Chương 192

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Kh-không phải như vậy đâu. Đó cũng là một quyết định khó khăn với em. Không phải... không phải là em không quan tâm."
"Vậy thì..."
Như thể đang cố kìm nén điều gì đó, chàng ngừng nói một lúc.
"Vậy thì nàng nên đi với ta."
Max không thể ngăn những giọt lệ đang trào ra và lấy tay che mặt. Riftan ôm eo nàng, nói trong tuyệt vọng và cố gắng thuyết phục nàng.
"Nếu nàng thực sự không muốn rời xa ta, thì hãy đi cùng ta. Đừng lo lắng về chuyện gì khác nữa! Ta sẽ lại cho nàng một lâu đài và những người hầu trung thành. Cuối cùng chúng ta cũng có thể ở bên nhau... chúng ta không thể xa nhau lần nữa. Ta không đủ tự tin để có thể chịu đựng những năm tháng đó một lần nữa!"
'Bị dao đâm một nhát vào tim còn không đau bằng việc nghe những lời đó.' Nàng đau đớn nhìn chàng khi đôi mắt đen của chàng run lên vì đau khổ.
Mong muốn được làm những gì chàng yêu cầu khiến nàng cảm thấy mình như bị xé toạc thành hai. Trái tim nàng quyết liệt nói đồng ý, còn lý trí thì kiên quyết từ chối lời đề nghị của chàng. Quá rõ ràng lựa chọn nào là điều đúng đắn cần làm. Khuôn mặt của Max nhăn lại khi nàng khóc nức nở và cố gắng mở đôi môi run rẩy của mình.
"Em... em không thể làm vậy."
Miệng nàng đắng chát và cổ họng như muốn vỡ ra khi nàng nuốt ngược những tiếng nức nở. Nàng thở ra một cách khó nhọc.
"Em đã lấy đi mọi thứ của chàng... em... em... Làm sao em có thể ngẩng cao đầu mà sống? Kể từ khi chàng cưới em... không có điều gì tốt đẹp đến với chàng... không một điều gì cả... chàng bị buộc phải tham gia một cuộc thám hiểm mà chàng không phải chịu trách nhiệm... chàng đã chịu khổ đến mức sắp chết đi... còn b-bây giờ, chàng sẽ không có tước hiệu, không lãnh thổ, không tài sản, không bạn đồng hành... chỉ nghĩ đến thực tế là chàng sẽ mất tất cả... Làm sao em có thể giả vờ như không biết gì được chứ!"
"Ta đã bảo nàng rằng ta không quan tâm. Điều đó không quan trọng với ta! Ta đang nói rằng chỉ cần ta có nàng, mọi thứ khác đều không sao cả."
"Điều đó quan trọng với em!"
Những giọt nước mắt nóng hổi lăn trên má. Max ôm lấy mặt mình và khóc nức nở.
"Cả cuộc đời em... em-em đã nghĩ mình là một con người vô dụng. Em không thể chấp nhận, em rất xấu hổ về bản thân mình. Đó là lý do tại sao... em không thể bộc lộ bản thân mình một cách cởi mở với bất kỳ ai... Em thậm chí không thể nói sự thật về mình... Em xây dựng niềm kiêu hãnh của mình dựa trên... những lời nói dối... và giả vờ là mình ổn..."
Max nhắm chặt mắt. Nàng không kiềm chế được dòng lệ tuôn trào không ngừng.
"Em-em không muốn làm vậy nữa. Không... Em không muốn ghét bản thân mình nữa."
Tầm nhìn mờ ảo của Max bắt gặp khuôn mặt bối rối của Riftan, nàng nắm chặt cánh tay chàng và hét lên cầu xin.
"Em không chỉ... đi vì chàng... Em muốn thay đổi. Em muốn... tự hào về bản thân mình. Vì vậy, làm ơn... chàng hãy để em đi..."
"... Ta không muốn. Ta không thể để nàng đi.
Khi nàng nắm lấy tay chàng, Riftan từ chối như thể vừa chạm vào lửa bỏng và lùi lại khỏi nàng.
"Đ-để em đi, làm ơn. Chàng phải... để em đi."
"Ta đã nói là ta không muốn!"
Riftan hét như một đứa trẻ. Đôi vai rộng, rắn như đá của chàng run lên dữ dội, chàng nhìn chằm chằm vào nàng với đôi mắt tan vỡ, rồi chàng rời khỏi phòng như thể chạy trốn. Max không thể đuổi theo chàng, loạng choạng và ngồi xuống ngay tại chỗ. Cơ thể nàng rung lên dữ dội như thể đang ở giữa một cơn bão. Nàng ôm lấy mình và khóc một cách buồn bã. Những giọt lệ nóng hổi tiếp tục lăn dài trên khuôn mặt, nàng cảm thấy như một phần cơ thể mình đã bị cắt lìa đi.
'Mình thực sự phải làm điều này sao? Mình có nên đi không, ngay cả khi nó đau đớn và khiến cả hai tổn thương?"
Bị choáng ngợp bởi những nghi ngờ và đau đớn, nàng lấy tay ôm lấy khuôn mặt đang phát sốt của mình. Nàng ghét tất cả những gì dẫn đến tình huống này. Và trong số những thứ đó, là chính nàng. Max nhắm chặt mắt lại.
***
Khi những giọt nước mắt ngừng rơi, sự căng thẳng và mệt mỏi tích tụ mấy ngày qua đã lấn át cơ thể nàng. Với sự giúp đỡ của Rudis, nàng tắm rửa và thay quần áo mới. Có phải vì cảm xúc dâng trào mà nàng cảm thấy yếu đuối như vậy không? Nàng không còn sức để đứng vững nữa. Vừa đặt lưng xuống giường, nàng đã ngủ say.
Khi nàng tỉnh dậy, ánh ban mai đang chiếu qua cửa sổ. Nàng ngồi dậy và nhìn chằm chằm vào ô cửa kính sáng lấp lánh. Vị trí trên giường bên cạnh nàng không có ai cả. Nàng dùng đầu ngón tay vuốt ve tấm ga trải giường lạnh lẽo, rồi bước xuống giường và quàng một chiếc khăn choàng lên vai. Nàng dự định đi tìm chàng, nhưng thay đổi ý định và ngồi trên giường. Chàng cần thời gian để suy nghĩ, và nàng cũng cần thời gian để giải tỏa cảm xúc và lý trí.
Nàng đi đến trước lò sưởi, rửa mặt bằng nước đã pha sẵn và chải đầu. Một lúc sau, Rudis mở cửa bước vào.
"Phu nhân tỉnh rồi."
Cô ấy mỉm cười nhẹ nhàng và đặt gỗ đang mang trên tay cạnh lò sưởi.
"Người có muốn dùng bữa sáng ngay không? Tối qua người đã ngủ và thậm chí không có một bữa tối thích hợp."
Vẻ mặt tốt bụng của cô hầu gái dường như khiến trái tim nàng dịu lại. Max lẩm bẩm bằng một giọng không thể nghe được như tiếng ếch kêu.
"Vâng, làm ơn."
"Xin hãy đợi một lát. Tôi sẽ chuẩn bị một bữa ăn ngon ngay lập tức."
Rudis châm củi vào đống lửa đã sắp tàn, thổi nó bằng ống thổi, và đi về phía cửa. Max ngập ngừng và hỏi.
"Nhân tiện... Lãnh chúa..."
Rudis dừng lại và trả lời bằng một giọng thận trọng.
"Có vẻ như ngài ấy đang ở trong văn phòng của mình. Người có muốn tôi gọi cho ngài ấy nếu phu nhân có việc cần?"
Max lắc đầu với một nụ cười ngượng nghịu. Nàng biết ơn Rudis vì đã giả vờ như cô ấy không biết gì, khi cô ấy chắc chắn đã nghe về cuộc cãi vã của họ. Khi Rudis rời đi, nàng ngồi trước lò sưởi, chìm đắm trong suy nghĩ.
Đàn mèo xúm vào lòng nàng, kêu meo meo và gừ gừ. Bên ngoài lâu đài có thể nghe thấy âm thanh của những người hầu đang bận rộn chặt gỗ. Trong khi chú ý đến những tiếng động thường ngày, cảm giác bị trôi dạt như một con tàu bị đắm dần dần lắng xuống. Nàng nhìn ngọn lửa đang bùng cháy và nhớ lại những ngày trước sóng gió.
Nàng nghĩ về ngày mình được Riftan đưa đến mà không biết gì về lãnh thổ, trở thành phu nhân của Lâu đài Calypse, và trang trí lại nó, giải quyết các sự cố và tai nạn. Gặp gỡ Ruth, Yulysion, Garrow và các Hiệp sĩ Remdragon. Dần dần gần gũi với họ hơn, và thậm chí cãi nhau trong khi học phép thuật... một nụ cười nhẹ nở trên môi nàng.
Nàng cũng nhớ lại những ngày trải qua cuộc chiến kinh hoàng, khi nàng cảm thấy phẫn uất vì sự liều lĩnh của mình và thậm chí đã làm mất đứa con của họ. Nỗi buồn và sự hối hận lấp đầy trái tim nàng. Nàng có cả trăm điều để hối hận, và khi nhớ ra rằng mình đã tình nguyện đi theo cha, sự xấu hổ và những suy nghĩ tiêu cực ập đến nàng.
Đến đây, tất cả ký ức về những ngày đó chồng chất một cách tuyệt vọng. Nàng khẽ nhắm mắt lại: giờ nàng phải từ bỏ tất cả những thứ quen thuộc và bước đến một thế giới vô định. Nỗi sợ hãi đeo bám nàng đến tận xương tủy, nhưng bằng cách nào đó, quyết định rời đi đã được lập ra một cách chắc chắn.
Đột nhiên, nàng nhận ra rằng những lời nàng gào thét với Riftan không chỉ để thuyết phục chàng. Nàng muốn ở bên chàng mãi mãi, nhưng trong sâu thẳm trái tim nàng lại dấy lên khao khát được thoát ra khỏi bóng hình của chàng. Họ bị mắc kẹt trong thế giới đang dần suy tàn của riêng họ, chàng thậm chí không ngần ngại hủy hoại bản thân khi liên quan đến nàng. Nàng muốn trốn tránh thế giới và bám lấy chàng mãi mãi, sự cám dỗ đó liên tục làm nàng phiền não, nhưng nếu họ tiếp tục như vậy, nàng sẽ đập nát tương lai của chàng, và chàng sẽ khiến nàng chết ngạt trong vòng tay của chàng. Đó là cách họ hủy hoại nhau, nhân danh "tình yêu".
Nàng bước đến bên cửa sổ và nhìn lên bầu trời mùa đông nhợt nhạt. Nàng có thể nhìn thấy những chú chim di cư đang bay về phía bầu trời xa xăm. Nàng cảm thấy có gì đó bên trong mình trỗi dậy từ cơn đau dữ dội. Nó thật đau đớn để được gọi là hy vọng và quá yếu ớt để có thể gọi là quyết tâm. Max mở cửa sổ, không khí se lạnh tràn vào phổi và làn gió lạnh chạm mặt nàng. Như để thông báo mùa đông đã kết thúc, ánh nắng xuyên qua những đám mây mang một sắc vàng mờ ảo. Cả thế giới bừng tỉnh, đẹp đẽ đến tàn nhẫn.
Ngày hôm sau, nàng vẫn không nhận được tin tức gì từ Riftan. Max không tìm chàng, nàng muốn cho chàng thời gian để bình tĩnh lại suy nghĩ của mình. Tuy nhiên, cho đến ngày thứ tư sau khi họ trở về lâu đài, nàng vẫn không thể tìm thấy một dấu vết nào của chàng, nàng lấy hết can đảm và đi đến văn phòng của chàng, nhưng khi nàng cuối cùng cũng đứng trước cửa, nàng lại không dám kéo nắm cửa.
'Mình sẽ còn làm tan nát trái tim chàng bao nhiêu lần nữa đây?'
Nàng kinh hoàng trước sự thật rằng nàng đã cầu xin chàng hãy để nàng đi. Nàng lo lắng sờ gấu váy của mình, sau đó quay đi khỏi cửa và nhìn vào hành lang tối nơi có thể nhìn thấy ánh hoàng hôn. Vào lúc đó, nàng cảm thấy bị thôi thúc mạnh mẽ rằng hãy trở về phòng mình theo lối đó. Tuy nhiên, nàng sớm hạ quyết tâm và lại bước đến cánh cửa.
Sau khi do dự thêm một lần nữa, nàng cẩn thận mở cửa và thấy chàng đang ngủ trên chiếc đi văng. Max bước vào trong lặng lẽ, sau đó nhìn thấy một ly rượu trên sàn và dừng bước. Trên thảm có một vệt đỏ sẫm như thể chàng đã làm đổ rượu lên đó. Nàng cẩn thận nâng ly lên, mùi rượu xộc vào lỗ mũi. Max nhăn mũi và nhìn chai rượu rỗng bên cạnh chàng.
Rõ ràng, không thể nói chuyện với chàng trong tình trạng này. Với một tiếng thở dài, nàng cởi áo choàng của mình và đặt nó lên người chàng khi chàng đang nằm trên chiếc ghế nhung. Ngay khi quay người rời khỏi phòng, nàng nghe thấy giọng nói khàn khàn của Riftan.
"... Người phụ nữ đó... bà ta luôn lên đồi và nhìn về phía chân trời."
Max do dự và quay lại. Riftan từ từ mở mắt và nhìn nàng. Đôi mắt chàng sâu thẳm, u ám hơn bao giờ hết.
"Người phụ nữ đã sinh ta ra, bà ta sẽ chải đầu và lên đồi khi bình minh đến. Ta biết rằng bà ấy đang chờ đợi người đàn ông đã bỏ rơi mình."
Max căng thẳng khi nhận ra chàng đang nói về quá khứ mà chàng luôn miễn cưỡng khi đề cập đến. Một giọng nói chế nhạo xen lẫn vô tâm vang lên khắp phòng.
"Nàng có tin được không? Trong hơn một thập kỷ, bà đã tận tâm chờ đợi một người đàn ông đã lợi dụng và bỏ rơi bà ta. Ông ta hẳn đã hoàn toàn quên mất người phụ nữ ngây thơ mà ông ta đã từng vui vẻ."
Tiếng cười giễu cợt lạnh lùng lan trong không khí. Max khom vai và bình tĩnh đến gần chàng. Riftan tiếp tục nói với một thái độ thờ ơ, như thể chàng không quan tâm liệu nàng có đang nghe chàng nói hay không.
"Cha dượng ta là một người chậm chạp. Ông ấy kết hôn với một người phụ nữ không bao giờ nhìn ông trong mười hai năm. Trong khi đó, người phụ nữ đó vẫn tiếp tục chờ đợi người đàn ông chỉ ở bên cạnh bà ta vài tháng, như thể đó là người quan trọng. Bà ta đã đợi và đợi... và khi nghe tin người đàn ông đó thiệt mạng trong trận chiến, bà ta đã treo cổ tự vẫn."
Max cố gắng nắm lấy tay chàng, nhưng chàng vung cánh tay mình ra giữa không trung. Nàng cảm thấy lạnh lẽo như thể phổi của mình chứa đầy nước đá. Riftan nở một nụ cười lạnh lùng.
"Một ngày khi ta bước vào túp lều, bà ta đang treo cổ trên trần nhà. Bà ta là một người phụ nữ rất xinh đẹp... Đó là một cảnh tượng đau khổ."
Riftan nâng phần thân trên và hạ chân xuống sàn. Sau đó, khi nhìn vào khuôn mặt tái đi vì kinh ngạc với đôi mắt đẫm lệ của nàng, chàng lại nói.
"Ta đã thề với bản thân rằng mình sẽ không như vậy, ngay cả khi ta chết. Ta sẽ không làm cho bản thân ta khốn khổ như vậy..."
Max quỳ xuống và siết chặt tay chàng. Khi nàng nhận ra những suy nghĩ đang ám ảnh chàng, trái tim nàng chìm trong sợ hãi. Nàng lắc đầu trong tuyệt vọng và hé môi nói.
"Riftan... h-khác với người đó. Chàng sẽ không bao giờ khốn khổ như vậy. Em... em sẽ quay lại ngay. Khi em trở lại...em sẽ không bao giờ...rời xa chàng nữa. Không bao giờ...Không bao giờ..."
"Ta đã đạt đến giới hạn của mình rồi."
Max cứng người, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tê dại của chàng. Đôi mắt đen như mun lung lay trong đau đớn.
"Kể từ ngày ta bắt đầu khao khát nàng...ta luôn cảm thấy như mình đang đứng trên đống than hồng vậy. Nàng có biết điều đó nghĩa là gì không? Ta không thể để đôi chân mình ngừng di chuyển dù chỉ trong giây lát. Ta không thể ngồi hay đứng. Chạy liên tục...Ta phải chạy liên tục. Ta không thể dừng lại trước ngọn lửa không bao giờ lụi tàn...Ta không thể nghỉ ngơi dù chỉ trong giây lát và ta phải tiếp tục chạy."
Giọng chàng thì thào yếu ớt, như thể nó làm lộ rõ ​​sự mệt mỏi trên vai. Sau đó Max mới nhận ra rằng khuôn mặt chàng đã trở nên phờ phạc trong những ngày qua. Chàng dùng một tay vuốt đôi má thô ráp của mình.
"Ta...muốn thoát khỏi điều đó."
"Riftan...em..."
Môi nàng giật giật, không biết phải nói gì. Tia sáng hơi đỏ hắt qua cửa sổ phủ lên gương mặt chàng một cái bóng u ám. Và chàng lại mở miệng.
"Nếu nàng đi, ta sẽ không đợi nàng nữa."
"..."
"Ta sẽ thôi nghĩ về nàng. Lần này...ta sẽ dừng lại. Tôi sẽ không làm cho bản thân đau khổ nữa."
Max há hốc mồm vì kinh ngạc. Chàng siết chặt cẳng tay nàng và nặng nề thốt ra từng chữ.
"Nàng vẫn muốn đi sao?"
Cảm giác như thể tất cả không khí đã tiêu tan trong phổi nàng. Đôi mắt đen của chàng cảnh báo nàng rằng đây sẽ là lần cuối cùng chàng giữ lấy nàng. Nàng do dự và cố gắng lùi lại, nhưng chàng không buông tay nàng. Môi Max co giật như con cá nhảy khỏi mặt nước. Tim nàng đập mạnh, và cổ họng ngứa ran như thể nàng vừa nuốt phải một mảnh thủy tinh. Max nghiến răng và lặp lại những từ tương tự như một con vẹt.
"Em-em sẽ quay lại. Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra...em sẽ quay lại bên chàng. V-vì vậy..."
Đôi mắt Riftan không còn sót lại một tia sáng nào. Khi nàng nhìn thấy đôi mắt ảm đạm đó, nàng không thể nói được nữa. Chàng từ từ thả cánh tay nàng ra.
"Phải rồi."
Mặc dù đã cố gắng thoát khỏi trước đó, nhưng Max vẫn cảm thấy đơn độc trong tuyết lạnh giá khi bàn tay của chàng không còn giữ nàng nữa. Giọng chàng trống rỗng như một tiếng vọng.
"Vây...nàng đi đi. Đến nơi mà nàng muốn đến..."
Như thể đó là kết thúc của cuộc trò chuyện, chàng đứng dậy. Nàng như bị tê liệt và không thể cử động. Riftan đi đến bàn và lấy một ly mới. Max, người nhìn chàng với vẻ thất vọng, vội đứng dậy và đưa tay về phía chàng. Riftan liền lùi lại và thốt lên một cách dữ dội.
"Đừng chạm vào ta!"
Max hít một hơi và lùi lại. Cú sốc đã làm nàng choáng váng. Riftan trừng mắt dữ dội và gầm lên như một con thú bị tổn thương.
"Nếu bây giờ nàng chạm vào ta, ta sẽ không bao giờ để nàng đi. Ta sẽ giữ nàng bên cạnh ta cho dù ta có phải nhốt nàng lại. Nàng sẽ không thích điều đó đâu..."
Max lùi lại theo bản năng khi chàng đến gần. Riftan thì thầm trong hơi thở.
"Đi ra khỏi đây ngay."
"..."
"Đừng nghĩ rằng nàng rời đi vì lợi ích của ta. Ta chưa bao giờ muốn điều này. Nàng...Nàng rời bỏ ta chỉ để thỏa mãn bản thân nàng."
Max, người đang đứng như thể bị đóng đinh, nao núng và quay người lại. Chân nàng run rẩy. Mỗi bước nàng đi đều khó khăn như thể da thịt nàng bị xé toạc ra. Nàng nhìn xuống cái bóng dài dưới chân mình, nàng muốn nhìn lại, nhưng không thể vì sợ hãi. Max do dự khi nàng đứng cứng đờ trước cửa, nhanh chóng đi đến hành lang tối tăm.
Sau khi đi xuống một đoạn trên hành lang, nàng đột nhiên nghe thấy sau lưng mình có một âm thanh vỡ vụn. Tiếng động lớn đập vào màng nhĩ khiến nàng rùng mình. Đột nhiên, đầu nàng lạnh đi và nàng tự hỏi chàng đã làm cái quái gì thế này.
'Mình điên rồi sao? Làm sao mình có thể nghĩ đến việc rời bỏ chàng? Ngay cả khi mình có mất cả thế giới, mình cũng không thể đánh mất chàng.'
Max khẩn trương quay lại. Tuy nhiên, nàng thậm chí không di chuyển như thể chân nàng bị gắn chặt vào mặt đất. Ruột gan như muốn tan chảy với mong muốn được quay về bên chàng ngay lập tức và cầu xin chàng cứ làm theo ý chàng, nhưng nàng không thể cất bước. Nàng biết mình phải làm gì. Không biết thứ gì đang giữ lấy mình, nàng sững người và run rẩy dữ dội. Nước mắt chảy dài trên má. Dù rất đau nhưng nàng thực sự phải đi.
'Cái quái gì đang kìm đôi chân mình lại thế này? Mình đã muốn từ bỏ mọi thứ.'
Nhưng khi vai nàng run lên và nàng nuốt nước mắt vào trong, nàng quay lại lần nữa. Nàng cảm thấy như có thứ gì đó xung quanh mình vỡ vụn mỗi khi rời xa chàng. Nàng cảm thấy mình như một chú chim non thoát ra khỏi vỏ trứng của nó. Trời thì lạnh, nàng thì tuyệt vọng, sợ hãi và buồn bã. Nàng cắn môi. Một tia nắng từ ánh hoàng hôn xuyên qua tầm nhìn mờ đi do nước mắt một cách đau đớn. Khi nàng quay đầu lại và nhìn vào ô cửa kính nơi có ánh sáng chiếu vào, Max lại bước một bước nữa.
Trải qua cơn đau dường như chia cắt cơ thể làm đôi, nàng phải tiến về phía trước...và tiến về phía trước một lần nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro