1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 但求
Link: http://danqiujun.lofter.com/

Truyện đăng khi chưa có sự đồng ý của tác giả, cảm phiền để nguyên nơi này cho mình nhé!

Đây là Hiểu Tiết, nhớ nha Hiểu Tiết, không xách, không nghịch. Bạn nào không vừa mắt couple này á, hãy quay lại nha, chúng ta không có duyên rồi.

Một điều nữa, truyện này sẽ chút hơi hướng của shotacon, ta không khuyến khích bạn nào dưới 18 tuổi hay dị ứng thể loại này tiếp tục đọc. Hãy cân nhắc trước khi bắt đầu nhé ^^

Cảnh báo đầy đủ rồi 😎😎😎😎 Sãn sàng chưa nào? Đi thôi!!!! 😄😄

_______________________

     Năm tháng tầm thường ùn ùn kéo đến, nhạt nhẽo giống như nước sôi, bất tri bất giác, mười năm tuế nguyệt, từ lúc cảnh xuân tươi đẹp cũng đã theo dòng thời gian mà qua, quạnh quẽ lại bất đắc dĩ.

    Nông trường ban đêm, bãi cỏ thấm đẫm sương rơi, treo trên đỉnh trời đen sẫm, ánh trăng tà tà trút xuống, ngẫu nhiên dừng lại ở trên khuôn mặt thiếu niên, mở mắt ra, một mảnh tinh tú mênh mông, sáng lạn đến không đành lòng ghé mắt.

    Người đi rồi, lưu lại một mình ta cô độc.

    Thiếu niên trở mình, nằm thẳng ở trên sườn núi, khóe mắt vệt nước chưa khô, tình ý cũng không từ ngữ nào có thể nói ra được.

    Từ trong lồng ngực lấy ra kia tấm ảnh cũ ố vàng, nấm mốc đã xâm lấm theo từng vết rạn, trong ảnh chụp mơ hồ đã không nhìn rõ hình dáng của đôi mắt trong suốt ấy, nhưng người nọ  một cái nhăn mày, một nét cười, giọng nói ôn nhu, sớm đã khắc dấu thật sâu ở trái tim thiếu niên.

    Chuyện cũ theo gió, chỉ còn lại chấp niệm, không thể quay về, cũng không thể quên được.

                      *             *
                             *

    Mùa đông của mười năm trước, phương bắc mới vừa đánh giặc xong, khắp núi đồi đều tràn ngập khói lửa tiêu điều, đào đất lên ba thước nơi nơi đều thấy xương người. Các chiến sĩ đã đợi rất lâu, rốt cục cũng đợi được một Ngày Toàn Thắng, bọn họ cởi ra chiến bào đã thủng ngàn lỗ, vui mừng như điên mà ôm nhau khóc cùng một chỗ, bên kia ngọn núi, vầng trăng trầm về phía tây, ngày đêm luân phiên, sẽ không lâu nữa, ánh dương sẽ chiếu sáng cả bầu trời phương đông.

    Vì diệt trừ dư nghiệt, quân đoàn 12 phụng mệnh đi xuống phía nam, chặn đường tàn địch chạy trốn, làm đội trưởng, Hiểu Tinh Trần ung dung, khiển quân ra đi, đi ba ngày ba đêm, mới thuận lợi đến quân đội trú điểm.

    Cái gọi là trú điểm kỳ thật là một nông trường, chủ của nông trường là một nhà chất phách đã ba đời làm nông, làn da ngăm đen, cười rộ lên một hàm răng có chút ố vàng, nhìn thấy bọn họ một đoàn hạng nặng võ trang xa binh, còn một quyển đứng đắn kính chào theo nghi thức quân đội.

    Hắn nói chuyện giọng nói oang oang thật lớn, một bên tiếp đón đám người Hiểu Tinh Trần tiến vào trong nhà, một bên hướng trong phòng gọi, "A Dương, lấy mấy bồn hoa quả ra đây!"

    Tai theo kia sang sảng tiếng kêu, Hiểu Tinh Trần ngẩng đầu lên nhìn, mới phát hiện bên bệ cửa sổ tầng hai, có một bé trai.

    Cậu vừa mới đánh một giấc ngủ, một bàn tay thò ra ngoài cửa sổ, bị nhiễu thanh mộng mà lộ ra một chút bất mãn, khóe miệng triệt hạ một đạo miễn miễn cưỡng cưỡng độ cong, theo cửa sổ rụt trở về.

    Một lát sau, Hiểu Tinh Trần liền nghe thấy một trận "cộc cộc cộc" tiếng bước chân vang trên bậc thang gỗ, kia thiếu niên cà lơ phất phơ tiêu sái lại đây, đem một khuông tràn đầy táo ném tới ngực y.

    Giỏ quá nặng, Hiểu Tinh Trần suýt nữa không tiếp ổn, xốc lên, ước chừng bảy tám cân, y vừa định mở miệng cảm ơn, nhưng thiếu niên kia giống như có vẻ muốn phản ứng y, mắt cũng không nâng một chút, xoay người quay về lầu hai đi mất.

    "Ai hắc hắc, tiểu tử này vẫn như vậy, đừng bận tâm a." Nông chủ ha ha cười, lại cấp mấy người lính đi pha hai bình trà ngon, rôm rả nói chuyện trên trời dưới đất, xảo diệu giảm bớt chút ngượng ngùng khó xử vừa rồi.

    Sau đó Hiểu Tinh Trần mới biết được, thiếu niên kia tên là Tiết Dương, là đứa nhỏ vợ chồng nông chủ trong một ngày tuyết nhặt được, từ nhỏ tính cách cô trầm quái dị, cùng người sống không thể nói mấy câu, nông chủ không ưng tính tình này của cậu cho lắm, bất quá cũng chỉ nhiều thêm một bộ bát đũa, liền làm cho Tiết Dương ở trong này.

    Nông chủ lại cùng Hiểu Tinh Trần nói đến không ít "công tích vĩ đại" của Tiết Dương khi còn bé, đến lúc màn đêm buông xuống, ngoài cửa sổ kim tinh lấp lánh, nói nửa ngày chính mình đều có điểm mệt nhọc.

    Hắn thanh thanh hắng giọng, từ bên hông lấy ra một chuỗi chìa khóa dài, đếm qua số lượng, lại đếm đầu người, nói ra bên miệng lại có chút do dự, "Thật sự, thật có lỗi a, chỗ này của ta hơi nhỏ, có thể phải phiền toái chư vị hai người dùng chung một phòng."

    Mấy người lính buông chén trà, nhìn nhau, tỏ vẻ đều không dị nghị, nói đến cũng hổ thẹn, bọn họ là kẻ làm phiền trước, sao có thể nhận lời xin lỗi của người ta.

    "Không có việc gì, cho cái hố đều có thể ngủ, thực tế không được ổ trâu cũng thành." Một sĩ binh trong đoàn bỗng nhiên trêu ghẹo nói, trêu đến đám người một trận cười vang, cười xong lại đều trật tự, thân thủ đi lấy chìa khóa.

    Hiểu Tinh Trần im lặng ngồi ở một bên, hiếm hoi mới phụ họa một câu, chờ tất cả mọi người chọn xong rồi, mới giơ tay lấy cái cuối cùng.

    —— người này luôn như vậy, ít ngôn quả ngữ, lại đối tất cả mọi người đều tốt.

    Trong đoàn tổng cộng mười một người, Hiểu Tinh Trần thích thanh tĩnh, cũng vui vẻ nhận một mình một gian. Thời gian không còn sớm, binh sĩ đều ngáp dài cả miệng, y đơn giản nói hai câu, liền thả bọn họ trở về phòng nghỉ ngơi.

    Đánh xong lời chào cuối cùng, Hiểu Tinh Trần một mình lưu lại, đem bàn thu dọn, đồ ăn tẩy trừ, mới nhẹ chân nhẹ tay đi lên cầu thang.

    Đi đến lầu hai, mấy trận ngàn quy bách chuyển tiếng ngáy lục tục vang lên, Hiểu Tinh Trần nhìn qua số phòng, đi thẳng đến cuối hành lang, ở trước cửa phòng 205 dừng lại so chìa khóa, cửa phòng khẽ nhếch, vậy mà không khóa.

    Xác nhận không nhầm số phòng xong, Hiểu Tinh Trần mới đẩy cửa mà vào, không nghĩ vừa mới ngẩng đầu, lập tức lui về hai bước, nhất thời không biết nên như thế nào tiêu hóa cảnh tượng một phòng chìm trong hỗn độn đến không chịu nổi trước mắt, chén bát bít tất lẫn lộn một chỗ, trên giường đệm chăn cuộn thành một đoàn, giống như vừa mới trải qua một hồi đại chiến.

    Cái này cũng chưa phải quỷ dị nhất, đi vào trong một chút, Hiểu Tinh Trần tự nhiên nghe thấy, trong phòng có người đang hát.

    Trống rỗng sinh ra động tĩnh, lại ở hơn nửa đêm cực kỳ dọa người. Hiểu Tinh Trần bỗng nhiên quay đầu, lúc này mới phát hiện trong phòng có treo lên màn trướng rộng nửa trượng, mà tiếng hát hoàn toàn là từ trong đó truyền ra. Y cảnh giác không giảm, lại tới gần một chút, thẳng thấy vải mành có chút ẩm ướt, hình như có một bóng người chậm rãi đứng lên.

    Không đợi Hiểu Tinh Trần kịp phản ứng,"roẹt" một tiếng, vải mành xốc lên một góc, thiếu niên không biết gì hết, cả người trần truồng, lau tóc từ trong bồn tắm đi ra.

    Tiết Dương ngẩng đầu, cả kinh, nhất thời kêu lên, cũng chỉ nửa tiếng, còn một nửa bị chặn lại giữa đường, bởi vì Hiểu Tinh Trần đem nó sinh sinh đổ về.

    "Đừng lên tiếng." Hiểu Tinh Trần thấp giọng ngăn lại, y cách Tiết Dương thực gần, gần đến mức có thể ngửi thấy kia hương sữa tắm còn chưa tiêu tán phảng phất đâu đây, Tiết Dương bị che miệng, lại trần như nhộng, dưới cơn thịnh nộ, một cước mãnh kích hạ bộ đối phương.

    Nhưng cậu trăm triệu không nghĩ tới, Hiểu Tinh Trần đến cùng là tay "lão làng", nhiều năm làm binh sĩ như vậy, có dạng đánh lén nào là không gặp qua đâu, thân mình hơi nghiêng đi cái, liền làm cho Tiết Dương đá vào khoảng không.

    Tiết Dương dùng sức quá mạnh, thiếu chút nữa liền ngay cả người mang luôn bồn tắm ném trên mặt đất, may mắn Hiểu Tinh Trần nhanh tay lẹ mắt, ở trên lưng cậu đỡ lấy một phen, mới đem người mò trở về.

    Thở dốc chưa định, cửa phòng bỗng nhiên công cốc vang lên, bên ngoài truyền đến thanh âm của một binh lính, "Đội trưởng, làm sao vậy?"

    Hiểu Tinh Trần mắt nhìn giương nanh múa vuốt Tiết Dương, thong dong đáp lại một câu, "Không có việc gì."

    Ngoài phòng, tiếng bước chân càng lúc càng xa, trong phòng, thiếu niên liều chết giãy giụa.

    "Đừng đánh thức mọi người, em không kêu, ta liền buông tay."

    Nghe nói như thế, Tiết Dương miễn cưỡng an tĩnh lại, Hiểu Tinh Trần buông lỏng dần, lại bất ngờ không kịp phòng mà bị cắn một ngụm.

    Tiết Dương dùng lực rất lớn, thẳng đến trong miệng cảm nhận được mùi máu mới nhả ra, cậu hung tợn ngẩng đầu, một chút nửa điểm khỏa thân xấu hổ cũng không có, thẳng ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm Hiểu Tinh Trần, làm y hai má nóng lên, chạy nhanh lấy khăn tắm bao lấy cậu.

    "Nhanh mặc quần áo."

    Hai người lần đầu tiên chính thức gặp mặt liền hoang đường như thế, thật là ý vị sâu sa.

    Hiểu Tinh Trần ngồi trên ghế, hồi tưởng lại hình ảnh có  "tính sát thương" rất cao kia, nhịn không được khụ hai tiếng.

    Chính là này hai tiếng ho khan, dẫn Tiết Dương đem tầm mắt chuyển đến y, cậu cong chân bắt chéo nằm ở trên giường, nghiêng đầu nhìn Hiểu Tinh Trần.

    Tiết Dương năm nay tuổi chưa qua mười lăm, Hiểu Tinh Trần cho tới bây giờ không cùng tiểu hài tử có quan hệ, không khí có vẻ có chút cứng ngắc. Y sờ hết túi trên thân, thật vất vả mới tìm ra một khối quân dụng chocolate, nghĩ tiểu hài tử hẳn là đều thích đồ ngọt, liền đưa cho đối phương.

    "Cho này."

    Tiết Dương mắt liếc qua lòng bàn tay y, cũng không có ý tứ nhận lấy.

    "Yên tâm, không phải thuốc độc."

    Hiểu Tinh Trần tri kỷ đem giấy bọc xé mở, sôcôla điềm hương nháy mắt chiếm cứ cảm quan, Tiết Dương cái mũi vừa ngửi thấy, ba hồn bảy phách bị câu đi phân nửa, thấy bộ dạng chân thành của Hiểu Tinh Trần, cậu thử thăm dò cúi đầu, liền đối phương động tác mớm ăn cắn một miếng.

    "Ngọt a." Tiết Dương liếm liếm môi, ngẩng đầu nói.

    Hiểu Tinh Trần lần đầu tiên nghe thấy giọng nói của cậu, không hề khàn khàn giống như thời kỳ thiếu niên vỡ giọng, ngược lại bọc lấy vài tia không thể nói hết ngọt nị.

    Tựa như chocolate trong tay y.

    Làm cho người ta muốn ngừng mà không được.

    Rốt cuộc là thiếu niên tâm tính, ăn đến kẹo chưa bao giờ gặp qua, mới vừa rồi giương cung bạt kiếm liền hoàn toàn ném ra sau đầu, Tiết Dương cười hì hì cắn bảo bối trong miệng, vẻ mặt chờ mong nhìn về phía Hiểu Tinh Trần.

    "Có còn không?"

    Hiểu Tinh Trần bị cậu âm tình bất định tiểu tính tình chọc nở nụ cười, đáp nói, "Có, về sau mỗi ngày cho em một viên."

    Ngày hôm sau, chủ nông trường phát hiện mình đem chìa khóa sơ cua của phòng Tiết Dương đánh mất, chờ hắn thấy Hiểu Tinh Trần từ phòng 205 đi tới một khắc, mới hiểu được mình không chỉ ngốc một lần.

    Nông chủ biết tính xấu của Tiết Dương, hỏi Hiểu Tinh Trần muốn hay không đổi một gian phòng khác, không nghĩ tới lời còn chưa dứt, đương sự liền đột nhiên sát tới trước mắt.

    "Không cho phép."

    Hiểu Tinh Trần cười khẽ, hóa ra tiểu tử này tai còn nhọn hơn người khác nhiều.

    Có lẽ là thật sự lo lắng đối phương sẽ đi phòng khác, Tiết Dương lập tức hướng Hiểu Tinh Trần bên cạnh ngồi xuống, kiếm từ đặt câu cả buổi, rốt cục nghẹn ra một câu, "Anh đã đáp ứng ta."

    Người sau ngạc nhiên,"Cái gì?"

    "Mỗi ngày một viên đường."

    Hiểu Tinh Trần cân nhắc  trong chốc lát, giật mình nhận ra ngụ ý của Tiết Dương, trên mặt ý cười không giảm còn tăng lên, lạc đề trả lời, "Ta không đi."

    Sau đó Tiết Dương không nói gì nữa, chỉ có Hiểu Tinh Trần thấy, kia bên dưới mênh mông tóc ngắn cất giấu một đôi tai phiếm hồng.

   

    Có lẽ là bởi vì chocolate, quan hệ giữa Tiết Dương cùng Hiểu Tinh Trần càng ngày càng mật thiết. Hôm nay cậu đang muốn đi chăn trâu, ngậm kết suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng cũng đem Hiểu Tinh Trần đi theo.

    Trên đồng cỏ mênh mông, đàn trâu kết thành hàng chậm rãi đi, trời cao mây nhạt, bốn phương gió thổi, chuyển thành một bức tự nhiên tạo hóa tráng lệ cảnh tượng.

    Tiết Dương nhàn nhã túm trụ một đầu trâu già lạc đàn, chống lưng trâu trèo lên.

    "Giá giá ——"

    Hiểu Tinh Trần dở khóc dở cười, vừa rồi người này liền động cưỡi trâu tâm tư, nhưng này trâu già làm sao so với được với tuấn mã, mặc cho cậu thúc giục như thế nào, vẫn như cũ bước đi còn chậm hơn vịt.

    Tiết Dương trời sinh tính tình không an phận, ở trên lưng trâu còn muốn tả diêu hữu hoảng, hoa chân múa tay vui sướng, Hiểu Tinh Trần sợ cậu ngã xuống, đành phải nắm lấy tay cậu bước đi phía trước.

    Được lòng bàn tay ấm áp bao lấy, Tiết Dương nắm chặt một ít, thậm chí có thể cảm nhận được vệt chai trên ngón tay nam nhân, Hiểu Tinh Trần đã từng nói qua với cậu, đó là luyện súng mà lưu lại.

    "Hiểu Tinh Trần."

    "Hửm?"

    "Em muốn nhìn súng của anh! "

    Một câu hai nghĩa. Ai ~ thiện tai thiện tai. Nếu mười năm sau Tiết Dương còn có thể nhớ những lời này, đại khái sẽ xấu hổ, giận dữ đến một chưởng chụp chết mình.

    Đối binh lính mà nói, súng chính là nửa mệnh, chiến tranh qua đi, Hiểu Tinh Trần liền đem khẩu Aka 95 dùng miếng vải đen bao lấy, bọn họ đều hi vọng, không bao giờ có tiếng súng vang lên nữa.

    Tháo xuống băng đạn súng trường rút đi sát khí trên chiến trường, lẳng lặng nằm trên mặt bàn, Tiết Dương vô cùng tò mò đùa nghịch nửa ngày, một khắc không ngừng hỏi cái này hỏi cái kia.

    Hiểu Tinh Trần đứng ở một bên, liền như vậy nhìn cậu, thỉnh thoảng ứng lấy một câu.

    Vì vòng quan hệ này, y xem như phá vỡ quân kỷ, ở trong quân doanh, súng của quan quân là không thể tùy tiện cho người khác động vào.

    Nhưng ở trong lòng Hiểu Tinh Trần, Tiết Dương không phải người khác.

    Trước đó tình yêu cố sự thường thường cũng đều là như vậy mà bắt đầu, nhất tình bất tri sở khởi, nồng nàn một mối tình.

    Đêm đó, bên ngoài trời đông giá rét, Tiết Dương nhai sôcôla trong miệng, bỗng nhiên đối Hiểu Tinh Trần nói, "Theo giúp em ngắm sao."

    Hiểu Tinh Trần sẽ không cự tuyệt cậu, chỉ là sợ cậu cảm lạnh, trong ngoài ba tầng ôm ấp tròn như con gấu mới bằng lòng thả người ra cửa.

    Mái nhà nông trang rất cao, ngồi ở bên trên, mười dặm không gian đều trải ra trước mắt, Tiết Dương lần đầu tiên trải nghiệm cái gì gọi là "Tựa như vươn tay có thể hái xuống các vì sao".

    Hiểu Tinh Trần thấy cậu cao hứng như vậy, trong lòng cũng ấm áp, phảng phất thấu xương đêm lạnh, trong chốc lát, một cái liếc mắt sang bên cạnh cũng hóa thành hết bụi trần.

    "Hiểu Tinh Trần."

    Thiếu niên tổng không quan tâm lớn nhỏ gọi thẳng đại danh của y, Hiểu Tinh Trần từng cố sửa đổi nhưng cũng không thành công, bởi vì Tiết Dương cảm thấy, "Hiểu tinh trần" ba chữ, là cái tên hay nhất cậu từng nghe, êm tai đến làm cho người ta đắm chìm, hận không thể mỗi ngày đều gọi trăm tám mươi lần.

    "Làm sao vậy?"

    Cậu vừa nói, Hiểu Tinh Trần tự nhiên mà vậy dựa vào, loại này trong lơ đãng dưỡng thành thói quen, đã kéo dài thật lâu.

    "Không có gì, chỉ muốn gọi anh."

    Ở trước mặt Hiểu Tinh Trần, Tiết Dương cũng không che dấu tiếng cười của mình, nụ cười cậu đường hoàng lại làm càn, rơi vào đáy mắt đối phương, liền hóa thành cánh bướm dập dờn trong tim.

    Trong một cái liếc mắt thu hết cả ngàn dặm nhu tình, đều là cho em.

    "Đồ ngốc."

    Hiểu Tinh Trần khẽ cười ra tiếng, ánh mắt lưu chuyển xuống dưới, kia là khuôn mặt có ngắm như thế nào cũng không đủ.

    "Nhắm mắt lại."

    Tiết dương ngạc nhiên một chút, lại ngoan ngoãn làm theo.

    Hiểu Tinh Trần rủ mắt, đưa tay vuốt ve bầu má đỏ ứng của đối phương, người kia bị ấm áp này khẽ run lên, lúc muốn mở mắt ra, lại bị xúc cảm trên môi cướp đi lý trí.

    "Những vì sao đang hôn em."

____________________

Câu cuối là "Tinh tinh tại thân ngươi", ở đây tác giả chơi chữ chút, giải thích cho bạn nào chưa hiểu nè "Tinh tinh" là tinh tú, là những ngôi sao hay vì sao ớ, cũng là chữ "Tinh" trong tên của Hiểu Tinh Trần. Ở bên đại lục, Hiểu Tinh Trần được gọi là "Tiểu Tinh Tinh" là Ngôi sao nhỏ. Còn Tiết Dương á, Lạt kê, Tiểu răng nanh, Hỗn thế ma vương, Ma đầu, Dê nhỏ... ôi đủ thể loại :))))

Lần đầu tiên ta edit một bộ cổ phong không ra cổ phong mà hiện đại không ra hiện đại. Cái giai đoạn cận đại nửa nạc nửa mỡ này làm ta thực sự cân nhắc rất nhiều, đặc biệt là xưng hô giữa hai người, cũng như là văn phong. Tiếng Trung xưng hô với bên thứ hai chỉ cần Wo - ni giống như tiếng Anh là I - you, tiếng Việt thì đủ loại theo giới tính, theo độ tuổi, độ ấm của mối quan hệ..... Chưa kể tác giả dùng nhiều thành ngữ a. Thế nên cầu bình chọn, cầu comments, hãy khen ta đi aaaaaaaaa ~
😗😗😗😗

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro