39-2. Đã là mùa hè thứ hai gặp được anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng








Con đường tới khu thương mại phía Nam thành phố nhòe đi trong mưa. Cần gạt nước hoạt động hết công suất, Thành Dương đi chậm hết mức vì không thể nhìn thấy đường. Anh tới nơi khi mới chỉ có một mình Linh Chi ở đó, Thành Dương xin lỗi cô thêm lần nữa vì đã thất hẹn vào buổi sáng rồi hai người ai đều làm việc nấy. Linh Chi chăm chú ngắm mấy chiếc móng tay của mình, Thành Dương chờ những người khác xuất hiện. Hùng Châu là người tới sau cùng, Thành Dương nhìn cánh cửa gỗ đóng lại sau lưng Hùng Châu mà không thấy ai đi cùng anh thì âm thầm trút ra một tiếng thở nhẹ. Hùng Châu đi tới với nửa vai áo ướt đẫm, anh làu bàu nói rằng nóc xe bị dột sau khi gia công thêm vài thứ, hôm trước mở cửa cho Minh Hiếu đứng ngắm sao xong lại không thể khép vào vừa khít như xưa. Hùng Châu xua người dọn một chỗ cạnh Thành Dương, Thành Dương ném cho Hùng Châu gói thuốc rồi chìa bật lửa.

"Không rủ được chàng thơ tới?"

"Hiếu hả?", Hùng Châu ngậm một điếu thuốc vào miệng, anh xua tay khi Thành Dương ghé đốm lửa vào. "À, không ngờ hai người còn ở chung một khu nhà. Không thấy ngại vì là người yêu cũ sao?"

Thành Dương tắt lửa, anh búng nhẹ gói thuốc đi. Hùng Châu thường hút thuốc để ấm người sau khi đi mưa, Thành Dương thì không đời nào hút thuốc trước mặt phụ nữ.

"Dù sao cũng quen rồi, không nhìn thấy nhau là được. Mà cậu đi tới tận nhà rồi vẫn không đón được người sao?"

"Định tới đó bất ngờ tập kích nhưng không đúng ngày. Minh Hiếu nói mình vừa đi bệnh viện về, còn mời tôi lên nhà xác nhận. Tôi đương nhiên không thể vào nhà người khác khi vừa gặp một lần, sau cùng đành phải rời đi."

Thành Dương cười cười: "Cũng biết lấy lí do từ chối rồi, không uổng công tôi dạy."

Hùng Châu cố gắng uống nhanh hớp rượu, anh nuốt xuống một nửa thì đã nói ngay:

"Không đâu, lúc tôi đi thì có nhà hàng mang đồ ăn tới. Nói rằng buổi chiều vừa truyền cho ai đó cả lít máu, nhà hàng mang đồ ăn tới cũng thấy thực đơn chỉ có thịt bò. Tôi vừa nói rằng làm gì có bệnh viện nào chịu lấy cả lít máu, Minh Hiếu đã..."

"Máu của Minh Hiếu là máu hiếm." Thành Dương cắt ngang lời Hùng Châu, anh cười chua chát.

Người yêu cũ chính là như vậy, đến tình trạng sức khỏe cũng được biết qua một người thứ ba.

Thành Dương nhớ lần đầu tiên biết tin bạn gái cũ lấy chồng, anh cảm giác vừa buồn cười vừa có gì đó như là mất mát dù hai người đã chia tay từ lâu lắm. Kỉ niệm của hai người sẽ chỉ còn một người giữ, người kia bỏ hết lại phía sau. Rồi sau này khi Minh Hiếu kết hôn, cậu cũng sẽ dần quên đi tất cả. Giữ lại những kỉ niệm đẹp cũng chẳng ích gì bởi thứ khiến con người day dứt nhất luôn là những câu chuyện buồn, mà chuyện buồn sẽ chỉ riêng anh còn nhớ. Thành Dương chẳng bao giờ mong lâu dài với ai ngoài vài giây phút nhìn Minh Hiếu rồi thẫn thờ nghĩ nếu ở cùng nhau thật lâu thì tốt, đến lúc chia tay anh cũng chẳng còn hăm hở nghĩ đến những tình yêu sau này.

Thành Dương nói rằng mình đi hút một điếu thuốc, anh nhặt lấy gói thuốc rồi đi ra ngoài cửa bar. Cánh cửa ẩm ướt vì mưa, rõ ràng trời vẫn đang cố vắt khô số nước tích trữ cả tuần liền không thèm rơi một hạt. Anh cầm điện thoại thay cho gói thuốc rồi tự hỏi mình rằng khi Minh Hiếu gọi mấy tiếng trước, không biết liệu cậu có chần chừ như anh lúc này hay không.

Lần này đổi lại là mưa ở phía Thành Dương, còn căn phòng của Minh Hiếu chỉ có tiếng chiếc thìa kim loại va vào bát.

"Em nghe đây."

"Sao lúc gọi điện không kể với anh?"

Minh Hiếu không cần mất công giả vờ, cậu biết rằng Hùng Châu đã bép xép kể cho Thành Dương chuyện ở bệnh viện. Giọng nói của Thành Dương không hề có chút lo lắng hay giận dữ mà chỉ đều đều như đang hỏi chuyện thời sự, Minh Hiếu đổi đũa gắp một lát thịt mỏng rồi trả lời anh:

"Em là đàn ông mà, lấy đi chừng đó máu không chết được."

"Chờ đến lúc chết rồi em mới gọi điện kể thì anh không dám nghe đâu."

Minh Hiếu ngay lập tức bị nghẹn dù lát thịt chỉ dài chưa đến ba đốt ngón tay. Cậu vỗ nhẹ vào cổ mình rồi uống một ngụm canh, Thành Dương tựa lưng vào ô cửa sổ khẽ nói:

"Em cũng có thể gọi anh tới đón về mà. Bỏ qua những điều từng có, anh và em còn là hàng xóm, hoặc cũng từng làm việc với nhau."

"Em có thể gọi đại một chiếc taxi để về nhà nhưng Linh Chi thì không, em nói đúng chứ? Dù sao em cũng về nhà rồi."

"Trần Minh Hiếu, em trở mặt nhanh thật đấy. Vài tiếng trước còn nói nhớ xương quai xanh của anh, vài tiếng sau đã đẩy anh vào tay người khác."

Minh Hiếu đã ăn đến đĩa thịt thứ hai, cậu chỉ nhai nuốt mà không có chút cảm giác ngon miệng. Nhắc đến chuyện đẩy Thành Dương vào tay người khác, Minh Hiếu cũng chợt nhớ ra một điều đã bị quên bẵng đi khi thấy cuộc gọi của anh trên màn hình.

"Anh cũng đẩy em vào tay người khác thôi. Hùng Châu không phải kiểu người em thích, anh không cần gán ghép."

"Vậy sau này có thể ghép em vào với người như thế nào?"

"Với anh là được."

Thành Dương bẻ gãy điếu thuốc anh vẫn cầm chơi trong tay mình bằng một cử chỉ vô tình. Anh cười lớn, Minh Hiếu buông đũa nghiêm túc nói:

"Lê Thành Dương, cuối cùng thì ý anh là sao? Đừng tưởng em không biết anh cố ý vẽ đường cho em chạy."

Thành Dương đưa tay lau nước mắt ứa ra vì cười. Anh vui vẻ trả lời:

"Một kiểu vuốt ve lòng tự trọng thôi mà. Người anh yêu luôn để người khác trong lòng và coi như anh chưa từng tồn tại, đến lúc anh đành phải nói chia tay trước thì người đó lại cuống cuồng nói yêu anh, đương nhiên anh phải tranh thủ nghe nhiều một chút cho hả dạ. Lê Thành Dương thật ra cũng sân si nhỏ mọn vậy thôi."

Mái hiên của quán bar chẳng khác gì mái hiên của một nhà hàng Nhật Bản gọn gàng. Thành Dương cảm thấy dễ thở hơn hẳn khi ở La Vita, có thể là nhờ mưa lách tách gõ xuống một chậu hoa nhài lớn ngay cạnh chân anh. Anh ngắt lấy một bông hoa màu trắng đưa lên mũi. Mùi thơm nhẹ nhàng rất hợp với mùi mưa và với Minh Hiếu, Thành Dương đột nhiên nghĩ rằng nếu như làm bạn cùng Minh Hiếu thì cũng thật là tốt. Có thể bớt những cuộc hẹn hò thâu đếm suốt sáng và những người yêu không mấy lâu dài, chỉ cần có Minh Hiếu và Khánh Linh, Hanah và cả Hùng Châu, những con người không quá phù phiếm luôn làm anh thoải mái khi ở cạnh. Sẽ không còn phải đối mặt với cảm giác cô đơn dù ở giữa nơi đông người, Minh Hiếu cũng sẽ cùng những người khác trở thành nhà của anh. Nhưng đã không còn kịp nữa: từ tình bạn lên tình yêu thì rất dễ, nhưng nếu là tình yêu quay về thành tình bạn thì họa hoằn lắm mới có một người.

"Có khi nào em hối hận vì yêu anh không?"

Minh Hiếu dọn sơ sài những bát đĩa ở trên bàn ăn, cậu mang ra thùng rác ở hành lang rồi đứng lại tại lan can nơi treo cây dù trong vắt.

"Nếu nói không thì là em nói dối."

"Anh cũng có lúc hối hận."

Mưa đã bắt đầu thưa thớt. Minh Hiếu đi về phía ban công nhìn ra giàn hoa ướt đẫm.

"Lúc chia tay em hay là cái ngày em uống say?"

"Hối hận vì không gặp em sớm hơn", Thành Dương mỉm cười nghe tiếng la thất thanh của Hùng Châu vọng ra từ bên trong cửa sổ. "Đã có lúc anh tính rằng nếu gặp em năm em mười sáu tuổi, anh đã có thể yêu em thêm mười năm nữa."

Minh Hiếu cảm giác khó thở, cậu tự nhủ đó là tác dụng phụ của việc hiến máu buổi chiều. Chỉ khi yêu ai nhiều quá người ta mới có điều ước viễn vông đó.

Nếu gặp nhau năm mười sáu tuổi thì đã có hơi mười năm nhìn thấy nhau. Sẽ được ngửi mùi vỏ cam thơm cháy trong nắng hè trên áo anh suốt mười năm, có thể cùng nhau lớn lên, nếu có yêu nhau rồi chia tay thì có thể bây giờ cũng đã không còn đau nữa.

Rồi dù người có lỗi là chính mình, Minh Hiếu vẫn thấy trào lên một cơn uất nghẹn thay cho Lê Thành Dương: Một người được cho là đào hoa nhanh thay đổi thì ước gì được gặp người kia sớm để yêu thương nhiều hơn một chút, người tự tin rằng mình sẽ yêu một người đến cuối cùng thì suốt thời gian đó chỉ nghĩ đến ngày chia tay. Minh Hiếu đưa tay hứng một giọt mưa chực rơi xuống sàn lát đá hoa vàng cũ, chợt nhớ rằng hình như cũng khoảng thời gian này của năm ngoái là lần đầu tiên cậu nghe thấy âm thanh của Lê Thành Dương ở căn phòng bên cạnh. Khi đó anh vừa chia tay bạn gái, mỗi ngày đều vừa nấu ăn vừa hát bằng tông giọng khó hiểu đến nỗi Minh Hiếu phải lấy cớ đi siêu thị mà ra khỏi nhà mỗi lần nghe tiếng dao thớt ở trong phòng Thành Dương. Chớp mắt một lần cũng đã một năm trôi qua, ngày gặp nhau biến thành ngày chia tay, Minh Hiếu vẫn còn giữ tờ giấy viết tên Thành Dương vì không nhớ nổi tên anh sau vài lần nói chuyện.

"Bây giờ em buồn ngủ lắm, em cúp máy trước đây."

Thành Dương biết cho nhiều máu xong thì sẽ rất mệt. Những người đi từ nơi truyền máu đặc biệt ra luôn chậm rãi như người già, trên tay sẽ cầm theo một túi đồ ăn theo tiêu chuẩn của bệnh viện. Nếu đi một mình thì sẽ yếu ớt bạc nhược, và cô đơn tận mạng. Không đành lòng nghĩ đến một Trần Minh Hiếu như vậy, Thành Dương cố gắng lắm cũng không thể ngăn mình đừng thốt ra một câu không nên nói chút nào:

"Có cần anh về không?"

Minh Hiếu suýt nữa đã quên mất mình hai mươi sáu tuổi và vừa mất đi hơn nửa lít máu để trả lời anh bằng một tràng những từ "có". Cuối cùng, cậu thận trọng hỏi một câu:

"Về với tư cách nhiếp ảnh gia và người mẫu hay là..."

"Hàng xóm."

"Vậy thì em muốn ăn mì thịt bò, nhiều thịt."

Thành Dương phì cười. "Hùng Châu vừa kể là em đặt một lúc ba hộp đồ ăn."

Minh Hiếu chống chế vài câu, Thành Dương cúp máy rồi vào bar chào tạm biệt mọi người. Anh lái xe như bay về thành phố khi mưa đã dần ngớt. Thành Dương không mua mì cho Minh Hiếu, anh ghé qua siêu thị chọn vài món nguyên liệu. Thành Dương tin là Minh Hiếu không thấy đói, anh chỉ mua nguyên liệu cho bữa sáng ngày mai. Điều này có vẻ sai rất sai nhưng Thành Dương lại không làm khác được. Giọng nói muốn ăn mì thịt của Minh Hiếu rõ ràng rất mong chờ.



--



Trần Minh Hiếu cũng cảm thấy có một điều sai rất sai nhưng bản thân lại không muốn làm khác. Minh Hiếu nhớ rằng mình chưa từng làm gì dối trá dù có muốn một điều gì đó rất nhiều, nhưng thành trì bảo vệ sự thật thà cuối cùng cũng bị đập bỏ khi Thành Dương nói "anh về ngay" rồi cúp máy. Minh Hiếu cầm điện thoại một lúc lâu, cậu nghiêng đầu ngắm vệt đỏ trên cánh tay mình. Vệt đỏ được tạo ra từ cú va chạm khi Thành Dương đột ngột mở cửa vào buổi sáng chỉ còn mờ mờ không rõ. Nó thậm chí không tạo thành bầm tím mà cứ thế tan đi. Thành Dương có thể nói rằng mình không còn để tâm, nhưng Minh Hiếu biết rõ ràng Thành Dương vẫn còn thấy xót. Minh Hiếu không biết là mình thủ đoạn hay là mình ngu ngốc, cậu chăm chăm nhìn vệt đỏ mờ trên tay khi đi tới bàn làm việc. Chọn một vị trí thích hợp, Minh Hiếu mím môi đập cánh tay vào cạnh bàn.

Vệt đỏ quay trở lại, đậm rõ ràng dưới cánh tay hơi nhợt nhạt vì mất máu. Minh Hiếu có ba giây mãn nguyện rồi lại mất ba giây bào chữa cho mình rằng cậu không hề làm tổn hại đến ai.



--



Thành Dương đẩy cửa phòng khi Minh Hiếu đã ngủ quên ở bên mép giường. Mất đi vẻ điềm đạm thường thấy, Minh Hiếu tay ôm gối chân gác chăn trên chiếc giường lộn xộn vài quyển sách. Anh nhanh chóng đóng cửa lại khi nghe tiếng Thanh Tuấn đọc thơ ở nhà dưới.

Thành Dương nheo mắt nhìn chai Verital 35 mang nhãn tên mình ở trên bàn của Minh Hiếu. Trời đêm sau mưa hơi lạnh, anh bước tới kéo tấm chăn khỏi chân Minh Hiếu để đắp lên người cậu. Ánh mắt Thành Dương dừng lại ở vệt đỏ thẫm nhìn như tụ máu trên tay Minh Hiếu, anh nhẹ xoa lên đó vài lần trước khi quay lại với tấm chăn trên tay mình. Minh Hiếu có vẻ ngủ rất ngon, Thành Dương không nỡ đánh thức cậu. Anh lẩm bẩm một mình:

"Tự nhiên lại nói nhớ xương quai xanh... Chừng nào em lại nhớ khớp ngón tay, nhớ rãnh lưng, nhớ xương hàm?"

Minh Hiếu hé mắt ra nhìn Thành Dương, cậu đưa tay kéo anh xuống giường nhưng không còn đủ sức. Cánh tay với vệt đỏ giả dối kia nhói lên đau đớn, Minh Hiếu nhăn mày rên lên. Thành Dương nắm lấy cánh tay đó rồi lại tiếp tục xoa nắn.

"Có đau không?"

Minh Hiếu đem cánh tay thu vào trong người mình. Cậu dịch ra mép giường, vỗ nhẹ vào phần còn lại.

"Em kể cho anh nghe chuyện này."

Minh Hiếu thường hay đưa ngón tay sờ vào xương quai xanh của Thành Dương khi cả hai ở cạnh nhau. Thành Dương có thói quen quay mặt vào tường khi ngủ, Minh Hiếu biết như vậy nên cũng chỉ nghiêng người ôm anh rồi đưa ngón trỏ lướt dọc từ nơi bắt đầu đến mấu vai kết thúc mảnh xương quyến rũ nhất trong cơ thể con người. Thành Dương hôm nay nằm ngửa gác một tay lên trán, Minh Hiếu nói đều đều:

"Hôm nay em ở bệnh viện. Mỗi lần từ bệnh viện trở ra em đều nghĩ không biết sẽ ra sao nếu năm phút sau mình là bệnh nhân ở trên giường."

"Nói nhảm."

"Chuyện đó không thể báo trước mà. Em thật ra không phải là người sợ chết, vì ngày nào cũng giống ngày nào. Em nghĩ nếu sống thêm sáu mươi năm nữa thì cuộc sống của em vẫn chán như vậy thôi. Chuông nhà thờ sẽ có người khác đánh. Mèo béo sẽ thay bằng mèo béo khác, chó già cũng thế. Tiếng rao sau hẻm dù có là người khác cũng chỉ là một tiếng rao. Nhưng hôm nay ở lần cho máu thứ hai, khi em đột ngột thấy hơi thở hụt đi, em đã chắc chắn rằng mình rất tiếc."

"Em biết tiếc là tốt rồi. Kể cả người như anh cũng sẽ thấy đáng sợ trước một cái chết bất ngờ."

Minh Hiếu dường như không nghe thấy Thành Dương. Cậu quay sang vắt cánh tay mềm mát rượi lên ngực anh rồi nói như sợ anh nghe thấy:

"Anh không hiểu."

"Ừ, anh không hiểu. Đi ngủ đi."

Thành Dương lơ đãng nói xuôi theo Minh Hiếu. Đã lâu rồi anh không được ngủ ngon, Minh Hiếu lại cứ chốc chốc cọ cằm vào vai anh tìm chỗ tựa. Thành Dương biết rằng có ý nghĩ đen tối với cả người đang không khỏe là không tốt, nhưng cánh tay của Minh Hiếu vẫn mát rượi và cậu thật sự có mùi thơm như mùi hoa nhài ướp mưa. Minh Hiếu nhắm mắt nhưng không ngủ, cậu lại nói khi Thành Dương thở hắt ra rồi trở mình:

"Đã là mùa hè thứ hai em gặp anh rồi."




còn nữa,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro