậy, cô ấy đã nói, trước khi quay lại và rời khỏi phòng mà không nói thêm lời nào.

Ký ức vẫn còn nguyên, một lời nhắc nhở về sự không tán thành mà anh ấy phải đối mặt từ người có ý kiến rất quan trọng đối với Sieun. Nó thúc đẩy sự bất an của anh ấy, nỗi sợ hãi của anh ấy rằng anh ấy không đủ tốt cho Sieun, rằng anh ấy sẽ không bao giờ là người đàn ông mà mẹ của Sieun tin tưởng gả con trai mình cho.

Suho đã trở lại hiện tại bởi một cảnh báo pin yếu trên điện thoại của anh ấy. Chới với thở, anh ấy nhận ra mình đã quên bộ sạc ở nhà. Anh ấy quyết định quay trở lại căn hộ, hy vọng Sieun có thể đã về.

Khi anh ta ra khỏi sảnh của võ đường, một giọng nói quen thuộc đã gọi tên anh ta.

"Suho!

Suho quay lại, một nụ cười ngạc nhiên lan tỏa trên khuôn mặt anh ấy. Dựa vào tường là Minhyuk, một trong những người bạn thân nhất của anh ấy trong quân đội.

"Minhyuk! Suho thốt lên, ôm lấy người bạn của mình trong một cái ôm. "Này cậu đang làm gì ở đây vậy?

Minhyuk cười toe toét, đôi mắt lấp lánh vì nghịch ngợm. "Chỉ nghĩ rằng tôi sẽ gây bất ngờ cho anh em trí cốt của mình, anh ấy nói. "Bên cạnh đó, tôi nghe nói cậu đã trở lại Seoul.

Một làn sóng nhẹ nhõm tràn qua Suho. Anh ấy đã không nhận ra rằng anh ấy đã nhớ những người bạn của mình đến mức nào, những lời nói đùa dễ dàng và sự hiểu biết được chia sẻ.

+

"Nếu nói chuyện ở đâu đó, thì chúng ta phải đi bây giờ thôi, Suho nói, liếc nhìn đồng hồ của mình khi họ bước vào pojangmacha. "Tôi chỉ có thể ở lại trong nửa giờ.

Minhyuk nhướng mày, một nụ cười nhếch mép đang đùa giẫm trên môi. "Ồ vậy sao? anh ấy trêu chọc. "Ai đó đang đợi cậu ở nhà hay sao?

Suho cảm thấy hơi nóng dâng lên trên má mình. "Có lẽ, anh ta lầm bầm, nhìn đi chỗ khác.

Minhyuk cười khúc khích, tát vào lưng Suho khi họ ngồi xuống những chiếc ghế đẩu nhựa xung quanh một chiếc bàn chao đảo. "Đừng lo lắng, bí mật của cậu sẽ an toàn với tôi, anh ấy nói, gọi ajumma cho hai chai soju.

Khi đồ uống tới và cuộc trò chuyện chuyển sang thời gian của họ trong quân đội, một sự ấm áp quen thuộc lan tỏa qua Suho, một cảm giác thân thiết mà anh ấy đã bỏ lỡ trong thời gian rời khỏi doanh trại.

Nhưng bên dưới tiếng cười và những câu chuyện được chia sẻ, một sức nặng lắng đọng trong lồng ngực anh ấy. Sự im lặng của Sieun lơ lửng trong không khí, một lời nhắc nhở liên tục về sự căng thẳng bất thành văn đã âm ỉ giữa họ vào đầu ngày hôm đó.

Anh ấy uống một ngụm soju dài, chất lỏng nóng lên trong giây lát làm tê liệt cơn đau trong tim anh ấy. "Minhyuk, anh ấy bắt đầu, giọng nói đầy cảm xúc, "Tôi cần nói chuyện với cậu về điều này."

Minhyuk nghiêng người về phía trước, biểu hiện của anh ấy trở nên nghiêm túc. "Có chuyện gì vậy, người anh em?

Suho hít một hơi thật sâu, tự rèn luyện bản thân vì lời thú nhận mà anh đã tránh quá lâu. "Đó là về Sieun, anh ấy nói, giọng anh ấy hầu như không nói gì một lời thì thầm.

Minhyuk gật đầu, đôi mắt đầy hiểu biết. "Biết ngay cậu sẽ chỉ luôn mồm nhắc về Sieun mà, anh ấy nói. "Cậu chẳng thể ngừng nhắc tới Sieun từ khi vào quán đó có biết không.

Suho cười khúc khích, một âm thanh cay đắng. "Tôi không thể nói gì khác được, anh ấy thừa nhận, giọng nói của anh ấy dày đặc đầy cảm xúc. "Sieun là tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến.

Anh ấy tiếp tục nói với Minhyuk mọi thứ - hiệp ước, đám cưới, nụ hôn trên sân thượng, những tín hiệu khó hiểu của Sieun.

Minhyuk chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu, một cái nhìn chu đáo trên khuôn mặt anh ấy. Khi Suho uống xong, anh ta nhấp một ngụm rượu soju dài, sau đó đặt ly xuống với một tiếng đập quyết đoán.

"Anh bạn, anh ấy nói, giọng anh ấy chắc chắn, " cậu ần nói cho anh ấy biết cậu cảm thấy thế nào."

Suho chế giễu, một tiếng cười cay đắng thoát ra khỏi đôi môi của anh ấy. "Không đời nào? Lỡ tình bạn của chúng tôi kết thúc thì sao, tôi thà sống như vậy còn hơn mất Sieun mãi mãi..."

Minhyuk vươn tay qua bàn, tay anh nắm chặt cánh tay của Suho. "Cậu sẽ không mất anh ấy đâu, người anh em, anh ấy nói, giọng nói của anh ấy đầy niềm tin. "Nhưng nếu cậu không nói sự thật thì cậu có thể sẽ mất anh ấy.

Suho nhìn chằm chằm vào bạn mình, một tia hy vọng lóe lên trong mắt anh. "Cậu thực sự nghĩ vậy à?

Minhyuk gật đầu. "Hãy tin tôi, người anh em, anh ấy nói, "thà chấp nhận rủi ro còn hơn là sống với sự hối tiếc."

Suho hít một hơi thật sâu, trọng lượng lời nói của Minhyuk chìm vào. Anh ấy biết anh ấy đã đúng. Anh ấy không thể tiếp tục che giấu cảm xúc của mình, nếu anh ấy muốn có một cơ hội thực sự trong tương lai với Sieun.

+

Một làn sóng nhẹ nhõm tràn qua Sieun khi anh phát hiện ra Suho tại pojangmacha. Anh ấy đã rất lo lắng, trí tưởng tượng của anh ấy gợi lên những kịch bản xấu nhất. Nhưng ở đây Suho, còn sống và khỏe mạnh, đang cười với... một người khác.

Sự nhẹ nhõm ban đầu của Sieun nhanh chóng được thay thế bằng một cơn đau âm ỉ ở ngực. Anh ấy quan sát khi Suho nghiêng người về phía người đàn ông tóc vàng, đầu họ sát nhau khi họ chia sẻ một trò đùa. Một cơn ghen tuông, sắc sảy và bất ngờ, xuyên qua cảm xúc của Sieun.

Anh ấy biết anh ấy không có quyền cảm thấy như vậy. Anh và Suho không hẹn hò, thậm chí không chính thức là một cặp đôi. "Chạy thử" chỉ là vậy - một thử nghiệm. Không có gì đảm bảo, không có lời hứa.

Chưa hết, cảnh tượng Suho cười với người khác, một người không phải là anh ta, châm chọc nhiều hơn anh ta quan tâm để thừa nhận. Anh ta đột nhiên cảm thấy muốn bỏ đi vào bóng tối và giả vờ như anh ta không nhìn thấy gì cả.

Nhưng chân anh ấy không muốn di chuyển. Anh ta đã bén rễ tại chỗ, đôi mắt anh ta dán chặt vào Suho và người bạn đồng hành của anh ta. Anh ấy nhìn Suho nâng ly của mình lên để nâng ly chúc mừng, tiếng cười của anh ấy vang lên trong đêm.

Một phần nhỏ của Sieun, phần hợp lý, hợp lý, nhắc nhở anh ta rằng anh ta đang ghen tuông vô cớ. Suho được phép có bạn bè, có một cuộc sống bên ngoài của họ. Nhưng phần cảm xúc của anh ấy, phần đã được đánh thức bởi sự đụng chạm của Suho, lời nói của anh ấy, nụ hôn của anh ấy, không thể không cảm thấy một sự phản bội.

Anh ấy đã bị cuốn vào sự bất an của chính mình, nỗi sợ hủy hoại tình bạn của họ, đến nỗi anh ấy đã không xem xét khả năng Suho tiếp tục.

Một làn sóng giận dữ bất ngờ dâng lên trong anh ta, một cơn thịnh nộ dữ dội không nhắm vào Suho, mà là vào chính bản thân anh. Tại sao anh ấy không nói với Suho anh ấy cảm thấy thế nào? Tại sao anh ấy lại để nỗi sợ hãi kìm hãm anh ấy?

Anh ấy đã quá tập trung vào việc bảo vệ quá khứ của họ, tình bạn thoải mái của họ, đến nỗi anh ấy đã không nhìn thấy tiềm năng cho một tương lai, một tương lai mà họ có thể không chỉ là bạn bè.

Anh ấy hít một hơi thật sâu, tự rèn luyện bản thân cho cuộc đối đầu không thể tránh khỏi.

Anh ấy sẽ không để nỗi sợ hãi chi phối hành động của mình nữa. Anh ấy sẽ nói với Suho sự thật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro