3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Thời thiếu niên tùy ý, cũng không so đo được mất, nhưng Tiết Dương không chịu, nói đến cùng, cậu chỉ có một Hiểu Tinh Trần thôi.

_____________

Link ở phần 2

_________________________

 
    Hiểu Tinh Trần hôn xuống, đôi lông mày đang nhíu chặt của thiếu niên liền dần dần giãn ra, còn muốn đáp án gì, trong em có anh, anh có em, cái này vậy là đủ rồi.

    Con người ta, có đôi khi, luôn hậu tri hậu giác.

    Hôm nay, Hiểu Tinh Trần vẫn như cũ không cùng cậu một chỗ, y lại bị nam nhân mặc cao cấp quân trang kia kêu đi ra ngoài, Tiết Dương nhịn không được không ngừng suy nghĩ, Hiểu Tinh Trần có phải cũng mang nam nhân kia đi hái trái cây, ngắm sao hay không, có thể hay không cũng đi hôn người kia giống mình, còn chuyện thân mật hơn, cậu không dám nghĩ.

    Tiết Dương không hiểu cái gì kêu là ghen tuông, để ý, ở trong mắt cậu, Hiểu Tinh Trần tựa như chocolate của cậu, bị ai cướp đi đều phải biết tay cậu. Chiếm hữu của thiếu niên vô cùng đơn giản, nhưng lại cố chấp khiến người giận sôi, không thích loại này bị động cảm giác, sôcôla là của cậu, Hiểu Tinh Trần cũng là của cậu, đánh chết cậu cũng sẽ không cho. Vì thế chạng vạng, cậu quyết định chủ động "xuất kích", mang theo dây thừng đuổi trâu đi thảo phạt "tiểu tam nhi" kia, làm cho đối phương thấy khó mà rút lui.

    Cậu hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi ra ngoài, đi hết một lần những nơi Hiểu Tinh Trần đã mang cậu qua, cuối cùng lại ở bên ngoài chuồng bò xa xa nhìn thấy thân ảnh của hai người, không có thính phong đạp tuyết, nấu rượu pha trà, cũng không có phong hoa tuyết nguyệt, ngâm thơ soạn nhạc, chỉ có thối hoắc phân bò cộng thêm mùi cỏ hư thối chưa kịp đổi mới nuôi gia súc.

    Tiết Dương điểm kia ủy khuất cất giấu trong lòng nhất thời vứt bỏ đi hơn nửa, cậu cười hì hì nghĩ, "Thấy chưa, Hiểu Tinh Trần căn bản không cần chú, nhìn chú tựa như đang nhìn đồng cỏ."

    Nghĩ thì là như vậy, bất quá cậu cũng rất hiếu kì Hiểu Tinh Trần gần đây đến tột cùng bận rộn cái gì, hiện giờ cơ hội tốt như vậy nhảy ra trước mắt, không nghe trộm chút chẳng phải là ngốc sao?

    Bên ngoài chuồng bò có một góc rộng tầm một người, núp ở nơi đó sẽ không bị người đứng ở cửa chính phát hiện, Tiết Dương rón rén từ đằng sau đi đến, ngồi xổm trong góc không nhúc nhích.

    "Cấp trên mệnh lệnh đã hạ xuống, ngày mai liền đi."

    "Ngày mai. . ."

    "Làm sao vậy, cậu có chuyện gì sao?"

    "Không có, ngày mai liền ngày mai đi."

    Bọn họ nói chuyện thanh âm không lớn, Tiết Dương nín thở ngưng thần, mơ hồ nghe thấy được một từ "đi", cậu bỗng nhiên sửng sốt, Hiểu Tinh Trần muốn đi sao?

    Nếu không phải vì lòng tự trọng quấy phá, chắc hẳn khi đó cậu liền lao ra.

    Cho nên nói, hậu tri hậu giác, cũng thật không phải cái gì tốt.

    Ban đêm, Hiểu Tinh Trần không dấu vết trở lại phòng, tựa hồ tất cả những chuyện phát sinh ban ngày đều chỉ là một giấc mộng Hoàng Lương, Tiết Dương ở đằng sau rèm trướng tắm rửa, đợi lát nữa người sẽ ẩm ướt cộc cộc bước ra, nhao nhao kêu y sấy tóc.

    Bọn họ ban đêm luôn giống như vậy, nhưng hôm nay Tiết Dương giống như lấy keo dính lại tính tình, tắm xong liền vùi đầu chui vào trong chăn, không cho hôn cũng không cho ôm.

    "Làm sao vậy?"

    Hiểu Tinh Trần cách chăn vỗ vỗ thiếu niên thắt lưng, không biết vì cái gì, y có loại cảm giác có tật giật mình.

    Tiết Dương không lên tiếng, Hiểu Tinh Trần không cần suy nghĩ liền bế thốc lên, người trong lồng ngực vẫn còn bốc lên hơi nước, mái tóc ngắn dán trên cần cổ nam nhân, vừa ướt vừa ngứa, lại làm cho y có loại bụi lặm lạc định khoái cảm.

    Nhưng bụi bặm chung quy cũng chỉ là bụi bặm, gió thổi cỏ lay sẽ bay đi mất, bạn muốn bắt nó, gió sẽ càng đem nó thổi càng xa.

    "Anh sẽ đi có phải không?"

    Tiết Dương ngẩng đầu, nước mắt treo trên chóp mũi, không có ngày xưa khóc lóc om sòm chơi xấu, thật có điểm không giống cậu.

    "Phải"

    Hiểu Tinh Trần không do dự, ở trước mặt Tiết Dương y vĩnh viễn sẽ không thể nói dối, này một chữ cuối cùng sẽ hóa thành lời tiên tri, khắc vào sâu bên trong hồi ức hoang đường của thiếu niên.

    Tiết Dương tim đập trở nên rất chậm, mặc dù cách chăn cũng có thể nghe thấy. Tựa như biển cả bị đóng băng, rốt cuộc không nổi lên được một tia gợn sóng.

    Dằng dặc yên tĩnh qua đi, cậu nói, "Hiểu Tinh Trần, em muốn anh."

    —— muốn anh, muốn cả đời cùng anh một chỗ.

    Thiếu niên ngây ngô "tỏ tình" châm lên ngọn lửa tình dục rục rịch giữa hai người. Tiết Dương gọi tên y, Hiểu Tinh Trần liền hôn cậu, tình yêu bọn họ chỉ có thể dùng hành động để biểu đạt, nói ra, liền ngã vào vực sâu vạn trượng.

    Không có qua nhiều bước dạo đầu, tình ái giữa hai người, toàn bộ giao cho bản năng phản ứng, cơ thể bị lấp đầy một khắc, Tiết Dương hít một hơi thật sâu, dùng hạ thân miêu tả hình dạng đối phương, một Hiểu Tinh Trần hết thảy, cậu cũng không muốn quên.

    Nếu ngay cả hiện tại đều nắm không được, càng đừng nói đến tương lai gì.

    Kịch liệt tình ái làm cho Hiểu Tinh Trần không thể chống lại được, y lần đầu tiên trải nghiệm không khống chế được là tư vị gì —— không phải ngọt, cũng không phải đắng, mà là nồng đậm, hỗn loạn ngai ngái hormone nam giới khí tức.

    Tinh dịch cùng dịch ruột ở lầy lội đùi trong văng khắp nơi, Tiết Dương cảm giác bụng mình trướng đến sắp vỡ rồi, cậu nhỏ giọng ai thán tên đối phương —— Hiểu Tinh Trần. . . Hiểu Tinh Trần. . .

    Đừng rời xa em, lấp đầy em.

                         *         *

    Hiểu Tinh Trần không hề nghĩ đến, Tiết Dương sẽ dùng phương thức này để giữ lại mình, bất quá cũng ứng với tính tình của em ấy, không kiêng nể gì hết.

    Bên góc tường bên trái trống rỗng, nơi đó vốn nên dựa vào một cây súng.

    Sáng sớm, binh lính thống nhất tập hợp, thượng tá kiểm kê nhân số, lại phát hiện thiếu một người, chủ nông trường nói cho hắn, Hiểu Tinh Trần nói, bảo bọn họ cứ đi trước, y rất nhanh sẽ theo kịp.

    Thượng tá hiểu tính cách của Hiểu Tinh Trần, liền theo ý y.

    Nói cho cùng, này thế gian khó buông nhất, lại là chấp niệm hai chữ.

    Tiết Dương ôm súng chạy rất xa, giày của cậu đã mòn hết rồi, gót chân ẩn ẩn sinh đau.

    Vạn dặm mây tầng, thiên sơn mộ tuyết, độc ảnh hướng ai đi? Lạnh như băng báng súng để ở trên cần cổ, hóa thành cánh tay rắn chắc của người nọ, Tiết Dương nặng nề thiếp đi, bên trong sơn động, lại hoàn toàn không yên tĩnh.

    "Hiểu Tinh Trần, đã có người từng nói hay chưa, bộ dạng của anh thật dễ nhìn"

    "Hiểu Tinh Trần, em muốn ăn chocolate!"

    "Hiểu Tinh Trần, sâu. . . sâu thêm một chút."

    Cảnh tượng cứ thế lướt qua trong đầu, trong mộng thiếu niên lo lắng lại khát vọng, thời gian có thể hay không chậm một chút, chậm một chút.

    "Tiết Dương."

    Tiết Dương mở to mắt, thiếu chút nữa nghĩ đến mình hoa mắt, cậu không còn bất chấp súng ống gì nữa, mở ra hai tay dùng sức ôm chặt nam nhân trước mắt.

    Hiểu Tinh Trần trong lòng bàn tay nhuộm đầy máu tươi, trách cứ hoàn toàn quay về trong bụng, loại thời điểm này, y thầm nghĩ đem Tiết Dương ôm càng chặt một ít.

    "Về sau không được chạy loạn, trên núi rất nguy hiểm."

    Đích xác rất nguy hiểm, nếu y tới trễ hai bước, ngoài động đủ loại thi thể quân địch đại khái sẽ đổi thành người khác.

    Hiểu Tinh Trần đem áo khoác phi đến Tiết Dương trên người, khuôn mặt thiếu niên lạnh đến đỏ lên, không biết tại đây trong huyệt động âm lãnh ẩm ướt này ngây người bao nhiêu lâu.

    "Trở về đi, được không?"

    Tiết Dương lắc lắc đầu, cậu không chịu, cậu cố chấp hướng
Hiểu Tinh Trần hôn lên, mặc dù đôi môi lạnh cứng đến mức cảm thụ không được độ ấm của đối phương, cậu vẫn như cũ không quan tâm.

    Lý trí sụp đổ, bị nước mắt người yêu xé rách, Hiểu Tinh Trần đau lòng nâng lên khuôn mặt thiếu niên, dùng chính nhiệt độ cơ thể mình đến trấn an cậu.

    "Hiểu Tinh Trần, tiến vào."

    Thiếu niên thanh âm vì rét lạnh mà phát run, ngữ khí so với lúc trước lại kiên định hữu lực.

    "Tiến vào."

    Dục vọng thức tỉnh không có người khác có thể phó thác, chỉ có anh, Hiểu Tinh Trần, chỉ có anh.

  _________

Link ở phần 2

  _____________________

    "Hiểu Tinh Trần. . . Hm ha —— đừng đi, được không? . . . Sang năm. . . sang năm sơn trà nở hoa rồi."

    ". . . Em muốn cùng anh cùng nhau đi ngắm."

    Tiết Dương không tiếng động nghẹn ngào, cậu không dám khóc, bởi vì vừa khóc, sẽ không ngừng được nữa.

    "A Dương."

    Từ đầu đến cuối, Hiểu Tinh Trần chỉ nói hai chữ này, y không muốn nói ra hứa hẹn mình làm không được, sẽ trở thành gông xiềng của Tiết Dương.

    Ngày hôm sau, Tiết Dương từ trong rét lạnh chuyển tỉnh, trong tầm mắt mơ hồ xuất hiện ảnh ảnh trận trận bóng người, cậu dùng lực dụi dụi con mắt, mới phát hiện mình đã về tới nông trường.

    "Tỉnh."

    Nông chủ bưng một chén canh gừng đi tới, Tiết Dương muốn mở miệng nói, cổ họng lại nghẹn giống chặn ngang một cán tẩu thuốc.

    —— Đêm qua không ai ôm cậu, cũng không có người cho cậu đắp lại chăn.

    "Hắn đi rồi."

    Nông chủ không muốn che dấu, vân đạm phong khinh trần thuật lại sự thật, hắn cũng luyến tiếc đám kia tùy tiện xa binh, chỉ hy vọng nói như vậy, có thể cho Tiết Dương dễ chịu một chút.

    Chỉ là, không có điên cuồng như đã đoán trước, cũng không có gào khóc như tưởng tượng,
Tiết Dương bình tĩnh làm cho hắn cảm thấy bất an, tựa hồ có chút bất tri bất giác, đứa nhỏ này lặng lẽ trưởng thành, có tâm tư của riêng mình, sẽ không bao giờ dùng quyền cước cùng nước mắt tuyên bố mình bất mãn nữa, nông chủ thậm chí hoài nghi, Tiết Dương mà hắn nhận thức, đã chết rồi.

    Chìm nổi mười năm, thiếu niên thoát thai hoán cốt, ánh mắt hiên ngang, một nụ cười rung động lòng người, đáng tiếc cậu chính trực phương hoa, cũng không nguyện cưới vợ, mỗi ngày giết thời gian du đãng trên đồng cỏ, cho chấp niệm bay lên không trung.

    Mười năm tiêu điều, còn nhớ kỹ lần đầu tiên gặp nhau ngày ấy, ánh trăng đi về trời tây, ngói lạc tuyết bay, lại nhớ đến lúc ly biệt, xa xôi sơn nam thủy bắc, khác đường đến cùng khó đồng quy.

    Với Tiết Dương mà nói, tình sâu như biển, cũng không kịp mối tình thắm thiết.

    Ở trong mắt người khác, có khi sẽ cười cậu, hận cậu ngốc, nhưng tới khi nông chủ giật mình, gần hai năm nay, thanh khí Tiết Dương nói chuyện, cách mỉm cười, thậm chí xoay người đốn củi, đều cực kỳ giống bộ dạng năm đó của người kia.

    Bọn họ đều ngầm hiểu lẫn nhau ngậm miệng không đề cập tới, chỉ dùng "người kia" đến xưng hô y.

    Nhưng tên có thể quên, giọng nói và dáng điệu có thể tiêu tán, trái tim Tiết Dương lại sớm theo bước đi người nọ càng lúc càng xa, không có tâm hàn, không có đau lòng, kia chỗ vốn nên vì cậu nhảy lên lại trống rỗng suốt mười năm.

    Hiểu Tinh Trần.

    Tiết Dương từng nghĩ, mình thực hiểu con người Hiểu Tinh Trần, tỷ như đọc sách trước khi ngủ, sáng sớm chạy bộ, nhưng từ khi y đi, Tiết Dương mới phát hiện, mình căn bản không hiểu y, y đi tiêu tiêu sái sái, cái gì đều không lưu lại, trừ bỏ cái tên Hiểu Tinh Trần, ngay cả kiện quần áo cũ rách đều lưu không được.

    Y là trăng trong nước, hoa trong kính của cậu, vĩnh viễn xa không thể chạm.

    Lại là một năm vào đông, thời gian trôi đi quá nhanh, cước bộ của chúng lại quá chậm, chỉ trong chớp mắt, giống như tất cả mọi người đều già hết rồi.

    Tiết Dương lần đầu tiên, ở trên mái tóc của nông chủ nan gian tìm được một sợi tóc trắng, tựa như nông chủ vẫn nói với cậu, thời gian tàn phá dung nhan, cũng sẽ xóa mờ cố nhân.

    Loại này đa sầu đa cảm bộ dáng rất ít khi xuất hiện ở trên mặt nông chủ, hắn già nua mà lại mỏi mệt hít một tiếng, "Những đứa con của ta chung quy sẽ rời xa ta."

    Tiết Dương nở nụ cười, cười hắn không ốm mà rên, nhân sinh lấy đâu ra nhiều thăng trầm như vậy, chỉ cần một hai lần, liền cũng đủ dư vị cả đời.

    Nông chủ không nói gì, hắn cảm thấy được mình nên trở về đi phơi nắng, lúc gần đi, đem một cây vòng cổ để lại cho Tiết Dương.

    "Đây là cái gì?"

    Nông chủ cười cười, "Sơn trà nở hoa rồi."

    Tiết Dương thất thần, cậu đem ánh mắt chuyển đến vòng cổ trong tay, kia là một khối phương bài bằng bạc, mười năm phơi gió phơi nắng, có chút biến thành màu đen, trên mặt phương bài có khắc một hàng số, "12001", năm đó quân đoàn 12, 001 hào quân quan —— Hiểu Tinh Trần.

    Từ trên trời giáng xuống lễ vật dừng ở lòng bàn tay, thiếu niên gần như vui cực mà khóc, cậu đem kia quân thẻ lật đi lật lại sờ mấy lần, giống như lần đầu tiên thu được sôcôla từ Hiểu Tinh Trần, thử thăm dò cúi đầu, hôn một chút —— hóa ra, anh chưa bao giờ rời đi.

    Đương nông chủ đứng ở trước nhà ga hướng phương xa vẫy vẫy, hắn liền biết, đứa nhỏ của hắn muốn theo đuổi hạnh phúc của riêng mình. Lần đầu tiên nhìn thấy Tiết Dương, cậu vấn là đứa trẻ nằm trong tã lót, chỉ cần được người ôm, sẽ a a nở nụ cười, nông chủ vô cùng hoài niệm đoạn thời gian kia, đứa nhỏ nhận thức thiện ác mĩ xấu, lại không để ý thân thế của mình, trừ bỏ ăn uống ngủ nghỉ cũng chỉ là ăn uống ngủ nghỉ, động lòng người mà lớn lên, đứa nhỏ lớn, hắn lại già đi, đứa nhỏ đi rồi, hắn chỉ đứng đây, nhìn thấy bóng dáng Tiết Dương, nông chủ có điểm muốn khóc, nhưng hắn như trước chỉ vỗ vỗ đùi mình, đem khóe miệng cung lên.

    Hẹn gặp lại, hài tử, hẹn gặp lại, Tiết Dương.

    Đây là vé một chiều đi phương bắc, trèo đèo lội suối, khúc khuỷu gập ghềnh, càng không có đường lui.

     Vừa xuống xe lửa một khắc, thoát khỏi thùng xe oi bức chật chội, Tiết Dương rốt cục có thể liên tục hít mấy hơi thở. Phương bắc rất lạnh, không giống phía nam, gió thổi qua da thịt, lạnh buốt khảm vào trong xương, vô luận khoác lên bao lớp quần áo, đều giống như người trần truồng bại lộ ở trong tuyết.

    Trách không được bàn tay Hiểu Tinh Trần luôn ấm như vậy, y trải qua mùa đông hàn lạnh khắc nghiệt hơn so với Tiết Dương dự đoán rất nhiều.

    Cậu run run rẩy rẩy đứng ở gió tuyết, mùa đông phương bắc giống một lưỡi dao sắc bén, không ngừng cứa qua khuôn mặt không được che phủ. Cậu cần đánh một chiếc xe, đi đến bệnh viện viết ở trên giấy này, Hiểu Tinh Trần đang đợi cậu.

    Không toại lòng người, trời bây giờ quá muộn, ngay cả người kéo xe đều đã về nhà ngủ, Tiết Dương không có cách nào, đành phải một bên hỏi đường một bên đi, này xa lạ thành thị so với trong tưởng tượng của cậu lớn hơn nhiều lắm, mỗi ngã tư đường cơ hồ đều dài lại còn giống nhau như đúc, đi đến cuối cùng, cậu ở một ngã tư bối rối lần thứ năm, mới rốt cục tìm đến cổng bệnh viện kia.

    Căn nhà theo kiểu kiến trúc cũ, đèn không sáng được mấy cái, tốp năm tốp ba trong cửa sổ phản chiếu bóng người tâm duyệt đã phủi lên một tầng bụi, Tiết Dương một mình đứng ở trước cửa, có chút lẻ loi hiu quạnh.

    Không nghĩ tới, Hiểu Tinh Trần thật sự giống đêm của mười năm trước nói lên mong muốn như vậy, thay đi quân phục, đeo lên kính mắt, trở thành một người trị bệnh cứu người bác sĩ. Y nói y không muốn cái khác, chỉ là ở trên chiến trường xem nhiều thương vong, tâm không đành lòng thôi.

    Một câu "tâm không đành lòng", lại dùng mười năm gian khổ học tập để thực hiện, trầm mặc vĩnh viễn so với hứa hẹn thoải mái, mọi việc chỉ cần hai chữ kiên trì.

    Hiểu Tinh Trần là một người chấp nhất, Tiết Dương cũng vậy.

    Cậu gõ cửa ban công, trái tim thình thịch chờ đợi, nửa ngày, bên trong truyền đến một tiếng "Mời vào", Tiết Dương thiếu chút nữa không đứng vững được, ngã ngồi xuống.

    Đã bao nhiêu lâu không nghe thấy thanh âm của người kia, mười ngày? Mười tháng? Ròng rã mười năm.

    Mất đi mà được lại vui mừng làm cho cậu muốn rơi lệ, vượt qua mười năm gặp lại phải là thành kính mà lại đoan chính, Tiết Dương ở cửa sửa soạn thật lâu, đem nội tâm bộc bạch sắp xếp một lần, cuối cùng đem bông tuyết trên người phủi đi sạch sẽ, mới đẩy ra cánh cửa kia.

    Cửa mở ra, ánh vào mi mắt chính là gương mặt quen thuộc, nhìn thấy Tiết Dương một khắc, trên khuôn mặt kia ngập kinh ngạc, càng nhiều có lẽ là che dấu ở biểu tình cả kinh sau lưng.

    "Vị này là?"

    Nói chuyện chính là một nữ nhân, Tiết Dương nhìn chằm chằm nàng thật lâu, không phải vì nữ nhân bộ dạng đẹp bao nhiêu, mà là nàng cùng Hiểu Tinh Trần hai người, cách nhau không khỏi thân cận đi.

    Kề vai sát cánh, loại này tư thế bằng hữu bình thường ở trong mắt Tiết Dương lại thay đổi tư vị, lâu dài kiềm chế đổ ập lên cậu, ngay cả ánh mắt nhìn Hiểu Tinh Trần cũng trở nên lạnh như băng.

    Tiết Dương nghĩ muốn tiến lên đi cấp người kia một cái tát, tùy tiện người nào cũng được, nhưng mà chân cậu lại giống như đông lại hết rồi, nửa bước cũng không dịch nổi.

    "Ây. . . Cái kia. . . Tinh Trần a, ta còn có việc, ngày mai lại tới tìm cậu."

    Nữ nhân thực thức thời, trước khi đi thay hai người đóng cửa.

    Không có bên thứ ba ở đây, Tiết Dương rốt cuộc không khống chế được cảm xúc của mình nữa, nước mắt giống như hạt châu từng chuỗi từng chuỗi đi xuống, dừng ở trong mắt Hiểu Tinh Trần, tựa như bụi gai mãnh liệt mọc lên tràn lan, mặc dù qua mười năm, còn có thể ẩn ẩn làm đau.

    Tiết Dương lần đầu tiên khóc hung như thế, trời lạnh đường xa, cơm bụi ngủ đường, tất cả ủy khuất lập tức toàn bộ tuôn trào, ủy khuất kết tinh thành hối hận, hối hận nảy sinh ra tuyệt vọng, cậu bàng hoàng đứng ở một chỗ, cả người giống như lá úa lung lay sắp rụng, cậu muốn hỏi Hiểu Tinh Trần, "Anh không còn cần em?" Nhưng nói đến bên miệng, lại như thế nào cũng không lên tiếng được.

    Xưa đâu bằng nay, nếu là trước kia, Tiết Dương đại khái có thể không nói một lời phẩy tay bỏ đi, cậu hoàn toàn nắm chắc Hiểu Tinh Trần sẽ ngay lập tức đuổi theo, nhưng hiện giờ cục diện như vậy, cậu thật sự sợ, đi rồi sẽ cũng không về được.

    "A Dương." Nam nhân bất đắc dĩ cười cười.

    "Đó là sư tỷ của ta."

    Hiểu Tinh Trần thua, thua đến thất bại thảm hại, thời gian có thể hủy diệt dấu vết của tuế nguyệt, lại không xóa được tình yêu trong lòng, từ khi cậu bước vào kia một khắc, ánh mắt Hiểu Tinh Trần không tự chủ được liền đi theo, cảm quan của y sớm đã tôn thờ thiếu niên, trái tim chỉ vì cậu một người mà nhảy lên, giống như chỉ có lúc Tiết Dương ở đây, Hiểu Tinh Trần mới là sống, mà không phải một khối du đãng mười năm cái xác không hồn.

    Tình cảm giữa hai bọn họ là một đoàn loạn ma, nhưng giờ phút này, hết thảy đều giao cho nụ hôn hóa giải, này một tiếng đã lâu A Dương, sinh sôi cắn hết hồn Tiết Dương, tất cả phong mang, tất cả kinh khí, tất cả ngông nghênh, toàn bộ hóa thành chôn dấu dưới đáy lòng trường than đoản thán.

    Hiểu Tinh Trần, mấy năm nay em thật sự rất nhớ anh.

    Hiểu Tinh Trần, anh vì cái gì không cần em?

    Hiểu Tinh Trần, anh thật nhẫn tâm.

    Này đó rốt cuộc nói không nên lời, Tiết Dương lúc này, thầm nghĩ dùng lực ôm chặt Hiểu Tinh Trần của cậu, nói ra đã khổ sở chờ đợi mười năm câu kia.

    Em yêu anh.


                                      _Hoàn_

_______________

Không biết mọi người thấy thế nào, riêng ta truyện này thật lãng mạn. Tuy rằng có chỗ ta không ưng là cuối cùng Tiết Dương lại đi tìm chứ không phải Hiểu Tinh Trần, điều này làm ta hơi nghi ngờ tình cảm của Hiểu Tinh Trần vì mười năm Tiết Dương vẫn chỉ ở nông trường. Có lẽ Tinh Trần không biết tình cảm thực sự trong tim Tiết Dương là gì nên không tự tin chăng? Có lẽ thế. Cũng không biết vì sao Tiết Dương lại có địa chỉ bệnh viện Hiểu Tinh Trần công tác. Có thể là cả hai đều tìm lẫn nhau, có liên lạc được với nhau. Bất quá bình dấm nhà đạo trưởng cũng thật ghê gớm a. Lúc Tiết Dương khóc khi gặp lại không hiểu sao ta thấy đáng yêu chết mất, aaaaaa.

Edit phần này tự dưng thấy có người yêu thật tốt. Cẩu độc thân lại ngày ngày đi edit người ta tú ân ái. Ai hiểu cho nỗi lòng này của ta 😭😭😭😭. Ôi tình yêu loài người...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro