Chương 193 - Hồi Kết (Hebaron's POV)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vài tuần sau, thời tiết trở nên ấm áp một cách đáng ngạc nhiên. Hebaron đang ngồi bên cửa sổ trong phòng nghỉ, nhìn ra cánh đồng đầy nắng rồi thở dài một tiếng đầy phiền muộn.

Gió vẫn se lạnh nhưng nắng đã chói chang. Mùa nước đã đến.

Khi lượng du khách bắt đầu tăng lên, Anatole sẽ sống động hơn bao giờ hết. Các tàu buôn từ lục địa phía Nam đến cảng phía Nam với đủ loại hàng hóa quý hiếm, và các thương nhân ở lục địa Phía tây bắt đầu đổ xô đến mua hàng hóa mà họ mang đến.

Tuy nhiên, sức nóng của sự phồn vinh đang bùng cháy dường như không thể tràn vào Lâu đài Calypse. Bầu không khí trong lâu đài vẫn u ám nặng nề trong vài tuần qua.

"Sao cậu còn không đi chuẩn bị?"

Hebaron, người đang đắm chìm trong suy tư, xoay đầu lại. Uslin Rikaido đang bước xuống cầu thang khi đã trang bị một cách gọn gàng.

Hebaron liếc nhìn chiếc surcoat màu xanh đậm không một vết xước của cậu ta, với một cái nhìn hoài nghi. Như để bộc lộ tính cách kén chọn của mình, áo giáp của Rikaido luôn sáng bóng không khuyết điểm, và áo khoác của cậu ta luôn sạch sẽ như mới.

Anh nheo mắt, nghi ngờ những người giúp việc đã vì gương mặt thanh tú đó mà phân biệt đối xử anh ta. Uslin trừng mắt nhìn anh và cau mày.

"Này, cậu không nghe thấy tôi nói hãy chuẩn bị sẵn sàng ngay sao?"

Hebaron lầm bầm một cách khó chịu và đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Đúng lúc đó, Lombardo và Gabel Laxion mở cửa phòng nghỉ và bước vào.

"Ngài Nirta, Phu nhân Calypse nói người đã chuẩn bị xong mọi thứ để khởi hành."

"Đã xong rồi sao?"

Anh cau mày, ló đầu ra ngoài cửa sổ và nhìn về phía cổng lâu đài. Hai xe ngựa chất đầy hành lý đã xếp thành hàng. Nhìn thấy nó, anh nhận ra rằng người đó đang thực sự rời khỏi nơi này. Khi anh chớp mắt ngơ ngác, Uslin gầm lên như thể không giữ được sự kiên nhẫn của mình.

"Cậu định bắt Phu nhân Calypse đợi à? Nếu không muốn đi thì cậu ở lại đây đi."

"Được rồi, được rồi, tôi sẽ chuẩn bị và xuống nhanh thôi."

Anh càu nhàu và leo lên cầu thang với tốc độ không tương xứng với kích thước to lớn của mình. Trước thái độ bất thường của Uslin, một tiếng khịt mũi bật ra. Ai mà biết được cậu ta sẽ thay đổi lập trường của mình như vậy? Hebaron, người đang mặc áo giáp một cách nhanh nhẹn, nở một nụ cười cay đắng.

Không phải là anh không hiểu sự thay đổi của Uslin. Anh cũng rất thích quý cô nhỏ nhắn đó. Hơn nữa, không phải Uslin đã đi theo đến lâu đài Croix và chứng kiến những sự việc khủng khiếp sao? Cậu ta sẽ đau lòng hơn nhiều.

Không chỉ cậu ta, mà Elliot cũng khá sốc, và khi tuyên chiến với Công tước xứ Croix, cậu ta là người đã quyết liệt ủng hộ chiến tranh hơn bất kỳ ai khác. Anh chưa bao giờ nghe chi tiết về những gì đã xảy ra, nhưng từ phản ứng của họ, chuyện đó hẳn rất gay gắt.

Đột nhiên, anh không thể chịu đựng nổi cơn giận dữ mà và ném chiếc áo choàng anh đang cầm xuống mặt đất.

Croix, khi nghĩ đến tên khốn kiếp đó, bên trong anh như có một nghìn ngòi lửa đang bốc cháy. Anh lo lắng chải ngược phần mái ngắn của mình. Khi vẻ mặt vô cảm của vị chỉ huy hiện lên trong đầu, lòng anh trở nên ngột ngạt.

Anh ngồi lại xuống ghế và thở dài. Khi nghe tin Phu nhân Calypse quyết định rời đến Tháp Thế giới, anh đã nghĩ rằng chỉ huy sẽ không bao giờ cho phép điều đó.

Tuy nhiên, trái với dự đoán của mọi người, chỉ huy đã cho phép cô ấy rời đi. Không chỉ vậy, ngài ấy bắt đầu trung thành thực hiện nghĩa vụ của mình với tư cách là thủ lĩnh hiệp sĩ và với tư cách là lãnh chúa, điều mà cậu ấy đã bỏ bê trong một thời gian. Thoạt nhìn, mọi thứ dường như đã đâu vào đấy.

Tuy nhiên, Hebaron không khỏi lo lắng khi nhìn thấy vẻ ngoài bình tĩnh đến lạ thường của Riftan. Chỉ huy luôn có phản ứng khó lường đối với Maximillian Calypse.

'Chết tiệt, bây giờ lo lắng về việc đó cũng có ích gì..."

Anh lo lắng tặc lưỡi và mặc chiếc surcoat màu xanh có hình con rồng trắng bên ngoài áo giáp của mình. Anh đi ra ngoài sau khi trang bị xong, và Uslin nhìn anh với vẻ không hài lòng.

"Sao cậu chậm trễ vậy! Cậu định mặt trời mọc xong rồi mới đi sao?"

"Đừng có cằn nhằn tôi nữa. Cậu là vợ tôi sao?"

Uslin cau mày như thể cậu ta sắp mắng anh, nhưng nhanh chóng quay lại, cảm thấy việc đó quá phiền phức. Hebaron theo sau cậu ta và đột ngột hỏi.

"Nhân tiện... Cậu có chính thức xin lỗi phu nhân chưa?"

Uslin dừng lại và trả lời.

"... Tôi đã bỏ lỡ cơ hội."

Cậu ta đáp lại một cách thẳng thừng, rồi lại sải bước. Hebaron đưa hai tay ra sau đầu, nói một cách mỉa mai.

"Chỉ toàn là những lời bào chữa. Cậu như một thanh niên nhút nhát vậy."

Uslin giữ im lặng, hiếm khi nào cậu ta lại không nói nên lời như vậy. Hebaron cười khúc khích và liếc nhìn cậu ta đang bước nhanh với vẻ mặt phẫn uất. Thật thú vị khi thấy Uslin không thoải mái khi nhìn vào đôi mắt của người phụ nữ nhỏ bé đó.

"Đừng chần chừ, hãy làm điều đó trước khi phu nhân rời đi hôm nay. Nếu cậu cứ bỏ lỡ cơ hội, cả đời cậu cũng không thể yên lòng đâu."

Uslin lườm anh ta, như thể không quan tâm, rồi nhanh chóng quay đầu đi. Hebaron thong thả đi theo sau đồng đội của mình, người đang sải bước với một thái độ nghiêm túc. Khi họ băng qua lối đi, hiện ra trước mắt họ là cảnh những người hầu của Đại sảnh đang tụ họp lại.

Anh có thể tìm thấy một người phụ nữ có mái tóc màu đỏ gụ sẫm trong đó một cách dễ dàng. Maximillian Calypse đang giữ một thứ gì đó từ vị pháp sư già, người đã trở thành thành viên của Lâu đài Calypse vào năm ngoái. Có vẻ đó là một túi thảo dược.

"Đây là một loại thuốc tốt cho bệnh cảm. Loại thảo mộc này giúp bổ sung pháp thuật. Còn thuốc trong chai này để giúp giảm cơn say sóng. Và đây là..."

Cô ấy chăm chú lắng nghe những lời hướng dẫn của vị pháp sư lớn tuổi đang tuôn ra mà không chút phàn nàn. Nhưng Hebaron có thể thấy cô thỉnh thoảng đảo mắt để tìm ai đó. Một tiếng thở dài nặng nề thoát ra.

"Xin lỗi vì đã để người đợi."

Uslin tiến lại gần cô ấy và lịch sự cúi đầu. Sau đó Maximillian Calypse quay lại và cười rạng rỡ.

"Ôi không sao. Ta đang... nói lời tạm biệt với mọi người."

Hebaron có một biểu hiện phức tạp trên khuôn mặt của mình. Nhìn cô cố gắng che giấu nỗi buồn của mình, anh cảm thấy như thể mình đang làm một điều gì đó kinh khủng. Cô liếc nhìn sau lưng họ và do dự.

"Nhưng... Riftan..."

"Chỉ huy... có việc gấp nên đã đi ra khỏi lâu đài. Dù vậy, ngài ấy vẫn giục chúng tôi đưa phu nhân đến cảng an toàn."

Nụ cười trên môi cô ấy vụt tắt trong bất lực. Nhìn thấy những quầng thâm phủ trên đôi mắt to màu xám của phu nhân, Hebaron thầm nguyền rủa chỉ huy của mình. Cô ấy sau đó nói một cách vui vẻ đến mức gượng gạo, như thể đang cố che giấu sự thất vọng của mình.

"Chúng, chúng ta... đi thôi nào. Công chúa Điện hạ... đang đợi ở cảng đấy."

"Này, đợi một chút!"

Khi cô ấy định bước vào xe ngựa, một giọng nói lớn từ đằng xa vang lên. Hebaron ngẩng đầu lên. Yulysion và Garrow trong bộ đồng phục huấn luyện đang lao đến từ sân tập. Khi những người hầu nhanh chóng phân tán sang hai bên, Yulysion chạy thẳng đến chỗ Maximillian.

"Chúng, chúng tôi muốn nói lời tạm biệt..."

Cậu ta hít một hơi thật sâu và chìa một nắm hoa dại về phía cô ấy.

"Chúng tôi đã lùng sục tất cả các ngọn núi... Trời vẫn còn lạnh nên tôi chỉ tìm được những bông hoa nhỏ bé này thôi. Đây là một món quà tầm thường, nhưng phu nhân sẽ nhận nó chứ?

Maximillian chớp chớp mắt, rồi cẩn thận cầm lấy bó hoa. Vào lúc đó, một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt của Yulysion. Cậu bé, người đã cao lên rất nhiều trong vài tháng qua, nói với phong thái của một hiệp sĩ.

"Phu nhân phải khoẻ mạnh và quay trở lại."

"Cảm... cảm ơn. Yulysion... cũng giữ gìn sức khoẻ nhé."

"Phu nhân cũng bảo trọng."

Garrow cũng gửi lời chào. Sau khi trả lời với một nụ cười, cô lên xe ngựa khi mọi người tiễn cô ấy đi. Hai mươi hiệp sĩ phụ trách hộ tống, bao gồm cả Hebaron và Uslin, họ theo sau và đồng loạt leo lên ngựa.

Hebaron ở sát thành xe, và Uslin dẫn đầu. Sau khi kiểm tra hàng ngũ bằng con mắt tinh tường, anh ra hiệu khởi hành. Các cánh cổng mở rộng và con hào hạ xuống.

Họ vây quanh cỗ xe, và băng qua cầu một cách chậm rãi. Khi vừa xuống đồi đi về phía ngôi làng, người dân đổ xô ra hai bên đường để xem các hiệp sĩ.

Hebaron, người đang lặng lẽ lái con ngựa, liếc nhìn qua cửa sổ của cỗ xe. Qua tấm rèm che hờ, anh có thể nhận ra bờ vai mảnh mai của cô rũ xuống một cách bất lực.

Mái tóc dài thắt lại trông hơi nặng nề trên phần cổ gầy guộc của cô ấy. Cảm giác tội lỗi khiến một góc ngực anh khó chịu. Không ai khác mà chính là anh đã thông báo cho cô ấy tình hình của chỉ huy và yêu cầu cô làm nhân chứng.

Anh xoa xoa thái dương rực lửa của mình khi nhớ đến cơn cuồng nộ của Riftan. Anh nghĩ sẽ tốt hơn nếu cậu ta bộc lộ cơn thịnh nộ của mình như thường lệ. Việc cậu ta càng kìm nén mọi cảm xúc bên trong thì sẽ càng bấp bênh hơn.

Anh không biết cô đã nói gì để thuyết phục chỉ huy, nhưng rõ ràng là cách giải quyết đã không hề suôn sẻ. Mỗi lần đặt chân đến Đại sảnh, anh luôn nghe thấy đám người hầu tỏ vẻ lo lắng cho lãnh chúa và phu nhân của họ.

'Mình chưa bao giờ nghĩ rằng cậu ta sẽ không đến tiễn phu nhân...'

Anh hối hận vì lẽ ra anh nên dùng vũ lực để lôi cậu ta theo. Nhưng khi đối mặt với người đàn ông đã nguội lạnh như mất hết cảm xúc, có ai mà dám nhắc đến cái tên Maximillian Calypse?

Sau khi nghe tin cô ấy quyết định rời đến Tháp Thế giới, các thành viên đã vô cùng yên lặng trước Riftan. Giờ đây, không ai biết cô có ý nghĩa như thế nào với cậu ta.

"Bài hát đó..."

Hebaron, người đang lặng lẽ đắm chìm trong suy nghĩ, xoay đầu về phía giọng nói nhẹ nhàng mà anh chợt nghe thấy. Maximillian Calypse đang ngơ ngác nhìn ra cửa sổ.

Bây giờ họ đã băng qua quảng trường và đến ngoại ô thành phố, và bên phải con đường rộng là một ngọn đồi thoai thoải, nơi đàn cừu đang gặm cỏ. Như cô ấy đã nói, có thể nghe thấy giai điệu của Vielle thoáng qua trên ngọn đồi.

"Có lẽ họ đang tập dượt cho lễ hội mùa xuân."

Đột nhiên, Ruth tiếp cận một bên của cỗ xe và nói.

"Họ dường như rất chú ý đến việc chuẩn bị cho lễ hội, vì đang có nhiều du khách hơn bao giờ hết. Ngày nào tôi cũng có thể nghe thấy tiếng hát từ khắp làng."

"... ta hiểu rồi."

Một nụ cười chua chát nở trên môi cô ấy. Người phụ nữ ngước đôi mắt mơ hồ nhìn lên ngọn đồi nơi ánh bình minh đã bắt đầu chiếu sáng, rồi quay đầu đi một lần nữa. Họ băng qua những cánh cổng trong sự im lặng nặng nề. Sau một lúc, con đường rộng thênh thang đã phiền họ cả năm mở ra trước mắt.

Sau khoảng một tiếng rưỡi, cảnh biển hiện ra ngay bên dưới đường đồi thoải. Những con tàu khổng lồ từ phía Nam xếp hàng dài trên bến tàu rộng lớn, và một vài tòa nhà khổng lồ đứng sừng sững bên cạnh bến cảng. Họ dẫn cỗ xe đến thẳng nơi đó.

Công chúa Agnes chạy ra khỏi đám công nhân đang bận rộn qua lại trên bến tàu và vận chuyển hàng hóa.

"Cuối cùng mọi người cũng đến! Đã muộn rồi, ta rất lo lắng không biết cô ấy có đổi ý không."

Uslin nhảy xuống ngựa và cúi đầu lịch sự.

"Xin thứ lỗi vì đã để người đợi. Việc chuẩn bị diễn ra lâu hơn dự kiến."

"Không sao. Bọn ta vẫn đang thu xếp hành lý."

Công chúa vừa nói vừa chỉ vào con tàu mang lá cờ hoàng gia Whedon giữa những con tàu đang xếp hàng trên biển. Phía trước là những hiệp sĩ hoàng gia cùng đến để hộ tống công chúa và những người có vẻ là các pháp sư.

"Việc chuẩn bị cho chuyến khởi hành đã xong rồi. Người chỉ cần lên tàu thôi."

Hebaron nhảy xuống ngựa và đỡ Maximillian xuống xe. Cô nhìn lên con tàu khổng lồ ở đằng xa với đôi mắt trong veo. Công chúa Agnes đến gần cô ấy và nhẹ nhàng nói.

"Chỉ những người được phép vào Nornuin mới có thể đi cùng. Do đó, kể từ đây, các Hiệp sĩ Hoàng gia sẽ hộ tống Maximillian. Tất nhiên là ta sẽ đi với cô. Ta quyết định sẽ ở lại hòn đảo khoảng một tháng và giúp Maximillian thích nghi với cuộc sống tại Tháp Thế giới."

Một cái nhìn nhẹ nhõm thoáng qua trên khuôn mặt Max. Lúc đó, Hebaron mới nhận ra rằng cô ấy đã không thoải mái như thế nào khi đi đến một nơi xa lạ.

"Nếu, nếu vậy thì... tôi thật sự rất cảm kích."

"Đừng lo lắng quá. Tháp Thế giới là một nơi an toàn và thú vị dành cho pháp sư hơn bất kỳ nơi nào khác trên thế giới. Cô sẽ nhanh chóng làm quen với nó thôi."

Công chúa nhẹ nhàng nói và gật đầu với các công nhân. Cô ấy chào tạm biệt các hiệp sĩ khi họ di chuyển các xe hàng.

"Cảm ơn mọi người... vì tất cả. Mọi người giữ gìn sức khỏe nhé."

"Phu nhân cũng bảo trọng. Tôi chúc người một chuyến đi an toàn."

Hebaron gãi má và nói một cách ngượng ngùng, và các hiệp sĩ khác cũng gửi lời chào từng người một. Uslin, người lặng lẽ theo dõi cảnh tượng, cuối cùng cũng mở miệng.

"Trong thời gian qua... xin thứ lỗi cho tôi."

Lời xin lỗi đột ngột khiến cô bối rối. Uslin chậm rãi cúi đầu.

"Tôi muốn xin lỗi vì đã cư xử thô lỗ."

"Không-không sao đâu. Ta... không để tâm đâu."

Cô ấy ngạc nhiên xua tay. Uslin nói với một nụ cười cay đắng.

"Xin hãy quay lại càng sớm càng tốt. Chỉ huy rất cần vợ của mình."

Đột nhiên, nụ cười trên khuôn mặt cô ấy biến mất. Anh nghĩ cô có thể sẽ khóc. Nhưng không ngờ, một giọng nói điềm tĩnh vang lên.

"Ta cũng mong Riftan... nhiều sức khoẻ. Nhờ mọi người trông chừng chàng ấy cẩn thận... đừng để chàng làm việc gì liều lĩnh."

"Đừng lo lắng về Ngài Calypse. Tôi sẽ siêng năng cằn nhằn bên cạnh ngài ấy."

Ruth, người dường như không thoải mái với các pháp sư hoàng gia và mặc chiếc áo choàng dài đến tận chóp mũi, đột nhiên cắt ngang cuộc trò chuyện. Cậu ta bước đến gần phu nhân và ném thứ gì đó cho cô ấy.

"Nó là manastone đắt nhất mà tôi có. Người hãy giữ nó đi. Không chừng sẽ có việc cần đến nó."

"Ồ, cảm ơn cậu. Ta... mắc nợ cậu nhiều rồi."

"Cảm ơn phu nhân đã để ý."

Tên pháp sư vụng về lúng túng gãi đầu và do dự một lúc. Cậu ta hít một hơi thật sâu và nói với cô ấy.

"Xin hãy giữ gìn sức khỏe và quay trở lại."

"Đừng lo lắng. Ta sẽ bình an... trở về."

Cô ấy đứng thẳng người và nói. Đột nhiên, anh nhớ lại lần đầu tiên anh nhìn thấy cô ấy.

Hình ảnh cô ấy lo lắng khom vai, khuôn mặt tái nhợt vì sợ hãi và đôi mắt mong manh như muốn vỡ ra vẫn còn rất rõ nét. Người phụ nữ mềm yếu đó và người phụ nữ đang đứng trước mặt anh thật sự là cùng một người sao?

Cô mỉm cười một cách kiên quyết, sau đó xoay người và leo lên tàu. Ánh nắng chói chang chiếu lên mái tóc đỏ rực của cô.

Khi nghĩ rằng anh sẽ không thể nhìn thấy người phụ nữ nhỏ bé đó đi lang thang với phép thuật chữa trị nữa, một góc trong tim anh trống rỗng.

Anh thò đầu qua lan can và vẫy tay với người phụ nữ đang vẫy một tay. Rồi con thuyền từ từ rời bến. Họ đứng bất động cho đến khi hình bóng cô ấy nhỏ đến mức không thể nhìn thấy được ữa.

Đúng lúc đó, sau lưng họ đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa. Họ đặt tay lên cán kiếm và đồng loạt quay lại. Con ngựa đen nhảy lên cầu tàu ngay lập tức, rồi một người nào đó lao đến với tốc độ kinh hoàng.

Nhận ra đó là Riftan, Hebaron bay đến mà không cần suy nghĩ. Riftan hất cánh tay anh ra và cố nhảy xuống biển như một kẻ điên. Các hiệp sĩ cứng người vì kinh ngạc, rồi vội vàng hét lên và lao đến chỗ cậu ta. Riftan rú lên như một con thú bị xiềng xích.

"Bỏ ta ra!"

"Chết tiệt, ngài có điên không?!"

"Ta nói hãy bỏ ta ra!"

Cậu ta vùng vẫy dữ dội. Cậu ta mạnh đến nỗi thậm chí bốn người đàn ông vẫn không thể giữ cậu ta. Hebaron phun ra một câu chửi thề và đập mạnh cậu ta xuống đất.

"Hãy thôi đi! Ngài sẽ làm gì bây giờ? Ngay cả khi ngài là chỉ huy, ngài cũng không thể đuổi theo phu nhân!"

Riftan đấm vào ngực mình dữ dội và thở dốc. Đôi mắt cậu ta run lên dữ dội khi nhìn con tàu ngày càng xa, mái tóc cậu ta rối bù lên.

Hebaron nín thở. Cơ thể cậu ta bất lực nghiêng về phía trước, như một con đập đang sụp đổ. Giọng nói yếu ớt vang lên.

"... Đó là một lời nói dối."

Những giọt nước nhỏ xuống sàn. Hebaron, người đang ôm chặt lấy cơ thể của cậu ta, ngây người chớp mắt. Riftan dường như còn không nhận ra rằng mình đang khóc. Cậu ta lầm bầm với vẻ mặt hoang mang.

"Rằng ta sẽ không đợi nàng... Đó là một lời nói dối."

Nhìn bờvai run rẩy của cậu ta, không ai dám mở miệng. Tiếng sóng êm đềm vọng qua đầu họ.Riftan nhìn chằm chằm vào mặt biển gợn sóng với ánh mắt khao khát, và từ từnhăn mặt. Con tàu khuất dần sau đường chân trời mờ ảo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro