12. Em người yêu cũ giỏi chơi tàu lượn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bảy giờ sáng, chuông điện thoại reo lên. Thành An mua điện thoại xịn nên cũng không tiếc chút tiền mua nhạc chuông hay, tiếng hát của Mayday vừa vang lên chưa đầy ba giây, cậu đã quáng quàng mở mắt.

"A lô?"

"An à?"

Mí mắt Thành An giật hai cái, cậu vừa ngáp vừa nói:

"Vâng."

Người bên kia nói dịu dàng:

"Cháu vẫn còn ngủ? Xin lỗi cháu, người lớn dậy sớm nên làm phiền cháu rồi."

Thành An vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cậu ngáp thêm một lần dài thườn thượt.

"Vââââng..."

"Hôm nay cháu đã chuyển nhà chưa?"

Chuyển nhà?

Thành An nhìn số điện thoại lạ hoắc, ngồi bật dậy rồi bỗng nhiên đưa tay vuốt ẹp mớ tóc lởm chởm trên đầu dù không ai nhìn thấy.

"Cháu... Hôm nay... Ơ... Hiếu trực, cháu không có chìa khóa nhà đâu ạ."

Mẹ của Minh Hiếu không biết làm cách nào lại có số của Thành An, cậu nhớ hôm qua hai người vòng vèo quanh thành phố, cãi nhau một trận đã đời về việc Thành An tự tiện giải quyết vấn đề nhà ở của Minh Hiếu. An một mực giữ quan điểm "mẹ anh thương anh nhưng anh sống như một con dơi trong bệnh viện", còn Hiếu kiên trì nói rằng nếu như em đã quan tâm cuộc đời anh như thế thì em làm mẹ anh luôn đi. Thành An nhớ mình đã đóng sầm cửa chiếc xe ô tô cọc cạch lởm khởm của Minh Hiếu, thân ái chào một câu "con trai về cẩn thận" rồi không quay đầu nhìn lại. Minh Hiếu có vẻ không hài lòng lắm. Anh bảo bạn trai cũ không nên ở chung với nhau, không sợ lửa gần rơm mà chỉ sợ đến nhìn mặt nhau sau này cũng sẽ không nhìn nổi.

Thành An không biết xử lý làm sao với người mẹ lo lắng cho con trai đến mức sáng tinh mơ đã phải gọi cho người thuê nhà, cậu chỉ biết vần vò tấm chăn mùa hè chờ nghe chỉ thị. Mẹ của Minh Hiếu cũng nhanh như con trai khi trong phòng cấp cứu, vừa nghe nói Thành An không có chìa khóa, bà đã nói ngay:

"Hôm nay là chủ nhật, cháu có đi làm không? Cháu cứ thu dọn đồ đạc sang nhà Hiếu, cô đợi cháu ở đây rồi chúng ta đi mua ít đồ còn thiếu."

Thành An ngỡ ngàng hỏi lại:

"Mua cái gì ạ?"

Mẹ Minh Hiếu đáp:

"Hiếu chưa bao giờ có bạn chung nhà, thứ gì nó cũng không sắm quá một phần đâu. An chuyển nhà có muốn mang theo một chiếc bát một đôi đũa một cái chảo chiên không?"

Dĩ nhiên là không. Trần Đăng Dương ngày hôm qua gật đầu ngay tắp lự khi Thành An thỏ thẻ rằng có người hẹn cậu chuyển ra, nhưng anh đã yêu cầu An bồi thường tổn thất tinh thần bằng cách chỉ được mang theo quần áo cùng điện thoại máy tính ra khỏi nhà. Không biết tinh thần của Đăng Dương bị tổn thương nghiêm trọng ra sao mà đến cả đồ dưỡng da của Thành An, Đăng Dương cũng bóc lột sạch sẽ dù anh ít khi dùng đến.

Thành An dùng tốc độ ánh sáng để đánh răng rửa mặt, vơ vội một chút đồ cá nhân nhét đủ vào một chiếc túi và một hộp giấy cho ra dáng chuyển nhà rồi lên xe đi đến nhà Minh Hiếu. Ở trên xe, nghe GPS nhắc rẽ trái rẽ phải, Thành An càng rẽ càng thấy sai lầm.

Nên gọi cho Minh Hiếu để báo một tiếng, Thành An nghĩ thầm. Chung quy thì nếu nhưHiếu không muốn, An cũng không cần phải ép mình làm gì khi mà chính cậu vẫn chưa xác định được cuối cùng vì lí do gì mà mình phải chuyển nhà vào sáng sớm.

Minh Hiếu không trả lời điện thoại, Thành An đành gửi một tin nhắn thoại ngắn ngủn chưa đầy mười giây:

"Mẹ anh bảo em dọn sang nhà anh. Đợi khi mẹ anh về em sẽ dọn ra, anh không cần phải nhăn nhó bản mặt con dơi già của anh nữa."

Chiếc xe đỏ chóe bóng loáng của Thành An đậu ngay trước cửa nhà Minh Hiếu thì tên anh mới xuất hiện trên màn hình điện thoại của cậu. Thành An không biết nên khóc hay nên cười, giọng anh người yêu cũ của cậu luôn luôn dịu dàng trừ khi chửi nhau trong phòng cấp cứu, nhưng những điều anh nói với Thành An thì không dịu dàng chút nào.

Minh Hiếu:

"Em ăn sáng chưa?"

Thành An đáp:

"Em chưa. Em tới rồi, đừng có cằn nhằn gì nữa, chiều nay ai về nhà nấy thôi."

Có tiếng thở nhè nhẹ, rồi Hiếu nói:

"Em chưa bao giờ làm ăn với mẹ anh rồi."

Thành An hỏi lại:

"Là sao?"

Minh Hiếu nói:

"Ừm. Mẹ anh một khi đã bắt được ai thì không nhả ra đâu. Đáng ra hôm qua em đừng nên nhanh nhảu như thế, nhưng vì phản xạ tuyệt vời và tấm lòng yêu thương những người mẹ một đời vì con của em nên bây giờ em đừng hòng thoát khỏi vị trí khách thuê nhà của anh."

Thành An kêu lên:

"Anh đừng nâng cao quan điểm! Mẹ con anh sống phải có lí chứ?"

Minh Hiếu nói:

"Hoặc em có thể vào nói với mẹ là em bị bệnh truyền nhiễm, mẹ anh có lí ngay."

Thành An chưa kịp nói gì, Minh Hiếu đã lại dịu dàng hết mực:

"HIV, viêm gan B hoặc lao. HP dạ dày thì hơi nhẹ."

Thành An trả treo ngay lập tức:

"Hôm nay người yêu cũ đứng đắn ghê, còn không nhắc đến bệnh xã hội để đùa em."

Minh Hiếu nói:

"Vì mẹ của người yêu cũ nếu nghe nói em bị mắc bệnh xã hội thì chỉ dặn người yêu cũ không được quan hệ với em thôi, sau đó cũng vẫn bắt em kí hợp đồng như thường."

"Trần! Minh! Hiếu!"
Minh Hiếu vừa cười được ba tiếng thì một tiếng kêu bác sĩ thất thanh vang lên, Minh Hiếu ngắt cuộc gọi mà không để lại một câu "anh đi đây" cho phải phép. An tin rằng mọi chuyện sẽ không đến mức như Hiếu nói. Cậu là công dân của xã hội tiến bộ, có lập trường tư tưởng vững vàng, bản lĩnh đối mặt với xã hội được trui rèn qua bao nhiêu mùa tạp chí, chắc chắn sẽ không bị khuất phục bởi một bà mẹ bán gân bò hay một anh bác sĩ cấp cứu chân thò chân thụt trong đôi dép xanh huyền thoại.
--
Mẹ của Hiếu đứng trước cửa nhà, trên tay là một chậu xương rồng nhỏ, mỉm cười vẫy tay với Thành An.

Ba mươi phút sau, Thành An ở siêu thị đồ gia dụng, chọn một chiếc bàn chải đánh răng màu vàng có đầy đủ chức năng chà nướu chải lưỡi. Mẹ của Hiếu cũng chọn một chiếc tương tự nhưng là màu đen, bà bảo Minh Hiếu cũng đến lúc thay bàn chải rồi.

Một tiếng sau, Thành An ở siêu thị nội thất, nheo mắt nhìn hai chiếc khăn tắm không hẳn là khác nhau. Mẹ Minh Hiếu chỉ cái bên trái, An đặt cái bên phải xuống, hai người đi đến nơi bán đèn bàn, dạo một vòng vào khu nội thất bếp, sau đó còn chọn cả mấy chiếc mắc áo quần Thành An khá chắc là vô dụng với đống đồ hiệu luôn phải mang đi giặt là cẩn thận của mình. Hai người mua sắm nhiều đến nỗi phải thuê xe của siêu thị nội thất chở đồ đạc về nhà, tốc độ quẹt thẻ của mẹ Minh Hiếu chắc chắn nhanh hơn tốc độ Thành An chìa tiền ra để mua đồ hiệu.

Bước chân ra khỏi siêu thị nội thất, mẹ Minh Hiếu hài lòng vỗ túi xách, hỏi Thành An:

"An bây giờ có muốn mua gì nữa không?"

Thành An còn miên man suy nghĩ về nụ cười duyên dáng hiền hậu của bà chủ quán gân bò trong khi đưa thẻ ra thanh toán một chiếc đèn bàn đắt tiền một cách khó hiểu, cậu buột miệng nói ngay:

"Cháu muốn mua cho cô một chiếc túi xách."

"Đi thôi."

Ba mươi phút sau, Đặng Thành An ở bên trong dãy cửa hàng bán phụ kiện của tòa nhà Empire, nghiêm túc so sánh mẹ Minh Hiếu với hàng loạt túi xách đang nằm sáng choang trên giá. Cuối cùng, khi ứng cử viên chỉ còn lại một chiếc túi da màu nâu và một chiếc màu xanh biển, Thành An lắc ngón trỏ như qua về đến chóng mặt, khó khăn lắm mới chọn chiếc túi màu xanh.

"Đây rồi."

Thành An hí hửng ôm chiếc túi nữ trên tay, mẹ Minh Hiếu gật gù:

"An thích thời trang nhỉ."

Thành An vì cân não chọn túi mà quên luôn nhân vật đeo túi, đến khi nghe một câu của mẹ Minh Hiếu, cậu cân não thêm vài giây rồi nói:

"Có người không quan tâm thời trang như Hiếu rồi lại có người mê quần áo đẹp như cháu thì xã hội mới cân bằng."

Mẹ Minh Hiếu cười:

"Ừ, sau này chuyện thời trang của anh nhờ hết vào cháu."

Chuyện thời trang của anh? Sau này?

Thành An hoang mang tới tận nơi tính tiền.

Trước Minh Hiếu, không phải cậu chưa từng yêu đương bao giờ. Thành An cũng là người bình thường, lại là một người bình thường vừa đẹp trai vừa ham vui, làm việc ở nơi có quá nhiều người đẹp trai ham vui, cậu cũng hăm hở tìm người yêu để tận hưởng tuổi trẻ. Nhưng An không nói chuyện sau này với người yêu cũ. Người yêu cũ không phải là người phù hợp để nói chuyện sau này. Vậy mà sau khi bị Trần Minh Hiếu đá, cậu gặp lại anh, mua quần áo cho anh, ăn hết bảy con cua vì bị anh nói một câu xóc óc, bây giờ lại còn chuyển về nhà anh làm người thuê nhà.

Thành An chưa hiểu gì hết, nhưng hình như chuyện này cần phải kết thúc thôi.
--
Siêu thị nội thất cho xe chở đồ đạc về nhà Minh Hiếu cùng lúc Thành An và mẹ anh về tới. Mang tiếng là bạn trai cũ nhưng An cũng chỉ có vinh dự bước vào nhà Hiếu cùng một lần với nhân viên vận chuyển. Trước đây cậu còn tưởng Trần Minh Hiếu không có nổi một căn phòng trọ mười mét vuông.

Căn nhà trống trơn.

Nói trống trơn thì hơi khoa trương, nhưng phòng khách không có gì ngoài một bộ sofa, bếp ga còn chưa được bóc dán. Trên kệ bếp, cái gì cũng chỉ có một, từ bát đũa cho đến cốc uống trà. Để cho góc nhà thêm phần ấm cúng, Trần Minh Hiếu đặt một mô hình các bó cơ trên cơ thể người, đội lên trên hộp sọ một chiếc mũ, khoác cánh tay của mô hình vào một bộ xương.

Đến cả nhân viên vận chuyển cũng xanh mặt, Thành An không biết làm gì ngoài ngồi ngơ ngác ở sô pha nhìn những đèn bàn, bát đĩa và chăn gối lần lượt được đưa vào trong phòng khách. Minh Hiếu có một cái chảo chiên, hai nồi canh và một nồi cơm điện, thế nhưng giá đựng dao của anh lại lỉa chỉa tầm bảy tám cây đủ loại, từ dao chặt thịt cho đến dao lọc xương với lưỡi dao cong mảnh khác thường. Mẹ của Hiếu chỉ tây chỉ đông, đến khi sắp xếp xong, căn hộ rộng rinh của Minh Hiếu cũng không chật thêm được bao nhiêu.

"An, đi xem phòng của cháu một chút đi!"

"V... Vâng..."

Thành An dứt mắt khỏi mấy thớ cơ đỏ au trong góc phòng, cậu liêu xiêu đi lên phòng ngủ. Lên hết cầu thang, tầng hai có tận bốn căn phòng. Cánh cửa sơn trắng chắc chắn là của Minh Hiếu, mẹ anh mở cánh cửa màu xanh. Thành An rón rén nhìn rồi thở phào. Bên trong là căn phòng ngủ xinh đẹp bình thường với giường tủ bàn ghế, không có bộ xương nào đang đứng chờ cậu để chào hỏi.

Mẹ của Minh Hiếu vuốt phẳng chăn gối, tự hào nói:

"An thấy thế nào?"

Cậu đáp:

"Nhà đẹp lắm ạ, nhưng hình như vẫn còn phòng? Cháu tìm thêm người ở có được không?"

Thành An nghĩ ngay đến Trần Đăng Dương. Không phải vì lâu ngày quen hơi, chẳng qua vì Dương cũng là một mô hình cơ bắp biết di động hẳn hoi nhưng lại bớt đi phần kinh dị. Hình như Thành An quáng gà, cậu cảm giác mẹ của Minh Hiếu có hơi bối rối. Mất vài giây sửa lại chiếc gối đã thẳng tưng, bà nói:

"Ừm, thực ra nhà có năm phòng, một phòng Hiếu dùng đọc sách, vẫn còn hai phòng không có người ở... Nếu An muốn thì tìm bạn về ở cùng cho vui."

Thành An tươi tắn hơn một chút rồi chợt nhận ra mình đã hứa với Minh Hiếu rằng sẽ ngay lập tức chuyển đi. Mẹ của Minh Hiếu đã chuyển từ vuốt chăn gối sang chỉnh sửa đèn bàn làm việc, chính là cây đèn tốn hết một đống tiền của bà mới chi vào buổi chiều. An tạm dẹp hết suy nghĩ trong đầu để xúm lại khen ngợi cây đèn được cả ngoại hình lẫn công năng, dù cậu chẳng mấy khi bật đèn làm việc.

Bảy giờ tối, Minh Hiếu về nhà, tay xách thêm vài ba hộp thức ăn. Cửa còn chưa mở, trong nhà đã vang lên tiếng cười ồn ã, Minh Hiếu nhìn qua khe cửa hé bằng gang tay thì thấy em người yêu cũ đang ngồi hầu chuyện mẹ mình. Minh Hiếu lắc đầu cười, Đặng Thành An rất giỏi nói chuyện, bề ngoài lại tỏ ra là người chăm sóc tốt cho bản thân, đúng kiểu thanh niên mà phụ huynh thường yêu thích.
--
Dù hiểu rằng Đặng Thành An được lòng phụ huynh, Minh Hiếu vẫn không hiểu vì sao mẹ anh lại chiều An như thế.

Minh Hiếu vào nhà, sắm vai người con trai bị ghẻ lạnh, tự mình dọn thức ăn ra để cùng mẹ và em người yêu cũ ăn mừng nhà mới. Chưa hết, Minh Hiếu mở tủ lạnh nhà mình ra rồi thở dài ngao ngán. Chiếc tủ lạnh hai cánh đời mới nhất của anh xưa nay không có thực phẩm sống, chỉ có vài chai tương cà tương ớt và đồ hộp chống đói sơ qua, lúc này từ trên xuống dưới chất đầy bia và vodka hoa quả.
"An!"

Minh Hiếu ảo não hô lên một tiếng, Thành An chậm rãi xoay người:

"Vâng?"

"Em tới đây."

Thành An bước tới, Minh Hiếu mở rộng cánh cửa tủ lạnh đủ nhốt cả Đặng Thành An ở bên trong, nhăn nhó nói:

"Em làm cái gì đây?"

Thành An đáp tỉnh rụi:

"Em đi siêu thị với mẹ anh, đề phòng trường hợp não anh mất EQ nên không mua được cọng hành tây nào về ăn tối."

Minh Hiếu nói:

"Rồi em và mẹ mua cái gì để ăn tối đâu đưa đây tôi xem?"

Thành An cúi người moi móc trong góc tủ, lôi ra một túi táo Tàu.

"Đây anh", Thành An nói. "Táo nhập khẩu hẳn hoi. Nhập khẩu từ Trung Quốc."

Minh Hiếu nói:

"Thua em rồi. Làm bác sĩ của khoa cấp cứu bệnh viện trung tâm mà vẫn không phản ứng kịp với cái đầu óc của em."

Thành An hơn hớn cười, cậu chà một trái táo lên áo của mình, đem nhai rau ráu. Đến lúc Minh Hiếu đóng cửa tủ rồi quay lại, anh phát hiện ra không chỉ có táo, Thành An còn có lòng làm muối ớt hẳn hoi. Minh Hiếu co chân đá đít em người yêu cũ đang nhởn nhơ chấm táo vào muối ăn uống ngon lành, Thành An vừa xoa vừa đe anh cứ đá tiếp đi rồi lại gặp nhau trong phòng cấp cứu. Mẹ của Minh Hiếu nhìn con trai và cái cậu loi choi lần đầu tiên con trai đưa về quán, bà lắc đầu cười rồi gọi lớn:

"Mẹ đói bụng rồi!"

"Vângggg, đồ ăn tới ngay."
Minh Hiếu xám xịt nhìn Thành An nách cắp táo Tàu tay bưng thố gà rán ra mời mẹ mình. Đồ ăn anh mua, cậu cũng không phải chủ nhà, thế mà lại làm như mình là người bỏ tiền bỏ công đứng xếp hàng ở cửa hàng gà rán ngon nhất nơi đầu phố.

Đêm khuya hôm đó, Đặng Thành An ngồi trong phòng khách, nhất định muốn giải quyết vấn đề nhà ở với Minh Hiếu. Khi đó mẹ của Minh Hiếu đã về nhà, Thành An đã ăn đến cái đùi gà thứ sáu, uống xong lon bia thứ ba, đã hỏi Hiếu rằng mô hình xương người có thể tháo hay không, đã tháo bàn tay của mô hình xương người ra đặt cạnh đống xương gà.

Hiếu chầm chậm uống bia, chầm chậm nghe An thao thao bất tuyệt về việc ở trong bệnh viện không tốt cho sức khoẻ. Những câu chuyện Minh Hiếu đã nghe đến mòn tai nhưng kết quả vẫn bao năm như một, chờ cho Thành An dừng lại mở nắp lon bia thứ tư, anh nói:

"Em thấy nhà anh thế nào?"

"Lớn."

"Ừ", Hiếu cười. "Anh ở một mình buồn lắm."

Thành An nói:

"Thì anh tìm người ở chung?"

Minh Hiếu nói:

"Phiền lắm."

"Anh dở hơi à?"

Minh Hiếu cười vang lên, anh ngửa tay xoa đầu Thành An. Minh Hiếu nói:

"Anh không phải là người có vấn đề trong khâu giao tiếp ngoài xã hội. Anh chỉ không thích sống chung thôi. Anh ghét chia sẻ nhà vệ sinh với người khác."

Thành An nói:

"Anh dùng phòng tắm của em."

Minh Hiếu nói:

"Phòng tắm của em có mùi anh thích."

Thành An ngắm nghía cái đùi gà thứ bảy mà mình chuẩn bị chiến đấu, cậu gật gù:

"Cái đó là mùi Đăng Dương."

"..."

Minh Hiếu câm nín hồi lâu.

Thành An ăn xong đùi gà, cậu xếp xương gọn gàng sang bên, chạm lon bia với anh rồi nói:

"Em ở với anh. Em gọi thêm Dương sang, thế là phòng tắm có mùi anh thích. Có được không?"

Minh Hiếu nói:

"Em không thấy ở cùng với người yêu cũ rất có vấn đề à?"

Thành An lắc đầu:

"Xí xoá chuyện đó là xong chứ gì?"

Minh Hiếu lại im lặng, lần này lâu hơn lần trước. Thành An đếm lon bia lăn dưới gầm bàn sô pha, cậu rú lên:

"Trần Minh Hiếu, anh uống được nhiều thế cơ à?"

Bảy vỏ lon bia được Minh Hiếu xếp thành hàng, vỏ nào vỏ nấy đều ngửa mặt thẳng tắp. Minh Hiếu đặt vỏ bia thứ tám xuống, anh chống bàn đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh rồi trở ra mà không hề loạng choạng.

"Em ở lại đây đi. Muốn tìm người ở chung thì cứ việc, anh không phiền."

Thành An hơn hớn nói:

"Phải thế chứ!"

"Còn nguyện vọng xí xoá chuyện hẹn hò", Minh Hiếu nói. "Anh đồng ý. Coi như chưa từng có gì đi."
Đống xương gà Thành An vun lại bất thình lình vung vãi ra khi khuỷu tay cậu trượt khỏi bàn. Minh Hiếu cười chút nhẹ, chỉ tay lên cầu thang.

"Trước đây em nói đúng, anh nở mày nở mặt khi được hẹn hò với em. Còn Thành An thì xấu hổ đúng không? Bây giờ em làm anh xấu hổ thật, lúc đó anh thích hẹn hò với em lắm, còn đi khoe với Bảo Khang nữa. Anh đi ngủ, em là ma mới thì chịu khó dọn nhà đi."

Đi thêm vài bước cầu thang, Minh Hiếu lại nói:

"Lắp xương bàn tay lại cho anh, sáng mai anh thức dậy thấy xương gà dính trên mô hình xương người thì em đừng hòng ở lại."

Có lẽ vì lười hoặc vì sợ mô hình xương người với hộp sọ nhe răng nằm trong góc, Thành An muốn bỏ chạy khỏi nhà Trần Minh Hiếu ngay trong đêm, không cần chờ đến lúc sáng rõ mặt người.
--

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro