21. Làm sao để hẹn hò với Lê Thành Dương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Máy bay hạ cánh xuống thành phố X khi mới chỉ mười giờ sáng. Trần Khánh Linh đứng đợi sẵn ở sân bay, Lê Thành Dương vừa gặp cô đã ngay lập tức nở ra một nụ cười. Anh đưa tay phải ra rồi sau đó lại buông xuống để đưa lên tay trái, Minh Hiếu nhìn chằm chằm cho đến khi chạm phải ánh mắt của Khánh Linh. Cô liếc em trai mình chỉ một giây rồi quay sang nắm lấy bàn tay ấm mềm hơi gầy trước mặt. Thành Dương nắm bàn tay của Khánh Linh, anh nhẹ nói: "Lê Thành Dương."


"Đã biết, bên ngoài đẹp trai hơn trong ảnh."


Lê Thành Dương không giấu một nụ cười tươi hơn, anh giới thiệu nhóm người mẫu với Khánh Linh. Khánh Linh dừng lại khá lâu khi Thành Dương chỉ đến Thảo Nguyên. Thảo Nguyên không biết Hiếu là em trai của Trần Khánh Linh, cô trả lại Khánh Linh một ánh nhìn hơi ngây ngô và cảnh giác, Khánh Linh không nhịn được phải phì cười. Mọi người cùng lên xe di chuyển về khách sạn, Thành Dương vẫn đứng cạnh Khánh Linh nói mấy chuyện gì đó không hề liên quan tới công việc. Minh Hiếu vừa tò mò vừa có ý thức ở gần người quen, cậu vô thức tiến đến gần Thành Dương và Khánh Linh. Chuyện chưa nói được lâu thì Thành Dương phải tới làm thủ tục nhận lại vài thứ máy móc nhỏ anh gửi kèm theo, vừa định nhấc chân đi thì Minh Hiếu đã giật lấy tấm phiếu trên tay anh đi trước. Thành Dương không đuổi theo, anh chỉ đứng nhìn bóng lưng Minh Hiếu lẫn trong hàng người đi qua đi lại tấp nập trên sân bay. Khánh Linh nhìn theo ánh mắt của Thành Dương, cô tủm tỉm cười.


"Hóa ra hai người quen nhau thật. Em còn tưởng anh nói đùa."


Thành Dương di chuyển vu vơ mũi giày của anh. Chắc có ai đó đang ước gì đừng quen để không khó xử.


"Vô tình thôi, anh và Hiếu là hàng xóm. Mấy ngày đầu anh còn tưởng phòng cậu ấy bỏ hoang."


"Quen anh rất tốt, mẹ em thấy nó chịu bước ra ngoài suýt nữa đã mở tiệc ăn mừng."


"Vậy sao?"


Lê Thành Dương mơ hồ nghĩ có chút hối hận, nếu khi đó đừng hẹn Trần Minh Hiếu ra ngoài, hoặc ít nhất đừng mời cậu vào chiến dịch này. Chỉ ngày nào cũng gặp Trần Minh Hiếu cạnh con mèo béo, mùa hè thấy cậu nửa nằm nửa ngồi phơi nắng trên sân thượng, mùa đông thỉnh thoảng gọi cậu sang uống rượu nói chuyện phiếm đến nửa đêm, như một người bạn hiếm có Thành Dương không bao giờ gặp trong giới có khi sẽ tốt hơn nhiều.


Trần Minh Hiếu quay lại với chiếc túi đựng đồ của Lê Thành Dương trên vai mình. Thành Dương đưa tay định đỡ nhưng Minh Hiếu đã phớt lờ bàn tay của anh, cậu đi cùng Thành Dương và Khánh Linh ra bãi đỗ xe mà không hề nhìn đến vẻ mặt buồn cười của Thành Dương ở bên cạnh. Thảo Nguyên đã đi trước với Thanh Trúc. Hiếm hoi có một phút không có cô bé đứng cùng Minh Hiếu, cậu trở nên trẻ con hơn bình thường khi nói chuyện với Khánh Linh. Đến lượt Khánh Linh thấy buồn cười, cô thì không nói làm gì nhưng Thành Dương rõ ràng là người lạ, vậy mà Minh Hiếu vẫn thoải mái bày ra giọng nói quen thuộc của mình với người nhà. Khánh Linh dùng gót giày đá nhẹ lên bắp chân Minh Hiếu rồi hất đầu về phía trước:


"Sao không giới thiệu bạn gái?"

"Ai cơ?"

"Thảo Nguyên."


Minh Hiếu bật cười.


"Chị nghĩ là vì sao? Vì em ngại, vì em sợ cô ấy ngại, vì em không nói cho cô ấy biết chị là chị gái em? Sai hết rồi, vì cô ấy không phải bạn gái của em nên chưa giới thiệu."


"Đã ngủ cùng nhau chưa?"


Khánh Linh hỏi rất tỉnh, Minh Hiếu đánh mạnh vào vai cô không kiêng nể nhưng sau cùng lại nhìn quanh như sợ bị ai phát hiện: "Chị!"


Khánh Linh xoa xoa vai mình nhăn nhó: "Chưa ngủ thì nói là chưa, đánh làm gì?"


"Đã hôn chưa?"


Minh Hiếu dừng sững lại, Thành Dương liếc mắt sang nhìn cậu. Câu vừa rồi là Thành Dương hỏi, so với Khánh Linh thì đã nhẹ nhàng hơn nhiều. Thành Dương bắt gặp ánh mắt của Minh Hiếu, anh phất tay rồi lại hơi nhăn nhó, chắc hẳn vì chạm đến tay mình.


"Vậy là chưa hôn rồi. Đã ôm chưa?" Hàng lông mày của Minh Hiếu nhíu rất khẽ, Thành Dương gật đầu.


"Rồi sao? Nhanh hơn tôi tưởng."


Thành Dương lại quay sang nói chuyện phiếm cùng Khánh Linh, trên môi anh hiện ra nụ cười rất khó đoán. Gò má của Minh Hiếu ửng hồng lên, cậu không nghĩ Thành Dương có thể hiểu được mình nói gì chỉ bằng nhìn vào mắt, nhưng anh thật sự đã hiểu. Không biết vì sao lại cảm thấy xấu hổ vì câu chuyện bình thường đó, Minh Hiếu chỉ tập trung vào con đường phía trước. Giọng nói của hai người bên cạnh vẫn rì rầm vang lên, Minh Hiếu tập trung vào âm thanh của Thành Dương.


Cái gọi là tiến - trình - yêu - đương của một người trưởng thành thật ra rất đơn giản, bắt đầu bằng việc quen biết nhau, sau đó tiến tới những động chạm vô tình rồi dần dần là cố ý, đến cuối cùng là xác nhận bằng một hành động nào đó mà bạn bè không bao giờ làm với nhau. Thảo Nguyên rất nhanh quen với việc hẹn hò với Minh Hiếu, cậu cũng vậy. Nhưng giống như một người bạn hơn là người yêu, dù hai người có cầm tay hay ôm chia tay ngay trước cửa nhà. Cảm giác không giống với Lê Thành Dương, Minh Hiếu biết điều đó, nhưng cũng như Thành Dương, cậu hiểu rằng hai người thật sự không có cùng một thế giới. Sẽ chia tay rất nhanh, Minh Hiếu chắc chắn là như vậy. Rồi sẽ có một ngày mấy câu chuyện nhạt dần vì không có cãi vã, vì Thành Dương sẽ đi suốt ngày đêm và gặp những người khác tốt đẹp hơn, vì hai người chẳng có cách nào gặp nhau trên cùng một con đường dù rất đông người xuôi ngược mỗi ngày. Minh Hiếu ngay từ đầu đã được ấn định là sẽ đi một con đường khác, chỉ là lỡ rẽ sang một cách ngoài dự tính khi gặp Thành Dương. Cậu không thích một thứ không chắc chắn, Thành Dương lại không thích bất cứ điều gì chắc chắn. Minh Hiếu xốc lại túi xách của Thành Dương bên vai mình. Cái túi không lớn nhưng không biết đựng thứ máy móc gì rất nặng, Thành Dương bị thương đến như thế vẫn tự mình xách ra sân bay. Chẳng thể tin được chuyện anh bị thương ở quán bar dù chính miệng Minh Hiếu đặt ra giả thiết đó, Minh Hiếu liếc qua quầng thâm dưới mắt của Thành Dương rồi lại thở dài. Cậu đặt bàn tay còn trống lên bụng mình xoa nhẹ. Không có bệnh tình gì cụ thể, nhưng trong bụng lại nhói từng cơn.


--


Xe của công ty đưa nhóm mấy người Thành Dương về khách sạn. Phòng đến lúc đó mới được đặt, Thành Dương không khỏi nghi ngờ khi nhìn cả quản lý ra tiếp chuyện với Khánh Linh. Khách sạn không lớn nhưng rất xinh xắn, Thành Dương vừa nhìn quanh đã nghĩ đến chuyện hay là sắp xếp bối cảnh để cho Minh Hiếu và Thảo Nguyên chụp ngay tại đây. Hai ngày của Minh Hiếu được Thành Dương sắp xếp theo chủ đề Bước vào thế giới của nhau, để Thảo Nguyên sống cùng với con người và công việc của Minh Hiếu một ngày, ngày còn lại để Minh Hiếu xem thử như thế nào là công việc của một người mẫu. Anh vẫn còn chăm chú nhìn vào vườn cây ở bên ngoài những khung cửa kính lớn, nghĩ không biết sẽ có bao nhiêu xinh đẹp nếu như Minh Hiếu ngồi ở bàn gỗ dịch sách trong vườn cây đó, bên cạnh là Thảo Nguyên đọc một cuốn tiểu thuyết tình cảm khi trời bên ngoài đang trở lạnh dần dần. Hợp với Trần Minh Hiếu thật, Thành Dương nghĩ thầm.


Nhìn lại thấy Thảo Nguyên đang thích thú đứng nghe Minh Hiếu giảng giải về mấy bức tranh trang trí trên tường, Thành Dương vô thức cho tay vào túi để lấy máy ảnh mới nhận ra rằng túi còn đang ở trên vai Minh Hiếu. Anh bước tới từ sau lưng Minh Hiếu kéo quai túi xuống, không ngờ được Minh Hiếu chưa nhìn là ai đã theo phản xạ nắm lấy cổ tay Thành Dương bẻ ngoặt. Thành Dương đau đớn rên lên một tiếng, Minh Hiếu quay lại nhìn thấy thì ngay lập tức giữ lấy để Thành Dương không bị ngã ra sau. Nhìn vẻ mặt khổ sở của anh mà Minh Hiếu cảm thấy lòng cũng co lại, cậu vừa định ôm cánh tay Thành Dương xem thử thì đến lượt Thành Dương theo phản xạ mà đỡ lấy chiếc túi chuẩn bị trượt từ vai Minh Hiếu xuống.


"Cái này là sinh mạng của tôi, nhất định phải giữ."


Bên trong túi xách có máy ảnh Thành Dương đang dùng, cũng có máy ảnh anh mua sau khi bỏ đi khỏi nhà vì quyết định không trở thành bác sĩ. Những tưởng bố mẹ sẽ không bao giờ ủng hộ, nhưng họ trước mặt đuổi Thành Dương đi, sau lưng lại giấu nhau cho anh tiền để mua máy ảnh mới. Nhiều năm trôi qua, chiếc máy đã vượt quá số ảnh chụp giới hạn nên Thành Dương chỉ mang theo bên mình như kỉ niệm. Minh Hiếu lúng túng vừa kéo túi xách lên vừa nắm lấy cổ tay Thành Dương khẽ vuốt.


"Xin lỗi,... Có đau nhiều lắm không?"


Chỗ bị Trần Minh Hiếu nắm vào cũng rất đau, Thành Dương cố gắng nén cơn đau để tránh ánh mắt tò mò của Thảo Nguyên rồi lắc nhẹ cổ tay.


"Không sao. Tôi phải tới nhận phòng."


Minh Hiếu rõ ràng vẫn không muốn buông ra. Thành Dương giằng nhẹ hai lần mà không được, anh nhíu mày lắc đầu. Học trò này xem ra vẫn là chưa dạy kĩ, đứng trước bạn gái mà lôi lôi kéo kéo cùng một người đàn ông không rõ ràng tính hướng là chuyện khó chấp nhận hơn cả việc dây dưa với một cô gái. Vừa đúng lúc có tiếng Khánh Linh gọi ở quầy lễ tân, Thành Dương dùng tay trái kéo túi xách của mình khỏi vai Minh Hiếu rồi nhanh bước tới. Quản lý đứng bên kia cầm mấy chiếc chìa khóa phòng, Khánh Linh nói:


"Khách sạn khá nhỏ nhưng tôi nghĩ mọi người sẽ thích. Có điều chỉ có mười phòng hạng tốt nhất, bây giờ sáu phòng đã có người. Mọi người muốn chia phòng như thế nào?"


Thành Dương lướt nhìn năm người đứng đợi, anh nói nhanh: "Đức Duy và Thanh Trúc đương nhiên chung một phòng. Còn lại bốn người... Thiên Ân và Thảo Nguyên mỗi người một phòng. Tôi ở cùng với Minh Hiếu."


Thiên Ân vẫn còn ngái ngủ vì cuộc chơi hôm qua, cậu đang gật gà bên dưới vành mũ sùm sụp nhưng nghe đến đó cũng phải ngẩng đầu:


"Anh có vấn đề gì không? Đương nhiên là chia sáu đôi thành ba phòng, sao lại tách Thảo Nguyên và Minh Hiếu ra để anh ấy ở cùng anh?"


Minh Hiếu vốn không muốn động chạm gì đến Thiên Ân, vậy nhưng giọng nói xóc óc của Thiên Ân cứ dội vào tai cậu. Rời mắt vài giây khỏi cánh tay Thành Dương, Minh Hiếu nói với Thiên Ân:


"Vậy hai người có thể ở chung phòng, tôi ở phòng riêng."


Khánh Linh sâu sắc nhìn em trai mình, cô hơi mỉm cười nhưng chỉ chờ Thành Dương lên tiếng. Không làm Khánh Linh thất vọng, Thành Dương cười nhạt nhìn Thiên Ân:


"Ở chung với Thiên Ân sẽ rất mệt, tôi không còn sức đi chụp nữa đâu."


Câu nói đó được Thành Dương và Thiên Ân hiểu ở một nghĩa, toàn bộ những người còn lại hiểu ngay ra nghĩa khác. Thật ra Thành Dương luôn ở một mình những lúc đi chụp xa, kể cả ngày trước những bạn trai bạn gái ở trong ekip chụp anh vẫn chỉ ở một mình. Điều đó làm Thiên Ân thấy hơi kì lạ nhưng cậu biết mình không có quyền nói gì vào lúc này, với Thiên Ân và Thành Dương thì chưa chắc sau chiến dịch quảng bá lần này còn có thể gặp nhau. Thành Dương là người hết sức dịu dàng với điều kiện đừng bao giờ hạ thấp công việc của anh, mà điều này Thiên Ân không có cách quay ngược thời gian để cứu vãn.


Minh Hiếu không nói gì. Cậu biết mình có thể chọn một phòng khác bất kì trong khách sạn nhưng lại cũng muốn ở cạnh để xem vết thương của Thành Dương. Đức Duy và Thanh Trúc đã nhanh chóng lên phòng, mọi người thắc mắc đầy trong lòng nhưng cuối cùng vẫn phải nghe theo sắp xếp của Thành Dương vì anh là người có quyền quyết định mọi thứ. Khánh Linh theo sau Minh Hiếu và Thành Dương lên phòng, cô tủm tỉm cười một mình. Thành Dương đề nghị nói chuyện với Khánh Linh trước khi vào phòng, cô xin hai phút với Minh Hiếu rồi ngay lập tức kéo cậu ra ban công nhỏ hướng ra khu vườn bên dưới.


"Sau đợt này ở lại thêm vài ngày được không? Đưa Thảo Nguyên đi chơi, bảo cô bé đi ăn với chị một bữa."


"Không."


Minh Hiếu ngay lập tức lắc đầu. Khánh Linh rõ ràng đoán được, có thể Minh Hiếu không biết nhưng cô đã nhìn thấy hết. Không biết hai người trước mắt cô làm ra trò gì để bây giờ chia thành hai đôi riêng rẽ nhưng lại cứ nhìn nhau như thế, chuyện thú vị về em trai cô mới gặp lần đầu.


"Ở lại đi, kéo cả Thành Dương ở lại. Chị thích anh ấy."


"Chị nói gì vậy?"


"Dù sao Lê Thành Dương cũng đang không thích ai. Anh ấy đúng kiểu người chị thích, đẹp trai, chín chắn, làm việc rất có năng lực."


Minh Hiếu giận dữ nhíu chặt hàng lông mày của mình: "Anh ta đào hoa lắm, sẽ đá chị sau ba ngày."


Khánh Linh nhún vai: "Thì sao chứ? Trước khi bị đá cũng đã yêu nhau ba ngày, không phải chuyện đó quan trọng hơn sao?"


Minh Hiếu nghẹn họng vì lí lẽ của Khánh Linh, cậu đùng đùng bỏ vào phòng. Khánh Linh cười nói với theo: "Nhớ nhé, gọi anh ấy ra giúp chị."


--


Minh Hiếu sập mạnh cửa phòng. Ở bên trong, Thành Dương đang ngồi ngay trên chiếc bàn tròn gần cửa sổ. Anh nới bớt mấy cúc áo ở cổ rồi có hơi giật mình khi nghe tiếng vang rất lớn tạo ra từ cú sập cửa của Minh Hiếu. Cậu thở hắt ra, mệt mỏi ném tất cả đồ đạc lên giường rồi bước tới gài lại cúc áo của Thành Dương. Động tác của Minh Hiếu hơi mạnh bạo nhưng vẫn không hề chạm đến da anh, Thành Dương chỉ chăm chăm nhìn cậu. Vẻ mặt của Minh Hiếu rõ ràng khó chịu, Thành Dương hỏi khẽ: "Sao vậy?"


"Chị Linh muốn gặp anh."


Thành Dương nhoẻn cười, anh nhảy xuống khỏi bàn rồi đi ra khỏi cửa mới ngoái đầu nhìn lại.


"Trần Minh Hiếu, tôi thỉnh thoảng có đưa đẩy với đám người mẫu trong khi làm việc nhưng tuyệt đối không bao giờ có ý khác với khách hàng, cậu yên tâm đi."


Yên tâm làm sao được, Trần Khánh Linh mới là người nguy hiểm ở đây. Minh Hiếu vừa cầm lấy áo khoác của Thành Dương định đưa đi cất thì lại nghe tiếng anh bên ngoài cửa:


"Nhưng sau khi làm việc thì tôi không chắc là mình hoàn toàn trong sạch."


Minh Hiếu quen thói đạp vào tường để cho Thành Dương im lặng, rồi sau đó mới nhớ ra rằng đây không phải căn hộ cách vách của hai người.

--

Ở bên ngoài hành lang, vẫn là ban công cũ, Thành Dương thong thả tựa vào lan can nhìn xuống.


"Anh muốn chụp Hiếu ở khách sạn này."


Khánh Linh nhìn theo ánh mắt của Thành Dương thì gặp vườn cây bên dưới. Cô gõ nhẹ ngón tay vào lan can rồi nói:


"Anh làm như em muốn gì được nấy, nếu chủ khách sạn không đồng ý thì sao?"


Thành Dương mỉm cười: "Hiếu là người ít đi ra ngoài, đi tới đâu cậu ấy cũng đều nhìn quanh một vòng trước khi bắt đầu làm việc gì đó. Nhưng mà tới đây cậu ấy lại không hề nhìn."


"Anh đã tới đây bao giờ chưa? Anh cũng không nhìn."


Thành Dương dứt ánh mắt khỏi khu vườn bên dưới, anh nhìn thẳng về phía Khánh Linh. Hai người chỉ nhìn nhau vài giây trước khi Thành Dương nói như thể trước mặt anh không phải là chị gái của người nào kia: "Anh bận nhìn Hiếu."


Khánh Linh cười lớn. Thẳng thắn như vậy là rất tốt, em trai cô là người tuyệt đối lằng nhằng vòng vo. Chính vì vòng vo nên một đoạn tình cảm tận bảy năm trời vẫn không thể có kết thúc, tốt nhất là tìm một người như Thành Dương. Hai người nói chuyện thêm một lúc lâu, đến khi tạm biệt thì đã gần tới lúc ăn trưa. Thành Dương đẩy cửa bước vào phòng, anh tưởng Minh Hiếu sẽ nói gì đó về chuyện Khánh Linh hoặc ít nhất tỏ thái độ không hài lòng với anh nhưng cậu chỉ đứng đợi cùng một chai Verital 35 trong tay mình. Thành Dương không thấy Minh Hiếu nói gì, anh thong thả mở cúc áo đã được Minh Hiếu gài kín lúc trước rồi tới bên giường ngồi xuống. Căn phòng thiết kế theo kiểu cổ, giường hơi thấp, Thành Dương phải hơi duỗi một chân. Minh Hiếu nhìn theo cử động của anh rồi cuối cùng cũng ngập ngừng ngồi xuống.


"Đưa tay ra đây."


Thành Dương đưa bàn tay trái ra, Minh Hiếu nhăn mặt gạt tay anh xuống.


"Đừng đùa."


Thành Dương hơi cúi đầu để mắt nhìn xuống ngang tầm Minh Hiếu rồi nói:


"Muốn gọi anh xưng em thì cứ gọi thẳng ra đi, đừng xưng hô trống không như thế."


"Không muốn, đưa tay ra đây."


Cánh tay phải đưa ra, Lê Thành Dương chống tay còn lại ra sau giường khẽ cười. Cổ và tai Minh Hiếu đã đỏ bừng, con người này thật sự không bao giờ nói dối được.


"Ừ, không muốn thì thôi."


Minh Hiếu nắm lấy cổ tay Thành Dương, nhẹ nhàng lật áo anh lên. Cậu định sờ vào chỗ da đỏ tím nhưng sau đó lại thôi, chỉ khẽ thổi rồi dùng một tay loay hoay mở nắp chai Verital.


"Cậu định làm gì?"


Minh Hiếu ngước mắt lên một giây rồi lại cúi xuống.


"Ở đây không có dầu xoa bóp, trong chai này có thành phần là tinh dầu hoa hồng. Lúc bị thương vì sao không đi bệnh viện?"


"Trời tối nên tôi đã nghĩ không sao."


Thành Dương nhìn qua nhãn chai nước hoa, thấy đề tên Minh Hiếu. Cậu ấn xuống để nước hoa làm thành một lớp ẩm mờ trên tay Thành Dương rồi mới vỗ nhẹ. Thành Dương hơi nhăn mặt, mùi hương của riêng Minh Hiếu lại tỏa ra từ cánh tay anh, là mùi của gỗ thông, hơi đậm mùi hoa hồng và có cả mùi gì đó như là...


"Hương cuối là gì?"


"Jasmine."


Thành Dương ho lên vài tiếng, Minh Hiếu xoa thêm hai lần rồi cũng đứng dậy. Anh không nghĩ ra Minh Hiếu lại dùng hoa nhài trong thành phần nước hoa của riêng mình, dù biết rằng nó còn có tác dụng thư giãn và xoa dịu thần kinh. Hương nước hoa ngập đầy căn phòng ấm áp hơn nhiều so với bên ngoài, Thành Dương cởi hết một lượt cúc áo rồi mở chăn ra nằm xuống.


"Cảm ơn cậu, chút nữa mọi người cứ đi ăn trước. Tôi mệt, đi ngủ vài tiếng rồi sẽ làm việc sau."


Minh Hiếu ngẩn nhìn Thành Dương thoải mái nhắm mắt trên giường, chưa đầy năm phút sau anh đã mở mắt khi cậu mở tủ tìm áo.


"Cậu không giận chuyện tôi lại không để cậu ở chung phòng với Thảo Nguyên sao? Ở trong tiểu thuyết bao giờ cũng có kiểu nam nữ chính ở trong hoàn cảnh bắt buộc phải chung phòng trong một đêm rồi nảy sinh tình cảm gì đó."


Cánh cửa tủ đóng lại, Minh Hiếu quay lưng tựa vào cửa tủ nhưng lại tránh đi không nhìn Thành Dương. Thành Dương gác cánh tay không bị thương ra sau đầu, vạt áo anh tách đôi để lại một khoảng hở kéo dài từ ngực xuống bụng.


"Chúng ta lại học tiếp thôi, có hai điều hôm nay cần dạy cậu. Thứ nhất là không bao giờ ở chung phòng với một cô gái khi chưa xác định tình cảm trừ trường hợp bắt buộc, bởi vì cô ấy hoặc sẽ nghĩ cậu nóng vội suồng sã hoặc sẽ nghĩ cậu đã thật sự yêu cô ấy rồi. Tôi sợ cậu không có ý kiến gì nếu tôi để cậu và Thảo Nguyên ở chung một phòng nên đã quyết định mà không hỏi ý kiến trước, tôi xin lỗi. Thứ hai là đừng bao giờ dùng nước hoa của riêng mình đem đi áp lên da người khác. Tôi biết cậu không có ý gì ngoài việc tay tôi đang có vấn đề, nhưng tôi không thể không nghĩ rằng đó là một hành động đánh dấu chủ quyền vô cùng tinh tế. Vì đó là mùi hương đặc trưng của cậu, qua vài lần sẽ làm tôi nghiện không bỏ được."


Thành Dương với tay lên công tắc ở mặt dưới của tủ đầu giường tắt bớt đèn, chỉ để lại cây đèn ngủ. Anh trở mình rồi nói: "Và cậu có thể quên đi điều thứ hai. Điều thứ hai tôi dạy cậu rất có thể chỉ nằm ở trong giáo trình "làm sao để hẹn hò với Lê Thành Dương"."


Trong một nỗ lực cố gắng để vuốt xuống tất cả cảm giác nghẹn cổ vì giọng nói xa lạ chỉ để giải thích chứ không còn bất cứ dịu dàng trêu chọc như xưa, Minh Hiếu lục lọi tìm quanh một chiếc áo trước khi thấy tin nhắn của Duy Thuận rằng anh đã đến nơi và hẹn mọi người tập trung đi ăn trưa dưới sảnh khách sạn. Minh Hiếu bước ra khỏi phòng còn định quay lại hỏi xem Thành Dương muốn ăn gì thì đã thấy anh nhắm mắt. Sống mũi nhỏ nâng lên hạ xuống theo từng nhịp thở, cánh tay tím bầm ở trên tấm chăn màu cỏ úa nhìn hơi đáng sợ nhưng lại mang hương hoa chỉ riêng Minh Hiếu mới có, cậu khẽ khàng đóng lại cửa phòng. Nếu như lúc chọn phòng Thành Dương cố ý sắp xếp cho Minh Hiếu và Thảo Nguyên ở riêng, e rằng cậu sẽ không bao giờ ngủ nổi một đêm.



còn nữa,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro